Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày quả thật rất nhanh trôi qua…

Chiếc thuyền Sao Biển Năm Cánh của hai người rốt cuộc tiếp cận một hòn đảo dữ tợn, nhìn từ trên cao, rất giống hàm răng cá mập…

Bên trên đảo, hàng trăm lá cờ hải tặc tung bay trong gió, vài chục Chiến Thuyền Cá Mập cập bến, người canh gác đâu đâu cũng có, mỗi tên đều hung thần ác sát, diện mạo thâm trầm…

“Sào huyệt Cá Mập là đây sao? Hy vọng lần này một mồi lửa có thể đốt trụi các ngươi…” Lời nói tràn ngập sát khí truyền vào tai Thủy Nương Khanh, khiến nàng rùng mình nhìn sang Lạc Nam…

“Ta đẹp trai không?” Hắn lém lỉnh hỏi lại nàng…

“Đẹp ngươi cái đại đầu quỷ…” Thủy Nương Khanh sẳng giọng, bàn tay nhẹ vuốt ve con mắt trống trãi của hắn, tinh nghịch nói:

“Bộ dạng của ngươi cũng rất giống hải tặc đấy!”

“Hừ, nếu ta là hải tặc đã sớm hiếp dâm nàng!” Lạc Nam chộp lấy bàn tay trắng nõn đặt lên miệng hôn một ngụm…

“Ngươi dám?” Thủy Nương Khanh bật cười, nắm đấm nhỏ múa múa trước mặt hắn…

“Được rồi, chúng ta tiếp tục đóng kịch đi, màn kịch này sẽ rất thú vị đấy!”

Lạc Nam nhẹ giọng thủ thỉ, sắc mặt vốn bình thản trở nên buồn rầu và tuyệt vọng…

Thủy Nương Khanh cảm thấy có ý tứ, sắc mặt xinh đẹp trở về trạng thái lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày chứa một tia sầu não cùng lo lắng…

Nếu có một giải diễn viên xuất sắc nhất, hai người này phải tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán đấy…

Rốt cuộc, thuyền Sao Biển ngày càng đến gần sào huyệt của bầy Cá Mập…

“Kẻ nào?” Theo tiếng quát lạnh dữ dằn vang lên, một đại hán râu quai nó có tu vi Kim Đan cưỡi trên lưng một con yêu thú Cá Mập dài hơn hai mét, tốc độ hết sức nhanh chóng lượn lờ trên mặt nước, tiếp cận thuyền Sao Biển của hai người…

Mà động tĩnh ở đây rất nhanh gây chú ý đến toàn thể đám Cá Mập đang canh gác, chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm tên cưỡi Cá Mập nhao nhao tụ tập, vây quanh thuyền của hai người Lạc Nam…

Dùng ánh mắt mê đắm và tham lam nhìn chằm chằm Thủy Nương Khanh, hận không thể lập tức lột sạch y phục của nàng…

Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia sát khí, đám Cá Mập này một lần nửa thành công chọc giận hắn…

“Cút ra, gọi Hắc Sát ra nói chuyện trước mặt ta!” Thủy Nương Khanh lạnh lùng quát, dù với tu vi Luyện Khí Kỳ hiện tại nhưng khí thế vẫn kinh người…

Đám Hải Tặc hộ vệ sắc mặt thay đổi, một tên có tu vi Kim Đan Viên Mãn chắp tay:

“Phải chăng là Thủy Linh Tiên Tử?”

Thủy Lung Tiên Tử là nhân vật trong mơ của bọn hắn, cả đám chưa từng có tư cách nhận biết diện mạo của nàng…

“Biết rồi còn không cút?” Thủy Nương Khanh trợn mắt…

“Truyền với thủ lĩnh, Thủy Linh Tiên Tử đã đến!” Một tên lập tức truyền âm với đồng bọn…

Kẻ kia gật đầu, lập tức cưỡi lấy Cá Mập chạy đi…

“Thủ lĩnh có dặn, nơi này đã là nhà của phu nhân, có thể tự tiện ra vào!” Một tên chắp tay kính cẩn nói, chỉ là trong mắt vẫn tràn đầy dâm ý…

“Ai là phu nhân của đám chó các ngươi?” Thủy Nương Khanh hừ lạnh, điều khiển thuyền từ từ tiếp cận…

Đám hải tặc giận dữ đến nghiến chặt răng, một tên trong đó hừ lạnh:

“Còn ra vẻ thanh cao? Không phải đến đây cầu sinh Thủ Lĩnh sao? Lão tử nhổ vào…”

“Thủ Lĩnh thật diễm phúc nha! Bờ mông kia…chậc chật, lão tử hiếp dâm không ít nữ tử, nhưng chưa có ai sánh bằng một cọng lông của nàng…” Một tên khác nước dãi chảy ròng tham lam nói…

“Đó là hàng của Thủ Lĩnh, các ngươi tốt nhất câm miệng!” Một tên trong đó hừ lạnh…

“Chỉ ước mơ thôi nha…”

Từ xa, Lạc Nam sắc mặt âm trầm xuống tới, lời của đám súc sinh đó đương nhiên không thoát khỏi tai hắn, càng làm tăng quyết tâm diệt sạch lũ Cá Mập con này của hắn…

“Một đám rác rưỡi mà thôi, chấp với chúng làm gì?” Thủy Nương Khanh thấy bộ dạng của hắn, trong lòng xuất hiện một tia thích thú, ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên nói…

“Mặc kệ là ai, dám có suy nghĩ không hay về nàng…ta giết cả nhà hắn!” Lạc Nam gằn từng chữ…

“Thật bá đạo, ta cũng không phải của ngươi!” Thủy Nương Khanh yêu kiều ngẩng cao đầu, chỉ là trong mắt tràn ngập tia sáng hạnh phúc…

“Nàng chạy không thoát, lần này xong chuyện…còn nợ ta một chuyến săn chương Ngư đó…” Lạc Nam thu liễm sát khí, mở miệng cười nói…

“Yên tâm…” Thủy Nương Khanh chỉ phun ra hai chữ…

Bởi vì lúc này, bọn họ đã tiếp cận sào huyệt của bầy Cá Mập…

Càng đến gần hòn đảo, mùi vị huyết tinh càng tràn ngập vào mũi Lạc Nam, hiển nhiên nơi đây không ít người chết…

Phần phật…

Theo âm thanh óng tay áo tung bay, vài chục thân ảnh ngự không mà đến…

Toàn bộ đều là những cường giả thân chinh bách chiến, sát khí hết sức kinh người…

Lạc Nam quan sát, 9 tên Hóa Thần có tu vi dao động từ Sơ Kỳ đến Viên Mãn…

Hơn bốn mươi tên Nguyên Anh cường giả…

Đội hình này so với Hải Hồng Phái quả thật mạnh hơn…

Hải Hồng Phái hiện tại chỉ còn 6 tên Trưởng Lão cấp Hóa Thần mà thôi…số lượng Nguyên Anh cũng không sánh bằng…

Chưa dừng lại ở đó, gần hai trăm tên Kim Đan và vài ngàn tên Trúc Cơ đồng loạt xuất hiện ở bốn phương tám hướng…

Phía trên các chiến thuyền, lại có gần một vạn tên Luyện Khí bước ra…

Cá Mập Đen giường như đã dốc hết lực lượng…

Thủy Nương Khanh và Lạc Nam vừa tiếp cận bờ…

“Cung nghênh Thủ Lĩnh vĩ đại!”

“Cung nghênh Thủ Lĩnh Vĩ đại!”

Toàn bộ băng Cá Mập ngửa đầu lên trời gào thét, tất cả Hải Tặc có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống, cả đám cùng nhau quỳ gối…

Mà đám Hóa Thần chỉ cúi người xuống mà thôi, hiển nhiên địa vị bọn hắn không cần quỳ…

Răng rắc…

Trong tiếng reo hò vang dội của bầy Cá Mập, hư không cấp tốc nứt ra, một trung niên nam tử cao cao tại thượng xuất hiện…

Mái tóc đen tung bay, thân hình cao lớn lực lưỡng, gương mặt góc cạnh có phần âm hiểm, nhất là đôi mắt như chim ưng vồ mồi của hắn, tạo cho người khác cảm giác đề phòng ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên…

Hắn chính là Hắc Sát – Luyện Hư Trung Kỳ cường giả…

“Cá Mập của ta, các ngươi có thể đứng lên!”

Hắc Sát ngạo nghễ nhìn quanh toàn trường, hạ lệnh…

“Tạ ơn thủ lĩnh vĩ đại!” Toàn thể đám cá mập cười hà hà, chưa kịp đứng dậy…

Trong bầu không khí tưởng chừng như hùng tráng đó, một âm thanh lười biếng không hợp vang lên:

“Làm màu quá đê!”

Tĩnh…tĩnh lặng đến cực hạn…

Không gian lập tức trở nên im ắng đến cực điểm, vô số ánh mắt tập trung tại nơi thanh âm mới vừa phát ra…

Lạc Nam vươn vai ngáp một cái, rất không có hình tượng thò tay vào quần gải gải, lại phun ra một ngụm nước bọt xuống mặt đất…

Phốc…

Thủy Nương Khanh âm thầm phì cười, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng đến cực hạn…

Hắc Sát gương mặt âm trầm xuống tới, vốn hắn đã chuẩn bị màn chào đón này suốt hai ngày nay, để ra oai phủ đầu trước mặt Thủy Nương Khanh khi nàng vừa đến, nào ngờ bị tên tiểu tử này một câu nói phá hỏng…

Liếc mắt sang một tên thuộc hạ, hiển nhiên cho rằng với thân phận của hắn, Lạc Nam không xứng nói chuyện…

“Tiểu súc sinh, ngươi chính là kẻ giết Hắc Ngao huynh đệ?” Tên thuộc hạ nhận lệnh của Hắc Sát, nhìn Lạc Nam quát lạnh, hắn tên là Hắc Báo, cũng là một tên đường chủ, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ…

Lạc Nam không thèm nhìn Hắc Báo, trong sự quan sát của hàng vạn tên hải tặc và vẻ mặt đỏ bừng của Thủy Nương Khanh, đột ngột xoay người xuống mặt biển, móc ra tiểu huynh đệ có quy mô lớn trong quần…

Tỏn tỏn tỏn…

Âm thanh vòi nước liên tục rơi xuống mặt biển cả, trước ánh mắt muốn lòi ra của bầy Cá Mập…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK