Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ẩn mình sâu trong không gian, Hoa Thanh Trúc sắc mặt đỏ như rướm máu, vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn nam nhân vô sĩ kia…tên này được tiện nghi còn khoe khoang.

“Tiểu tử, hy vọng ngươi thành khẩn hợp tác!” Bạch Chí sắc mặt xụ xuống, bị nữ Hợp Thể cưỡng gian? Chuyện tốt như vậy sao không đến phiên hắn?

Đại lão cũng dở khóc dở cười, tiểu tử này quá đùa…

Thấy đám người không tin, Lạc Nam gân cổ lên cãi:

“Lời ta nói đều là thật, bản công tử lớn lên anh tuấn phong lưu, lại là thiên tài tuyệt đỉnh, nữ nhân kia động xuân tâm là chuyện bình thường!”

Nghe hắn nói vậy, không ít thiếu có cá tính tán đồng gật đầu, hận mình không thể sở hữu thực lực cường đại, khi đó chỉ cần nhìn trúng nam nhân nào trực tiếp bắt về cưỡng gian cho thỏa thích…

Khóe môi Bạch Sa giật giật, trầm giọng nói ra:

“Cứ cho lời ngươi nói là thật, vậy nữ nhân đó ngoài cưỡng gian ngươi ra, có làm chuyện gì khác không?”

“Nữ nhân một ngày làm ta ba cử, suốt một tháng thời gian không được yên thân với ả, làm gì còn tinh lực làm chuyện khác?” Văn Lang che mặt nói ra, làm như trong sạch bị mất hết…

Đám nam nhân hai mặt nhìn nhau, bị nữ Hợp Thể cưỡng gian suốt một tháng, ta cũng muốn thử nghiệm a…

Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt ghen ghét tập trung về phía hắn…

Bạch Sa còn muốn nói gì đó, đã thấy Nhị lão kéo óng tay áo, truyền âm cho hắn:

“Mặc kệ lời Văn Lang là thật hay giả, đợi hắn tiến vào Cảnh Địa còn không phải do chúng ta quyết định sao?”

Bạch Sa nghe vậy ánh mắt sáng lên, lúc này gật đầu, mở miệng tuyên bố triển khai vòng hai Thổ Chiến Đại Hội…

Đám người nghe vậy tạm gác chuyện Văn Lang sang một bên, hướng mắt lên chiến đài…

Bạch Liệt mười người rốt cuộc thở phào một hơi, xem như tìm về cảm giác tồn tại…

Băng Thiên Đại Lục – Diễm gia…

Bầu không khí có phần giương cung bạc kiếm.

Nữ nhân thành thục quyến rũ cao ngạo mà đứng, thân thể thành thục uyển chuyển ẩn hiện sau lớp kim ô hoàng bào, mắt ngạo như phượng, môi đỏ như lửa, tuyệt mỹ vô song…

Đối diện với nàng, chín tên lão già có nam có nữ khí tức bạo phát, lấy một tên nam tử trung niên cầm đầu, khí thế Luyện Hư Viên Mãn không ngần ngại ầm ầm mà ra, khiến thiên địa rung động…

Diễm Nguyệt Kỳ sắc mặt âm trầm nhìn một đám lão già đứng ở phía đối lập, từng gương mặt nhìn qua hết sức quen thuộc, hết sức dễ gần, đa số đều là trưởng bối nhìn nàng lớn lên từ nhỏ…

Vậy mà giờ đây, tất cả đều dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn xem nàng, sẳn sàng động thủ bất kỳ lúc nào.

Điều này khiến Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng ẩn ẩn có cảm giác đau nhói, mặc dù tính cách của nàng vốn không để ý những thứ này, nhưng dù sao bị thân nhân phản bội luôn không thật sự dễ chịu…

“Thế nào? Các ngươi tập trung trước mặt bổn tọa là có ý gì?” Khí tràng của Diễm gia gia chủ vẫn hằn sâu trong máu, nàng trợt mắt hỏi một câu, không ít lão già chợt cúi đầu xuống chẳng dám nhìn thẳng.

“Rất đơn giản mà thôi, Diễm gia chúng ta vốn là gia tộc dùng võ vi tôn, lão phu hiện tại đã đột phá Luyện Hư Viên Mãn, cảm thấy đủ tư cách đảm nhiệm ngôi vị Gia chủ!” Trung niên nhân cầm đầu sắc mặt thản nhiên, giường như mọi chuyện nên là như vậy…

Hắn vừa đột phá được gia tăng số lượng lớn tuổi thọ, trong một đêm ngoại hình trở về tuổi trung niên, sinh lực mười phần.

“Ồ? Đại trưởng lão đột phá Luyện Hư Viên Mãn là chuyện đáng mừng của gia tộc, lẽ ra phải tổ chức tiệc tùng một phen, hà cớ vội vàng muốn làm gia chủ?” Diễm Nguyệt Kỳ nhếch miệng, ý vị thâm trường nói…

“Ta cảm thấy đăng cai ngôi vị gia chủ, khi đó ăn mừng một phen cũng không muộn!” Đại trưởng lão Diễm Vô Trần cười nhạt nói.

“Mặc dù đã đột phá Luyện Hư Viên Mãn, nhưng Diễm Vô Trần ngươi cho rằng ăn chắc được bổn tọa?” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên hỏi một câu, trong ánh mắt có lôi đình chớp động.

Diễm Vô Trần hiển nhiên cũng đã lường trước một màn này, ung dung nói ra:

“Lão phu biết Nguyệt Kỳ ngươi là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, có thể vượt cấp chiến đấu…nhưng ngoài thực lực cường đại ra, cần được chư vị trưởng lão tán thành và công nhận…những năm qua ngươi bỏ bê gia tộc ngày một suy tàn, có thấy áy náy không?”

Đám lão già không nói lời nào, hiển nhiên tán đồng cách nói của đại trưởng lão.

“Khanh khách!” Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy cười rộ lên, gằn từng chữ hỏi:

“Bổn tọa bỏ bê gia tộc? những năm qua Bổn tọa trấn thủ Diễm gia, có thế lực nào dám càn quấy trước mặt Diễm gia bao giờ chưa? Nếu không có bổn tọa trấn thủ, Diễm Vô Trần ngươi liệu có an ổn bế quan đột phá Viên Mãn hay không?”

Diễm Vô Trần nhất thời á khẩu, một vị lão già tiến lên hạ giọng nói:

“Nguyệt Kỳ, ta bằng tuổi gia gia của ngươi, nên đứng ra nói một câu công bằng…đúng là nhờ vào uy danh của ngươi mà không một ai dám động vào Diễm gia, nhưng để làm một gia chủ bấy nhiêu đó thôi còn không đủ, trong tất cả mọi trường hợp, ngươi cần đặt lợi ít của gia tộc lên hàng đầu… ví dụ như lãnh địa Diễm gia cai quản cần có sự cải cách, cường giả nên vi tôn, Diễm gia nên được hưởng những thứ xứng đáng, tại sao chúng ta phải bình đẳng với những kẻ yếu kém hơn mình?”

Người vừa lên tiếng chính là Diễm gia Nhị Trưởng lão, chính sách bình đẳng trong lãnh địa Diễm gia mà Diễm Nguyệt Kỳ đưa ra từ lâu đã khiến bọn hắn không hài lòng…

Theo bọn hắn thấy, Diễm gia nên cao cao tại thượng đứng trên đỉnh đầu, những thế lực yếu kém xung quanh phải ngoan ngoãn phục tùng, dâng lên tài nguyên tu luyện hàng năm, để Diễm gia ngày càng lớn mạnh mới đúng.

“Bổn tọa nhổ vào, các ngươi một đám già hèn nhát, có giỏi thì tuyên chiến cùng với thế lực cường đại bên ngoài cướp đoạt tài nguyên, bổn tọa sẽ toàn diện ủng hộ…ngược lại các ngươi chỉ muốn trấn lột những người yếu hơn mình để phát triển, hành vi như vậy hoàn toàn trái ngược di huấn tổ tiên!” Diễm Nguyệt Kỳ phẫn nộ gằn giọng.

“Tại sao phải liều mạng chiến đấu cùng kẻ thù hùng mạnh? Trong khi chúng ta có thể thu lấy tài nguyên của vô số thế lực nhỏ yếu, vừa an toàn lại vừa nhanh chóng!” Diễm Vô Trần đường hoàng nói.

Diễm Nguyệt Kỳ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác phẫn nộ, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, trầm giọng hỏi lại:

“Các ngươi ai tán đồng với ý kiến của Diễm Vô Trần?”

Đám lão già nhìn nhau, toàn thể cắn răng giơ cao tay…

“Tốt, tốt, tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ lạnh lùng nói liên tục ba chữ tốt, trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán chường…

Những lão già này khi còn trẻ cũng đều là nhân vật anh kiệt, nhưng khi về già…sống an nhàn sung sướng quá lâu khiến tâm tính của cường giả trong bọn hắn đã hoàn toàn mất hết rồi…

Cả đám chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, để những thế lực nhỏ yếu hơn mình phải cung phụng…

Diễm gia nếu chỉ toàn những loại người này, ngày suy tàn thật sự không còn xa…

Một gia tộc nếu không có ý chí vươn lên, cần thiết tồn tại không?

Tình cảm của Diễm Nguyệt Kỳ đối với Diễm gia cũng không còn lại bao nhiêu, xung quanh là một đám già cổ hủ, một đám tiểu bối ỷ vào quyền thế gia tộc mà không xem ai ra gì…

Phụ mẫu nàng đã mất từ lâu, hai nữ nhi thì theo Lạc Nam ngày đêm phấn đấu để thực hiện ước mơ hoài bảo…nàng cũng nên toàn tâm toàn ý theo bọn họ mới đúng!

Nghĩ đến đây, Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng trở nên thanh thản không ít, gật đầu nói ra:

“Diễm gia để lại cho các ngươi tự sinh tự diệt cũng được, bổn tọa cùng hai nữ nhi từ nay về sau triệt để rời khỏi Diễm gia!”

Diễm Nguyệt Kỳ nói xong, không đợi đám người phản ứng, đang muốn rời đi…

“Không được!”

Một âm thanh gấp gáp vang lên, Diễm Nhật cùng Diễm Dương sắc mặt tham lam, tràn ngập dâm ý mà đến…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK