Chương 159: Lần lượt bế quan
Bên trong trụ sở Nương Tử Bang…
Lạc Nam cùng chúng nữ ngồi thành một đoàn, bầu không khí hơi trầm lặng…
Nhìn chúng nữ bộ dạng lo lắng, một số khác cảm thấy ngơ ngác khó hiểu nhưng không dám hỏi, nhất là nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của Lạc Nam và hai người Lạc Trần…nếu các nàng chưa nhận ra giữa hắn và Lạc gia có liên quan, vậy chẳng khác nào ngu ngốc…
Lạc Nam hít sâu một hơi, hắn biết đã đến lúc cho toàn bộ các nàng biết sự thật, bọn họ là một gia đình, không có gì phải che giấu…
Trước đây vì sợ chúng nữ phẫn nộ mà liều chết tu luyện, nhưng hiện tại chuyện đã vở lẽ, nếu tiếp tục giấu đi sẽ khiến các nàng suy nghĩ lung tung, cho rằng hắn không tin tưởng các nàng, ảnh hưởng đến việc tu luyện…
Huống hồ Lạc Nam tin tưởng, các nàng đủ khả năng tiếp thụ sự thật…
“Dì nhỏ, nàng nói thay ta đi!…” Hắn quay sang nhìn Liễu Thi Cầm khàn giọng nhờ vả…
Liễu Thi Cầm nhìn thoáng qua từng gương mặt tuyệt mỹ xinh đẹp, biết số phận bi thảm trước đây của Lạc Nam chỉ có mấy người Yên Nhược Tuyết, Diễm Hồng Liên, Tình nhi, Mộc Tử Âm…mà thôi…
Vì lẽ đó mắt thấy sự việc sắp phơi bày, chúng nữ còn lại từng người đều hết sức nghiêm túc, các nàng muốn hiểu nguyên nhân vì sao nam nhân của mình và Lạc gia lại trở mặt thành thù như vậy…
Cho dù Tần Mộng Ảnh cũng không ngoại lệ…
Liễu Thi Cầm nhẹ nhàng hít thở, u thanh nói:
“Tiểu Nam vốn là con trai của tên khốn kiếp Lạc Phá Lôi và…”
Theo lời nói của nàng nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng đôi mắt đẹp dần dần trở nên đỏ ngầu dữ dội…
Cho đến cuối cùng, khi nghe Lạc Phá Lôi vậy mà đích thân móc mắt Lạc Nam cho Lạc Vũ, chúng nữ ngơ ngác nhìn qua con mắt còn trống rỗng của hắn, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi…
Dù là những nữ nhân đã biết chuyện như Mộc Tử Âm, một lần nữa nghe lại còn cảm thấy phẫn nộ không thể ức chế được khiến toàn thân rung rẩy…
Đừng nói chi đến chúng nữ chưa biết chuyện lại yêu Lạc Nam tha thiết như Tố Mai và Trúc Loan …
Sát khí lượn lờ xung quanh căn phòng, ánh mắt ngập tràn nổi căm hận, đồng thời nhìn về nam nhân của mình càng yêu thương hơn…
Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan không nói không rằng, chỉ là sát khí trên người các nàng là mãnh liệt nhất…các nàng thầm hận trước đó không lấy mạng hai người Lạc Trần…
Tần Mộng Ảnh nắm chặt tay Lạc Nam, như muốn an ủi linh hồn từng bị thương tổn của hắn, chỉ là cảm giác đau nhói nơi trái tim khiến nàng liệt Lạc gia vào kẻ thù không đội trời chung…
Trước đây tại Linh Vũ Thành, trưởng lão Huyết Linh Tông Huyết Thường chỉ mở miệng uy hiếp Lạc Nam đã khiến nàng phẫn nộ hạ sát thủ, nếu không phải có Đại Trưởng Lão ra tay giúp đỡ thì Huyết Thường đã sớm chết rồi…
Qua đó có thể thấy Tần Mộng Ảnh bao che Lạc Nam đến cỡ nào…chưa kể hiện tại hắn còn là “tiểu sư đệ” của nàng đấy…
Nếu để sư phụ biết chuyện này, Lạc gia không có quả ngon để ăn…
Dù là Tô Mị, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung hay Hoa Ngọc Phượng cũng đã sớm ướt đẩm hai mắt, bàn tay trắng như phấn siết chặt đến rướm máu…
Chúng nữ không ngờ số phận của hắn bi đát như thế, thê thảm hơn bất kỳ ai trong số các nàng…
“Các tỷ muội đã thấy rồi đó, Lạc gia là kẻ thù không đội trời chung với phu quân và chúng ta!” Yên Nhược Tuyết vuốt nhẹ khóe mắt, khẳng định nói…
“Thù của phu quân chính là thù của tỷ muội chúng ta, chúng ta sẽ tự tay mà báo, vì thế tu vi hiện tại còn chưa đủ, cần phải không ngừng mạnh hơn, mạnh hơn nữa…!” Diễm Hồng Liên hất tung mái tóc đỏ rực, nhấn mạnh…
“Phải” Các nữ nhân đồng thanh gật đầu…
“Được rồi, ta còn phải cảm tạ Lạc gia đấy, nếu không có bọn hắn thì Lạc Nam này sẽ chẳng có được các nàng, hãy nghĩ vấn đề theo hướng tích cực…” Lạc Nam tiến đến ôm từng nữ nhân vào lòng an ủi…
Đến lượt Nam Cung Uyển Dung chỉ xấu hổ ưm một tiếng, mặc hắn ôm nhẹ thân thể của nàng vào lòng, vỗ về lưng nàng như trấn an…
Về phần Hoa Ngọc Phượng bị Lạc Nam ôm ấp, toàn thân cứng ngắc, mắt to trợn tròn…bất quá không đẩy ra hắn…
Tô Mị không cần phải nói, chỉ hận không thể dung nhập vào người Lạc Nam…
…
Nhờ Lạc Nam ra sức vỗ về, chúng nữ cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là hai từ Lạc gia đã trở thành cái gai trong lòng các nàng, không nhổ bỏ cái gai này cả đám chỉ cảm thấy toàn thân bứt rứt khó chịu…
“Phu quân, thiếp muốn bế quan dài hạn!” Yên Nhược Tuyết nhìn qua Lạc Nam, kiên định nói…
“Thiếp cũng vậy!” Hồng Liên, Tình Nhi, Trúc Loan, Tử Âm đồng thanh…
“Ta cũng muốn tham khảo Trận Pháp của Tà Hoàng tiền bối!” Hoa Ngọc Phượng trầm giọng nói…
Lạc Nam thở dài một hơi, biết cũng chẳng thể ngăn cản quyết tâm của các nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp…
“Các nàng chờ đợi ta thêm một chút!”
Lạc Nam lấy ra hai miếng Ngọc Bội cổ xưa lấp lánh sắc vàng và một bộ Y Phục cao quý…
Khi hai Ngọc Bội vừa xuất hiện, một luồng kim quang sắt bén quét mạnh ra xung quanh, nồng đậm sát khí…
Tần Mộng Ảnh phải thả ra uy áp ngăn cản, tránh chúng nữ khó chịu…
“Đây là Kim Quang Lượt Ảnh, Ngự Châm Lục Sát Kinh cùng Kim Huyền Bảo Y, tất cả đều là ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng…” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Uyển Dung chân thành nói:
“Đừng để ta thất vọng!”
Nam Cung Uyển Dung mím chặt môi, không chần chờ đưa tay tiếp nhận 3 loại vật phẩm, nhìn vào mắt hắn gật mạnh đầu:
“Chỉ cần quân không phụ thiếp, cả đời thiếp sẽ hầu hạ quân!”
“Tốt…tốt…tốt, có Uyển Dung nàng một câu nói này, tất cả mọi thứ đều xứng đáng!”
Lạc Nam liên tục nói ba chữ tốt, đã dùng người thì phải tin tưởng người, không tin thà đừng dùng…hắn đã nhìn trúng nàng, thì phải đặt trọn niềm tin vào nàng…
Quay sang Hoa Ngọc Phượng, móc ra Bát Trận Đồ cùng Phượng Hoa Y nhét vào tay nàng…
Hoa Ngọc Phượng thoáng phân vân, nàng không muốn dễ dàng tiếp nhận ân tình của nam nhân này mãi như vậy, nếu tiếp tục chỉ sợ bản thân mình sẽ luân hãm…
“Không cần từ chối ta, Ngọc Phượng nàng đời này trốn không thoát!” Lạc Nam thể hiện ra một mặt bá đạo của hắn, chặn đứng lời nói chưa ra khỏi miệng của nàng…
Đối với nữ nhân kiêu ngạo, bản thân hắn phải kiêu ngạo hơn cả nàng…
Hoa Ngọc Phượng trợn tròn mắt, hung hăng nhìn hắn, bất quá vẫn đem hai vật phẩm thu hồi, nghĩ lại số phận bi thảm của Lạc Nam, nàng cảm thấy hiện tại không nên từ chối hắn…
“Tạm thời ta tiếp thu ý tốt của hắn, tương lai sẽ bù đắp lại…!” Hoa Ngọc Phượng trong lòng tự an ủi…
Tô Mị cùng Yên Nhược Tuyết âm thầm mỉm cười nhìn cảnh tượng này…
“Cô gia, phần của Linh Nhi đâu? Người ta đã sớm là người của ngươi nha!” Băng Linh Nhi khoác lấy cánh tay hắn làm nũng…
“Đương nhiên không thể thiếu, đây là Băng Thiên Phủ cùng Tuyết Ngọc Bảo Y…” Lạc Nam mỉm cười, đưa ra hai kiện vật phẩm…
“Oa, Linh Nhi rất thích, yêu chàng chết mất!” Băng Linh Nhi đánh chụt đôi môi vào má hắn, vui mừng hớn hở tiếp thụ hai kiện vật phẩm…
Chỉ còn Tô Mị đang u oán thỉnh thoảng liếc mắt về phía hắn…
“Công pháp Mị Công quá mức quý hiếm, tạm thời nàng dùng tạm thứ này!” Lạc Nam cười thần bí…
Tưng từng tưng…
Theo một tiếng đàn chấn động không gian, chúng nữ chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh, ngay cả Thiên Cấp Thượng Phẩm pháp bảo Băng Thiên Phủ trên tay Băng Linh Nhi cũng rung rẩy vì sợ hãi…