Vu Sinh chắp tay nói: “Các chủ không cần phải như thế… Một khi thập vu đã ra tay thì hơn xa thập đại cao thủ của danh môn chính đạo! Tiền bối không ở trong bình chướng thì sao có thể chống lại?”
Nhậm Bất Bình phất tay, hỏi tên thuộc hạ đứng sau lưng: “Tam thủ toạ đâu?”
“Tam thủ toạ và Kiếm Thánh La Sĩ Tam rất nhanh sẽ đến.” Tên thuộc hạ khom người trả lời.
Hoa Vô Đạo cau mày.
Sự tình hắn không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Hắn vốn xuất thân từ Vân Tông… nay đầu nhập vào Ma Thiên Các, người hắn không muốn gặp nhất chính là các đồng môn cũ.
“Hoa trưởng lão… Kiếm Thánh La Sĩ Tam luôn chỉ quan tâm đến việc tu hành, sao bây giờ lại cấu kết với Ma Sát Tông? Vân Tông không phải luôn tự xưng là danh môn chính đạo hay sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng, không thể giải thích.
Ngay cả bản thân hắn còn gia nhập Ma Thiên Các thì còn nói được ai.
Phan Trọng nói: “Kiếm Thánh La Sĩ Tam là đệ đệ của La Trường Khanh, một trong tam đại Kiếm Si. Kiếm thuật của cả hai đều đăng phong tạo cực, một lòng vấn đạo, rất ít khi tham dự vào các cuộc phân tranh. Không ngờ rốt cuộc La Sĩ Tam lại trở thành quân cờ cho người khác.”
Vu Sinh lắc đầu, không tán đồng. “Lời ấy của Phan huynh sai rồi. Ngươi xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, cũng là danh môn chính đạo, nay lại gia nhập Ma Thiên Các. Chẳng lẽ… ngươi không phải là con cờ của Ma Thiên Các hay sao?”
Gió thổi tới.
Gợn lên trường bào màu đỏ của Vu Sinh và Vu Quan.
Thái độ của hai người bây giờ đã trở nên cứng rắn.
Phan Trọng hừ lạnh nói: “Tuy ta gia nhập Ma Thiên Các nhưng tự thấy mình không thẹn với lương tâm. Các ngươi đường đường là hậu nhân của thập vu, nay lại biến thành chó săn của Mạc Ly. Chẳng lẽ… ngươi thật sự không thấy thẹn với các tiên hiền sao?”
“Dùng miệng lưỡi để phân tranh cũng vô dụng. Ta trung tâm với triều đình, có nhật nguyệt chứng giám.” Vu Sinh chắp tay.
“Ta nhổ vào!” Phan Trọng không nhịn được nữa. “Mạc Ly là ai, ngươi có dám nói ngươi không biết?”
Trước khi Phan Trọng nói ra câu này, Vu Sinh vô cùng tự tin, khẩu khí cũng rất cường ngạnh.
Nhưng vừa nghe nói thế, Vu Sinh lập tức nhíu mày. “Ngươi… ngươi biết cái gì?”
“Trùng hợp thôi…” Phan Trọng đáp. “Năm đó ta vì cầu y, không chỉ đến tìm vu y mà còn một lần tìm tới ngự y trong cung… Trong lúc vô tình biết được một chút.”
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn Phan Trọng: “Lằng nhà lằng nhằng, rốt cuộc Mạc Ly là ai?”
“Mạc Ly… là người của nhị hoàng tử Lưu Hoán!” Phan Trọng lại bổ thêm một câu. “Là nam nhân!”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Nhậm Bất Bình: “? ? ?”
Bầu không khí ngưng trệ.
Biểu lộ trên mặt Vu Sinh và Vu Quan có hơi mất tự nhiên.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ tới.
Hoá ra Mạc Ly là nam nhân?
Tin tức này thật sự quá kinh người, khiến người ta khó lòng tin nổi.
Nếu là như thế…
Vậy nhị hoàng tử Lưu Hoán chẳng phải là “đoạn tụ” rồi?
(Chú thích: đoạn tụ là chặt ống tay áo, nghĩa bóng chỉ đồng tính nam)
Không đúng, là tên Mạc Ly đoạn tụ mới phải!
Lục Châu nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh nhị hoàng tử chơi gay…
Chuyện này…
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Phạm Tu Văn đang ở trong phi liễn.
Vẻ mặt Phạm Tu Văn vô cùng dữ tợn, tròng mắt hắn như sắp rớt ra ngoài.
Bờ môi không ngừng run run.
Không biết tâm tình lúc này của Phạm Tu Văn là như thế nào.
Lục Châu lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tạp nham, ánh mắt lại nhìn về phía Vu Sinh.
Rõ ràng Vu Sinh đã có vẻ tức giận, chỉ tay vào Phan Trọng mà nói: “Trước đây ngươi ở Ma Thiên Các vũ nhục thập vu tiên hiền, ta nể mặt Các chủ không tính toán với ngươi. Bây giờ ngươi lại vũ nhục Mạc Ly đại nhân… Hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp thập vu tiên hiền nữa!”
Vừa nói xong, hắn vung tay lên.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào chỉ trong giây lát tụ lại một chỗ.
Cỗ nguyên khí nhàn nhạt trên người bỗng nhiên bùng lên vô cùng mạnh mẽ.
Đồng thời mười vòng tròn màu tím nhạt bên dưới cũng phát ra ánh sáng chói mắt.
“Là lực lượng của thập vu!” Nhậm Bất Bình cười ha hả. “Cơ Thiên Đạo, xem ra… ngươi chỉ còn nước chạy trốn! Thập vu không giống với thập đại cao thủ đâu!”
Vòng tròn sáng rực dần dần được bổ sung thêm lực lượng màu tím nhạt.
Mười vòng tròn rất nhanh đã hình thành!
Lục Châu nhìn về phía những vòng sáng. “Đây chính là lực lượng của thập vu?”
“Điều vãn bối muốn chỉ có một, giao ra Diệp Thiên Tâm, ta sẽ bỏ qua cho Ma Thiên Các.” Hai mắt Vu Sinh bắt đầu đỏ lên.
Trường bào tung bay theo lượng nguyên khí đang tăng vọt.
Chỉ chốc lát sau, hai mắt Vu Quan cũng dần biến thành màu đỏ.
Người thứ ba, thứ tư, thứ năm… liên tục có mười tu hành giả mặc hồng bào hai mắt biến thành đỏ rực!
“Ngươi muốn Diệp Thiên Tâm?” Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng.
“Diệp Thiên Tâm là Bạch Dân, lão tiền bối không cần phải lừa mình dối người!” Khí thế trên người Vu Sinh lại tăng vọt.
Trong mắt Nhậm Bất Bình loé lên kinh ngạc, cố ý lớn tiếng nói:
“Cơ Thiên Đạo, uổng cho ngươi sống lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết Thừa Hoàng của Bạch Dân có thể sống đến hai ngàn tuổi?”
Vu Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhậm Bất Bình.
Nhậm Bất Bình ngậm miệng lại.
Hắn càng lúc càng cảm thấy thần thái, ánh mắt và khí thế của Vu Sinh đã hoàn toàn thay đổi.
Nhậm Bất Bình xác định, người đang lăng không trước mặt hắn đã không còn là Vu Sinh nữa!
Đúng lúc này…
Một vòng tròn màu tím nhạt toả ra nguyên khí, nhanh chóng dung hợp làm một với Vu Sinh.
Những tu hành giả đứng phía sau không có biến hoá đều khom người: “Tham kiến Vu Hàm đại nhân!”
Thập vu gồm có Vu Hàm, Vu Tức, Vu Sơn, Vu Bành, Vu Cô, Vu Chân, Vu Lễ, Vu Để, Vu Tạ, Vu La, tương truyền có sức mạnh vô biên, không gì không làm được.
Nhậm Bất Bình hạ thấp tư thái, chắp tay nói: “Cung nghênh Vu Hàm đại nhân.”
Đây là người đứng đầu thập vu. Vu Hàm chính thức giáng lâm vào người Vu Sinh.
Hoa Vô Đạo trầm giọng nói: “Các chủ, có tính toán gì không?”
Trong lòng Lục Châu hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
Vốn hắn cho rằng đại trận này dùng để ăn cắp bình chướng, nhưng không ngờ đây lại là đại trận lực lượng thập vu… Điều này có nghĩa là đối thủ của hắn đã biến thành thập vu.
Đối thủ mạnh mẽ như vậy, mấy tên đồ đệ của hắn sao có khả năng đối phó!
Như vậy là…
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lại phải dùng nốt sao?
Cầm trong tay còn chưa kịp nóng mà.
“Tham kiến Vu Tức đại nhân!”
Từng đạo vòng sáng màu tím nhạt vờn quanh.
“Tham kiến Vu Sơn đại nhân!”
Mỗi khi xuất hiện một tên tu hành giả mắt đỏ, sẽ có người hành lễ.
Lơ lửng giữa trời, khí thế kinh hồn!
Kẻ luôn dũng mãnh thiện chiến như Đoan Mộc Sinh cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Vu Bành, Vu Cô, Vu Chân, Vu Lễ, Vu Để, Vu Tạ, Vu La. . .
Sáu tên thất vu còn lại lần lượt giáng lâm vào thân thể sáu tên tu hành giả hồng bào.
Năng lượng màu tím cường đại trông như hoả diễm đang thiêu đốt toàn thân bọn hắn.
Đối thủ không đáng lưu tâm lại trở thành cường địch!
Có tất cả mười người đang lơ lửng phía trước Xuyên Vân phi liễn.
Vu Sinh, hay nói đúng hơn là Vu Hàm, nhìn về phía Lục Châu rồi hờ hững nói: “Thì ra chỉ là một tên vãn bối sắp gặp đại nạn ngàn năm…”
Lời nói kinh người này chỉ sợ cũng chỉ có Vu Hàm mới dám nói ra khỏi miệng.
Nhậm Bất Bình nghe được câu này… trong lòng run lên.
Khẩu khí này… đúng là thập vu không thể nghi ngờ!
“Vu tiền bối…” Nhậm Bất Bình vội vàng nói: “Rất có khả năng Thừa Hoàng ở trên người Diệp Thiên Tâm. Mời ngài xuất thủ dẹp yên Ma Thiên Các!”
Chương 152 Kiếm Thánh La Sĩ Tam
Toàn thân thập vu toả ra hoả diễm màu tím càng lúc càng mạnh.
Khí thế cũng tăng dần lên so với trước đó.
Cho dù không điều động nguyên khí thì mức độ ba động của nguyên khí chung quanh cũng không khác mấy so với các tu hành giả cường đại.
“Tiên Hiền Đại Trận quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hoa Vô Đạo tán thưởng vô cùng. “Các chủ, ta cảm thấy nên cân nhắc đề nghị của Minh Thế Nhân.”
Nói dễ nghe một chút thì là ‘tránh né mũi nhọn’.
Nói khó nghe thì đó chính là —— trốn!
Mười vòng tròn tím vẫn đang không ngừng toả ra nguyên khí quỷ dị.
Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ giáng lâm toàn bộ.
Dựa theo tính toán trước đó, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân có thể đối phó với Vu Sinh và Vu Quan… Nhậm Bất Bình chỉ cần dùng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là giải quyết xong. Những người còn lại chia năm xẻ bảy, không đáng sợ.
Về phần Đoạn Hành và La Sĩ Tam, Hoa Vô Đạo có thể chống lại La Sĩ Tam.
Đoạn Hành làm người rất thức thời, với tính cách của hắn có lẽ sẽ không tham chiến… Nhưng nếu hắn thật muốn tham chiến thì nhiều lắm cũng chỉ tốn thêm một tấm thẻ là xong. Với giá cả hiện tại thì vẫn còn kiếm lời.
Nhưng mà bây giờ ——
Cũng khó nói lắm.
Thập vu dựa vào đại trận, lâm thời giáng lâm.
Chẳng khác gì thập đại cao thủ.
Đám đồ đệ của hắn sao có thể là đối thủ?
Thập vu vốn là các tiên hiền đã chết, lỡ như dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lại không được ban thưởng điểm công đức, lại còn lãng phí số lần sử dụng, đây chẳng phải là bị lỗ to rồi?
Thế cục này có hơi khó khăn…
Vu Hàm nhàn nhạt nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, trầm giọng nói: “Thừa Hoàng? Ngu muội!”
Lời nói này khiến mọi người chẳng hiểu gì cả.
Lục Châu nhìn về phía thập vu, sau đó nhìn sang Vu Hàm, lạnh nhạt mở miệng. “Ngươi chính là kẻ đứng đầu thập vu, Vu Hàm?”
Vu Hàm cũng nhìn thẳng vào mặt Lục Châu.
“Ngươi chính là chủ nhân Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo?”
Thái độ và giọng điệu của hai người rất giống nhau.
Lục Châu cũng không thèm để ý. “Đã là thập vu tiên hiền, tại sao lại cam tâm làm chó săn cho Mạc Ly?”
“Hửm?”
Thanh âm Vu Hàm trầm xuống: “Chuyện của thập vu chưa tới lượt ngươi xen vào!”
Song chưởng hắn nâng lên, tay trên tay dưới hướng vào nhau ——
Một vòng sáng màu tím nhạt đường kính khoảng bốn năm mét hội tụ lại rồi phóng thẳng tới Xuyên Vân phi liễn.
Lục Châu đứng bất động như núi.
Bởi vì… hắn đã cảm giác được nguyên khí trên người Hoa Vô Đạo dao động.
Lục Hợp Đạo Ấn sáng lên.
Sáu chữ triện lớn toả ra kim quang bay xung quanh Hoa Vô Đạo…
Dưới chân hắn xuất hiện đồ hình bát quái, một âm một dương!
Ầm!
Lục Hợp Đạo Ấn chỉ xuất hiện trong giây lát đã cản được vòng sáng màu tím nhạt.
Ánh mắt Vu Hàm nhìn về phía Hoa Vô Đạo: “Đạo môn…”
“Thập vu chính là tiên hiền. Tiên Hiền Đại Trận chỉ có thể sử dụng tám thành lực lượng, hơn nữa thời gian lại có hạn… Đã là tiên hiền sao lại không biết phân biệt phải trái như thế?” Hoa Vô Đạo chắp tay.
“Tám thành là đủ rồi…” Vu Hàm phất phất tay.
“Đáng tiếc vu thuật không am hiểu cận thân chiến đấu, thời gian thi thuật lại quá dài. Xuyên Vân phi liễn chắc chắn có thể rời khỏi đây.” Hoa Vô Đạo nói.
“Vậy còn phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không!”
Vu Tạ đứng ở sau cùng bỗng nhiên tiến về phía trước.
Vu Cô, Vu Chân, Vu Lễ, Vu Để cũng bước lên.
Chia thành hai hàng, năm người phía trước, năm người phía sau.
Vu Tạ đột nhiên làm ra một động tác khiến người ta khó hiểu… Hắn lăng không quỳ xuống.
Hai tay chỉ lên trời!
Đầu ngẩng lên nhìn thiên không!
Thập vu rốt cuộc đã động thủ.
Đồng tử mọi người co rụt lại, nhìn về phía bọn hắn!
“Cầu nguyện.”
Hoả diễm màu tím trên thân bắt đầu lan tràn!
Mười vòng sáng bên dưới đột nhiên tràn ngập một loại nguyên khí đặc thù.
Trong miệng Vu Để phát ra âm thanh quỷ dị, phối hợp với nguyên khí bao trùm xung quanh.
“Tán dương.”
Từng đạo sóng âm càn quét bắn về phía trước.
Minh Thế Nhân muốn xoay người chạy… nhưng vấn đề là nếu hắn chạy thì người nào sẽ cầm lái Xuyên Vân phi liễn đây?
Sư phụ lão nhân gia người vẫn còn đứng yên bất động, không hề có ý định hạ lệnh đào tẩu.
“Vu thuật…” Hoa Vô Đạo trầm giọng nói. “Mười người bọn họ am hiểu mười lĩnh vực khác nhau, nhưng khi phối hợp lại tạo ra uy lực vô cùng đáng sợ.”
“Bản toạ tung hoành cả đời nhưng chưa từng tận mắt thấy thủ đoạn của thập vu. Nay có cơ hội phải xem cho kỹ vu thuật của tiên hiền mới được!” Lục Châu nói.
Tình huống tệ nhất chính là xài sạch điểm công đức, giết hết cả đám bọn họ! Cho dù không được ban thưởng điểm công đức cũng không thể chơi chết cái mạng già này!
Hai tay Vu Chân bốc hoả.
Hắn bước tới vị trí bên trái Vu Tạ, vô cùng thành kính nói: “Tế tự.”
Đáng tiếc tu hành giả vu thuật không hiện ra pháp thân nên không đoán được bọn họ mạnh cỡ nào.
Đoan Mộc Sinh gào lên một tiếng: “Lải nhải mấy thứ linh tinh… để ta đến lĩnh giáo một lần!”
Làm đủ trò mèo, chẳng bằng để hắn tự tay đánh thử!
Cùng lúc đó.
Đất trời mờ đi.
Hay nói đúng hơn là trong khu vực bị mười vòng sáng bao vây lấy đã hình thành nên một không gian bị phong bế.
Trên trời rơi xuống sao băng màu tím…
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Thương ảnh của Đoan Mộc Sinh cũng đúng lúc này tấn công về phía thập vu đang thi pháp.
Vu thuật vốn là như vậy… sử dụng hàng loạt những động tác chậm rãi, sao có thể không dùng biện pháp bảo vệ?
Vu Hàm thản nhiên nói: “Đi.”
Khi hắn phất tay áo, một đạo vòng sáng màu tím từ nhỏ biến thành lớn cản lại thương ảnh của Đoan Mộc Sinh.
Ngàn vạn thương ảnh như bị một tấm thuẫn ngăn cản toàn bộ.
Choang choang choang!
Cương khí nện vào thuẫn vu thuật, tạo thành những đạo gợn sóng dập dờn!
Đoan Mộc Sinh vừa khai diệp, tu vi và thực lực tương đương với một Nguyên Thần cảnh tam diệp thông thường.
Đại chiêu của hắn thế mà lại bị kẻ đứng đầu thập vu ngăn trở một cách nhẹ nhõm như vậy!
Thập vu thật sự rất cường đại!
Nhóm nữ tu thấy vậy lo lắng không thôi.
Hoa Vô Đạo tuy mạnh nhưng chỉ am hiểu phòng ngự… Muốn ngăn cản đối phương tiếp tục thi triển vu thuật thì lực lượng của hắn còn không mạnh bằng Đoan Mộc Sinh.
“Ít nhất cũng có trình độ của lục diệp.” Hoa Vô Đạo thán phục.
Hoa Vô Đạo thường xuyên luận bàn với Đoan Mộc Sinh…
Hắn biết rõ cường độ một chiêu này. Cho dù là hắn muốn nhẹ nhõm ngăn trở cũng phải xuất ra toàn lực.
Như vậy có thể thấy được tám thành lực lượng của Vu Hàm đã là vô cùng mạnh.
Đoan Mộc Sinh ngừng lại ở trên không, hai tay chấn động.
Âm thanh của Vu Để tiếp tục vang lên.
Bên trong Xuyên Vân phi liễn, những nữ tu thực lực hơi thấp đều cảm thấy choáng váng khó chịu.
Đạo sóng âm này có vẻ giống với Phạn Âm Nhập Mộng của Phật môn, nhưng lực công kích lại thấp hơn.
Nhậm Bất Bình nhìn cảnh này, tâm thần phấn chấn, tỏ vẻ hớn hở đứng xem náo nhiệt.
Cầu nguyện, tán dương, tế tự… tụ lại một chỗ.
Những người còn lại trong thập vu đều phát ra nguyên khí như thuỷ triều.
Lực lượng vu thuật có thể giúp bọn họ thu nạp nguyên khí?
Đám người đều cả kinh.
Trong không gian, nguyên khí màu tím bay múa đầy trời đột nhiên ngưng tụ thành cương, biến thành mưa to gió lớn rơi xuống.
Từ bên ngoài nhìn vào trông như một cơn mưa sao băng màu tím.
“Đây là muốn dùng một chiêu để diệt trừ tất cả chúng ta!”
Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Lục Châu. “Vừa hay… lúc trước chưa có cơ hội sử dụng một chiêu mạnh nhất tại Ma Thiên Các, bây giờ để lão đầu ta thử xem!”
Hoa Vô Đạo chân đạp hư không, rời khỏi phi liễn.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh!
Kim liên dưới trướng toả ra kim quang óng ánh, lục diệp mở ra!
Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả, Hữu, Vô, tám chữ triện to lớn nhanh chóng xoay vòng quanh người Hoa Vô Đạo.
Chân đạp bát quái, âm dương kết hợp.
Vu Hàm hờ hững nói: “Giãy giụa vô ích.”
Gần như ngay sau đó ——
Lục Hợp Đạo Ấn nở rộ, bao phủ toàn bộ Xuyên Vân phi liễn!
Ầm ầm…
Toàn bộ cơn mưa cương khí màu tím nện vào Lục Hợp Đạo Ấn.
Giống như giọt mưa rơi vào bề mặt thuỷ tinh toả ra ánh sáng vàng, cương khí văng ra tứ phía, tạo thành gợn sóng đầy trời.
Đoan Mộc Sinh kinh ngạc nhìn Lục Hợp Đạo Ấn. “Hoa trưởng lão khi luận bàn với ta vẫn luôn không dùng hết toàn lực?”
Sắc mặt Hoa Vô Đạo nghiêm túc, không ngừng huy động Lục Hợp Đạo Ấn. “Lão đầu ta sợ là không chống đỡ được bao lâu! Đối thủ chính là cường giả thập vu đó. Các chủ, mau thừa cơ rút lui!”
“Phản đồ Vân Tông, bây giờ ta sẽ thanh lý môn hộ!”
Bên ngoài không gian bị phong bế, một cánh tay duỗi thẳng cầm trường kiếm toả ra ngân quang lóng lánh đang vọt tới!
Xuyên qua không gian màu tím, đâm thẳng vào Lục Hợp Đạo Ấn!
“Kiếm Thánh La Sĩ Tam!”
Chương 153 Thập vu giáng lâm, ổn định đừng nháo
Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc hô: “La Sĩ Tam có thể chém xuyên qua kết giới của thập vu?”
Ngay lúc hắn đang nghi ngờ, tam thủ toạ Ma Sát Tông thần không biết quỷ không hay đến bên cạnh hắn.
“Tông chủ.”
“Đoạn Hành? Ngươi quay lại rất kịp lúc!” Nhậm Bất Bình mừng rỡ.
“Thuộc hạ và Kiếm Thánh tiền bối cưỡi toạ kỵ tới, cũng may đến kịp… Trước đó thuộc hạ đã nói chuyện với Vu Sinh, kết giới này không trói buộc người của Ma Sát Tông.” Đoạn Hành nói.
“Rất tốt.” Nhậm Bất Bình tâm tình thư sướng, nhìn một kiếm kinh thế hãi nhân của Kiếm Thánh La Sĩ Tam không chớp mắt.
Một trong tam đại Kiếm Si La Trường Khanh chính là huynh trưởng của Kiếm Thánh La Sĩ Tam.
Chỉ là… trước kia khi La Sĩ Tam thành danh, đạt được danh hào Kiếm Thánh, nhưng mấy năm nay chuyên tâm tu hành nên dần dần bị La Trường Khanh đoạt mất danh tiếng.
Nhưng thực lực của hắn thì mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Biến hoá đột ngột xuất hiện này khiến trong lòng mọi người khẽ run lên.
Minh Thế Nhân đang cầm lái Xuyên Vân phi liễn, không thể né tránh. Một khi hắn bỏ chạy thì phi liễn nhất định sẽ rơi xuống.
Tiểu Diên Nhi chỉ là Thần Đình cảnh, không thể nào chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Nguyên Thần cảnh. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng thế.
Các nữ tu thì càng không cần phải nói tới.
Đoan Mộc Sinh đang tấn công thập vu, trong lúc nhất thời không thể quay lại cứu viện.
“Hoa trưởng lão!”
Chỉ có một người có thể cứu Hoa Vô Đạo.
Đó chính là Lục Châu.
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân tuy không quá thích lão gia hoả Hoa Vô Đạo này, nhưng hắn dù thế nào cũng là người của Ma Thiên Các. Nếu Hoa Vô Đạo xảy ra chuyện thì chẳng khác nào Ma Thiên Các bị người ta hung hăng tát một bạt tai!
Hai tay Lục Châu chắp sau lưng, trong lòng bàn tay già nua của hắn xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt.
Một tấm thẻ đạo cụ xuất hiện.
Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay ——
Hoa Vô Đạo bỗng mở miệng nói: “Mời Các chủ lui ra sau.”
Hắn còn có thể chống chọi được?
Tám chữ triện lớn đột nhiên biến to gấp đôi.
Gần như cùng một lúc.
Ầm!
Thanh trường kiếm đâm vào Lục Hợp Đạo Ấn.
Ông!
Hoa Vô Đạo giận dữ trừng mắt: “La Sĩ Tam!”
“Phản đồ!” Ánh mắt La Sĩ Tam cũng bốc hoả.
Hai người đỏ mắt nhìn nhau như gặp kẻ thù!
Mọi người cả kinh!
Lục Hợp Đạo Ấn quả nhiên cường đại, vừa chống cự nguyên khí ăn mòn không ngừng nghỉ của thập vu, vừa đỡ được một kích đột ngột của Kiếm Thánh!
Hoa Vô Đạo rốt cuộc mạnh cỡ nào?
La Sĩ Tam tuổi tác đã cao, mái tóc bạc bị cương phong thổi tung bay.
Hắn hoàn toàn bị ngăn lại bên ngoài Lục Hợp Đạo Ấn.
Thẻ đạo cụ trong tay Lục Châu biến mất.
Hắn bình thản nhìn về phía La Sĩ Tam.
Lục Châu không gấp gáp xuất thủ, hắn vẫn đang chờ thời cơ thích hợp nhất.
Thẻ Một Kích Chí Mạng đương nhiên có thể lấy mạng La Sĩ Tam ngay tức khắc, nhưng hắn phải sử dụng thận trọng và tiết kiệm.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong thì càng phải sử dụng thận trọng hơn nữa.
Thập vu, Nhậm Bất Bình, La Sĩ Tam, Đoạn Hành, còn có kẻ đứng phía sau rình rập là Mạc Ly và đám cao thủ của hắn… số lượng quá đông, nếu chỉ dựa vào thẻ đạo cụ thì sẽ hoàn toàn rơi vào cục diện bị động.
Cũng may Hoa Vô Đạo đủ mạnh!
Hoa Vô Đạo cất cao giọng nói: “La Sĩ Tam, ta đã rời khỏi chức vị trưởng lão từ lâu, sao lại trở thành phản đồ trong miệng ngươi?”
“Chân trước vừa rời đi, chân sau đã vào Ma Thiên Các! Hoa Vô Đạo… điều này có khác gì so với phản đồ sao?”
La Sĩ Tam nhìn Lục Hợp Đạo Ấn đang bảo vệ Xuyên Vân phi liễn, trong lòng lại càng tức giận, trầm giọng nói: “Nói nhiều cũng vô ích, ta phụng mệnh Tông chủ đến đây thanh lý môn hộ!”
Ông!
Thân kiếm rung động!
Cương khí vờn quanh!
Vu Hàm đứng đầu trong thập vu cũng nhìn thấy La Sĩ Tam, trước đó Vu Sinh đã chuẩn bị kỹ càng tin tức truyền tới cho Vu Hàm.
Người này là bạn, không phải địch.
Vu Hàm nhìn mười vòng tròn ánh sáng trên mặt đất, việc hấp thu lực lượng về cơ bản đã hoàn thành.
Lực lượng của thập vu đã sẵn sàng, sau đó chính là thời điểm quyết chiến!
Vu Hàm nâng tay lên…
Hồng bào tung bay, mái tóc bị cương phong thổi tán loạn.
“Thề nguyền!”
Cầu nguyện, tán dương, tế tự… lại thêm thề nguyền.
Không gian phong bế lại trở nên tối sầm!
Như thể toàn bộ thế giới đều biến đen.
“Mọi người lui lại!” Hoa Vô Đạo cảm giác được áp lực tăng lên đột ngột!
Cuồng phong cuốn tới mang theo cơn mưa nguyên khí màu tím đánh vào Lục Hợp Đạo Ấn.
Lục Châu không xuất thủ.
Càng là những lúc như thế này hắn càng không được hoảng loạn.
Thanh âm La Sĩ Tam truyền tới: “Thập Tam Kiếm!”
Trường kiếm trong tay hắn từ một bỗng hoá thành mười ba!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của hắn, có thể đồng thời đánh ra mười ba đạo kiếm cương.
Kiếm Thánh La Sĩ Tam chính là nhờ chiêu này mà có được xưng hào Kiếm Thánh.
Ông!
Mười ba đạo kiếm cương ngưng tụ thành, lập tức đâm về phía Hoa Vô Đạo.
Lục Hợp Đạo Ấn đúng là rất cường đại, nhưng rốt cuọc nó chỉ là đấu pháp co đầu rụt cổ, vĩnh viễn chỉ có thể làm bao cát cho người ta đánh.
Ầm!
Tám chữ triện lớn từ từ vỡ vụn, bắt đầu từ chữ Hoả!
Hoa Vô Đạo biến sắc!
Lực lượng ăn mòn của thập vu thật đáng sợ! Cũng may bọn hắn không am hiểu cận thân chiến đấu như Đoan Mộc Sinh, lại cần có một nửa nhân số làm người phụ trợ dẫn thuật, nếu không thì… Hoa Vô Đạo tuyệt đối không có khả năng chống cự cho đến lúc này.
Mắt thấy mười ba đạo kiếm cương sắp đâm tới, Hoa Vô Đạo không còn biết phải làm thế nào!
Lục Châu phất tay áo, trầm giọng nói:
“Ỷ đông hiếp yếu, thật là buồn cười!”
Một đoàn ánh sáng màu xanh đậm vọt ra khỏi tay hắn.
Ánh mắt mọi người đều bị hành động của Lục Châu hấp dẫn.
Đường đường là chủ nhân Ma Thiên Các xuất thủ, sao có thể không chú ý cho được?
La Sĩ Tam đột nhiên bừng tỉnh…
Vừa rồi hắn lao tới, ỷ có thập vu hiệp trợ nên trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi Hoa Vô Đạo, hoàn toàn xem nhẹ lão giả có khí tức yếu ớt đứng bên cạnh!
Lão giả mái tóc hoa râm đứng bên cạnh Hoa Vô Đạo lại chính là tổ sư gia Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các?
Đạo ánh sáng màu xanh đậm vượt qua tầng phòng ngự đánh về phía hắn.
“Lôi Cương?”
Nhậm Bất Bình thấy một màn này, kinh ngạc thốt lên: “Bát đệ tử của Ma Thiên Các là Chư Hồng Cộng am hiểu Cửu Kiếp Lôi Cương, nhưng sao Lôi Cương của Cơ Thiên Đạo lại quỷ dị như vậy?”
Đoạn Hành nhướng mày. Hắn thật sự đã mạo danh đại sư Phật môn?
Sau chuyện xảy ra ở Thanh Ngọc đàn, Chính Nhất Đạo không ít lần kể lể oán trách Ma Sát Tông. Sau này nháo sự rồi tách ra, Chính Nhất Đạo không còn liên hệ với Ma Sát Tông nữa.
Ngay từ đầu Đoạn Hành vẫn không thể tin nổi. Đến nay tận mắt nhìn thấy, hắn không thể không kinh hãi.
Đạo Lôi Cương kia đột nhiên biến thành một tia sấm sét.
Hệt như sấm sét từ trên trời giáng xuống!
Ầm!
Đánh trúng La Sĩ Tam!
Mười ba đạo kiếm cương lập tức tiêu tán!
La Sĩ Tam bay ngược ra ngoài!
Lục Châu lắc đầu, lần này đúng là xui xẻo, chỉ phát động được xác suất đánh lui mục tiêu, ngay cả xác suất đánh bị thương mục tiêu cũng không đạt được.
Một trăm điểm công đức cứ thế đổ xuống sông xuống biển.
…Phải dùng mấy tấm thẻ nữa đây?
Nhưng hắn không làm thế mà chỉ đứng yên chờ đợi cơ hội!
Lục Châu vừa ra tay, Hoa Vô Đạo đã thở phào một hơi!
Trong lòng cũng bình tĩnh lại.
“Đa tạ Các chủ.”
“Không sao.”
Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, cương khí bao quanh Bá Vương Thương phát ra tiếng giao thoa ken két!
Đánh về phía thập vu!
Cánh tay hắn xoay một trăm tám mươi độ!
Thương ảnh xuất hiện như cánh quạt đập tới.
Vu Hàm lạnh lùng nói: “Cút.”
Trên thân thập vu đồng thời bốc lên luồng tử khí quỷ dị, tử khí vây lấy nguyên khí, ngưng kết thành cương, chấn bay Bá Vương Thương.
Ầm!
Đoan Mộc Sinh ngửa mặt bay ngược ra sau!
Hoàn toàn không phải là đối thủ của thập vu!
Thập vu cường đại đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Mười vòng tròn ánh sáng dưới mặt đất vẫn không ngừng cung cấp lực lượng cho thập vu… Hiển nhiên lực lượng này vẫn đang liên tục tăng trưởng!
Nhậm Bất Bình thấy thế liền tán thưởng không thôi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Vu Hàm đại nhân, mạnh tay lên! Thời gian gấp gáp, không cần cho bọn hắn thêm cơ hội!”
Thập vu cũng hiểu rõ, thời gian duy trì Tiên Hiền Đại Trận chỉ có nửa giờ.
Nhưng vấn đề là…
Muốn thi thuật cần tốn thời gian rất dài.
Cầu nguyện, tán dương, tế tự… phải thực hiện theo đúng trình tự và cần thời gian để hoàn thành!
Lục Hợp Đạo Ấn đã lung lay sắp đổ trước sự tấn công và ăn mòn của cơn mưa nguyên khí màu tím.
Vu thuật thập vu càng lúc càng mạnh, Lục Hợp Đạo Ấn không có khả năng chống đỡ được nữa.
Tiểu Diên Nhi vội vàng đến bên cạnh Minh Thế Nhân: “Tứ sư huynh, để ta cầm lái, huynh lên đi…”
“Được!” Minh Thế Nhân nhảy ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi cũng không phải là Thần Đình cảnh thông thường!
Minh Thế Nhân vừa rời đi, nàng đã quán thâu nguyên khí vào, giúp phi liễn lơ lửng giữa không trung.
Lúc cần thiết nàng cũng có thể khống chế phi liễn rời khỏi đại trận.
Tách.
Tách tách ——
Âm thanh khi cơn mưa màu tím rơi xuống Lục Hợp Đạo Ấn cũng đã bắt đầu thay đổi.
“Vu thuật đã sắp hình thành!”
La Sĩ Tam sau khi bị đánh lui, sắc mặt hắn kinh ngạc nhìn về phía Lục Châu đứng trên phi liễn.
Hắn quay đầu lại nói với Vu Hàm: “Vu Hàm đại nhân, giúp ta một chút!”
Vẻ mặt Vu Hàm không đổi, khẽ phất tay!
Cơn mưa trên bầu trời lập tức tập trung lại một chỗ, đánh mạnh vào Lục Hợp Đạo Ấn.
“Nguy hiểm! Ta đến giúp ngươi!” Thân hình Minh Thế Nhân chớp lên như điện xẹt.
Chương 154 Không thể nào ngờ
Trong chớp mắt Minh Thế Nhân đã xuất hiện ngay bên cạnh Hoa Vô Đạo.
Hắn đặt một chưởng lên lưng Hoa Vô Đạo.
Năng lượng nguyên khí hùng hồn chảy vào người Hoa Vô Đạo.
“Minh Thế Nhân, ngươi…” Hoa Vô Đạo không quay đầu lại.
Với tình hình trước mắt, Hoa Vô Đạo càng hy vọng Minh Thế Nhân có thể tiếp tục cầm lái.
Với đặc tính của Xuyên Vân phi liễn, khi phối hợp cùng Lục Hợp Đạo Ấn, chỉ cần người cầm lái có thực lực đủ mạnh mẽ thì việc rời khỏi đại trận này không thành vấn đề.
Đến lúc đó cho dù tu vi của thập vu có cao đến đâu cũng không làm gì được bọn họ khi đã thoát khỏi không gian phong bế.
“Đừng nói gì cả! Hoa trưởng lão… ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được ta làm như vậy!” Minh Thế Nhân hưng phấn nói.
“. . .”
Dưới nguồn năng lượng gia trì của Minh Thế Nhân, chữ triện Hoả xuất hiện trở lại, bổ sung vào vị trí cũ. Đồng thời tám chữ triện lại càng phát sáng chói mắt hơn trước đó, Lục Hợp Đạo Ấn đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Ầm ầm ầm!
Cơn mưa màu tím bị Lục Hợp Đạo Ấn ngăn trở!
La Sĩ Tam trầm giọng nói: “Kéo dài hơi tàn mà thôi…”
Ánh mắt Lục Châu từ trên người Vu Hàm dời tới La Sĩ Tam.
“Ngươi muốn chết?” Lục Châu mở miệng.
La Sĩ Tam đột nhiên ngừng lại, lơ lửng bên ngoài Lục Hợp Đạo Ấn.
Hắn thấy rõ ràng thân ảnh Lục Châu đứng trên phi liễn được Lục Hợp Đạo Ấn bảo vệ.
Một kích Lôi Cương vừa rồi khiến hắn trở tay không kịp… Hắn bị đánh lui ra sau, nhưng không cảm thấy chiêu đó có bao nhiêu uy lực.
La Sĩ Tam ngạo nghễ nói:
“Đường đường là tổ sư gia Ma Thiên Các mà thủ đoạn chỉ có chừng đó? Muốn hù doạ ta, còn chưa đủ đâu!”
Vù.
Trường kiếm trong tay hắn không ngừng rung động, phát ra tiếng vù vù như loài ong đập cánh.
Nhưng đúng lúc này ——
Thập vu đột nhiên thay đổi vị trí.
Đứng thành đội hình 2 – 3 – 5.
Vu Sinh và Vu Quan, cũng chính là Vu Hàm và Vu Tức, đứng ở hai vị trí đầu.
“Lực lượng của thập vu đại nhân đã đầy đủ… Ma Thiên Các sắp xong đời!” Tâm tình Nhậm Bất Bình xao động, miệng thì thào.
Dưới mặt đất, mười vòng sáng màu tím đã biến mất.
Lực lượng của thập vu đã hoàn toàn giáng lâm.
Trên bầu trời ảm đạm từ từ xuất hiện lực lượng vu thuật, trông như thuỷ triều treo ngược trên bầu trời đêm.
Sau đó ào ào rơi xuống như bông tuyết.
Trên mặt mọi người hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Lực lượng vu thuật đến trình độ này… cho dù là Hoa Vô Đạo đã được tăng thêm lực lượng của Minh Thế Nhân cũng không cách nào ngăn được!
La Sĩ Tam vốn định xuất thủ… nhưng hắn cũng ngừng lại.
Với lực lượng như vậy… ngay cả cao thủ bát diệp cũng không thể chống đỡ nổi.
Đám người Ma Sát Tông nhìn chằm chằm cảnh tượng này không rời mắt.
Hai mắt La Sĩ Tam phát sáng.
Đám tu hành giả mặc hồng bào tỏ ra đạm mạc, dường như chẳng hề kinh ngạc trước một màn này.
Trong Canh Tử Trấn, nhóm tu hành giả cấp thấp ngẩng đầu nhìn vòng tròn không gian phong bế to lớn ở phương xa.
Ngoại trừ nhìn thấy chút ánh sáng phát ra từ Lục Hợp Đạo Ấn, những thứ khác bọn họ đều không nhìn được gì.
Xuyên Vân phi liễn bắt đầu lay động.
Trên mặt Tiểu Diên Nhi lúc này đã đầy mồ hôi!
Cho dù nàng có tu vi Thần Đình cảnh, lại thêm Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và người khôi phục được năm thành tu vi là Chiêu Nguyệt hỗ trợ khống chế Xuyên Vân phi liễn, nhưng vẫn cảm thấy rất gian nan.
“Sư phụ… con sắp không chịu được nữa rồi!”
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Muốn tiết kiệm mấy tấm thẻ đạo cụ cũng không được.
Hắn bước lên phía trước, đến phần rìa ngoài cùng của Lục Hợp Đạo Ấn.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ánh sáng.
Đột nhiên ——
Thanh âm trầm thấp của Vu Hàm vang lên:
“Bắt giặc phải bắt vua trước. Rốt cuộc cũng đợi được ngươi!”
Chỉ trong giây lát, từ bốn phía xuất hiện ngàn vạn mũi khoan cương khí màu tím bay về phía Lục Châu.
Lục Châu nhíu mày.
Còn phải lãng phí thêm một tấm Miễn Dịch Sát Thương nữa sao?
Đây chính là năng lực của thề nguyền? Có thể dự cảm được bước tiếp theo của đối thủ?
Gần như cùng lúc đó.
Trên không trung truyền đến tiếng kêu trong trẻo!
Ô —— ——
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía thuỷ triều màu tím trên đầu.
Bên trên phần nước biển, mọi người trông thấy Bạch Trạch xuất hiện, toàn thân nó được bao vây bởi luồng khí điềm lành.
“Bạch Trạch?”
Bạch Trạch dường như cảm nhận được chủ nhân đang lâm vào nguy hiểm, nó xuất hiện trên không, bốn vó đạp không quanh quẩn trên bầu trời.
Luồng khí điềm lành rơi xuống tựa như bông tuyết trắng xoá cả trời đất.
Thuỷ triều màu tím bị luồng khí điềm lành bức lui, nhanh chóng yếu đi!
Những mũi khoan cương khí màu tím kia cũng bị luồng khí điềm lành thần kỳ đánh tan!
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tất cả mọi người đứng trong Xuyên Vân phi liễn đều bị sự xuất hiện của Bạch Trạch làm cho rung động thật sâu.
“Toạ kỵ truyền thuyết quý giá ở chỗ bọn chúng đều nắm giữ một loại năng lực phi phàm. Khi chủ nhân cần đến, chúng sẽ chủ động phóng thích ra năng lực đó.” Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nói.
Vu Hàm đứng đầu thập vu ngẩng đầu híp mắt nhìn Bạch Trạch.
Mặc dù hắn là tiên hiền… nhưng khi nhìn thấy Bạch Trạch, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ chấn kinh.
Tiếng kêu trong trẻo của Bạch Trạch đã át hẳn âm thanh “tán dương” của thập vu.
Đây đâu chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đây chính là hoàn toàn khắc chế.
Giọng nói Vu Hàm trở nên run rẩy.
“Bạch… Bạch Trạch?”
Vu Tức nói: “Sao có thể? Thập vu chính là tiên hiền, sao lại khiến Bạch Trạch chống cự?”
Bạch Trạch tượng trưng cho điềm lành.
Phàm là những thứ bị nó xem là đối lập đều là thứ tà ác.
Thập vu sửng sốt.
Bọn hắn chưa bao giờ cho rằng điều mình làm là tà ác… Bọn hắn cảm thấy tất cả những người đứng trong Xuyên Vân phi liễn mới thật sự là tà ác!
Bọn chúng đáng chết mà! Bọn chúng không nên được Bạch Trạch che chở mới đúng!
Tại sao chứ?
Vấn đề là ở đâu?
Bạch Trạch xuất hiện khiến Lục Châu rất kinh ngạc.
Lực lượng của thập vu đã bị suy yếu đi nhiều.
Đồng thời…
Được tắm rửa trong luồng khí điềm lành, Xuyên Vân phi liễn càng toả ra quang mang chói mắt.
Tám chữ triện lớn của Lục Hợp Đạo Ấn vậy mà lại xuất hiện thêm chữ triện thứ chín: Khôn.
Chính Hoa Vô Đạo cũng không dám tin… Lục Hợp Đạo Ấn được hắn nghiên cứu suốt mấy chục năm, chữ thứ chín này từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
Vậy mà bây giờ khi được Bạch Trạch gột rửa lại hiện ra!
Đúng là tái ông thất mã!
Chín chữ triện của Lục Hợp Đạo Ấn không ngừng xoay vòng, thoải mái ngăn trở cơn mưa màu tím.
Ô —— ——
Thanh âm của Bạch Trạch khiến lòng người phấn chấn.
Đúng là không thể nào ngờ!
Thẻ đạo cụ trong lòng bàn tay Lục Châu biến mất.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bộc phát ra nguyên khí và cương khí phô thiên cái địa. Cương khí bị Đoan Mộc Sinh dùng để phát tiết, ngưng khí thành lợi nhận rồi bắn ra bốn phía.
“Tam tiên sinh lại khai diệp rồi!” Đám người trên Xuyên Vân phi liễn thán phục vô cùng.
Cơn phẫn nộ khi bị thập vu áp chế rốt cuộc cũng triệt để bùng phát.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhị diệp kim liên xuất hiện giữa trời!
Một tay cầm đầu rồng, một tay cầm đuôi rồng!
Đầu thương chỉ thẳng vào thập vu!
“Muốn thương tổn Vu Hàm đại nhân phải xem ta có đồng ý hay không!” Thân hình Nhậm Bất Bình lấp loé. “Đoạn Hành, động thủ!”
“Vâng, Tông chủ.”
Đoạn Hành thấy Nhậm Bất Bình một bước đi mấy chục trượng đánh lén về phía Đoan Mộc Sinh.
Nhưng Đoạn Hành không tiến về phía Xuyên Vân phi liễn mà ngược lại, lách mình biến mất!
Sau khi ra mệnh lệnh, lực chú ý của Nhậm Bất Bình đều tập trung vào người Đoan Mộc Sinh, đâu rảnh để ý tới Đoạn Hành.
“Ma Thiên Các Đoan Mộc Sinh! Chết cho bản toạ!”
Pháp thân thất diệp của Nhậm Bất Bình xuất hiện!
Kim liên thất diệp đã tách ra một đường, có hơi hướm biến thành bát diệp.
Lục Châu quả quyết phất tay áo ——
“Bản toạ đã nói, ngươi sống không quá hôm nay!”
Lục Châu hận nhất là những kẻ đánh lén.
Nhậm Bất Bình vẫn luôn gây rối từ trong sáng đến ngoài tối, bây giờ không diệt trừ hắn thì đợi đến khi nào?
Trong lòng bàn tay phải Lục Châu xuất hiện một vòng xoáy nhỏ!
Thập vu cũng nhìn thấy cảnh này.
Nhậm Bất Bình theo bản năng quay đầu lại…
“Lão ma đầu, ta đã bế quan nhiều năm, ngươi không làm gì được ta!”
Pháp thân thất diệp xuất hiện cương khí hộ thuẫn cực mạnh.
Nhậm Bất Bình định kháng cự một chiêu này của Lục Châu, toàn thân hắn vẫn lao tới định dùng một chiêu để giết chết Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh pháp thân nhị diệp lập tức cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng hắn đang tấn công về phía trước.
Cùng lúc đó ——
Năng lượng trong tay Lục Châu dần nở rộ.
Từng đạo thủ ấn xuất hiện!
Có khoảng chín thủ ấn xuất hiện dàn thành một đường thẳng.
Mỗi thủ ấn đều có một thủ thế không giống nhau.
“Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn của Đạo môn?!” Kiếm Thánh La Sĩ Tam sửng sốt…
Trước có Bạch Trạch trong truyền thuyết, sau lại có Cửu Tự Chân Ngôn…
Trong lúc nhất thời La Sĩ Tam ngơ ngác không biết mình nên làm gì…
Chương 155 Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn là bí thuật chí cao của Đạo môn…
Lục Châu không ngờ khi thi triển Một Kích Chí Mạng lại có hiệu quả như thế này.
Có lẽ vì hắn đã nghĩ ngợi về Lục Hợp Đạo Ấn nên mới đánh ra một chiêu như vậy.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn, mỗi một chữ trong đó đều có uy lực cực lớn.
Được tạo thành từ chín loại ấn: Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn.
Mỗi loại ấn có hình dạng một chữ triện, lần lượt là Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành.
Chín chữ triện hợp thành một đường thẳng.
Khi khoé mắt Nhậm Bất Bình pháp thân thất diệp liếc về phía Lục Châu… trái tim hắn lập tức chìm xuống đáy cốc!
Nhìn từ đằng xa, trông nó như một đạo ánh sáng to lớn đâm xuyên thủng Nhậm Bất Bình và pháp thân Bách Kiếp Động Minh thất diệp kim liên!
Đây chính là cao thủ thất diệp!
Một đại môn phái có mấy vạn đệ tử, bồi dưỡng mất mấy trăm năm mới có được một cao thủ thất diệp.
Cứ như thế bị một chiêu của Lục Châu đâm xuyên thủng!
Toà pháp thân to lớn kia như một khối thuỷ tinh, từ từ nứt ra.
Luồng khí điềm lành của Bạch Trạch đã đuổi đi đại bộ phận hắc ám.
Tầm mắt của mọi người cũng rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Pháp thân thất diệp bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, nguyên khí tiêu tán trong thiên địa, tàn phá cảnh vật chung quanh!
[Ting — đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu nhìn thoáng qua giá cả của thẻ Một Kích Chí Mạng, vẫn chưa tăng giá.
Thân hình Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình ngưng lại giữa không trung, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Cùng lúc đó, nguy hiểm của Đoan Mộc Sinh đã được giải trừ, Bá Vương Thương lại càn quét về phía thập vu.
Keng keng keng keng…
Nhưng những người xung quanh đều chú ý vào thân hình của Nhậm Bất Bình đã bị Lục Châu đánh trúng một kích.
Nghe nói Nhậm Bất Bình đã bế quan nhiều năm, tu vi tịnh tiến rất nhanh.
Từ khi Ma Thiên Các giết nhị thủ toạ Ma Sát Tông là Tả Tâm Thiền, Nhậm Bất Bình vẫn luôn tìm cơ hội báo thù, thậm chí còn liên thủ với Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo ở Thanh Ngọc đàn.
Chỉ tiếc hắn vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
Hiện tại, trong cung bố trí bẫy rập, hậu nhân thập vu thiết hạ Tiên Hiền Đại Trận, sao hắn có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Thế là hắn xuất động toàn bộ Ma Sát Tông, khống chế phi liễn bay tới.
Đáng tiếc ——
Từ đầu đến cuối hắn đã đánh giá thấp ma đạo tổ sư gia mặt ngoài trông có vẻ yếu đuối này!
Người ta chỉ cần giơ tay đã có thể đánh bại hắn!
Khi nguyên khí trong cơ thể Nhậm Bất Bình trào ra ngoài, hắn bỗng nhiên minh bạch tại sao Tả Tâm Thiền lại chết.
Có thủ đoạn thông thiên như thế, Ma Thiên Các cần gì phải để ý tới Ma Sát Tông?
Nhậm Bất Bình như một quả cầu khí, nguyên khí trong đan điền khí hải không ngừng phát tán ra ngoài.
Cho đến khi hoàn toàn khô quắt.
Cả người hắn rơi xuống đất.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Long liễn Ma Sát Tông kịch liệt lay động.
Tan đàn xẻ nghé!
Tông chủ chết đi, những người còn lại sao có thể không chút dao đông?
Kinh ngạc, sợ hãi, thấp thỏm… không biết phải làm gì!
Đoạn Hành đột nhiên xuất hiện trên phi liễn, ngạo nghễ đứng thẳng người, xua tay nói: “Đừng kinh hoảng, mau lui lại!”
Thấy Tông chủ đã chết, Đoạn Hành biết… kế hoạch của Ma Sát Tông đã thất bại!
Thậm chí còn chưa kịp ra tay mở rộng cơ đồ bá nghiệp!
Lục Châu đứng trên phi liễn, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Hành ở đằng xa.
Toàn thân Đoạn Hành run rẩy, vội vàng khom người nói: “Tiền bối, hành động lần này đều là ý muốn của một mình Tông chủ Ma Sát Tông. Vãn bối tuyệt đối không dám làm địch của Ma Thiên Các. Ta lấy thân phận tam thủ toạ ra thề, từ nay về sau… Ma Sát Tông tuyệt không dám mạo phạm Ma Thiên Các. Nếu làm trái lời thề, sẽ có kết cục như người này!”
Thân hình Đoạn Hành nhoáng lên, hoá thành một đạo hắc ảnh lướt qua người một cao thủ của Ma Sát Tông.
Phốc ——
Tên cao thủ Ma Sát Tông kia lập tức chết ngay tại chỗ!
Thủ đoạn vô cùng độc ác!
Ngay cả người phe mình cũng giết!
Đám người Ma Sát Tông trợn mắt há mồm, toàn thân run rẩy!
Trong rừng vắng hổ, hầu tử xưng vương!
Đoạn Hành bây giờ chính là người mạnh nhất ở Ma Sát Tông, ai có can đảm ngỗ nghịch hắn?
Hắn cũng không phải là người thề thốt lung tung. Hành động này là một mũi tên bắn trúng ba con chim, vừa có thể cho Ma Thiên Các thấy tâm ý của mình, vừa ra tay lập uy, lại còn có thể giết chết tâm phúc của Nhậm Bất Bình!
Kẻ vừa chết chính là tâm phúc của Nhậm Bất Bình!
Lục Châu liếc về phía long liễn của Ma Sát Tông.
Xem như hắn thức thời…
Lục Châu không quan tâm đến Đoạn Hành nữa mà quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh.
Đoạn Hành quả quyết hạ lệnh: “Rút lui!”
Đám người Ma Sát Tông còn chưa kịp phản ứng. Đối mặt với thập vu và Ma Thiên Các, bọn họ lúc này chẳng khác nào rắn mất đầu, không còn chủ kiến của bản thân, chỉ biết vội vàng khom người.
“Vâng!”
Long liễn Ma Sát Tông quay đầu rời đi.
Ngay cả Kiếm Thánh La Sĩ Tam… cũng phải rung động trước một chiêu kinh thiên Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Lục Châu!
Thật khó tin nổi!
Hắn liên tục lui lại, thật lâu sau vẫn chưa bình phục!
Đám người thập vu bị luồng khí điềm lành của Bạch Trạch áp chế, không còn hơi sức đâu quan tâm mấy chuyện này.
Dưới màn thương ảnh tấn công như vũ bão của Đoan Mộc Sinh, Vu Hàm nổi giận!
Vu Tức cau mày nói: “Tại sao lại như thế?”
Vu Hàm nâng tay phải lên, tay trái vạch một đường!
Tiên huyết bắn ra!
Một đạo tử khí yếu ớt toát ra từ đầu ngón tay.
Ngón tay dính máu của hắn quét từ mắt trái sang mắt phải…
Cặp mắt Vu Hàm lúc này đã biến từ màu đỏ thành màu xanh đậm.
“Quan Linh Thuật?”
Quan Linh Thuật là một thủ đoạn thường thấy trong vu thuật, nó không có năng lực công kích, chỉ có tác dụng nhìn rõ thực hư sự việc trước mắt.
Vu Hàm không tin con thú đang dậm chân liên tục trên trời là Bạch Trạch trong truyền thuyết.
Lại càng không tin thập vu bị xem là bên ác.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Trạch trên bầu trời.
Hắn rất muốn nhìn cho rõ ràng, đó là Bạch Trạch thật hay Bạch Trạch giả.
“Hả?”
Thế nhưng quang mang trên người Bạch Trạch lại thuần khiết vô cùng, khi Quan Linh Thuật nhìn tới, quang mang đó thậm chí còn phát ra ánh sáng bảy màu!
Trong lòng Vu Hàm trầm xuống!
Cho dù hắn rất cường đại. Cho dù hắn là thập vu tiên hiền.
Nhưng khi nhìn thấy kết quả này, ngón tay hắn cũng không thể khống chế được mà run lên.
Hắn không cam lòng nhìn về phía Lục Châu.
A? Người này rõ ràng rất nhỏ yếu, nhưng tại sao quanh thân hắn lại có một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm lượn quanh?
Vu Hàm là người đứng đầu trong thập vu.
Cũng là người mạnh nhất.
Nếu ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được đối phương vô cùng nguy hiểm… vậy thì kẻ đó thật sự rất nguy hiểm!
Rất khó tin! Rất khó tin!
Choang choang choang choang…
Đoan Mộc Sinh dường như chẳng biết mệt mỏi, thương ảnh không ngừng đâm về phía trước!
Hộ thuẫn màu tím cũng bắt đầu trở nên suy yếu!
Đương nhiên… sự suy yếu này chủ yếu là nhờ Bạch Trạch!
Hoa Vô Đạo mở miệng tán thưởng: “Bạch Trạch không chỉ làm yếu đi vu thuật mà còn có thể tăng cường sức chiến đấu cho chúng ta! Mọi người đừng hoảng hốt!”
Ô —— ——
Bạch Trạch phát ra tiếng kêu trong trẻo!
Âm thanh tán dương của thập vu lập tức im bặt!
Thế giới trở nên thanh tịnh lại.
Trong một khắc khi âm thanh dừng lại, Vu Tạ, Vu Để, Vu Lễ, Vu Chân, Vu La lảo đảo bay về sau!
Đồng thời, thương ảnh của Đoan Mộc Sinh cũng đánh tan phòng ngự của bọn hắn, sau đó lăng không lui về phía sau đứng trước phi liễn.
Vu Hàm nâng tay lên!
Hoả diễm màu tím trên người hắn như mọc ra xúc tu bao bọc lấy năm người bọn họ!
“Vu Hàm đại nhân!”
Hai mươi tên tu hành giả mặc hồng bào còn lại cũng đồng thời phát động nguyên khí đỡ lấy bọn hắn.
Quang mang quanh thân Bạch Trạch tiêu tán, nó lách mình biến mất!
“Bạch Trạch?” Tiểu Diên Nhi có hơi lưu luyến không nỡ.
“Bạch Trạch tuy mạnh nhưng năng lực của nó cũng không phải là vô biên vô tận… Nó cũng cần phải nghỉ ngơi.” Hoa Vô Đạo gật đầu.
Lục Châu mở bảng Hệ thống lên xem, quả nhiên… bên dưới tấm thẻ hình Bạch Trạch có thêm một câu ghi chú: đang nghỉ ngơi…
Không ghi rõ thời gian nghỉ ngơi là bao lâu.
Thôi vậy… Bạch Trạch có thể phát huy năng lực điềm lành đã là vượt ngoài dự liệu của hắn.
Nếu thế thì Bệ Ngạn cũng có thể đại sát tứ phương?
“Vu Hàm đại nhân!”
Kiếm Thánh La Sĩ Tam đi đến bên cạnh thập vu.
Lực lượng vu thuật bị suy yếu, hắn không dám tuỳ tiện tấn công.
Hoa Vô Đạo hừ một tiếng: “La Sĩ Tam… ngươi muốn lấy cái mạng già của ta đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội!”
“Hoa Vô Đạo, có gan thì cùng ta đơn đả độc đấu!” Kiếm Thánh La Sĩ Tam rất kiêng kỵ Lục Châu.
“Như ý ngươi.”
Hoa Vô Đạo xoay người chắp tay với Lục Châu: “Các chủ, mong người đừng nhúng tay! Nếu ta có bỏ mình thì cũng do ta tài nghệ không bằng người!”
“Đi đi.”
Lục Châu biết gút mắc giữa Hoa Vô Đạo và Vân Tông phải giải trừ hoàn toàn, nếu không việc này sẽ trở thành tâm kết thứ hai của hắn!
Mở được chữ triện thứ chín, lực lượng của hắn đã tăng mạnh!
“Muốn chết!”
Kiếm Thánh La Sĩ Tam tung người bay vọt lên. Mũi chân Hoa Vô Đạo điểm nhẹ, rời khỏi phi liễn. Khi hắn rời đi, Lục Hợp Đạo Ấn cũng hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng lực lượng vu thuật đã bị Bạch Trạch làm suy yếu chẳng còn là bao, không đủ gây nguy hiểm.
La Sĩ Tam và Hoa Vô Đạo triền đấu không ngừng, vừa đấu vừa bay ra xa, không bao lâu đã biến mất không còn bóng dáng!
Lục Châu chắp tay đứng thẳng người, hai mắt sáng ngời ——
“Thập vu tiên hiền?”
Bốn mắt giao nhau.
Trong mắt Vu Hàm cũng chỉ nhìn mỗi mình Lục Châu.
“Ngươi chính là chủ nhân Ma Thiên Các?” Hắn lấy được tin tức từ não hải của Vu Sinh.
Trước đây hắn xem thường tất cả, nhưng bây giờ không thể lại một lần nữa dò xét người trước mắt.
Lục Châu đột nhiên nói: “Bản toạ rất thất vọng.”
“Hử?”
“Thập vu tiên hiền lại biến thành chó săn cho người khác.”
Vu Hàm nghe vậy liền trầm giọng nói: “Nếu không phải vì nể mặt Bạch Trạch, ngươi vũ nhục thập vu như thế đã xứng đáng bị ban chết một lần.”
Lại bắt đầu cãi cọ!
Minh Thế Nhân lạnh lùng cắt ngang: “Đừng mẹ nó khoác lác thêm nữa! Lực lượng vu thuật đã tiêu thất, các ngươi bây giờ cao lắm chỉ có tứ ngũ diệp… Ngươi là người đứng đầu thập vu đúng không? Bây giờ ngươi chỉ là thất diệp, có chịu nổi một chưởng của gia sư không?”
Vu Hàm vốn là người đã chết… nay hắn dùng lực lượng vu thuật giáng lâm lên người hậu nhân. Việc đã đến nước này còn quan tâm tới việc chính hay tà để làm gì nữa?
“Càn rỡ!”
Vu Hàm bay lên.
Toàn thân hắn bộc phát luồng năng lượng màu tím tựa như xúc tu, lan tràn ra bốn phía!
Phan Trọng thấy cảnh này liền vội vàng nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, pháp thuật này của vu thuật tương đương với thất diệp đỉnh phong, không có bát diệp thì rất khó khắc chế được hắn!”
“Thất diệp đỉnh phong?!!”
Năm người Vu Tạ, Vu Để, Vu Chân, Vu La, Vu Lễ đồng thời bộc phát năng lượng.
“Phàm nhân chung quy cũng chỉ là phàm nhân. Sâu kiến cuối cùng cũng chỉ là sâu kiến… Năng lực của thập vu sao các ngươi có thể tưởng tượng nổi!”
Bàn tay Lục Châu vỗ một cái!
Phạm Tu Văn bị hắn hút tới.
Tu vi Phạn Hải cảnh làm việc này không chút khó khăn.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Phạm Tu Văn: “Phạm Tu Văn… ngươi đã thấy rõ ràng chưa?”
Sắc mặt Phạm Tu Văn âm trầm, im lặng không nói.
“Đường đường là thủ lĩnh hắc kỵ, là người từng đứng đầu trên Hắc Bảng… bây giờ bản toạ cho ngươi nhìn thấy rõ ràng!”
Hắn vỗ một chưởng vào lưng Phạm Tu Văn.
“Các chủ, không thể!” Phan Trọng sợ hãi kêu to.
Khi nguyên khí rót vào, Lục Châu có thể cảm nhận rất rõ ràng lực lượng phi phàm của Thiên thư truyền tới cảm giác mát mẻ.
Não hải vô cùng thanh tỉnh.
Nguyên khí mạnh mẽ xán lạn lao thẳng đến kỳ kinh bát mạch của Phạm Tu Văn!
Lực lượng phong bế toàn thân Phạm Tu Văn tiêu tán chỉ trong giây lát!
“A ——”
Hai mắt Phạm Tu Văn hiện lên màu xanh đậm, diện mục dữ tợn, miệng gào thét, “Lại là ngươi ——”
“Si Tình Thuật đã bị phá giải, còn không cút ra ngoài?!” Lục Châu vỗ tay!
Ầm!
Phạm Tu Văn bị Lục Châu đánh bay!
Đúng lúc này hắn cũng đã thanh tỉnh trở lại!
Trong não đột nhiên trống rỗng. Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Ký ức như dòng thuỷ triều ào ào kéo đến!
“Thập vu? Mạc Ly?” Hai mắt Phạm Tu Văn toé lửa!
Ầm!