Lạc Nam gật đầu nói: “Thứ này là vật truyền thừa từ Hồn Tộc, một chủng tộc rất hùng mạnh từ thời Thượng Cổ, ta cũng từ nó mới nhận được công pháp Đế Hồn Kinh!”
Chúng nữ nghiêm túc gật đầu, các nàng từng thấy qua Lạc Nam sử dụng Hồn Kỹ bên trong Đế Hồn Kinh, quả thật từng chiêu từng thức đều quỷ dị nguy hiểm vô cùng, thậm chí nếu bản thân các nàng phải đối mặt với những Hồn Kỹ đó cũng không tự tin cho rằng chính mình có thể chống lại.
“Chàng muốn mở nó ra sao?” Võ Tam Nương nghiêm nghị hỏi, Linh Lực toàn thân vận chuyển, làm ra đề phòng.
Chúng nữ thấy vậy cũng biểu tình trầm trọng, không ai lường trước bên trong quan tài sẽ ẩn chứa thứ gì, đề phòng là trên hết.
Lạc Nam gật đầu, bàn tay đặt lên nắp quan tài mở miệng giải thích: “Điều kiện để mở ra Định Hồn Quan chính là trở thành Hồn Đế, mà yêu cầu tối thiểu để trở thành Hồn Đế bên trong Hồn Tộc chính là luyện thành công ít nhất 6 loại Hồn Kỹ thuộc Hồn Đế Thập Nhị Kỷ bên trong Đế Hồn Kinh!”
Lạc Nam hiện tại đã luyện được: Nhiếp Hồn, Định Hồn, Câu Hồn, Hồn Địa cùng hai loại Hồn Kỹ khác, miễn cưỡng đạt đủ điều kiện trở thành Hồn Đế.
Không tiếp tục chần chờ, Lạc Nam nhắm lại đôi mắt, trong tâm trí điều động sáu loại Hồn Kỹ, Linh Hồn cùng lúc đó ầm ầm tiến vào bên trong Định Hồn Quan…
Lần này, dị biến lại tiếp tục xảy ra.
Lạc Nam cảm giác được Linh Hồn của mình như một cái hang sâu không đáy điên cuồng hấp thụ, cuồn cuộn tiến vào trong quan tài, như đang nuôi dưỡng một thứ gì đó…
“Phu quân!?” Thấy sắc mặt Lạc Nam nhanh chóng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, chúng nữ cả kinh biến sắc mặt, Linh Lực bùng nổ muốn đem quan tài đánh nát.
Lạc Nam lắc đầu ra hiệu các nàng đừng manh động, biến cố lần này y hệt như lần đầu hắn tiếp thu Đế Hồn Kinh nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, trong lòng không quá mức lo lắng.
VÙ VÙ VÙ…
Hồn Lực vẫn liên miên bất tuyệt bị rút ra, mà Lạc Nam dần dần có thể thông qua Hồn Lực cảm nhận được tình huống bên trong quan tài.
Có thứ gì đó đang hấp thu Linh Hồn của hắn, có thứ gì đó đang bắt đầu thức tỉnh…có thức gì đó dần dần sinh ra liên kết với hắn, như một loại khế ước nào đó, cộng hưởng linh hồn.
Lạc Nam sắc mặt bình tĩnh, hắn hiểu nếu có nguy hiểm phát sinh với mình thì Kinh Văn Bất Hủ khảm trên Linh Hồn và Ôn Hồn Liên sẽ không để yên, hiện tại chúng nó không có chút phản ứng nào, nói rõ chuyện này có lợi với bản thân Lạc Nam.
Ba ngày bên trong Gia Tốc Trận nhanh chóng trôi qua, sắc mặt Lạc Nam từ tái nhợt trở nên hồng hào, bởi vì từ bên trong quan tài đang lan tràn ra một luồng Hồn Lực ấm áp khác hỗ trợ cho hắn, khiến toàn thân Lạc Nam cảm thấy thư thái dễ chịu, phiêu phiêu dục tiên, nhịn không được thở dài một tiếng thõa mãn…
Chúng nữ chăm chú nhìn một màn này, đối với vật bên trong quan tài càng ngày càng hiếu kỳ…
Mãi đến khi, trên đỉnh đầu Lạc Nam bỗng nhiên có vô số Hồn Lực ngưng tụ thành một cái Vương Miện như hoàng đế treo lơ lửng, đem khí chất của hắn gia tăng đến đỉnh điểm, cao quý phi phàm…
ĐÙNG…
Định Hồn Quan bất chợt nổ tung, một cổ Hồn Lực êm diệu như nước mùa thu cấp tốc lan tràn ra bốn phía, khiến chúng nữ đứng gần cảm thấy linh hồn của các nàng như được tẩm bổ, sung sướng thư thái nói không nên lời…
“Thiếp thân công chúa Hồn tộc Hồn Nguyệt Ánh, nay là Hồn Hậu đời thứ chín, bái kiến Bệ Hạ!”
Theo một âm thanh mềm mại như nước vang lên, vô tận hồn lực tản đi, Lạc Nam và chúng nữ thân hình nhảy dựng nhìn cảnh tượng trước mắt…
Chỉ thấy một hư ảnh nữ nhân nhu nhuận ở trước mặt Lạc Nam quỳ gối, động tác ưu nhã lễ nghi, khiến người khác vừa nhìn qua đã biết nàng này nhất định là một vị lá ngọc cành vàng tràn đầy gia giáo.
Nàng này nhìn qua tuổi chừng 24 25, chân mày như liễu, mũi quỳnh ngát hương, ánh mắt sắt sảo pha lẫn ôn nhu, đôi môi đỏ mộng khép hờ khiến người khác không nhịn được muốn hôn một ngụm, một đầu tóc dài như thác chảy xuống tận eo, đỉnh đầu lơ lửng một Vương Miện dành cho nữ tử, nhìn qua cao quý vô cùng.
Thân khoác thất thải huyền y lộng lẫy mà trang nhã, dù hạ thấp người quỳ gối vẫn không giấu được chiều cao nổi bậc của nàng, tay chân tinh xảo như được điêu khắc tỷ mỉ, làn da trắng như tuyết tan, bộ ngực bạo mãn e ấp, vòng eo mảnh khoảnh kết hợp với bờ mông vểnh cao tạo nên đường cong mạn diệu…
Xinh đẹp không cách nào để hình dung…
Dù là Hậu Cung chúng nữ toàn là tuyệt phẩm giai nhân khi nhìn về phía nàng cũng là phát sinh dị sắc, trong mắt tràn ngập thưởng thức pha lẫn đề phòng.
Dung mạo của nữ tử trước mặt này, không kém chút nào so với Á Hy Thần, Hồ Khinh Vũ, Hoa Thanh Trúc, Diễm Nguyệt Kỳ chúng nữ…
Bất quá khí chất trên thân lại tràn ngập khác biệt, nếu nói chúng nữ có chút kiêu ngạo trời xinh, chút phong thái của nữ cường nhân…thì vị nữ tử trước mắt này tràn ngập một cổ hiền thê lương mẫu khí chất, ôn nhu như nước, trong trẻo như sương, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam tràn ngập nhu tình và thuần phục, khiến người khác nhìn mà động lòng.
“Nàng là công chúa Hồn Tộc?” Lạc Nam hít sâu một hơi đánh giá nữ tử trước mặt, không thể nghi ngờ chính nàng là người hấp thu Hồn Lực của hắn để thức tỉnh, mà lượng Hồn Lực từ quan tài truyền ra khiến hắn thư thái dễ chịu kia chính là của nàng truyền đến cho hắn.
“Vâng thưa bệ hạ, thiếp tên là Hồn Nguyệt Ánh, hiện giờ là Hồn Hậu của người!” Hồn Nguyệt Ánh ngẩng đầu, ánh mắt như có thể khiến người khác hòa tan nhìn hắn chân thành nói.
“Khụ khục…đứng lên rồi nói!” Trong ánh mắt liếc xéo của chúng nữ, Lạc Nam lại giả vờ ho khan, nhìn Hồn Nguyệt Ánh vẫn đang quỳ gối có chút đáng thương, muốn cúi người đỡ lấy nàng.
XOẸT…
Trong ánh mắt khiếp sợ của chúng nữ và biểu tình mộng bức của Lạc Nam, đôi tay hắn xuyên thấu qua cơ thể Hồn Nguyệt Ánh, như xuyên thấu qua một tầng ảo ảnh vậy.
“Nàng không có thân thể?” Lạc Nam thân thể cứng đờ, rung giọng hỏi.
“Hồn Tộc chỉ có Linh Hồn, từ trước đến nay không dùng đến túi da!” Hồn Nguyệt Ánh ngoan ngoãn gật đầu nói, giọng điệu êm tai khiến người khác phải đồng cảm.
Lạc Nam cùng chúng nữ hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là Hồn Tộc a…chỉ sinh sống bằng Linh Hồn.
“Linh Hồn của nàng ấy có độ ngưng tụ thật kinh khủng, nếu phu quân không xuyên thấu qua, ta thậm chí còn nghĩ nàng là nhân loại y như chúng ta!” Võ Tam Nương lên tiếng nói.
Chúng nữ gật đầu tán thành, nhìn qua Hồn Nguyệt Ánh không ai nghĩ đến nàng ta đang ở dạng Linh Hồn, bởi vì Linh Hồn của nàng ngưng thực đến mức nhìn qua y hệt thân thể bằng xương bằng thịt.
Lạc Nam đánh giá Hồn Nguyệt Ánh, hắn cảm giác được trong lúc mở Định Hồn Quan, mình và nàng đã tự giác hình thành một mối liên kết kỳ diệu nào đó, sự liên kết đó không thua chút nào khế ước Đồng Sinh Cộng Tử với Cơ Nhã, vì thế cũng chẳng đề phòng Hồn Nguyệt Ánh, gật đầu hỏi thăm:
“Như nàng đã thấy, ta đã là người có vợ…thậm chí là rất nhiều vợ, giải thích cho rõ đi! nàng vì sao ở trong Định Hồn Quan lâu như vậy? tự xưng Hồn Hậu là thế nào? Chúng ta hình như không quen nha!”