“Nếu Tử Lưu Ly thăng lên Hợp cấp thì còn nhanh đến mức nào?” Lục Châu suy tư. Chỉ là hợp cấp nào có dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến cuộc hẹn với Nhan Chân Lạc, Lục Châu không tiếp tục tu luyện mà đứng lên, thôi động Tử Lưu Ly rời khỏi hoàng cung, bay về phía cánh rừng phía đông thành.
Quả nhiên…
Lục Châu vừa đến gần Thạch Lâm Trận, Nhan Chân Lạc đã chủ động xuất hiện, chắp tay nói: “Lục huynh chịu đến, chứng tỏ đã tin lời ta.”
“Mấy ngày nay ngươi đều trốn ở chỗ này?”
“Mệnh Cách thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, là một vị sứ giả, ta chỉ có thể chờ ở đây.” Nhan Chân Lạc nói, “Sau khi giết được nó, ta sẽ tặng Mệnh Cách Chi Tâm cho Lục huynh.”
“Ngươi cho lão phu, không sợ Hắc Tháp nghị hội truy cứu?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện bình thường thôi mà. Mấy ngàn năm qua Hắc Tháp nghị hội đã đánh mất rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, có viên bị nuốt riêng, có viên bị tham ô, cũng có viên bị người ta nửa đường chặn giết cướp của…”
Nghe vậy, Lục Châu không khỏi mỉm cười. “Xem ra Hắc Tháp nghị hội rất loạn.”
Nhan Chân Lạc gật đầu. “Đúng là như thế. Không chỉ là vấn đề nội bộ lục đục mà còn có một số thế lực bên ngoài khác không ngừng phân tranh.”
“Thế lực bên ngoài?” Lục Châu nghi hoặc.
Nhan Chân Lạc bất đắc dĩ đáp: “Lục huynh, thứ cho ta không thể nói nhiều hơn. Sau này Lục huynh sẽ hiểu.”
Thái độ này của Nhan Chân Lạc khiến Lục Châu không thể bức bách. Lão phu là người đàng hoàng, tục ngữ có câu ‘Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại’, người ta tươi cười với mình mà còn đòi đánh đòi giết thì chính là biến thái.
“Ngươi có biết nữ tử nào tên là Liên Tinh không?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Liên Tinh? Chưa từng nghe qua. Vì sao Lục huynh lại hỏi như vậy?”
“Ta từng tình cờ gặp được một người thần bí, cảm thấy kỳ quái nên mới hỏi. Ngươi chắc chắn trong Hắc Tháp nghị hội không có người này?”
“Mặc dù ta chỉ là một thành viên cấp thấp trong Hắc Tháp nghị hội nhưng cũng hiểu khá rõ, ít nhất ta chưa từng nghe nói đến cái tên này, cũng có thể đối phương dùng tên giả để hành sự.” Nhan Chân Lạc nói.
Nếu thật sự dùng tên giả thì không cách nào tra ra. Đã không hỏi được nguồn gốc của Liên Tinh thì sau này phải quan sát Chiêu Nguyệt nhiều thêm mới được.
Nghĩ đến đây, Lục Châu lại nhìn về phía Nhan Chân Lạc, nghiêm túc nói: “Lão phu là người nói đạo lý. Ngươi có thành ý, lão phu cũng sẽ có thành ý. Chỉ là lão phu hơi thắc mắc, Lục Ly đáng giá để ngươi làm thế sao?”
“Lục Ly từng cứu mạng ta.” Nhan Chân Lạc thành khẩn nói, “Trong thế giới mạnh được yếu thua này, muốn tìm một bằng hữu đáng để tín nhiệm quá khó khăn. Chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn. Không có Lục Ly sẽ không có Nhan Chân Lạc ta.”
Nói đến đây, Nhan Chân Lạc đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trong cuộc đời Lục huynh hẳn là cũng có một số người khiến Lục huynh phấn đấu quên mình, hết lòng bảo hộ chứ?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Lục Châu ngơ ngẩn.
Nếu là ở Địa Cầu, hắn có thể thản nhiên đáp đương nhiên là có, chẳng hạn như bậc sinh thành đã sinh ra và nuôi nấng hắn.
Nhưng trong thế giới huyền huyễn tràn ngập nguy cơ này, hắn không rõ rốt cuộc có ai như vậy không… Nếu nói người đáng để tín nhiệm thì chính là các đồ đệ và bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các. Nhưng mà… bốn chữ ‘phấn đấu quên mình’ không chỉ mang ý nghĩa tín nhiệm. Hắn không xác định liệu mình có vì họ mà làm được đến mức đó không.
Thấy Lục Châu trầm mặc, Nhan Chân Lạc chắp tay nói: “Là ta lỡ lời…”
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, đổi đề tài: “Hiện tại Lục Ly rất an toàn, chỉ tiếc hắn không ở hồng liên giới.”
“Không ở hồng liên?” Nhan Chân Lạc cả kinh, “Ta đã điều tra lộ tuyến của Lục Ly, từ Thiên Luân sơn mạch bay đến Vô Tận Hải. Sau đó ta ra Vô Tận Hải tìm mãi cũng không thấy. Hắn đã vượt quá thời hạn thực hiện nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội… Chẳng lẽ hắn đến kim liên giới rồi?”
Nhan Chân Lạc đã tra ra được chuyện ở Thiên Luân sơn mạch, sau đó Lục Ly cứu Lục Châu và Dư Trần Thù rồi cùng Lục Châu đến bờ biển… Đây cũng là lý do khi Dịch Nghiêu và Lục Châu đại chiến, Nhan Chân Lạc không có xuất thủ.
“Hắn cũng không đến kim liên giới.” Lục Châu đáp.
“Vậy hắn đang ở đâu? Lục huynh làm sao mà biết được hắn an toàn? Không được, ta phải nghĩ biện pháp cứu hắn.” Nhan Chân Lạc lo lắng nói.
“Hắn đang ở cùng đồ nhi của lão phu.” Lục Châu nói.
“? ? ?”
“Ngươi yên tâm, với tu vi của Lục Ly và đồ nhi lão phu, sẽ không ai có thể tổn thương đến bọn họ. Hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể trở về, ngươi cứ yên tâm ở lại Hắc Tháp nghị hội.”
“Thật chứ?”
“Lão phu từ trước đến nay không thích nói dối. Tin hay không ngươi hãy tự mình lựa chọn.”
Nhan Chân Lạc mừng rỡ vô cùng, lập tức khom người với Lục Châu: “Đa tạ Lục huynh!”
“Có thế mà đã tin rồi?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy người trước mắt quá dễ tin người.
“Ta không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa tin tưởng Lục huynh ta cũng không tổn thất gì.” Nhan Chân Lạc cười đáp.
“Lão phu rất thích người thông minh.” Lục Châu vuốt râu nhìn Nhan Chân Lạc.
Nhan Chân Lạc ngẩng đầu nhìn thái dương trên bầu trời, chợt nói: “Vận khí không tệ, Mệnh Cách thú đến rồi.”
“Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của Mệnh Cách thú?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Mệnh Cách thú có thể cảm ứng được cường giả nhân loại, đặc biệt là những người vừa tiến vào thập diệp. Hắc Tháp nghị hội lợi dụng điều này, nghiên cứu ra Thạch Lâm Trận vừa tấn công vừa phòng thủ. Mỗi khi Mệnh Cách thú đến gần, trận nhãn Thạch Lâm Trận sẽ phát ra tín hiệu.”
Lục Châu nhìn về phía trận pháp, quả nhiên thấy trận nhãn đang lập loè quang mang. Lục Châu không khỏi cảm thán Hắc Tháp nghị hội quá mức cường đại, ma trảo vươn thật xa, không biết bọn hắn đã nuôi nhốt bao nhiêu thế giới.
“Hắc Tháp nghị hội nuôi nhốt bao nhiêu giới vực?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Lục huynh vừa hỏi đã hỏi đến vấn đề cốt lõi… Những việc này là bí mật cao tầng, thành viên cấp thấp như ta không cách nào biết được. Có đôi khi ta cũng đang nghĩ, hắc liên giới liệu có phải cũng đang bị người khác nuôi nhốt hay không.”
Chương 1092 Vô đề
“Thú vị.” Lục Châu nói, “Lão phu rất thưởng thức đáp án của ngươi.”
Nếu ai ai cũng có thể thông minh như Nhan Chân Lạc thì tốt biết bao. Giao tiếp với người thông minh thật là dễ chịu.
Ông —— ——
Trong thạch lâm vang lên tiếng cộng hưởng.
“Đến rồi.” Nhan Chân Lạc nói, “Trong phương viên mười dặm quanh đây không có người, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh giết Mệnh Cách thú.”
“Cũng được.”
Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua rừng cây, hai người quay đầu nhìn sang, phát hiện phía trên những ngọn cây cao chọc trời xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ rực như hoả diễm.
Lục Châu tròn mắt nhìn. Cái quỷ gì đây? Nhưng ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc.
Nhan Chân Lạc cũng nhìn thấy, bật thốt ra một tiếng chửi thề: “Moá…”
“Đối phó không được?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc đổ mồ hôi nói: “Đây không phải là Mệnh Cách thú bình thường, tên nó là Đế Giang. Con thú này có thân hình mập mạp, sáu chân bốn cánh, không có phần đầu, toàn thân xích hoả. Thật không ngờ lại là Đế Giang…”
(Chú thích: mình tìm được ảnh Đế Giang rồi, nhưng trông buồn cười quá các bạn ạ, ảnh minh hoạ đây nha, ai xem app không nhìn thấy thì xem bằng web nhé. ^^
)
“Lão phu đột nhiên muốn hỏi một câu, vì sao Hắc Tháp nghị hội không trực tiếp tìm đến hang ổ hung thú mà lại ở trong thành trì nhân loại ôm cây đợi thỏ?” Lục Châu hỏi.
“Không có khả năng.” Nhan Chân Lạc đáp, “Nơi đó đúng là có rất nhiều hung thú, nhưng mà… vô cùng nguy hiểm! Chẳng hạn như Hắc Thuỷ Huyền Động, Vô Tận Hải và chỗ sâu trong Thương Mang Sâm Lâm, đều không phải là nơi con người có thể đi vào.”
Lời này khiến Lục Châu nhớ tới con quái vật khổng lồ ở Vô Tận Hải… Một con cự thú có thể tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Hệ thống, đủ biết nó mạnh mẽ đến cỡ nào.
Lục Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhan Chân Lạc tiếp tục nói: “Đế Giang có tốc độ cực nhanh, là Mệnh Cách thú có tốc độ nhanh nhất mà ta từng biết!”
Hai mắt Lục Châu toả sáng, nghĩ tới tốc độ khoa trương của Dịch Nghiêu. Nếu Lục Châu cũng có Mệnh Cách Chi Tâm phụ trợ tốc độ thì còn bá đến mức nào.
“Thích hợp với lão phu không?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ thích hợp. Lục huynh mà có được Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang thì tốc độ sẽ nhanh hơn Dịch Nghiêu nhiều.”
Đế Giang đang bay thì ngừng lại, sáu cái chân khua loạn trên không trung trông rất buồn cười, khiến người ta rất khó có thể tin được nó là một con Mệnh Cách thú đến Nhan Chân Lạc cũng phải bó tay.
Nhan Chân Lạc điểm mũi chân, thân ảnh như điện lấp loé xuất hiện sau lưng Đế Giang, bàn tay tung chưởng.
Oanh!
Hắc sắc chưởng ấn như thái sơn áp đỉnh đè ép xuống, Đế Giang bị cự lực va chạm, chỉ trong khoảnh khắc đã lao vọt đi như cơn cuồng phong, tốc độ rõ ràng tăng lên gấp mấy lần.
“Quả nhiên không bắt được, tốc độ quá nhanh!” Sắc mặt Nhan Chân Lạc xám xịt, “Lần này e là phải nuốt lời với Lục huynh rồi.”
Lục Châu chú ý thấy tốc độ của Nhan Chân Lạc cũng tương đương với Dịch Nghiêu. Một chưởng vừa rồi rõ ràng là muốn đánh Đế Giang văng vào Thạch Lâm Trận, không ngờ tốc độ phản ứng và phi hành của Đế Giang lại khoa trương đến thế.
“Lão phu thử xem.”
Lục Châu đạp mạnh chân bay lên không trung, thân ảnh loé lên xuất hiện phía trên Đế Giang, chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đánh xuống, Thái Huyền chi lực tự động khoá chặt mục tiêu.
Thấy cảnh này, trong lòng Nhan Chân Lạc kinh ngạc vạn phần, nhớ lại một màn Lục Châu và Dịch Nghiêu chiến đấu không khỏi cảm thấy khâm phục đến cực điểm, hắn thậm chí còn hoài nghi lão nhân này đến từ lam liên giới.
Thế nhưng mà… trong tam quan nhận biết của Nhan Chân Lạc không hề có lam liên giới tồn tại, thế nên hắn mới kinh ngạc như vậy.
Chưởng ấn đánh xuống, Đế Giang cảm thấy nguy hiểm đến gần, bốn cái cánh lập tức vùng vẫy, thân ảnh bay vọt ra khỏi khu rừng như một làn khói.
“Nhanh vậy sao?”
Lam chưởng tiêu tán giữa không trung, Lục Châu không khỏi nhíu mày. Xem ra Thái Huyền chi lực cũng có cực hạn.
“Ta đuổi theo nó.” Nhan Chân Lạc lách mình đuổi theo, dùng đại thần thông xuất hiện chắn trước mặt Đế Giang, pháp thân xuất hiện, lực lượng Mệnh Cách kích xạ bắn tới.
Phanh phanh phanh!
Đế Giang bay lượn lung tung để né tránh lực lượng Mệnh Cách, bất đắc dĩ đành quay đầu bay trở về khu rừng, mà Lục Châu vừa vặn đứng chắn đường nó.
Lục Châu nhìn về phía Nhan Chân Lạc, trên Tinh Bàn của hắn có sáu viên Mệnh Cách đang phát sáng. Kỹ xảo chiến đấu của Nhan Chân Lạc rất thuần thục, năng lực khống chế Tinh Bàn đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh.
“Lục huynh, đuổi nó tới khu vực trận pháp.”
Lục Châu gật đầu, song chưởng chập lại kết thành thủ thế. Mấy trăm ngàn đạo kiếm cương xuất hiện trên bầu trời như đàn cá dưới đáy biển, lít nha lít nhít không tài nào đếm xuể.
Nhan Chân Lạc không khỏi hô lên: “Bội phục!”
Hắn học theo Lục Châu, gọi ra chi chít kiếm cương, tuy số lượng không nhiều bằng Lục Châu nhưng kết hợp với nhau đã đủ để ngăn bước Đế Giang.
Đế Giang có vẻ rất nhát gan, xung quanh đường đi đều bị kiếm cương bịt kín, nó chỉ có thể bay về phương hướng Thạch Lâm Trận. Xem ra trí thông minh của nó không quá cao.
“Có hy vọng.” Nhan Chân Lạc mừng rỡ nói.
Hai vị Thiên Giới Bà Sa cùng ra tay, nếu còn không bắt được Đế Giang thì đúng là mất mặt. Hai người điều khiển kiếm cương bay về phía khu rừng, bức Đế Giang ngoan ngoãn đi thẳng một đường.
Đế Giang bay lung tung trên các ngọn cây hòng né tránh kiếm cương và chạy trốn. Lục Châu nâng tay lấy Vị Danh Cung ra. Âm thanh vù vù rung động xuất hiện, một đạo tiễn cương cực lớn hình thành.
Nhan Chân Lạc cả kinh: “Hợp cấp?”
Vũ khí hợp cấp vô cùng hiếm thấy, trong Hắc Tháp nghị hội cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì hồng cấp đã là bảo bối quý hiếm, Nhan Chân Lạc không ngờ trong tay Lục Châu lại có vũ khí hợp cấp.
Lục Châu buông tay, tiễn cương bắn tới như con thoi.
Nhan Chân Lạc vốn cho rằng Lục Châu chỉ bắn ra một đạo tiễn cương, không ngờ Lục Châu không hề có ý định dừng lại, liên tục không ngừng kéo căng dây cung.
Vù vù vù!
Năm đạo tiễn cương lần lượt bắn ra mang theo Thái Huyền chi lực lao về phía Đế Giang. Đế Giang lập tức nghiêng người né tránh, tiễn cương như mọc mắt cũng bay thành hình vòng cung đuổi theo mục tiêu.
Chương 1093 Vô đề
Đế Giang hoảng hốt thét lên chói tai, bốn cái cánh vỗ phần phật không ngừng tạo thành từng đạo tàn ảnh. Với tu vi của Lục Châu và Nhan Chân Lạc mà cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh, có thể hiểu tốc độ của Đế Giang nhanh đến bậc nào.
Đế Giang chật vật né tránh đạo tiễn cương thứ tư, tiễn cương lại bay thành hình vòng cung lượn trở lại, nhưng đúng lúc này đạo tiễn cương thứ năm bỗng tăng tốc ghim thẳng vào cánh nó.
Phập!
Đế Giang kêu thảm một tiếng, tốc độ giảm xuống nhưng vẫn nhanh như thiểm điện, thân ảnh nó loé lên chui tọt vào rừng cây rồi im hơi lặng tiếng không tạo ra chút động tĩnh nào nữa.
Nhan Chân Lạc nhìn về phía Lục Châu, khẽ nháy mắt. “Lục huynh.”
“Được.” Lục Châu phối hợp, hai người một trái một phải hạ xuống, thân ảnh lấp loé bay về phía Đế Giang. Nơi này không phải Thạch Lâm Trận, chỉ dựa vào một người mà đòi bắt Đế Giang thì khó như lên trời.
“Súc sinh, ngươi trốn không thoát.” Nhan Chân Lạc hạ xuống đứng trước mặt Đế Giang.
Thân thể Đế Giang không lớn, chỉ tầm cỡ một con trâu chứ không khổng lồ như các loại cự thú khác. Lúc này nó đã thu cánh lại trùm kín người, nằm bẹp dưới đất, toàn thân phát run.
Nhan Chân Lạc vung tay, đạo đạo ấn phù bay ra.
“Chờ một chút.” Lục Châu đột nhiên ngăn lại.
“Lục huynh?” Nhan Chân Lạc nghi hoặc, lúc này mà không động thủ thì đừng hòng bắt được Đế Giang.
Lục Châu nói: “Hình như nó đã chịu phục tùng.”
Khi Lục Châu nhìn thấy tư thế này của Đế Giang, hắn lập tức nghĩ tới lúc nhỏ khi còn sống ở Địa Cầu hắn đuổi bắt gà trống. Khi con gà trống không còn chỗ nào để trốn, nó sẽ nằm bẹp dưới đất, hai cánh rụt lại bao phủ toàn thân… Điều này có nghĩa là nó đang sợ hãi, không dám trốn nữa.
“Phục tùng rồi?” Nhan Chân Lạc không có kinh nghiệm về khoản này. Trước đây khi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm hắn đều phải đánh giết Mệnh Cách thú.
“Đế Giang nhanh nhẹn như vậy, có thể thu làm toạ kỵ không?” Lục Châu hỏi.
“E là không được, Đế Giang không thích hợp dùng làm toạ kỵ. Tốc độ của nó quá nhanh, tu hành giả ngồi trên người nó muốn không rơi ra thì phải hao phí rất nhiều nguyên khí. Hơn nữa Đế Giang vốn không nhận chủ, khi trưởng thành sẽ trở nên lăng lệ hung hãn, giết hại con người. Giết nó để lấy Mệnh Cách Chi Tâm mới là phương pháp tốt nhất. Chúng ta không thể nhân từ với hung thú, sự xuất hiện của chúng nó vốn là để xâm chiếm con người.” Nhan Chân Lạc nói.
“Có lý.” Lục Châu gật đầu đi về phía Đế Giang, khẽ thở dài. “Súc sinh, vận mệnh của ngươi đã như vậy, không thể oán trách ai.”
Khi Lục Châu nâng tay vừa định động thủ, Đế Giang đột nhiên buông cánh, há mồm ra. Bụng nó rung động không ngừng, một viên băng tinh toả quang mang rực rỡ từ miệng nó bay ra ngoài.
Lục Châu tiện tay vung lên, Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn.
Cạp cạp ——
Đế Giang kêu lên hai tiếng như đang khẩn cầu.
Nhan Chân Lạc không khỏi kinh ngạc: “Con súc sinh này lại biết chủ động giao ra Mệnh Cách Chi Tâm… Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ!”
Nhan Chân Lạc làm công việc thu thập Mệnh Cách Chi Tâm đã ngàn năm nay. Trong ngàn năm qua hắn chưa từng nhìn thấy con hung thú nào biết chủ động giao ra Mệnh Cách Chi Tâm. Đế Giang đúng là rất đặc thù, nhưng đặc thù tới mức này thì không ai ngờ được.
“Đế Giang?” Lục Châu nhìn nó đang khẩn cầu, trong lòng khẽ động.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Lục huynh, con hung thú này không nên giữ lại, để ta diệt trừ nó.”
“Chờ đã.” Lục Châu đưa tay ngăn lại. Nhan Chân Lạc nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Đế Giang khẽ động bốn cánh, sau đó ngoan ngoãn nằm im bất động. Nó không còn Mệnh Cách Chi Tâm, muốn bay nhanh như trước là việc không thể nào. Mệnh Cách Chi Tâm là lực lượng của nó, ẩn chứa sinh cơ cường đại và năng lượng nguyên khí… Không có thứ này, nó chẳng khác nào tu hành giả không có đan điền khí hải. Đương nhiên bản năng phi hành của nó vẫn còn, nhưng thứ này kỳ thực không có bao nhiêu giá trị.
“Đế Giang, ngươi nghe hiểu lời lão phu nói không?” Lục Châu đứng trước mặt Đế Giang, chầm chậm vuốt râu.
Cạp cạp cạp…
Đế Giang kêu cạp cạp như vịt, Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn. Cho dù là người có kinh nghiệm phong phú như Nhan Chân Lạc cũng chả hiểu nó muốn nói cái gì.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi nghe hiểu thì tốt.”
Nhan Chân Lạc: “? ? ?”
Lục Châu tiếp tục lên tiếng: “Lão phu không quan tâm ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm ngươi đến đây làm gì, nếu đã gặp được lão phu thì lão phu cho ngươi một cơ hội.”
Giọng Lục Châu trầm xuống. “Ngươi có nguyện ý làm toạ kỵ của lão phu không?”
Nhan Chân Lạc: “. . .”
Hắn vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng ngẫm lại phong cách làm việc của Lục Châu luôn khác người, đành tiếp tục giữ im lặng.
Cạp —— ——
Đế Giang vẫn phát ra âm thanh cầu khẩn.
Lục Châu nghiêm túc nói: “Ngươi không muốn?”
Cạp…
“Bao nhiêu người muốn gia nhập môn hạ của lão phu mà không có cơ hội, súc sinh ngươi lại không biết điều. Ngươi bây giờ không còn Mệnh Cách Chi Tâm, làm sao bay trở về? Cho dù lão phu thả ngươi đi, nửa đường ngươi cũng sẽ bị người khác giết chết ăn thịt. Ngươi có thể thử xem lão phu nói đúng không.”
“. . .” Nhan Chân Lạc là cường giả sáu Mệnh Cách nhưng nhìn cảnh này cũng thấy mờ mịt không thôi… Nói chuyện như vậy Đế Giang thật sự có thể hiểu?
Cạp cạp cạp…
Đế Giang vỗ vỗ cánh, tựa hồ muốn bay đi. Thân thể mập mạp của nó từ từ lăng không bay lên.
Khi nó dương dương đắc ý bay lên được vài trượng, Lục Châu nhíu mày, sử dụng thần thông âm công quát khẽ: “Ngươi phải cẩn thận ——”
Cạp!!! Đế Giang rớt thẳng xuống đất.
Dù thân thể nó không lớn nhưng khi rơi xuống cũng tạo thành tiếng oanh động khiến đám muông thú trong rừng đập cánh bay loạn xạ. Lá cây xào xạc rơi xuống, mấy phiến lá rơi lên người Đế Giang.
Đế Giang buồn bực kêu lên mấy tiếng ‘cạp cạp’ với vẻ không phục.
Lục Châu lắc đầu nói: “Vẫn còn chấp mê bất ngộ?”
Đế Giang động cánh, ngẩng đầu nhìn thiên không. Nó hướng tới tự do, muốn được vỗ cánh bay lượn trên bầu tời, nhưng lại phát hiện toàn thân run rẩy không thể nhúc nhích.
Chương 1094 Vô đề
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói: “Súc sinh đúng là súc sinh, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi không có Mệnh Cách Chi Tâm, dù có trở về đàn thú cũng sẽ không có kết cục tốt. Nếu ngươi ở lại bên cạnh Lục huynh mà cố gắng tu hành, rất có thể sẽ ngưng tụ được Mệnh Cách Chi Tâm một lần nữa.”
Cạp!!!
Bốn cánh Đế Giang đột nhiên cứng đờ. Nó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía vị lão nhân trước mắt.
Lục Châu nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nguyện ý làm toạ kỵ của lão phu không?”
Đế Giang rụt cánh lại, đầu cúi thấp, thổn thức kêu lên mấy tiếng.
[Ting — thu hoạch toạ kỵ Đế Giang, nhận chủ: Lục Châu.]
“Rất tốt.”
Đế Giang rốt cuộc cũng thần phục.
Tận mắt chứng kiến một màn này, hai mắt Nhan Chân Lạc toả sáng, hưng phấn nói:
“Thật không ngờ Đế Giang lại nguyện ý làm toạ kỵ cho con người. Đế Giang vốn rất ngạo khí, cực kỳ khó thuần phục, con thú này có vẻ còn là ấu thú, tuổi tác không lớn.”
“Cũng nhờ may mắn.” Lục Châu gật đầu.
“Nếu ở cạnh con người trong thời gian dài, Đế Giang sẽ từ từ thuần phục, sau này sẽ là cánh tay đắc lực cho Lục huynh. Việc trọng tu Mệnh Cách cho nó cũng sẽ nhanh hơn nhiều.” Nhan Chân Lạc nói.
“Trọng tu Mệnh Cách? Cần bao lâu?”
“Ít thì một trăm năm, dài thì mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm.”
“Lâu vậy sao…” Như vậy thì trong một khoảng thời gian dài Đế Giang không thể phát huy tác dụng. Cùng Kỳ và Đương Khang ít ra còn có thể sử dụng, Đế Giang như vậy chẳng phải sẽ trở thành phế vật?
Nhìn ra suy nghĩ của Lục Châu, Nhan Chân Lạc nói: “Có một loại phương pháp có thể giúp Đế Giang nhanh chóng khôi phục.”
“Ồ?”
“Nguyên lý khai Mệnh Cách của con người chính là đưa Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung, sau đó Mệnh Cách sẽ hấp thu 1.500 năm thọ mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm. Nếu Lục huynh cam lòng, có thể để Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh của chính mình, sau khi Mệnh Cách mở ra thành công sẽ tăng thọ cho huynh năm trăm năm. Nói cách khác, huynh dùng một ngàn năm tuổi thọ để đổi lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Đế Giang.” Nhan Chân Lạc nói.
“Phương pháp này có khả thi không?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Khả thi.” Nhan Chân Lạc gật đầu, “Trong hắc liên giới, có một số trưởng giả muốn truyền lại Mệnh Cách Chi Tâm cho thế hệ trẻ sẽ áp dụng phương pháp này, tự bỏ ra ngàn năm tuổi thọ. Loại phương pháp này chỉ có thể phục chế một lần. Mở ra một Mệnh Cách tăng 500 năm tuổi thọ, mở tám Mệnh Cách tức là có 4.000 năm tuổi thọ, bỏ ra một ngàn năm cũng không là bao. Đương nhiên vẫn phải xem lựa chọn của Lục huynh thế nào.”
Cạp cạp cạp…
Đế Giang chạy đến bên người Lục Châu, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
“Chỉ là ta chưa từng thấy ai dùng phương pháp này để trả lại Mệnh Cách Chi Tâm cho hung thú cả.” Nhan Chân Lạc cười nói.
Lục Châu gật đầu nhìn Nhan Chân Lạc. “Ngươi là người thông minh, lão phu thích nhất người như vậy. Ngươi có nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các của lão phu không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Ách…” Nhan Chân Lạc giật mình, quả thật rất bất ngờ.
“Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nhan Chân Lạc lộ vẻ lúng túng nói: “Hầy… ta thân ở Hắc Tháp nghị hội, dù rất muốn có tự do nhưng lại không dám tuỳ tiện rời đi. Hơn nữa ta còn rất nhiều việc cần làm, hảo ý của Lục huynh ta xin ghi khắc trong lòng.”
“Thôi được, vậy khi nào ngươi nghĩ rõ ràng thì nói với lão phu một tiếng.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Lục huynh.”
Nhan Chân Lạc lấy trong ngực áo ra một quyển thư tịch thật dày dâng lên cho Lục Châu:
“Đây là một số kiến thức cơ bản về Mệnh Cách và Thiên Giới Bà Sa, nếu Lục huynh không chê xin mời thu nhận.”
Lục Châu cầm lấy quyển thư tịch, gật đầu nói: “Ngươi đưa Đế Giang cho lão phu, nếu Hắc Tháp nghị hội truy cứu thì phải giải thích như thế nào?”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Việc này dễ xử lý thôi, ta mang một cọng lông vũ của Đế Giang về bàn giao là được. Đế Giang am hiểu chạy trốn, tốc độ vượt xa ta, Hắc Tháp nghị hội đương nhiên sẽ không trách tội.”
Lục Châu gật đầu. “Được. Nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Nhan Chân Lạc khom người, trịnh trọng nói: “Xin hãy bảo đảm an toàn cho Lục Ly.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ta chỉ có một thỉnh cầu như thế.”
“Được.” Lục Châu gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ Lục huynh.”
Nói xong Nhan Chân Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn thái dương. Thời gian không còn sớm nữa. “Trước khi chia tay, ta phải nhắc nhở Lục huynh một việc.”
“Chuyện gì?”
“Việc Lục Ly biến mất Hắc Tháp nghị hội cũng đã biết, hơn nữa khu vực Vân Sơn còn từng để vuột mất một con Mệnh Cách thú, Lục huynh lại là Thiên Giới Bà Sa kim liên giới… Phỏng chừng Hắc Tháp nghị hội sẽ phái Hắc Ngô Vệ đến điều tra việc này.”
“Hắc Ngô Vệ?”
“Hắc Ngô Vệ là đội ngũ duy trì trật tự và quy tắc của Hắc Tháp nghị hội, thực lực trung bình vào khoảng bốn Mệnh Cách. Một đội ngũ phái đi có thể có từ ba người trở lên.”
“Hắc Tháp nghị hội mạnh như vậy?” Trong lòng Lục Châu khẽ động. Chẳng lẽ Hắc Tháp nghị hội chỉ có từ Thiên Giới Bà Sa trở lên?
Nhan Chân Lạc cười đáp:
“Hắc Tháp nghị hội vận hành mấy chục ngàn năm nay, tụ tập toàn bộ thượng tầng ở hắc liên giới, lũng đoạn vô số Mệnh Cách Chi Tâm, có mạnh cũng không có gì lạ. Hắc liên giới vẫn có rất nhiều kẻ yếu dưới Nguyên Thần cảnh, chẳng qua những người vào được Hắc Tháp nghị hội đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một.”
“Thì ra là thế.” Lục Châu gật gật đầu.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi rồi. Đây là hắc sắc phù chỉ đặc chế, nếu Lục huynh có tin tức của Lục Ly, chỉ cần đốt nó lên là được. Làm phiền Lục huynh.”
Nhan Chân Lạc cung kính dâng lên hắc sắc phù chỉ.
“Không phiền.” Lục Châu cất kỹ.
Nhan Chân Lạc mỉm cười. “Hẹn gặp lại.”
Nói xong hắn xoay người đi về phía Đế Giang. Đế Giang hoảng hốt lui lại mấy bước, trốn sau lưng Lục Châu.
Lục Châu vươn tay tóm lấy nó.
Cạpppp ——
Đế Giang hốt hoảng kêu to.
“Lấy một sợi lông thôi, đừng có ồn ào.” Lục Châu rút ra một sợi lông vũ trên người nó, đưa cho Nhan Chân Lạc.
Nhan Chân Lạc cầm lấy sợi lông vũ, lách mình biến mất. Lục Châu cũng xoay người bay trở về kinh đô.
Chương 1095 Vô đề
Chiều hôm đó, tại hoàng thành.
Lục Châu chậm rãi mang theo Đế Giang bay trở về, bởi vì thể tích của nó nhỏ như trâu nhà, lại không còn khí tức Mệnh Cách Chi Tâm nên không ai nhận ra nó là Mệnh Cách thú.
Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, Đế Giang mệt mỏi nằm rạp xuống đất ngủ ngon lành, Lục Châu lấy quyển thư tịch ra xem. Nhờ có Tử Lưu Ly, Lục Châu có thể vừa xem sách vừa khôi phục nguyên khí và Thái Huyền chi lực, một công đôi ba việc.
Một ngày một đêm trôi qua thật nhanh.
Đến sáng ngày mốt Lục Châu mới xem xong quyển thư tịch. Khép sách lại, Lục Châu cảm thán một tiếng.
“Chẳng trách Nhan Chân Lạc có thể nhìn ra lão phu không đủ kinh nghiệm…”
Lục Châu đã đọc được rất nhiều tri thức về Mệnh Cách, chẳng hạn như phải chọn Mệnh Cách Chi Tâm theo chủng loại, quan trọng là phải thích hợp, không cần số lượng; chẳng hạn như Thiên Giới Bà Sa khác với Bách Kiếp Động Minh ở chỗ có thể gọi ra liên toạ và Tinh Bàn mà không cần gọi cả pháp thân; tu hành giả Thiên Giới Bà Sa khi gặp tổn thương chí mạng, pháp thân Thiên Giới Bà Sa có thể hấp thu tổn thương vào Mệnh Cách, Mệnh Cung và Tinh Bàn trước. Điều này cũng giải thích được vì sao đến cấp độ Thiên Giới Bà Sa thì thẻ Một Kích Chí Mạng lại chỉ giết được một Mệnh Cách. Ngoài ra muốn phóng thích lực lượng Mệnh Cách thì chỉ cần gọi ra Tinh Bàn là được.
Tu hành không thể quá cứng nhắc, tỷ như phía sau lưng Tinh Bàn có lực phòng ngự kinh người, phía trước có thể phóng thích lực lượng Mệnh Cách. Tương tự liên toạ cũng vậy, chẳng qua tu hành giả vì bảo vệ Mệnh Cung nên sẽ không sử dụng liên toạ mà hầu hết đều dùng mặt lưng của Tinh Bàn.
Lục Châu khẽ gọi: “Người đâu.”
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài nhảy chân sáo đi vào, vừa nhìn thấy Đế Giang nằm một góc đã thốt lên: “Sư phụ, con hung thú này… thật là đáng yêu nha!”
“. . .”
Con vật tròn lẳn sáu chân bốn cánh rất khó có thể liên tưởng đến hai chữ đáng yêu. Lục Châu hỏi: “Ngươi thích?”
Hắn có nhiều toạ kỵ, không thể tự mình chăm sóc toàn bộ, nếu được các đồ đệ hỗ trợ thì không gì tốt hơn. Có Cùng Kỳ và Đương Khang làm gương, Lục Châu cảm thấy việc này không có gì đáng ngại.
“Không thích.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“. . .”
“Con thích hung thú có hình thể lớn như Thừa Hoàng của lục sư tỷ cơ, càng lớn càng tốt! Con này nhỏ xíu à!” Tiểu Diên Nhi nói.
Cạp cạp cạp!
Đế Giang dường như tỏ vẻ bất mãn với đánh giá của Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu nói: “Gọi thất sư huynh của ngươi tới đây.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã mang Tư Vô Nhai quay trở lại Dưỡng Sinh điện. Vừa vào trong, Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy Đế Giang đang nằm trong góc, hai mắt lập tức phát sáng: “Đế Giang!”
“Ngươi nhận ra nó?” Lục Châu hỏi.
“Con thú này toàn thân đỏ rực, sáu chân bốn cánh, cực kỳ am hiểu phi hành, nghe nói còn biết ca múa… Sư phụ tìm được nó ở đâu thế?” Tư Vô Nhai kinh ngạc nói.
“Lão phu rảnh quá không có gì làm, tình cờ gặp được nên thuận tay hàng phục.”
“. . .”
Tư Vô Nhai tán thán: “Tốc độ Đế Giang nhanh như thiểm điện, sư phụ hàng phục được nó khiến đồ nhi kính nể vô cùng.”
“Thôi… bây giờ Đế Giang chẳng có tác dụng gì, vi sư đã lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi, đợi khi nào nó triệt để hàng phục thì trả lại cho nó.” Lục Châu nói, “Hôm nay gọi ngươi tới là muốn cho ngươi xem một quyển thư tịch.”
Lục Châu vung tay lên, quyển thư tịch trước mặt bay vào tay Tư Vô Nhai.
“Đây là…?”
“Kỹ xảo cơ bản để tu luyện Mệnh Cách và chiến đấu bằng pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Sau khi trở về hãy xem cho kỹ rồi tổng kết lại, phân phát cho mọi người trong Ma Thiên Các.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Trong lòng Tư Vô Nhai rung động không thôi. Từ xưa tới nay nào có ai nguyện ý chia sẻ các bí pháp tu hành cho người khác chí công vô tư như thế?
Cạp cạp cạp…
Đế Giang loạng choạng bước tới nhìn Tiểu Diên Nhi và Tư Vô Nhai, tiếng kêu của nó vang vọng cả Dưỡng Sinh điện.
Tiểu Diên Nhi nhảy lùi về sau một bước: “Sư phụ, sư huynh, nó muốn làm gì?”
Đế Giang nhìn nhìn hai đồ đệ, sau đó khịt khịt mũi như chó rồi tiến lại gần hai người hít hà. Hai mắt nó bỗng dưng sáng rỡ, ngẩng đầu nhìn Tư Vô Nhai kêu lên mấy tiếng:
Cạp cạp cạp ——
“Thất sư huynh, hình như nó thích huynh á.” Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói.
Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn. Tư Vô Nhai cũng tò mò nhìn Đế Giang, không hiểu nó đang làm gì.
Trong lòng Lục Châu dấy lên tia nghi hoặc, toạ kỵ của hắn dường như rất có hứng thú với đám đồ đệ nha.
“Đế Giang, ngươi muốn đi theo hắn?” Lục Châu hỏi.
Đế Giang bây giờ không có Mệnh Cách Chi Tâm, đúng là đang cần người chăm sóc, giao nó cho đồ đệ chính là lựa chọn tốt nhất.
Cạp cạp cạp!
Quả nhiên là vậy. Lục Châu quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Nếu nó đã nguyện ý đi theo ngươi thì sau này ngươi hãy chăm sóc cho nó.”
Tư Vô Nhai khó hiểu vô cùng, Đế Giang dựa vào cái gì mà chọn hắn? Hắn khác với lão tứ, ít đi mấy phần cảm tính, thay vào đó là lý trí luôn không ngừng tìm tòi câu trả lời. Hắn không tin vào cái gọi là ‘duyên phận’.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai khom người đáp lời sư phụ.
“Ngoài ra, tài nguyên và điều kiện tu hành ở hồng liên giới tốt hơn kim liên giới nhiều, đoạn thời gian sắp tới vi sư sẽ tự mình đốc thúc các ngươi tu luyện. Trong vòng ba năm toàn bộ mọi người phải tấn thăng thập diệp.” Lục Châu nghiêm túc nói.
“Thập… thập diệp?” Tư Vô Nhai cả kinh.
Trong vòng ba năm tấn thăng thập diệp… đối với người khác là chuyện hoang đường nhưng với đại sư huynh và nhị sư huynh của hắn thì không thành vấn đề, nếu không bị kim liên trói buộc thì chắc bọn họ đã là thập diệp từ lâu.
“Không có lòng tin?”
“Đồ nhi đang nghĩ, tấn thăng thập diệp sẽ thu hút Mệnh Cách thú tới, đến lúc đó có lẽ chúng ta sẽ đụng độ hắc liên… Đồ nhi và Cứu Thiên Viện đang nghiên cứu bản đồ phân bố Thạch Lâm Trận do tứ sư huynh đưa tới, dự tính sẽ lợi dụng trận pháp đã cải tiến để lừa gạt đám người hắc liên.”
“Những việc này ngươi cứ tự quyết định… Biểu hiện của Lý Vân Tranh gần đây thế nào?”