Chương 74: Trở mặt
Cách Bình An thành vài trăm dặm…
Nơi cao vút trong mây, năm thân ảnh ngự không phi hành, có nam có nữ…
Đi đầu là lão già lưng đeo trường kiếm, khí thế hắn tỏa ra khiến không ít yêu thú trên không hoảng sợ chạy thục mạng…
Đi cuối là nam tử trung niên y phục giống lão già phía trước, hắn nhìn chằm chằm vào một nam nhị nữ trước mặt không biết đang suy nghĩ gì…
Một nam nhị nữ hắn nhìn đương nhiên là Lạc Nam, Mộc Tử Âm và Liễu Thi Cầm…
Phía trước dẫn đường là Đại trưởng lão Thanh Vân Tông Cố Độn Địa…
Mà người phía sau có trách nhiệm giám sát chính là Cố Chính Chấp Pháp trưởng lão…
Nhìn thấy đây là nơi hoang vắng, dù đôi lúc có tu sĩ bay qua cũng bị Cố Độn Địa dọa lùi, Lạc Nam hướng nhị nữ truyền âm:
“Cẩn thận một chút, ta cảm giác có chuyện thú vị sắp xảy ra, Dì nhỏ nên thả lỏng toàn thân, ta còn thu nàng vào Linh Giới Châu nếu xảy ra xung đột”
“Chàng nghĩ bọn hắn sẽ ra tay?” Mộc Tử Âm nghi hoặc…
“Không phải họ muốn chúng ta theo về Thanh Vân Tông để điều tra sao?” Liễu Thi Cầm nắm tay nhỏ hơi siết lại…
“Điều tra bằng cách nào? Chẳng lẽ bọn hắn có pháp bảo nhận biết lời nói dối của chúng ta sao? Mà nếu thật sự có thứ đó thì Cố Chính lẽ ra phải mang theo bên người đi điều tra sự việc rồi, chứ không cần phải mang chúng ta trở về” Lạc Nam truyền âm phân tích nói…
Hai nữ trong lòng giật mình, quả thật các nàng chưa từng nghe có pháp bảo hay biện pháp đặc biệt gì phân biệt được tính thật giả của lời nói…
“Ý của ngươi là?” Như nghĩ đến điều gì, sắc mặt Liễu Thi Cầm trở nên không dễ nhìn…
Mộc Tử Âm cũng thông tuệ nghĩ đến, đợi Lạc Nam xác nhận…
“Không sai, muốn thăm dò một người có nói dối hay không, cách tốt nhất là cưỡng ép chiếm đoạt trí nhớ hoặc sưu hồn đối phương” Lạc Nam trầm giọng nói…
Hai nữ sắc mặt khó coi, bất kể là bị chiếm đoạt trí nhớ hay sưu hồn đều là những việc tàn nhẫn nhất đối với mỗi tu sĩ, thường chỉ được sử dụng khi đối phó kẻ thù…
Vì trí nhớ một khi bị chiếm đoạt sẽ làm nạn nhân trở nên u mê đần độn…
Về phần sưu hồn có thể khiến nạn nhân trở thành người thực vật, thậm chí trọng thương linh hồn dẫn đến cái chết…
“Với thân phận của bọn hắn, không cần phiền phức mang chúng ta về Thanh Vân Tông, chẳng qua vì không muốn làm mất hình tượng của tông môn nên chọn nơi vắng vẻ để dễ thực hiện mà thôi” Lạc Nam nói tiếp…
Không đợi hai nữ kịp suy nghĩ đối sách, như muốn chứng thực lời nói của Lạc Nam, vốn phi hành phía trước Cố Độn Địa đột nhiên xoay người, ngón tay hình thành móng vuốt hướng Lạc Nam chộp tới…
Linh lực Hóa Thần Kỳ bao phủ các ngón tay, đổi lại người thường chắc có lẽ lập tức bị bắt sống, đáng tiếc Lạc Nam không phải bình thường…
Tốc…
Âm thanh kỳ quái vang lên, trước móng vuốt của Cố Độn Địa trong gang tấc, Lạc Nam đã biến mất tại vị trí ban đầu…
“Ồ” Cố Độn Địa bất ngờ ồ lên một tiếng, không nghĩ tới thiếu niên này lại trốn thoát công kích của hắn…
“Dì nhỏ mau vào” Lạc Nam hướng Liễu Thi Cầm truyền âm một tiếng, không đợi nàng phản ứng đã thu vào Linh Giới Châu…
“Không gian chứa người pháp bảo” Cố Độn Địa hai người ánh mắt lấp lóe, hiện lên vô tận tham lam…
“Hai vị muốn làm gì?” Lạc Nam ra vẻ hoảng sợ, ôm chặt lão bà nói…
Trong mắt Cố Chính hiện lên một tia khinh thường, trong lòng thầm hô đáng tiếc cho một Hóa Thần nữ nhân, lại lấy phải nam nhân vô dụng như vậy…
“Để lão phu kiểm tra trí nhớ của ngươi, nếu cái chết của Cố Hủ hai người quả thật không liên quan đến Liễu gia, sẽ thả thê tử ngươi rời đi” Cố Độn Địa bình thản nói, giống như làm một việc tiện tay…
Bất quá trong lòng hắn không cho là vậy, nữ nhân Hóa Thần dùng làm lô đỉnh để song tu cũng không tệ, hơn nữa còn ngoài ý muốn cướp được không gian chứa người pháp bảo…
“Dựa vào đâu?” Lạc Nam sắc mặt khó coi, một bộ sợ hãi núp sau lưng Mộc Tử Âm run giọng hỏi…
“Dựa vào nấm tay của ta lớn hơn ngươi rất nhiều, kẻ yếu phải phục tùng mệnh lệnh kẻ mạnh” Cố Độn Địa cao cao tại thượng nói…
“Ồ, thế chúng ta không nghe thì sao?” Lạc Nam lắp bắp hỏi…
“Vậy hai ngươi đều phải chết” Cố Chính cười gằn thay Cố Độn Địa trả lời…
“Ây nha, ta thật quá sợ hãi” Lạc Nam hét ầm lên, càng ôm chặt vòng eo mê người của Mộc Tử Âm, rung giọng nói:
“Lão bà, hắn muốn giết chúng ta, nàng nói xem nên làm thế nào?”
Mộc Tử Âm mỉm cười, nhìn hai người Cố Độn Địa, môi thơm khẽ mở nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ:
“À, thì ra các ngươi chọn cái chết!”
Mộc Tử Âm theo Lạc Nam đã lâu, dịu dàng kiên cường hiền thục như nàng cũng đành học vài thói xấu…
“Ngươi…” Cố Chính hai người tức điên, đôi phu thê này rõ ràng từ đầu đến cuối luôn trêu chọc bọn hắn…
Đây rốt cuộc là thế đạo gì? Kẻ yếu không phải luôn e ngại lo sợ trước mặt kẻ mạnh sao?
Chuyện gì xảy ra với hai kẻ này? Bọn hắn không phải nên quỳ xuống van xin tha thứ sao?
Hai người Cố Chính nghĩ không ra nên quyết định khỏi nghĩ, trường kiếm trên lưng rời vỏ, hướng hai người Lạc Nam bắn tới…
“Ồ, hai thanh Địa cấp vũ khí, gia tài không tệ, bất quá vẫn nghèo hơn lão bà của ta” Lạc Nam cười hề hề nói, buông ra Mộc Tử Âm…
Hắn càng ngày càng thích núp sau nhìn Lão Bà chiến đấu…
Một thanh tử sắc trường kiếm xuất hiện trong tay, Mộc Tử Âm dứt khoát chém đến hai thanh kiếm đang đâm tới…
Keng keng
Theo hai âm thanh va chạm vang lên, làn sóng linh lực lan tỏa khắp tầng mây, hai thanh kiếm bị chém văng ngược lại…
Mà Mộc Tử Âm cũng bị đẩy lùi gần chục bước, dù sao thì tu vi của nàng còn kém Cố Độn Địa hai bậc nhỏ…
Mặc dù như vậy nhưng đủ khiến Cố Chính hai người khó tin trừng mắt, nắm lấy kiếm của mình…
Cảm nhận hai thanh kiếm trên tay mình như đang rung rẩy, như sợ hãi trước thanh mộc kiếm kia…
Hai người bọn hắn kho tin thốt lên:
“Thiên cấp trường kiếm?”
Toàn bộ Thanh Vân Tông chỉ có tông chủ sở hữu Địa Cấp Cực Phẩm pháp bảo, không nghĩ tới nữ nhân này lại đột ngột lấy ra thứ khủng bố như thế…
“Hai ngươi và Liễu gia có quan hệ gì?” Cố Chính đột nhiên cảm thấy bất an, người sở hữu không gian pháp bảo và Thiên cấp pháp khí nghĩ thế nào cũng thấy không đơn giản…
“Mặc kệ bọn hắn có thân phận gì, hôm nay gia sản đều thuộc về chúng ta” Cố Độn Địa mặt già đỏ bừng, nghĩ đến việc sở hữu một thanh kiếm Thiên Cấp khiến trong lòng hắn cồn cào ngứa ngáy…
“Hừ, lão cẩu này thật đáng chết, Lão Bà nàng đánh hắn được chứ?” Lạc Nam truyền âm hỏi…
“Thiếp có thể ngăn chặn hắn, muốn đánh bại rất khó, dù sao thì kiếm trên tay hắn cũng là Địa cấp” Mộc Tử Âm đáp…
“Không sao, trước cầm cự hắn, ta giải quyết Cố Chính xong sẽ trợ giúp nàng” Lạc Nam đưa ra kế hoạch…
Mộc Tử Âm gật đầu đồng ý, miệng thơm khẽ quát:
“Hồ Điệp Áp Sát…”