Nói là Cồn Cát, nhưng nơi này lại rộng lớn không khác gì một tiểu sa mạc…
Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung vừa đến, nơi này đã tập trung biển người mênh mông, phần lớn là khán giả…
Ánh mắt hắn lập tức nhìn lên một tòa lầu cao khang trang được dựng lên giữa cồn cát, tại bên trên nơi đó…một thân ảnh thiên sứ nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, bàn tay đáng yêu chống cằm, hướng mắt nhìn xa xăm…
Bạch Liên Hoa…
Bên cạnh nàng, Thái Tử Bạch Thiên, hai vị Hoàng Tử Bạch Liệt, Bạch Dương thản nhiên uống rượu, từ đầu đến cuối chưa nhìn người bên dưới một lần…
“A, Là hắn!”
Cảm giác được có người nhìn chăm chú mình, Bạch Liên Hoa hướng nơi đó nhìn lại, nhìn thấy thanh niên Văn Lang cùng một vị tỷ tỷ hết sức xinh đẹp…
Lạc Nam hướng nàng vẩy vẩy tay, chợt cười thần bí lấy ra một khối Ngọc bội đặt lên miệng, sau đó nhanh chóng thu lại…
Bạch Liên Hoa giật mình, môi nhỏ hồng nhuận hé lớn thật lâu không khép lại, Truyền Âm Ngọc không phải là thứ nàng tặng Lạc Nam ca ca sao? tại sao ở trong tay hắn chứ?
“Nàng lại cứu mạng ta rồi…tiểu công chúa!”
Giọng nói khi đó của Lạc Nam bất chợt thoang thoáng trong ký ức của nàng, Bạch Liên Hoa lập tức giật mình, gò má trở nên ửng đỏ…
“Thì ra Văn Lang cũng là Lạc Nam…đáng ghét thật, đâu mới thực sực là chàng…”
Tiểu cô nương nhận ra mình bị tên này lừa gạt thân phận, nhất thời hai má phụng phịu, khiến người ta thấy mà yêu…
Chỉ là ánh mắt vui mừng không che giấu được, mấy ngày qua nàng quấn quít mẫu thân hỏi thăm tin tức Lạc Nam ca ca, chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất: “Yên tâm, tên oan gia đó sẽ còn xuất hiện!”
Điều này khiến Bạch Liên Hoa không hiểu ra sao nên mãi mê suy nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ…
Không có chút thất lễ nào, nàng khẽ gật đầu chào Nam Cung Uyển Dung một cái.
Trong lúc nhất thời, Bạch Liên Hoa vốn đối với Thổ Chiến Đại Hội không mấy hứng thú lập tức thay đổi thái độ, âm thầm chờ Lạc Nam ca ca tỏa sáng…
Biểu hiện của Bạch Liên Hoa từ đầu đến cuối đều rơi vào mắt Bạch Dương cùng Bạch Liệt, nhận ra người trong mộng của mình liếc mắt ẩn tình cùng tên khốn Văn Lang, sát khí trong mắt hai người ngưng tụ thành thực chất…
Nếu có thể, bọn hắn sẽ đem Văn Lang tháo thành tám khối, lột da rút gân, giải trừ ghen ghét trong lòng…
“Đó là tiểu công chúa chàng kể sao? quả thật như một thiên thần vậy…” Nam Cung Uyển Dung hướng Bạch Liên Hoa mỉm cười xem như đáp lại chào hỏi, lúc này quay sang Lạc Nam cười tủm tỉm nói.
Phu quân nhà mình đúng là khắc tinh của mọi nữ nhân, đi đến đâu cũng không tránh khỏi hai chữ đào hoa…
“E hèm, Liên Hoa cứu ta hai lần, ta thật tâm xem nàng là tiểu muội muội…” Lạc Nam ho khan nói, từ lúc phát sinh quan hệ với Hoa Thanh Trúc, hắn chưa biết có nên thẳng thắn với Bạch Liên Hoa hay không…
Chuyện của Nguyệt Kỳ cùng tỷ muội Hồng Liên còn chưa đưa ra ánh sáng đó…
“Chỉ là tiểu muội muội?” Nam Cung Uyển Dung bĩu lấy cánh môi, hai mắt tràn đầy vẻ không tin.
Phu quân nhà mình ngay cả Diễm gia một nhà mẫu nữ ba người đều mang đến giường ngủ, hiện tại lại thiện tâm kiêng cử đôi mẫu nữ như hoa như ngọc này sao?
Lạc Nam chứng kiến ánh mắt như cười như không của nàng, mặt mo đỏ ửng nói ra: “Thuận theo tự nhiên là được…”
Dù da mặt hắn dày đến cỡ nào, cũng khó ở trước mặt thê tử đem chuyện thu sạch mẫu nữ nhà người ta đường hoàng nói ra khỏi miệng được, huống hồ Bạch Sa Hoàng Đế vẫn còn sống nhăn răng đấy.
Nam Cung Uyển Dung lần đầu thấy bộ dạng thú vị của hắn, che miệng cười khúc khích, kéo tay Lạc Nam tìm một hòn đá trống trải ngồi xuống…
…
Người đến ngày càng đông, âm thanh huyên náo không dứt…
Chợt, hư không trên cao nứt ra, hai thân ảnh già nua đột ngột từ bên trong bước ra, hai luồng khí tức ngập trời của Hợp Thể Kỳ phân biệt lan tỏa khắp không gian…
Trong lúc nhất thời, thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng…
Hợp Thể Kỳ, dù đi đến bất kỳ đâu đều là khách quý, không ai dám thiếu tôn trọng…
Lạc Nam nhìn thấy hai tên lão già vừa đến, âm thầm cười một tiếng, thì ra là người quen củ…
Họ chính là Tam Lão cùng Tứ Lão.
Mặc dù xém chút mất mạng, nhưng Lạc Nam đối với hai lão già này cũng không có chút oán giận nào, dù sao mình xâm nhập địa bàn nhà người ta, bọn họ làm theo chức trách truy sát mình là chuyện đương nhiên…
Hai bên không có hận thù gì cả, chỉ là lập trường đối lập mà thôi…ở tu chân giới, lập trường đối lập cũng đủ ra sức đoạt mạng đối phương rồi.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tam Lão uy nghiêm mở miệng, giọng điệu chấn động bát phương:
“Hoan nghênh chư vị Hoàng Sa tuấn kiệt đặt chân đến Bạch Sa Đế Quốc!”
“Tham kiến hai vị Tiền bối!” Đám người điên cuồng hò hét, ánh mắt cuồng nhiệt…
Đạt đến Hợp Thể Kỳ, chính là mơ ước của vô số thiên tài ở đây…
Tứ Lão nhẹ gật đầu, ra hiệu tất cả yên tĩnh lại…lúc này nghiêm nghị tuyên bố:
“Thổ Chiến Đại Hội chính thức bắt đầu!”
…