Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Uyển Dung động tác không chút nương tình, kim châm trong tay phi ra…

“Cái quỷ gì?” Ngự Quốc như sắp muốn điên, hắn rõ ràng là sắp chạy thoát rồi, ở đâu lòi ra một cái nữ tử tiến hành truy sát, quả là hoang đường đến cực điểm…

“Nhất định là Lạc Nam có không gian chứa người sống!” Kiến thức của tu sĩ Ngự Thú Chiến Tông quả nhiên không tệ, rất nhanh đã hiểu điểm mấu chốt của vấn đề…

Mắt thấy tám thanh Kim Khâu đang lao đến như bay, Ngự Quốc biết mình buộc phải chiến đấu rồi…

Tu vi Hóa Thần Viên Mãn triệt để bùng phát, hắn lạnh lùng nhìn Nam Cung Uyển Dung, bị vẻ đẹp của nàng làm xao động trong thoáng chốc…

Bất quá trước nguy hiểm cận kề, Ngự Quốc không cam lòng chịu chết gầm thét nói:

“Cùng là Hóa Thần Viên Mãn, ta không tin ngươi có thể ngăn ta chạy trốn!”

Nói đoạn, Hỏa Linh Lực trên người dâng trào, tên Ngự Quốc này vậy mà là một cái Hỏa thuộc tính tu sĩ…

“Huyền Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ – Đại Hỏa Cầu!”

Ngự Quốc há miệng, phun ra một ngọn lửa lớn hình quả cầu, bay thẳng đến tám cây kim khâu…

XOẸT XOẸT…

Trong ánh mắt muốn lòi của Ngự Quốc, tám thanh Kim Khâu bá đạo xuyên thấu quả cầu của hắn…

Ngự Quốc hoảng sợ nước tiểu, một cánh tay vươn ra đón đỡ…

Phập phập phập…

Kim khâu đâm xuyên qua da thịt, lúc cán vào cánh tay khiến Ngự Quốc đau thấu trời xanh…hắn đưa tay còn lại kéo lấy kim khâu muốn rút ra ngoài, lại phát hiện chúng nó như bị hút chặt vào cánh tay mình, không thể nào làm được…

Nếu có cường giả để ý thật kỹ sẽ thấy, bên trên từng thanh kim khâu nhỏ bé kia lại ẩn chứa vô số gai nhọn li ti khiến người ta sởn cả gai óc, những gai nhọn đó ghim chặt vào thịt nạn nhân, đâm vào thì dễ nhưng rút ra thì khó…

Chưa dừng lại ở đó, không biết từ lúc nào, tám thanh kim khâu đâm vào tay Ngự Quốc vậy mà được nối liền với tám sợi chỉ trong suốt…phần đuôi các sợi chỉ nằm trong tay Nam Cung Uyển Dung…

Nàng cười nhạt một tiếng, chợt bàn tay nắm lấy đầu các sợi chỉ nhẹ kéo…

PHỐC…

Theo lực kéo của nàng, cánh tay của Ngự Quốc dễ dàng bị tháo rời khỏi cơ thể như một hình nộm, máu bắn tung tóe…

“AAAAA, Thủ đoạn thật độc ác!”

Ngự Quốc vừa đau đớn vừa nhìn cánh tay của mình bị tám sợi chỉ treo lơ lửng trên không trung, xém chút nữa ngất đi…

Hắn không thể ngờ rằng, nữ nhân nhìn qua xinh đẹp ôn nhu này lại có thủ đoạn khủng bố như thế…

“Ngươi quá yếu…” Nam Cung Uyển Dung nhẹ nói một câu, không muốn dây dưa lòng vòng nữa…

Ánh mắt nàng lạnh xuống, môi thơm khai mở:

“Ngự Châm Lục Sát Kinh – Liên Hoàn Sát!”

Tiếng nói vừa dứt, đôi tay trắng nõn liên tục huy vũ trên không trung, Kim hệ Linh Lực vận chuyển với tốc độ khủng bố, liên tiếp – liên tiếp ngưng tụ thành vô số Kim Châm, nói liền không dứt…

VỤT VỤT VỤT…

Nam Cung Uyển Dung liên tục phóng xuất kim châm, mỗi thanh đều ẩn chứa kinh người sát khí…

Trong chưa đầy một lần hô hấp, đã có hàng ngàn thanh Kim châm được phóng ra…không hổ với cái tên Liên Hoàn Sát.

Nhìn kim châm tràn ngập bầu trời đang lao tới, sắc mặt Ngự Quốc tái nhợt không còn giọt máu, da đầu tê dại…

Thử tưởng tượng có vô số thanh châm nhọn như kim tiêm sắp đâm vào cơ thể ngươi, đó là cảm giác khủng bố đến nhường nào?

“Dù có chết ta cũng phải kéo theo ngươi chôn cùng!” Ngự Quốc biết mình không thể thoát khỏi tử vong, đan điền hắn cấp tốc bành trướng, có ý định tự bạo…

Phập phập phập phập…

Cùng thời điểm đó, vô số thanh kim châm triệt để cắm vào da thịt hắn, mỗi một tế bào, mỗi một lổ chân lông đều không thoát khỏi,…mà thân thể hắn vẫn đang phình to không có dấu hiệu dừng lại…

Quá nhiều đau đớn khiến Ngự Quốc mất đi cả tri giác, ngũ quan của hắn trở nên chết lặn…chỉ còn một ý niệm điên cuồng trong đầu: “Phải tự bạo, phải khiến nữ nhân này chôn cùng…”

Mắt thấy cơ thể mình sắp nổ tung, Ngự Quốc điên cuồng cười ha hả, diện mục dữ tợn khoái chí: “Chết cùng ta nào tiểu mỹ nhân!”

Chỉ là rất nhanh, ý cười trên mặt hắn đọng lại…

Vô số sợi chỉ trong suốt nhỏ li ti xuất hiện trên tay Nam Cung Uyển Dung, kinh khủng nhất là những sợi chỉ này lại đều gắn kết với kim châm đang đâm trên người hắn…

Một nổi sợ hãi như địa ngục dâng tràn lên đầu, Ngự Quốc chưa kịp hé mồm la hét…

Nam Cung Uyển Dung cầm đám sợi chỉ kéo mạnh…

ROẸT ROẸT ROẸT…

Thân thể Ngự Quốc như một mảnh vải mục phân tán thành vô số mảnh vụn, máu, da…và cả thịt…phân tán lưa thưa bay đầy trời…

Hình tượng máu tanh đến cực điểm, không cách nào để hình dung.

Lộp bộp…

Có tiếng đồ vật rơi xuống đất, nhìn lại sẽ thấy đó là nội tạng, sọ não và xương cốt của Ngự Quốc vẫn hoàn chỉnh không hề hư hại chút nào…

Hắn chết đi, là vì da thịt bị triệt để phân tán…

Ý niệm vừa động, vô số sợi chỉ trên tay biến mất…Nam Cung Uyển Dung nhẹ nhàng xoay người, hướng về Lạc Nam bay đến…

Từ đầu đến cuối, đối với cảnh tượng do chính nàng gây ra không hề động lòng, cũng chẳng hề nhìn lại…

Sống trong môi trường cùng vô số dối lừa ở Nam Cung Gia, tâm cảnh của Nam Cung Uyển Dung đã sớm thành thục từ lâu rồi.

Nàng từng bị Nam Cung Gia ràng buộc, thứ nàng thiếu chính là công pháp thích hợp, là tài nguyên tu luyện, là nơi để thể hiện mình…

Lạc Nam là người đã tin tưởng, giúp nàng có được tự do, tạo dựng sân khấu tốt nhất để nàng phát triển, để nàng tỏa sáng…điều nàng duy nhất cần làm là không khiến nam nhân này phải thất vọng…

Chỉ thế mà thôi…

“Thật ác độc! thật tàn nhẫn…AAAAAAAAAA”

Nhìn hai tên đồ đệ của mình chết thảm thiết, lão già sư phụ triệt để phát điên, đầu tóc rối bời điên cuồng gào rống…

Một cảm giác hối hận dâng trào trong lòng hắn, nếu bọn hắn không tham lam muốn giết người đoạt bảo, nếu bọn hắn mặc kệ truyền thừa và tài sản của Cực Băng Ma Quân mà bỏ qua…sẽ không có kết cục như vậy…

Đáng tiếc, thế gian này không có thuốc trị hối hận…nhất là tại Tu Chân Giới tàn khốc mạnh được yếu thua này…

“Đánh với bổn tọa cũng dám phân tâm?” Diễm Nguyệt Kỳ không hài lòng nói một câu, Lôi Đế Trượng nện xuống…

Lão già sư phụ nghiến răng nghiến lợi, hắn thề lần đầu đối kháng với một Luyện Hư Viên Mãn khủng bố như vậy…

Ở phía bên kia, Thổ Nguyên Cá Mập khôn lanh vô cùng, lợi dụng ưu thế độn thổ bơi trong lòng đất của mình, mỗi lần đánh lén Lạc Nam thất bại nó lại chui xuống bên dưới chuồn mất…

“Phập!”

Lại một cú táp từ dưới đất trồi lên, Lạc Nam tung ra Bạo Tinh Quyền đón đỡ thành công, Thổ Nguyên Cá Mập lại tiếp tục độn thổ…

Điều này khiến Lạc Nam mất kiên nhẫn…

Như nghĩ đến điều gì, hắn cười gằn một tiếng…trên tay xuất hiện một cái Chuông cổ lão mà thần bí…

Chuông vừa xuất hiện, âm thanh ngân vang bao phủ toàn bộ Sơn Mạch…vô số yêu thú rùng mình khiếp vía…

Không Động Chuông…

Lạc Nam không nói không rằng, mang theo Không Động Chuông hạ xuống …hướng miệng chuông quay xuống kề sát mặt đất…

Thổ Nguyên Cá Mập đang bơi lội bên dưới lập tức rùng mình, một cảm giác bất an đột ngột xuất hiện trong lòng nó…

ĐINH ĐINH ĐINH

Tiếng chuông chính thức vang lên, sơn mạch chấn động…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK