Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Ứng Thiên hít sâu một hơi, từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược đem nuốt xuống, tỉnh táo lại một chút…trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực, đang muốn lấy lại tỉnh táo để tiếp tục đối diện với nàng…

Đáng thương Hải Phi Vân cũng như Đan Mạnh bị phong tỏa tri giác không cảm nhận được gì…

“Sư phụ, hay ngươi đem diện mạo che lấy, tránh các vị quan khách khó thể tập trung…” Á Liên Nga bí mật truyền âm…

Tinh Linh Nữ Vương trong lòng hơi bất đắc dĩ, bởi vì ngay cả cao tầng Tinh Linh Nữ Quốc cũng thất thần khi đối diện nàng…

Vốn là ngày vui, lại có quan khách nên theo phép lịch sự không thể ẩn giấu diện mạo mới đúng, nhưng trước tình hình này phải đem che đậy rồi…

Khăn lụa vừa xuất hiện đã một lần nữa khiến bầu không khí thoải mái trở lại…

Đám người tiếc nuối thở dài…lại âm thầm cảm thấy may mắn, phức tạp vô cùng…

“Haha, hai lão già này đến trễ, mong Nữ Vương và chư vị lượng thứ…”

Một âm thanh bà lão già nua vang vọng không gian, hai thân ảnh từ trên cao xuất hiện…

Mà vừa nhìn thấy hai người này, vốn luôn bình thản Lạc Nam sắc mặt trở nên quái dị…

“Hai vị tiền bối?” Tinh Linh Nữ Vương vui mừng bật cười, trong mắt nồng đậm cảm kích…thoáng có một chút hồi ức…

Ít có ai biết rằng, khi còn trẻ nàng là một tiểu thiếu nữ ham chơi, cũng thỉnh thoảng trốn ra Tinh Linh Đảo nghịch ngợm…

Có lần tình cờ cứu được đôi phu thê bị trọng thương, không ngờ sau đó lại được hai người báo đáp bằng cách chỉ dẫn tìm kiếm Dị Mộc mang tên Phản Thiên…

Từ đó thực lực tăng mạnh, kết hợp với Thiên Phú khủng bố vốn có, leo một mạch đến ngôi Nữ Vương…

Đôi phu thê năm xưa chính là hai lão già trước mặt, Tinh Linh Nữ Vương luôn xem như trưởng bối của mình, kính trọng có thừa…

Hai người hạ xuống, trông có vẻ phong trần, hiển nhiên đã di chuyển không ít…

Lão già cụt mất một cánh tay, bà lão lưng còng, mái tóc hai người trắng xóa, tròng mắt hết sức tan thương…

Chỉ là không ai dám xem thường bọn họ…

Có thể được Nữ Vương gọi một tiếng Tiền Bối sẽ bình thường được sao?

Không ít người sắc mặt ngưng trọng âm thầm suy đoán…

“Khảo gia nhị lão…” Cơ Kha vội vàng rời khỏi ghế chắp tay chào hỏi…

Mà Thiên Diệp Dao, Bách Hiểu Sinh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ…

Hải Ứng Thiên cùng Thủy Tích Quân không ngoại lệ…

Hiển nhiên bắt đầu đoán được hai người này là ai…

Đám người khác thấy vậy nào dám lãnh đạm, vội vàng lễ độ có thừa…

Ngay cả Lạc Nam cũng kéo tay Diễm Nguyệt Kỳ đứng lên, thong dong đi đến trước mặt hai người, cẩn trọng cúi đầu mở miệng:

“Cảm tạ hai vị tiền bối!”

“Ngươi là?” Đôi vợ chồng già liếc nhìn nhau, trong mắt chợt xuất hiện vẻ kinh dị, cùng lúc bật thốt lên:

“Là ngươi!”

Lạc Nam mỉm cười, chân thành nói: “Năm xưa nếu không nhờ tiền bối ném ta vào hư không, chỉ sợ trong đời ta sẽ có một tiếc nuối vô cùng lớn, tiểu tử không dám quên…”

Không sai, hai người này là cặp vợ chồng từng bán nước ven đường ở thôn xóm nhỏ năm xưa…

Chính nhờ đem Lạc Nam ném vào hư không, mà hắn kịp thời xuất hiện cứu trợ Liễu gia cùng Liễu Thi Cầm…

Bằng không với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó, Liễu gia đã không tồn tại, thậm chí dì nhỏ Liễu Thi Cầm sẽ rơi vào kết cục bi thảm…

Lạc Nam không dám tưởng tượng…

Bình thường hắn không nói, nhưng trong lòng luôn cảm kích hai người già trước mặt này…

Không thể ngờ có cơ hội gặp lại hôm nay…

“Thật sự là tiểu tử năm xưa?” Đôi vợ chồng nhìn nhau, trong lòng sóng to gió lớn…

Bọn hắn xin thề với trời, sống lâu như vậy chưa từng thấy kẻ nào tu luyện với tốc độ kinh khủng như vậy…

Thời gian phần lớn của cả hai là tìm tòi khảo cổ các di tích nhằm tìm ra các bí ẩn không lời giải trên Đại Lục…

Đối với tin tức của Lạc Nam gây ra không biết đến chút nào, đương nhiên khó thể tiếp nhận tốc độ phát triển của hắn…

Từ một Nguyên Anh đến Hóa Thần Hậu Kỳ? Thời gian gần 3 năm, quá mức nghịch thiên, vào nam ra bắc ngoài Độc Nhân được lưu truyền không ai sánh bằng…

Tinh Linh Nữ Vương thấy ba người có quen biết, càng thêm tò mò nồng đậm, chăm chú nhìn Lạc Nam…

Bách Hiểu Sinh thấy cảnh này toàn thân như bị trọng kích, sát khí dâng lên trong lòng, bị hắn cưỡng ép áp chế xuống… Vội vàng bước đến thu hút sự chú ý…

“Hai vị tiền bối, gia phụ có lời hỏi thăm…”

Đôi vợ chồng già nhìn sang hắn, gật đầu cười nói:

“Bách hiệu trưởng trăm công nghìn việc, cũng thật vất vả cho hắn…”

“Không vất vả chút nào, có thể gặp mặt hai vị tiền bối tại nơi này, chính là tam sinh hữu hạnh của vãn bối…” Bách Hiểu Sinh mỉm cười thân thiện nói…

Lạc Nam thấy tình cảnh này cùng Diễm Nguyệt Kỳ trở về ngồi xuống, lời cảm tạ hắn đã nói rồi, không có gì để tiếp tục…

Thậm chí đối với thân phận của hai người này vẫn còn mơ hồ không rõ…

Chỉ là đôi vợ chồng già không nói với Bách Hiểu Sinh được mấy câu, lúc này nhìn về Tinh Linh Nữ Vương cười cười nói:

“Đến trễ chính là có lỗi, thôi thì hai lão già này trước hết bêu xấu dâng quà mừng Nữ Vương sinh thần vậy…”

“Hai vị xin đừng khách khí, hai người góp mặt nơi đây đã là điều quý giá nhất của tiểu nữ…” Tinh Linh Nữ Vương lắc đầu cười mỉm, hiếm thấy lộ ra vẻ thanh xuân…

“Haha, lễ nghi không thể thiếu…” Ông lão cùng bà lão cười ha hả nhìn nhau, trong ánh mắt tò mò của đám người, đột ngột lấy ra một vật…

Đó là một gốc cây non còn rất nhỏ, lại có hình dạng hết sức lạ kỳ…

Một cây toàn thân trong suốt như thủy tinh, hàn băng lạnh giá, bất kể là thân hay lá đều lấp lánh…

Gốc cây này vừa xuất hiện…

Tinh Linh Tộc toàn thể đứng bật dậy, trong ánh mắt xuất hiện vẻ khó tin…

Không chỉ các nàng, Đa Bảo Các cùng Đan Cốc cũng không ngoại lệ, kích động đứng lên, khiếp sợ nhìn nhau…

“Linh Căn Thụ, loại vật tuyệt chủng từ thời thượng cổ xuất hiện, quả nhiên chỉ có thể là Khảo gia…” Thiên Diệp Dao ánh mắt lấp lánh lẩm bẩm nói…

“Linh Căn Thụ?” Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ ngưng trọng nhìn nhau…

“Linh Căn Thụ, 300 năm kết hoa, 300 năm ra trái, 300 năm thành thục… Một chu kỳ 900 năm sẽ sinh ra một trái cây duy nhất, người phục dụng sẽ có được Linh Căn tương ứng với thuộc tính đó…” Kim Nhi âm thầm giải thích…

“Cái gì?” Lạc Nam kinh dị, trách không được đám người kia biểu tình lớn như vậy…

Linh Căn là vật trời sinh của mỗi người, không ngờ Linh Căn Thụ có thể bù đắp…

Mặc dù 900 năm mới được một trái, nhưng thứ này tuyệt đối nghịch thiên rồi…

Mặc dù Tinh Linh Tộc hiện tại chỉ tu Mộc và Phong, nhưng sẽ chẳng ai ngại có thêm Linh Căn Thụ cả, thậm chí theo giời gian, biết đâu toàn tộc lại xuất hiện một nhánh Băng Tinh Linh, gia tăng chiến lực trên diện rộng…

“Hai vị tiền bối, vật này quá quý trọng…” Tinh Linh Nữ Vương cắn cắn môi…

Là một Nữ Vương, nàng đương nhiên biết độ quý giá của gốc Linh Căn Thụ hệ Băng này…

Đừng tưởng 900 năm là dài, với tuổi thọ của tu sĩ không đáng là bao đâu…

Sở hữu thêm một loại Linh Căn là mơ ước của vô số người…

Hơn thế nữa, Tinh Linh Tộc không hề có Linh Căn Thụ, bởi vì đây là thứ đã biến mất từ thượng cổ rồi…

“Cứ nhận lấy, gốc Linh Căn Thụ này còn nhỏ, đợi ngày nó trưởng thành cho trái không biết phải chờ đến khi nào, giao cho Tinh Linh Tộc chăm sóc hai lão già cảm thấy rất mỹ mãn…” Đôi vợ chồng già vuốt râu mỉm cười…

“Đa tạ hai vị gia gia…” Tiểu nha đầu Á Nhi như thiên sứ nhỏ hớn hởn nâng niu gốc Băng Linh Căn Thụ, yêu thích không rời tay…

Đám người thấy tình cảnh này sắc mặt phức tạp, Hải Ứng Thiên cắn răng một cái, xoay người đứng dậy…

Hắn sợ nếu tiếp tục chờ đợi, quà của Hải Cung sẽ trở nên khó coi nhất…

Lấy ra một vật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK