Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá không ai vì vậy mà dám xem thường hắn, trái lại trong mắt chỉ có sự ngưỡng mộ cùng ghen tỵ.

Khiêu vũ không tránh khỏi tiếp xúc giữa hai thân thể, Băng Phỉ Phỉ như chim non nép vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt…

Nhìn vào đôi tròng mắt một trắng một đen của Lạc Nam, Băng Phỉ Phỉ nhất thời cảm giác có sự hoảng hốt, nàng từng điều tra về nam nhân này, biết quá khứ thê thảm của hắn, cũng biết một đường quật khởi của hắn nhanh chóng đến mức nào…

Điều gì khiến hắn làm được như vậy? Băng Phỉ Phỉ có cảm giác Lạc Nam như một vực sâu không đáy tràn ngập bí mật, khiến nàng không nhịn được muốn tìm tòi khám phá…

Dù sao tò mò luôn là bản tính hàng đầu của mọi nữ nhân.

Toàn bộ đại điện như bất động, chỉ còn tiếng đàn du dương và đôi nam nữ đang khiêu vũ, tất cả mọi người nảy sinh cảm giác mình chỉ là vật làm nền, Lưu Phong ánh mắt đỏ ngầu, trong lòng thật sâu bất lực.

Hắn vì Băng Phỉ Phỉ làm bao nhiêu chuyện, quan hệ giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn là cấp trên và cấp dưới, lúc này đây lại nhìn nàng nằm trong vòng tay nam nhân khác, không trực tiếp phát khùng đã là tốt lắm rồi.

Băng Trường Không hít sâu một hơi, triệt để nhắm mắt lại…hai cô con gái của hắn lúc này đang ra sức lấy lòng một nam nhân, lại nghĩ đến thân phận của Lạc Nam, hắn chỉ biết âm thầm thở dài mà không dám phản ứng gì, bàn tay bất tri bất giác hơi siết chặt.

Hoàng Hậu Nương Nương diệu dàng nhìn lấy hắn, khéo léo nắm tay nam nhân của mình khiến sắc mặt Băng Trường Không nhẹ dãn ra, cảm thấy an ủi phần nào.

Hương thơm từ cái miệng nhỏ nhắn của Băng Phỉ Phỉ không ngừng lan tỏa, Lạc Nam dễ chịu hít thở, tay trái nắm chặt tay nàng, tay phải ôm chặt eo thon của nàng hơn một chút, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nàng, âm thầm truyền âm:

“Nàng rất xinh đẹp…”

Băng Phỉ Phỉ hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn chủ động giao tiếp với nàng, nhất thời hứng thú truyền âm đáp lại: “Không dám mở miệng khen trực tiếp? sợ Tam tỷ ghen sao?”

“Haha, ta sợ phá hỏng tiếng đàn tuyệt vời do nàng ấy cất công tạo ra!” Lạc Nam nhếch miệng hồi đáp.

“Ta đẹp sao? vậy so với Tam tỷ thế nào? Ai đẹp hơn?” Băng Phỉ Phỉ trong mắt xuất hiện một tia háo thắng.

“Lam Tịch đẹp hơn, bởi vì nàng ấy là nữ nhân của ta!” Lạc Nam không chút do dự.

“Hừ!” Băng Phỉ Phỉ kiều hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập không phục truyền âm: “Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến công tử thay đổi câu trả lời hôm nay!”

“Haha, có thể cho ta biết nguyên nhân nàng mời ta nhảy không?” Lạc Nam cười hỏi.

“Công tử không phải đã đoán được rồi sao?” Băng Phỉ Phỉ liếc mắt.

Lạc Nam không phủ nhận, trầm thấp hỏi: “Nữ tử sinh ra trong gia đình đế vương như các nàng quả thật không dễ chịu, bất quá chúng ta mới gặp nhau, ta đáng giá để nàng dùng Mỹ Nhân Kế sao?”

“Ít nhất ta không hề ghét công tử, chỉ bấy nhiêu đó là đủ!” Băng Phỉ Phỉ lời nói có chút cô đơn.

Lạc Nam im lặng không nói, bàn tay lại ôm nàng chặt hơn một chút, hai người hòa quyện vào vũ điệu trên sàn.

Băng Lam Tịch vừa gảy đàn vừa chứng kiến tình cảnh này, trong mắt xuất hiện một tia vui mừng rất nhỏ.

Phỉ Phỉ có thể xem nàng như đối thủ, nhưng tận sâu thâm tâm Băng Lam Tịch lại chỉ xem nàng ấy là một muội muội…thậm chí tràn ngập đồng cảm, chẳng qua tính cách nàng vốn lạnh không thể hiện ra mà thôi.

Các nàng đều là nữ nhi sinh trong gia đình đế vương, từ nhỏ đã hiểu rất rõ hạnh phúc cả đời khó do chính bản thân mình nắm giữ.

Nếu không có sự tồn tại của Lạc Nam, không có sự hỗ trợ từ Trần Quân Sư, người giành được ngôi Thái Tử là Nhị Hoàng Huynh hay Đại Hoàng Huynh, thì số phận của Băng Lam Tịch nàng cũng không tránh khỏi việc phải gả cho Lâm Khánh, đơn giản vì Đế Quốc rất cần Lâm gia trung thành phò tá, mà Băng Lam Tịch nàng chính là lễ vật tốt nhất.

Phải gả cho một kẻ như Lâm Khánh, Băng Lam Tịch cảm thấy so với giết nàng còn tàn nhẫn hơn.

Băng Phỉ Phỉ cũng sẽ không ngoại lệ, nếu nàng ấy thua cuộc…cũng đồng nghĩa trở thành công cụ hôn nhân, có thể gả đến bất kỳ nơi đâu chỉ để đổi lấy lợi ít lớn nhất cho Hoàng Thất.

Cũng vì không chịu đầu hàng trước số phận, mà Lam Tịch toàn lực hỗ trợ Băng Dũng, Phỉ Phỉ lấy thân phận nữ tử kiên cường leo lên vũ đài Thái Tử, dù có thua cũng không cảm thấy hối tiếc vì đã dám liều lĩnh tranh giành một hơi.

Vì thế mà lần này khi nhận ra Băng Phỉ Phỉ muốn câu dẫn nam nhân của mình, Băng Lam Tịch không quá mức tức giận, trái lại chỉ cần Lạc Nam thấy thích, nàng không ngại tác hợp.

Đương nhiên việc này không thể biểu hiện ra ngoài quá lộ liễu, Băng Lam Tịch vẫn luôn khẳng định chủ quyền với Lạc Nam, để Băng Phỉ Phỉ biết thế nào là có trước có sau, không dám ra vẻ ta đây trước mặt nàng.

Tình tang…

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, đại điện một lần nửa lâm vào tĩnh lặng, Lạc Nam cùng Băng Phỉ Phỉ dừng lại bước chân, bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau…

“Sợ là hôm nay ta phải trở thành công địch của nam nhân trong Đế Quốc!” Lạc Nam thản nhiên cười nói.

“Khúc khích, công tử đã sớm là kẻ địch của nam nhân toàn thiên hạ rồi!” Băng Phỉ Phỉ ung dung cười, nàng nhẹ đẩy hắn ra, ánh mắt hướng về Băng Lam Tịch mỉm cười rạng rỡ:

“Đa tạ tiên âm của Tam tỷ!”

Băng Lam Tịch nhìn hai người liếc mắt, đem Băng Huyền Cầm thu hồi.

Mà lúc này, tiếng vỗ tay rốt cuộc vang lên…Lão Hoàng Đế càng là mở miệng nói ra ba chữ tốt, ánh mắt nhìn Lạc Nam ý vị thâm trường nói:

“Thật là một màn vũ cầm hòa tấu đặc sắc, khiến bộ xương già như trẫm cũng không nhịn được muốn vận động một phen, yến hội đã đến cao trào…không biết lần này Hậu Cung Chi Chủ đến Băng Huyền Đế Quốc chúng ta với mục đích gì?”

Nghe xong lời nói của Lão Hoàng Đế, đám người nhất thời ngồi thẳng lưng, ánh mắt toàn trường một lần nữa hướng về Lạc Nam.

Bọn hắn biết, đại sự ảnh hưởng đến thế cục toàn bộ Đế Quốc sắp phát sinh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK