Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí tức quanh thân bọn hắn lạnh lùng đến cực điểm, sát khí âm trầm, hiển nhiên đều là loại người sát phạt có kinh nghiệm sa trường…

Bầu không khí bỗng nhiên cấp tốc lạnh xuống, mặc dù không ai nói gì, nhưng đám người có thể cảm nhận được hai Cửu Cấp Thế Lực đang nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nhường ai…

Hiển nhiên đã ngầm tranh đấu từ lâu, đối với các vị trí đầu của Thánh Linh Bảng quyết tâm giành được…

Trong mắt bọn họ, dù là Bát Cấp thế lực cũng không đáng chú ý, chỉ có Cửu Cấp mới xứng tầm làm đối thủ…

“Tất cả đồng loạt tiến vào!”

Theo âm thanh nghiêm nghị của Thất Đại Chấp Sự cùng lúc vang lên…

Gần 4000 thiên tài phá không mà bay, tiến vào lối vào Bí Cảnh khổng lồ trên không trung…

Dù người đông nườm nượp, nhưng cánh cửa bí cảnh vẫn như một hang động không đáy, dễ dàng thu lấy từng người…

Lạc Nam và chúng nữ vừa tiến vào bên trong, tu vi đột ngột hạ thấp xuống, như có một loại lực lượng thần bí nào đó áp chế thực lực của bọn hắn, cân bằng ở mức Nguyên Anh Sơ Kỳ…

Mà Diễm Điệp Tình chỉ có tu vi Kim Đan Hậu Kỳ cũng nhanh chóng gia tăng, đạt mức Nguyên Anh Sơ Kỳ thì dừng lại…

“Là một tòa trận pháp cân bằng tu vi đẳng cấp cao rất lớn được bố trí tại nơi cửa vào, thủ đoạn của Thánh Linh Học Phủ quả thật không ít” Kim Nhi cảm thán một tiếng…

Lạc Nam vừa định quay sang chúng nữ trò chuyện, đột ngột một luồng ánh sáng lóe lên, thân thể của hắn bỗng nhiên biến mất…

Mà chúng nữ và toàn bộ thí sinh cũng gặp tình huống tương tự, bị tách ra, vị trí hoàn toàn ngẫu nhiên…

Sau khi đám người hoàn toàn tiến vào, lổ hổng không gian cũng dần dần khép lại…

Tại trung tâm Thánh Thành, Trực Tiếp Vạn Lý Kính ngạo nghễ bay lên, hiển nhiên là chuẩn bị đem các tình huống nổi bậc bên trong phát trực tiếp …

Nhìn Vạn Lý Kính phiêu phù trên không trung, bảy tên Chấp Sự nhàn nhạt hạ xuống, lấy ra bảy bảo tọa ngồi lên, lặng lẽ quan sát…

“Học Phủ lần này xuất hiện không ít kẻ thú vị, rất đáng chờ mong!” Lão Thất vuốt râu cười nói…

“Không sai, chỉ là chắc hẳn cũng không thể náo nhiệt bằng Hoàng Kim Thời Đại a!” Lão Lục cảm thán…

“Làm sao có thể so sánh với đám yêu nghiệt đó?” Năm người còn lại phụ họa gật đầu…

“Không…các ngươi sai rồi!” Một âm thanh lười biếng tràn ngập mị hoặc vang lên, bảy tên chấp sự nhảy dựng…

Bên cạnh bọn hắn, một thân ảnh uyển chuyển như ma quỷ, tấm lưng tuyệt trần phong hoa tuyệt đại, tóc dài nhẹ bay, chỉ là gương mặt vẫn thuần một vẻ xấu xí như vậy…

“Ngươi nha đầu này, làm chúng ta giật cả mình!” Đại chấp sự là một bà lão, cưng chiều nhìn người vừa xuất hiện, lúc lắc đầu cười nói…

“Bách Diện nha đầu, thế hệ này sao có thể náo nhiệt bằng Hoàng Kim đám yêu nghiệt các ngươi?” Tam chấp sự khó hiểu hỏi…

“Nhất định náo nhiệt, thậm chí vượt qua năm đó!” Thân ảnh mê người lầm bầm nói…

“Tại sao?” Bảy người chất vấn…

“Khanh khách, bởi vì có hắn…” Nàng cười khanh khách nói…

“Hắn?” Đám người một mặt mộng bức…

Tại một mãnh rừng rậm bao la vô tận, quang cảnh vắng vẻ, hai thân ảnh đột ngột xuất hiện cách nhau không xa…

Đây là hai thiếu nữ tràn ngập hơi thở tuổi thanh xuân, chỉ là trên người lại đều mang theo một nét thành thục, khiến khí chất của càng thêm hấp dẫn mê người…

Diễm Điệp Tình thoáng lúc lắc đầu nhỏ lấy lại tinh thần, rốt cuộc liếc mắt nhìn qua người đối diện…

“Sao lại là cô?” Lý Trúc Loan hai tay chống nạnh, hé mở môi son thắc mắc…

“Câu đó tôi hỏi mới đúng a, thật là xui xẻo!” Diễm Điệp Tình con mắt liếc qua, trề cánh môi hồng đỏ…

Hai tiểu nữ nhân này vẫn luôn như vậy, âm thầm hơn thua nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị Lạc Nam đè ra thi hành gia pháp, đánh đến hai cái mông nhỏ trắng nõn sưng đỏ lên, nhưng vẫn chứng nào tật nấy…

Thậm chí hai nữ còn đôi khi cố tình cãy nhau để bị hắn đánh vào mông nhỏ, theo lời các nàng, gây lộn chính là đam mê…

Lạc Nam cũng triệt để bó tay, để mặc hai nha đầu nháo nhào…thầm nghĩ đợi vài năm sau các nàng thành thục một chút có lẽ sẽ không tiếp tục đấu khẩu…

Không thể không nói thiên ý trêu người, đôi oan gia lại bị truyền tống đến cùng một chỗ…

“Mau chóng tìm phu quân đi!” Diễm Điệp Tình biết lúc này không phải thời điểm, nhẹ giọng nói một tiếng, thả người bay đi…

“Hừ” Lý Trúc Loan kiều hừ một tiếng, cũng không phản bác lời nàng, nhanh chóng đuổi theo…

Hai nữ nhân nhỏ tuổi nhất trong Hậu Cung đồng hành cùng nhau…

Tại một sơn mạch hùng vĩ hoang sơ, thân ảnh đầy đặn của Diễm Hồng Liên hiện ra, thoáng đánh giá tình huống xung quanh, đối diện nàng là một thiếu nữ thánh khiết trong veo đến cực điểm, mái tóc màu trắng cao quý, ngay cả kiêu ngạo như Hồng Liên nàng cũng không thể không âm thầm thán phục nàng là tuyệt mỹ của tạo hóa…

Bạch Tố Mai phát hiện người quen, chân nhỏ nhẹ bước, bạch y tung bay, xuất hiện bên cạnh Diễm Hồng Liên, gật đầu chào hỏi:

“Hồng Liên tỷ!”

Vì luôn xem mình là thị nữ của Lạc Nam, nên Bạch Tố Mai rất kính trọng nữ nhân của hắn…

Mà Diễm Hồng Liên biết phu quân mình rất yêu vị muội muội thuần khiết này, cũng nhiệt tình cầm lấy bàn tay của đối phương, nhoẻn miệng cười nói:

“Đi, chúng ta đi tìm hắn!”

“Vâng!” Bạch Tố Mai gật đầu, chỉ là rất nhanh, hai nữ nhướn mày nhìn qua một phía…

Không biết từ bao giờ, một đôi Chim Ưng có sải cánh rộng lớn đậu trên một đỉnh núi, đôi mắt táo bạo nhìn chằm chằm hai nàng, khí tức Tứ giai sơ kỳ yêu thú nhàn nhạt tỏa ra…

Hay nói đúng hơn là chúng nó tập trung nhiều vào Bạch Tố Mai, bởi lẽ bản năng của Chim Ưng rất thích săn bắt Xà loại…

Nhìn tình cảnh này, Diễm Hồng Liên nhún vai cười một tiếng khanh khách nói:

“Thu thập số Điểm Tích Lũy đầu tiên rồi tính tiếp!”

“Không thành vấn đề!” Bạch Tố Mai cười cười, tay ngọc vuốt ve mái tóc trắng, trong đôi mắt thánh khiết kia, chiến ý lưu động…

Tại một sơn cốc, Yên Nhược Tuyết và Liễu Thi Cầm vừa bay vừa trò chuyện, cả hai đều là mỹ nữ ôn nhu trang nhã, tính cách rất hợp, hai nàng bị truyền tống cách xa nhau đến gần trăm dặm, bất quá nhờ vào thần thức của tu sĩ Nguyên Anh, rất nhanh đã tìm thấy nhau…

“Hai vị mỹ nữ, có hứng thú cùng tại hạ đi dạo một vòng?”

Theo một âm thanh hèn mọn tràn ngập xâm lược chi ý, một thanh niên quái dị ngăn cản chặn đường đi của các nàng, đôi mắt quét tới quét lui trên thân hai nữ…

Chỉ là không phải ánh nhìn của kẻ ham mê sắc đẹp, trái lại tràn ngập cảm xúc ghen tỵ, phẫn hận, giường như căm thù vì sao diện mạo tuyệt mỹ của hai nàng không thuộc về hắn…

Đây là một thanh niên có làn da trắng bệch như người chết, bờ môi lại đỏ thẩm như máu, hai đôi má tô điểm phấn hồng, quái dị đến cực điểm…

“Huyết Linh Tông?” Nhìn y phục đỏ như máu cùng một chữ Huyết bên trên ngực áo, hai nữ nhướn mày quát một tiếng…

“Hết sức hân hạnh được hai vị nhận ra!” Thanh niên thanh lãnh nói, giọng điệu the thé như thái giám chói tai vô cùng…

Thanh niên này tên là Huyết Thiến, chính là Lão Tam trong Huyết Linh Tam Kiệt lần trước từng xung đột với Lạc Nam…

Người của Huyết Linh Tông hầu hết điều biết, vì tu luyện công pháp mà Tam thánh tử tự biến mình thành thái giám, từ đó luôn căm hận và ghen tỵ với những nữ nhân xinh đẹp, dù liều mạng cũng phải tra tấn hành hạ đối phương…

Vì lẽ đó khi chứng kiến Liễu Thi Cầm và Yên Nhược Tuyết, Huyết Thiến chỉ cảm thấy mình như gặp phải con mồi tuyệt diệu, so với săn bắt yêu thú còn kích thích hơn…

“Người của Huyết Linh Tông? Vậy ngươi có thể đi chết!” Mà Liễu Thi Cầm càng là trực tiếp nhất, nàng từng nghe Lý Trúc Loan kể lại Lạc Nam bị Huyết Linh Tông đánh trọng thương, lửa giận trong lòng lúc này bùng phát…

Một Hàn Băng Chưởng nhanh chóng vỗ đến…

Yên Nhược Tuyết cũng không chậm trễ chút nào, môi son khai mở:

“Thổ Linh Chưởng!”

Hai loại công kích mạnh mẽ mà đến, Huyết Thiến cười hề hề đê tiện, từ nhẫn trữ vật móc ra một thanh Huyết Châu…

Chiến trận nổ ra kịch liệt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK