Trở lại Nam Các, Tư Vô Nhai sắp xếp an bài mọi việc thích đáng với Vĩnh Ninh công chúa và Lý Vân Tranh rồi cùng Lục Châu rời đi.
Trên đường đi, Lục Châu bỗng nghĩ tới Chư Hồng Cộng.
Hiện tại nội hạch Thiên Khải Chi Trụ ở Huyền Dặc bị vây công, những điện khác cũng sẽ không thái bình. Hi Hòa điện có Lam Hi Hoà chiếu cố, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút, Chư Hồng Cộng nên sớm lĩnh ngộ đại đạo thì hơn.
Thế là Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, hình ảnh xuất hiện.
Chư Hồng Cộng đang nằm dài trên ghế với vẻ mặt hưởng thụ, hai mắt híp lại, trong ngực ôm một chùm nho vui vẻ ăn từng quả.
Bên cạnh là giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội Giám Binh đang đấm lưng cho hắn.
“Chư huynh đệ, khi nào mới có thể đưa ta đi gặp Ma Thần đại nhân á?” Giám Binh cười híp mắt nói.
“Không vội, ta mới ở mấy ngày, chỗ của các ngươi không tệ, ta định ở thêm mấy hôm nữa mới đi…”
“A?”
“Gì? Ngươi không muốn?”
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn. Chư huynh đệ có ở một đời ta cũng nguyện ý.”
“Ngươi muốn gặp được sư phụ ta thì phải thành tâm, người trăm công ngàn việc, không phải muốn gặp là gặp đâu.” Chư Hồng Cộng nói.
“Có lý, có lý.” Giám Binh không ngừng phụ hoạ.
“Hơn nữa…” Chư Hồng Cộng nhổ ra mấy hạt nho. “Ngươi không cần lo lắng chuyện trời sập. Sư phụ ta có thể dùng sức một mình gánh hết! Chúng ta cứ ở yên trong này, mặc kệ ngoài kia loạn thành một nùi, cần gì phải quản?”
“Chư huynh đệ nói đúng lắm, ta đúng là đã lo lắng thái quá.”
Chư Hồng Cộng ngồi thẳng người dậy nói: “Trước kia khi ta xưng bá ở hoàng liên giới đã được vô số người ngưỡng mộ, phế tích này còn kém hoàng liên rất xa.”
“Đúng vậy nha.” Giám Binh có vẻ lúng túng đáp, “Chư huynh đệ thật sự không định màng tới chuyện Thiên Khải Chi Trụ?”
“Màng cái rắm!” Chư Hồng Cộng ngả người ra sau, thoải mái vô cùng.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền tới tiếng răn dạy uy nghiêm của sư phụ: “Lão bát!”
Hả?
Chư Hồng Cộng giật mình bật dậy như lò xo, nhìn trái nhìn phải. “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không có nha.” Giám Binh cười đáp, “Ta có thể nghe được âm thanh dù là rất nhỏ, chắc Chư huynh đệ nghe nhầm rồi.”
“Có lẽ vậy, ta còn tưởng là tên rùa đen nào giả mạo sư phụ chứ.” Chư Hồng Cộng tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ.
Bên tai lại truyền tới thanh âm: “Đồ hỗn trướng nhà ngươi! Dám đem lời của vi sư thành gió thoảng bên tai?”
Chư Hồng Cộng mở bừng mắt, từ trên ghế tuột thẳng xuống đất, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa điện: “Sư… sư phụ?!”
Thanh âm kia tựa như truyền tới từ không trung sâu thẳm, như thể xuyên qua thời không để truyền vào tai hắn.
“Thái Hư đại loạn, Thiên Khải Chi Trụ sắp sụp đổ, ngươi còn không mau trở về Hi Hòa điện để lĩnh ngộ đại đạo?!”
Chư Hồng Cộng quá quen thuộc với giọng nói của sư phụ, lập tức quỳ rạp xuống đất đáp: “Đồ nhi tuân mệnh!”
Lần này Lục Châu không lên tiếng nữa. Chư Hồng Cộng lau mồ hôi trên mặt, hoảng hốt nhìn về phía trước.
Giám Binh khó hiểu nói: “Chư huynh đệ làm sao thế?”
Trên mặt Chư Hồng Cộng tràn đầy xấu hổ nhưng không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Không, không có gì. Ta chỉ là đột nhiên nghĩ tới sư phụ nên xúc động mà thôi. Ta phải trở về Thái Hư rồi.”
Giám Binh bị hành động của Chư Hồng Cộng làm cho ngơ ngác đến tê cả da đầu, sau đó mới vươn ngón tay cái lên nói:
“Chư huynh đệ đúng là cao thâm mạt trắc! Cho đến nay ta vẫn tưởng rằng không ai sùng bái Ma Thần đại nhân hơn ta, bây giờ gặp được Chư huynh đệ mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. So với ngươi, ta cam bái hạ phong.”
“. . .”
“Từ nay về sau, Chư huynh đệ chính là đại ca của ta!” Giám Binh chắp tay nói.
Đại ca con mịa ngươi.
Chư Hồng Cộng gãi đầu. Ảo giác sao? Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, khi ở hoàng liên giới Chư Hồng Cộng thường xuyên nghe được tiếng sư phụ, còn tưởng là mình bị lãng tai. Bây giờ âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng như thể sư phụ đang răn dạy ở ngay trước mặt.
Thật là sợ quá đi mà.
Suy nghĩ một chút, Chư Hồng Cộng nói: “Ta phải trở về Thái Hư, hay là ngươi đi cùng ta?”
“Thật sao?”
“Nói nhảm, chẳng phải ngươi vừa mới gọi ta là đại ca?”
“Được được, đại ca đi đâu ta sẽ đi đó!” Giám Binh vỗ ngực nói.
“Vậy còn chờ gì, đi ngay thôi!” Chư Hồng Cộng ném mâm trái cây, đứng thẳng người lên, toàn thân bốc ra khí thế.
Giám Binh: “. . .”
Qua loa như vậy sao? Ngươi thay đổi nhanh như lật bánh tráng vậy? Đúng là không phục không được mà!
Chư Hồng Cộng và Giám Binh gần như chẳng có chút thời gian chuẩn bị, đột ngột rời khỏi phế tích.
Hai người đi tới phù văn thông đạo, bỗng nghe có tiếng ầm ầm trên tầng trời truyền xuống. Thần sắc Giám Binh trở nên ngưng trọng, tỏ vẻ uất ức nói: “Trời sắp sập rồi, ta biết đi đâu đây?”
Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái: “Ta còn tưởng là mình mặt dày vô địch thiên hạ, không ngờ ngươi còn vượt mặt cả ta.”
Giám Binh cười nói: “Chư huynh, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nếu người ta không hiểu rõ ngài, làm sao biết được ngài là người rất có trí tuệ chứ?”
Chư Hồng Cộng hài lòng gật đầu: “Nói rất hay. Ngươi thật sự là một trong thiên chi tứ linh?”
“Không thể giả được.”
“Vậy trước khi trở về Thái Hư, có thể cho ta xem chân thân của ngươi không?”
“Việc này… e là không ổn?” Giám Binh lộ vẻ do dự.
Chư Hồng Cộng nghiêm mặt nói: “Đây là vinh hạnh của ngươi, không phải chỉ xem chân thân thôi sao, có gì mà lo? Chẳng lẽ ta còn ăn thịt ngươi?”
Giám Binh cảm thấy Chư Hồng Cộng nói có đạo lý, bèn gật đầu: “Chư huynh nói đúng lắm, vậy được, Chư huynh nhìn đi.”
Nói xong hắn tung người bay lên trời, trên thân xuất hiện từng đạo vòng sáng bao bọc lấy thân thể.
Ngaooo ——
Một tiếng hổ gầm vang lên chấn động thiên địa. Trên đỉnh đầu Chư Hồng Cộng, một con Bạch Hổ toàn thân trắng toát to lớn khổng lồ đến không thể đo đếm xuất hiện, che khuất cả bầu rtời.
Phía sau lưng Bạch Hổ còn có một đôi cánh lớn khẽ vẫy, bởi vì năng lực uy mãnh và thuần dương, Bạch Hổ và Thanh Long được xem là đôi bạn chuyên hàng phục các thể loại quỷ ma âm binh trong truyền thuyết.
Chư Hồng Cộng nhìn đến ngây ngốc, hai mắt mở trừng trừng, trong mắt đều là rung động.
Chương 2112 Đại kiếp của Huyền Dặc
Chương nè chương nè, cảm ơn mun98 đã đẩy KP cho truyện nha ^^
Hắn nuốt nước miếng, trong lòng còn rung động hơn khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ngô trăm lần.
Mịa nó đây chính là cái tên xun xoe đấm lưng cho hắn không biết xấu hổ đó sao?
Bạch Hổ cúi đầu nhìn xuống Chư Hồng Cộng, hai mắt như nhật nguyệt, răng nhọn toả ra bạch quang trắng ởn. “Chư huynh?”
“. . .” Chư Hồng Cộng xấu hổ cười nói, “Thu lại, mau thu lại đi.”
“Được.”
Giám Binh xoay người, thân ảnh lại hoá thành vầng sáng, không bao lâu sau đã trở lại hình người, đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Chư huynh, chúng ta lên đường thôi.”
“Ừm… mời ngươi đi trước.” Chư Hồng Cộng nói.
“Ca, ngài là đại ca của ta, ngài phải đi trước chứ.” Giám Binh giật nảy mình, sao có thể để Chư huynh khúm núm với hắn, quá loạn quy củ rồi.
Chư Hồng Cộng khiêm tốn nói: “Đừng nha, Giám Binh đại ca, trước đó là do tiểu đệ không hiểu chuyện, ngài thông cảm nha.”
“Không không không… đại ca, ngài muốn hại ta sao?” Hắn nhào tới ôm chặt đùi Chư Hồng Cộng gào to, “Đã nói từ trước ngài là đại ca rồi mà!”
“. . .”
Chư Hồng Cộng im lặng. Được rồi, ngươi thắng.
. . .
Cùng lúc đó, tại Huyền Dặc điện.
Đoàn người Ma Thiên Các đi qua đi lại. Hộ pháp Mạnh Trường Đông nói:
“Các chủ hẳn đang trên đường tới, nếu không ra mặt ngăn cản e là Huyền Dặc đế quân không gánh được lâu.”
Khổng Văn lắc đầu: “Ta cảm thấy Huyền Giáp Vệ hẳn là có thể chống đỡ được.”
Bốn vị trưởng lão đứng bên cạnh cũng tán thành. “Vậy chúng ta xuất phát.”
Bốn vị trưởng lão dẫn đầu đoàn người đi về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, nơi đó đã bị vô số tu hành giả vây kín, người đông nghìn nghịt che khuất cả bầu trời.
Huyền Dặc đế quân và hơn ngàn tên Huyền Giáp Vệ đang thủ hộ nội hạch Thiên Khải Chi Trụ. Huyền Dặc đế quân cao giọng nói:
“Thế nhân ngu muội, các ngươi là con dân Huyền Dặc điện, vì sao lại cũng ngu xuẩn như thế? Huỷ đi nội hạch thì trời sẽ không sụp đổ hay sao?”
Trước đó, Xích Phấn Nhược ứng đối với Huyền Dặc điện cũng đã sụp đổ.
Có người cao giọng nói: “Sự thật bày ra trước mắt, Nhu Triệu đã sụp đổ, Đôn Tang đối ứng với Thượng Chương cũng đã sập. Chúng ta thà rằng huỷ đi nội hạch còn hơn là để cho người khác tiến vào hấp thu lực lượng đại đạo!”
“Ngu xuẩn!” Huyền Dặc đế quân mắng, “Nội hạch một khi bị huỷ, lực lượng đại đạo sẽ tiêu tán trong thiên địa, đến lúc đó không chỉ gây lãng phí mà ngay cả Thiên Khải Chi Trụ cũng sẽ sập thôi!”
“Không thử thì làm sao mà biết được? Đế quân đại nhân, dân ý như thế, mong ngài thuận theo lòng dân!”
Từng toà pháp thân xuất hiện tại chân trời, đủ loại cảnh giới, đủ loại màu sắc, ra sức thị uy với Huyền Dặc đế quân.
“Dù sao cũng phải chết, nếu đế quân đại nhân không thuận theo ý dân thì chúng ta dù chết cũng phải huỷ nội hạch này!”
Sắc mặt Huyền Dặc đế quân cực kỳ khó coi: “Các ngươi nghe được lời đồn vớ vẩn đó ở đâu?”
“Cả Thái Hư này đều nói như thế!”
“Có bản đế quân ở đây, kẻ nào dám đến gần sẽ bị nghiêm trị!”
Vừa nói xong, đám pháp thân kia không những không lui về sau mà còn đồng loạt tiến về phía trước.
Huyền Dặc đế quân không hiểu nổi vì sao đám người này lại quyết tuyệt như vậy, bèn hô: “Huyền Giáp Vệ!”
Đúng lúc này trên bầu trời có một đoàn người đang bay lướt tới, chính là nhóm người Ma Thiên Các. Lãnh La đi đầu, trầm giọng nói: “Tránh ra, nếu không chém không tha!”
Đám người giật mình tránh ra một lối. Đúng lúc này trong đám người đột nhiên có một thân ảnh bay ra. “Ngăn bọn hắn lại!”
Thân ảnh và Lãnh La cấp tốc giao chiến mấy hiệp đến bất phân thắng bại.
“Chỉ có chút bản lãnh mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Huyền Dặc?” Thân ảnh kia đột nhiên tung chưởng.
Ầm! Đôi bên va chạm rồi đồng thời lui về sau. Phan Ly Thiên chạy tới đỡ lấy Lãnh La: “Không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lãnh La nhìn chằm chằm người trước mặt, nói với vẻ kỳ quái: “Ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, có mùi âm mưu!”
“Ta cũng nhìn ra.” Phan Ly Thiên cười đáp.
“Hẳn là có người muốn Thái Hư đại loạn. Không nên tuỳ tiện khai chiến, chờ Các chủ tới.”
“Ừm.” Đám người Ma Thiên Các nhìn nhau gật đầu.
Bọn hắn không để ý tới lời nói trào phúng của người kia mà bay thẳng đến trước mặt Huyền Dặc đế quân, khom người hành lễ.
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Liên luỵ các ngươi.”
“Chờ một chốc Các chủ sẽ đến ngay, cẩn thận có người châm ngòi ly gián.” Lãnh La nói.
Trong mắt Huyền Dặc đế quân loé lên hàn quang, một trảo vung ra tóm lấy người kia khiến hắn không cách nào tránh thoát. Huyền Dặc đế quân trầm giọng hỏi: “Ai sai khiến ngươi?”
“Cái gì mà sai khiến? Ta không hiểu ngài nói cái gì!” Người kia cố sức giãy giụa, “Huyền Dặc đế quân, ngài là người thủ hộ Huyền Dặc, chẳng lẽ lại muốn ra tay độc ác với con dân của mình? Ngài muốn lòng người trong thiên hạ cũng phải băng giá vì ngài hay sao?”
“Bản đế quân hỏi lần nữa, rốt cuộc là ai sai ngươi đến đây?”
Trong đám người có người nghi hoặc nói: “Đế quân đại nhân, cần gì khó xử tiểu bối. Ngài cao cao tại thượng, chi phối sinh tử của người trong thiên hạ, mệnh chúng ta chẳng đáng là gì, còn không bằng một cọng cỏ ven đường, chẳng lẽ ngay cả quyền chọn cách chết cũng không có?”
Tiếng người chất vấn càng lúc càng ồn ào huyên náo.
Huyền Dặc đế quân là chủ nhân ở mảnh đất này, không thể động thủ. Nhưng hắn nói lý lại chẳng ai nghe lọt.
Ngay khi hắn còn đang do dự, trên không trung chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp ẩn chứa sát khí: “Đúng. Ngươi không có quyền chọn.”
Tất cả mọi người khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy xa xa có hai thân ảnh đang lướt tới, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Ông ——
Lam pháp thân xuất hiện, mười bốn mảnh liên diệp bay vòng quanh, lam sắc điện hồ loẹt xoẹt bắn ra tia lửa từ đầu đến chân pháp thân.
Đám người Ma Thiên Các lập tức nhận ra, vội khom người hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”
Huyền Dặc đế quân cũng không tự chủ được khom người, trong mắt đều là rung động: “Lão sư.”
Lam pháp thân chậm rãi đáp xuống, tất cả tu hành giả xung quanh đều không dám nhúc nhích. “Nếu không muốn chết thì đừng lộn xộn. Bản toạ không có từ bi dư thừa cho các ngươi.”
Một câu nói khiến đám người run rẩy không thôi, không ai dám nói lời nào.
Chương 2113 Từ bi?
Cho dù có người chưa từng gặp được Ma Thần cũng đã nghe nói về hắn rất nhiều, khoảng thời gian này khắp nơi trong Thái Hư đều bàn luận về Ma Thần, bây giờ người trong tưởng tượng đã xuất hiện, bọn hắn đều run rẩy cúi thấp đầu, một chút can đảm cũng tan thành mây khói.
Lục Châu nâng tay, lực lượng Thiên Đạo thay thế Huyền Dặc đế quân tóm lấy cổ tên tu hành giả phách lối kia. Hai mắt toả ra lam quang, Lục Châu trầm giọng hỏi: “Ai sai ngươi đến quấy rối Huyền Dặc?”
Người kia mặt đỏ tới mang tai, kỳ kinh bát mạch đều bị lực lượng Thiên Đạo trói buộc không thể động đậy, trong mắt đều là sợ hãi.
Tư Vô Nhai đứng bên cạnh bỗng mỉm cười nói: “Kỳ thực không cần hắn nói, đồ nhi cũng biết là ai bày trò. Người sai ngươi tới đây gây rối là Vũ Hoàng ở Đại Uyên Hiến có đúng không?”
Biểu tình trên mặt người kia trở nên xám ngoét, miệng phát ra tiếng ô ô.
Tư Vô Nhai cười đáp: “Không cần phủ nhận làm gì. Vũ tộc chiếm lĩnh Đại Uyên Hiến nhiều năm, đạt thành hiệp nghị trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ với Thái Hư. Vân Trung Vực là bầu trời của bọn hắn, nếu Đại Uyên Hiến sụp đổ, người xui xẻo nhất chính là Vũ tộc. Đương nhiên bọn hắn không cam tâm nhìn chủng tộc của mình lụn bại.”
Lời này khiến Huyền Dặc đế quân kinh ngạc. Người kia ấp úng nói không ra lời.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Hắn thậm chí còn giao Trấn Thiên Xử cho người khác, mục đích là khiến Thái Hư chú ý. Hắn không muốn người nắm giữ hạt giống Thái Hư đến nội hạch Thiên Khải Chi Trụ lĩnh ngộ nên mới sai các ngươi đến quấy rối, đúng không?”
Người kia lập tức lắc đầu muốn phủ nhận nhưng Lục Châu đã mở miệng nói: “Trấn Thiên Xử ở trong tay lão phu.”
Tư Vô Nhai cảm khái nói: “Vũ Hoàng chỉ sợ đã đoán được thân phận của người nên mới cố ý đưa người Trấn Thiên Xử, nhằm châm ngòi quan hệ giữa người và Minh Tâm Đại Đế.”
Lục Châu hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Quan hệ giữa lão phu và Minh Tâm còn cần hắn phải châm ngòi?”
Hắn và Minh Tâm vốn trời sinh đã phải đối địch. Nói xong Lục Châu liếc nhìn người trước mặt.
“Ngươi thật sự cho rằng lão phu là người từ bi, sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi cho rằng lão phu sẽ lo lắng Thái Hư sụp đổ?”
“A?”
Người kia vội vàng giãy giụa nhưng không cách nào tránh thoát được cương ấn như gọng kìm của Lục Châu.
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, có người cao giọng nói: “Cầu đế quân đại nhân vì lê dân trong thiên hạ!”
“Cầu đế quân đại nhân khai ân!”
“Ngài không thể lạm sát người vô tội được!”
Bọn hắn không dám uy hiếp Lục Châu, chỉ có thể gửi hy vọng vào Huyền Dặc đế quân. Nhưng Huyền Dặc đế quân khẽ lắc đầu nói: “Chuyện của Huyền Dặc do lão sư làm chủ.”
Lão sư? Trong lòng mọi người run lên. Quả thật chính là Ma Thần?
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, trầm giọng nói: “Xem ra các ngươi không hiểu gì về bản toạ. Các ngươi ở trong Thái Hư hưởng thụ quá nhiều ích lợi, cũng nên kết thúc rồi.”
Người kia cảm thấy cương ấn trên cổ càng ngày càng thít chặt, hai chân vung vẩy thật mạnh. Rắc!
Tiếng xương cổ đứt đoạn vang lên, toàn bộ khu vực lặng ngắt như tờ.
Chưởng ấn nắm lại, thân thể người kia bị điện hồ bao bọc, trong chốc lát đã tiêu tán giữa thiên địa.
Lục Châu thu tay về, thản nhiên nói: “Bản toạ muốn đại khai sát giới, các ngươi làm được gì?”
“. . .”
Đám người hoảng hốt lùi về sau. Một loại cảm giác hoảng sợ truyền từ đầu tới chân, bọn hắn lui đến khu vực biên giới.
Huyền Dặc đế quân thấy thế, lập tức hạ lệnh: “Kẻ đến quấy rối, trảm!”
“Vâng!” Đám Huyền Giáp Vệ lập tức hô to, bay về phía đám tu hành giả.
Đám tu hành giả lúc này sắc mặt xám ngoét, có người thậm chí còn tè ra quần.
Lục Châu thu hồi pháp thân, quay đầu hỏi: “Đoan Mộc Sinh đâu?”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Từ khi trở thành điện thủ Huyền Dặc điện, hắn vẫn chưa hề xuất hiện, không biết đã đi đâu.”
Tư Vô Nhai thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi Xích Đế đã tới Kê Minh. Đó là nơi Đế Nữ Tang ở, Thái Hư mà sụp đổ, Xích Đế hẳn sẽ không từ bỏ Đế Nữ Tang.”
Lục Châu gật đầu.
Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ, giờ chúng ta đã tới Thái Hư, nên bảo đảm cho những người khác lĩnh ngộ đại đạo đã, tam sư huynh và tứ sư huynh hẳn là không có việc gì.”
“Cũng được. Người về Đồ Duy điện trước đi.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai khom người đáp: “Vâng.”
Hành lễ xong, Tư Vô Nhai chắp tay thi lễ với đoàn người Ma Thiên Các: “Các vị, đã lâu không gặp.”
Từ đoạn đối thoại của hai thầy trò, đám người đã hiểu rõ thân phận của hắn.
“Thất tiên sinh!” Mạnh Trường Đông kích động hô lên.
“Thất tiên sinh đại nạn không chết, tất có phúc báo!”
Tư Vô Nhai ung dung tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thật. Đoàn người Ma Thiên Các mở to mắt nhìn, có người kinh ngạc, có người kích động cảm khái.
Thất đệ tử Ma Thiên Các đã từng táng thân trong Vô Tận Hải, nay đã trở về thật rồi!
“Hoan nghênh thất tiên sinh trở về!” Đoàn người đồng thanh nói.
Phan Ly Thiên cảm khái: “Ta vẫn luôn thắc mắc lúc đó vì sao Thất Sinh không ra tay độc ác với ta, quả nhiên trực giác của ta sẽ không gạt người.”
“Ha ha ha, trở về là tốt rồi!”
Đám người vui mừng cười nói. Đã lâu rồi bọn hắn không được vui vẻ như vậy.
Cho dù đã trải qua sinh tử, khi đối mặt với trường hợp này Tư Vô Nhai vẫn thấy cảm động, bèn nói: “Được các vị hậu ái rồi. Ta còn có việc quan trọng phải đi trước.”
“Thất tiên sinh cứ đi đi.”
“Lão hủ vẫn chờ ngày mười vị tiên sinh tề tựu cùng nhau.” Phan Ly Thiên nói.
Đoàn người gật đầu tán thành. Từ khi Ma Thiên Các thành lập, cho tới nay vẫn chưa từng thấy mười vị đệ tử tụ tập lại cùng một chỗ.
Sau khi Tư Vô Nhai chết, bọn hắn vẫn cho rằng sẽ không còn cơ hội nào như thế nữa, điều này đã trở thành một nỗi tiếc nuối của tất cả mọi người. Nay Tư Vô Nhai lại trở về, đám người vô cùng chờ mong.
Lục Châu vung tay áo nói: “Đi đi.”
Tư Vô Nhai gật đầu, tung người bay lên. Phía sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh rực lửa bao trùm cả bầu trời, hoả diễm rừng rực cháy.
Nhìn thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân không nhịn được tán thưởng: “Không ngờ lão sư lại có đệ tử ưu tú như thế, còn là hậu nhân của Hỏa thần.”
Chương 2114 Ma Thần sẽ không tha cho ngươi
Ma Thiên Các quả là cường đại!
Huyền Dặc đế quân thu hồi tâm tư phức tạp, nói: “Mời Lục các chủ vào đạo trường trò chuyện một chút.”
Lục Châu khoanh tay đi vào đạo trường.
Vào bên trong, Huyền Dặc đế quân lại chắp tay thi lễ lần nữa: “Chúc mừng lão sư trở lại đỉnh phong. Rốt cuộc ngài đã có thể công khai thân phận trước mặt thế nhân rồi!”
“Bên phía Thượng Chương thế nào rồi?” Lục Châu gật đầu hỏi.
“Thượng Chương là Đại Đế duy nhất của Thái Hư, đủ năng lực để bảo hộ hai nha đầu, ngài không cần lo lắng.” Huyền Dặc đế quân mỉm cười nói, “Một trong hai người còn là nữ nhi ruột của hắn, cho dù có người đâm dao hắn cũng sẽ lập tức che ở phía trước.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, rất yên tâm về hai nha đầu. Hiện tại chỉ còn lại lão đại và lão nhị.
“Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng còn ở Thái Hư không?”
“Đã về phương đông Vô Tận Hải. Linh Uy Ngưỡng biết Thái Hư sắp sụp đổ nên không còn ôm hy vọng trở về Thái Hư nữa.” Huyền Dặc đế quân nói với vẻ tiếc nuối.
Từ sâu trong lòng hắn cũng không muốn thấy Thái Hư sụp đổ, nhưng việc này đã thành điều tất yếu. Thái độ của Thánh Điện cũng đã nói lên tất cả.
“Lão sư, Hi Hòa thánh nữ tới tìm ngài rất nhiều lần.”
“Lam Hi Hoà?”
“Nàng ta nói là có chuyện muốn thương nghị với ngài. Người đâu.” Huyền Dặc đế quân xoay người ra lệnh, “Thông tri cho Hi Hòa thánh nữ, nói là Lục các chủ đã đến Huyền Dặc.”
“Vâng.” Một tên thuộc hạ đứng ngoài đạo trường lĩnh mệnh đi truyền tin.
. . .
Cùng lúc đó.
Lam Hi Hoà cả ngày mất hồn mất vía ở trong đại điện, vừa nhận được tin tức của Huyền Dặc đế quân đã vui mừng ra mặt.
Nàng lập tức báo cho u Dương Huấn Sinh biết.
u Dương Huấn Sinh lập tức chạy tới Hi Hòa điện. “Tham kiến thánh nữ.”
“u Dương tiên sinh, Lục các chủ đã trở về, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp đi cùng ta một chuyến.” Lam Hi Hoà nói.
“Thánh nữ thật sự muốn đi gặp Lục các chủ?”
“Ta có thể cảm giác được Thánh Điện cố ý không để ý tới việc này. Thái Hư sụp đổ chỉ có thể tìm Lục các chủ. u Dương tiên sinh, vì sao ngươi lại nhiều lần ngăn cản ta tìm gặp Lục các chủ?”
u Dương Huấn Sinh thở dài nói: “Nếu thánh nữ khăng khăng muốn đi, vậy ta đi cùng thánh nữ một lần.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, lên đường đi.”
Hai người rời khỏi Hi Hòa điện.
Huyền Dặc đế quân và Lục Châu đang tán gẫu trong đạo trường.
Huyền Dặc cẩn thận nói: “Ngài để lộ pháp thân trước mặt mọi người sớm như vậy, lỡ như Minh Tâm dẫn theo thập điện khai chiến với ngài thì phải làm sao đây?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Nếu lão phu sợ hãi thì đã không để lộ pháp thân.”
Tuy tu vi chưa tới cấp Đại Đế nhưng Lục Châu còn có lực lượng bên trong Ma Thần hoạ quyển. Hiện tại vấn đề lớn nhất của Thái Hư không phải là Ma Thần trở về mà là thiên đạo sụp đổ, nên sinh tồn như thế nào.
“Khởi bẩm đế quân, Hi Hòa thánh nữ đã đến.” Một tên Huyền Giáp Vệ đi vào đạo trường nói.
“Mau mời vào.” Huyền Dặc đế quân nói.
Được Huyền Giáp Vệ dẫn đường, Lam Hi Hoà và u Dương Huấn Sinh đi vào đạo trường.
Khi nhìn thấy Lục Châu, hai người có biểu tình khác nhau. Lam Hi Hoà có vẻ gấp gáp như thể đang có chính sự, mà u Dương Huấn Sinh thì lộ vẻ kinh ngạc và kích động vô cùng.
“Lục các chủ, rốt cuộc tìm được ngươi rồi.” Lam Hi Hoà nói.
u Dương Huấn Sinh lên tiếng chào hỏi Huyền Dặc đế quân rồi cung kính nói: “Bái kiến Lục các chủ.”
“Mời ngồi.”
Nhìn hai người ngồi xuống, Lục Châu nhàn nhạt hỏi: “Hi Hòa thánh nữ tìm lão phu không biết là có việc gì?”
“Khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, từ lần trước ngươi rời khỏi Hi Hòa điện đến nay Trấn Thiên Xử vẫn chưa lấy về được, Thiên Khải Chi Trụ không thể chữa trị, không biết Lục các chủ có tìm thấy tung tích Trấn Thiên Xử chưa?” Lam Hi Hoà hỏi.
Huyền Dặc đế quân thầm nghĩ, lão sư có địa vị cỡ nào, sao lại vì Hi Hòa thánh nữ mà hạ mình đi lấy lại Trấn Thiên Xử? Hắn nhìn Lam Hi Hoà rồi lại nhìn Lục Châu, hy vọng nhìn ra được tí manh mối nào.
Đáng tiếc biểu tình của Lục Châu vẫn vô cùng bình tĩnh, gật đầu nói: “Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện đang nằm trong tay lão phu.”
Lam Hi Hoà mừng rỡ nói: “Quá tốt rồi, đa tạ Lục các chủ ra tay trợ giúp.”
“Nhưng hiện tại không thể đưa cho ngươi.”
“Vì sao?” Lam Hi Hoà kinh ngạc hỏi.
“Thiên đạo sụp đổ, Trấn Thiên Xử có tác dụng phi phàm, trong vòng ba trăm năm tới sẽ cần dùng đến nó. Trong lúc đó chúng ta phải cẩn thận không để nó rơi vào tay một số người muốn làm loạn.” Lục Châu nói.
Lam Hi Hoà mỉm cười đáp: “Đa tạ Lục các chủ quan tâm, ta hẳn là có đủ năng lực bảo vệ nó.”
“Tuy ngươi là Chí Tôn nhưng năng lực chưa đủ. Không lẽ ngươi không tin tưởng lão phu?”
Lam Hi Hoà nghĩ tới Vô Thần Luận Giáo Hội, lại nghĩ tới đủ loại rắc rối xảy ra gần đây, bèn thở dài nói: “Lục các chủ nói có lý, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là ta cảm thấy không tiện làm ngươi thêm phiền mà thôi.”
“Không sao.”
“Hơn nữa khoảng thời gian này cả Thái Hư đều đang đồn rằng Ma Thần đã trở về. Ma Thần là cấm kỵ ở nơi này, ai ai cũng muốn tru diệt. Mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là đệ tử của ngươi, e là Ma Thần sẽ không tha cho ngươi, Lục các chủ nhất định phải cẩn thận. Tu vi Ma Thần rất cao thâm, nếu hắn thật sự trở về chỉ sợ là tận thế sẽ giáng lâm, chúng ta chẳng thể sống an lành được nữa.” Lam Hi Hoà u sầu nói.
u Dương Huấn Sinh: ? ? ?
Huyền Dặc đế quân: “. . .”
Lục Châu tò mò hỏi: “Ngươi hiểu rất rõ về Ma Thần?”
“Không hiểu lắm, khi ta sinh ra Thái Hư đã là một mảnh phồn hoa. Lúc nhỏ ta rất tò mò về Ma Thần, từng bị các trưởng bối răn dạy một trận. u Dương tiên sinh cũng từng mắng ta, bảo ta không nên tìm hiểu về cấm kỵ của Thái Hư. Các trưởng bối càng cấm thì ta càng tò mò, thế là ta tìm đọc một quyển sách cấm, trong đó có giới thiệu một chút về Ma Thần. Hắn là chủ nhân Thái Huyền Sơn, cũng là lão sư của tứ đại Chí Tôn. Nghe nói Minh Tâm Đại Đế và hắn có quan hệ rất tốt.”
Chương 2115 Bằng hữu
u Dương Huấn Sinh nhịn không được nữa, thốt lên: “Thánh nữ, đừng nói chuyện của Ma Thần đại nhân.”
Lam Hi Hoà chú ý thấy u Dương Huấn Sinh dùng kính ngữ “đại nhân” để gọi Ma Thần, khẽ nhíu mày.
Lục Châu giơ tay lên ngăn lại: “Không sao.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Đã như vậy, ngươi có biết vì sao bọn hắn lại đột nhiên quay đầu phản bội, vây công Ma Thần không?”
Lam Hi Hoà nói: “Không biết. Thời đại của hắn đã qua, chúng ta nên nhìn về phía trước thì hơn. Hắn trở về chẳng phải là chuyện tốt lành gì, Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, Thái Hư loạn thế, hung thú trong bí ẩn chi địa đánh giết nhân loại mỗi ngày, đây là kết quả mà chúng ta muốn nhìn thấy sao?”
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng đây là nhân quả do Ma Thần gieo xuống? Vì sao không phải là thiên đạo sụp đổ dẫn tới Ma Thần tái hiện?”
Lam Hi Hoà nghẹn lời không thể đáp lại, ánh mắt nàng có vẻ phức tạp.
Nàng nhìn Lục Châu với vẻ dò xét: “Lục các chủ vậy mà lại nói đỡ cho Ma Thần?”
“Thánh nữ!” u Dương Huấn Sinh cao giọng gọi.
Lục Châu lại đưa tay lên ngăn lời hắn. Bại lộ thân phận sẽ không nghe được lời nói thật.
“Ngươi có thành kiến với Ma Thần quá sâu.”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói: “u Dương tiên sinh nhiều lần ngăn cản ta nói tiếp, còn cho là ta không biết rõ chuyện của Trọng Quang Đại Đế. Kỳ thực ta đã biết từ lâu rồi.”
u Dương Huấn Sinh cả kinh.
Lam Hi Hoà nói: “Trọng Quang Đại Đế chết trong tay Ma Thần.”
u Dương Huấn Sinh: “. . .”
Việc nên tới vẫn sẽ tới. Hắn không ngờ thánh nữ lại biết nhiều như thế, đúng là phiền phức. Trong lòng u Dương Huấn Sinh lo lắng vô cùng.
Huyền Dặc đế quân nghe Lam Hi Hoà nói vậy lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Đây là… cừu nhân gặp mặt đó nha!
Khi hai người đang bối rối không biết nên làm thế nào, Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Trọng Quang Đại Đế không phải chết trong tay Ma Thần.”
“Chẳng lẽ trong sách nói sai?” Lam Hi Hoà hỏi ngược lại.
“Mấy quyển sách cấm đó cũng chỉ là đồ giả mà thôi.”
“Ý của Lục các chủ là ta không nên tin lời sách sử? Lời của Lục các chủ mới là chân tướng?” Lam Hi Hoà không phục nói.
“Đủ rồi!” u Dương Huấn Sinh đứng lên, răn dạy nàng. “Hi Hòa.”
“u Dương tiên sinh?”
“Mau xin lỗi Lục các chủ đi.”
“? ? ?” Lam Hi Hoà mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
u Dương tiên sinh nói chém đinh chặt sắt: “Lời Lục các chủ nói chính là chân tướng!”
Lam Hi Hoà càng thêm ngơ ngác. Vị trưởng bối mà nàng tôn trọng nhất lại đứng về phía Lục các chủ?
“Ta không hiểu. Vì sao chứ?”
Đám người trầm mặc trước câu hỏi của nàng. Trong đạo trường lâm vào yên tĩnh.
Lát sau, Lục Châu mới nói: “Bản toạ không có lý do gì phải giết Trọng Quang.”
“. . .”
Đôi mắt Lam Hi Hoà mở to, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ vẻ thất thố vì kinh hãi, trái tim đập nhanh kịch liệt.
Nàng nhìn Lục Châu, run giọng nói: “Ma… Ma Thần?!”
Lục Châu thở dài một tiếng, xúc động nói: “Trước kia Trọng Quang là cao thủ nhất đẳng đương thời, hắn theo bản toạ đến Vô Tận Hải điều tra sự ảo diệu của thiên địa, cũng xem như là bằng hữu cùng chung chí hướng. Về sau khi đại địa bắt đầu phân tách, hắn muốn điều tra chân tướng nên đi tới Nhân Định, cũng chính là Đại Uyên Hiến bây giờ, rồi bị Ứng Long đánh lén. Sau đó trăm năm hắn tu dưỡng trong Trọng Quang điện, bản toạ cũng vì vậy mà giáng tội Ứng Long, giao thủ với nó bảy ngày bảy đêm, rút ra một sợi gân của nó để trừng phạt.”
“. . .”
Đám người nghe mà kinh hãi, đặc biệt đây lại là lời của người trong cuộc nói, cảm giác chấn động không khác gì tận mắt nhìn thấy.
“Bản toạ cất long cân trong hộp gấm, mang theo bên người. Vốn định tặng cho Trọng Quang, lại không ngờ hắn đột nhiên qua đời.”
Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Thật khó có thể tưởng tượng Lục các chủ mà nàng từng khinh thường năm xưa lại chính là Ma Thần đại nhân người người kính sợ!
Nàng cảm thấy rất loạn, đầu óc trống rỗng. Trầm mặc một lúc lâu, Lam Hi Hoà mới nói: “Năm đó Lục các chủ chỉ là hoá thân của ngài? Ngài vẫn luôn dùng hoá thân trêu đùa ta?”
Nàng vừa sợ, vừa giận, vừa không cam lòng. Nhớ lại ba chiêu từng thua ở Bạch Tháp, nàng lại cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
Lục Châu lắc đầu đáp: “Bản toạ rất hiếm khi ngưng tụ hoá thân.”
Lam Hi Hoà giật mình. Nếu đó là Lục các chủ thật vậy thì càng thêm châm chọc. Người mà nàng đối mặt vẫn luôn là Ma Thần chính chủ. Lam Hi Hoà rốt cuộc không nói nên lời.
u Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, kích động nói: “Lục huynh, ta chờ ngươi đã rất lâu!”
Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi và Giải Tấn An đều từng là bằng hữu của bản toạ?”
u Dương Huấn Sinh gật đầu: “Đương nhiên là bằng hữu.”
Tại Vân Trung Vực Lục Châu đã cảm thấy thái độ của u Dương Huấn Sinh đối với mình giống như đối với lão bằng hữu nhiều năm.
Lam Hi Hoà tròn mắt nói: “u Dương tiên sinh, ngài đã sớm biết rồi?”
Lam Hi Hoà còn kính trọng u Dương Huấn Sinh hơn cả Minh Tâm Đại Đế. u Dương Huấn Sinh giống như sư phụ, từ nhỏ đến lớn đều do hắn một tay dạy dỗ nàng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không có chuyện gì là hắn không biết. Lại không ngờ… u Dương Huấn Sinh cũng là bằng hữu của Ma Thần.
u Dương Huấn Sinh áy náy nói: “Thánh nữ, không phải ta muốn giấu diếm ngươi, nhưng ngươi là thánh nữ kế thừa Trọng Quang điện, mà chuyện của Ma Thần chung quy cũng chỉ là quá khứ. Ta vốn không ngờ được Lục huynh sẽ thật sự trở về. Xưa nay đâu có ai… có thể vĩnh sinh đâu?!”
Câu nói cuối cùng của hắn run lên vì kích động. Lục Châu cũng thở dài nói: “Lão phu quay về Thái Hư nhưng đã quên rất nhiều chuyện.”
u Dương Huấn Sinh hiểu ý Lục Châu, bình phục lại tâm tình, sau đó nhìn thoáng qua Lam Hi Hoà và Huyền Dặc đế quân.
Lục Châu gật đầu nói: “Cứ nói đi đừng ngại, đều là người một nhà.”
Lam Hi Hoà giật mình. Huyền Dặc đế quân thì nhìn về phía u Dương Huấn Sinh với vẻ mong đợi, hắn rất muốn nghe về truyền kỳ của lão sư nha.
Trong mắt u Dương Huấn Sinh tràn ngập hồi ức, chậm rãi nói: “Nói ra chỉ sợ hậu bối các ngươi không tin. Ta, Giải Tấn An và Lục huynh đều là những người sinh ra đầu tiên trên thế gian này.”