“Thiên biến vạn hoá, đạo cũng có thể xem như là quy tắc. Tiên hiền ngày xưa cho rằng quy tắc cường đại nhất thế gian chính là ‘thời gian’. Tu hành giả thông qua việc tu hành để gia tăng thọ mệnh cũng là đang phá vỡ quy tắc của thời gian.”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu: “Ý của ngươi là, chân nhân có thể nghịch chuyển thời gian?”
Tần Nhân Việt lắc đầu: “Nghịch chuyển thời gian thì không ai làm được, chỉ có thể làm nó chậm lại. Thời gian là một trong các đại đạo, đến Thánh nhân cũng không dám nói lời cuồng ngôn như nghịch chuyển thời gian.”
Nói xong, hắn xoay người nói với Lục Châu: “Nếu lời ta có chỗ nào chưa đúng, mong lão tiên sinh bổ sung sửa chữa.”
Người này là đồ đệ của Lục Châu, nếu hắn nói sai chẳng khác gì dạy hư học sinh của người ta.
Lục Châu nói: “Ngươi nói không sai, chỉ là pháp tắc trên thế gian có ngàn ngàn vạn vạn, thời gian chưa chắc là tối cường.”
Tần Nhân Việt giật mình, chắp tay nói: "Xin lắng tai nghe."
Lỗ tai bốn mươi chín kiếm khách cũng dựng lên, muốn được nghe các vị cường giả đàm luận về tâm đắc tu hành, đối với bọn hắn thì đây cũng là một loại kỳ ngộ.
Lục Châu nói:
“Bất kể thời gian có biến hoá như thế nào thì thương hải vẫn hoá tang điền, con người vẫn là sinh lão bệnh tử, trong khi đó thiên địa vĩnh hằng rất khó thay đổi, đó là không gian. Ngoài ra còn có một số pháp tắc còn huyền diệu hơn, chẳng hạn như pháp tắc bảo toàn, hoặc là… pháp tắc cân bằng. Nơi nào có sinh mệnh, nơi đó ắt có pháp tắc, vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
Nói xong hắn nhìn về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt gật đầu cười: “Đồng ý. Nhân loại vẫn luôn bị thiên địa ràng buộc ước thúc, bị pháp tắc bảo toàn, luật rừng, thậm chí là pháp tắc cân bằng ước thúc. Người chân chính đánh phá những pháp tắc này mới thật sự là đại năng.”
Đám người lộ vẻ thụ giáo.
Khi cá thể đạt tới cường độ nhất định, có thể cải biến những người xung quanh, thậm chí là một phương thiên địa pháp tắc, như thế mới xứng đáng gọi là đại năng.
Chân nhân rốt cuộc vẫn còn kém một chút.
Lục Châu vuốt râu.
Cũng may thời đại học hắn đọc nhiều sách, chỉ cần nói nhảm mấy câu có logic thì không thể nào sai nha.
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão tiên sinh?” Tần Nhân Việt hỏi.
Hôm nay hắn hoàn toàn đắc tội Diệp Chính. Tuy Diệp Chính bị giáng cấp nhưng rất nhanh sẽ khôi phục, lại có chân nhân khác giúp đỡ hắn, Tần Nhân Việt nhất định phải lôi kéo Lục Châu.
“Lão phu họ Lục.”
“Tham kiến Lục chân nhân.” Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách đồng thời hành lễ.
“. . .”
Thôi, mặc kệ bọn họ hiểu lầm vậy.
Lục Châu chỉ là không quen người ta gọi mình là chân nhân, suy cho cùng tu vi hắn còn chưa tới mức đó. Nhưng luận về thực lực chân chính thì hắn cũng không kém gì, dù có giải thích cũng chẳng ai tin.
Tần Nhân Việt nói: “Nếu có thể, không biết chư vị có muốn đến thăm hàn xá một chuyến?”
Lục Châu nói: “Lão phu còn có việc bận.”
“Vậy thì đành tạm biệt.” Tần Nhân Việt lấy ra mấy tấm phù chỉ. Minh Thế Nhân nhanh tay cầm lấy.
“Nếu có việc thì cứ liên hệ ta, mong bằng hữu không ghét bỏ.”
“Không dám.” Lục Châu đáp.
Nói xong, Tần Nhân Việt mang theo bốn mươi chín kiếm khách bay về phía chân trời.
Minh Thế Nhân nhìn theo, ghen tị nói: “Chân nhân thật mạnh.”
Đáng tiếc Minh Thế Nhân không nhìn thấy một màn Lục Châu kịch chiến với Hỏa Phượng…
“Liên lạc với các sư huynh ngươi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Minh Thế Nhân sử dụng phù chỉ liên hệ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Biết cuộc chiến đã kết thúc, mấy người lập tức chạy đến.
Trên đường đi, khắp nơi đều là cảnh cháy xém hoang tàn khiến mấy người không khỏi than thở.
“Chờ một chút!” Khổng Văn bỗng nói.
“Sao vậy?”
“Kia… hình như là thú hoàng…” Khổng Văn chỉ tay về phía Lục Ngô khổng lồ.
“Đúng thật là nó!” Khổng Vũ trợn mắt nói.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, Lục Ngô là thuộc hạ của gia sư.”
“. . .”
Không bao lâu sau, đám người đã bay đến trước mặt Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, chạy tới hỏi: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Hỏa Phượng mạnh ngoài sức tưởng tượng, vi sư chỉ có thể đánh lui nó.”
“Ách… đánh lui?”
Còn sống đã là không tệ, đánh lui là khái niệm gì?
Khổng Văn ngẩng đầu nhìn Lục Ngô, len lén nuốt nước bọt rồi dụi dụi mắt, sau đó mới dám xác định đây đích thị là Lục Ngô cấp thú hoàng.
Lục Ngô đưa quả trứng cho Minh Thế Nhân: “Cất kỹ.”
“Đây là gì ạ?”
“Đừng truyền ra ngoài.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
Minh Thế Nhân vốn định mở ra xem, nhưng thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc lập tức hiểu ý, vội vàng nhét nó vào túi hành trang.
“Tam sư huynh!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hành lễ.
Đoan Mộc Sinh thu hồi Bá Vương Thương, mỉm cười nói: “Các vị sư muội, đã lâu không gặp.”
“Tam sư huynh mạnh hơn xưa nhiều rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“So với các sư huynh thì ta còn kém xa lắm.” Đoan Mộc Sinh gãi đầu.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười khích lệ: “Đệ vốn là người khắc khổ tu hành, nay có Lục Ngô giúp đỡ, chờ thêm một thời gian nữa tất có thể vượt qua ta và đại sư huynh.”
“Đa tạ nhị sư huynh khen ngợi.” Tâm tình Đoan Mộc Sinh rất tốt.
Lục Châu nhìn lên thiên không, bầu trời vẫn tối đen xám xịt không chút ánh sáng. Nên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.
Lục Ngô vốn định dẫn mọi người đến sơn mạch bí mật cách đó trăm dặm, nhưng nơi này hoàn cảnh quá kém, không thích hợp cho nhân loại cư ngụ. Cũng may Khổng Văn có kinh nghiệm phong phú, đề nghị mọi người đi về hướng đông, nơi đó có một cánh rừng bao la lưng lựa vào vách núi, lại có sông ngòi uốn quanh, thích hợp để nghỉ ngơi.
. . .
Bầu trời không trăng cũng không sao.
Đoàn người Lục Châu đi tới cánh rừng. Lục Ngô nhìn quanh với vẻ nhàm chán: “Nhân loại thật không thú vị.”
“Ngươi là hung thú, nằm ở đâu ngủ cũng được, nhân loại thì không giống như thế.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nhớ ngày đó Đoan Mộc chân nhân lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ngay cả trong nước cũng có thể ngủ.”
“. . .”
Khổng Văn nghe đến tê cả da đầu, rón rén đi tới cạnh Minh Thế Nhân, thấp giọng hỏi: “Đây… thật sự là thú hoàng sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Minh Thế Nhân liếc hắn một cái rồi không nói gì nữa.
Chương 1502
Lục Châu cao giọng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một khoảng thời gian. Mọi người tự mình tu hành, đừng rời đi quá xa.”
“Vâng.” Đám người khom người đáp.
Lục Châu tìm một chỗ ẩn náu trên cây cổ thụ, thôi động Tử Lưu Ly, gấp rút khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Sau đó hắn gọi ra Mệnh Cung, không hề do dự đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Nhãn Trư Yêu vào.
Thất bại cũng không sao, hiện tại số lượng Mệnh Cách của hắn quá thấp, chênh lệch rất nhiều so với chân nhân. Chất lượng có thể chậm lại một chút, mở hết khu vực cấp Nhân rồi tính tiếp.
Khu vực cấp Thiên quá kén chọn Mệnh Cách Chi Tâm, lại mang tới thống khổ vô cùng. Cấp Nhân thì dễ dàng hơn nhiều.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm bắt đầu chìm vào khu vực Mệnh Cách.
Hoàn cảnh nơi này rất dễ ẩn náu, bí ẩn chi địa lại rộng lớn vô cùng, chỉ cần không gây động tĩnh quá lớn thì có ẩn cư mười năm cũng không ai phát hiện. Huống hồ dù có chân nhân đến, Lục Châu cũng tự tin đối phó vì trong tay đã có Thẻ Hàng Cách.
Những người khác tản đi nghỉ ngơi.
Minh Thế Nhân lấy ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm đưa cho Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Khổng Văn cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Chu Yếm không ngừng thưởng thức, cẩn thận lau chùi một lúc mới đem cất vào túi.
Sau đó Khổng Văn đến tìm Nhan Chân Lạc xin mấy tấm phù chỉ.
Nhan Chân Lạc hiếu kỳ hỏi: “Cái này để làm gì?”
“Truy tung ấn phù có thể truy tung khí tức mục tiêu lưu lại trong không khí. Rất nhiều người khi ẩn nấp khí tức lại không chú ý bản thân ấn phù cũng là một loại vết tích. Ta cần phải nguỵ trang khí tức ấn phù ở những chỗ khác để phòng ngừa địch nhân tìm đến.”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Ngươi đúng là rất cẩn thận.”
Khổng Văn cười đáp: “Lão tiên sinh đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên phải dốc sức làm.”
“Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?” Nhan Chân Lạc hỏi dò.
Khổng Văn nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Nếu được ôm đùi Ma Thiên Các thì hắn nằm mơ cũng cười tỉnh. Chỉ là Ma Thiên Các có cao thủ nhiều như mây, ngay cả Lục Ngô cũng chỉ là thuộc hạ, hắn không có tự tin.
“Chúng, chúng ta… đủ tư cách không?”
“Phải xem các ngươi biểu hiện thế nào nữa. Nhưng theo ta thì không thành vấn đề.” Nhan Chân Lạc nói.
“Thật sao?” Khổng Văn lần đầu được khen ngợi, không khỏi ngượng ngùng.
Nhan Chân Lạc chỉ cười không nói.
. . .
Cùng lúc đó, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cùng Bạch Trạch nghỉ ngơi dưới một gốc cây cổ thụ.
Minh Thế Nhân bay tới, đưa cho các nàng hai túi lớn: “Hai vị sư muội giữ đồ giùm ta, ta phải đi canh gác.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Sư huynh vất vả rồi.”
Minh Thế Nhân ngáp một cái, vươn vai nói: “Không sao.” Sau đó hắn tung người nhảy lên, bay về phía bìa rừng.
Hải Loa nói: “Sư phụ dặn chúng ta không nên đi quá xa, tứ sư huynh còn chạy lung tung.”
“Ta đã quen rồi, tứ sư huynh làm việc rất có chừng mực, không sao đâu.” Tiểu Diên Nhi cầm lấy hai túi đồ.
“Đây là gì thế?”
Một cỗ hồng quang nhàn nhạt ẩn hiện trong túi khiến hai nàng chú ý.
“Hổng biết luôn.” Hải Loa nói.
“Mở ra xem là biết ngay.” Tiểu Diên Nhi nhanh tay mở túi ra. Một quả trứng màu đỏ sậm lăn ra ngoài.
Hai thiếu nữ tròn xoe mắt nhìn.
Cái gì thế này?
“Ta không nhớ sư phụ có Mệnh Cách Chi Tâm kỳ quái như thế này nha?” Tiểu Diên Nhi sờ cằm nói.
“Muội cũng chưa từng thấy Mệnh Cách Chi Tâm nào kỳ quặc như thế.”
Tiểu Diên Nhi nhặt một nhánh cây, chọc chọc cái trứng, sau đó gõ nó mấy lần. Bộp bộp bộp, âm thanh phát ra trầm đục.
Hải Loa nói: “Muội nhớ rồi, thứ này được sư phụ bọc lại, đưa cho tứ sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt: “Vậy nhất định là đồ tốt rồi.”
Nàng vứt bỏ nhánh cây, dùng ngón tay chọt chọt nó. Quả trứng chẳng có chút phản ứng gì.
Tiểu Diên Nhi dùng lực chọt một cái.
Rắc.
Quả trứng xuất hiện một vết nứt.
“. . .”
Thôi xong, làm hỏng đồ của sư phụ rồi!
“Cửu sư tỷ, trông thứ này như quả trứng gà á!”
“Trứng gà?”
Tiểu Diên Nhi tỉ mỉ dò xét, đúng là hình dạng rất giống, chỉ là lớn hơn quả trứng gà gấp mấy lần, vỏ ngoài màu đỏ sậm toả ra hồng quang.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nhét quả trứng vào trong túi, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nàng trở về bên cổ thụ nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cửu sư tỷ?”
Hải Loa có chút mộng bức. Thế là thế nào?
Nhưng nàng phản ứng cũng không chậm, lập tức học theo Tiểu Diên Nhi nằm xuống đánh một giấc.
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt ra, lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục một phần ba, có lẽ vì lam pháp thân tiêu hao quá độ nên tốc độ mới chậm hơn bình thường một chút.
Mệnh Cung trước mặt khai Mệnh Cách rất thuận lợi, đã khảm vào được một nửa. Với tốc độ này, chỉ cần mất khoảng bảy đến mười ngày là thành công.
Thế là Lục Châu hạ lệnh cho tất cả mọi người ở lại cánh rừng nghỉ ngơi thêm mười ngày.
Thừa dịp rảnh rỗi, Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông. Âm thanh xung quanh truyền vào tai ——
Cách hắn gần nhất là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Sẽ không vỡ ra chứ?” Hải Loa thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì đâu, ta còn chẳng dùng lực mà.”
“Đây không phải là Mệnh Cách Chi Tâm rồi, Mệnh Cách Chi Tâm rất chắc chắn.”
“Hay là nói cho sư phụ một tiếng?” Tiểu Diên Nhi nói.
Rắc.
Trong túi lại truyền tới tiếng nứt gãy gọn. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Diên Nhi nhẹ tay mở túi ra, phát hiện đường nứt tối qua đã nứt thành hình mạng nhện.
“Á?” Tiểu Diên Nhi sợ hãi hô lên. Nếu trứng gà vỡ ra, hậu quả sẽ khó mà lường được. “Tìm sư phụ.”
Nàng không do dự nữa, xách theo cái túi chạy về phía cây cổ thụ của Lục Châu.
Lục Châu thu hồi thần thông, khẽ lắc đầu. Nha đầu này lại quậy phá gì nữa đây? Cái gì nứt ra?
Lục Châu nhảy xuống đất chờ.
Mấy giây sau, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội vã chạy tới, thấy sư phụ đứng chắp tay dưới tàng cây, các nàng lập tức quỳ xuống.
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cẩn thận làm hỏng bảo bối của sư phụ rồi.” Tiểu Diên Nhi rất thành thật khai báo.
“Hỏng rồi?”
Tiểu Diên Nhi lấy quả trứng ra đặt xuống đất cho Lục Châu xem.
Kỳ quái…
Đây là trứng của Hỏa Phượng, không lý nào lại dễ vỡ như vậy. Trứng của thánh thú thông thường sẽ cứng rắn không thua gì vũ khí thiên giai mới phải, sao có thể đụng nhẹ là hỏng?
Chương 1503
“Đừng lo lắng, để vi sư nhìn xem.”
Hai thiếu nữ và một lão đầu châu đầu vào quan sát quả trứng.
Rắc ——
Lần này tiếng nứt vang lên rất rõ ràng khiến ba người sững sờ. Vết nứt trông như mai rùa, chằng chịt đầy vỏ trứng.
“A… đồ nhi hiểu rồi, nó sắp nở!” Tiểu Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lục Châu nhướng mày.
Lạ nha, hắn tận mắt thấy Hỏa Phượng đẻ trứng, làm gì có quả trứng nào vừa đẻ xong đã nở, quá phi lý.
Chỉ có một khả năng, Hỏa Phượng đã sớm đẻ trứng, nhưng vì muốn bảo vệ trứng, sợ hiện tượng mất cân bằng làm xáo trộn kế hoạch của nó, bèn bất đắc dĩ từ bỏ quả trứng, dẫn dụ cân bằng giả rời đi.
Cho nên trước lúc chia tay, Hỏa Phượng cô cô chi chi là muốn nhờ lão phu chiếu cố con của nó?
Lục Châu vén tay áo lên, đánh ra một đoá liên hoa ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng bao trùm lấy quả trứng.
Quả trứng lập tức hấp thu năng lượng sinh cơ nồng đậm. Lát sau…
Rắc ——
Quả trứng càng nứt ra nhiều hơn.
“. . .”
Ngươi còn nứt nữa, lão phu cũng nứt theo ngươi mất.
Nhìn xu thế này, hẳn là nó sắp nở thật rồi. Mang một quả trứng sắp nở đi khắp nơi không tiện, thôi thì giúp nó nở ra luôn vậy.
Lục Châu đánh ra từng đoá liên hoa, quả trứng ngoan ngoãn hấp thu toàn bộ. Khoảng một canh giờ sau.
Rắc ——
Phần vỏ trên nóc quả trứng bị đội lên, một con chim nhỏ màu đỏ rực trông như gà con xuất hiện trước mắt ba người.
“Hoả kê?” Tiểu Diên Nhi thốt lên.
“Là Hỏa Phượng.” Lục Châu sửa lời nàng.
Tiểu Hỏa Phượng bé xíu toàn thân đỏ rực, chỉ có cái đuôi là màu xanh, trông đẹp hơn gà con nhiều. Nó bước đi một bước đã ngã lăn ra đất, miệng kêu chíp chíp.
“Ha ha… tiểu gia hoả.” Tiểu Diên Nhi vươn tay ra, tò mò chào hỏi nó.
Hỏa Phượng dùng cánh chống xuống mặt đất để đứng lên, rồi lại ngã xuống. Nó thử đến mấy lần, rốt cuộc mới đứng vững.
Nó ngẩng đầu nhìn lên thế giới bên ngoài. Sau đó đột ngột giương cánh kêu chíp chíp, vội vàng chạy tới chỗ Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, toàn thân bay lên lơ lửng giữa không trung, chột dạ nói:
“Êi êi, ta đâu có hại ngươi đâu!”
Hỏa Phượng giang cánh muốn bay lên theo. Không thể không nói, năng lực thích ứng của hung thú rất mạnh, chỉ chưa tới một khắc đồng hồ mà nó đã đi lại vững vàng, không còn ngã trái ngã phải như trước.
Hỏa Phượng vỗ cánh, vừa bay lên được một mét đã cắm đầu rơi xuống.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Tiểu Diên Nhi nhìn Hỏa Phượng lại cố gắng vỗ cánh bay lên rồi té xuống, ấp úng hỏi.
Lục Châu cũng không biết nên phán đoán thế nào, chỉ có thể tiếp tục quan sát. Nhưng hắn lại không có nhiều thời gian rảnh, bèn nói:
“Diên Nhi, ngươi trông chừng nó, nếu có dị biến thì báo cho vi sư.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi nhìn con Hỏa Phượng lảo đảo bay lên, há hốc mồm nói: “Chăm sóc nó?”
“Đó là hậu duệ của thánh thú Hỏa Phượng.”
Nhớ lại cảnh tượng Hỏa Phượng oai phong hùng vĩ, Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt hỏi: “Về sau nó cũng sẽ trở thành thánh thú sao?”
“Có lẽ vậy.” Lục Châu cũng không rõ.
Suy cho cùng không phải cứ là loài hung thú đó thì đều có thể thành thánh. Chỉ có thể nói gen của nó tốt hơn những con hung thú khác nhiều, có tỷ lệ thành thánh cao hơn.
Tiểu Diên Nhi mỉm cười, xung phong nhận việc: “Vậy đồ nhi sẽ chăm sóc nó!”
Lục Châu gật đầu: “Hiện tại nó vẫn còn đang trong thời kỳ ấu thú, hình dáng của nó quá đặc thù, ngươi hãy nghĩ cách ẩn tàng cho nó.”
Tiểu Diên Nhi nghĩ ngợi rồi đáp: “Chuyện này dễ ẹc, đồ nhi biết rồi.”
“Vậy lui xuống đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bay về phía Hỏa Phượng, tóm lấy nó xách lên. Hỏa Phượng giãy giụa kêu chíp chíp.
Hải Loa: “. . .”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư muội, muội thông hiểu thú ngữ, có biết nó đang nói gì không?”
Hải Loa lắc đầu biểu thị không biết.
Tiểu Diên Nhi tóm cánh nó nói: “Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, đừng sợ nha.”
Hai người mang theo tiểu Hỏa Phượng rời đi.
Lục Châu bay trở về ngọn cây cổ thụ, phát hiện Mệnh Cách Chi Tâm đã chìm hẳn vào trong khu vực Mệnh Cách, thuận lợi tiến vào giai đoạn hai: hấp thu thọ mệnh.
Quá trình khai Mệnh Cách thuận lợi hơn hắn mong đợi.
. . .
Cùng lúc đó, bên ngoài cung điện bạch sắc.
Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm như có điều suy nghĩ.
Lát sau, một nữ hầu đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, bên phía Thánh Điện nói hiện tượng mất cân bằng đã tăng thêm một bậc, bí ẩn chi địa rơi vào trạng thái hỗn loạn.”
“Có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
“Bí ẩn chi địa quá lớn, người của Thánh Điện chưa tìm ra.” Nữ hầu nói.
Lam Hi Hoà thở dài một tiếng. Thiên hạ đại loạn, muốn thu thập tin tức đã khó nay lại càng khó.
. . .
Năm ngày sau.
Rắc.
Lục Châu mở mắt, cảm thấy trong đan điền khí hải truyền đến lực lượng mênh mông. Khu vực Mệnh Cách trên Mệnh Cung loé ra quang mang, liên toạ đã lớn thêm một vòng.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn, mười đạo Mệnh Cách theo thứ tự phát sáng. Chói mắt nhất vẫn là Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô.
Lục Châu hài lòng thu hồi Tinh Bàn đáp xuống đất, lệnh cho tất cả mọi người tập hợp.
Trừ Minh Thế Nhân không thể trở về, những người khác rất nhanh đã tụ tập tại gốc cổ thụ.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mang theo tiểu Hỏa Phượng đứng ở hàng đầu tiên. Tiểu Hỏa Phượng trông hoàn toàn khác trước, đuôi nó bị cột lại thành một chùm, lông trên thân đã nhuộm thành màu khác.
Lục Châu cau mày nói: “Đây là Hỏa Phượng?”
“Sư phụ, làm như vậy thì không ai có thể nhận ra nó nữa!” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Đám người Ma Thiên Các đã cạn lời với nàng từ lâu. Nếu không phải đã biết đây là Hỏa Phượng thì ai cũng sẽ cho rằng nó chỉ là một con gà phổ thông mà thôi.
Mấy ngày nay đám người từ kinh ngạc chuyển sang tiếp nhận, sau đó là ngưỡng mộ muốn chết. Tương lai tiểu Hỏa Phượng chắc chắn sẽ cường đại không kém gì Lục Ngô, thế nên mọi người đều lý giải được cách làm của Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu nói: “Chuyện của Hỏa Phượng phải giữ bí mật. Nếu dám tiết lộ, bản toạ quyết không khoan dung.”
Đám người khom người.
Đúng lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn đi tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói: “Lão tiên sinh, ta có một việc muốn thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
Chương 1504
“Huynh đệ chúng ta mong được gia nhập Ma Thiên Các, mong lão tiên sinh cho chúng ta một cơ hội.”
Kỳ thực Lục Châu cảm thấy bốn người này gia nhập Ma Thiên Các có hơi miễn cưỡng. Thực lực bọn hắn không bằng đám người Tôn Mộc. Nhưng dọc theo con đường này, bọn hắn biểu hiện rất tốt, biết điều hiểu chuyện, khiến Lục Châu cũng thấy nên thay đổi sách lược thu nhận người tài. Không nên chỉ xét tu vi, bắt buộc phải cân nhắc tới nhân phẩm của đối phương.
Lục Châu vuốt râu nói: “Các ngươi thật sự muốn vào Ma Thiên Các?”
Khổng Văn đáp: “Ta và Nhan tả sứ đã tán gẫu mấy đêm nay, ta hiểu rõ quy củ Ma Thiên Các. Hơn nữa huynh đệ chúng ta đã nghĩ rõ ràng, để tỏ lòng thành ý, viên Mệnh Cách Chi Tâm này xin dâng lên cho ngài.”
Hắn đưa lại viên Mệnh Cách Chi Tâm Lục Châu đã ban thưởng trước đó.
Lục Châu cảm thấy khá bất ngờ, dù sao Chu Yếm cũng là thú vương.
Khổng Văn tiếp tục nói: “Ta biết thực lực của chư vị rất mạnh mẽ, viên Mệnh Cách Chi Tâm này càng thích hợp để chư vị sử dụng hơn, để cho chúng ta dùng chính là đại tài tiểu dụng.”
Bốn người đồng thời khom người nói: “Mong lão tiên sinh nhận cho.”
Mọi người gật đầu nhìn bốn huynh đệ. Bốn người này rõ ràng là hiểu chuyện hơn đám Tôn Mộc rất nhiều.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Lục Châu nói: “Đồ vật lão phu đã cho sẽ không nhận lại.”
“A?”
Khổng Văn gấp gáp nói: “Lão tiên sinh không muốn thu nhận chúng ta ư?”
Lục Châu lắc đầu: “Nếu các ngươi đã nghĩ kỹ càng, vậy thì lưu lại Ma Thiên Các đi.”
Bốn người lập tức sửng sốt, ngây ra không nói nên lời. Bọn hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị cự tuyệt, nào ngờ…
“Còn thất thần cái gì?” Nhan Chân Lạc nhắc nhở.
Khổng Văn lấy lại tinh thần, vội vàng cùng các huynh đệ dập đầu bái lạy: “Bái kiến Các chủ!”
[Ting — thu hoạch được bốn thuộc hạ, ban thưởng 4.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Bốn người lục tục đứng dậy. Khổng Văn nói: “Viên Mệnh Cách Chi Tâm này…”
“Các chủ đã cho ngươi, ngươi cất kỹ đi. Còn cho là chúng ta muốn cướp của ngươi chắc?” Lục Ly nói.
“Yên tâm đi, thứ đồ này Ma Thiên Các không hề thiếu.” Nhan Chân Lạc nói.
Khổng Văn gãi đầu. Đám người bật cười ha hả.
Có lẽ trong bí ẩn chi địa gặp quá nhiều chuyện lục đục trắc trở, tình người lạnh bạc, nên nhìn mọi người thoải mái vui vẻ như vậy, bốn huynh đệ cũng mỉm cười theo.
Độ trung thành tăng lên không ngừng.
Lục Châu gật đầu nói: “Nói chính sự. Bí ẩn chi địa có nơi nào thích hợp khai Mệnh Cách không?”
“Ý của Các chủ là?” Khổng Văn khó hiểu hỏi lại.
“Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tấn thăng thập diệp đã lâu. Theo lý thuyết, các nàng lẽ ra phải là người tấn thăng Thiên Giới Bà Sa sớm nhất Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
Khổng Văn minh bạch, đáp lời: “Đúng là có một chỗ thích hợp. Đi về phía tây vạn dặm, gần đến khu vực hạch tâm trong bí ẩn chi địa sẽ gặp được “Trấn Thọ Khư”, một cổ thành còn sót lại từ thời thượng cổ. Nghe nói nơi đó có cổ trận chiếm cứ, tốc độ khai Mệnh Cách và tu luyện đều sẽ đề thăng gấp mấy lần.”
“Còn có chỗ tốt như vậy? Đây chẳng phải sẽ khiến người người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu?” Nhan Chân Lạc hiếu kỳ nói.
Khổng Văn lắc đầu:
“Có lợi đương nhiên cũng có hại. Nơi đó bị hung thú chiếm cứ, tu hành giả bình thường không cách nào đến gần. Mà chân nhân trở lên lại không cách nào vượt qua ranh giới, sẽ bị cân bằng giả phát hiện. Nhưng hiện tại thế giới đang mất cân bằng, việc này không nói trước được.”
Lục Châu gật đầu. Nơi này rất phù hợp với nhu cầu của đoàn người.
Hiện tại Lục Châu có Thẻ Hàng Cách cường hoá phòng thân, không sợ chân nhân. Nếu Tiểu Diên Nhi và Hải Loa có thể thành công tiến vào Thiên Giới Bà Sa, quà xuất sư sẽ giúp hắn đi ngang trong bí ẩn chi địa.
Lúc này, cái đầu khổng lồ của Lục Ngô xuất hiện trên không trung, nó mở miệng hỏi: “Muốn đi Trấn Thọ Khư?”
“Ngươi cũng biết Trấn Thọ Khư?” Lục Châu hỏi.
“Chỗ đó rất là tà môn, là thánh địa tu hành của đám bò sát thời cổ đại… nhưng tà môn cực kỳ.” Lục Ngô nói.
Đoan Mộc Sinh cau mày: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được dùng từ bò sát để hình dung nhân loại.”
“Thiếu chủ…”
“Đừng gọi ta là thiếu chủ.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Ách…” Lục Ngô thở phì phò, “Về sau không nói là được chứ gì.”
Đám người cười ha hả.
Lục Châu không ngại việc này, tư duy của nhân loại và hung thú không giống, không nhất thiết phải ép buộc nó, bèn hỏi: “Ngươi đã từng đến Trấn Thọ Khư?”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên không trung tựa như đang nhớ tới một số hồi ức không vui nào đó.
“Đoan Mộc chân nhân từng đến đó một lần, bị hao tổn ngàn năm thọ mệnh.”
“Giảm thọ?” Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi.
Khổng Văn nói xen vào: “Đúng là có lời đồn như thế, đó cũng là lý do nơi này được gọi là Trấn Thọ Khư. Nghe nói những người nán lại ở chỗ này càng lâu thì càng già đi rất nhanh.”
“. . .”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Lo lắng nhất chính là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Hay là thôi đi.” Tiểu Diên Nhi nói, “Đồ nhi xung kích Thiên Giới Bà Sa ở đâu cũng được mà.”
“Đồ nhi cũng vậy.” Hải Loa phụ hoạ.
Lục Châu nhìn các nàng, thản nhiên nói: “Các ngươi đã sớm bước vào thập diệp, khai Mệnh Cách không khó, có hy vọng vừa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa đã xung kích hai Mệnh Cách, thậm chí là ba Mệnh Cách.”
Vu Chính Hải cười nói: “Hai vị sư muội sợ đau có đúng không?”
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa mang tới nỗi thống khổ cỡ nào.
“Làm gì có.” Tiểu Diên Nhi nói, “Đi thì đi…”
Hỏa Phượng bay lên đối diện với Tiểu Diên Nhi, nó giang cánh há miệng ra, hai cánh toả ra hồng quang.
Tiểu Diên Nhi vươn tay tóm chặt cánh nó xách lên nói: “Ngoan, lát nữa ta sẽ bắt sâu cho ngươi ăn.”
Đám người: “. . .”
Thật khó tưởng tượng con gà này sẽ là thánh thú tương lai nha…
Khổng Văn nói tiếp:
“Nhưng chính bởi vì đặc điểm này của Trấn Thọ Khư nên đây cũng là một cơ hội, tiến vào đó có thể tìm được thiên tài địa bảo có tác dụng kéo dài thọ mệnh. Có khi sẽ gặp được vài con hung thú cường đại, với tu vi của Các chủ thì đánh hạ bọn chúng không thành vấn đề.”
Chương 1505
Khổng Văn cho rằng Lục Châu là cấp bậc chân nhân. Phàm là có chân nhân dẫn đường, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể thong dong rời đi.
Chẳng hạn như Tần Nhân Việt có thể mang bốn mươi chín kiếm khách an toàn rời đi. Diệp Chính vốn cũng có cơ hội, đáng tiếc hắn lại đắc tội với Lục Châu và thú hoàng Lục Ngô.
Lục Châu gật đầu nói: “Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chúng ta xuất phát.”
Đám người khom người tuân mệnh.
Lục Châu nhìn về phía Lục Ngô: “Ngươi rất hận Diệp Chính?”
Lục Ngô gầm gừ: “Nếu không phải hắn trốn thật nhanh thì bản hoàng đã bẻ xương lột da hắn…”
Nói xong Lục Ngô quay đầu rời đi.
Đoan Mộc Sinh lúng túng khom người hành lễ với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi sẽ dạy bảo nó đàng hoàng.”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh dò xét rồi nói: “Xem ra ngươi đã tiến bộ không ít.”
Được sư phụ khích lệ, trong lòng Đoan Mộc Sinh vui như hoa nở, cười đáp: “Đều nhờ sư phụ chỉ điểm.”
Lục Ngô: “?”
“Tiếp tục cố gắng. Mặt khác, vi sư đã truyền thương thuật Phá Trận Tử cho Lục Ngô để hắn dạy ngươi, đừng lơi lỏng tập luyện.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Ngô: “?”
Nói xong, Lục Châu trở về cổ thụ.
Đoan Mộc Sinh nhảy lên người Lục Ngô hỏi: “Sư phụ ta dạy ngươi thương thuật Phá Trận Tử?”
Lục Ngô lầm bầm nói: “Về sau nói cho ngươi nghe.”
. . .
Tại động thiên phúc địa Nhạn Nam Thiên.
Trong thùng thuốc nồng đậm sương khói mờ mịt, Diệp Chính mở mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Chúc mừng Diệp chân nhân trở lại vị trí chân nhân.” Một đệ tử khom người nói.
Diệp Chính lấy ra Tinh Bàn, mười tám Mệnh Cách theo thứ tự sáng lên. Đáng tiếc là độ sáng chưa đủ.
“Trưởng lão nói tuy ngài đã trở lại tu vi chân nhân nhưng nguyên khí phong bạo xuất hiện khiến ngài hao tổn không ít tu vi, phải tu luyện một thời gian mới chân chính trở lại thời kỳ đỉnh phong.”
Diệp Chính trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Ta đã biết.”
“Trưởng lão còn nói, phía sau núi có ba con thú vương.”
“Ừm.” Sắc mặt Diệp Chính không thay đổi, khẽ gật đầu, “Còn nói gì nữa không?”
“Trưởng lão nói chỉ có ngài mới có thể báo thù cho Tam Thập Lục Thiên Cương, mong ngài sớm ngày khôi phục tu vi.”
Diệp Chính thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba mươi sáu nho sinh chìm trong ngọn lửa.
“Bốn vị trưởng lão đâu?” Diệp Chính hỏi.
“Bốn bị trưởng lão đã đến bí ẩn chi địa, nói là muốn thu hồi Trấn Thọ Thung. Chỉ có Trấn Thọ Thung mới có thể giúp ngài hồi phục nhanh chóng.”
Diệp Chính nghe vậy, không biết nên nói cái gì.
Nhạn Nam Thiên gần như đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn, mà hắn lại cô phụ kỳ vọng của tất cả mọi người.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
. . .
Lục Châu thành công khai mười Mệnh Cách, sử dụng lực lượng Thiên Tướng quan sát các đồ đệ ở hồng liên và kim liên. Ngoại trừ hoàn cảnh ác liệt ra thì chưa có gì bất thường.
Hắn chú ý thấy Tư Vô Nhai chuẩn bị đột phá thập diệp, Giang Ái Kiếm lại rời khỏi Bồng Lai đảo đến Thiên Vũ Viện, còn mang theo một đống kiếm, không biết xấu hổ nhờ Vương Đại Chuỳ chế tạo cho.
Sáng sớm hai ngày sau, đoàn người Ma Thiên Các tập hợp.
“Xuất phát.”
Đám người nhảy lên lưng Lục Ngô. Ngay cả Bạch Trạch cũng được hưởng thụ cảm giác được chở là như thế nào.
“Lục Ngô, lần này vất vả ngươi rồi.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đứng ở phía trước, nói với nó.
Bốn huynh đệ Khổng Văn hưng phấn vô cùng, đời này bọn hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình được cưỡi trên lưng thú hoàng.
Lục Ngô cao ngạo nói: “Ngồi cho vững.”
Oanh!
Bốn vó đạp đất, nó nhảy vào trong hắc vụ mênh mông. Lục Ngô cố ý khoe khoang thực lực, sử dụng tốc độ kinh khủng để phóng đi, mỗi bước hơn ngàn trượng.
Vốn phải cần mười ngày nửa tháng mới tới nơi, nhưng với tốc độ của Lục Ngô, chỉ cần hai, ba ngày là đủ.
Lục Châu lại tiếp tục sử dụng Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng.
Trên đường đi, đám người nhìn thấy rất nhiều đoàn hung thú di chuyển đại quy mô, lít nha lít nhít kéo về hướng đông.
“Thật lâu rồi chưa thấy lại cảnh tượng này.” Khổng Văn tán thán nói.
“Việc di chuyển có thể giải quyết tình trạng mất cân bằng thật sao?” Lục Ly hỏi.
“Không rõ nữa.” Khổng Văn thở dài đáp, “Chân nhân còn không giải quyết được vấn đề này, chỉ sợ chúng nó làm thế cũng không ích gì.”
“Nhưng nếu chúng không di chuyển thì sẽ thế nào đây?”
Vấn đề này khiến mọi người trầm mặc.
“Tu hành giới có rất nhiều nan đề, việc mất cân bằng chưa phải là vấn đề khó khăn nhất. Một khi hỗn loạn đến cực hạn, thiên địa sẽ khôi phục bình tĩnh. So với việc này, thiên địa ràng buộc mới là điều khó xử lý nhất.” Khổng Văn cười nói.
Đám người gật đầu đồng tình.
Ba ngày sau, đoàn người đã đến rất gần Trấn Thọ Khư.
“Đoạn đường này thật thuận lợi, không gặp phải nhân loại, cũng chẳng thấy thú hoàng cường đại nào.”
“Lục Ngô vốn chính là thú hoàng, có sợ cũng là người khác sợ nó. Hơn nữa bí ẩn chi địa lớn như vậy, muốn gặp nhân loại cũng không dễ dàng.”
Đúng lúc này, Lục Ngô bỗng nói: “Phía trước chính là Trấn Thọ Khư.”
Lục Ngô đáp xuống, không tạo thành chút âm thanh nào, tựa như con mèo lớn uyển chuyển.
Đoan Mộc Sinh nói: “Nếu mỗi lần di chuyển ngươi đều êm ái như thế này thì tốt biết mấy.”
Lục Ngô: “. . .”
Minh Thế Nhân cười nói: “Tam sư huynh, nhân loại và hung thú không giống nhau. Chẳng hạn như cẩu tử, nó đi tới đâu cũng thích đào hố, cứ như sợ người khác không biết nó đến. Đây là một kiểu đánh dấu lãnh địa công khai của hung thú.”
“Vậy sao lần này…” Đoan Mộc Sinh gãi đầu hỏi.
“Nơi này là Trấn Thọ Khư, thiên tài địa bảo rất nhiều, khả năng có thú hoàng ẩn nấp.” Khổng Văn giải thích.
Đoàn người ngẩng đầu nhìn về phía màn sương mù dày đặc trước mặt, như thể có một con đường ngăn cách Trấn Thọ Khư với bí ẩn chi địa.
“A ——”
Trong Trấn Thọ Khư bỗng truyền ra tiếng hét thảm.
Từ trong sương mù, một đạo thân ảnh cấp tốc bay vọt ra, rơi bịch xuống đất. Thân ảnh kẻ đó toàn là máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên, hốt hoảng nói:
“Đừng đi vào, đừng đi vào… chạy mau!”
Lục Châu cau mày nói: “Cớ gì ngươi lại sợ hãi như vậy?”
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, gian nan bò dậy, lắp bắp nói: “Quái vật… quái vật chưa bao giờ thấy…”