Lạc Nam nhẹ nhàng mở hộp, một chiếc nhẫn cỏ đan lẫn từng bông hoa nhỏ nằm gọn ở bên trong, hết sức tỷ mỉ, hết sức xinh đẹp, như thợ thủ công dốc hết tâm huyết để tạo ra nó vậy…
Bất quá nhìn thấy chiếc nhẫn này, chúng nữ nhất thời ngây người.
Hoàn toàn là nhẫn cỏ đúng với nghĩa đen, ngoài xinh đẹp tinh xảo thì chỉ có mùi hương thơm ngát từ các cánh hoa mà thôi, không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả Hoàng cấp pháp bảo cũng không đến.
Không đợi chúng nữ phản ứng, Lạc Nam lịch sự nâng lên bàn tay ngọc của Tô Nhan hôn nhẹ một ngụm, nhìn thẳng mắt nàng tràn đầy tình cảm nói ra:
“Tô Nhan, nhẫn cỏ này ta vừa làm hôm qua, mặc dù không phải vật cao quý gì, nhưng ta làm nó bằng tất cả tình cảm chân thành dành cho nàng, mộc mạc nhưng đầy trân trọng, gả cho ta nhé?”
Tô Nhan toàn thân chấn động, một cảm giác chưa từng có mãnh liệt dâng lên trong lòng, trái tim đập nhanh đến mức lợi hại, ánh mắt trong veo nhất thời ngập nước…
Ngọc Phượng nhìn Nhược Tuyết, Nguyệt Kỳ nhìn Mộng Ảnh, đều thấy trong mắt đối phương một tia ghen tuông, thầm hừ một tiếng: “Không ngờ chàng vẫn còn chiêu này, trở về phải đòi hắn một chiếc nhẫn cỏ!”
Mấy vị mỹ nữ trưởng lão Bách Hoa Tông say sưa nhìn tình cảnh đang diễn ra, đã có người âm thầm dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi lại, đây sẽ là khoảnh khắc lịch sử của Bách Hoa Tông…
Nghĩ đến mình cả đời cô độc, trong lúc nhất thời có chút hâm mộ đôi nam nữ đứng trên kia…
Tô Nhan nhìn ánh mắt chân thành của hắn, lại nhìn lấy nhẫn cỏ, yêu thích dâng trào, không thể rời mắt…
Nàng cố gắng bình phục tâm tình, hít sâu một hơi thủ thỉ:
“Đệ đem tỷ đánh bại, tỷ sẽ đeo nó vào, vĩnh viễn cũng không tháo ra…”
Đến giờ phút cuối cùng, Tô Nhan vẫn muốn làm theo lời nói tùy ý có phần vui đùa khi đó của Võ Tam Nương, có thể thấy nàng tôn trọng và kính yêu sư phụ đến thế nào.
“Thế nào là đánh bại?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Tỷ mất sức chiến đấu là được!” Tô Nhan nhàn nhạt nhưng kiên quyết nói.
“Muốn ta đánh đến nàng mất đi sức chiến đấu? chi bằng dùng dao găm vào lòng ta!” Lạc Nam vuốt ve gò má nàng ôn nhu nói.
Tô Nhan trái tim siết chặt, nàng cũng không muốn hướng hắn ra tay, không muốn chút nào…
Tiểu sư đệ này vừa gặp mình lần đầu đã giở thói ba hoa, nắm lấy tay mình tặng pháp bảo, sư phụ còn đem mình tương lai gả cho hắn.
Chỉ bấy nhiêu đó đã đủ để lại ấn tượng cực mạnh khiến Tô Nhan cả đời không quên, sau đó lại có rất nhiều tin tức của hắn từ các nơi truyền về, mỗi một sự kiện đều chấn động nhân tâm, khiến nàng càng thêm mông lung nghĩ ngợi, sẽ rất nhanh hắn đánh bại nàng sao? khi đó mình phải gả cho hắn sao? sư phụ nói không thể trái a…
Mỗi khi nhìn Hoa Ngọc Tiêu bên cạnh, nàng lại vô thức nhớ về hắn…thầm nghĩ hai vị sư tỷ ở cùng hắn hình như rất hạnh phúc? Chưa từng thấy các nàng cười nhiều như vậy khi kể về một người.
Thực lực của hai vị sư tỷ, của mấy nha đầu Nhược Tuyết ngày một vượt xa nàng, cũng bởi vì hắn.
Quá nhiều ấn tượng về một nam nhân đủ phá tan tâm cảnh của Bách Hoa Tiên Tử, một nữ nhân khi dành thời gian nghĩ nhiều về một nam nhân, sớm muộn cũng sinh tình…
Hắn khải hoàng trở về, vì nàng bị ba gả thiên tài thực lực cường đại gây phiền phức, cuối cùng lực ép quần hùng, khiến nàng một lần nữa chấn động.
Hắn vì nàng chấp nhận ở rể, việc mà đa số nam tử có lòng kiêu ngạo trong thiên hạ không làm được.
Nàng phát hiện một điều, nếu đời này không thể gả cho hắn, như vậy nàng cũng không chấp nhận bất kỳ nam nhân nào khác, cùng lắm thì cô độc đến già thôi.
Lúc này đây, nam nhân này dùng tình cảm chân thành cho nàng biết rằng, hắn thật tâm với nàng, tình cảm hắn dành cho nàng mộc mạc như nhẫn cỏ, không chút tạp chất…
Nàng là Tô Nhan, không phải Thủy Tích Quân…nàng có tình cảm, nàng có hỉ nộ ái ố…sao có thể không động lòng.
“Một chiêu phân thắng bại!” Tô Nhan dứt khoát nói.
Lạc Nam nghĩ nghĩ, xem ra không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
Hai người bay khỏi đại điện, lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm nhau…
Chúng nữ vội vàng tiến ra ngoài quan sát, thầm nghĩ nếu ai không may xảy ra nguy hiểm sẽ lập tức hỗ trợ…
Tình cảnh này lập tức khiến vô số nữ đệ tử Bách Hoa Tông chú ý, nhao nhao xuất hiện quan sát.
Ánh mắt Tô Nhan nghiêm túc, Hoa Ngọc Tiêu xuất hiện trên tay, ba loại linh khí từ bốn phương tám hướng kéo về Mộc, Thổ và Phong…
“Tam Linh Nhất Tiêu!”
Tô Nhan môi thơm khai mở, ba loại linh lực đột ngột gia trì vào Hoa Ngọc Tiêu, hóa thành một mũi nhọn tam sắc Linh Lực dùng Hoa Ngọc Tiêu làm cán, mặc dù không thể hoàn toàn dung hợp với nhau, nhưng chúng nó lại chất chồng lên nhau hết sức chặt chẽ, uy lực khiến cuồng phong gào thét, không gian băng diệt…không thể xem thường.
“Thiên Hạ Vô Song!”
Lạc Nam kích hoạt trạng thái, lấy ra Trọng Kiếm cầm trên tay, Tử Lôi gia trì vào thân Kiếm khiến nó như một vũ khí mang tính hủy diệt, bắp thịt trên tay mở rộng, lực lượng thể tu vận chuyển đến cực hạn…
“Đến đi!” Tô Nhan nghiêm túc mở miệng, nàng từ Lạc Nam cảm giác được áp lực trầm trọng.
“Ta không khách sáo!” Lạc Nam gào thét, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, hai tay cầm chặt Trọng Kiếm, một thức Tạc Thiên muốn đánh ra ngoài…
Tô Nhan cắn răng, Hoa Ngọc Tiêu dưới sự bao bọc của ba loại linh lực tạo thành mũi nhọn đang xoay tròn, như một mũi giáo bất diệt, như tiên tử ngự không mà đến…
Những nơi hai người đi qua, không gian tầng tầng sụp đổ, uy thế khiến vô số người xem bên dưới âm thầm lau mồ hôi.
Rốt cuộc, khi hai thanh vũ khí sắp va chạm, khóe miệng Lạc Nam chợt xuất hiện nụ cười ấm áp, ánh mắt nhắm lại…Trọng Kiếm rời tay, toàn bộ uy thế biến mất, sẳn sàng dùng thân đón lấy một kích toàn lực của nàng…
“Như đã nói, nếu làm nàng bị thương, ta thà tổn thương chính mình!” Hắn âm thầm nghĩ.
Cũng trong khoảng khắc đó, Tô Nhan nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, Hoa Ngọc Tiêu theo ý niệm biến mất, chuẩn bị đón một kích bá đạo tuyệt luân của hắn…
“Đón một kiếm này, ta đã có thể gả cho hắn!” Tô Nhan mãn nguyện mỉm cười.
Hai thân thể nhanh chóng lao vào đối phương, rốt cuộc chính diện va chạm…
Chỉ là không có đau đớn toàn thân như dự kiến, trái lại da thịt tiếp xúc, khí tức của người khác phái lập tức bao trùm, cảm thấy khó hiểu, hai người đồng loạt mở mắt…
Ngơ ngác nhìn nhau, thời gian đọng lại.