Côn Tộc nổi danh là công thủ toàn diện chiến lực kinh người, mà Hồ Tộc lại có thể mê hoặc kẻ địch trong lúc chiến đấu…nếu có bọn hắn ở đây, Huyết Hoàng Địa làm sao dám xem U Nguyên Đại Lục là con mồi đầu tiên khi xâm chiếm?
Chỉ đáng tiếc, tất cả chỉ là nếu…
“Bí mật hành động, tuyệt đối không để bọn hắn phát giác!” Ẩn nấp bên trong hư không, một tên Huyết Sứ ánh mắt sắt lạnh căn dặn người đối diện.
“Khặc khặc, yên tâm đi…lần này ta một mẻ bắt gọn đám Yêu Tộc!” Người mặc áo đen cười lên quỷ dị, hư không nhẹ nhàng rung lên, thân ảnh hắn đã quỷ dị biến mất…
…
Bên ngoài chiến trường, thân ảnh người áo đen bí ẩn xuất hiện tại một góc Thiên Yêu Thành…khí thế thu liễm đến cực hạn, một khối Chân Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo trên người che đậy hoàn toàn khí tức của hắn, dù là Ngưu Ngũ Bá cũng không phát hiện ra được.
“Ngày tàn của yêu tộc đã tới!” Người áo đen trong lòng cười ha ha, hai cánh tay khô gầy phía sau lớp áo choàng nhô ra ngoài, bên trên đó là vô số trận văn đang uyển chuyển vận dụng.
Liếc ngang liếc dọc một phen, thấy chẳng ai chú ý đến động tĩnh nơi này, người áo đen hào hứng bừng bừng bắt đầu hướng không gian khắc xuống từng luồng tường luồng trận văn đỏ thẳm như máu.
…
Bên trên một đỉnh núi cao chót vót, vài thân ảnh tư dung tuyệt thế bí mật quan sát chiến cuộc, thăm dò thực lực Huyết Hoàng Địa.
Bên trong số các nàng, Hoa Ngọc Phượng bỗng nhiên nhíu đôi chân mày xinh đẹp, giọng điệu trong trẻo nghi hoặc nói:
“Có người đang bố trận?!”
“Bố trận sao? Chẳng lẽ là Bách Vô Sinh lão quỷ kia giở trò?” Mộc Tử Âm hai tay khoanh tròn trước ngực áp lấy một đôi song phong đầy đặn nghi hoặc.
Chúng nữ cũng đưa mắt nhìn sang Hoa Ngọc Phượng, đối với lời nói của nàng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hoa Ngọc Phượng đúc thành Hóa Trận Thánh Thể, khả năng cảm ứng trận văn của nàng đã đạt đến một mức độ hoàn mỹ, nàng nói có người bố trận…không thể sai được.
Hoa Ngọc Phượng nhắm đôi mắt lại, cảm giác được không gian run lên từng luồng gợn sóng li ti rất nhỏ, cho thấy Trận Văn đang được khắc lên bên trên nó.
“Dựa theo khí tức của Trận Văn, kẻ bố trận này tu vi ít nhất cũng là Bát Cấp Chiến Trận Sư!” Hoa Ngọc Phượng nghiêm trọng nói.
“Bách Vô Sinh cũng là Bát Cấp Chiến Trận Sư, bất quá hắn giường như không có động cơ để lẻn vào chiến trường U Nguyên để bố trận!” Tần Mộng Ảnh lẩm bẩm nói, một thân tu vi toàn thân đã đạt đến Độ Kiếp Sơ Kỳ.
Thực lực của Tần Mộng Ảnh hiện tại dù là chúng nữ Hậu Cung cũng chưa biết sâu cạn, Ngũ Hành Thánh Thể khủng bố không cần nói cũng biết.
Trong quá trình tu luyện, người khác chỉ hấp thu được vài loại linh khí tương ứng với linh căn của mình, mà Tần Mộng Ảnh càng là hấp thu một lúc bảy loại Linh Khí, thực lực tăng lên vèo vèo như gió, không cần sở hữu lực lượng Huyết Mạch nhưng vẫn nghịch thiên.
“Chẳng lẽ là Huyết Hoàng Địa giở trò quỷ?” Tô Nhan suy đoán hỏi.
“Có khả năng! Huyết Hoàng Địa sở hữu Chiến Trận Sư, nói không chừng là đang muốn gây bất lợi cho Yêu Tộc!” Bạch Tố Mai âm thanh thánh khiết, một đầu tóc trắng chảy dài như thác phía sau lưng thon, khí thế Bát giai sơ kỳ thu liễm đến cực hạn.
Chúng nữ Hậu Cung cũng không xuất động toàn bộ, dù sao bình an tại Liễu gia cũng như Bình An Thành phải luôn được bảo đảm, huống hồ tỷ muội mấy người các nàng vẫn chưa toàn bộ xuất quan.
“Kỳ tỷ, tính như thế nào đây? ở đây chúng ta nghe theo quyết định của ngươi!” Tô Nhan thanh nhã hỏi.
Liễu Ngọc Thanh vẫn còn đang bế quan như muốn tích lũy thật dày sau đó có đại đột phá, trong tình huống không có mặt nàng, hai nữ Diễm Nguyệt Kỳ và Hoa Thanh Trúc không thể nghi ngờ được chúng nữ nể phục nhất.
Bất quá hiện tại Hoa Thanh Trúc không có mặt, chúng nữ hướng ánh mắt về phía Diễm Nguyệt Kỳ chờ đợi nàng quyết định…
Nếu Diễm Nguyệt Kỳ tuyên bố bỏ mặt Yêu Tộc sống chết…vậy thì thật xin lỗi, Hậu Cung chúng ta không thể ra sức.
Diễm Nguyệt Kỳ mái tóc đỏ rực búi cao để lộ gáy ngọc trắng nõn, môi ao đào thơm ngát thản nhiên hé mở:
“Bất kể như thế nào tỷ muội chúng ta cũng phải đem một Việt Long Tinh hoàn chỉnh giao cho phu quân khi hắn trở về, không thể để Huyết Hoàng Địa đạt được ý đồ, tuy nhiên trước tiên để Thiên Yêu Học Phủ ăn một chút giáo huấn!”
Chúng nữ nghe Diễm Nguyệt Kỳ nhắc đến nam nhân trong lòng, từng đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ lo lắng nồng đậm, dù là Bạch Tố Mai có liên kết sinh tử với Lạc Nam cũng không ngoại lệ.
Mặc dù hắn không có an nguy về mặt tính mạng, nhưng còn những bất trắc khác so với tử vong còn kinh khủng hơn, nếu chẳng may lạc vào hư không vô tận không thấy lối ra thì sao?
Nghĩ đến đó chúng nữ không dám tưởng tượng, chỉ có thể đem toàn bộ lòng tin ký thác vào sư phụ Kim Nhi bí ẩn.
“Tử Âm tỷ, mang muội đi một chuyến…” Hoa Ngọc Phượng ánh mắt lóe lên nhìn sang Mộc Tử Âm, nàng muốn làm ra một chút gì đó tại chiến trường này…
“Không thành vấn đề!” Một Tử Âm ôm lấy vòng eo mềm mại như không xương của Hoa Ngọc Phượng, một đôi cánh bướm trong suốt hiện ra, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng, vô hình vô ảnh đến mức không để lại chút dao động không gian nào.
“Tốc độ của Tử Âm thật khủng khiếp, dù ta đã là Độ Kiếp vẫn cảm thấy không thể theo kịp!” Tần Mộng Ảnh thấy vậy cảm thán nói.
“Thái Cổ Tử Mộc Điệp, vẫn luôn khiến đối thủ đau đầu với tốc độ của mình!” Bạch Tố Mai mỉm cười gật đầu.
“Đáng tiếc Ôn Huyết Dịch thật sự quá mức hữu hạn, không thể để toàn bộ tỷ muội luyện hóa Huyết Mạch!” Diễm Nguyệt Kỳ ảo não thở dài một hơi.
“Chờ phu quân trở về…chắc hẳn chàng sẽ giải quyết!”
…
Chiến đấu ngày càng thảm liệt, thậm chí ngay cả Hợp Thể Kỳ cũng đã có người ngã xuống.
Theo chiến trận ngày một kéo dài, ưu thế của Huyết Hoàng Địa dần dần triển lộ ra.
Bởi vì trong chiến đấu sẽ xuất hiện thương vong, mà xảy ra thương vong chính là có đổ máu… số lượng máu huyết đó cũng trở thành nguồn năng lượng vô hạn cho tu sĩ Huyết Hoàng Địa điên cuồng hấp thụ.
Những trận chiến quần thể quy mô lớn như thế này đã trở thành sân nhà của chúng, vừa chiến đấu vừa hấp thu năng lượng máu huyết bên trên chiến trường…lợi dụng máu huyết của kẻ địch và cả đồng bọn, tốc độ khôi phục vết thương của tu sĩ Huyết Hoàng Địa tăng vọt gấp mấy lần, hầu như chiến đấu không biết mỏi mệt.
Dù cho trước đó sỉ khí của Yêu Tộc tăng cao, chiến lực lần này bọc phát được hết sức mạnh mẽ, đã giảm thiểu thương vong đến mức tối đa nhưng vẫn đang không ngừng bại lui…đám yêu thú cũng là vật có sinh mệnh mà không phải cổ máy chiến đấu, theo thời gian trôi đi…dần dần mệt mỏi và lâm vào thế hạ phong.
Đó là chưa kể Huyết Hoàng Địa chỉ lấy nhiều đánh ít, phối hợp nhịp nhàng, trong khi đó Yêu Tộc chỉ tạm thời liên kết lại với Thất Sát Giáo cũng như Đa Bảo Các, chủng tộc khác biệt, tính cách khác biệt nên có phần không được ăn ý.
Thấy tình hình ngày càng không ổn, Ngưu Ngũ Bá thân là người cầm quân đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý đánh được lui được, bảo toàn lực lượng của Yêu Tộc mới là trên hết…
Nghĩ đến đây, vận dụng Linh Lực bao phủ vòm họng, âm thanh của Ngưu Ngũ Bá vang dội chiến trường:
“Yêu Tộc vừa đánh vừa lùi, toàn quân trở về Thiên Yêu Thành tiến hành tử thủ, mặc kệ bọn chúng!”