Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 407: Cự A Man đánh cược

“Cuồng Thú Quyền!”

Tiếng vạn thú gào rống vang dội trong cơ thể Lạc Nam, máu huyết toàn thân hắn sôi sục, Mình Đồng Da Sắt cùng Cơ Môn vận chuyển đến cực hạn để chèo chống thân thể…

Lực lực toàn bộ dồn vào một tay, Lạc Nam lạnh lùng chuẩn bị tung ra cú đấm…

Mà khi một quyền này sắp tung ra, bên trên khán đài…hai thân ảnh khổng lồ bật người đứng dậy, khiến khán giả xung quanh giật mình hoảng hồn.

“Một quyền này…ngay cả ta cũng cảm giác được nguy hiểm!?”

Hộ pháp Cự Hán Tộc và Cự Nhân Tộc bịt mặt sắc mặt ngưng trọng, trong đầu xuất hiện sự khó tin.

Phải biết bọn hắn đều là Bát Chuyển Thể Tu, người đang ra quyền chỉ là một Lục Chuyển, vậy mà tạo cảm giác nguy hiểm cho bọn hắn ở khoảng cách xa như vậy? có thể không nghi ngờ sao?

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không để hai người suy nghĩ quá lâu, bên dưới sàn đấu chấn động dữ dội, vô số thân ảnh bay thẳng lên trên sau đó bạo tạc thành từng đám mưa máu, khói bụi xen lẫn máu thịt mịt mù, che đậy hầu hết toàn bộ đấu trường…

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Một tên khán giả thất thần lẩm bẩm…

Một người…hai người…trăm người…vạn người…

Toàn bộ khán đài đều đã đứng lên, gương mặt cả đám biểu hiện sự hoảng sợ tột cùng, không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy.

Khi người mặc áo choàng đen kia ra quyền, toàn bộ sàn đầu rung lên, tiếp theo đó là khói bụi bạo tạc, tiếng nổ không khí vang lên liên tục, làn sống lực lượng khủng khiếp như có thể nghiền nát tất cả…

Trên khắp khán đài, chỉ có Võ Tam Nương cùng Nhân Kê là giữ được bình tĩnh, bởi vì bọn hắn đã chứng kiến quyền pháp này quá nhiều lần.

Trong nửa năm qua, ngoài luyện tập Bát Môn Độn Giáp, thì Cuồng Thú Quyền chính là Thể Kỹ mà Lạc Nam luyện đi luyện lại nhiều nhất…để gia tăng khả năng thích ứng của cơ thể với loại Thể Kỹ bá đạo này, để khống chế sức mạnh của nó ở mức tốt nhất, tối ưu nhất.

Lúc này đây, thành quả hiện ra…

Khói bụi mịt mù tản đi, từ thân thể Lạc Nam trở về trước…một phần ba sàn đấu như bị xới tung, đất đá hỗn loạn, thậm chí có thể nhìn thấy dòng dung nham chảy sâu tận cùng bên dưới…

Mà vài chục tên Thể Tu trước đó hùng hùng hổ hổ lao đến Lạc Nam đã không còn tồn tại, có chăng chỉ còn lại từng mảnh vụn cơ thể, từng vũng máu loang lổ lẫn lộn trong đống đất cát trên mặt đấu trời…

“Ông trời của ta!” Một tên Lục Chuyển Viên Mãn thể tu đang vây công Cự A Man nhìn thấy cảnh tượng này ôm đầu hét lớn, ánh mắt hắn căng ra đến cực hạn, sau đó hoảng loạn gào thét:

“Ta nhận thua, ta nhận thua…xin cho ta ra khỏi đấu trường!”

Hắn vừa thét gào vừa chạy ra khỏi đấu trường…

Không một ai ngăn cản hắn, bởi vì mọi người vẫn còn chìm đắm trong rung động, chìm đắm trong sự bá đạo của một quyền vừa rồi.

Cự A Man thân thể khổng lồ như bị định trụ ở nơi đó, ánh mắt như chuông đồng mở lớn, chiến ý toàn thân như bị rút sạch, mồ hôi lạnh chảy thành từng dòng ướt đẫm áo da thú trên cơ thể.

“Đây rốt cuộc là quái vậy gì?” Nhìn người mặc áo choàng đen bình tĩnh thu quyền, Cự A Man không thể tưởng tượng mình làm sao có thể sống sót trước một quyền như vậy…

Mà đúng lúc này, cả khán đài mới triệt để vỡ tổ, âm thanh hò hét, âm thanh bạo loạn huyên náo ầm lên, vang vọng khắp cả Cự Phách Thành.

“Ôi lạy phụ mẫu ở nhà, hắn còn là người không?”

“Quái vật, một quyền đấm nát 69 người, hắn là quái vật!”

“Đây rốt cuộc là Thể Kỹ cấp bậc gì? vì sao chưa từng nghe, chưa từng thấy?”

“Ta nghe thấy âm thanh dã thú gầm thét khi hắn tung nấm đấm, chẳng lẽ đây là Sư Tử Hống trong truyền thuyết?”

“Sư Tử Hống cha ngươi, hắn rõ ràng là đấm có được hay không?”

Ánh mắt Cự Hán hộ pháp cùng Cự Nhân Tộc bịt mặt tràn ngập rung động, kiến thức bọn hắn hơn xa người khác, biết đây nhất định là một Thể Kỹ hết sức cường đại, loại Thể Kỹ như thế này…dù là ở các đại tộc thì chỉ có Tộc Trưởng mới được quyền tu luyện.

Kẻ mặc áo đen này…rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nghe âm thanh vang vọng khắp đất trời vang vẳng bên tai, thân thể đầy gai góc của Cự Hán Uy rung rẩy liên tục, hắn không dám tưởng tượng một quyền kia nếu mình đón đỡ trực tiếp sẽ là cảnh tượng gì, liệu khả năng phòng thủ của Mình Gai có chặn được hay không?

“Ta mới không tin ngươi có thể liên tục thi triển quyền pháp khủng bố đó!” Cự Hán Uy cắn răng gào thét, sáu cánh tay mang theo lưỡi đao sắt bén hung tợn lao đến Lạc Nam.

Lạc Nam thản nhiên xoay người, lạnh nhạt nhìn về phía Cự Hán Uy, sau đó làm ra tư thái tung quyền.

“Không thể!” Cự Hán Uy sởn cả gai óc, hắn có cảm giác nếu mình bước thêm một bước, hậu quả sẽ rất thê thảm, dù không chết nhưng chắc chắn sẽ trở thành phế nhân.

Hắn là thiên tài của Cự Hán Tộc, địa vị hết sức cao thượng, không thể đánh mất tương lai ở chỗ này, tiếp tục liều mạng với kẻ thần bí mặc áo đen trước mặt hoàn toàn không đáng, ngay cả suy nghĩ giết chết Cự A Man lúc này cũng không còn tồn tại.

Huống hồ chỉ cần rời khỏi sàn đấu, hắn sẽ nhờ Hộ Pháp của mình ra tay giết lấy kẻ áo đen này, sau đó khám phá bí mật trên thân hắn, cướp đoạt quyền pháp khủng bố vừa rồi, được lợi hơn gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ đến đây, Cự Hán Uy bất chợt thu hồi gai góc trên cơ thể, hướng về vị trí đám ban tổ chức Võ Lực Đài hô lớn:

“Trận này bổn Cự Hán không muốn đánh nữa!”

“Cái này…” Đám quản lý Võ Lực Đài hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng vừa lấy lại tinh thần sau cú đấm của Lạc Nam.

“Cự Hán Uy công tử, Võ Lực Đài không cho phép nhận thua a!” Một tên quản lý cẩn thận từng ly từng tý nói.

“Đánh rắm! lúc nãy có vài tên hoảng sợ chạy ra rồi, các ngươi sao không nói gì? trận này ta không tiếp tục tham gia, các ngươi thích ý kiến cứ tìm đến Cự Hán Tộc!” Cự Hán Uy hung tợn nói, không quan tâm cái gọi là quy tắc.

Tại thế giới này, quy tắc do kẻ mạnh tạo nên, mà Cự Hán Tộc chính là kẻ mạnh.

“Làm sao có thể, Cự Hán Uy sao lại nhận thua?”

“Không được nhận thua, ngươi nhận thua chúng ta làm sao bây giờ?”

Đám khán giả hét ầm lên khiếu nại, bọn hắn đem gia tài của mình cược vào Cự Hán Uy, hiện tại tên này nhận thua, làm sao bọn hắn có thể tiếp thu.

“Hừ, bổn Cự Hán không thua, chẳng qua ta không muốn đánh nữa mà thôi! Chơi chán rồi!” Cự Hán Uy gầm thét quát, sáu cánh tay hung hăng quơ loạn trên không trung khiến không ít người câm miệng.

Trong ánh mắt bất lực của đám quản lý Võ Lực Đài cùng toàn thể khán giả, Cự Hán Uy lạnh lùng pha lẫn cảnh cáo nhìn Lạc Nam, sau đó xoay lấy thân thể khổng lồ đi ra khỏi đấu trường.

Võ Lực Đài như chỗ rong chơi của hắn, thích đến thì đến, thích đi thì đi…mặc dù mang ý nghĩa bại trận lại không ai dám xem thường hắn.

Bởi vì sau lưng Cự Hán Uy là con quái vật Cự Hán Tộc khổng lồ.

Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, tên này đầu to nhưng óc không nhỏ, sức chống chịu cũng trâu bò vô cùng, Cự Hán Tộc này không thể xem nhẹ a…

“Xem như lần này ngươi gặp may, hừ!” Cự Hán Uy cười gằn lướt qua Cự A Man, mở miệng nói một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK