Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng yêu kiều quát một tiếng, đôi chân linh hoạt như tiên nữ, hóa thành từng luồng tàn ảnh ảo diệu…né tránh một nhát đao mang do Ám Nhiên mang lại…

Hai bàn tay ngọc ngà cấp tốc ngưng thành chưởng, vô tận Thủy cùng Băng lập tức phá không mà ra…

Bầu trời trở nên biến sắc trước các loại công kích…

ẦM ẦM…

Băng Chưởng nện vào Hàn Phách Chưởng của Lam Nham, khiến thân thể hắn lùi hơn chục bước…

Mà Thủy Chưởng hình thành từng cơn xoáy nước, vậy mà tìm ra quỷ tích dị động của Ám Nhiên, bắn trúng cơ thể hắn…

“Ám Thủ…” Ám Nhiên sắc mặt khó coi, Đại Đao phủ đầy hắc ám, ngăn cản trước ngực…

Ầm…

Thủy Chưởng đem Ám Nhiên đẩy lùi trên không trung…

“Thật mạnh…” Ám Lệ khiếp sợ, cố gắng thoát ra giam cầm…từng công kích hắc ám mạnh mẽ triển khai, nện ầm ầm vào Băng Thủy kết giới…

“Nữ nhân này là ai? Thân pháp và chưởng pháp diệu tuyệt thiên hạ…” Ám Nhiên cùng Lam Nham liếc nhau, đồng thanh hướng Lam Cực quát:

“Nhanh chóng giải quyết tiểu tử kia…chúng ta cầm chân nữ nhân này…”

“Không thành vấn đề…” Lam Cực cười gằn nhìn Lạc Nam, Hóa Thần Trung kỳ thiên tài như hắn đấu với một Nguyên Anh Viên Mãn có thể nói là như dùng đao mổ trâu giết gà, hết sức tự tin…

“Tiểu tử…mặc dù không biết ngươi từ đâu có được gia tài đồ sộ như vậy, nhưng thực lực quá yếu thì nên đi chết…” Lam Cực trầm thấp nói, thân hình cấp tốc hóa thành tàn ảnh…

Vù vù vù…

Từng đóa băng điêu tung bay trên bầu trời, Lam Cực đắc ý bay lượn, thân thể chóp nhoáng đến cực hạn…

Lạc Nam vẫn đứng im một chỗ, không làm ra bất kỳ hành động phòng ngự nào…

“Sợ quá đơ người rồi sao? chỉ trách ngươi quá mức rêu rao ngu xuẩn…” Lam Cực cười lạnh thầm nghĩ…

Mắt thấy đã tiếp cận Lạc Nam, một thanh Địa Cấp Trường Kiếm xuất hiện trên tay hắn…

“Thuấn Sát Kiếm, có thể chết dưới kiếm này…là vinh hạnh của ngươi…” Lam Cực ung dung nói, trường kiếm lóe sáng, hướng cổ Lạc Nam quét ngang…

Keng…

Âm thanh va chạm…

Đồng tử của Lam Cực cấp tốc phóng đại…

“Ảo giác…nhất định là ảo giác…” Lam Cực lẩm bẩm trong miệng, muốn lòi con mắt ra ngoài…

Bởi vì, đối thủ của hắn…người thanh niên hắn xem như sâu kiến…đang dùng hai ngón tay…dễ dàng kẹp lấy mũi kiếm sắc nhọn…

Con mắt màu trắng tà mị đang thản nhiên nhìn hắn…

Bên trên hai ngón tay, Mộc thuộc tính quỷ dị lan tràn, kèm theo một làn nước mỏng lục nhạt lưu chuyển…ngay cả một vết xước cũng không có…

Dị Mộc và Dị Thủy…một vừa phòng ngự vừa hấp thu, một làm lành vết thương…

Hai loại kết hợp, công kích bình thường của Hóa Thần Trung Kỳ như Lam Cực không khác gảy ngứa cho Lạc Nam là bao…

“Làm sao có thể như vậy…haha…chướng nhãn pháp sao?” Lam Cực cười nhợt nhạt, hai tay cầm kiếm rút mạnh…

“Quân Tử Hàng Ma Quyền…”

Âm thanh từ miệng Lạc Nam truyền ra, lực lượng thân thể dồn vào đầu nắm đấm…

Hự…phốc…

Thân thể Lam Cực dội ngược trên không trung…vùng bụng quặn đao như ngàn cân trọng khiến hắn liên tục phun máu…

Tốc…

“Mộc Hình Quyền…”

Thân ảnh người thanh niên biến mất, Lam Cực chưa kịp giữ vững thân thể sau lần va chạm vừa rồi…một góc cây lớn đã nện mạnh vào mặt hắn…

Phụt…

Lại một ngụm máu tươi…tiếp tục bị đánh bay…

Lạc Nam nhìn thấy một màn này, thản nhiên lắc đầu…Dị Hỏa hừng hực ngưng tụ nơi đầu ngón tay…

“Xuyên Tinh Chỉ…”

XOẸT…

Tốc độ nhanh đến cực hạn…tử vong bao trùm thân thể Lam Cực…

Keng…

Âm thanh ngăn trở vang lên…một tấm Băng Thuẫn hình tròn đột ngột xuất hiện, thành công thay Lam Cực đở một chỉ trí mạng này…

Trước sự thiêu đốt của Dị Hỏa, Băng Thuẫn hòa tan nhanh chóng, nhưng Lam Cực cũng bảo trụ một mạng…

“Đúng là người của Bát cấp, không dễ giết như vậy…” Lạc Nam cũng không ngoài ý muốn…

Mà Lam Cực lúc này cũng lấy lại tinh thần, oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nam, kèm theo nổi khó tin vô hạn…

“Nhất định là ngươi ẩn náu tu vi…thủ đoạn thật hèn hạ…” Lam Cực cười lạnh một tiếng an ủi chính mình…

“Trích Tinh Thủ…”

Lạc Nam lười nói nhảm, Tử Tâm Phần Không Viêm hình thành đại thủ như có thể trích tinh hái nguyệt, không gian rung rẩy, hướng về Lam Cực bóp mạnh…

“Dị Hỏa? quả nhiên không đơn giản…Thiên Cấp vũ kỹ sao? ta cũng có!”

Lam Cực ngưng giọng nói, hắn cho rằng sở dĩ bị Lạc Nam đàn áp như vậy hoàn toàn do mình chủ quan mà thôi…lúc này lấy lại can đảm của một thiên tài…dù đối mặt Dị Hỏa cũng không khiếp sợ…

“Băng Mâu Phá Nhật!”

Theo âm thanh gầm thét, Lam Cực thu hồi trường kiếm trong tay, vô tận băng linh lực cấp tốc ngưng tụ thành một nhánh Mâu to lớn…

Trường mâu lơ lửng trên đỉnh đầu Lam Cực, khiến bầu trời trở nên lạnh xuống…

Lực lượng như có thể phá tan mặt trời, hướng về Trích Tinh Thủ lao vụt đi…

Lạc Nam thấy một màn này, con mắt lóe lên ngọn lửa màu vàng…

Bàn tay còn lại nâng lên…

Kim Ô Hư Hỏa tiếp tục hình thành đại thủ…một lần nữa hướng về Lam Cực vồ xuống…

“Làm sao có thể? Hai loại Dị Hỏa?” Toàn trường như muốn phát điên…

Ngay cả tiểu nha đầu Á Nhi từ đầu luôn bình thản cũng khiếp sợ che miệng…

Mà lúc này, Trích Tinh Thủ màu tím ầm vang va chạm cùng Băng Mâu…

ẦM

Hai loại lực lượng nổ tung, Dị Hỏa bá đạo tàn sát…không gian hóa thành hư vô đen kịch trước sức nóng của Tử Tâm Phần Không Viêm…

Lam Cực sắc mặt tái mét, vì đại thủ hoàng kim do Kim Ô Hư Hỏa tạo thành vẫn đang vồ đến hắn…

“Hắc Thiên…”

Lam Cực mở miệng quát lớn, xoay người nhảy lên…

Hiiiiiiiiiiiiiii

Tiếng hí vang truyền ra…

Hắc Thiên Mã xuất hiện, đón lấy Lam Cực thoát một cái biến mất…

ẦM ẦM ẦM…

Đại thủ hoàng kim vồ trượt, lao xuống mặt biển…nước biển một vùng cấp tốc bóc hơi…mặt biển bóc cháy…

“Chạy thật nhanh…” Lạc Nam cười nhạt, Hắc Thiên Mã có phong hệ thuộc tính, chạy nhanh là điều dễ hiểu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK