Chương 80: Ký ức của Lam Tịch
Rất lâu về trước…
Trong một chiều hoàng hôn, bầu trời nhuộm lấy sắc vàng…
Bên trong một tòa đình viện sang trọng giữa hồ sen…
Một mỹ phụ xinh đẹp cao quý hai tay gãy đàn, vẫn là giai điệu quen thuộc ấy, buồn bã ấy, cô độc ấy…
Từng bông tuyết trắng xóa mà bay, gió nhẹ nhàng thổi, dù không gian thấm đậm nỗi sầu nhưng lại rất nên thơ…
Khúc đàn này có tên “Tuyết Vũ Hoàng Hôn”…
Phía sau mỹ phụ đánh đàn, một thiếu nữ 15 16 tuổi, gương mặt trắng hồng, đôi môi chúm chím, cặp mắt to tròn xanh da trời hấp háy nhìn bóng lưng mỹ phụ…
Trong lòng thiếu nữ là một nam hài sơ sinh còn rất nhỏ đang cất tiếng khóc non nớt hòa vào tiếng đàn, làm bầu không khí càng trở nên tịnh mịch…
Hồi lâu sau, mỹ phụ rốt cuộc dừng lại dây đàn, từng bông tuyết trắng xóa phai tàn trong gió…
Nàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn hai tâm can bảo bối của mình, với ánh mắt tràn ngập yêu thương, âm thanh như suối trong nhẹ nhàng cất lên:
“Tịch nhi, con gái của ta, nhớ kỹ những lời ta sắp nói”
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, đôi mắt to tròn xuất hiện nước mắt, thông minh lanh lợi như nàng đã mơ hồ đoán được có chuyện chẳng lành…
Nam hài trong lòng như cảm nhận được gì đó, càng khóc to hơn…
Mỹ phụ nhìn tình cảnh này, đau thấu tim gan, lại vẫn kiên trì mà nói:
“Mẫu thân là phi tần duy nhất thay phụ hoàng các ngươi sinh ra hai người con…”
“Mặc dù hắn hàng năm chăm lo quốc sự, bận rộn tu luyện, nhưng thời gian bên cạnh ta vẫn là nhiều nhất…”
“Chính vì thế địa vị của ta ngày một tăng lên, lại vô tình làm ảnh hưởng đến lợi ít của không ít người…”
“Bọn hắn trù tính nhiều năm, một khi ra tay, dù là phụ hoàng ngươi đích thân điều tra, chỉ sợ cũng không ra manh mối”
“Hơn nữa với quyền thế của bọn hắn tại Băng Huyền Đế Quốc này, dù điều tra ra, phụ hoàng ngươi rất có thể giả vờ không biết, nhằm duy trì cân bằng lúc bấy giờ…”
Thiếu nữ lúc này đã khóc không thành tiếng, chỉ mới tuổi thanh xuân, nàng đã nhận được thế nào là bất lực trước sức mạnh tuyệt đối…
Mỹ phụ đè nén nội tâm giằng xé từng cơn đau, khàn khàn nói tiếp:
“Tịch nhi, vô tình nhất là Đế Vương Gia, để ngươi và Dũng nhi sống trong hoàn cảnh này, là sai lầm lớn nhất đời của mẫu thân…”
“Nhớ kỹ, cách duy nhất để bảo vệ mình tại nhà Đế Vương, là được nắm quyền uy tuyệt đối, quân lâm thiên hạ…”
“Hãy bằng mọi giá leo lên chiếc ghế đó, dù là Tịch Nhi hay Dũng Nhi, ai trong hai con cũng được…”
Ức…
Âm thanh kỳ quặc trong người mỹ phụ phát ra khiến ánh mắt thiếu nữ đại biến…
“Là Độc, vô vị vô muồi, vô thanh vô tức, các ngươi thật lợi hại a…” Mỹ phụ ánh mắt thê lương, từ khuôn miệng sinh đẹp một tia máu tươi tràn ra…
“Mẫu thân” Thiếu nữ hét ầm lên, đặt xuống đứa bé trong lòng muốn ôm chặt mẫu thân của mình…
“Đừng!” Mỹ phụ vận sức cuối cùng, một chưởng đem con gái của mình đánh bay ra ngoài…
Nàng sợ độc dược trong người sẽ lây sang thân thể nữ nhi…
“Tịch Nhi, mẫu thân đi rồi, thay ta chăm sóc đệ đệ thật tốt, kiếp này mẫu thân nợ tỷ muội các ngươi quá nh…”
Theo âm thanh sau cùng chưa hết, toàn bộ kinh mạch trong người mỹ phụ trở nên bạo liệt…
Một làn khói xám nhàn nhạt từ miệng mỹ phụ bay ra, nhanh chóng tiêu tán trong thiên địa…
Nếu tiến hành kiểm tra, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể lập tức kết luận mỹ phụ này xảy ra ngoài ý muốn trong quá trình tu luyện, dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn…
Thân thể uyển chuyển ngã xuống đất…
Trong chiều hoàng hôn, tuyệt đại giai nhân ra đi…
“Mẫu thân! KHÔNG!”
Thiếu nữ như phát điên, từ xa chạy đến ôm chầm thi thể người mỹ phụ, nước mắt thành sông,…
Ngoe ngoe ngoe…
Tiểu nam hài lăn lộn trên mặt đất cũng lớn tiếng khóc rống…
Thê lương đến cực điểm…
Hồi lâu sau, thiếu nữ khóc cạn nước mắt…
Nàng ngơ ngác nhìn quanh như tìm kiếm điều gì…
Chợt ánh mắt thiếu nữ dính chặt vào cổ cầm nằm im trên mặt đất…
“Đây là di vật mẫu thân để lại cho ta, phải lưu giữ bằng mọi giá” Thiếu nữ thì thào, ôm lấy cổ cầm…
Nàng nhìn thi thể mẫu thân nằm im trên mặt đất, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Mẫu thân, Tịch nhi sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ giúp đệ đệ ngồi lên chiếc ghế kia, sẽ tận tay giết sạch bọn chúng”
“Để Tịch nhi đàn đưa tiễn mẫu thân lần cuối!”
Hai bàn tay nhỏ đặt lên dây đàn, đôi mắt sưng đỏ hằng từng tơ máu nhắm lại…
Tưng tưng tưng…
Vẫn là giai điệu quen thuộc ấy…
Tuyết Vũ Hoàng Hôn…
Nhưng…
Theo tâm tình của người thiếu nữ, sát khí kinh thiên cùng nỗi buồn man mát hòa vào từng đóa hoa tuyết…
Gió giục mây vân…
Tuyết ngưng tụ thành khối…
Lại trở thành băng nhọn…
Đầy trời sát khí từ đó được sinh ra…
Tên của nó là:
“Băng Vũ Hoàng Hôn”…
Thiếu nữ liên tục gãy đàn, mặc cho cảnh vật xung quanh ngày càng trở nên hoang tàn, uy lực kinh thiên động địa gây nên chú ý của vô số cường giả xung quanh…
Thiếu nữ vẫn không để ý, thế giới của nàng toàn bộ bị tiếng đàn bao phủ, cùng sự thê lương, cô tịch…
Chợt, một âm thanh không đúng thời điểm vang lên bên tai:
“Xú bà nương, mau tỉnh lại!”
Lời nói có phần thô tục nhưng lại chứa đầy lo lắng…
Đã từ rất lâu rồi, nữ tử chưa được ai quan tâm như vậy…
“Rốt cuộc là ai?” Thiếu nữ vẫn gãy đàn, nhưng bắt đầu xuất hiện tò mò…
“Mau tỉnh lại! Muốn giết chết ta luôn sao?” Âm thanh kia vẫn vang lên, lần này có thêm một tia tức giận…
“Mặc kệ ngươi” Thiếu nữ giận dữ hừ lạnh…
“Bới người ta, xú bà nương muốn hại chết nam sủng” Âm thanh vô sĩ khiến thiếu nữ hận đến nghiến răng…
“Khà khà, vẫn không chịu tỉnh, xem ra ta phải dùng chiêu rồi” Âm thanh kia xuất hiện một tia hèn mọn…
“Hừ, xem ngươi làm được gì” Thiếu nữ bướng bỉnh vẫn tiếp tục gãy đàn…
“Tuyệt chiêu độc môn, Bóp Vếu Long Trảo Thủ”
Âm thanh vô sĩ vừa nói xong, không kịp đợi thiếu nữ định thần, một cái đại trảo đã chọp đến bộ ngực tròn trịa của nàng…
Thiếu nữ lông tơ dựng đứng, đôi mắt đẹp trợn tròn, một tay quất mạnh…
…