Chương 492: U Nguyên tuyệt vọng
Nghe lời nói của Ngưu Ngũ Bá, một đám yêu tộc trưởng lão bất giác rùng mình…
Gần một năm trước, Huyết Hoàng Địa một lần xuất động ngũ thập đại huyết sứ tại ngày thành lập Diệt Huyết Liên Minh đã gây chấn động Tinh Cầu, rất nhiều người đều đoán rằng đó đã là lực lượng cực hạn của bọn hắn.
Dù sao đội hình 15 tên Huyết Sứ và tính cả luôn Huyết Sát Cương Thi của chúng, như vậy số lượng cường giả tối đỉnh đạt đến một con số khủng bố…tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Tu Chân Giới.
Vậy mà giờ đây Huyết Hoàng Địa vì xâm chiếm U Nguyên, trước mắt đã xuất động 8 vị Huyết Sứ, số lượng vượt qua một nửa của con số 15 rồi…
Nếu Huyết Hoàng Địa không đủ tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, làm sao dám làm ra hành vi điên cuồng như thế?
“Ý của ngài là…Huyết Hoàng Địa có số lượng Huyết Sứ vượt qua con số 15?” Quy Linh Lão Nhân nuốt một ngụm nước miếng, toàn bộ Thiên Yêu Học Phủ chỉ có hắn và Ngưu Ngũ Bá đạt đến Bát giai, qua đó có thể thấy đẳng cấp này hiếm hoi như thế nào.
Vậy mà Huyết Hoàng Địa lại sở hữu số lượng lớn cường giả như vậy, trong lúc nhất thời hắn quả thật khó tiếp nhận suy đoán của Ngưu Ngũ Bá.
“Hiệu Trưởng, ta nghĩ chúng ta nên nhờ đến hắn…hiện tại đã đến lúc tồn vong của Yêu Tộc, tin tưởng hắn sẽ không bỏ mặt làm ngơ!” Đại Trưởng Lão Thiên Yêu Học Phủ sắc mặt còn xoẹt qua một vết sẹo dữ tợn đến từ Huyết Trảo, bước đến phía trước Ngưu Ngũ Bá nghiêm túc chắp tay nói.
Ngưu Ngũ Bá nghe vậy trầm mặt thật lâu, trong đầu xuất hiện một thân ảnh cao lớn mà cương nghị…
Bản thân hắn không phải người đệ tử duy nhất của Hiệu Trưởng đời trước của Thiên Yêu Học Phủ, ngược lại bên trên Ngưu Ngũ Bá còn có một vị sư huynh…
Hai người từ khi còn trẻ ai cũng không phục ai, ngấm ngầm tranh đấu mọi việc từ lớn đến nhỏ…đương nhiên cả chức vụ Hiệu Trưởng cũng là như thế.
Ngưu Ngũ Bá may mắn chiếm một chút ưu thế ở phút cuối cùng thành công trở thành Hiệu Trưởng, mà sư huynh hắn cũng là trong lòng không chịu phục cảm giác tồn tại dưới trướng sư đệ mình, rời khỏi Thiên Yêu Học Phủ trở thành tán tu.
Thời gian sau này, khi Ngưu Ngũ Bá bị vô số sự vụ lớn nhỏ tại Thiên Yêu Học Phủ làm cho vướn bận, thì vị sư huynh kia của hắn nghe nói bỏ công dành tất cả thời gian rèn luyện và tìm tòi các hiểm địa cũng như di tích cổ xưa, đạt được không ít cơ duyên lớn nhỏ, tu vi đề thăng nhanh chóng, hiện tại đã vượt qua hắn một bậc rồi.
Ngưu Ngũ Bá cũng vì thế rất ít khi cùng vị sư huynh kia liên lạc, thậm chí lần trước tại Hồ Tộc mặc dù chịu nhiều muối mặt, đến cuối cùng hắn vẫn quyết định không nhờ đến…
Lúc này đây đứng trước an nguy của Thiên Yêu Học Phủ, Ngưu Ngũ Bá biết mình nên lấy đại cục làm trọng…
Nghĩ đến đây, Ngưu Ngũ Bá hận bản thân mình vô dụng bị vây nhốt, nhìn Luyện Huyết Đại Trận ngày một vận động dữ dội, nếu hắn còn chần chờ do dự…Yêu Tộc nguy rồi.
Một thanh sừng Trâu bất chợt lơ lửng bên cạnh hắn, bên trên nó lưu chuyển hắc ám thuộc tính đen kịch, như có thể xua tan đi quang minh rạng rỡ bằng sự tĩnh lặng tối đen của màn đêm…
“Sư huynh…Thiên Yêu gặp nạn, ta cầu ngươi nể tình sư phụ mà quay về một lần!”
Ngưu Ngũ Bá trong miệng lẩm bẩm một tiếng, sau đó dùng lực đem sừng trâu nghiền nát…
Răng rắc…
Yên tĩnh…không có chút đáp trả nào.
Yêu tộc đám người hai mặt nhìn nhau, vừa mới lóe lên một chút hy vọng nay lại dập tắt.
Trong thời khắc quan trọng này, mỗi một vị Độ Kiếp hay Bát giai hỗ trợ chi viện đều là tài sản vô giá có tác động rất lớn đến thắng và bại…
Vậy mà vị sư huynh trong truyền thuyết kia của Hiệu Trưởng vẫn không xuất hiện, hoặc chăng hắn đã xuất hiện nhưng không muốn nhúng tay vào, mặc kệ Yêu Tộc sống chết.?
…
Tại những hành tinh cấp thấp với điều kiện tu luyện không mấy thuận lợi, người có thể đạt đến Độ Kiếp Kỳ ai không phải là kẻ sở hữu tâm tính vượt trội hơn thường nhân, ai không trải qua vô vàn trận chiến từ bé đến lớn, ai không có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp bảo mệnh?
Bởi thế mà chiến trận của các vị Độ Kiếp diễn ra dù hết sức kịch liệt, nhưng trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, điều đó chỉ khiến cho U Nguyên ngày càng tan hoang, ngày càng hư hại, các vết nứt, lỗ hỏng hư không số lượng tăng dần theo thời gian, quy mô đại chiến ngày càng mở rộng, dù là ở tận ba đại lục còn lại cũng cảm nhận được uy thế ngập trời của các vị Độ Kiếp.
Độ Kiếp Kỳ ngày thường đều là nhân vật vấn đỉnh thiên hạ, như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ngày hôm nay xuất động tranh đấu với số lượng khủng, khiến vô số người tại Tu Chân Giới lo sợ bất an…không biết thời điểm nào nguy cơ sẽ rơi xuống đầu mình…
Luyện Huyết Đại Trận hấp thu máu huyết ngày một dữ dội, số lượng Yêu Tộc chết đi chỉ có tăng chứ không giảm.
Ngưu Ngũ Bá đám yêu tộc vẫn không từ bỏ hy vọng, sau khi hồi một chút sức lực lập tức tiếp tục thi triển công kích, với mong muốn phá nát Luyện Huyết Đại Trận từ trong ra ngoài.
Đáng tiếc trước lực lượng của một đám Huyết Vệ, Huyết Tướng, ba tên Huyết Sứ và một vị Bát Cấp Chiến Trận Sư không ngừng truyền vào Luyện Huyết Đại Trận, mọi nổ lực của Yêu Tộc chỉ là công cóc.
“Ngu xuẩn mất khôn, các ngươi cứ tiếp tục tiêu hao thể lực đi, tiêu hao nhiều vào…hahaha!” Tên Bát Cấp Chiến Trận Sư của Huyết Hoàng Địa cười quái dị.
Nếu đám Yêu Tộc giữ lại linh lực để chống lại quá trình luyện hóa của Luyện Huyết Đại Trận thì còn có thể kéo dài thời gian hơn một chút, ngược lại khi toàn lực tấn công chỉ làm linh lực của yêu tộc tiêu hao nhanh hơn, khiến Luyện Huyết Đại Trận dễ dàng luyện hóa.
Quả nhiên như chứng thực lời nói của hắn, sau một đợt công kích…không ít yêu tộc cả người cạn kiệt linh lực suy yếu nằm trên mặt đất, chỉ thoáng chốc sau đã hóa thành mưa máu cuồn cuộn tiến vào huyết trận.
“Dừng, dừng tay…đừng tiếp tục công kích nữa!” Một đám Trưởng Lão Thiên Yêu Học Phủ muốn nứt ra tròng mắt rống to, cảm giác bất lực lan tràn khiến toàn thân bọn hắn lạnh lẽo.
Thường ngày là cường giả cao cao tại thượng, nay không còn lại chút hình tượng nào…bởi vì vạn năm cơ nghiệp của Thiên Yêu Học Phủ sắp mất vào tay bọn hắn, một khi chết đi…làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông?
“Động vào Yêu Tộc? con mẹ nó các ngươi có hỏi qua ý lão Ngưu?”
Trong lúc yêu tộc đang tuyệt vọng, một tiếng gầm rống cuồng nộ pha lẫn thô tục như có thể thao thiên chấn kinh chiến trường.
Ngưu Ngũ Bá ngẩng đầu nhìn lên, bên trong đôi mắt tràn ngập phức tạp…
“Ngài ấy trở về rồi…sư huynh của Hiệu Trưởng!” Quy Linh Lão Nhân đám người sắc mặt nhất thời cuồng nhiệt, ngay cả Bá Lực Giao Quân trong mắt cũng lóe lên tia vui mừng.
Tại toàn bộ U Nguyên, biết đến tồn tại của vị này không nhiều…bởi vì phần lớn thời gian hắn ngoài bế quan thì chính là một mình thám hiểm tìm kiếm cơ duyên, hầu như chẳng có danh tiếng gì tại tu chân giới.
Vạn dặm U Nguyên, mây đen ùn ùn kéo tới phủ kính bầu trời, hắc ám hàng lâm đem chiến trường hóa thành đêm tối, một cái đầu trâu với cái sừng độc nhất trên đỉnh đầu như làn khói hiện trên những đám mây, đôi mắt đỏ như hai khỏa mặt trăng máu lạnh lùng nhìn xuống chiến trường…
“Cho lão Ngưu chết!”