Bên trên bức họa, một thanh niên nam tử với con mắt bạc trắng vững vàng ngồi trên bảo tọa, sau lưng hắn là bốn vị tuyệt đại giai nhân, mỹ mạo có thể nói là vặn dặm chọn một, có thánh khiết cao quý như tiên, có thành thục phong vận mặn mà, có nhã nhặn đoan trang, cũng có thanh xuân quyến rũ, quả thật là mỗi người mỗi vẻ, nghiêng nước nghiêng thành…
Ngoài ra còn một tiểu cô nương khả ái đáng yêu ngồi trong lòng nam tử…
Ánh mắt của bọn hắn đều có chung một đặc điểm, đó là hạnh phúc và tràn ngập tình cảm…
Tuy nhiên lúc này đồng tử của Tam trưởng lão Hàn gia chợt co rút lại, nhìn chằm chằm vào bả vai người thanh niên trong tranh kia…
Tại nơi đó, một tiểu sủng vật có bộ lông màu tử sắc, đầu điểu thân sư, kỳ dị đến cực điểm…
Ánh mắt già nua đục ngầu đột ngột xuất hiện một tia tham lam…
“Hừ! Đây rốt cuộc là ai? Lại có diễm phúc lớn như vậy?” Hàn Xẻng ghen tỵ nghiến răng, nhìn bốn vị nữ nhân tuyệt mỹ trong tranh vẽ kia, hắn hận mình không thể thay thế vị trí của thanh niên ngồi đó…
Hàn Sắt biểu lộ bình thản không nói gì, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lập lóe một tia đố kỵ oán độc…
Hắn chính là Thiên tài kiệt xuất nhất Hàn gia, địa vị cao thượng, nữ nhân đã chơi qua vô số, nhưng so với bốn vị nữ nhân trong tranh kia, những nữ tử hắn chơi qua quả thật không đáng một đồng…
“Hừ, láo toét! Trên đời làm sao có thể xuất hiện bốn nữ nhân xinh đẹp như vậy? hơn nữa lại cam tâm đứng sau một tên mù mắt!” Hàn Thẩm chanh chua nói, nàng luôn tự tin dung nhan của bản thân mình, hiện tại bị đả kích nặng nề khi chứng kiến bức họa này, quả thật là giả dối…
“Vị tiểu hữu này! Tranh này bán thế nào đây?” Tam trưởng lão cười híp mắt hỏi trung niên họa sĩ…
“Thật thứ lỗi! đây là tranh minh họa mang tên “Gia Đình Hạnh Phúc” của bổn điếm, chư vị vui lòng mua tranh khác!” Họa sĩ vui vẻ cười nói, đã có rất nhiều người ngỏ ý muốn mua tranh này, hắn luôn lấy cớ chối từ…
Từ ngày có bức họa này làm chiêu bài, việc bán tranh của hắn có thể nói là ăn nên làm ra, trong lòng đã sớm xem là bảo bối, sao có thể bán được?
“A, tiểu sủng vật này thật đáng yêu! Ta muốn có nó!” Hàn Thẩm lúc này mới chú ý đến gia hỏa nằm trên vai nam tử trong tranh, đôi mắt lập lòe ý muốn chiếm hữu…
Tam trưởng lão nhìn tình cảnh này, hài lòng híp mắt cười hỏi:
“Thẩm nhi thật muốn có nó?”
“Đúng vậy! sủng vật này ta nhất định phải sở hữu!” Hàn Thẩm gật đầu chắc nịch…
Hàn Xẻng lúc này ý vị thâm trường nhìn trung niên Họa Sĩ, khí thế Nguyên Anh nhàn nhạt tỏa ra, gằn từng chữ hỏi lại:
“Ngươi thật không bán bức họa này?”
Trung niên họa sĩ trên đầu lấm tấm mồ hôi, bị khí thế Nguyên Anh Kỳ dọa sợ, biết đối phương có ý uy hiếp mình, hắn nhìn xung quanh như muốn ngỏ ý cầu cứu…
Đáng tiếc là toàn bộ người ở bên đường không biết từ bao giờ đã vắng lặng, chỉ còn lại hắn và bốn tên tu sĩ cường đại này…
Hiển nhiên nhận ra tình hình không ổn đã sớm chuồn mất tránh họa vào thân…
“5 Viên Cực Phẩm Linh Thạch đổi lấy Bức Họa cùng tung tích của mấy người trong tranh này, đừng nên không biết điều!” Hàn Sắt tay khoác qua vai người Trung Niên, hết sức ôn hòa nói…
Trung niên họa sĩ nấm đấm siết chặt, cảm giác ủy khuất tràn ngập trong lòng, nếu hôm nay hắn vì mạng sống làm trái với đạo tâm của mình, chỉ sợ cả đời sẽ không cầm bút vẽ tranh được nữa…
Dù hắn có tiếp tục vẽ, chỉ sợ thành phẩm chỉ là những bức tranh vô hồn…
Nghĩ đến đây, trung niên họa sĩ cắn răng: “Thật sự không bán! Mong chư vị thông cảm!”
“Ngươi?!” Ba người Hàn Thẩm tức giận…
“Không cần!” Tam trưởng lão khoác tay ngăn chặn bọn hắn phát tác, cười nhìn trung niên họa sĩ gật gù nói:
“Xem ra chúng ta cùng tranh này quả thật vô duyên!”
Vừa nói bàn tay vừa khoác lên vai người họa sĩ như tiếc nuối…
“Đa tạ tiền bối! đa tạ tiền bối!” Trung niên họa sĩ như được đại xá vui mừng liên tục cúi đầu nói cảm tạ…
Chợt sắc mặt hắn đại biến, đôi mắt trợn tròn hằn lên các tia máu…
Bàn tay khô gầy của Tam trưởng lão đột ngột tỏa ra Hàn Băng lạnh giá, cấp tốc đông cứng thân thể người họa sĩ…
Theo sau đó là chuyện tàn nhẫn hơn diễn ra…
Bàn tay khô gầy đặt lên đỉnh đầu…
Một ý niệm cường đại tiến nhập linh hồn người họa sĩ, khám phá toàn bộ trí nhớ của hắn…
Đến cuối cùng, Linh Hồn người họa sĩ triệt để bị xóa sạch…
Đôi mắt trở nên trống rỗng vô thần, ngồi bệch xuống mặt đường…
Chính thức mất đi thần trí, trở thành người thực vật…
Sưu Hồn…
“Được rồi! chúng ta đi!” Tam trưởng lão rút lại bàn tay, nhìn ba tên hậu bối hòa ái cười nói…
Ba tên hậu bối Hàn Thẩm liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười cười hỏi: “Đi đâu?”
Tam trưởng lão đôi mắt híp lại thành khe nhỏ, lẩm bẩm một tiếng như gió nhẹ:
“Liễu gia!”
…
Linh Giới Châu…
Phu Thê Cung trên đỉnh Cung Đình Thụ…
Hai thân thể trần truồng của nam và nữ quấn chặt lấy nhau…
Bên trong đan điền của Lạc Nam, tứ đỉnh hiên ngang mà đứng…
Nơi trung tâm là một đóa Bạch Liên trong suốt đang xoay tròn nhè nhẹ…
Theo mỗi vòng xoay của nó, Hồn Lực của Lạc Nam lại dồi giàu thêm một chút…
Tuy nhiên hắn lại không dùng đến lượng Hồn Lực đó, trái lại toàn bộ chuyển dời sang thân thể người nữ nhân mềm mại kia…
Hết sức chăm chú điều động, trị từng vết thương nơi tận linh hồn nàng…
Gần hai tháng thời gian, Lạc Nam rốt cuộc đã hoàn toàn luyện hóa thành công Ôn Hồn Liên, khiến nó trở thành một thành viên mới bên trong đan điền của mình…
Tu vi Hồn Lực lúc này đã sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi…
Nghĩ là làm, hắn xuất ra Linh Hồn của Cố Phi Thiên, điều động Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn – Đoạt Hồn…
Thời gian chầm chậm mà qua…
Sau khi thôn phệ Linh Hồn của một cường giả cấp Hóa Thần Viên Mãn, tu vi Hồn Tu của Lạc Nam cũng thành công đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ…
Đến tận đây, hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý điều trị cho Cơ Băng…
…
Vài ngày sau đó…
Theo một âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa mị ý vô hạn, Lạc Nam cũng rùng mình một cái, tinh hoa nồng cháy tích tụ thời gian dài trong quá trình song tu không kiêng nể gì bắn mạnh mà ra…
Lắp đầy âm đạo người phụ nữ…
Lạc Nam hừ nhẹ một tiếng thỏa mãn, mở con mắt đang nhắm chặt, ôn nhu nhìn ngắm giai nhân trong lòng ngực…
Chỉ thấy gương mặt như hoa của Cơ Băng bắt đầu xuất hiện biểu cảm, mày liễu hơi cau lại, mũi quỳnh nhẹ nhàng hít thở, đôi môi chúm chím đỏ xinh kiều diễm hé mở, âm thanh rên rỉ từ đó mà ra…
Lạc Nam mỉm cười nhìn tình cảnh này, nhân lúc côn thịt còn cứng rắn, tiếp tục ra ra vào vào nơi lầy lội nơi u cốc chật hẹp đó…
Bàn tay xoa nắn bầu vú sửa đầy đặn, thỉnh thoảng trêu chọc hạt anh đào cương cứng…
Lông mi của người đẹp rung động, cảm giác bị lắp đầy nơi cửa động khiến ý thức đang thức tỉnh kia cảm thấy kỳ quái…
Nhưng lại không thấy chán ghét chút nào, ngược lại giường như đã quen thuộc từ lâu…
Đôi tay không tự chủ được vòng qua ôm lấy hông người nam nhân, hy vọng hắn tiếp tục vận động…
Chỉ là đôi mắt xinh đẹp vẫn còn nhắm chặt, chưa chịu mở ra…
Lạc Nam hiểu ý chạy nước rút, từng dây thần kinh thoải mái như muốn bay cao…
Thời gian qua chỉ có thể tập trung trị thương song tu mà không được chuyển động khiến hắn gần như phát điên…
Tìm đến đôi môi anh đào, bá đạo ngấu nghiến hai cánh môi…
Chưa thấy thỏa mãn, đầu lưỡi cuốn lấy bạn tình ẩm ướt mềm mại, hút sạch từng giọt hương tân ngọc dịch…
“Ưm”
Nữ nhân giường như chịu không nổi, lông mi rung động càng thêm kịch liệt…
Đôi môi bị khóa chặt khiến nàng chỉ có thể ú ớ nơi cổ họng…
Rốt cuộc, mí mắt luôn nhắm chặt kia bắt đầu hé mở…
Lạc Nam mặc dù vừa hôn nàng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn quan sát gương mặt nàng…
Một đôi mắt như thanh ngọc, lại tinh khiết như băng, hoàn toàn không có một tia tình cảm, chỉ có vô hạn mờ mịt và khó hiểu…
Lạc Nam trong lòng giật thót, cố gắng nút lấy cái lưỡi mềm thêm một phát, lúc này rời môi…
Đưa tay vuốt sạch mồ hôi trên trán nàng một cách ân cần, hắn lo lắng mở miệng hỏi thăm:
“Băng Nhi! Nàng cảm thấy thế nào? Hãy nghe ta giải thích!”
Cơ Băng nghiêng đầu nhìn gương mặt hắn, cảm giác âm đạo tư mật của mình bị lắp đầy, gương mặt đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn bị vẻ mờ mịt che phủ, âm thanh trong trẻo như băng vang lên khiến Lạc Nam sửng sốt:
“Băng Nhi? Đó là tên ta sao? Ngươi là ai?… Và ta là ai?”