Cố Phi Thiên trong lòng uất ức đến cực điểm, chỉ có thể tập trung né tránh từng mũi tên xé gió do Lạc Nam bắn ra…
Mà Lạc Nam lại không hài lòng với tình huống này, chỉ có thể tự trách thực lực bản thân còn chưa đủ…
Nếu hắn có thể kích hoạt năm ngôi sao trong Bắc Đẩu Cung, có lẽ sẽ xuyên thủng đầu Hóa Thần Viên Mãn như Cố Phi Thiên ngay ở mũi tên đầu tiên…
Thế là trận chiến giữa hai người trở nên hết sức quái dị, một người núp sau lưng rùa bắn tên, một người chỉ lo tập trung né tránh…
Trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai…
Nhưng tình huống như vậy lại khiến vô số người khó có thể tin tưởng, đường đường Hóa Thần Viên Mãn Cố Phi Thiên lại chỉ đánh nhau ngang tay với người có tu vi Nguyên Anh Kỳ…
Lại bị áp chế….
Quả thật quá mức khó tin…
Trong mắt nữ nhân xuất hiện ý cười, lúc này mới chuyển lực chú ý sang Cố Vấn Thiên…
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Cố Vấn Thiên trầm giọng hỏi, hắn đã bế quan vài trăm năm vẫn chưa tìm ra cánh cổng đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, đối với tình huống bên ngoài dốt đặc cán mai…
“Ngươi không xứng biết” Nữ nhân bình thản nói, bộ dạng cao ngạo đến cực điểm, khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện cùng Lạc Nam…
“Ngươi” Cố Vấn Thiên phẫn nộ nói không thành lời, thử hỏi khắp toàn bộ đại lục, có mấy thế lực dám bảo Luyện Hư cường giả không xứng biết thân phận?
Nữ nhân này thật sự dám nói? Nàng nghĩ mình là ai?
“Không quản chuyện tông môn, để tông chủ một người hoành hành bá đạo, môn đồ tự cho là đúng, làm biết bao việc thương thiên hại lý, nếu lão già ngươi vẫn tiếp tục bế quan, có lẽ ta vẫn còn vài phần kính trọng”
Nữ nhân từ tốn liên tiếp chất vấn, dường như mọi chuyện Thanh Vân Tông làm không thoát nổi pháp nhãn của nàng…
“Hừ, Thanh Vân Tông còn chưa đến lượt nha đầu như ngươi dị nghị, thích thì chiến đi!” Cố Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, hắn chẳng muốn đôi co làm gì…
“Tuyết Ưu Sầu”
Nhìn biểu lộ của Cố Vấn Thiên, nữ nhân cũng không tiếp tục nói nữa, hai tay đặt lên cổ cầm, một đoạn tan thương điệp khúc vang lên…
Cả thiên địa như bị tâm tình của nàng lây nhiễm mà trở nên buồn bả, từng đóa hoa tuyết bay bay, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Cố Vấn Thiên…
“Hừ lại là bài cũ, Liệt Vân Trảm”
Cố Vấn Thiên chém ra một kiếm, cuốn bay hầu hết hoa tuyết, ngay cả không gian cũng xuất hiện vài khe nứt nhỏ…
Công kích của Luyện Hư Kỳ đã khác biệt về chất so với cách cảnh giới thấp hơn, đưa tay nhấc chân cũng ảnh hưởng đến không gian…
Nhìn công kích của mình bị hóa giải, nữ nhân cũng không ngoài ý muốn, nàng chỉ mới thăm dò mà thôi…
Hai tay liên tục gãy đàn, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo, tuyết rơi trăm dặm, cầm âm hiu quạnh, buồn bả đến cực điểm…
“Một người phải cô đơn ra sao mới đem ý cảnh hòa vào chiến đấu như thế này?” Lạc Nam thất thần lẩm bẩm, hắn như bị rơi vào ý cảnh do nàng tạo ra…
“Băng Vũ Hoàng Hôn”
Một tiếng u buồn thở than, thiên địa như đồng cảm cùng nàng, mặt trời như dần lặn xuống, cầm âm như thở như than, vô số hoa tuyết cấp tốc kết hợp trên không trung, hình thành cơn mưa băng triều tịch…
Mỹ lệ nhưng buồn bả, đồng thời mang theo sát khí kinh người…
“Thiên địa dị tượng? Thiên Cấp Vũ Kỹ?” Cố Vấn Thiên sắc mặt đại biến hét ầm lên…
Mưa băng như hàng hà sa số mũi tên sắt nhọn, từ trên cao cấp tốc rơi xuống…
“Á, ta trúng đòn”
“Mau bảo hộ thân thể”
“Quá kinh khủng, linh lực của ta bị nhanh chóng xuyên qua”
Hàng loạt đệ tử Thanh Vân tông bị vạ lây, lớp chết lớp bị thương, khung cảnh náo loạn đến cực điểm…
Lạc Nam núp dưới mai rùa, tạm thời không sao…
Cố Phi Thiên vừa phải né tránh mưa băng, vừa phải né tránh cung tên của Lạc Nam, sơ sảy bị vài hạt mưa sắt nhọn gâm vào da thịt, đau đớn làm sắc mặt hắn vặn vẹo…
Cố Vấn Thiên cũng khá chật vật, Phong Giáp hình thành trên người không đủ sức phòng ngự, Thanh Vân Kiếm trên tay liên tục chém ra các cơn gió lốc mạnh mẽ, va chạm cùng mưa băng trong chiều hoàng hôn…
Không ai nhường nhịn ai…
“Mau kết trận” Nhìn đệ tử Thanh Vân Tông liên tục bị thương do mưa băng mang lại, Cố Phi Thiên nóng nảy gào thét lên…
“Kết trận!”
Theo tiếng quát của một tên chân truyền đệ tử, trăm tên đệ tử nội môn nhanh chóng vây lại một chỗ…
“Phong Liên Kiếm Trận”
Hằng trăm thanh kiếm theo quỷ tích khác biệt huy động, Phong linh lực cấp tốc hội tụ, hình thành một đóa liên hoa trong suốt trên đỉnh đầu bọn hắn…
Các hạt mưa băng rơi xuống Phong Liên, một phần bị cản trở, số còn lại mặc dù thành công xuyên qua nhưng vẫn không tạo nên tổn thương quá lớn…
Nữ nhân vẫn đắm mình trong tiếng đàn điều hiu lạnh lẽo, dường như cảnh tượng dưới mặt đất không liên quan đến nàng…
Hạc Trắng hai cánh nhịp nhàng vẫy nhẹ, cố định trên không trung, đôi mắt tràn ngập linh tính trở nên u buồn, như bị tâm tình của chủ nhân lây nhiễm…
Hàng vạn đệ tử chia thành từng nhóm kết trận, ngàn đóa Phong Liên xuất hiện giữa thiên địa, điều động làn gió trên các tòa cao sơn ngưng tụ thành trận, cảnh tượng hết sức hoành tráng…
“Không hỗ là môn phái truyền thừa lâu năm, quả thật không thể xem thường” Lạc Nam nhìn cảnh tượng này âm thầm gật đầu cảm thán…
“Phong Vân Tung”
Cố Phi Thiên và Cố Vấn Thiên hai người khôn khéo núp dưới Phong Liên Kiếm Trận của một nhóm đệ tử, thành công bảo trụ thân thể…
ÒM
Mộc Quy gầm thét một tiếng, mai rùa khổng lồ của nó đang gánh chịu không ít hạt mưa băng sắt nhọn, Thiên Mộc Đỉnh phải liên tục gia trì linh lực để ổn định nó…
“Có gì đó không ổn, nữ nhân này không phân biệt địch ta sao?”
Lạc Nam cảm thấy không ổn, Luyện Hư Cường Giả sử dụng Thiên Cấp Vũ Kỹ quá mức đáng gờm, một người khiến toàn tông lâm vào khốn cảnh…
Thậm chí chính bản thân nàng cũng bị vũ kỹ của mình đả thương, có không ít Băng Nhọn vô tình đâm vào làn da trắng nõn sau lớp cung trang xanh nhạt…
Hạc trắng đôi cánh xuất hiện vết thương…
Nàng vẫn không hề hay biết…
Tưng tưng tưng…
Đôi bàn tay thon thả lã lướt trên mặt đàn, tóc dài tung bay trong gió…
Theo từng tiếng đàn vẫn tiếp tục vang vọng, mưa băng ngày một kinh khủng, bắt đầu có vài tòa Phong Liên chịu đựng không nổi…
Dù sao đệ tử có người mạnh người yếu, từ đó hình thành kiếm trận có uy lực khác nhau…
Đám đệ tử tu vi thấp bắt đầu chịu đựng không nổi, nhao nhao chạy trốn khỏi tông môn, cơ thể mang theo thương thế nặng nề…
Một số bị xuyên thành con nhím, chết không thể chết lại…
Bên dưới chiều tà, cảnh tượng thê thảm máu tanh trong làn mưa trắng xóa…
Màu đỏ tươi của máu hòa lẫn cùng màu trắng của các khối băng, gây nên tương phản mãnh liệt…
Nữ nhân hòa mình vào tiếng đàn như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, đôi mắt xanh da trời xinh đẹp không biết từ bao giờ đã thấm đẩm nước mắt…
“Công tử, đây là loại trạng thái hy hữu khi tu sĩ bị ý cảnh do chính mình tạo ra cuốn lấy, phải nhanh chóng giúp nàng thoát ra…, bằng không tâm cảnh bị tổn thương nghiêm trọng…” Kim Nhi lớn tiếng nhắc nhở…
“Sao lại sử dụng vũ kỹ này chứ?” Lạc Nam sắc mặt hơi khó coi…
“Không thể tiếp tục như vậy”
Hắn nhìn thân ảnh tiêu điều uyển chuyển kia cắn chặt răng, xem ra nữ nhân này trong lòng có quá nhiều tâm sự chồng chất, lần này vô tình bộc phát hoàn toàn ra ngoài thông qua tiếng đàn, quá mức khủng bố…
Lạc Nam giải tán Mộc Quy, thi triển ba lần tốc biến, lại đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ cố gắng tiếp cận lưng Hạc…
Nhưng uy lực Băng Vũ Hoàng Hôn thật quá kinh khủng, dù Lạc Nam vừa đột phá Tam Chuyển Thể Tu Trung Kỳ không lâu, vẫn bị cắt xé không ít da thịt…
“Hắn muốn làm gì?” Vô số người khó hiểu…
Theo lý mà nói, nếu bọn hắn là Lạc Nam, sẽ rất vui lòng nhìn nữ nhân kia tiếp tục dùng vũ kỹ tàn sát tông môn đối địch…
Bản thân chỉ cần trốn dưới mai rùa xem kịch là xong…
Đáng tiếc, Lạc Nam không phải là bọn chúng…
Mặc dù người nữ nhân này luôn thần bí, tính cách hơi bất bình thường, lại lịch chưa rõ, nàng vì nguyên nhân nào đó mà cố tình tiếp cận mình, thậm chí ngay cả diện mạo và tên đối phương hắn cũng chưa được biết…
Nhưng Lạc Nam vẫn quyết định giúp nàng, không vì nguyên nhân quan trọng nào khác…
Chỉ vì hiện tại họ vẫn là…một phe, chỉ đơn giản như vậy…
Cưỡng ép cơn đau toàn thân, Lạc Nam đã thành công leo lên lưng hạc…
Hắn đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nữ tử, áp miệng vào tai nàng lẩm bẩm:
“Xú bà nương mau tỉnh lại!”