Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270: Bạch Điểu – Hắc Điểu

Tại một rừng rậm hoang vu…

Từng ngọn cổ thụ bất tận nối liền, táng cây như các đám mây lớn trên trời, lại có màu sắc đượm vàng như trời thu…

Giữa không gian yên tĩnh đó, một vết nứt không gian đột ngột xuất hiện, từ bên trong rơi ra một thân ảnh khá chật vật…

Toàn thân hắn trần truồng, đầy rẫy các vết thương trên da thịt, máu huyết đầm đìa toàn bộ cơ thể, đôi mắt nhắm chặt, ngay cả diện mạo anh tuấn cũng trở nên vặn vẹo với các vết sẹo lớn nhỏ trên mặt…hiển nhiên đã bị thương không nhẹ…

Hư không là tần diện mà Lạc Nam chưa đủ khả năng tiếp xúc, phải có Luyện Hư Kỳ dẫn dắt…càng đừng nói đến việc cơ thể bị bão hư không cuốn trôi, nếu không phải trong người hắn có Niết Bàn Linh Thủy không ngừng khôi phục vết thương cùng thể tu cường hãn…đã sớm bị nghiền thành thịt nát rồi…

Bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Niết Bàn Linh Thủy không ngừng vận chuyển bên dưới làn da, hòa quyện trong máu, chầm chậm chữa trị thương thế của chủ nhân…

Tuy là vậy, thương thế lần này thật sự quá nặng, trong lúc nhất thời Lạc Nam vẫn ở trạng thái mơ mơ hồ hồ…

Bất chợt…

Ở giữa rừng rậm hoang sơ, xuất hiện một phái đoàn đông đúc, đi đầu là một cổ xe ngựa cao quý ngự không mà qua…

Toàn thân xe thuần một màu bạc trắng tinh khiết, bốn con Bạch Thiên Mã ngự gió mà bay, kéo theo cổ kiệu nhẹ nhàng như mây, cao quý vô ngần…

Xa phu là một tên lão già tóc trắng, diện mạo thuần chân…ánh mắt lại thâm thúy như tinh ngân, toàn thân nhàn nhạt khí tức của một tên Hóa Thần Viên Mãn Cường giả…

Mà hơn trăm người phía sau, toàn bộ thân mặc chiến giáp…cưỡi trên lưng Tứ giai Yêu Thú – Bạch Điểu, oai hùng vô cùng…

Trăm người này, yếu nhất cũng là Nguyên Anh Hậu Kỳ cường giả, khí thế vô cùng…

Rõ ràng là một không quân đoàn được đào tạo nghiêm minh, huấn luyện kỹ càng, nề nếp rõ rệt, đang hộ tống cho cổ xe ngựa phía trước kia…

Cầm đầu không quân là một tên tướng sĩ diện mạo anh tuấn oai hùng, thân mặc hắc y chiến giáp…lại ngự trên lưng Ngũ Giai Viên Mãn Yêu Thú – Hắc Điểu, so với đám Bạch Điểu kia lớn gấp 3 lần…

Mà thực lực của hắn càng là đạt đến Luyện Hư Trung Kỳ, hết sức mạnh mẽ…

Trước một quân đoàn như thế này, con kiến nhỏ cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ…

Cảnh tượng thê thảm của Lạc Nam đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của đoàn người …

Bất quá tại rừng rậm hoang vu này, cảnh tượng như vậy không phải là hiếm…đừng nói một người trọng thương bất tỉnh, cho dù một binh đoàn hàng ngàn người bị tàn sát dưới móng vuốt yêu thú cấp cao cũng là chuyện diễn ra như cơm bữa…

Lão già xa phu và tên tướng quân chỉ hơi ngó qua, không có ý định để ý…tiếp tục đánh xe đi tới.

“Khoan đã Lục Lão!”

Từ bên trong xe, một âm thanh thanh thúy đến cực điểm, nhẹ nhàng mà thuần túy truyền ra…

Xa phu gọi Lục Lão nghe vậy kính cẩn gật đầu, kéo căng dây cương, bốn con Bạch Thiên Mã dừng lại giữa không trung…

Mà quân đoàn Bạch Điểu phía sau cũng dừng lại lập tức, từng con Bạch Điểu vươn ra cánh dài vỗ phành phạch giữa không trung, ngự trị ở một chỗ…

Ánh mắt tên tướng quân hơi nhíu, hiển nhiên đoán được người trong kiệu muốn làm gì…

“Công chúa xin phân tắc nặng nhẹ, chú ý thân phận cao quý của mình!” Lục lão mặc dù không thể cải ý chủ, nhưng vẫn không quên nhẹ giọng nhắc nhở…

“Lục lão lo ngại, thấy người sắp chết sao có thể không cứu? hành động như vậy so với đám ác đồ cướp của giết người có gì khác nhau?” Giọng điệu diệu dàng ấy lại truyền ra, thiện lương đến người khác phải động lòng…

Lục lão khéo môi giật giật, lại không biết phải làm cách nào để phản bác…

“Nhưng với thương thế như vậy, dù hắn có giữ được mạng cũng trở thành phế nhân…không thể tu luyện a” Nam tử tướng quân cưỡi Hắc Điểu lên tiếng…

Đám người gật đầu tán đồng, nhìn thảm cảnh của Lạc Nam không khác người sắp vào quan tài là bao, dù có cứu được chỉ sợ cũng mất hết khả năng tu luyện…

“Ít nhất vẫn cứu được mạng hắn không phải sao?” Giọng nữ trong kiệu kia thản nhiên hỏi lại, không mang theo chút tạp chất…

Lục lão im lặng, tướng quân trầm mặt…Bạch Điểu quân đoàn toàn bộ trầm mặt…

Tại Tu Chân Giới, vốn là mạnh được yếu thua, làm việc bất chấp thủ đoạn để đạt được lợi ít…

Nhưng đối với nữ tử trong xe ngựa, bọn hắn lại không thể giảng như thế với nàng…điều đó chẳng khác nào làm vấy bẩn tâm hồn thiện lương nhất thế gian kia…

Lục lão không thể làm được…

Bạch Điểu Quân Đoàn cũng không làm được…

Thấy không ai đáp trả, nữ tử bên trong xe ngựa đứng dậy…

Một bàn tay trắng như phấn, tinh xảo tuyệt luân, từng ngón tay thon dài óng ả như chạm ngọc nhẹ vén lên rèm xe…

Hiển nhiên định bước ra ngoài cứu viện…

“Công chúa cẩn trọng, những việc như thế này cứ để chúng tôi làm là được!” Tên tướng quân ngự trên Hắc Điểu vội vàng lên tiếng…

Giường như lo ngại nữ tử kia sẽ xuất hiện…

Không đợi đám người phản ứng, hắn điều khiển Hắc Điểu lao vụt xuống, đôi móng vuốt gắp lấy cơ thể Lạc Nam, tên tướng quân vội vàng vươn tay tiếp nhận…kéo cơ thể máu me trần truồng của Lạc Nam ôm lấy, trong mắt xuất hiện vẻ chán ghét…

Thân phận hắn là ai?

Luyện Hư Trung Kỳ, tướng quân trẻ tuổi nhất toàn bộ Hoàng Triều, đăng lâm Hoàng Kim Bảng ở tuổi 300…lúc này phải mang theo một phế vật trên tay? Điều này với một kẻ cao ngạo như hắn rất khó tiếp thụ…

Không sai, trong suy nghĩ của hắn, Lạc Nam trọng thương nằm giữa rừng, nhất định là bị yêu thú tập kích…một kẻ như thế không phải phế vật thì là gì?

Phía trước quân đoàn, hai tên Bạch Điểu chiến sĩ hiểu ý tướng quân của mình, vội vàng nhận lấy Lạc Nam…đặt lên lưng một con Bạch Điểu khác…

Không quên từ nhẫn trữ vật tạm thời lấy ra y phục, đặt lên người hắn…

Bên trong cổ kiệu, nữ tử thấy tình cảnh này…bàn tay vừa vén cửa rèm thu lại, hiển nhiên đã không muốn tiếp tục ra ngoài…

Chỉ là vẫn không quên ném đến chỗ Lạc Nam một viên Bạch Sắc Đan Dược, tỏa ra hương thơm dược liệu mê người…

“Đây là Địa Cấp Trung Phẩm Đan Dược – Phục Thương Đan…thương thế của kẻ này rất nghiêm trọng, mau cho hắn phục dụng!”

Không quên diệu dàng tỉ mỉ căn dặn, sau đó im hơi lặng tiếng an tọa trong xe ngựa…

Dù sao nàng và người này hoàn toàn không quen biết, trợ giúp như thế đã là cực hạn, về phần có thể khôi phục bao nhiêu phải tự xem chính hắn…

Trong ánh mắt ghen tị của Bạch Điểu Quân, tên tướng quân cưỡi Hắc Điểu đành đem Phục Thương Đan quý giá nhét vào miệng Lạc Nam…

Làm xong tất cả, đám người tiếp tục lên đường…

Không ai rảnh rỗi thăm dò công hiệu của đan dược, dù sao thì Lạc Nam tổn thương quá nặng, dù là tiên đan cũng không thể lập tức khôi phục một sớm một chiều…

Lạc Nam nằm trên lưng Bạch Điểu, dưới sự kèm cặp của hai tên tướng sĩ, theo sau quân đoàn…

Không ai nhận ra rằng, khi Phục Thương Đan vừa vào cơ thể, Niết Bàn Linh Thủy lập tức như hổ mọc thêm cánh, tốc độ lưu chuyển dưới da gia tăng gấp vài lần…từng vết thương li ti trên người Lạc Nam cũng dần dần khép lại…

Nếu là thời điểm bình thường, loại Địa Cấp Đan Dược như Phục Thương Đan Lạc Nam không quá xem trọng, nhưng trong tình huống này, khi mà ngay cả tri giác của hắn cũng chưa khôi phục…sự hỗ trợ từ Phục Thương Đan chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK