Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1961 Qua một cửa của lão phu

Chỉ là hắn không biết vì sao Thánh Điện đã dung túng thập điện đuổi Ngũ đế đi, bây giờ lại cho phép bọn hắn trở về.

“Cuộc chiến hôm nay đã kết thúc. Bản đế sẽ đích thân đi nói với Minh Tâm. Cáo từ.” Thanh Đế xoay người.

“Chờ đã.”

Trên thiên điện chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm. Đám người nghe tiếng bèn quay đầu nhìn sang.

Lục Châu xuất hiện trên không trung thiên điện, khoanh tay quan sát đám người. Trường bào bay phất phơ trong gió, ngũ quan góc cạnh thành thục, ánh mắt thâm thuý ổn trọng.

Khí thế toàn thân không nộ mà uy.

Ngay sau đó, Lục Châu đạp không đi xuống, chậm rãi đứng ở giữa sân. “Muốn tranh chức điện thủ, phải qua được một cửa của lão phu.”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”

Nếu nói trên đời này ai hiểu đại ma đầu kim liên giới, chủ nhân Ma Thiên Các nhất thì chỉ có thể là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Mặc kệ thời gian đã trôi qua bao lâu, bọn hắn đều không quên được thân ảnh ấy.

Tràng diện lâm vào yên tĩnh.

Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Châu đã cảm giác được người này không tầm thường.

Biểu tình trên mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở nên muôn màu muôn vẻ, phong phạm cao nhân biến mất không còn tung tích, Vu Chính Hải còn đưa tay lên dụi mắt, tưởng là mình nhìn nhầm.

Nhưng mà… không phải sư phụ thì còn ai vào đây?

Hai người đứng ngẩn ra tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh Đế mỉm cười nói: “Huyền Dặc điện từ bao giờ lại có thêm một vị cao thủ thế?”

Trong lòng Huyền Dặc đế quân có chút sợ hãi. Lão sư tự mình xuất mã để giành lại mặt mũi cho Huyền Dặc điện, bản thân hắn sao có thể yếu thế được, bèn cười nói:

“Đây là bằng hữu do bản đế quân tự mình mời đến Huyền Giáp điện.”

Trong lòng Lê Xuân đạo thánh cảm thấy kỳ quái. Người là do ta mời đến mà?

Thanh Đế khẽ gật đầu: “Khí tức trầm ổn, tu vi thâm hậu, xem ra có chút thủ đoạn.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Hai người các ngươi chơi đùa với hắn đi, để cho Huyền Dặc đế quân nhận ra chênh lệch, chức vị điện thủ kia không dễ giữ như vậy đâu.”

Thanh Đế nói xong, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn ở trong trạng thái ngây người, tựa như không nghe thấy Thanh Đế nói cái gì.

“Vu Chính Hải?”

Tiếng gọi khiến Vu Chính Hải giật mình tỉnh táo lại. Hắn vội vàng nói: “Loại… loại chuyện này giao cho sư đệ ta đi!”

Ngu Thượng Nhung cũng ngơ ngác, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Vẫn là sư huynh ra tay thì hơn.”

“Mời sư đệ.”

“Mời sư huynh.”

Thanh Đế, Huyền Dặc đế quân: “. . .”

Ngày thường chỉ cần có việc là bọn hắn sẽ tranh nhau mà làm, hôm nay thật kỳ quái, lại còn biết khiêm nhượng nhường nhau.

Thanh Đế nói: “Đây không giống tác phong của các ngươi.”

Vu Chính Hải bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cao giọng nói: “Kỳ thực lúc trước khi luận bàn với Trương điện thủ, ta dùng chút thủ đoạn nhỏ. Nếu đại chiến công bằng một trận, ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!”

Trương Hợp: “? ? ?”

Vu Chính Hải nói bổ sung: “Vũ khí này của ta tên là Bích Ngọc Đao, đã được Thanh Đế bệ hạ đưa vào Tuyết Sơn Trì tấn thăng lên hằng cấp. Ngươi dùng tay không luận bàn với ta, ta thắng cũng không anh hùng, vô cùng hổ thẹn a!”

“? ? ?”

Ngu Thượng Nhung cũng nói theo: “Ta cũng thế! Vừa rồi cùng ngươi chiến đấu ta cũng dùng vũ khí, nếu thật sự dùng tay không mà đánh, e là ta không phải đối thủ của Trương huynh. Hôm nay thắng một trận đều là nhờ may mắn, ngay cả Trương điện thủ ta cũng không bằng, sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục phân cao thấp với cao nhân khác?”

Thanh Đế vỗ vào tay vịn trên ghế, hừ một tiếng: “Trước khi đến các ngươi đâu có nói vậy? Thắng là thắng, thua là thua, liên quan gì đến vũ khí?”

Vu Chính Hải nói: “Ta cam nguyện nhận thua.”

Ngu Thượng Nhung cũng gật đầu: “Ta cũng thế.”

“Lẽ nào lại như vậy?! Bản đế cho các ngươi dùng Tuyết Sơn Trì, tốn hao tâm sức đề thăng vũ khí cho các ngươi, bây giờ lại nhận thua là thế nào?” Thanh Đế tức giận nói.

Lúc này, Lục Châu bỗng nhiên mở miệng: “Nói đi, ai trong các ngươi lên trước?”

“. . .”

Lời này rõ ràng là không cho phép cự tuyệt.

Vu Chính Hải suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối… ngài vừa nhìn đã biết là đại nhân vật, cần gì phải khó xử đám vãn bối chúng ta?”

Vù!

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải vung ra một chưởng.

Ầm!

Vu Chính Hải bay ngược ra sau, xoay chuyển mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Sắc mặt Vu Chính Hải biến hoá, nghi hoặc nhìn Lục Châu, thầm nghĩ chẳng lẽ đây không phải là sư phụ?

Ra tay thật hung ác.

Nhưng nhìn lại mấy lần, người trước mặt rõ ràng chính là sư phụ. Vậy vì sao sư phụ không vạch trần quan hệ giữa bọn hắn?

Mặc kệ, phải tiếp tục làm việc theo kế hoạch.

Vu Chính Hải cố nặn ra nụ cười, lúng túng nói: “Tiền bối quả nhiên hung mãnh, bội phục bội phục.”

Thân ảnh Lục Châu lại loé lên, xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải. Sau đó là tình cảnh ngược đãi thê thảm —— gần như là bị đánh từ một phía.

Cả quá trình kéo dài khoảng năm phút, Vu Chính Hải rốt cuộc rơi phịch xuống đất, mặt mũi lấm lem bùn đất.

“. . .”

Đám người lâm vào trầm mặc.

Sắc mặt Thanh Đế trở nên khó coi. Người không mù đều có thể nhìn ra Vu Chính Hải không có chút phản kháng nào. Không phải đối phương lợi hại, mà là Vu Chính Hải hoàn toàn nhận sợ.

Một thân ngạo khí thà chết không sờn mà nay lại biến thành cái dạng này?

Huyền Dặc đế quân âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ biết nhau?

Mà Lê Xuân đạo thánh đứng bên cạnh rốt cuộc cũng bừng tỉnh —— người này không phải là đồ đệ của Lục các chủ mà hắn từng nhìn thấy trong đạo trường của Trần Phu sao?!

Lê Xuân không phải kẻ ngu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn hắn đang diễn. Lúc này nhất định không thể vạch trần mà còn phải phối hợp diễn.

“Hay! Hay lắm!”

Lê Xuân vỗ tay bôm bốp khiến đám Huyền Giáp Vệ đứng gần đó giật cả mình. Ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng trừng mắt tức giận liếc hắn một cái.

“Đến lượt ngươi.” Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.

“. . .”

Ngu Thượng Nhung biết rõ một kiếp này không thể tránh được, hiển nhiên là sư phụ muốn nhân cơ hội này để kiểm tra thực lực của mình, bèn lấy lại bình tĩnh.
Chương 1962 Thủ hạ bại tướng

Vù! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ.

Thấy cảnh này, Thanh Đế khẽ gật đầu. Còn tạm được.

Trường Sinh Kiếm lao về phía Lục Châu. Lục Châu dùng hai ngón tay tạo ra vô số kiếm cương bao phủ lấy Trường Sinh Kiếm, dùng tư thế hoàn toàn nghiền ép nhào tới.

Thanh Đế giật mình nói: “Chí Tôn?”

Vù vù vù!

Hư ảnh Ngu Thượng Nhung lùi về sau, đáng tiếc kiếm cương đã đến rất gần, không gian chung quanh đều bị phong toả.

Kiếm cương cấp tốc chém tới, mấy hơi thở sau Lục Châu mới buông tay, kiếm cương đầy trời lập tức tiêu tán.

Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng. Chiến đấu kết thúc.

Đám người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Thoạt trông hắn vẫn rất bình thường.

Rẹt.

Một tiếng xé vải vang lên, thanh bào trên người Ngu Thượng Nhung đột nhiên nứt toác, rõ ràng là vết tích kiếm cương lưu lại.

“Hay!” Lê Xuân lại vỗ tay lần nữa. “Kiếm thuật quá hay!”

“. . .” Huyền Dặc đế quân cau mày nói, “Trong này không có chuyện của ngươi.”

“…Vâng.” Lê Xuân bất đắc dĩ rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại.

Chờ Lê Xuân đi rồi, Ngu Thượng Nhung mới khom người nói với Lục Châu: “Ta thua.”

Lục Châu không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn bọn hắn.

“Kiếm thuật của ta chỉ mới học được chút da lông, ở trước mặt tiền bối vẫn còn kém xa.” Hắn cúi đầu nói.

Vu Chính Hải cũng đứng dậy khom người: “Đao pháp của ta cũng quá kém cỏi rồi.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, không ngừng hạ mình nói.

Thấy vậy, Thanh Đế đột nhiên giơ tay lên ngăn lại: “Chờ đã… Các ngươi có quen biết phải không?”

Vu Chính Hải nói: “Thanh Đế bệ hạ nói đùa, sư huynh đệ chúng ta đến từ cửu liên, làm gì có cơ hội nhận biết người trong Thái Hư?”

Ánh mắt Thanh Đế trở nên thâm thuý, nói ra một lời chấn kinh toàn trường: “Ngươi chính là sư phụ của bọn hắn?”

Huyền Dặc đế quân thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’!

Thanh Đế không đợi Lục Châu phủ nhận đã nói tiếp: “Bản đế sống lâu như vậy, các ngươi chơi tâm cơ gì bản đế cũng nhìn ra.”

Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Trước kia lão phu lưu lại hai công pháp tu hành, một là Đại Huyền Thiên Chương, hai là Quy Nguyên Kiếm Quyết.”

Thanh Đế gật đầu nói: “Có thể tạo ra công pháp tinh diệu như vậy, ngươi có năng lực của Chí Tôn. Chỉ là bản đế không hiểu, từ bao giờ Thái Hư lại có một nhân vật như ngươi? Sao bản đế chưa từng nghe nói?”

Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Nghe nói Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng từng vì cạnh tranh vị trí thập điện thất bại mà bị ép rời khỏi Thái Hư, đến cư ngụ trên vùng đất thất lạc ở Vô Tận Hải. Đã một trăm ngàn năm trôi qua… đừng nói là lão phu, hiện tại ngươi có nhận ra mười vị điện chủ thập điện không? Thập điện đã sinh ra bao nhiêu cường giả, ngươi biết hết không?”

Đám Huyền Giáp Vệ khẩn trương vô cùng. Ngay cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng sinh lòng kinh ngạc. Sư phụ lại làm căng với Thanh Đế?

Ai ngờ Thanh Đế không hề tức giận mà nói: “Ngươi nói đúng. Cho nên… bản đế mới trở về đây.”

“Lão phu cũng trở về.”

Không biết vì cái gì, khi Huyền Dặc đế quân nghe Lục Châu nói câu này, trong lòng lại cảm thán một tiếng. Một lời hai ý, có lẽ chỉ có người biết thân phận thật của Lục Châu như hắn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

“Chí Tôn nên luận bàn với Chí Tôn. Ngươi đã là sư phụ của bọn hắn, vậy thì hãy phân cao thấp với bản đế.” Thanh Đế thản nhiên nói.

Lục Châu khẽ lắc đầu: “Thắng bại đã phân, không cần so nữa.”

“Thắng bại đã phân?” Thanh Đế nghi hoặc hỏi, “Còn chưa bắt đầu sao lại nói đã phân thắng bại?”

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, giọng điệu đạm nhiên: “Nếu vẫn không nhớ nổi thì trở về suy nghĩ cho thật kỹ.”

Thanh Đế nhướng mày, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo quang hoa, nguyên khí nhanh chóng hội tụ.

Cũng chính lúc này, Huyền Dặc đế quân cũng lên tiếng: “Linh Uy Ngưỡng, trí nhớ ngươi đúng là càng ngày càng kém.”

“Hả?” Thanh Đế nhíu mày nói, “Ngay cả ngươi cũng cho rằng bản đế sẽ thua?”

“Ý của bản đế quân là, ngươi vốn chính là thủ hạ bại tướng.” Huyền Dặc đế quân khẽ lắc đầu.

“Vậy thì phải chứng minh đi.”

Ông ——

Dưới chân Thanh Đế xuất hiện một toà thanh liên khổng lồ bao trùm cả Huyền Dặc đại điện. Chỉ cần hắn giẫm nhẹ chân một cái, cả toà đại điện sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Thanh Đế nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn đáp lời.

Đúng lúc này, Lục Châu khẽ đạp không một cái. Lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo tạo thành gợn sóng dập dờn, lan tràn về phía toà thanh liên.

Thanh Đế từ từ mở to mắt nhìn về phía Lục Châu…

Tu hành giả có năng lực nhận biết và trí nhớ siêu cường, tựa như một kỳ thủ cao siêu luôn nhớ được các nước cờ dù đã qua quá lâu. Chỉ là… loại cảm giác này quá mức xa xôi, xa đến cả trăm ngàn năm.

Thế cho nên Thanh Đế mới cảm thấy mơ hồ, sa vào loại trạng thái phi thường quái dị.

Hắn nhìn xuống thanh liên dưới chân, khẽ điểm một cái. Liên toạ biến mất. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Châu đầy phức tạp, không phủ nhận mà chậm rãi nói:

“Hôm khác gặp lại.”

Nói xong Thanh Đế xoay người bay vào hư không.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.

Lục Châu nói: “Thanh Đế có ơn với các ngươi. Đi đi.”

Hai người không nói gì, thậm chí một tiếng sư phụ cũng không gọi. Mặc kệ người khác nói thế nào, bọn hắn vẫn phải tiến hành kế hoạch đã định. Tất cả mọi chuyện đều phải làm từng bước.

Hai người chắp tay khom người với Lục Châu, sau đó bay vào không trung rồi biến mất.

Huyền Dặc đế quân đi tới đứng bên cạnh Lục Châu, truyền âm nhập mật nói: “Lão sư thu đồ đệ từ bao giờ?”

“Rất nhiều năm trước.”

“Không ngờ đồ đệ của ngài lại tài năng xuất chúng như vậy. Hai người này có tu vi cực cao, tiền đồ không thể hạn lượng, tất sẽ thành Chí Tôn. Nhân tài như vậy chẳng trách Thanh Đế cũng nhìn trúng, so với hai người ở Nam Ly Sơn thì mạnh hơn rất nhiều. Hai người này có phong phạm cao thủ, chỉ cần bồi dưỡng thêm thì ngày sau sẽ có thể trở thành chủ nhân thập điện. Còn hai tên ở Nam Ly Sơn kia… nếu không có hạt giống Thái Hư thì cũng chỉ là đám lưu manh chợ búa.” Huyền Dặc đế quân nói.

Lục Châu thấp giọng đáp: “Hai người kia cũng là đệ tử của lão phu.”

“. . .”
Chương 1963 Cao nhân đứng sau màn

Huyền Dặc đế quân ngơ ngác, lời trong họng như bị nghẹn lại… Hắn cố sức nuốt xuống, lời nói xoay chuyển:

“Có thể khiến người ta nhầm tưởng là lưu manh nhưng kỳ thực bên trong lại đa mưu túc trí, rõ ràng là nhân tài hiếm thấy.”

Vừa nói Huyền Dặc đế quân vừa len lén liếc nhìn Lục Châu. Phù, may mà lão sư không tức giận nha!

“Chẳng trách bọn hắn đều có thể đánh bại Trương Hợp. Dù là ai trong số bọn hắn trở thành điện thủ Huyền Dặc điện ta cũng rất hoan nghênh. Chỉ là… Thanh Đế đã đoán được gì đó, hắn sẽ không dễ dàng thả hai người bọn họ đến đây.” Huyền Dặc đế quân tiếc nuối nói.

Lục Châu không để ý mấy chuyện này, cũng lười suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần xác nhận hai đồ đệ không có việc gì, tu vi lại tịnh tiến là đủ.

Tiếp theo phải đi kiểm tra các đồ đệ khác.

Lục Châu nói: “Nếu ngươi có thời gian thì cùng lão phu đến Thượng Chương một chuyến.”

Huyền Dặc đế quân lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có thời gian. Lúc nào cũng được hết.”

“Tốt.”

Huyền Dặc đế quân đột nhiên nghĩ ra cái gì. “Lục… Lục các chủ, không phải hai nha đầu kia cũng là…”

Lục Châu gật đầu rồi không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Huyền Dặc đế quân nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên giật thót, lại hỏi: “Vậy những người còn lại…”

Lục Châu vẫn không đáp lời, rời khỏi Huyền Dặc điện.

Im lặng chính là ngầm thừa nhận.

“. . .”

Trong lòng Huyền Dặc đế quân như bừng tỉnh. Thì ra hạt giống mà Thái Hư tìm kiếm bấy lâu nay đều bị lão sư cướp đi!

Lão sư mới là cao nhân đứng sau màn!

Thấy Huyền Dặc đế quân suy tư, Trương Hợp không nhịn được nói:

“Đế quân, hay là ta nhường chức vị điện thủ này cho Lục các chủ nha? Ta biết đế quân sợ trong lòng ta không thoải mái, lại không yên lòng giao vị trí này cho người ngoài, nhưng ta đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ cần Huyền Dặc điện trở nên cường đại, ta cam nguyện lùi về sau mà không có bất kỳ lời oán giận nào.”

Huyền Dặc đế quân nhìn hắn một cái, trầm mặc nửa ngày mới hừ một tiếng: “Tự mình đa tình.”

Nói xong hắn khoanh tay đi trở vào đại điện, lộ rõ vẻ “mặc kệ ngươi”.

“Đế quân, ta thật sự không ngại mà.”

Huyền Dặc đế quân quay đầu lại nói: “Nếu thật không muốn làm điện thủ nữa, vậy thì chọn một trong bốn người đã đánh bại ngươi đi.”

Trương Hợp vẫn lì đòn nói: “Nhưng ta cảm thấy Lục các chủ mới là người thích hợp nhất.”

Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Ngươi không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?”

“A?”

“Cút.”

Trương Hợp bèn chắp tay thi lễ rồi cấp tốc rời khỏi Huyền Dặc điện, trong lòng uỷ khuất vô cùng.

Lê Xuân đạo thánh từ xa bay tới, thấy tâm tình hắn suy sụp bèn cười nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngươi ủ rũ cái gì?”

“Đế quân thay đổi rồi.”

“Hả?”

“Đế quân đã tấn thăng thành đại đế quân, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc? Cho dù Thanh Đế đích thân tới đế quân cũng không hề e ngại, vì sao lại nịnh nọt người của Bạch Đế như vậy?”

Lê Xuân thọc hắn một cái. “Ngươi dám nói đế quân nịnh nọt?”

“Hầy, ta cũng không muốn nói vậy, nhưng sự thật chính là như thế.” Mỗi hành động của đế quân Trương Hợp đều nhìn thấy, đó không phải nịnh nọt thì là gì?

Lê Xuân than khẽ một tiếng: “Kỳ thực ta cũng nghĩ giống ngươi. Nhưng sau chuyện hôm nay ta mới biết, sự tình không đơn giản như thế.”

“Hả?”

“Trương điện thủ, dùng đầu óc đi. Khoảng thời gian này ngươi bị đánh quá nhiều nên mới không còn tỉnh táo mà suy nghĩ.” Lê Xuân nhắc nhở.

Trương Hợp ngẩn người.

“Hôm nay Lục các chủ thay đế quân ngăn cản Thanh Đế, ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như chúng ta tưởng?” Lê Xuân nói tiếp.

Trương Hợp khẽ nhíu mày.

Nghe được lời nhắc nhở của Lê Xuân, hắn đứng thẳng sống lưng, khí thế cao cao tại thượng ngày xưa cũng trở về.

Cẩn thận ngẫm lại tình cảnh Huyền Dặc đế quân ở cạnh Lục các chủ, hai mắt hắn bỗng sáng lên.

. . .

Hôm sau.

Trong Thượng Chương đại điện.

Một vị phụ nhân mặc hoa phục lộng lẫy đi tới bên cạnh Thượng Chương Đại Đế nói khẽ: “Đại Đế bệ hạ, nhân tuyển cho chức điện thủ đã chọn được chưa?”

Thượng Chương Đại Đế khoanh tay nhìn về phía trước, thở dài đáp: “Quân Hoa, hay là ngươi quyết định thay bản đế đi.”

Phụ nhân này chính là thê tử kết tóc của hắn, Khổng Quân Hoa.

Khổng Quân Hoa cười nói: “Trong lòng bệ hạ đã có kết quả, cần gì phải hỏi lại thiếp thân?”

“Ồ?” Thượng Chương Đại Đế mỉm cười hỏi, “Nàng nói xem.”

“Dựa theo quy củ Thái Hư, mỗi điện chỉ có một vị điện thủ. Vị trí điện thủ Thượng Chương điện đã để trống lâu như vậy, cũng nên có người tiếp nhận rồi. Hai nha đầu này dù là thiên phú hay phẩm hạnh đều rất không tệ. Tiểu Diên Nhi thông minh lanh lợi, thiên chân vô tà, Hải Loa thanh nhã hào phóng, làm người cẩn thận. Ta đều thích cả hai nàng.” Khổng Quân Hoa không đưa ra đáp án rõ ràng.

Thượng Chương Đại Đế nói: “Phu nhân, đừng nói quanh co lòng vòng.”

“Vậy thiếp thân xin nói thẳng. Tiểu Diên Nhi chính là nhân tuyển tốt nhất, không thể nghi ngờ.”

Về phần lý do thì không cần nói nữa, tin rằng trong lòng Thượng Chương Đại Đế cũng biết rõ vì sao.

Thượng Chương Đại Đế không bất ngờ, chỉ là thở dài nói: “Vậy Hải Loa thì nên làm thế nào?”

“Thánh Điện cần bổ sung nhân tài để bảo vệ thập điện, duy trì cân bằng trong Thái Hư. Hải Loa tự có chỗ cần đến.” Khổng Quân Hoa cười nói, “Chiên Mông điện đã phái người đến Thượng Chương, hình như có ý nâng đỡ Hải Loa thành điện thủ tân nhiệm.”

“Chiên Mông điện?” Thượng Chương nhíu mày, “Tứ đại điện chủ trong thập điện đã vẫn lạc, hiện tại còn chỗ đứng trong Thái Hư cũng là nhờ Thánh Điện chiếu cố. Chiên Mông là đám rắn không đầu, hỗn loạn không chịu nổi, bản đế không yên lòng để Hải Loa qua đó.”

“Chính bởi vì bọn hắn là rắn không đầu nên mới có thể nâng đỡ Hải Loa thành điện thủ. Đến lúc đó Thượng Chương điện chúng ta lại có thêm một minh hữu.” Khổng Quân Hoa nói.

Thượng Chương Đại Đế trầm mặc.

Nửa ngày sau hắn mới lên tiếng: “Bên phía Thánh Điện có thái độ gì?”

“Thánh Điện đâu có thèm quản mấy chuyện nhỏ nhặt này. Minh Tâm Đại Đế chỉ quan tâm đến cân bằng trong thiên địa, cho dù người khác chết hết hắn cũng không để ý tới. Thiên Khải Chi Trụ sập làm Thượng Chương bị ảnh hưởng cũng đâu thấy hắn đến thăm chúng ta lần nào.” Khổng Quân Hoa nói.
Chương 1964 Lựa chọn của Thượng Chương

“Minh Tâm à Minh Tâm, trong lòng ngươi thật sự chỉ có thiên địa cân bằng?” Thượng Chương lẩm bẩm.

“Đến vị trí của hắn, có lẽ chỉ có cân bằng mới là thứ hắn quan tâm nhất.”

“Hừ!” Thượng Chương Đại Đế không vui nói, “Nàng cho rằng Minh Tâm là người tốt sao?”

“Suỵt ——” Khổng Quân Hoa giật mình, đưa tay lên môi suỵt một tiếng.

Thượng Chương xem thường nói: “Nơi này là Thượng Chương, bản đế phê bình hắn hai câu thì sao chứ?”

“Thiếp thân chỉ sợ tai vách mạch rừng.”

Vừa dứt lời, một tu hành giả từ bên ngoài đi vào đại điện, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, phu nhân, điện thủ Ô Hành của Chiên Mông điện đến.”

“Mời vào.” Thượng Chương Đại Đế trở lại vương toạ, chậm rãi ngồi xuống.

Bên ngoài đại điện, Ô Hành mặc một thân trường bào đen, dáng người khôi ngô, ánh mắt sắc bén dẫn theo một đám người đi vào Thượng Chương đại điện.

“Điện thủ Ô Hành Chiên Mông điện bái kiến Thượng Chương Đại Đế.” Đám người Ô Hành khom người hành lễ.

“Miễn lễ.” Thượng Chương Đại Đế vừa đánh giá hắn vừa nói.

Khổng Quân Hoa đứng bên cạnh cũng cười nói: “Ô điện thủ, ta đã đọc thư ngươi gửi, nhưng bây giờ ngươi qua đây có phải là hơi gấp gáp rồi không?”

Ô Hành bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào. Điện thủ chi tranh sắp bắt đầu, Chiên Mông điện lại như rắn mất đầu suốt trăm ngàn năm nay, ta sao có thể là đối thủ của đám đạo thánh kia. Chẳng bằng nhân cơ hội này tìm một người có hạt giống Thái Hư, lại có Đại Đế làm hậu thuẫn thì tốt biết chừng nào.”

Khổng Quân Hoa gật đầu nhìn về phía Thượng Chương.

Thượng Chương nói: “Bản đế đúng là có hai người. Nhưng mà các nàng đều còn quá nhỏ, bản đế đề cử cho ngươi mấy vị đạo thánh của Thượng Chương điện, ngươi thấy thế nào?”

Ô Hành lập tức lắc đầu:

“Đa tạ hảo ý của Đại Đế, tuy rằng đạo thánh khác có thể tham gia điện thủ chi tranh, nhưng ngài cũng biết bọn hắn sẽ chỉ dừng lại ở đó. Người thật sự có thể đi xa hơn vẫn là đám người có hạt giống Thái Hư. Như Lam Hi Hoà của Trọng Quang điện, cho đến nay cũng đâu có ai dám đến khiêu chiến nàng ta.”

Thượng Chương Đại Đế do dự. Dù sao hai nàng cũng là nhân tài do hắn vất vả tìm về.

Ô Hành lấy ra một phong thư, cung kính dâng lên: “Ta đã trưng cầu ý kiến của Thánh Điện, đây là thư trả lời của bọn hắn.”

Thượng Chương Đại Đế đọc thư xong, phất tay áo một cái, phong thư hoá thành bột mịn.

“Thánh Điện cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, sao không bảo hắn nhường đi?”

“Thất Sinh tiên sinh là điện thủ Đồ Duy điện. Người họ Chư kia nghe nói còn đang cân nhắc xem chọn điện nào.” Ô Hành khom người, cao giọng nói: “Xin Đại Đế bệ hạ lấy đại cục làm trọng.”

Thượng Chương Đại Đế không nói chuyện.

Khổng Quân Hoa hạ lệnh: “Mời hai nha đầu tới đây.”

“Vâng.” Một tu hành giả xoay người rời đi.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đi vào đại điện.

Khổng Quân Hoa biết Đại Đế mềm lòng, rất nhiều lời không thể tự nói bèn chủ động đứng dậy, mỉm cười với hai nàng: “Diên Nhi, Hải Loa.”

“Tham kiến phu nhân.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhún người hành lễ.

Ô Hành quay đầu đánh giá hai nàng, trong mắt ngập tràn mừng rỡ.

Khổng Quân Hoa nói: “Gọi các ngươi tới là vì có một việc quan trọng muốn thương lượng với các ngươi. Việc này Đại Đế bệ hạ không làm chủ được, muốn hỏi ý các ngươi một chút.”

“Việc gì thế?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

Khổng Quân Hoa liền kể lại ý định của Chiên Mông điện.

Tiểu Diên Nhi nhíu chặt mày, quan sát Ô Hành một chút rồi nói: “Muốn chúng ta đến làm điện thủ Chiên Mông điện?”

“Đúng vậy.” Khổng Quân Hoa cười nói, “Điện thủ là vị trí tượng trưng cho thân phận và địa vị, là con đường phải đi qua trước khi trở thành điện chủ, chưởng khống thập điện, duy trì cân bằng trong thiên hạ.”

“Không hứng thú.” Tiểu Diên Nhi đáp.

Ô Hành: “. . .”

Khổng Quân Hoa tiếp tục nói: “Các ngươi hiện tại đã là đạo thánh, đặc biệt là Tiểu Diên Nhi không bao lâu nữa sẽ tấn thăng đại đạo thánh, thiên phú cực cao. Không nên bỏ lỡ cơ hội tốt này.”

Nói xong lời này, Khổng Quân Hoa nhìn về phía Ô Hành.

Ô Hành không phải người ngu xuẩn, đương nhiên minh bạch ý tứ của Khổng Quân Hoa, bèn khom người cười nói: “Đại Đế bệ hạ, nếu có thể, Chiên Mông điện ta nguyện nâng đỡ vị cô nương này trở thành điện thủ.”

Bàn tay hắn duỗi ra trước mặt Hải Loa.

Khổng Quân Hoa khen ngợi Tiểu Diên Nhi trước mặt mọi người, nếu hắn còn không thức thời thì chính là đồ không hiểu chuyện.

Hơn nữa Ô Hành cảm thấy Tiểu Diên Nhi có bệnh công chúa rất nặng, không dễ trêu vào. Nha đầu bên cạnh văn nhã yên tĩnh, hẳn là dễ đối phó hơn.

Hải Loa nói: “Không hứng thú.”

Giọng điệu và thái độ không hề khác Tiểu Diên Nhi.

Ô Hành: “. . .”

Bản thân hắn rất tự tin về Chiên Mông điện. Tuy rằng bọn hắn là rắn mất đầu nhưng vẫn luôn được Thánh Điện nâng đỡ, cửu điện còn lại cũng không gây khó dễ gì. Huống hồ Thái Hư rộng lớn như vậy, ai sẽ rảnh rỗi chạy tới gây sự với Chiên Mông điện?

Ô Hành nói: “Hải Loa cô nương, Chiên Mông điện chúng ta là một trong thập điện. Nếu ngài chịu gia nhập Chiên Mông, tương lai rất có thể sẽ kế thừa vị trí điện chủ. Ngài có biết vị trí điện chủ có ý nghĩa như thế nào không?”

Hải Loa hỏi: “Ý nghĩa gì?”

“Nghĩa là ngài sẽ có cơ hội tiếp xúc với thiên Chí Tôn. Hẳn là không cần ta giới thiệu, ngài cũng biết thiên Chí Tôn cường đại như thế nào nhỉ?” Ô Hành lộ vẻ kiêu ngạo.

“Không biết.” Hải Loa lắc đầu.

“. . .”

Đúng là tức chết người.

Khổng Quân Hoa nói: “Thiên Chí Tôn là cảnh giới chí cao trong Thái Hư. Đến thiên Chí Tôn sẽ lĩnh ngộ được quy tắc và lực lượng thuần tuý nhất trong thiên địa, không bị không gian ước thúc.”

“Thế có chết không?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt hỏi.

“. . .”

Khổng Quân Hoa cũng bị nghẹn lại, nói không nên lời.

Thấy biểu tình của mọi người có vẻ quái dị, Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói: “Đại Đế bệ hạ từng nói không ai có thể vĩnh sinh.”

Ý là, các ngươi đừng có mà nói với ta thiên Chí Tôn đột phá được thời gian trói buộc, đạt được vĩnh sinh nha?

Khổng Quân Hoa mỉm cười nói: “Đúng là không ai có thể vĩnh sinh, chỉ là sống lâu hơn người khác mà thôi. Thiên Chí Tôn chính là nhóm người sống lâu nhất trên đời này.”
Chương 1965 Gặp vi sư còn không quỳ xuống?

“Được rồi.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Khổng Quân Hoa nói: “Chỉ có điện chủ mới có tư cách tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ để cảm ngộ thiên địa lực lượng, hoàn thành thuế biến.”

Ô Hành cười nói: “Cho nên Hải Loa cô nương còn chờ gì nữa? Đây chính là cơ hội tốt vô cùng. Một khi gia nhập Chiên Mông điện, từ nay về sau Chiên Mông sẽ là minh hữu của Thượng Chương, chúng ta là châu chấu cột trên cùng sợi dây thừng.”

Hải Loa không tỏ thái độ, nàng chỉ quan sát Khổng Quân Hoa và Thượng Chương Đại Đế, sau đó nhún người nói: “Vẫn là để Đại Đế làm chủ đi.”

Thượng Chương Đại Đế không lập tức đáp ứng Ô Hành mà hỏi: “Ngươi có thể đảm bảo nàng được an toàn không?”

“Đương nhiên.” Ô Hành vỗ ngực đáp, “Nếu Hải Loa cô nương gia nhập Chiên Mông, chúng ta cung phụng nàng còn không kịp đây. Có ngài là chỗ dựa, ai dám động đến đầu ngón tay của nàng? Thánh Điện và cửu điện đều đang nhìn nha.”

Thượng Chương Đại Đế gật đầu, thở dài nói: “Hải Loa, với thiên phú của ngươi mà ở lại Thượng Chương điện làm đạo thánh bình thường thì thiệt thòi cho ngươi lắm.”

Lời này của hắn đã mang ý nghĩa rõ ràng.

Biểu tình của Hải Loa cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta hiểu.”

Tiểu Diên Nhi ngăn trước người Hải Loa, nói lớn: “Không được! Ta và Hải Loa không thể tách ra!”

Khổng Quân Hoa bất đắc dĩ nói: “Diên Nhi, chuyện này không thể oán Đại Đế được. Cả Thái Hư này đều chú ý tới các ngươi, chúng ta không còn cách nào khác.”

Lời này là sự thật.

Thấy Tiểu Diên Nhi còn muốn phản bác, Hải Loa kéo ống tay áo nàng lại. Tiểu Diên Nhi bỗng nói:

“Vậy ta đi cùng nàng!”

“Ngươi ở lại Thượng Chương, về sau ngươi chính là điện thủ Thượng Chương điện.” Khổng Quân Hoa nói.

Hải Loa nắm tay Tiểu Diên Nhi: “Ta không sao, tỷ yên tâm đi.”

“Nhưng mà… nhưng mà ta không muốn cách xa muội.” Tiểu Diên Nhi buồn bã đáp.

Từ khi tiến vào Thái Hư, hai nàng đều là chỗ dựa tinh thần của nhau.

Thượng Chương đành đứng dậy nói: “Hôm nay lên đường luôn đi.”

Ô Hành mừng rỡ khom người: “Đa tạ Đại Đế bệ hạ!”

“Nếu nàng có sự tình gì, bản đế tìm ngươi tính sổ.”

“Ngài yên tâm, dù cho Chiên Mông điện không xong thì tổ tiên chúng ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an.” Ô Hành nói.

“Tổ tiên ngươi bế quan lâu như vậy còn có thời gian quản mấy chuyện này?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc hỏi.

Tổ tiên Ô Hành chính là tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, là kẻ sống lâu nhất ở Thái Hư, được gọi là Đại Vu Thần. Nghe nói trước khi bế quan hắn là tiểu Chí Tôn, chỉ thiếu chút nữa đã tấn thăng đế quân.

“Được Đại Đế nhớ thương, tổ tiên ta đã xuất quan rồi.” Ô Hành mỉm cười đáp, “Mấy ngày nữa lão nhân gia người sẽ tới bái phỏng ngài.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Chúng ta không quấy rầy mọi người nữa. Hải Loa cô nương, mời.” Ô Hành nghiêng người ra hiệu.

Ngay khi Ô Hành vừa định rời đi, một tu hành giả bỗng chạy vào đại điện, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, Huyền Dặc đế quân đến.”

“Huyền Dặc đế quân? Hắn đến đây làm gì?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc nói.

“Hắn nói muốn bái phỏng hai vị cô nương.”

Ô Hành thầm nghĩ, lại thêm một người tới cạnh tranh, suy cho cùng đều là vì người nắm giữ hạt giống Thái Hư quá thơm, thế là vội vàng nói: “Đại Đế bệ hạ, tổ tiên dặn ta đi nhanh về nhanh, ta không trì hoãn ở đây nữa.”

Hắn đi tới bên cạnh Hải Loa, làm tư thế mời. Hải Loa khẽ sửng sốt, không biết có nên đi hay không. Nàng quay đầu nhìn về phía Thượng Chương.

Thượng Chương Đại Đế trầm mặc không nói.

Khổng Quân Hoa bèn lên tiếng: “Nghe nói Trương điện thủ của Huyền Dặc điện đã thua trận ở Nam Ly Sơn. Hiện tại người đến khiêu chiến Trương Hợp không ít, thế mà Huyền Dặc đế quân còn có thời gian đến chỗ chúng ta?”

Thượng Chương Đại Đế vung tay áo nói: “Chuyển cáo cho hắn hôm nay bản đế không khoẻ, ngày khác gặp lại.”

Nghe vậy hai mắt Ô Hành sáng rỡ, trong bụng vui vẻ như nở hoa.

Hải Loa lộ vẻ thất vọng.

Ô Hành bèn nhắc nhở: “Diên Nhi cô nương, xin nhường đường.”

Đúng lúc này, giọng Huyền Dặc đế quân từ bên ngoài truyền tới: “Thượng Chương Đại Đế, ngươi đúng là kiêu ngạo quá nhỉ, bản đế quân tự mình đến thăm ngươi mà ngươi còn không muốn gặp?”

Bên ngoài xuất hiện lực lượng ba động. Mấy tu hành giả Thượng Chương điện không dám dùng lực ngăn cản Huyền Dặc đế quân.

Thượng Chương Đại Đế ngồi xuống nói: “Để hắn vào đi.”

Vù vù.

Hai đạo thân ảnh bay vào trong đại điện, một người mặc trường bào, một người mặc hoa phục, sắc mặt đạm nhiên.

Đám người quay đầu nhìn lại.

Khi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy người mặc trường bào, trong lòng các nàng suýt chút nữa đã quên mất kế hoạch, hốt hoảng kinh hô: “A… sư…”

Tiểu Diên Nhi giơ hai tay lên bụm chặt miệng mình, vành mắt đỏ ửng. Hải Loa cũng không khá hơn là bao, sững sờ đứng như trời trồng.

“Sao thế?” Khổng Quân Hoa hỏi.

Lục Châu quét mắt nhìn toàn trường, đạm mạc nói: “Xem ra lão phu đến đúng lúc rồi.”

“Vị này là?” Khổng Quân Hoa lễ phép hỏi.

Huyền Dặc đế quân giới thiệu: “Vị này là bằng hữu của bản đế quân, hôm nay hắn đến Thượng Chương để thăm cố nhân.”

“Cố nhân?”

Huyền Dặc đế quân vốn định nói là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhưng Lục Châu đã nâng tay lên ngắt lời hắn, trầm giọng nói:

“Gặp vi sư còn không quỳ xuống?”

Trực tiếp ngả bài.

Sở dĩ Lục Châu lựa chọn ngả bài với hai nha đầu là vì các nàng tuổi nhỏ, cần được chăm sóc chiếu cố. Dù là kinh nghiệm sống hay lịch duyệt đều kém xa đám sư huynh sư tỷ quanh năm sống trên lưỡi đao.

Phịch!

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không nói hai lời, lập tức quỳ xuống đồng thanh nức nở:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Đám người xôn xao. Thượng Chương Đại Đế, Ô Hành và Khổng Quân Hoa đều nghi hoặc nhìn Lục Châu, đánh giá vị sư phụ đột nhiên xuất hiện này.

“Ngươi chính là sư phụ của hai nha đầu?” Thượng Chương Đại Đế hỏi.

Lục Châu ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Thượng Chương. Lục Châu biết cả mười vị điện chủ thập điện, nắm rõ tính tình của bọn hắn trong lòng bàn tay.

Chỉ là… Ma Thần năm đó đã không còn.

Lục Châu không để ý tới hắn mà thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Thấy hai nha đầu vui tới phát khóc, Lục Châu liền biết lời của lão tứ trước đó rõ ràng là nói bậy nói bạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK