Ngay sau đó, toà pháp thân cửu diệp màu đỏ cao mười lăm trượng kia bay lướt qua, quang mang màu đỏ rọi sáng toàn bộ sơn mạch như một vầng mặt trời cực kỳ chói mắt.
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nghĩ. “Không phải sư phụ! Đại Viêm lại có cửu diệp xuất thế rồi sao?”
Hắn nín thở nhìn theo vị cửu diệp hồng liên kia rời đi, mãi cho đến khi toàn bộ đám người đã mất dạng ở đằng xa mới thôi.
“Vì sao lại là hồng liên?”
Dù Ngu Thượng Nhung được mệnh danh là Kiếm Ma đệ nhất cũng không tài nào hiểu nổi.
Thôi vậy, cứ về Đại Viêm rồi tính. Ngu Thượng Nhung tung người rời khỏi đại thụ, vừa bay được vài mét thì phía sau chợt truyền đến một thanh âm ——
“Vị bằng hữu này…”
Ngu Thượng Nhung giật mình, lăng không dừng lại cúi đầu nhìn xuống.
Có lẽ do vừa rồi thu liễm khí tức nên Ngu Thượng Nhung không cảm giác được có tu hành giả đến gần.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Các hạ có việc gì sao?”
“Các hạ đến từ Thiên Vũ Viện?” Đối phương hỏi.
Thiên Vũ Viện?
Ngu Thượng Nhung tung hoành thiên hạ bấy lâu mà chưa từng nghe nói đến môn phái này. Có lẽ là một tiểu môn phái không có gì nổi trội.
“Không phải.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Nếu không phải… vậy các hạ ở đây làm gì?”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhận ra khẩu âm của người này hơi khác lạ, bèn nói: “Thật xin lỗi, nếu muốn chất vấn thì e là ta sẽ làm ngươi thất vọng.”
Loại hỏi chuyện kiểu tra hỏi con tin thế này quả thực khiến Ngu Thượng Nhung không được thoải mái.
“Ta cũng rất xin lỗi, nhưng khi Phi Tinh Trai hỏi chuyện thì ngươi nhất định phải trả lời.”
“Phi Tinh Trai?”
Người kia dường như đã nhận ra sự ngạc nhiên của Ngu Thượng Nhung. “Ngươi không biết Phi Tinh Trai? Đáng tiếc, lời nói đùa này không hề buồn cười một chút nào.”
Hai chân kẻ đó đạp đất, lao vọt lên không trung đối mặt với Ngu Thượng Nhung. Dưới bầu trời đêm, bốn mắt nhìn nhau sát khí tung hoành.
Ngu Thượng Nhung là Kiếm Ma, sao có thể không nhận ra sát khí trên người hắn, bèn cười bảo: “Ngươi muốn giết ta?”
“Thà giết lầm ngàn người cũng không thể bỏ sót một người. Hy vọng kiếp sau ngươi đầu thai đến nơi tốt hơn.” Nói xong kẻ này lập tức đánh ra một đạo chưởng ấn màu đỏ.
Ngu Thượng Nhung nghiêng người né tránh, hai mắt nhìn chằm chằm chưởng ấn màu đỏ kia.
Đối phương vẫn tiếp tục đánh ra mấy đạo chưởng ấn, Ngu Thượng Nhung nâng hai ngón tay lên bắn ra kiếm cương đánh tan chưởng ấn!
Ầm!
Sắc mặt kẻ đó kinh hãi: “Màu vàng kim? Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp lời.
“Cái gì mà Ngu Thượng Nhung… ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào?”
Ngu Thượng Nhung lúc này cũng phải giật mình. Nếu theo sáo lộ thông thường, khi đối phương nghe được cái tên này thì lý ra nên run rẩy toàn thân, bị doạ đến tè ra quần mới đúng. Sao kẻ trước mặt lại xử sự không theo sáo lộ gì cả vậy?
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Chẳng lẽ ta đã xuống địa ngục?
Thấy Ngu Thượng Nhung không trả lời, kẻ này chắp tay, nghiến răng lạnh lùng nói: “Tìm chết!”
Ông!
Một toà pháp thân hồng liên ngũ diệp xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, sau đó công kích tới.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, khoanh tay như đang có điều suy nghĩ.
Pháp thân hồng liên đã tới trước mặt, Trường Sinh Kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung đột nhiên phá vỡ lớp vải bọc ngoài, nở rộ quang mang!
Trường kiếm toả quang mang màu đỏ bắn ra mấy đạo kiếm cương chém ngang toà pháp thân kia rồi lượn một vòng bay trở về sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Pháp thân ngũ diệp bị chém đôi tiêu tán theo gió. Đối phương lập tức bị trọng thương rơi xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống nhìn chằm chằm kẻ này, nhàn nhạt hỏi: “Đây là đâu?”
Đối phương kinh hãi đến mức run rẩy. “Người của Thiên Vũ Viện… ngươi, ngươi điên rồi…”
Lời còn chưa nói xong, kẻ này đã ngoẹo đầu sang một bên, hoàn toàn tắt thở.
Ngu Thượng Nhung thở dài lắc đầu rồi nhìn về phương xa suy nghĩ đến xuất thần. Trầm mặc một lúc, hắn mới lạnh nhạt mở miệng: “Thú vị.”
. . .
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
[Sau khi quyền hạn của Hệ thống được nâng cao, phạm vi bao trùm cũng tăng lên, khen thưởng của địa giới được cộng thêm 1.000 điểm công đức.]
Tiếng thông báo thứ nhất không làm Lục Châu bất ngờ, nhưng tiếng thông báo thứ hai khiến hắn mở to mắt.
“Khen thưởng của địa giới?”
Nhớ tới lúc ở dưới vực sâu đánh giết hung thú Xích Diêu, Lục Châu thu hoạch được 5.000 điểm công đức mà không hề được khen thưởng thêm từ địa giới.
Như vậy ban thưởng này đến từ đâu?
“Ngu Thượng Nhung…?”
Lục Châu vừa suy nghĩ vừa vuốt râu. Nếu Ngu Thượng Nhung đã đến được hồng liên địa giới vậy thì muốn tìm được hắn sẽ khó càng thêm khó.
Điều duy nhất khiến Lục Châu không yên lòng chính là đồ đệ này từ trước đến nay vẫn luôn hành sự rất quật cường ngạo khí…
Hầy. Nếu đứa mất tích là lão tứ thì tốt biết bao.
Ủa, sao tự dưng lão phu lại có suy nghĩ kỳ quái như thế chứ?! (°o°

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 5.603 điểm
Điểm may mắn đã tích luỹ được 12 điểm.
Nhiêu đó chẳng đủ để mua được tấm thẻ đạo cụ nào ra hồn, thôi thì rút thưởng xem sao.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức và 12 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 12.]
Vận may không tệ. Chơi tiếp.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
Trước đó thì xui liên tục, lần này thời của lão phu tới rồi. Cảm giác thật sảng khoái!
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn +1, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
“. . .”
Mười lần rút thưởng sau đó đều là bom xịt.
Lục Châu nhướng mày, vận may còn chưa kịp bắt đầu đã xài hết rồi sao?
Làm lại!
. . .
Cùng lúc đó.
Trong phòng nghị sự ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai vừa xem xong quyển bút ký của Lạc Thời Âm, tâm thần vẫn còn đang rung động mạnh.
Nhìn những trang giấy còn lại bị xé, hắn âm thầm lắc đầu thở dài. Nếu quyển bút ký này còn đầy đủ thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho những suy đoán của hắn.
Tư Vô Nhai cầm bút lên, bắt đầu ký hoạ. Chỉ chốc lát sau trên bàn đã có một bức địa đồ đơn giản.
Lúc này, Giang Ái Kiếm từ bên ngoài đi vào, khoanh tay nói: “Vẽ gì thế?”
“Địa đồ.”
Chương 762 Vô đề
Giang Ái Kiếm bước tới cúi đầu nhìn, bỗng ngẩn ra. “Hai tấm địa đồ của Đại Viêm?”
“Chỉ có một thôi.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ta nhận ra bên trái là địa đồ Đại Viêm… nhưng địa đồ bên phải đối xứng chẳng phải cũng là Đại Viêm đó sao?” Giang Ái Kiếm cười hỏi.
Tư Vô Nhai chỉ tay vào quyển bút ký. “Lúc nào rảnh ngươi cũng xem thử đi… Bản bút ký này là của nữ tử họ Lạc, cũng chính là nhân vật thần bí mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm. Trong bút ký nàng ta có nhắc tới quê hương nàng ta không khác biệt Đại Viêm là bao.”
Giang Ái Kiếm sờ cằm nhìn bức địa đồ. “Dải phân cách này là gì?”
“Vực sâu vạn trượng.” Tư Vô Nhai nói. “Sư phụ đã xuống đến đáy vực, thu hoạch được hồng ngư và Xích Diêu Chi Tâm. Ta điều tra trong cổ tịch, phát hiện Xích Diêu là hung thú cao giai đã biến mất từ lâu, bát diệp mà gặp nó cũng phải tháo chạy giữ mạng. Dưới đáy vực sâu, nếu tiếp tục đi thẳng mãi có lẽ sẽ tới được… hồng liên địa giới!”
“. . .”
Giang Ái Kiếm nhướng mày. Càng nhìn tấm địa đồ hắn càng cảm thấy quen mắt. “Hình như ta đã nhìn thấy nó ở đâu rồi…”
“Ngươi không nhìn lầm đâu… trong nội khố hoàng cung có một quyển điển tịch, trong đó có lưu lại tin tức của đế sư. Đế sư từng vẽ một bức hoạ, chính là bản địa đồ này. Lưu Thương, cũng chính là phụ thân ngươi, biết rõ chuyện của đế sư nên mới quyết tâm nghiên cứu cửu diệp.” Tư Vô Nhai nói.
“Đừng có nhắc tới hắn, hắn không phải phụ thân ta. Phụ thân ta đã chết từ rất lâu rồi.” Giang Ái Kiếm thở dài.
Tư Vô Nhai biết mình không nên đề cập tới người đã khuất, bèn nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.
“Nước không thể thiếu vua một ngày, đại sư huynh rốt cuộc cũng chẳng phải họ Lưu, ngươi thật sự không muốn ngồi vào vị trí này sao?”
“Đừng có sáo lộ ta nha…” Giang Ái Kiếm lắc đầu, “Ta không có chút hứng thú nào với vị trí đó cả. Ngũ hoàng tử ngốc nghếch thì bỏ qua đi, ta thấy Chiêu Nguyệt rất thích hợp làm nữ đế, ta đánh giá cao nàng.”
“Nữ nhân nào có dễ dàng đăng cơ như ngươi nói.”
“Dừng lại, dừng lại… Nói trước làm cái gì, cứ chờ đại tiên sinh khôi phục ký ức rồi tính. Thà rằng thiên hạ phải đổi họ chứ ta nhất quyết không ngồi vào vị trí này!” Giang Ái Kiếm xua tay.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài.
Những chuyện xấu xa tàn nhẫn nhất trong cung cấm Giang Ái Kiếm đều đã trải qua, một trận lửa ở Cảnh Hoà Cung đã hoàn toàn xoá mất ý niệm trở về của hắn. Nếu trở về, hắn làm sao đối mặt với một ngàn oan hồn trong đó?
Giang Ái Kiếm chỉ tay vào tấm bản đồ, nói: “Quay lại chuyện chính, đế sư là người đến từ thế giới kia, tu hành giả nơi đó rất cường đại, có đủ năng lực huỷ hoại chúng ta. Vậy tại sao đế sư không thông báo cho người thế giới đó đến đây tấn công Đại Viêm?”
Tư Vô Nhai cười nói: “Là vì tư tâm.”
“Tư tâm?”
“Là người thì đều có tư tâm. Ta từng nghiên cứu về những nơi đế sư đến, hắn không chỉ ở hoàng thất Đại Viêm mà trong mười hai nước Nhung Tây Nhung Bắc cũng đều có bóng dáng của hắn. Những nơi hắn đi qua, hắn đều là cường giả cao cao tại thượng. Tuy là đế sư Đại Viêm nhưng Vĩnh Thọ hoàng đế hoàn toàn nghe theo lời hắn, tuyệt không dám cãi, thậm chí không tiếc lấy Lăng Hư Kiếm ra quyết chiến với gia sư.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói. “Ở thế giới này, hắn chính là người mạnh nhất…”
Giang Ái Kiếm cau mày. “Nghe ngươi nói như vậy, tên đế sư này còn buồn nôn hơn cả ta… à không không, hắn quá buồn nôn!”
“Đế sư Khương Văn Hư có thể là cường giả cửu diệp, hiện đang ẩn thân ở Lâu Lan.” Tư Vô Nhai nói.
“Cửu diệp? Vậy vì sao tai nạn lại không xuất hiện?”
“Có hai khả năng: một là, việc cửu diệp xuất hiện sẽ dẫn tới tai nạn chỉ là một trò âm mưu lừa đảo, nhưng khả năng này không cao. Sự tồn tại của Xích Diêu và Thừa Hoàng đã thay đổi suy nghĩ của ta, cửu diệp có thể sẽ khiến hung thú chú ý. Hai là, đế sư đã dùng một loại thủ đoạn nào đó để áp chế tai nạn.”
“Vậy còn Cơ lão tiền bối thì sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.
Nghe vậy, Tư Vô Nhai lâm vào trầm mặc. Lát sau hắn nói: “Không rõ.”
Giang Ái Kiếm bật cười: “Ngươi biết nhưng không muốn nói, hay là thật sự không biết?”
“Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm. Chờ sư phụ đến Lâu Lan sẽ biết thôi.” Tư Vô Nhai đáp.
“Cũng đúng.”
. . .
Cùng lúc đó, trong phòng Lục Châu.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn +99, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
“Trắng tay rồi.” Lục Châu bất đắc dĩ vuốt râu.
Điểm công đức lúc này chỉ còn lại 553 điểm, mà điểm may mắn đã tích luỹ lên 99 điểm.
Hừ. Điểm may mắn tăng lên ba chữ số hẳn là sẽ xuất hiện đồ tốt!
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 99 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1.]
[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể đạt được lực lượng đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút, đạo cụ này cực kỳ hiếm, xin sử dụng cẩn thận.]
Đôi mắt già của Lục Châu trợn trừng!
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong? Lão phu biết sẽ rút được đồ tốt mà!
Tuy nói đã dự liệu được sẽ trúng thưởng, nhưng phần thưởng quá lớn khiến Lục Châu vô cùng kích động. Chỉ có Lục Châu mới hiểu được sự quý giá của tấm thẻ này, mà cũng chỉ có hắn mới biết uy lực do nó mang lại lớn đến mức nào!
Từ sau khi thất đại môn phái vây công Kim Đình Sơn, Lục Châu chưa từng nhận được tấm thẻ này. Có nó, dù là liên minh mười hai nước kéo đến hắn cũng không sợ!
Lục Châu tỉ mỉ xem xét tấm thẻ đạo cụ, ngắm nhìn một lúc lâu mới cất vào. Đạt được tấm thẻ này hắn cảm thấy vô cùng yên tâm, không đến tận thế quyết không sử dụng.
Lục Châu nhìn lại số điểm công đức: 503 điểm.
Con số lẻ này quả thật hơi chướng mắt, giá thẻ hiện nay đều tính theo chục ngàn, 503 điểm chẳng làm được gì ngoài rút thưởng. Nghèo chính là cái tội. Còn giữ lại nó để làm gì!
Nó nên phát huy giá trị cuối cùng của mình thôi.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới tặng thêm 1.000 điểm.]
“Ơ….”
Thoáng cái đã biến thành ba ngàn điểm, đúng là không nỡ xài. Nhưng ba ngàn điểm cũng không mua được gì nha…
Lục Châu lâm vào do dự.
Chương 763 Vô đề
Với tình hình hiện tại thì việc tích luỹ cho đủ năm mươi ngàn điểm công đức để mua Kim Liên Khai Diệp đúng là chuyện không tưởng.
Nhân dịp vận may đang đến, rút thưởng thêm một đợt, biết đâu lại có cơ hội trúng thêm một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới tặng thêm 1.000 điểm.]
“. . .”
Phần thưởng của địa giới khiến tốc độ tích luỹ điểm công đức tăng lên không ít.
Thôi vậy.
Ngu Thượng Nhung đang gặp khó khăn, lạc đến hồng liên địa giới nếu bình an thì hắn đã không phải giết người. Liên tục chém hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh, hẳn là Ngu Thượng Nhung đang gặp phiền phức lớn.
Đồ đệ rơi vào hiểm cảnh, lão phu lại an nhàn ngồi đây rút thưởng, cảm thấy không ổn cho lắm.
Lục Châu bèn đóng lại giao diện rút thưởng, ánh mắt nhìn vào đống thẻ đạo cụ đang có.
“Thẻ Nghịch Chuyển phiên bản cường hoá?”
Từ khi có được tấm thẻ này Lục Châu vẫn chưa sử dụng. Có Thẻ Nghịch Chuyển thì Xích Diêu Chi Tâm có vẻ hơi dư thừa.
Lục Châu nâng tay, tấm thẻ xuất hiện. Bàn tay nắm lại ——
Ban đầu không có cảm giác gì, lát sau Lục Châu cảm thấy toàn thân như đang ở trong một cái lồng hấp, hơi nước nồng đậm bay lên.
Thẻ Nghịch Chuyển trước đây đều rút đi năng lượng sinh cơ từ thiên địa xung quanh, còn Thẻ Nghịch Chuyển bản cường hoá lại tự tạo ra sinh cơ. Ưu điểm của nó là không tạo ra thiên địa dị tượng và thu hút sự chú ý của người khác, có vẻ bí mật và khiêm tốn hơn.
Không bao lâu sau, hơi nước hoàn toàn biến mất. Lục Châu nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 36.531 ngày
Tăng lên một ngàn ngày, tương đương với hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển thông thường.
Ngay sau đó, Lục Châu sử dụng hết bốn tấm Thẻ Nghịch Chuyển bản cường hoá còn lại.
Tuổi thọ còn lại: 40.531 ngày, cũng chính là 111 năm.
Hiện tại còn thừa 33 tấm Thẻ Nghịch Chuyển nhưng Lục Châu không tiếp tục sử dụng. Cứ để dành, biết đâu sau này lại tăng giá trị thì sao.
Muốn đột phá cửu diệp cần đến 1.200 năm tuổi thọ, vậy Lục Châu phải để dành ít nhất 876 tấm Thẻ Nghịch Chuyển mới đủ.
Xem ra con đường trẻ lại vẫn còn quá xa vời.
. . .
Mười ngày sau.
Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu đã viên mãn từ lâu, hắn dùng thêm năm ngày để thí nghiệm thần thông thính lực.
Sau khi trạng thái đã trở nên viên mãn, Lục Châu rời khỏi phòng, đến phòng nghị sự phủ tướng quân.
Trong phòng, Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết và hai vị trưởng lão Ma Thiên Các đều đang có mặt.
Vừa tiến vào, Lục Châu lập tức nhìn thấy bản địa đồ bày trên bàn.
“Bái kiến sư phụ.”
“Các chủ.”
“Cơ huynh.”
Đám người hành lễ xong lại quan sát Lục Châu một chút… sinh cơ trên người Các chủ lại nồng đậm hơn trước. Hai vị trưởng lão nhớ lại màn năng lượng sinh cơ rung động trên Ma Thiên Các, mơ hồ đoán ra Các chủ có lẽ không chỉ nắm giữ thủ đoạn trị liệu sinh cơ đơn giản như thế…
Lục Châu mở miệng hỏi: “Đây là…?”
“Đồ nhi căn cứ vào các suy đoán của mình để vẽ ra địa đồ của hồng liên địa giới.” Tư Vô Nhai nhanh nhẹn đáp.
Lục Châu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu. Hắn nhớ tới tấm bản đồ da dê cổ trên Ma Thiên Các, không biết lúc này nó có biến hoá như thế nào.
“Các ngươi đều đã biết rồi?” Lục Châu nhìn đám người. Ai nấy đều gật đầu.
“Chuyện của hồng liên địa giới tạm thời đừng công bố ra, tránh dẫn tới khủng hoảng.”
“Tuân mệnh.”
“Tư Vô Nhai.” Lục Châu gọi.
“Xin sư phụ phân phó.”
“Thông cáo với Lâu Lan, ba ngày sau bản toạ sẽ đến viếng thăm.”
Đám người nghe vậy lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Châu, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Lục Châu cảm thấy mọi sự đã sẵn sàng, không cần thiết phải kéo dài thêm nữa. Thời đại trảm kim liên đang phát dương quang đại, liên minh mười hai nước vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Viêm chờ cơ hội thảo phạt.
Chủ động xuất kích có khi lại tốt. Hai nước giao tranh, cử sứ giả đến viếng thăm là chuyện rất bình thường, Lâu Lan còn phải dùng lễ tiếp đón, dù sao Đại Viêm và Lâu Lan còn chưa chính thức vạch mặt.
Lục Châu lại hỏi: “Theo ý các ngươi thì chuyến đi tới Lâu Lan này lão phu nên dẫn ai theo?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi nguyện đi cùng sư phụ.”
Lục Châu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. “Ngươi ở lại toạ trấn Lương Châu.” Tư Vô Nhai mà rời đi, lỡ như đám dị tộc đến đánh lén thì sẽ rất phiền.
Tư Vô Nhai đành gật đầu nói:
“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ đến Lâu Lan, đồ nhi không lo lắng Lâu Lan dám làm ra thủ đoạn gì. Hiện nay Lâu Lan đang bị tổn thất nặng nề, rất khó có thể tham dự liên minh mười hai nước, sư phụ tới đó có thể làm thuyết khách chấn nhiếp Lâu Lan. Chỉ có đế sư Khương Văn Hư là đáng chú ý, nhưng hành tung người này luôn quỷ dị, hắn nói đang ở Lâu Lan nhưng cũng có thể ẩn thân ở dị tộc khác, cần phải cẩn thận đề phòng.”
Đám người đều gật đầu.
Nếu không có cửu diệp Khương Văn Hư ở đó, Các chủ có đến một mình thì Lâu Lan cũng chẳng làm được gì.
Nhưng tên Khương Văn Hư này lại ẩn tàng vũ khí bí mật, Lục Châu cũng chỉ để ý có một mình hắn.
Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ có thể dùng thân phận sứ giả đến thăm Lâu Lan, số lượng người đi cùng không cần quá nhiều, vừa đủ là được.”
“Tốt.”
Người càng nhiều thì khi chiến đấu Lục Châu càng phải chú ý bảo vệ người khác, rất khó có thể thẳng tay đánh giết.
Binh cần tinh nhuệ, không cần lượng nhiều.
. . .
Hai ngày sau, vương thất Lâu Lan gửi phi thư tới. Tư Vô Nhai cầm phi thư tới phòng Lục Châu.
“Sư phụ, Lâu Lan hồi âm nói là cả nước Lâu Lan đều cực kỳ chào mừng người đến thăm, bọn hắn sẽ tiếp đón nồng nhiệt để cùng người thương thảo việc hai nước tiếp tục hợp tác giao lưu.” Tư Vô Nhai nói.
“Đã biết.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Thư viết như thể Lục Châu chính là Hoàng đế. Nhưng đứng từ phía Lâu Lan mà nói thì vị cửu diệp đệ nhất của Đại Viêm chính là đại biểu cho toàn bộ Đại Viêm.
Trầm mặc một lát, Lục Châu khẽ thì thầm: “Khương Văn Hư, lão phu chỉ sợ ngươi không dám đến.”
Sáng hôm sau, Xuyên Vân phi liễn xuất phát từ Lương Châu Thành bay về phía Tây Vực, vượt qua lạch trời.
. . .
Cùng lúc đó, tại hồng liên địa giới.
Sau khi đánh giết hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh, Ngu Thượng Nhung đã xác định… nơi này không phải là Đại Viêm mà hắn quen thuộc.
Chương 764 Vô đề
Người ở đây tu luyện hồng liên, mà hắn lại tu luyện kim liên, là dị loại.
Cũng may Ngu Thượng Nhung còn có Trường Sinh Kiếm toát ra quang mang màu đỏ giúp hắn che giấu tung tích, đồng thời cũng là lợi khí giết địch tốt nhất.
Rốt cuộc đến một ngày, Ngu Thượng Nhung cũng tìm thấy thành trì của con người… một thành trì hoàn toàn lạ lẫm mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong dịch trạm, một nơi tốt nhất để thu hoạch tin tức, Ngu Thượng Nhung ngồi yên lặng trong góc, đưa mắt nhìn tu hành giả muôn hình vạn trạng xung quanh.
Tuy rằng bọn hắn cũng là con người, nhưng sự khác biệt về căn bản khiến Ngu Thượng Nhung không hề cảm nhận được cảm giác thân cận trong đó.
Khí tức của bọn hắn khác biệt. Một khi thi triển tu vi đều tạo ra cương khí màu đỏ.
“Có nghe nói gì chưa? Ba ngày trước Phi Tinh Trai đánh trọng thương loan điểu!”
“Con hung thú loan điểu kia không dễ trêu chọc đâu, Phi Tinh Trai bị trọng thương hơn một nửa quân số, cao thủ cửu diệp Diệp Chân cũng đã bị thương.”
“Diệp Chân là cao thủ nhất đẳng của Phi Tinh Trai, không ngờ ngay cả hắn mà cũng bị loan điểu đánh bị thương, đám hung thú này thật là đáng sợ.”
“Có thể đánh trọng thương loan điểu đã là không tệ rồi. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ được an toàn.”
“Nói có lý.”
Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh ngồi nghe nhưng trong lòng thì kinh ngạc trước hung thú loan điểu và sự cường đại của Phi Tinh Trai.
Tại Đại Viêm, cường giả cửu diệp đã đủ để ngạo thị thiên hạ, nhưng ở nơi này thì đến một con loan điểu cũng không bằng.
“Ca ca, ngươi bị thương rồi kìa.”
Ngu Thượng Nhung lúc này mới hồi thần nhìn lại tiểu nha đầu đội mũ trùm ngồi đối diện mình. Tiểu nha đầu có má lúm đồng tiền, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn linh động lấp lánh trông rất giống tiểu sư muội.
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không đáp.
Tiểu nha đầu nói: “Ta tên là Vu Vu, là một tu hành giả am hiểu trị liệu, ta đến từ Thiên Liễu Quan… Ta trị liệu cho ngươi nhé? Không tính tiền đâu!”
Nói xong nàng nâng bàn tay trắng nõn lên, trong lòng bàn tay toát ra quang mang màu đỏ nhạt.
Cho dù nàng trông rất nhỏ yếu, Ngu Thượng Nhung vẫn lịch sự đáp: “Thật xin lỗi.”
“A?”
“Tại hạ không cần trị liệu.” Ngu Thượng Nhung uyển chuyển từ chối.
“Á… được rồi…” Tiểu nha đầu Vu Vu trông có vẻ rất thất vọng.
Lúc này bên ngoài dịch trạm bỗng xuất hiện hai tu hành giả bị thương đang dìu nhau bước vào, tiểu nha đầu Vu Vu lập tức mừng rỡ chạy như bay tới nói huyên thuyên:
“A các vị bị thương rồi, tốt quá, để ta trị liệu cho nha…”
“. . .”
Khoé môi Ngu Thượng Nhung cong lên. Kiểu nói chuyện này rất giống cửu sư muội.
Chỉ tiếc, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, không biết mọi người đang sống như thế nào? Không biết tình hình sư phụ thế nào rồi? Không có ta bên cạnh, chắc rất nhiều phiền phức của người đều trở nên khó xử lý.
Ông!
Âm thanh năng lượng cộng hưởng kéo Ngu Thượng Nhung trở về với thực tại.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy toàn thân tiểu nha đầu Vu Vu bạo phát hồng cương, song chưởng đặt trên vết thương của tu hành giả kia, năng lượng sinh cơ đặc thù khuếch tán thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai nấy đều giơ ngón cái lên tán thưởng Vu Vu. “Thì ra là Vu Vu của Thiên Liễu Quan, chẳng trách, chẳng trách…”
“Tuổi còn trẻ đã có thủ đoạn bậc này, thật đáng mừng.”
Ngu Thượng Nhung nhìn sang nam tử ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, nơi đây gọi là gì?”
Nam tử kia quay đầu lại nhìn Ngu Thượng Nhung đầy dò xét. “Huynh đài, đây là đâu mà ngươi cũng không biết?”
“Tại hạ quanh năm chinh chiến bên ngoài, đã lâu không trở lại.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Thì ra là thế… Nơi này là Đại Đường địa giới. Nghe khẩu âm của các hạ không giống với người địa phương?”
“Tại hạ quanh năm chinh chiến bên ngoài, đã lâu không trở lại.”
“À phải.” Người kia vỗ đầu. “Ta đã quan sát các hạ từ lâu, thanh kiếm này không hề tầm thường, có thể cho mượn xem một chút không?”
“Thật xin lỗi, chỉ e làm ngươi thất vọng.” Ngu Thượng Nhung nhã nhặn từ chối.
Đối với một kiếm khách mà nói thì có đôi khi kiếm còn quan trọng hơn cả sinh mạng, có đôi khi lại chẳng khác gì một cô vợ nhỏ. Sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác xem?
Bên ngoài chợt có người kinh hô ——
“Mau nhìn kìa!”
Ngu Thượng Nhung cũng quay đầu nhìn sang.
Phía tây nam thành trì bỗng xuất hiện lít nha lít nhít tu hành giả, bọn hắn mang theo pháp thân màu đỏ, kéo theo thi thể loan điểu chậm rãi bay về.
Thi thể loan điểu to lớn đến mức muốn trùm kín cả bầu trời! Mấy toà pháp thân màu đỏ sừng sững làm ai nấy đều rung động.
“Rốt cuộc Phi Tinh Trai cũng chiến thắng!”
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung thu hồi ánh mắt, dùng hai ngón tay điều khiển kiếm.
“Thật xin lỗi.”
Bóng kiếm xẹt lên bên cổ nam tử ngồi bên cạnh, chỉ trong giây lát đã quay về chỗ cũ. Mà bàn tay của nam tử kia đang chạm vào mảnh vải bọc lấy Trường Sinh Kiếm.
Trong mắt nam tử ngập tràn sợ hãi.
Ngu Thượng Nhung cầm trường kiếm lên, điềm nhiên như không có việc gì rồi rời khỏi dịch trạm.
Ra đến bên ngoài, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn đám tu hành giả hồng liên mang thi thể loan điểu bay về phương đông, hắn khẽ thở dài một tiếng rồi khoanh tay bước đi.
Dưới ánh chiều tà, thân ảnh Ngu Thượng Nhung dài thẳng tắp, mà sau lưng hắn còn có tiểu nha đầu Vu Vu.
Khi mặt trời xuống núi, cả toà thành trì bỗng trở nên yên tĩnh tiêu điều. Trên đường phố vắng lặng, mọi người đều ở yên trong nhà, đóng cửa không ra.
Đi vào trong một con ngõ nhỏ, xung quanh không còn bóng người, Ngu Thượng Nhung mới dừng bước, liếc mắt về phía sau.
“Vì sao lại đi theo ta?”
“Ngươi giết người rồi!” Phía sau lưng hắn, Vu Vu cũng lên tiếng đáp lời.
“Đoạt kiếm như đoạt mệnh, gieo gió gặt bão.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ngươi là tu hành giả có kiếm thuật tốt nhất mà ta từng biết…”
“Đa tạ đã khen ngợi.”
“Ngươi không về nhà sao?”
Nhà?
Đối với Ngu Thượng Nhung mà nói, nếu nơi này là Đại Viêm thì hắn sẽ có thể đáp rằng nhà hắn là Tiểu Hàm Sơn, là Huân Hoa Mộ. Hắn cũng có thể nói nhà hắn là Ma Thiên Các.
Nhưng bây giờ lưu lạc nơi đất khách quê người, hắn biết nói sao?
“Không có nhà để về.” Ngu Thượng Nhung đơn giản đáp.
“Á… thật xin lỗi.” Vu Vu bèn giải thích. “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ban đêm ra ngoài không an toàn, hung thú sẽ bay loạn trên bầu trời và bắt người, ngươi phải cẩn thận.”
Chương 765 Vô đề
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những tia nắng chiều cuối cùng cũng tắt bóng, trên trời bắt đầu xuất hiện vài con phi cầm có linh tính… Đám phi cầm này đều có móng vuốt và ánh mắt sắc bén toả ra quang mang màu đỏ.
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên rồi biến mất.
Vu Vu mờ mịt nhìn xung quanh, sau khi xác định hắn đã rời đi, nàng mới lẩm bẩm: “Hừ… còn chưa trị liệu cho ngươi mà!”
. . .
Ba ngày sau, tại Đại Viêm.
Xuyên Vân phi liễn lướt qua từng dãy núi rừng, vượt qua lạch trời, vượt qua sa mạc không người và Mai Cốt Chi Địa, rốt cuộc cũng xuất hiện trên bầu trời cách cổ thành Lâu Lan ba dặm.
Trong phi liễn, Minh Thế Nhân nhìn về phía cổ thành Lâu Lan, khẽ nói: “Sắp đến rồi.”
Đám người bước ra rìa phi liễn quan sát sông núi và cổ thành. Phan Ly Thiên nhìn thành trì của Lâu Lan, cảm thán nói:
“Đây là lần thứ hai lão hủ tới Lâu Lan. Không ngờ nơi này lại phồn hoa như vậy.”
Lãnh La nói: “Chỉ có một số thành trì mới như vậy thôi.”
Minh Thế Nhân đứng bên bánh lái có tầm nhìn tốt nhất, thấy được những ký hiệu quỷ dị trên tường thành bèn hỏi: “Đó là cái gì?”
“Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, đương nhiên đó là đại trận vu thuật.” Phan Ly Thiên đáp. “Đại trận này nếu hoàn toàn kích hoạt sẽ không hề thua kém Thập Tuyệt Trận. Chỉ tiếc đại vu Lâu Lan người thì chết trận, người thì chết già, muốn kích hoạt đại trận e là khó hơn lên trời.”
Khi mọi người còn đang trò chuyện, từ phía cổ thành Lâu Lan bỗng xuất hiện một tấm thảm vuông bay tới, bốn góc thảm đều có tu hành giả phối hợp điều khiển vô cùng ăn ý.
Bay tới trước mặt Xuyên Vân phi liễn, tấm thảm mới lăng không dừng lại.
“Phụng chỉ Đại vương, cung nghênh khách quý đến từ Đại Viêm!”
Phi liễn ngừng lại.
Một tu hành giả bay đến trước phi liễn, tay phải đặt lên vai trái, cực kỳ cung kính khom người nói: “Mời các vị khách quý lên thảm bay… Đây là lễ nghi đón khách cao quý nhất của Lâu Lan.”
Phan Ly Thiên thấp giọng giải thích: “Đúng là như thế, chính giữa tấm thảm bay này có khắc Vu Thần mà người Lâu Lan thờ phụng, mỗi góc có bảy vu sư điều khiển, thảm bay được bốn mươi chín vu sư khiêng, lễ này vốn chỉ dành cho vương tộc Lâu Lan.”
Nhìn tấm thảm lớn màu tím trông có vẻ sang trọng, Minh Thế Nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đời này ta chưa từng ngồi thảm, mà lại còn là thảm bay.”
Thảm do người điều khiển ngự không bay đi, so với kiệu do người khiêng còn cao quý hơn.
“Xin mời.” Tên tu hành giả Lâu Lan lại khom người mời chào.
Lục Châu vuốt râu đạp không bay ra, Phan Ly Thiên, Lãnh La và Vu Chính Hải theo sát phía sau.
Sau đó tên sứ giả Lâu Lan cực kỳ hiểu chuyện bay tới nói với Minh Thế Nhân: “Mời ngài.”
“Được đấy…” Minh Thế Nhân nhường lại vị trí cầm lái cho người Lâu Lan kia. Vừa định rời đi, hắn lại quay đầu hỏi: “Khoan đã, ngươi định đặt phi liễn ở đâu?”
“Phi liễn sẽ được đặt ở quảng trường bên ngoài vương đình. Nơi đó có tầm nhìn rộng rãi, có thuộc hạ trông chừng nên ngài cứ yên tâm.”
Minh Thế Nhân gật đầu rồi nhảy lên thảm bay.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng lại thầm nghĩ cái quảng trường này nghe cứ như là sân bay ở thời hiện đại. Quả nhiên dù là thế giới nào thì chỉ cần có con người tồn tại, một số vật dụng và dịch vụ đáp ứng cho nhu cầu sống đều sẽ tồn tại, chỉ là ở một hình thức khác.
Bốn mươi chín vu sư Lâu Lan vác thảm bay trên vai, điều khiển thảm nhanh chóng bay về phía cổ thành.
Cổ thành Lâu Lan và Thần Đô Đại Viêm hoàn toàn khác biệt.
Thần Đô được kiến tạo giữa bình nguyên, xây dựng thành trì rồi cử tu hành giả cường đại toạ trấn, bốn phía đều rộng rãi thoáng đãng. Cổ thành Lâu Lan lại được xây dựng ở nơi hiểm trở, có ưu thế về địa hình thiên nhiên. Dù vậy bọn hắn vẫn xây dựng một bức tường thành bao bọc xung quanh.
Tường thành là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người. Dù là phàm nhân hay tu hành giả thì đều sinh sống bên trong tường thành, ngăn cản những thứ hung hiểm nguy hại ở bên ngoài.
Thảm bay chậm rãi hạ xuống quảng trường trước cung điện. Hai bên có hai hàng binh sĩ đứng nghiêm chờ đợi. Ở giữa là vương tộc Lâu Lan và các quan viên cấp cao.
Người đứng đầu đội ngũ là quốc vương Lâu Lan, An Quy. Hắn mặc hoa phục, đầu đội kim quan, phong thái ung dung nghiêm chỉnh.
Thấy trên thảm bay chỉ có mấy người, An Quy khẽ sửng sốt nhưng vẫn tiến tới nghênh đón.
“Chúng ta vô cùng vinh hạnh được đón khách quý đến từ Đại Viêm!” An Quy đặt tay lên vai trái. Những người khác cũng làm động tác giống hệt.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía vị quân chủ một nước. “An Quy?”
Các thành viên trong vương thất và đám quan lại đứng sau lưng quốc vương An Quy đều đồng loạt ngẩng đầu. Đệ nhất cửu diệp gọi thẳng tên quốc vương của bọn họ nhưng chẳng còn cách nào, bọn họ chỉ có thể tươi cười nghênh đón.
“Ta đã chuẩn bị tiệc rượu thịnh yến để khoản đãi chư vị. Xin mời ——”
. . .
Trên yến tiệc.
An Quy bưng chén rượu lên định nói mấy lời khách sáo nhưng Lục Châu đã trực tiếp phất tay.
“Lão phu không phải là hoàng đế Đại Viêm. Những lễ nghi này có thể bớt thì hãy bớt đi.”
An Quy khẽ giật mình, sau đó gật đầu. “Vậy xin làm theo ý ngài.”
“Ngươi có biết lão phu vì sao lại đến viếng thăm Lâu Lan?”
An Quy lắc đầu. Lục Châu khẽ phất tay. Minh Thế Nhân đang ăn uống ngon lành bên cạnh đành phải dừng lại nói:
“Gia sư đến Lâu Lan có ba chuyện cần xử lý. Thứ nhất: Lâu Lan phải rời khỏi liên minh mười hai nước, thần phục Đại Viêm. Thứ hai: gia sư muốn gặp tộc trưởng Bá Nạp gia tộc, không thể thương lượng. Thứ ba, đại sư huynh…”
Minh Thế Nhân nhìn về phía Vu Chính Hải đứng bên cạnh. Vu Chính Hải nói: “Đạt La.”
Ba chuyện đều đi thẳng vào vấn đề, không mảy may che giấu vòng vèo.
“Chuyện thứ nhất ta có thể đồng ý.” An Quy sảng khoái đáp, dường như đã chuẩn bị xong tinh thần. Các quan viên và vương tộc có mặt ở đó cũng không lên tiếng phản đối.
“Chỉ là, lão tiên sinh muốn gặp tộc trưởng Bá Nạp gia tộc là Lan Hải tiên sinh cùng tướng quân Đạt La, không biết là có việc gì?” An Quy nghi hoặc hỏi.
“Cứ gọi tới đây, lão phu làm việc luôn như thế.” Ý là, bọn ta lười giải thích với ngươi.