Lạc Nam cười hì hì, nhìn bộ ngực hoàn mỹ vốn trắng ngần lúc này tràn đầy dấu vết ửng đỏ cùng dấu răng của hắn, lúc này quyết định tạm tha cho nàng, tiếp tục thám hiểm nơi khác…
Một đường lưỡi đảo quanh cái bụng trơn nhãn, đầu lưỡi nghịch ngợm trêu chọc lổ rốn tinh xảo nhỏ xinh, da gà Hoa Ngọc Phượng xuất hiện.
Chợt, một mùi hương thơm nồng pha lẫn dục tính của phái nữ tràn vào mũi Lạc Nam, hắn hướng ánh mắt nhìn xuống…giữa hai chân nàng, quần lót đỏ đã sớm ướt đẩm…
Lạc Nam nhếch miệng cười, chợt tách hai chân nàng sang một bên, kề mũi vào sát tấm vải đỏ rực ấy hít sâu một hơi…
“Ưm, biến thái…mùi đó cũng ngửi được!” Hoa Ngọc Phượng bị động tác dâm đãng của hắn kích thích, dâm thủy tràn ra càng thêm lợi hại.
“Haha, ta không những ngửi, ta còn muốn nếm tư vị đặc biệt của nàng!” Lạc Nam cười dâm dê, không cho Hoa Ngọc Phượng phản ứng, ngọn lửa nhỏ bùng lên, quần lót đỏ hóa thành không khí…
“Á, không cho nhìn!”
Hoa Ngọc Phượng giật thoát người, đem hai chân khép chặt, chỉ để lộ gò mu mủm mỉm cùng lớp cỏ tơ đen tuyền óng ả…
Lạc Nam thấy vậy thích thú, bàn tay xoe nhẹ bờ mu, mân mê đám cỏ thơm lún phún, sột soạt trong lòng bàn tay.
Động tác của hắn nhìn như đơn giản, lại khiến nữ tử chưa trải mùi đời như Hoa Ngọc Phượng động tình, vô thức đem hai bắp đùi nhẹ nhàng mở ra…
Lạc Nam nhân cơ hội đó, hai bàn tay vuốt ve đùi non mát lạnh, lại dùng sức tách chúng ra hai bên…
Dưới ánh trăng chiếu rọi, như thầm kín của nhị Thánh Nữ Bách Hoa Tông hiện hữu trong tầm mắt nam nhân…
“Thật đẹp, bầu trời đêm đầy sao cũng không đẹp bằng đóa hoa hồng giữa hai chân nàng!” Lạc Nam ánh mắt thất thần, thật tâm khen ngợi.
Chỉ thấy u cốc của nàng lúc này trơn bóng vì nước, đôi môi bằng thịt nằm dọc hồng hào đến cực điểm phía dưới thảm cỏ thơm, một điều đặc biệt khiến Lạc Nam chú ý chính là, hạt thịt ngọc của nàng lại to một cách kỳ lạ, kích thước bằng với một hạt ngọc trai thật sự, so với mép môi còn đỏ hơn.
Hắn không nhịn được, hai đầu ngón tay nhẹ chạm vào cái hạt thần kỳ đó, cứng cứng mềm mềm, lại khiến nước của nàng chảy ra càng mãnh liệt…
“Hừ, cảm giác này…thật thích…”
Hoa Ngọc Phượng vừa thích vừa lúng túng, đôi tay không biết để đâu, cuối cùng để hóa giải tình cảnh đáng xấu hổ của mình, nàng đem nội khố hắn tiêu hủy, xem như có qua có lại…
Nhục côn đầy rẫy gân guốt được dịp khoe mẻ, nó hung tợn vươn mình, đầu khấc to lớn hết sức oai phong lẫm liệt.
Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy, nhất thời âm thầm sợ hãi, thứ đó thật sự có thể tiến vào nàng sao? to lớn như thế sao chúng nữ chịu được?
“Nó đẹp trai không?” Lạc Nam tự hào cười ha ha, lúc này không tiếp tục lãng phí thời gian quý báo, triệt để vùi đầu vào giữa đôi chân thon thả, hôn vào đôi môi nằm dọc của nữ nhân kia.
“Á!”
Hoa Ngọc Phượng hét lên thất thanh, xúc cảm lần này mang lại triệt để vượt qua những lần trước cộng lại, nàng cảm giác được bên dưới của mình không ngừng co rút, hai mép môi bất tri bất giác hé mở mà ra…
Đầu lưỡi Lạc Nam tham lam tiến vào, nếm lấy thứ nước đặc biệt ấy, không bỏ sót một giọt.
Đùi Hoa Ngọc Phượng gác lên cổ hắn, nàng nằm trên mặt cỏ xanh, mặt hướng thẳng lên trời cao, vô số vì sao đang chứng kiến cảnh tượng xấu hổ đến cực điểm của hai người…
“Á, Sướng chết!”
Không biết qua bao lâu, tận cùng nơi hoa tâm của Hoa Ngọc Phượng tràn ra một dòng nước ấm, vô số dây thần kinh của nàng hoạt đột hết công sức, đầu óc mụ mị, cảm giác mình cách ánh trăng ngày càng gần.
Lạc Nam hơi bất ngờ, hắn không nghĩ đến mình tận tình phục vụ bằng miệng lại khiến bảo bối này lên đỉnh lần đầu trong đời…
Bên dưới côn thịt của hắn cũng sắp nổ tung rồi, bất quá nó vẫn còn quá mức khô ráu…
Nhìn thấy khuôn miệng tuyệt mỹ của nàng đang thở dốc, Lạc Nam vội vàng tiến đến, đem tiểu huynh đệ của mình đặt ngay hai bờ môi đỏ thắm, ôn nhu vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng, ôn nhu nói:
“Bảo bối, làm phu quân sướng đi!”
Nhìn thấy thứ dữ tợn ấy đặt trên bờ môi mỹ lệ của mình, lại thấy ánh mắt nhu tình của hắn, trái tim nàng tràn ngập cảm giác chiều chuộng, ngoan ngoãn hé mở bờ môi ngậm lấy đầu khấc.
“Hít!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, Hoa Ngọc Phượng cao quý đang dùng miệng phục vụ côn thịt của mình, hắn tham lam đút vào sâu hơn…
Miệng nhỏ của nàng mở rộng đón chào vật lạ xâm nhập, cảm giác đầu tiên là cũng khá sạch sẽ, không có mùi vị kỳ lạ…chỉ có nồng đậm dương khí nam tử khiến nàng dâng lên cảm giác khác thường…
Đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, rốt cuộc liếm láp xung quanh côn thịt, ánh mắt mỹ lệ ngập nước nhìn lên, thấy nam nhân biểu lộ cảm giác thỏa mãn, nàng càng thêm hài lòng…
Không biết từ bao giờ, Lạc Nam đã đứng thẳng dậy, Hoa Ngọc Phượng thân thể trần truồng cao quý quỳ gối dưới mặt cỏ, đầu nàng đặt tại hạ thân hắn, để côn thịt kia không ngừng đâm ra rút vào cái miệng tuyệt hảo của mình…
Chụt chụt chụt…
Âm thanh nhạy cảm từ miệng nàng truyền ra, côn thịt vẫn không ngừng lớn lên bên trong đó, cuối cùng nhẹ nhàng giật giật…
Lạc Nam sung sướng tay chân bủn rủn, vuốt ve tóc Hoa Ngọc Phượng, vội vàng rút ra, đem nàng một lần nữa đè xuống, áp người lên cơ thể mềm mại, bàn tay bóp lấy một bên gò bông đào, đầu khấc tìm đến u cốc đã lầy lội bên dưới, nhẹ tiến vào hai cánh môi…
Hắn khàn khàn nói:
“Phượng Nhi, phu quân vào đây!”
“Ừm, yêu thiếp đi!” Hoa Ngọc Phượng phục tùng, ánh mắt đầy yêu thương.
Phập…
Lạc Nam gồng mình đẩy mạnh, vô tận ẩm ướt bao phủ, u cốc xa lạ đã đón nhận vật mới mẻ xâm nhập, linh hồn hai người cùng lúc run lên…
Giữa rừng hoa, đôi nam nữ triệt để hòa hợp thể xác và tâm hồn, máu đào chảy dài tô đỏ đùi ngọc, chứng minh tấm thân xử nữ của Hoa Ngọc Phượng đã biến mất.
Cảm giác đau đớn khi phá thân không là gì so với Hóa Trận Linh Thể khắc trận pháp vào da thịt, Hoa Ngọc Phượng không kịp chờ đợi nói:
“Động đi chàng, thiếp không đau!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, dùng lực nhấp mạnh, lúc cán vào bên trong…
Bạch bạch bạch bạch…
Da thịt chạm nhau chát chúa giữa đêm, Lạc Nam không chút thương hoa tiếc ngọc, tận tình thưởng thức cảm giác mỹ diệu mà bạn tình mang lại…
Nàng khít, nàng chặt chẽ, nàng ấm áp, vô số thớ thịt ma sát lấy thân côn, khiến hắn hận không thể càng thêm thô bạo…
“Ưm, ưm, ưm…ưm…sướng…sướng…”
Đau và sướng xen lẫn, Hoa Ngọc Phượng phát ra những âm thanh tiêu hồn, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, kiêu ngạo bình thường mất hết, chỉ còn lại những biểu hiện chân thật nhất của một nữ nhân khi được thỏa mãn…
Lạc Nam thấy vậy, cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng điên cuồng nút lấy, sau khi hút sạch hương tân ngọc dịch thơm tho, hắn lại tìm đến bầu sửa một lần nữa ngậm lấy, hai tay vịn eo thon mềm mại của nàng dùng sức ra ra vào vào…
“Ừm sâu quá, lớn quá, thiếp thích quá, thiếp yêu chàng quá, sướng quá!”
Tiếng rên không dứt vang vọng không gian, khiến không ít nữ tử Bách Hoa Tông động xuân tâm, một mình trốn trong phòng tự xử.
Hoa Ngọc Phượng phiêu phiêu dục tiên, một tay nàng xoa lấy bên ngực mà Lạc Nam bỏ sót, lại vừa hưởng thụ xúc cảm bầu ngực bên kia mang lại, vòng eo uyển chuyển theo bản năng phối hợp từng cú nhấp của nam nhân, trái tim hai người đập cùng một nhịp…
Hoa Ngọc Phượng rất thích hắn mạnh bạo với nàng, vì nàng là nữ nhân kiêu ngạo, cần sự mạnh bạo kết hợp chân tình của hắn mới có thể triệt để chinh phục…nàng thích cảm giác bị Lạc Nam chinh phục…
Mà Lạc Nam lại hưng phấn khi Hoa Ngọc Phượng bị mình chinh phục, hắn tận tình chinh chiến trong thân thể nàng xuyên màn đêm…
“Á, Thiếp lại sắp sướng, thiếp lại sắp lên mây!”
Một canh giờ sau, nơi sâu thẳm trong u cóc của Hoa Ngọc Phượng lại co rút kịch liệt, vô số thớ thịt như muốn nghiền ép côn thịt dữ dội, một lực hút lớn hầu như muốn đem cả Lạc Nam cũng hút vào trong.
“Ngoan! Ta ra cùng nàng!”
Lạc Nam biết nàng sắp cao triều, lại càng gia tăng độ nhấp…
BẠCH BẠCH BẠCH…
Mỗi một cú đều khiến môi thịt của nàng mở rộng hết cỡ, mỗi một cú đều đánh đến tận cùng, mỗi một cú như muốn đem cả hai hòn ngọc to lớn của hắn đều nhét đi vào…
Trước thế công vũ bão của hắn, tận sâu trong cơ thể nàng rốt cuộc phún ra…
Lạc Nam thấy vậy, cũng cắm lúc cán vào bên trong, gồng người bắn mạnh!
“Huhuhu, thiếp…chết…chết…rồi…lên mây…lên mây rồi, sướng quá…yêu chàng quá!”
Hoa Ngọc Phượng vừa sướng vừa khóc, thở hổn hển như vừa đánh trận xong…
Lạc Nam thở dài một hơi sảng khoái, so với nàng hắn cũng sướng không kém gì, lúc này ngã xuống bên mặt hồ, đem thân thể yêu kiều ôm vào trong ngực…
Hoa Ngọc Phượng mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt lại tận hưởng dư vị cao triều mang lại.
Hỗn hợp dung dịch ở nơi hai người gắn kết lầy lội không chịu nổi, phu quân vẫn không rút nó ra, vẫn kết hợp cùng nàng…
Hai người vuốt ve an ủi giây lát, một vòng tay trắng nõn khác đột ngột ôm chặt sau lưng Lạc Nam, bầu ngực săn chắc thành thục ép vào lưng hắn…
Lạc Nam biết người này là ai, yêu thương ngắt nhẹ bàn tay nàng.
Yên Nhược Tuyết đã sớm trần truồng, môi thơm kề sát hai người, động tình tỏa hương thơm:
“Chuyện tốt như vậy sao không rủ thiếp?”