Chương 252: Linh Căn Thụ
Dung nhan kiều diễm, mỗi cái rung mi chớp mắt đều vượt xa hai từ xinh đẹp có thể hình dung, vầng trán trơn bóng được điểm lấy hạt Lục Ngọc như pha lê nơi trung tâm, ẩn ẩn có đôi chút thần vận…
Một đôi mắt sáng hơn cả tinh tú treo cao, trong suốt không một tạp niệm, giường như tụ tập tất cả những điều tốt lành của thế gian…lại ẩn chứa sự sắc sảo quyền uy, chinh phục bất kỳ ai nhìn vào…
Gò má trắng mịn tô điểm chút hồng nhuận, pha cùng nét thành thục của một cao quý phu nhân…
Sống mũi cao thẳng, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi đầy đặn căng mọng không son vẫn đỏ nhẹ nhàng khép hờ, bóng loáng dị thường, bất kỳ loại tiên quả nào cũng không ngọt bằng môi nàng…
Nàng là chuẩn mực nhất của cái đẹp cổ điển và hoang dã phương Tây…
Chiếc cổ thon mê hoặc, xương quai xanh lấp lánh ánh sáng do mặt trời chiếu rọi… Kết hợp với gương mặt như thiên nữ cùng thân hình như yêu tinh của nàng, tạo thành vị mỹ nhân được xưng Hải Châu đệ nhất…
Cái danh hiệu này của nàng, chỉ có những cường giả đỉnh cao tại Hải Châu âm thầm công nhận…
Bởi vì chỉ bọn họ mới đủ tư cách nhìn qua dung nhan của nàng…
Cường giả thông thường ngay cả cơ hội diện kiến cũng không có…
Mỹ diễm là thế, nhưng lại ẩn chứa nét uy nghiêm của Hoàng tộc, không người dám quan sát quá nhiều, chỉ sợ trong lòng mình sẽ tự sinh ra cảm giác mặc cảm…
Nữ nhân xinh đẹp thôi thì chưa đủ, khí chất của một người cũng quyết định mị lực thuộc về họ…
Tinh Linh Nữ Vương khí chất thong dong nhưng không kém phần cao quý, lại pha lẫn cái thế của người đứng trên cao, vô hình chung cuốn hút và mê hoặc người khác…
Về điểm này, dù là Ải Nhân Tộc Trưởng cũng phải mở miệng công nhận, thẩm mỹ quan của hắn khác người, nhưng xét về khí chất đặc hữu, toàn bộ Hải Châu chỉ có Tinh Linh Nữ Vương là chinh phục hắn…
Bầu không khí triệt để lâm vào tĩnh lặng, ngay cả Diễm Nguyệt Kỳ cũng thoáng hiện một tia khâm phục trong đôi mắt…cả về thực lực lẫn dung nhan…
Đám nam nhân ngưng thở trong thời gian dài…
Tam nữ Thành Bích, Bảo Kiều cùng Lệ Huân chết trân đứng tại đó… Tràn ngập kinh diễm chi sắc…
Đây là lần đầu các nàng được chiêm ngưỡng tiên nhan của Tinh Linh Nữ Vương..
Trăm năm trước Thiên Diệp Dao chỉ đến với một mình U Cơ, vì thời điểm đó tam nữ vẫn chưa đủ tư cách đứng tại đây…
Bảo Lung Tiên Tử lúc này một mặt say mê, miệng thơm há hốc, đáng tiếc đôi mắt bị che đậy nên không thể thấy cảm xúc của nàng…
U Cơ đã sớm đề phòng chuyển dời ánh mắt, sợ mình thất thố…
Hải Ứng Thiên không biết từ bao giờ đã đem Hải Phi Vân phong tỏa tri giác, sợ nhi tử của mình lâm vào mê muội như bản thân…
Ngay cả chính hắn cũng hít thở không thông, trong đôi mắt một tia thanh minh và mê muội không ngừng đấu tranh, hắn có vượt qua khúc mắc trong lòng hay không phải dựa vào thời điểm này…
Trong mắt Bách Hiểu Sinh lúc này là vô tận cuồng nhiệt, loáng thoáng xuất hiện tia máu, hận không thể lập tức quỳ dưới chân nàng, cầu nàng làm vợ…
Lão già đi cùng hắn chủ động tự phong bản thân, chỉ dùng đôi tai nghe ngóng…
Đan Vô Hành đem Đan Mạnh phong tỏa tri giác, bản thân hắn cũng uống vào đan dược giữ vững tinh thần…
Cơ Kha biểu hiện tốt nhất, vì bản thân là Hồn Tu nên linh hồn tên này rất mạnh, đủ sức giữ vững tinh thần tỉnh táo khi đối diện trước dung nhân của nàng…
Hai ngoại lệ khác, chính là Thủy Tích Quân và Lạc Nam…
Thủy Tích Quân ánh mắt vẫn rất trong, giường như nhan sắc không phải là thứ nàng quan tâm trên thế giới này…
Lạc Nam ban đầu cũng hơi thất thần, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại vô hạn thưởng thức…
Một lần bị Tộc trưởng Hồ Tộc mê hoặc, định lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều…
Thấy Diễm Nguyệt Kỳ phức tạp nhìn Tinh Linh Nữ Vương, hắn đem bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy, mở miệng cười khẳng định:
“Đừng hâm mộ, Nguyệt Kỳ của ta cũng không thua kém nàng a”
“Hừ, túi da mà thôi” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều nhếch môi, chỉ là trong mắt ẩn chứa vô tận ngọt ngào…
Lạc Nam cũng không trêu nàng, mỉm cười nhẹ vòng tay qua vòng eo thon, trong lòng tràn ngập thỏa mãn…
Tinh Linh Nữ Vương quả thật đẹp không sao tả hết, bất quá lời hắn nói cũng là sự thật, không phải đơn thuần an ủi Diễm Nguyệt Kỳ cho có lệ…
Xét về nhan sắc, hai nàng đẹp theo hai chuẩn mực riêng, một là Á, một là Âu…
Cái Diễm Nguyệt Kỳ còn thiếu là khí chất uy nghiêm cùng cao quý trong vị thế của một nữ nhân đứng trên đỉnh cao thời gian dài…
Gia chủ Diễm gia còn chưa đủ…
Chính khí chất này là điểm trí mạng nhất khiến tất cả nam nhân mê muội, gợi lên ham muốn chinh phục hoặc tự ti mặc cảm của họ khi đối diện với Nữ Vương…
Nói ví dụ khi một nữ thư ký và một nữ giám đốc xinh đẹp như nhau đứng bên cạnh, đa số nam nhân đều sẽ tự giác cho rằng nữ giám đốc vượt trội hơn về mọi mặt…và nếu được chọn một người để chinh phục làm vợ, hiển nhiên nữ giám đốc sẽ là mục tiêu…
“Một nguyên nhân khác khiến nàng trở nên nổi bậc chính là Thiên Hương Ngọc Thể, Thể Chất thiên về song tu luôn đem lại sức hút cực lớn cho nữ nhân sở hữu một cách vô hình…” Kim Nhi cười hì hì nói…
Lạc Nam gật đầu, nếu vậy chờ Tô Mị của hắn trưởng thành nhất định sẽ không kém a…
Á Nhi xụ mặt nhìn Lạc Nam, vốn nàng rất hớn hở mong chờ dáng vẻ chết mê chết mệt của hắn khi thấy mẫu thân mình, nào ngờ tệ này chỉ thất thần một chút ánh mắt đã trong suốt như cũ…
“Lạc Nam ca ca nhất định là đang giả vờ, thật ra trong lòng đã sớm mê chết mẫu thân!” Á Nhi âm thầm an ủi mình như thế…
Tinh Linh Nữ Vương đảo mắt một vòng đánh giá biểu hiện của quan khách, cảnh tượng này nàng đã sớm thành thói quen…
Thậm chí ngay cả Cơ Kha bình tĩnh là thế, nhưng khi ánh mắt nàng quét đến lại khiến hắn vô thức cúi đầu né tránh…
Không dám đối diện…
Trong mắt Hải Ứng Thiên dần dần đỏ hoe, tia mê muội đang lấn át sự tỉnh táo ngày càng nặng…
Bách Hiểu Sinh thể hiện rõ ràng sự ái mộ cùng tham vọng chiếm hữu trong đôi mắt, đương nhiên còn có dục vọng…
Tinh Linh Nữ Vương thoáng lắc đầu thất vọng…
Chỉ là rất nhanh khi ánh nhìn của nàng chạm vào người thanh niên kia, đáp lại nàng là một đôi mắt hắc bạch trong suốt cùng sự tán thưởng và khâm phục…
Ngoài ra không chứa bất kỳ tia ý nghĩ khác thường nào…
Lạc Nam thấy nàng nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không quên truyền âm nói:
“Đa tạ Nữ Vương và quý Quốc ban tặng Nhân Sâm Triệu Năm…”
Trong mắt Tinh Linh Nữ Vương xuất hiện vẻ lạ kỳ cùng một chút thưởng thức…
Đây là lần đầu tiên có nam nhân dùng ánh mắt này nhìn lấy nàng…
Trong lòng chợt xuất hiện một tia tò mò về hắn…
“Đó là lễ vật của Á Nhi cho ngươi, không liên quan đến Bản Vương…”
Truyền âm cho hắn một câu, nhìn thấy không khí có phần kỳ quái, nàng trầm âm mở miệng:
“Mời chư vị an tọa…”
Như âm thanh cảnh tỉnh đến từ tận Linh Hồn, đám người nhao nhao bừng tĩnh lại, vội vàng cúi đầu tránh nhìn thẳng dung nhan hớp hồn kia, vội vàng ngồi xuống…