“Đan Đế?” Hai nữ nhìn nhau, khiếp sợ hít sâu một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt nồng cháy nhìn xem Lạc Nam, nhân vật có thể xưng là Đan Đế…là tồn tại mà Luyện Đan Sư như các nàng phải kính ngưỡng.
“Đan Đế là một vị bằng hữu của Kim Nhi, sư phụ phải tốn cái giá rất lớn mới đạt được tâm đắc của hắn, các nàng học tập cho tốt!” Lạc Nam không biết xấu hổ nói, quyển Đan Đế Chân Giải này là hắn từ Vòng Quanh Danh Vọng quay được.
Không giống với Công Pháp, Vũ Kỹ các loại…Đan Đế Chân Giải được ghi chép tỉ mỉ bên trong một quyển sách cổ, có thể cho nhiều người tham khảo.
Tiêu Thanh Tuyền cùng Đan Mộng Cơ mở ra trang đầu tiên, nhất thời linh hồn như bị hút vào trong đó, hai đôi mắt tràn ngập mê say, thỉnh thoảng lại chau mày, thỉnh thoảng lại trầm tư, thỉnh thoảng lại mỉm cười như có điều hiểu biết…
Nhìn xong một trang đầu tiên, hai nữ cùng lúc ngẩng đầu nhìn mọi người, tinh quang sáng lạng, Đan Mộng Cơ cười cười nói:
“Cái này Đan Đế Chân Giải quá mức cao thâm, là thánh vật trong mắt Luyện Đan Sư, nếu để Đan gia biết được sẽ ghen tị đến chết!”
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu phụ họa, tràn đầy tự tin nói: “Nếu thiếp và sư phụ có thời gian nghiên cứu quyển sách này, sẽ không để phu quân và mọi người thất vọng…không bao lâu nữa, thế lực được xem là Đệ Nhất Luyện Đan sẽ không còn thuộc về Đan gia hay Đan Cốc!”
“Các nàng cứ chậm rãi, không cần tự ép bản thân…trước hết thay ta trồng mớ Linh Dược này rồi tiếp tục nghiên cứu!” Lạc Nam cười, đem mấy chiếc nhẫn trữ vật chứa lượng Linh Dược khổng lồ thu gôm được ở Man Hoang Tinh giao cho hai nữ.
“Cái này…Linh Cấp dược thảo? Chân Cấp dược thảo?”
Tiêu Thanh Tuyền vừa nhìn vào trong nhẫn xém chút ngất xỉu, hưng phấn quá độ lôi kéo Đan Mộng Cơ cùng nữ Tinh Linh Á Liên Nga lao vào Linh Dược Điền, bắt đầu công cuộc trồng trọt.
Số lượng Linh Dược này Lạc Nam gôm góp của cả một cái Cự Phách Thành, bên trong là đa dạng phong phú vô vàn chủng loại, thậm chí có không ít giống Linh Dược có tác dụng tẩm bổ Linh Hồn, càng đừng nói chi các loại Linh Dược ẩn chứa thuộc tính.
Hơn nữa Linh Dược Điền hiện tại đã có Hỗn Độn Mộc Khí tẩm bổ, đám linh dược này một khi trồng xuống sẽ phát triển như điên, trong tương lai Hậu Cung sẽ sở hữu một vườn Linh Dược trội hơn cả Đan Cốc và Tinh Linh Đảo.
Á Hy Thần cùng Á Nhi đang tham quan Linh Giới Châu, cảm giác được động tĩnh tại Linh Dược Điền, nhất thời tụ tập lại hỗ trợ trồng trọt, vui đến quên cả trời đất.
Vật cuối cùng còn lại trong tay Lạc Nam là một quả Châu xanh thẳm trong suốt, không hiểu vì sao hai mỹ nhân ngư U Quỳnh và Linh Lung nhìn vào trong nó cảm giác hết sức thân thiết…
“Đây là Hải Hồn Châu, một kiện Pháp Bảo Cực Cấp giành riêng cho Nhân Ngư Tộc, có thể biến lớn biến nhỏ tùy theo ý muốn, Nhân Ngư Tộc các nàng ở bên trong nó tu luyện sẽ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều, thậm chí tiếng hát và tiếng đàn của Nhân Ngư từ Hải Hồn Châu truyền ra cũng sẽ phóng đại, gia tăng hiệu quả phụ trợ lên gấp mấy lần!” Lạc Nam đem Hải Hồn Châu giao cho Hải U Quỳnh cùng Hải Linh Lung, phân biệt hôn lên môi các nàng.
Hậu Cung phát triển như ngày hôm nay, công lao lớn nhất chính là hai người các nàng, sự hy sinh thầm lặng.
Hải Hồn Châu cũng là một trong ba vật đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng, xem như là quà cho hai nàng.
“Phu quân…” Hai nữ ôn nhu nằm trong lòng ngực hắn, Hải Linh Lung bạo dạng vươn bàn tay xuống côn thịt đang kháng nghị kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Các nàng đừng tác quái, phu quân không nhịn nổi đâu!” Lạc Nam lại nhe răng trợn mắt, vô vàn cảm xúc lên xuống khiến hắn khi thì nhơ ở trên mây, khi thì như dưới địa ngục.
“Khanh khách, các nàng nhiều người có quà như vậy, còn bọn thiếp đâu?” Diễm Hồng Liên cười quyến rũ nhìn hắn.
Nhiều vợ quá cũng không phải chuyện tốt, chuẩn bị một đống quà như vậy vẫn không đủ dùng, cũng may Lạc Nam hắn có chuẩn bị…
Mở miệng cười hắc hắc, bàn tay vừa lật…một kiện Pháp Bảo có hình dạng một tòa Lâu Đài thu nhỏ xuất hiện bên trên…
“Ta đã nói rồi, ai cũng có phần!” Lạc Nam cười đắc ý, đem pháp bảo trên tay ném ra.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, tòa Lâu Đài trên tay lóe sáng, biến thành một kiện Kiến Trúc khổng lồ rộng chừng trăm trượng sừng sững giữa không gian, đặt bên cạnh Cung Đình Thụ và Quân Lâm Khách Sạn…
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Tiếng xé gió vang vọng không gian, chúng nữ rõ ràng cảm ứng được vô số Linh Khí từ bốn phương tám hướng tụ tập mà về, bị Lâu Đài khổng lồ kia hấp thu…
“Phu quân, kiến trúc pháp bảo này rốt cuộc là thứ gì?” Cơ Nhã cùng Cơ Băng không nhịn được hỏi, các nàng rõ ràng cảm giác được Quảng Hàn Huyết Mạch của mình khá hưng phấn trước sự xuất hiện của Lâu Đài này.
Không chỉ riêng hai nữ, mấy nữ sở hữu Huyết Mạch và Thể Chất cũng cảm giác được như vậy, giường như tòa Lâu Đài kia có thể khiến các nàng lột xác, trở nên mạnh mẽ hơn vậy.
“Cực Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo – Hóa Tiên Đài, công dụng hết sức đơn giản…có thể chuyển hóa Linh Thạch thành Tiên Thạch, ngoài ra còn có thể đẩy nhanh quá trình chuyển hóa Linh Lực thành Tiên Lực giúp các nàng!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cười hỏi:
“Thế nào? Phần quà này hài lòng không?”
“Hài lòng! Yêu chàng nhất!” Chúng nữ nghe xong công dụng của Hóa Tiên Đài đã sớm cười tươi như hoa, từng đôi môi thơm ngọt ấn lên mặt hắn.
Trận đại chiến lần này các nàng vì sao thua thảm như vậy? còn không phải vì đối thủ sở hữu lực lượng cấp cao là Tiên Lực sao?
Hiện tại Hóa Tiên Đài giúp các nàng đem Linh Lực chuyển hóa thành Tiên Lực, còn sợ đám khốn kiếp kia sao?
Kiện pháp bảo này chính là vật thích hợp nhất trong hoàn cảnh hiện tại, chúng nữ hưng phấn là điều dễ hiểu.
Lạc Nam cũng rất hài lòng, những nữ nhân của hắn đa phần đều sở hữu Tiên Khí trong quá trình tu luyện Long Tiên Thánh Điển, đã có căn cơ vững vàng từ trước, tin chắc việc chuyển hóa Tiên Lực sẽ thuận lợi vô cùng.
Hóa Tiên Đài chính là kiện vật phẩm hắn triệu hoán được khi hoàn thành nhiệm vụ Luyện Hóa Nghịch Long Huyết Mạch.
“Hừ, lần sau gặp lũ khốn đó…phu quân không cần ra tay!” Đám nữ nhân chiến ý dạt dào, nghiến răng nghiến lợi.
“Khanh khách, bất quá trước đó cần phải hạ hỏa cho phu quân a, nhìn chàng mà thiếp đau lòng không thôi!” Diễm Hồng Liên lúc này nhoẻn miệng cười, như một tiểu yêu tinh nắm lấy côn thịt hắn.
Mấy nữ chưa nếm mùi đời như Tô Nhan, Liễu Thi Cầm, Băng Phỉ Phỉ, Hồ Khinh Vũ…trở nên đỏ mặt, biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cả đám nhao nhao trốn đi…
Lạc Nam cũng không ngăn cản, đối với mấy nữ vẫn còn chưa phá thân hắn không hề nóng vội, ngược lại vòng ra đôi tay lớn ôm một đám thê tử đã sớm xuân tình tràn lan, ngửa đầu cười ha ha:
“Tiểu biệt thắng tân hôn! Phu quân cho các nàng ăn no!”
“Xuống nước đi chàng!” Diễm Nguyệt Kỳ cùng Hoa Thanh Trúc mị nhãn như tơ nói.
Lạc Nam hưng phấn gật đầu, một cái Chân Long Trảo khổng lồ mang theo chúng nữ lao xuống Cực Lạc Suối…
Muôn vàn xuân sắc…