Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bổn công tử Vương Ưng, xuất thân Thiên Sơn Tiên Cảnh!” Vương Ưng hét lớn, Linh Cấp Trung Phẩm pháp bảo Thiên Băng Côn xuất hiện trong tay hắn, sức mạnh bùng nổ nện xuống đầu Huyết Cửu.

“Thiên Sơn Côn Pháp – Trọng Sơn!”

Không gian bốn phía bạo tạc, một Côn này nặng nề như núi lớn, khiến không ít người xem vỗ tay khen hay.

“Thích chơi cứng? haha ta không ngại!”

Huyết Cửu cười gằn, thân hình tưởng chừng gầy yếu của hắn đột ngột cầm lấy một thanh Huyết Chùy đầy gai nhọn, bên trên máu huyết sục sôi, ẩn chứa khí tức nguy hiểm hết sức mãnh liệt.

“Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo?”

Thiên Diệp Dao chúng nữ có kiến thức lập tức thốt lên, hiển nhiên không nghĩ đến nội tình của Huyết Hoàng Địa lại kinh người như vậy, tùy tiện một tên Huyết Hoàng Tử xuất trận cũng sở hữu Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo.

Trong ánh mắt nghiêm nghị của đám người, Huyết Cửu hai tay cầm lấy Huyết Chùy, hung hăng đập đến Thiên Băng Côn, không chút yếu thế.

ẦM…

Không gian kịch chấn, khóe miệng Vương Ưng chảy ra một tia tiên huyết, đôi tay cầm côn run lên lẩy bẩy, chỉ là hắn lại không hoảng sợ, trái lại tự tin nhìn Huyết Cửu cười gằn nói:

“Máu huyết trên Huyết Chùy của ngươi đã bị ta đóng băng, để xem ngươi lấy gì chống đỡ!”

Huyết Cửu nghe vậy liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên trên Huyết Chùy bị kết thành từng khối băng đem máu huyết đông cứng lại, đó là vị trí tiếp xúc với Thiên Băng Côn vừa rồi.

Khi hai thanh vũ khí tiếp xúc, Vương Ưng đã vận dụng Băng Hệ Linh Lực của mình để đống băng máu tươi trên Huyết Chùy, giảm đi tính nguy hiểm của nó…

“Thiên Sơn Côn Pháp – Áp Sơn!”

Vương Ưng lòng tin trong lòng tăng vọt cười lớn, một Côn lại mạnh mẽ giáng xuống, lấy tư thái như có thể nghiền áp sơn hà…

Chỉ là ngay lúc này, khóe miệng Huyết Cửu xuất hiện một tia cười quỷ dị, Vương Ưng thấy vậy thầm kêu không ổn…

Huyết Chùy trên tay Huyết Cửu đột ngột chuyển động, máu tươi bộc phát lực lượng mạnh mẽ đem tầng tầng băng phong vỡ nát, sau đó trong ánh mắt kinh dị của Vương Ưng, máu huyết trên Huyết Chùy nhúc nhích, sau đó từ Huyết Chùy biến hóa thành một tấm thuẫn bằng máu dày cộm lầy lội ngăn cản trước mặt.

BẸP…

Thiên Băng Côn nện vào tấm thuẫn máu, một chiêu Áp Sơn cực mạnh vậy mà không tạo ra bất kỳ tiếng vang nào, trái lại tấm thuẫn máu kia lại như có được sinh mệnh, vô số máu tươi trên thuẫn trở thành đầm lầy hút lấy Thiên Băng Côn…

“Thủ đoạn thật quỷ dị, Huyết Chùy đột ngột chuyển thành Huyết Thuẫn, chẳng lẽ pháp bảo của Huyết Hoàng Địa đều cơ động như vậy?” Chúng cường giả âm thầm phỏng đoán.

“Đáng ghét, ra cho ta!” Vương Ưng hãi hùng khiếp vía, Thiên Băng Côn đang bị tấm thuẫn đầy máu kia nuốt vào, hắn dùng hết sức bình sinh muốn đem pháp bảo của mình rút ra ngoài nhưng không sao làm được.

Trái lại, ngay cả đôi tay đang cầm côn của hắn cũng bị đám máu tươi bám dính vào, một cảm giác nguy hiểm tràn lan khiến Vương Ưng cắn chặt răng, đành phải buông bỏ Thiên Băng Côn.

“Ha ha, nếu ngươi đã vứt bỏ pháp bảo của mình, thì để ta nhận vậy!” Huyết Cửu liếm liếm khóe miệng, tấm thuẫn máu của hắn rốt cuộc đem Thiên Băng Côn nuốt vào, chỉ để lộ một gốc nhỏ ra ngoài.

“Nằm mơ!” Thấy tình cảnh đó, Vương Ưng sao có thể cho đối phương toại nguyện, chân đạp thân pháp xuất hiện sau lưng Huyết Cửu, tay không ngưng tụ Băng linh lực, một chưởng bá đạo nện vào ót Huyết Cửu:

“Thiên Sơn Chưởng!”

Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh thiên sơn dày đặc, mắt thấy sắp đem đầu của Huyết Cửu bạo tạc.

“Hú hồn chưa? Khặc khặc?”

Trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người, cái đầu Huyết Cửu đột ngột xoay chuyển 360 độ, cổ của hắn uốn éo như bánh quay chèo, gương mặt triệt để ra sau lưng cười ha ha quái dị.

“Chết!”

Vương Ưng không hoảng loạn, bất kể là mặt hay ót, ngươi cũng phải ăn chưởng của ta, Thiên Sơn Chưởng hung hăng vỗ đến.

“Phụt!”

Cái miệng Huyết Cửu há lớn như chậu máu, bất ngờ phun ra một viên Huyết Châu ẩn chứa lực lượng khủng bố, công thẳng vào một chưởng của Vương Ưng.

“Không được!” Sắc mặt Vương Y Vận đại biến.

ĐÙNG…

Viên Huyết Châu như quả bom hung hăng kích nổ, cánh tay Vương Ưng toàn bộ bạo tạc, mà thân hình của hắn như một con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài vài chục dặm, miệng liên tục phun máu.

“Vương Ưng nhận thua!” Vương Y Vận hét lên một tiếng, vội vàng đạp không mà ra, đem Vương Ưng đón lấy, nhận ra tên này còn hô hấp mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mặc dù mất mặt, nhưng nàng không thể để đệ đệ mình chịu chết, khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Huyết Cửu quá xa.

“Không biết tự lượng sức mình, Thiên Băng Côn ta nhận ha hả!” Huyết Cửu há miệng, viên Huyết Châu kia bị hắn nuốt vào, lúc này dùng ánh mắt khinh thường nhìn phe cánh Việt Long Tinh, ung dung trở về trận hình Huyết Hoàng Địa.

“Khặc khặc, thì ra cái gọi là Hoàng Kim Bảng chính là loại mặt hàng này!” Đám Huyết Hoàng Tử hú lên quái dị.

Sắc mặt đám cường giả Việt Long Tinh trở nên trầm trọng, trận chiến này Vương Ưng đã làm hết sức, chiêu thức đánh ra cũng đều mang tính hủy diệt, nhưng toàn bộ đều bị thủ đoạn quỷ dị của Huyết Cửu hóa giải, ngay cả lưỡng bại câu thương cũng không được.

Minh Ngô cùng Bá Lực Giao Hoàng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh dị, nếu đổi lại bọn hắn ra trận, không biết phải làm cách nào đối phó với thủ đoạn của Huyết Cửu.

Tấm Huyết Thuẫn kia như một đầm lầy không đáy, muốn xuyên qua phòng ngự của nó thật là khó khăn.

“Thật xin lỗi, để các vị thất vọng rồi!” Vương Y Vận dìu lấy Vương Ưng, áy náy nhìn Thiên Vạn Bảo đám người mở miệng.

Thiên Vạn Bảo đám người không nói gì, Thiên Sơn Tiên Cảnh lần này xem như thua thiệt lớn, ngay cả một trong ba kiện Linh Cấp pháp bảo cũng bị lấy mất, bọn hắn thật sự không tiện trách cứ.

“Thắng bại là chuyện thường tình, một trận khởi đầu chưa nói lên điều gì!” Huyền Sa Lão Nhân lên tiếng, làm diệu đi bầu không khí đè nén vốn có.

“Vương cảnh chủ, Hậu Cung chúng ta có Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ, thương thế của Vương công tử quan trọng hơn, mau mang đến đây!” Đúng lúc này, Liễu Ngọc Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.

“Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ?” Ánh mắt đám người co rụt lại, thân phận này cực kỳ không đơn giản, tương ứng với Hợp Thể Hậu Kỳ rồi.

Trong các thế lực ở nơi này, có thể sở hữu Luyện Đan Sư cấp bậc cao như vậy cũng chỉ có Đa Bảo Các, Đan gia, Đan Cốc cùng tứ đại Học Phủ mà thôi.

“Đa tạ!” Vương Y Vận cũng không khách khí, dù sao Hậu Cung chính là người Băng Thiên Đại Lục, xem như đồng hương, nàng mang theo Vương Ưng tiến lên Mộng Tiên Chu.

Tiêu Thanh Tuyền vội vàng tiến đến xem xét chửa trị, Vương Ưng lúc này đã hấp hối rồi, ăn một kích trực diện của Huyết Châu, không chết là may.

Trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, từ trong tay Tiêu Thanh Tuyền…ngọn lửa màu đỏ rực cấp tốc mà lên, sau đó ngưng tụ thành một tôn Đan Đỉnh nóng rực, bắt đầu lấy ra các loại linh dược, thuần thục luyện đan.

Mà khi chứng kiến ngọn lửa đó, ánh mắt Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ mãnh liệt co rút lại, thất thanh bật thốt lên: “Đỉnh Thiên Diễm?”

Hai người liếc nhìn nhau, Đan gia truy tìm tung tích Dị hỏa top 10 Đỉnh Thiên Diễm qua bao thế hệ vẫn bạt vô âm tính, không ngờ nay lại xuất hiện trong Hậu Cung.

Vương Y Vận thấy Tiêu Thanh Tuyền vậy mà ngay cả Dị Hỏa chuyên dụng Luyện Đan cũng có, nhất thời yên tâm, ngay cả nét lo lắng trên mặt cũng vơi đi phần nào.

“Y Vận xin nợ Hậu Cung một ân tình, ngày sau trăm lần hồi báo!” Nàng hướng về Liễu Ngọc Thanh và chúng nữ thi lễ nói.

Mà Liễu Ngọc Thanh nghe vậy khóe môi đen bóng chỉ nhẹ nhàng cong lên, trong lòng thầm nghĩ:

“Một nhân tình ta còn không nhìn vào mắt, làm con dâu thì không tệ lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK