Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Kiếm hưng phấn rung rẩy, đối với chuyện sắp phát sinh nó cũng tràn ngập chờ mong…

Lạc Nam hít sâu một hơi, hai tay cùng lúc cầm lấy chuôi kiếm, một lần nữa nhắm lại hai mắt…

“Hắn muốn làm gì?” Có người mở miệng hỏi…

“Chẳng lẽ muốn dùng Liệt Địa?” Có người lập tức suy luận…

“Trạng thái của hắn nếu dùng Liệt Địa, đồng nghĩa Sa Mạc Nổ sẽ tiêu tán đi…”

“Liệt Địa mặc dù bá đạo, nhưng cùng lắm chỉ hạ gục được hai hoặc ba trong số mười người mà thôi…”

“Nếu thàng công hạ 3 người, đồng nghĩa với chỉ còn 8 người trên Sân Khấu tính cả Văn Lang, hắn thành công qua vòng tiếp theo!” Một người ánh mắt sáng ngời nói.

“Không sai, nhất định là như vậy, Văn Lang thật là thông minh, tình huống như vậy cũng nghĩ ra đối sách!” Đám người vỗ tay tán thưởng nói, đối với Lạc Nam khâm phục dị thường…

“Hắn muốn đánh cuộc lần cuối, xem Liệt Địa của mình có thể hạ được 2 hay 3 người…”

Trong lúc nhất thời, đám người cũng âm thầm trở nên hồi hộp, muốn biết kết cục của Văn Lang…

Hạ được 3, Văn Lang quanh vinh tiến vào vòng trong…hạ được 2, hắn bị tám người còn lại liên thủ công kích, thua cuộc hoặc chết…

“Ực…” Bạch Liệt đám người hiển nhiên cũng có suy luận như vậy, âm thầm nuốt nước bọt…

Sa Mạc Nộ đem bọn hắn giữ chặt toàn thân, không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo ăn phải Liệt Địa…

Trong lúc nhất thời, cả đám đổ mồ hôi lạnh,…

Đáng tiếc, tất cả chỉ là suy đoán, bọn hắn không biết điều thật sự Lạc Nam muốn làm…

ONG ONG ONG…

Trọng Kiếm rung động kịch liệt vì hưng phấn, tóc dài Lạc Nam tung bay trên không trung, miệng niệm khẩu quyết, nâng Trọng Kiếm lên…

Chỉ là so với những lần trước đều đem Trọng Kiếm nâng cao vượt quá đầu sau đó thô bạo nện xuống, lần này tư thế của Lạc Nam có chút kỳ lạ…

Hắn hơi khom người, hai tay cầm Trọng Kiếm vươn ra phía sau lưng, hình dạng như sắp đem Trọng Kiếm ném mạnh vậy…

Lạc Nam đứng đối diện trung tâm Sa Mạc Nộ, hai mắt mãnh liệt mở ra…

Cùng thời điểm đó, vô số Thổ Linh Lực cuồn cuộn mà về, gân xanh toàn thân bạo phát, máu huyết lưu thông dữ dội, từng bắp thịt đều hoạt động hết công sức…

Một kích này, Lạc Nam bạo phát toàn bộ những gì còn sót lại…ngửa đầu gầm thét:

“Thức Thứ Ba – Tạc Thiên!”

Không dây dưa dài dòng, không hoa lệ mỹ miều…hình ảnh đơn thuần thô bạo xuất hiện trong mắt vô số người…

Văn Lang dùng toàn bộ lực lượng cơ thể cầm Trọng Kiếm bá đạo quét ngang…

ẦM ẦM ẦM…

Bầu trời như bị chia thành hai nửa, Sa Mạc Nộ bị chém nát cả vòng xoáy…

Một luồng kiếm khí bá đạo tuyệt luân, phạm vi khủng bố tạc mạnh về phía mười người Bạch Liệt…

Phốc phốc phốc…

Toàn bộ hai cánh tay Lạc Nam triệt để bạo liệt, xương cốt trắng phếu rủ xuống, Trọng Kiếm rơi rớt trên mặt sàn đấu, máu huyết đem cát trắng nhuộm đỏ…

Hộc hộc hộc…

Lạc Nam quỵ một chân xuống, hai mắt vẫn sáng bừng như sao quan sát kỳ tích do mình tạo nên…

“KHÔNG THỂ NÀO?”

Có người khó tin điên cuồng rống lên…

Theo sau đó, vô số người trợn mắt há hốc mồm đứng bật người dậy…

Mười người, không nhiều không thiếu…toàn bộ bị tạc bay lên không trung, rời khỏi phạm vi đấu trường…trong miệng không ngừng hộc máu…

Răng rắc…

Đại Địa Chân Thân của Đại Linh triệt để nát bấy, hiện ra thân thể của nàng đầy rẫy các khối thịt bầm tím, nặng nề rơi khỏi đấu trường…bất quá trong ánh mắt đau đớn kia lại là vô tận khâm phục, cái tên Văn Lang này…nàng nhớ kỹ rồi!

So với Đại Linh, chín người còn lại có bất tỉnh nhân sự, có thổ huyết đương trường, có không cam lòng gào rống thê lương…

Duy chỉ một điều, cả bọn không ai chết đi.

Nhưng khiến người khác kinh hãi không phải vì bọn hắn còn sống, mà là vì toàn bộ mười người đều đã thua, đều mất tư cách thi đấu, đều đã rời khỏi Đấu Trường…

Trong lịch sử Thổ Chiến Đại Hội, lại một lần nửa xuất hiện cảnh tượng thần kỳ như vậy, quá mức khó tin, quá mức rung động…thật sâu tác động đến tâm linh những người có mặt…

Mà người làm ra hết thảy, chính là thân ảnh đơn bạc đang quỳ một gối vì mỏi mệt kia…

“VĂN LANG!”

Không biết là ai quá khích, vậy mà trực tiếp cuồng nhiệt hô to…

“VĂN LANG, VĂN LANG, VĂN LANG…”

Một người hành động lập tức truyền cảm hứng đến cả biển người, cả đám cuồng nhiệt gào thét, có sùng bái, có cảm phục, cũng có ghen tị…

Âm thanh “VĂN LANG” vang dội Bạch Đế Thành, kinh thiên động địa…

Nói như thế nào thì nói, thanh niên kia chính là người sáng tạo kỳ tích…mà bọn hắn là những kẻ may mắn khi chứng kiến kỳ tích đó…

Một chuyện này, đã định trước sẽ ghi vào lịch sử Hoàng Sa Đại Lục, thậm chí toàn bộ Việt Long Tinh Cầu nếu truyền ra ngoài…

“Phu quân…” Nam Cung Uyển Dung không quan tâm người khác reo hò, thân thể đã hóa thành một đạo tàn ảnh rơi lên đấu trường, đem thân thể Lạc Nam ôm vào trong ngực…

Nhìn hai cánh tay hoàn toàn nát bấy của hắn, trái tim nàng như bị vạn kiếm đâm xuyên, đau đến nghẹt thở…hận không thể chuyển thương tổn lên người chính mình.

“Ngốc, phu quân thắng rồi…khóc lóc gì chứ?” Lạc Nam nhìn những giọt lệ trên mắt nàng, muốn đem gạt bỏ, lại nhận ra tay đã không còn, chỉ có thể lầu bầu nói.

“Chúng ta lập tức Song Tu, dùng Long Tiên Thánh Điển trị cho chàng!” Nam Cung Uyển Dung không dây dưa nói ra…

“Khụ, đừng có gấp…người ta cười cho!” Lạc Nam mỉm cười, trong lòng thở dài một hơi…

Hậu quả thi triển Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết thức thứ ba thật sự nhẹ hơn dự kiến của hắn, chắc nhờ bản thân mình vừa đột phá Thể Tu không lâu đi…

Theo Trọng Vô Danh ghi chép, muốn thi triển Tạc Thiên, tu vi ít nhất phải là Luyện Hư Kỳ, thậm chí sau khi dùng xong cũng phải liệt giường một đoạn thời gian…

Lần này Lạc Nam quyết định mạo hiểm, hắn cũng thật sự hết cách…

Nhìn Nam Cung Uyển Dung và hắn âu yếm, vô số nữ tử có mặt ở hiện trượng ghen ghét dữ dội…

Văn Lang quá mức xuất chúng, chính thức trở thành tình nhân trong mộng của các nàng…

Mà cách đó không xa, Bạch Liên Hoa cắn môi nhìn một màn này, bước chân vốn đang lao tới cũng nhẹ nhàng dừng lại…trong lòng có chút mất mát…

“Tình huống này, giải quyết thế nào đây?”

Bên trong không gian, sắc mặt Bạch Sa âm trầm như muốn ra nước…

Đám người còn lại trầm mặc không nói nên lời, dù với tâm cảnh của Hợp Thể Kỳ như bọn hắn, nhất thời cũng không biết giải quyết làm sao…

Văn Lang một hơi đem 10 người quất bay, làm sao chọn ra 8 người đây?

“Đại lão, ngươi có cái nhìn như thế nào?” Bạch Sa trầm ngâm hỏi, ở tại nơi này chỉ có Đại Lão đủ tư cách để hắn thỉnh giáo.

Đại Lão vuốt râu, không chút nghĩ ngợi nghiêm nghị đáp:

“Văn Lang lập nên kỳ tích, trực tiếp ban ngôi quán quân, mười người còn lại tiến vào vòng trong – Đơn Đấu, chọn thêm 2 người xuất sắc tiến vào Cảnh Địa…”

Lời vừa nói ra, bầu không khí nhất thời đọng lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK