Chương 146: Phàm Tùng vẫn lạc
Mắt thấy Bạch Tố Mai sở hữu Thiên Cấp Vũ Khí, đám đông chỉ biết câm nín…
Bọn hắn nhận ra một điều, đa số những nữ nhân này đều có hàng khủng, nói các nàng là người của Cửu Cấp thế lực bọn hắn sẽ gật đầu cái rụp…
Ngay cả một vài tên quyền cao chức trọng tại Học Phủ cũng động đậy trong lòng, bắt đầu xuất hiện ý nghĩ không tốt…
Phàm Tùng gương mặt không còn chút máu, lần trước giao đấu cùng nữ nhân này đã khiến hắn không dám lơ là, không nghĩ tới quay đi ngoảnh lại người ta đã sở hữu Thiên cấp…
Bất quá đã đến nước này, hắn chỉ có thể chọn chiến… Tin rằng nữ nhân kia không đủ thực lực phát huy toàn bộ uy lực của Thiên Cấp…
Ý niệm vừa động, một thanh Pháp Trượng đã xuất hiện trên tay Phàm Tùng…
Tại Phàm Ẩn Tự, hắn là thủ tịch đệ tử, thân phận không kém Thánh Tử của thế lực khác…
Pháp Trượng trên tay cũng là Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Khí, không phải dạng bình thường…
“Nhất Trượng Hàng Yêu”
Phàm Tùng quát lớn, Pháp Trượng trong tay bộc phát Kim Quang thần thánh, như có thể hàng yêu phục ma, hướng Bạch Tố Mai đập mạnh…
Bầu trời rực rỡ Phật Quang hết sức lóe mắt, Bạch Tố Mai ngẩng đầu, đôi mắt chất chứa ánh sáng tinh khiết, đối với phật quang kia không bị ảnh hưởng chút nào…
Tổ tiên của nàng chính là Thượng Cổ Yêu Thú, ngay cả Chân Long chúng nó còn không ngại, huống hồ phật quang?
Đối diện công kích mạnh mẽ đang lao đến, Kim Ngân Song Xà Kiếm nâng lên, đan chéo chúng nó vào nhau…
Một thức Lưỡng Kiếm Đồng Quy bộc phát, chém mạnh…
Kim Ngân Song Xà Kiếm rít gào, hai luồng kiếm khí phá không mà ra, cùng Phật Quang đồng quy vu tận…
Làn sóng linh lực lan tỏa khiến không khí chấn động…
Chưa dừng lại ở đó, trong ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt từ Phàm Tùng, Kim Ngân Song Xà Kiếm trên tay Bạch Tố Mai đột ngột vươn dài…
Hai thanh kiếm một vàng một trắng như hai con rắn hàng chục trượng, uyển chuyển linh hoạt đến cực hạn nhanh chóng áp sát hắn, mục tiêu là cái cổ của Phàm Tùng…
Phàm Tùng cắn răng thi triển Nhất Vĩ Độ Giang tránh né lùi ra xa…
Đáng tiếc hai thanh kiếm kia vẫn tiếp tục dài ra, mang theo âm thanh của xà loại rít rào, liên tục cuốn đến hắn…
Bạch Tố Mai càng là truy đuổi không tha, thi triển Dạo Bước Tinh Thần tiếp cận..
“Đại Lực Kim Cang Chỉ…”
Phàm Tùng quát lạnh, một chỉ điểm mạnh mà ra, bắn trúng đầu Kim Xà…
Đáng tiếc nó là Thiên Cấp Pháp Bảo, chỉ thoáng dừng lại một chút, lại cấp tốc đuổi theo…
Mà Ngân Xà đã thành công áp sát, muốn đem cổ Phàm Tùng siết chặt…
Keng…
Phàm Tùng sợ đến đái ra máu, Pháp Trượng trong tay đập xuống Ngân Xà, tạm thời thoát được một mạng…
“Hừ” Bạch Tố Mai gia tăng lực đạo trên tay, Kim Ngân Song Xà Kiếm rít gào, vảy trên người chúng nó sáng lên….
Càng thêm hung hăng truy kích…
“Yêu nữ, nạp mạng!” Mắt thấy Phàm Tùng bị ép thở không nổi, Phàm Sơn trợn trừng mắt quát lạnh…
“La Hán Thập Nhị Quyền!”
Y phục trên thân Phàm Sơn nổ tung, hóa thành một tôn La Hán có làn da đen nhẻm, chỉ còn lại nội khố che phủ hạ thân…
Hắn vươn lên bắp tay lực lưỡng, liên tục ra quyền, như một vị La Hán, đánh về phía Bạch Tố Mai…
“Ỷ đông hiếp yếu? Muốn chết!” Diễm Hồng Liên thời gian qua ở cùng Bạch Tố Mai, mắt thấy nàng sắp bị đánh lén sao có thể bỏ qua?
Dị Hỏa màu tím ngập trời che phủ, hình thành Tử Tâm Chưởng vỗ mạnh đến…
“Đối thủ của ngươi là ta!” Bên cạnh Lạc Vũ, Lạc Trường lên tiếng quát lạnh, Lạc Nguyệt Chưởng ngưng tụ trong tay, đối chọi với Tử Tâm Chưởng của Diễm Hồng Liên..
Chưởng va chưởng, Tử Tâm Chưởng có dấu hiệu thua thiệt, dù sao Lạc Nguyệt Chưởng chính là Thiên Cấp Vũ Kỹ, mặc dù có Dị Hỏa hỗ trợ nhưng còn kém một chút…
Huống hồ Lạc Trường cũng là thiên tài nổi bậc, Lạc Nguyệt Chưởng hắn thi triển mạnh bơn người khác…
“Hừ, Phong Hệ Chúc Phúc”
Diễm Điệp Tình ẩn sau mai rùa cười lạnh một tiếng, làn gió đã nhanh chóng gia trì vào Tử Tâm Chưởng…
Trong lúc nhất thời, lửa gặp gió, uy lực bùng phát dữ dội, Tử Tâm Chưởng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết…
Đem Lạc Trường đẩy lùi vài bước trên không trung…
Diễm Hồng Liên được thế không buông, tiếp tục truy kích, cùng Lạc Trường đánh đến thiên địa thất sắc… Hai đại thiên tài của hai Bát Cấp Gia Tộc giao đấu, một Băng một Hỏa hết sức kinh khủng…
“Chết!” Mà cùng lúc đó, Phàm Sơn đã tiếp cận Bạch Tố Mai, một quyền đấm mạnh vào lưng nàng…
Lạc Nam ánh mắt bình tĩnh, nhìn Phàm Sơn như một thằng ngu vậy…
Quả nhiên, chẳng biết từ lúc nào, Nam Cung Uyển Dung bên cạnh hắn đã sớm biến mất…
“Kim Khâu Lộng Vũ”
Âm thanh nhàn nhạt từ môi thơm truyền ra, tám thanh kim châm xuất hiện giữa đầu các khe ngón tay,…
Phóng mạnh…
Vụt vụt vụt vụt…
Tốc độ nhanh chóng không gì sánh kịp, xuyên thủng qua bắp tay Phàm Sơn…
Chưa dừng lại ở đó, nơi Kim Châm có chỉ vàng buộc chặt, đầu chỉ nằm trong tay Nam Cung Uyển Dung…
Nàng cầm các sợi chỉ kéo mạnh…
“Hự”
Phàm Sơn bị kéo lùi theo động tác của nàng, cánh tay chắc khỏe máu me be bét…
Bất quá tên này rõ ràng là một người điên, vậy mà không quan tâm thương thế, mặc kệ máu thịt lẫn lộn nơi cánh tay, hắn vẫn cố chấp muốn cứu lấy Phàm Tùng…nhưng không thể thoát khỏi Nam Cung Uyển Dung khống chế…
“Tên này còn là một Thể Tu” Nam Cung Uyển Dung kinh ngạc, đổi lại là người bình thường đã bị kim châm và chỉ khâu của nàng kéo lìa cánh tay rồi, vậy mà người này chỉ bị thương mà thôi…
“Có chút ý tứ!” Lạc Nam nhếch miệng…
Mắt thấy Kim Ngân Xà sắp siết lấy mình, Phàm Tùng hai mắt xuất hiện tia điên cuồng, lấy ra một viên đan dược đen tuyền…
“Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?” Hắn hét lớn một tiếng, ném đan dược vào miệng…
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân đột ngột phình to, trở nên lực lưỡng hơn bao giờ hết, bộ râu đen nhẻm trở nên bạc trắng, đôi mắt trong veo đỏ ngầu, hằn lên từng tia tơ máu…
Theo sau đó, Phật Quang trên thân hắn rực rỡ dữ dội…
Bỏ qua trấn áp của Trận Pháp tại Bí Cảnh… Tu vi gia tăng…
Nguyên Anh Hậu Kỳ…
Thực lực vừa đến, Pháp Trượng trong tay Phàm Tùng hướng về Kim Ngân Song Xà kiếm đập mạnh…
Hai thanh kiếm lúc này bị hắn đánh bật ra ngoài…
Phàm Tùng như mất đi lý trí, chỉ còn bản năng buộc hắn hết mình chiến đấu, vậy mà chủ động truy đuổi Kim Ngân Song Xà Kiếm…
“Ồ?” Bạch Tố Mai hơi kinh ngạc, không ngờ đan dược này lại có tác dụng như vậy…