Đây là lần đầu tiên, Lạc Nam đối chiến với người dùng Côn, và người sỡ hữu Ám thuộc tính.
Ngoài mặt hắn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng không dám khinh địch chút nào…
Rống…
Thổ Hùng một lần nữa xuất hiện, Không Động Chuông đã được nạp đầy năng lượng, tiếp tục lắc lư tạo áp lực…
“Phòng…phòng!”
Minh Ngô hai tay cầm bút, nhanh nhẹn viết hai chữ lên không trung, hóa thành hai lớp màn chắn tiếp tục bảo vệ hắn cùng Vương Ưng, tạm thời phòng ngự được trước tác động đến từ Không Động Chuông.
Cả hai nhìn nhau gật đầu, chợt cùng lúc hóa thành tàn ảnh, một trước một sau hung hăng lao đến Lạc Nam.
“Thiên Sơn Côn Pháp – Trọng Sơn!”
Vương Ưng quát lớn, hai tay cầm côn thi triển Côn Pháp, đem không gian bốn phía không ngừng bạo tạc, sau đó Thiên Băng Côn hết sức nặng nề hướng đầu Lạc Nam nện xuống…
Một Côn đánh ra, bầu trời kết băng từng khối, kinh khủng tuyệt luân…
“Trấn Sơn!” Lạc Nam không cam lòng yếu thế, Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết triển khai, Linh Thể song tu kết hợp, Đế Diễm hòa vào thân Kiếm, một chiêu Trấn Sơn cùng Vương Ưng lấy cứng đối cứng.
Cùng lúc đó, Minh Ngô xuất hiện sau lưng hắn, Ám Linh Bút trong tay không ngừng vũ động, trên không trung hình thành một chữ: “Tù”
Chữ Tù cấp tốc biến lớn, trên không trung vô số hắc ám lưu động, kết thành một tòa lao tù quỷ dị muốn đem Lạc Nam bao phủ…
GÁY…
Kim Ô Hư Hỏa không cho hắn toại nguyện, hỏa diễm sắt bén sẳn sàng thiêu trụi bất kỳ luồng ám linh lực nào tiếp cận.
KENG…
Cùng lúc đó, Trọng Kiếm cùng Thiên Băng Côn va đập chính diện, tiếng nổ vang trời, lại không đủ khiến Lạc Nam hay Vương Ưng chấn động…
Hai người một lần nữa hung hăng lao vào nhau, lần này Lạc Nam dùng đến thức thứ hai Liệt Địa, mà Minh Ngô đồng dạng đánh ra Côn pháp lợi hại hơn mang tên Áp Sơn…
Cả Trọng Kiếm cùng Thiên Băng Côn đều là vũ khí nặng nề có sức tàn phá lớn, hai người sáp lá cà so với Lạc Nam đối chiến Bá Lực Giao Hoàng không kém cạnh chút nào…
Thậm chí sức phá hủy còn dữ dội hơn, không gian liên tục bị đánh nổ mỗi khi hai thanh vũ khí va chạm…
Trọng Kiếm mặc dù có phần lép vế trước Thiên Băng Côn, nhưng sức chống chịu của nó lại cực kỳ tốt, được Đế Diễm bao trùm, đem băng giá lạnh thấu xương hoàn toàn áp chế, Vương Ưng thiệt thòi khi phải đối kháng với nó.
Hỏa luôn khắc Băng, huống hồ còn là Dị Hỏa.
Ở phía sau, Minh Ngô không ngừng viết ra tầng tầng chữ viết trên bầu trời, có từ Công…có từ Khống, lại có từ Phòng, tầng tầng lớp lớp Ám Linh Lực kết hợp muốn gây trở ngại cho Lạc Nam…
Trước tình cảnh đó, Lạc Nam buộc phải thi triển cả Mộc Quy, Hỏa Phượng Hoàng, cùng với Kim Ô kết hợp phòng ngự…
Ba con thú công phòng kết hợp, miễn cưỡng ngăn cản sự quấy nhiễu đến từ Minh Ngô.
“Thiên Sơn Chưởng!” Vương Ưng một tay cầm Côn, tay kia tụ chưởng, sau lưng xuất hiện hư ảnh một ngọn núi băng, hết sức hung dũng…
“Bạo Tinh Quyền!” Lạc Nam không yếu kém chuyển Trọng Kiếm sang một tay, đồng dạng tung ra một quyền đem đối thủ ngăn chặn…
Sắc mặt người quan chiến không ngừng biến sắc, cả bọn được đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, Lạc Nam lúc này như một tôn chiến thần, công phòng đều gần như hoàn mỹ, lại thêm tốc độ khủng bố của hắn khiến hai vị thiên kiêu không làm được gì.
Có thể thấy, khi chiến cùng Bá Lực Giao Hoàng, tên này vẫn chưa xuất sử toàn lực…
Nhưng đồng dạng, Lạc Nam cũng không làm gì được hai người, trái lại có phần lâm vào bị động…buộc phải vừa thủ vừa đánh.
Giao chiến hồi lâu, cả ba vẫn không làm gì được nhau, trước sự giáp công của hai đối thủ hùng mạnh, Lạc Nam không thể toàn diện nghiền ép như đối kháng một mình Bá Lực Giao Hoàng được.
Nếu hắn dốc toàn bộ thủ đoạn dồn vào Vương Ưng, như vậy sẽ tạo cơ hội cho Minh Ngô đem hắn đánh trọng thương…Mà đồng dạng, nếu hắn chuyển mục tiêu thành Minh Ngô, kết quả cũng là Vương Ưng dùng Côn nện hắn…
Lạc Nam nghĩ như vậy, nhưng Minh Ngô và Vương Ưng lại có suy nghĩ khác…
“Tốc chiến tốc thắng!” Ý niệm cùng lúc lóe lên trong đầu hai người, nhân vật như Lạc Nam không phải dùng để thăm dò, trái lại phải tung ra toàn lực, bại hắn càng nhanh càng tốt.
Bằng không đánh càng lâu đối với cả hai người sẽ càng bất lợi, do Linh Lực của đối thủ hầu như không có dấu hiệu cạn kiệt…
“Không thành vấn đề!” Vương Ưng có cùng ý kiến quát to.
“Vừa đúng ý ta!” Lạc Nam cười ha hả, hắn cũng chán cái cảnh không có dấu hiệu đột phá này rồi, chi bằng chóp nhoáng phân ra thắng bại.
Ba người như hình thành một loại ăn ý, cùng nhau tách ra…
Lạc Nam đứng đối diện, song song trước mặt chính là Minh Ngô cùng Vương Ưng…
Hắn không thể không cảm thán hai người này rất mạnh, bất kỳ ai đều đủ sức đánh ngang tay Bá Lực Giao Hoàng…
Vương Ưng mạnh mẽ và linh hoạt, băng Linh Lực cũng có thể phòng ngự cực kỳ tốt…
Minh Ngô quỷ dị khó lường, vừa có khả năng khống chế, vừa có thể công kích xen lẫn phòng ngự, thậm chí Lạc Nam có cảm giác hắn vẫn còn giấu bài.
Nếu chỉ chiến với một người, Lạc Nam dám chắc mình có thể đánh bại, nhưng nếu cùng lúc đối chiến hai người, thật sự rất khó nhằn, trừ khi vận dụng đến thân phận Hồn Tu…
Nhưng xem tình huống trước mặt, tạm thời không cần.
“Một chiêu mạnh nhất, phân định thắng bại!” Ý niệm cùng lúc xuất hiện trong lòng ba người…
Minh Ngô là người khởi xướng, lập tức làm ra động thái.
Chỉ thấy hắn đột ngột phun ra một ngụm máu tươi vào đầu cọ Ám Linh Bút, sắc mặt tái nhợt huy bút trên không trung, dần dần hình thành ba chữ:
“Sát Phá Lang!”
Chữ viết vừa xong, thiên không có tiếng sói tru vang vọng…
Hắc Ám cấp tốc hóa hình, ngưng tụ thành một con Sát Phá Lang đen kịch với vẻ ngoài hung tợn, sát ý từ thân nó tỏa ra có thể ngưng tụ thành thực chất…
Mà khiến vô số người ánh mắt co rụt chính là, trên thân con Sát Phá Lang này xuất hiện một tia khí tức cao hơn Luyện Hư Viên Mãn…
Không sai, Sát Phá Lang đạt đến nửa bước Hợp Thể, trực tiếp có dấu hiệu chèn ép Hỏa Phượng cùng đám Thú do Lạc Nam tạo ra.
Để làm được điều này, Minh Ngô đã đánh đổi một giọt tinh huyết thuần túy của mình làm giá đỡ, hắn sẽ suy yếu trong thời gian dài sắp tới.
Vương Ưng thấy tình cảnh này hít sâu một hơi, chợt hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm Ngọc Bài tinh xảo.
Ngọc Bài vừa ra, bầu trời hiện lên hư ảnh một đóa thất sắc Băng Liên khổng lồ, đem nhiệt độ ngàn dặm hạ xuống đột ngột, tuyết trắng tung bay…
Băng Liên gồm có bảy loại màu sắc, mỹ lệ đến cực hạn, sau đó rất nhanh trở nên cô động, tiến vào cánh tay Vương Ưng…
Mà sắc mặt Vương Ưng cũng trở nên vặn vẹo, hiển nhiên tiếp nhận lực lượng mạnh mẽ kia khiến hắn đau đớn…
“Dị Băng!” Chứng kiến tình cảnh này, ánh mắt Lạc Nam co rụt lại.
Hư ảnh Băng Liên bảy màu mà Vương Ưng vừa lấy ra trong Ngọc Bài kia, chính là lực lượng của thiên địa dị vật, một loại Dị Băng.
“Thất Thải Liên Băng, Dị Băng nổi danh của Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh! Có công dụng ngụy tạo bảy loại Thuộc Tính khác nhau, đem uy lực công kích gia tăng lên rất nhiều…” Tô Nhan thấy vậy lập tức truyền âm nhắc nhở.
Lạc Nam hướng nàng gật đầu, Dị Băng a…không thể xem thường, mặc dù chỉ là thuộc tính ngụy tạo, nhưng uy lực cũng sẽ không kém.
Vô số người nghị luận xôn xao, không ngờ Vương Ưng được tỷ tỷ hắn đem một phần lực lượng của Dị Băng phong ấn vào Ngọc Bài, để khi cần hắn có thể mang ra sử dụng…
Ánh mắt Lạc Nam chuyển thành ngưng trọng, hai bàn tay chất chồng lên nhau, một quả cầu năng lượng dần dần được hình thành…
Chỉ là lúc này đây, bên trong đan điền…
Cả năm tòa Đại Đỉnh ầm ầm chuyển động…
Bá đạo tuyệt luân!