Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272: Thiên Sinh Âm Vận – Thiện Âm

“Đủ rồi!”

Theo âm thanh nhàn nhạt nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự vang lên, sắc mặt vốn dữ tợn và khoái chí của Quỷ Mang Xà đột ngột tái mét…

Bởi vì nó cảm giác được, cái đuôi khổng lồ nặng như núi của mình bị một cánh tay nâng lấy, như gọng kìm kẹp chặt, nhìn thì không có chút sát thương, nhưng lại mang đến cảm giác tử vong cùng cực…

Chỉ thấy lúc này, nắm lấy đuôi Quỷ Mang Xà là một cánh tay khô gầy có phần thương lão theo năm tháng, chủ nhân của cánh tay này là một thân ảnh già nua, đôi mắt đục ngầu ẩn hiện tang thương của năm tháng…

Lục lão…

Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại chứng kiến tình cảnh này, bất tri bất giác thu hồi dò xét, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác…

Không thể ngờ được, lão già xa phu nhìn qua chỉ là một Hóa Thần Kỳ kia từ đầu đến cuối lại luôn ẩn giấu tu vi…

Lục Lão là Luyện Hư Viên Mãn cường giả, không thể sai được…

Với khả năng của Lạc Nam, nếu ban đầu toàn diện dò xét, hắn có thể không khó phát hiện được điều đó…đáng tiếc tên này đang đóng vai nạn nhân hấp hối, không thể tùy tiện thăm dò, bằng không sẽ bị đối phương phát giác…

Vốn dĩ nhìn thấy Bạch Điểu Quân gặp nạn hắn đã định ra tay, nào ngờ Lục Lão lại là chân nhân bất lộ tướng, điều đó khiến Lạc Nam cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra cơ hội trả ơn tạm thời không có…

Một lần nửa phải đánh giá lại thân phận của vị công chúa bên trong xe ngựa kia, để một vị Luyện Hư Viên Mãn cường giả làm xa phu, thiên hạ liệu mấy người làm được?

Lục Lão thản nhiên ngự giữa hư không, trên thân không lộ nửa điểm khí tức, nhưng lại khiến chiến trường yên tĩnh lại…

Thế trận hoàn toàn nghiêng về một phía, ngay cả Liệt Hỏa Hổ và Ngọc Trần cũng tạm dừng chiến đấu…

Sắc mặt Ngọc Trần không hề dễ nhìn, thực lực của Lục Lão hắn thừa biết, bất quá một trận chiến này lại phải để đích thân Lục Lão ra tay can thiệp nhằm bảo toàn quân số, điều này khiến hắn cảm giác mất mặt cực kỳ…

Phải biết mỗi một con Bạch Điểu hay Bạch Điểu chiến sĩ đều là chiến lực của Hoàng Triều, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên mới bồi dưỡng ra được, chỉ cần trong khả năng, thân là người của Hoàng Triều, Lục Lão đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn…

Hắn có thể nhìn Bạch Điểu Quân Đoàn trọng thương, nhưng không thể để bất kỳ ai tử vong…

Không khí hơi trầm tĩnh, Quỷ Mang Xà toàn thân căng cứng, khó khăn quay đầu nhìn về Lục Lão rít lên:

“Thế nào? Các hạ ỷ vào thực lực cao cường, muốn tác oai tác oái ở Thu Tùng Lâm đúng không?”

Trong giọng nói không khó nghe ra ý kiêng kỵ mãnh liệt…

Hết cách rồi, chỉ một mình Ngọc Trần đã khiến chúng nó chật vật không ít, nay lại thêm một Luyện Hư Viên Mãn cường giả, sao có thể không e dè?

Vốn dĩ nó và Liệt Hỏa Hổ đều có lãnh thổ của riêng mình trong mảnh rừng rậm này, nhưng đoàn người Bạch Sa Hoàng Triều lại ngang nhiên bay qua trên đỉnh đầu của chúng, vì thế mới tức giận ra tay…

Yêu thú đối với lãnh thổ của mình rất xem trọng, người khác đi vào không có sự cho phép của chúng chẳng khác nào khinh thường chúng nó, huống hồ còn là bay ngang đỉnh đầu?

Ngay từ đầu, bên đuối lý rõ ràng là Bạch Sa Hoàng Triều…

Lục Lão chưa kịp mở miệng, Ngọc Trần đã tay cầm Hắc Chiến Mâu, cười lạnh nhìn chằm chằm hai con yêu thú, ra vẻ khí phách nói:

“Tại thế giới này, mạnh được yếu thua, các ngươi yếu phải chấp nhận nhẫn nhịn một bước, chúng ta chỉ bay qua mà thôi…nếu không chết!”

Theo như Ngọc Trần thấy, có Lục Lão bảo kê…lấy mạng 2 con Lục giai này dễ như trở bàn tay…

Yêu thú Lục giai trên thân đều là vật đáng giá, từ làn da cho đến móng vuốt, nếu giết chết và đoạt lấy thi thể sẽ là khối tài sản không nhỏ…

Thời điểm đầu khi còn nghèo túng, chính bản thân Lạc Nam cũng phải săn yêu thú để đổi lấy Linh Thạch…

Bất quá lời nói của Ngọc Trần lập tức như ngòi thuốc kích nổ, triệt để chọc giận hai con yêu thú…

Liệt Hỏa Hổ cùng Qủy Mang Xà hai mắt đỏ ngầu, hận không thể rút gân lột da Ngọc Trần cho hả giận, cùng nhau ngửa đầu lên thiên không gầm thét từng chữ:

“Thu Tùng Lâm không phải nơi vô yêu, càng không phải đất hoang chết chủ…chưa đến phiên Bạch Sa Hoàng Triều các ngươi đến giương oai!”

“RỐNG”

“HÚ”

“QUÁT”

Giường như đáp lại lời kêu gọi của muôn loài, từ nơi xa xăm trong rừng rậm vô tận, không ít âm thanh yêu thú ẩn hiện khí tức cường đại gào rống đáp lại…

Mặc dù thời điểm bình thường, quan hệ giữa đám yêu thú cũng tràn ngập tranh đấu…nhưng khi có kẻ ngoại lai đến giương oai, chúng nó không ngần ngại đoàn kết xâu xé…

Quả nhiên, trước ánh mắt khó coi của Bạch Điểu Quân Đoàn, từng thân ảnh hoang dại lần lượt xuất hiện nơi xa xăm…

Có Viên Hầu linh hoạt, có Sư Tử oai hùng, có Đại Bàng Tung Cánh…

Từng tên từng tên yêu thú thực lực Lục giai trở lên lần lượt xuất hiện…

Chỉ thoáng chốc, số lượng đã đạt đến hàng chục con…

Bên trong số đó, thậm chí còn có 2 con Lục Giai Viên Mãn yêu thú, thực lực không kém cạnh Lục Lão chút nào…

“Tiểu tử…ngươi rất kiêu ngạo…nhưng đừng quên đây là địa bàn của yêu thú chúng ta!” Một con Tinh Tinh cao như ngọn núi, trên vai vác lấy một trụ đá lớn cứng rắn như cương thiết, ánh mắt khóa chặt Ngọc Trần òm òm cất giọng…

Cự Thạch Tinh Tinh – một trong hai con Lục giai Viên Mãn yêu thú…

“Tinh Tinh ngươi nói không sai, mặc dù lão hủ luôn cùng ngươi không hợp, bất quá có nhân loại dám phách lối tại Thu Tùng Lâm, phải xem dây leo của ta có đủ sắt bén hay không…”

Bên cạnh Cự Thạch Tinh Tinh, một gốc Thụ Yêu vù vù rung động cất tiếng, thân thể cao chọc trời, tán cây như có thể che phủ đại địa, từng nhánh dây leo sắt lẹm như lưỡi đao huy vũ xung quanh, tạo nên vô số vết cắt không khí…

Đao Sát Thụ Yêu, thực lực cũng đạt đến Lục giai Viên Mãn…

“Hai vị tiền bối nói không sai!” Liệt Hỏa Hổ nhân cơ hội vù một cái, thân ảnh đã trở về hàng ngũ yêu thú, oán độc nhìn chằm chằm Ngọc Trần…

Sắc mặt từng tên từng tên Bạch Điểu Quân đoàn trở nên tái mét, ngay cả thân thể của Ngọc Trần cũng đang nhẹ rung, nắm tay siết chặt…

Hắn không hề nghĩ rằng, chỉ vì một hành động kiêu ngạo nhất thời của mình, lại dẫn đến một đám yêu thú thực lực khủng bố…

Thật ra trận chiến trước đó đã thu hút vô số yêu thú cường đại âm thầm quan sát, nhưng Bạch Sa Hoàng Triều cũng là thế lực có tiếng tăm, nên chúng nó không hề muốn can thiệp…

Nhưng lời nói của Ngọc Trần quá mức phách lối, đáng trách hơn là phách lối trên địa bàn của yêu thú chúng nó, làm sao có thể nhẫn nhịn?

Đó cũng là nguyên do xảy ra tình cảnh như hiện tại…

“Ngông cuồng tự đại, ngu xuẩn mất khôn!” Lục Lão trầm mặt đến đáng sợ, âm thầm cho ra đánh giá với Ngọc Trần…

Lạc Nam gặp một bầy yêu thú đồng lòng liên hợp, vô thức nhớ lại tình cảnh của mình tại U Nguyên Đại Lục khi đó…

Thời điểm đó, đám Yêu Thú kia cũng liên hợp muốn dồn hắn vào chỗ chết, mặc dù trước đó quan hệ của chúng cũng không tốt lành gì…

Có thể thấy khi đối diện kẻ ngoại lai, yêu thú mẫn cảm hơn bao giờ hết, sẳn sàng liên thủ để diệt trừ mục tiêu…

Người bên trong cổ xe ngựa cao quý kia từ đầu đến cuối vẫn luôn tĩnh lặng, hoàn toàn không có ý định can thiệp trước tình huống nguy cấp lúc này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK