Bên kia chiến tuyến, Diễm Nguyệt Kỳ một thân bao trùm Kim Ô Thánh Giáp vàng rực mà cao quý, một tay chấp chưởng Kim Ô Thánh Hỏa, một tay thống ngự Lôi Đế Quyền với Tam Sắc Lôi Kiếp, sau lưng là Kim Ô Thánh Dực lấp lánh quang mang.
Kim Ô Thánh Giáp chính là một loại Vũ Kỹ phòng ngự đến từ Kim Ô Nhất Tộc, vô tận hỏa diễm ngưng tụ thành một bộ chiến giáp như lông vũ bao phủ cơ thể, đem Diễm Nguyệt Kỳ bảo vệ đến gắt gao, nhìn qua nàng như một vị hỏa thần, uy nghiêm cao quý.
Nàng rất mạnh, mạnh đến mức dễ dàng nghiền ép người trong cùng cấp, mạnh đến mức có thể vượt cấp giết người.
Nhưng đối thủ của nàng lúc này, lại là hai tên sở hữu Tiên Lực, tu vi Độ Kiếp Viên Mãn đến từ Tiên giới.
Thần Thú chỉ mạnh khi sở hữu lực lượng cao cấp, Diễm Nguyệt Kỳ vẫn chưa thể thành Tiên, chưa sở hữu được Tiên Lực, vì thế các truyền thừa đến từ Kim Ô Nhất Tộc vẫn chưa thể phát huy sức mạnh nên có của chúng, huống hồ Huyết Mạch vẫn chưa luyện hóa hết, Diễm Nguyệt Kỳ vẫn chưa chân chính trở thành Kim Ô.
Nàng bị đánh đến liên tục lui bước, nhờ vào Kim Ô Chiến Giáp chèo chống, bằng không đã sớm trọng thương.
“Hai người không đủ sao? con mồi lần này chất lượng quá nhỉ? Bất quá có thể thoát khỏi cái chết sao?”
Mắt thấy hai người vẫn chưa đủ cầm xuống nàng, một tên Dạ Lang Tiên Tinh khác cười gằn gia nhập chiến trường.
Răng rắc…
Trước sự liên thủ của cả hai, Kim Ô Chiến Giáp có dấu hiệu rạn nứt.
…
Hoa Thanh Trúc đã bị ba tên thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh nhắm đến từ trước, Phượng Hoàng Thiên Băng bao phủ trời cao, đem vạn dặm bầu trời hóa thành băng giá cùng lúc đối kháng cùng lúc ba loại Tiên Lực.
Mặc dù sở hữu Phượng Hoàng Thiên Băng đến từ Băng Phượng Hoàng, nhưng hiển nhiên tình huống của Hoa Thanh Trúc không khác Diễm Nguyệt Kỳ là bao, ba tên thiên tài hiếu chiến đến cực điểm, đem Băng Phượng Hoàng Giáp trên thân nàng đánh nứt, vô số lông vũ lấp lánh như thủy tinh rơi rụng trên không trung.
Pháp Trượng cao quý trên tay đã sớm đứt gãy, so với pháp bảo ba người kia sử dụng, Pháp Bảo của nàng đẳng cấp thật sự quá thấp.
…
Hư ảnh song Kỳ Lân bị Tiên Lực đánh cho liên tục vặn vẹo, Thủy Nương Khanh trong miệng phun máu bay ngược.
Thủy Lân Chiến Giáp, quá sức chịu đựng khi đối mặt hai tên sở hữu Tiên Lực, huống hồ tu vi của nàng vẫn chỉ là Độ Kiếp Sơ Kỳ mà thôi.
“Phu quân, thiếp xin lỗi!”
Nhìn Thương Lôi Chiến Thủy mà Lạc Nam tặng cho mình hóa thành mảnh vụn, Thủy Nương Khanh trong mắt rơi lệ, đôi môi tím mỹ miều không còn chút huyết sắc.
Thanh Thương này là phu quân cho nàng, nàng vẫn luôn muốn dùng nó để phu quân nhìn thấy bản thân mình mạnh mẽ như thế nào, bản thân mình tiến bộ như thế nào.
Muốn hắn vì nàng mà kiêu ngạo, muốn nhìn thấy hắn nở nụ cười khen nàng một tiếng…
Nhưng lúc này đây, nó nát rồi…
RỐNG…
Như cảm nhận được phẫn nộ và đau thương của chủ nhân, Niết Bàn Linh Thủy rống lớn một tiếng, vô tận Thủy linh lực dung hòa vào Thủy Lân Chiến Giáp trên cơ thể nàng, đem từng lớp vảy kiên cố chữa lành, đem từng thương tổn bên trong cơ thể nàng cố gắng chữa trị.
Thủy Nương Khanh trân trọng thu hồi đám mảnh vỡ của Thương Lôi Chiến Thủy, hận ý đứng dậy, dùng ánh mắt vô tình nhìn hai tên đối thủ.
“Kỳ Lân Thủ!”
Đôi tay của nàng hóa thành tay Kỳ Lân, mang theo lực lượng cường đại ầm vang mà đến.
“Dãy chết trong vô vọng!” Hai tên Thiên Tài Dạ Lang Tiên Tinh cười gằn, không nói hai lời một lần nữa tiến đánh.
…
“Ưu tiên bắt sống giao cho Lục Lang!”
Nhìn thấy Cơ Băng và Cơ Nhã thở dốc kịch liệt, ba tên thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh dùng ánh mắt hài hước nhìn hai nàng.
“Chất lượng con mồi lần này thật sự cải thiện, nếu không phải ba chúng ta liên thủ, rất khó làm được gì hai nữ nhân này!” Một tên thiên tài trong tay lưu chuyển Lôi Tiên Lực cười nhạt nói.
“Không tệ, vậy mà lại sử dụng lực lượng của Ánh Trăng, chúng ta nghe cũng chưa từng nghe qua!” Một gã khác tán thành nói.
Cơ Băng và Cơ Nhã sử dụng lực lượng của Quảng Hàn Huyết Mạch, có thể điều động lực lượng đến từ Ánh Trăng.
Bầu trời hiện tại vào đêm, trên bầu trời trăng sáng treo cao rực rỡ, đó là lý do hai nữ vì sao có thể chống lại ba tên thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh trong một khoảng như vậy.
Ánh trăng trở thành sức mạnh của các nàng, cũng có thể chữa trị vết thương của các nàng…
Nhưng so với ba loại Tiên Lực và ưu thế về mặt tu vi, các nàng đã cố hết sức rồi…
…
KHIẾU…
Hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng Khiếu Nguyệt Thiên Băng Lang ngạo nghễ giữa trời cao, ánh trăng càng tô điểm cho vẻ mỹ lệ của chúng…
Nhưng cũng khiến vẻ tang thương càng thêm nồng đậm khi hai thân ảnh mỹ miều khóe môi rỉ máu…
Liễu Thi Cầm cùng Hồ Khinh Vũ song song mà đứng, cả hai đều mang lấy mạn che mặt đã đỏ thẳm vì máu, thân thể như muốn rụng rời…
Sau lưng Liễu Thi Cầm, một cái đuôi trắng ngần thanh nhã mềm mịn vung vẫy, có một vẻ đẹp riêng khác với chín cái đuôi của Hồ Khinh Vũ…
Nguyệt Dạ Băng Lang, Cửu Vĩ Thiên Hồ đều là Thần Thú nổi danh, một bên làm chủ bóng đêm và băng nguyệt, một bên với mị thuật siêu phàm có thể mê hoặc tất cả.
Nhưng đối thủ của các nàng, lại sở hữu Tiên Lực, lại chênh lệch tu vi, nhân số lại đông hơn…
“Tiểu Nam, ta vẫn là yếu đuối như vậy…”
Tròng mắt Liễu Thi Cầm thoáng mơ hồ, nắm chặt tay Hồ Khinh Vũ đã run rẩy lẫy bẫy…
Phốc…
Hồ Khinh Vũ miệng phun một ngụm máu tươi, trong ánh mắt hoảng hốt pha lẫn nướt mắt của Liễu Thi Cầm, một trong số chín cái đuôi sau lưng Hồ Khinh Vũ hóa thành vô số đớm sáng như tinh linh, thập phần xinh đẹp…
Cửu Vĩ Thiên Hồ có chín cái đuôi, mỗi một đuôi tượng trưng cho một mạng…
Hồ Khinh Vũ vừa rồi thay Liễu Thi Cầm ngăn cản một kích trí mạng, mất đi một mạng rồi…
Sau khi mất đi một mạng, trạng thái của Hồ Khinh Vũ toàn diện khôi phục như lúc đầu, thương thế và linh lực khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
“Khà khà, thú vị, Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết…không biết cảm giác giết nàng thêm bảy lần thú vị như thế nào?” Một nữ thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cười nói.
“Giết hết tám đuôi là được, chừa lại một mạng bắt sống!” Một người khác nghe vậy cười tà.
“Thí Luyện Chi Địa này không hổ danh từng là ngục giam trong truyền thuyết, chẳng trách xuất hiện nhiều con mồi mang theo sức mạnh Thần Thú đến như vậy!” Một tên cảm khái nói.
“Ha hả, ta cũng nghe nói có một ít Thí Luyện Chi Địa tại rất nhiều Kỷ Nguyên trước từng là ngục giam của các tộc thần thú, dùng để giam cầm những tộc nhân làm ra sai lầm…phế bỏ tu vi của chúng để chúng chết già chết mòn và hối hận vì tội nghiệt, vốn dĩ vẫn không tin, không ngờ lại là sự thật!” Một thiên tài khác tán đồng nói.
“Đám nữ nhân này xem ra là hậu duệ của những Thần Thú tội nhân kia, cứ mạnh tay đánh…không ai vì các nàng đòi công đạo đâu!”
“Hừ, Lục Lang cũng thật tinh ranh, hắn ngoài mặc tỏ vẻ háo sắc muốn bắt sống những nữ nhân này, thực chất là muốn cướp đoạt truyền thừa đến từ Thần Thú trên người các nàng!” Một tên thuộc Tam Huyền Tông cười lạnh thầm nghĩ:
“Đợi ta phát tính hiệu cho thiên tài trong tông đến, xem Lục Lang ngươi còn dám uy phong!”