Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591 Vô đề

Lục Châu đóng giao diện Địa Thư lại, lúc này mới phát hiện có một nhiệm vụ vừa xuất hiện: Tìm Địa Thư tàn thiên.

Lục Châu nhíu mày. Quá đáng thật chứ!

Nhân Tự Quyển còn không hành người như vậy đâu!

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng Minh Thế Nhân.

“Có chuyện gì?”

“Thái Hư Học Cung cầu kiến.”

Lục Châu lúc này mới nhớ ra. Hắn quá chú tâm đến Thiên thư, quên mất còn có việc này.

Thái Hư Học Cung nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, nếu lần này bọn hắn không có một lời giải thích hợp lý thì Lục Châu sẽ không bỏ qua.

Bước ra ngoài sân viện, thấy chỉ có một mình Minh Thế Nhân cung kính đứng bên ngoài, Lục Châu nhân tiện hỏi: “Chỉ có một mình ngươi?”

Mấy ngày nay chỉ có mỗi Minh Thế Nhân đến thỉnh an, những đồ đệ khác chẳng thấy tăm hơi đâu.

Minh Thế Nhân gãi đầu đáp: “Ngũ sư muội và bát sư đệ rất can đảm, đã sớm trảm kim liên trùng tu, những người khác thì đồ nhi không biết.”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói gấp gáp ——

“Lão tứ, lão tứ đệ đâu rồi? Bá Vương Thương thuật của ta đã tiến bộ rất nhiều, đệ nhất định phải tin ta.”

Vù!

Minh Thế Nhân đã biến mất không còn bóng dáng.

Chẳng trách con hàng này ngày ngày ngoan ngoãn đến Đông Các thỉnh an, thì ra là đã tính toán người khác không dám tiến vào.

Đoan Mộc Sinh quả thật không dám vào trong, chỉ đi ngang qua Đông Các, thoáng một cái đã biến mất.

Lục Châu lắc đầu, đi về phía đại điện.

. . .

Trong đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ, trong điện ngoài Phan Trọng và Chu Kỷ Phong ra chẳng còn một ai, không còn chút dáng vẻ oai phong nào của Ma Thiên Các.

Thái Hư Học Cung có tất cả ba người. Vừa vào đại điện cả ba đều đồng loạt quỳ xuống.

“Thái Hư Học Cung nhị trưởng lão Chu Ôn Lương bái kiến Cơ lão tiền bối!”

“Thái Hư Học Cung tam trưởng lão Vương Kiệm Nhượng bái kiến Cơ lão tiền bối!”

“Thái Hư Học Cung ngũ trưởng lão Trương Cung bái kiến Cơ lão tiền bối!”

Khá lắm.

Lần trước là nhân lễ nghĩa trí tín. Lần này là ôn lương cung kiệm nhượng.

Thật là biết đặt tên.

Ba người ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật trong đại điện. Chẳng có cái gì. Trong lòng âm thầm nghi hoặc… Đây thật sự là Ma Thiên Các? Không phải là đồ giả đó chứ?

Đoạn thời gian này có rất nhiều người thích giả mạo Cơ Thiên Đạo, cửu đại đệ tử cũng bị giả mạo không ít lần, thậm chí đã trở thành một loại tập tục trong tu hành giới.

Chu Kỷ Phong trầm giọng nói: “Đừng nhìn ngó lung tung! Trước mặt Các chủ mà các ngươi cũng dám làm càn?!”

“Cơ lão tiền bối thứ tội!” Chu Ôn Lương vội vàng nói. “Chúng ta thành tâm đến đây thỉnh tội.”

“Thành tâm thỉnh tội?” Lục Châu từ trên cao nhìn xuống. “Nếu thành tâm thì Lận Tín nên tự mình đến đây.”

Phan Trọng nghe vậy, cảm thấy Các chủ nói thật có lý, bèn mở miệng mắng: “Một đám ngu xuẩn. Thái Hư Học Cung các ngươi cho rằng Ma Thiên Các rất dễ bị lừa?”

Mắng xong, hắn cảm thấy thật là dễ chịu. Không có mấy vị tiên sinh ở đây, hắn không cảm nhận được áp lực nặng nề. Trên núi không có hổ, hầu tử tới làm trò, quả là thoải mái. Phải nhân cơ hội này thể hiện thật tốt trước mặt Các chủ mới được.

Toàn thân Chu Ôn Lương run lên, vội nói: “Cơ lão tiền bối, xin nghe ta giải thích!”

Hắn vội vã kéo một bọc đồ ở sau lưng ra phía trước, nhanh tay mở ra. “Mời Cơ lão tiền bối nhìn xem.”

Lục Châu nghi hoặc nhìn vật vừa lộ ra ngoài. Đó là một bộ khôi giáp màu đỏ tía, trên thân khôi giáp có chằng chịt đường vân trông rất tinh tế.

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng không biết vật này cũng chẳng có gì lạ, nhưng trong lòng Lục Châu khẽ động.

Đường vân trên bộ khôi giáp rất giống đường vân trên cỗ quan tài do người Nhu Lợi đưa tới!

“Cơ lão tiền bối, Lận Tín cấu kết với thái tử hòng mưu hại lão nhân gia ngài, còn bảo là vật này có thể đối phó cửu diệp, thật là hoang đường đến cực điểm!”

“Đối phó cửu diệp?” Lục Châu nghi hoặc.

Chu Ôn Lương tiếp tục nói: “Thái tử Lưu Chấp đưa bộ khôi giáp này tới, bảo là khi tiếp xúc với cửu diệp sẽ bộc phát ra lực lượng đặc thù. Ta đương nhiên không tin, xin Cơ lão tiền bối minh xét!”

Nói xong hắn lại đưa mắt nhìn quanh, trong đầu thầm nghĩ: Ma Thiên Các nhiều ma đầu như vậy, sao giờ lại chẳng thấy ai, chỉ có hai tên vớ va vớ vẩn này ở đây làm gì?

Nhưng lời này hắn cũng chỉ dám để ở trong lòng.

“Minh xét hay không chẳng cần ngươi nói. Ngươi đã thích dạy đời người khác như vậy sao không bảo Lận Tín đến đây thỉnh tội?” Phan Trọng châm chọc.

Chu Ôn Lương lúng túng nói: “Ngay cả lời của chưởng môn ở trước mặt tổ sư gia cũng không tính là gì thì chúng ta nói có tác dụng gì đâu.”

Vương Kiệm Nhượng quỳ ở phía sau vội vàng nói: “Xin Cơ lão tiền bối minh xét, ba người chúng ta chân thành đến đây thỉnh tội. Lão bất tử Lận Tín này rõ ràng là muốn bức Thái Hư Học Cung vào con đường chết. Dù sao chúng ta cũng là trưởng lão Thái Hư Học Cung, sao có thể đứng đó nhìn tông môn đi vào con đường cùng?”

Lục Châu không nói gì, chậm rãi bước xuống bậc thềm đến trước mặt Chu Ôn Lương, cẩn thận nhìn vào bộ khôi giáp trong tay hắn.

Bàn tay Lục Châu khẽ nâng, bộ khôi giáp trôi lơ lửng giữa không trung. Mỗi một đường vân trên thân khôi giáp đều vô cùng tinh tế và xảo diệu.

Chu Kỷ Phong trước đó đã sao chép lại các đường vân trên cỗ quan tài nên đối với loại đường vân này cảm thấy rất quen thuộc, hắn kinh ngạc nói: “Thứ này giống với cỗ quan tài?”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa dò xét.

Chu Ôn Lương ngẩng đầu nói: “Thái tử Lưu Chấp nói bộ khôi giáp này vừa gặp cửu diệp sẽ tự động kích phát năng lượng đặc thù. Hừ, loại thủ đoạn ti tiện này chỉ lừa gạt được trẻ con, Lưu Chấp muốn lợi dụng Thái Hư Học Cung để kềm chân Ma Thiên Các, cố ý ném ra một bộ khôi giáp linh tinh để tạo mâu thuẫn giữa hai bên.”

Lục Châu nhìn Chu Ôn Lương. “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”

“Vì không hợp lý. Nếu thật sự có phương pháp đối phó cửu diệp thì khi thất đại môn phái vây công lão nhân gia ngài, lẽ ra thái tử nên đem nó ra mới phải, cần gì phải che giấu để các môn phái có kết cục thê thảm như ngày hôm nay?” Chu Ôn Lương đáp.
Chương 592 Vô đề

Lục Châu không phủ định lời hắn, dù sao lời Chu Ôn Lương cũng khá lý.

Chỉ là khi Ma Thiên Các bị vây công, còn chưa có ai tin cửu diệp tồn tại. Nếu Lận Tín mặc bộ giáp này vào, không một bát diệp nào có thể thương tổn được hắn, thế nên chắc chắn đối phương phải xuất động lực lượng cửu diệp để đánh giết Lận Tín.

Nếu vậy thì việc Lưu Chấp đưa khôi giáp cho Lận Tín có thể hiểu được.

“Cơ lão tiền bối, xin ngài minh giám.” Chu Ôn Lương cao giọng nói.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt…” Lục Châu xoay người lại, chắp tay dạo bước. “Mặc nó vào.”

“A?”

Chu Ôn Lương sửng sốt, không rõ Lục Châu có ý gì.

Không đợi Lục Châu mở miệng, Phan Trọng đã lên tiếng thúc giục: “Bảo ngươi mặc thì mặc vào đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

“Vâng vâng vâng…”

Chu Ôn Lương không dám thất lễ, vội vàng mặc bộ khôi giáp nặng nề lên người. Sau khi mặc xong, hắn vẫn quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.

“Đứng lên.” Lục Châu thản nhiên nói.

Chu Ôn Lương nơm nớp lo sợ đứng lên, vừa đứng thẳng người dậy đã thấy Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng.

“A ——”

Hắn hoàn toàn không ngờ Lục Châu lại đột nhiên ra tay với mình, còn chưa kịp làm gì thì chưởng ấn đã đánh vào lồng ngực hắn.

Ầm!

Chu Ôn Lương cong người bay ngược ra sau như một cây cung. Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung nhíu mày nhìn nhị trưởng lão bị đánh bay.

Chưởng ấn kia không lập tức biến mất mà dư lực tiếp tục đánh vào người Chu Ôn Lương khiến hắn bay ra đến giữa sân.

Lực lượng tiêu tán, Chu Ôn Lương té phịch xuống đất, xương cốt toàn thân như bị vỡ ra, khó chịu cực kỳ.

Hoàn toàn chẳng có cái gì gọi là “lực lượng đặc thù”.

Vương Kiệm Nhượng là người đầu tiên phản ứng, cao giọng nói: “Khá lắm… cái thứ này quả nhiên là đồ giả!”

Trương Cung phụ hoạ nói: “Lận Tín thật quá hèn hạ, vậy mà lại dám để toàn bộ Thái Hư Học Cung lâm vào nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị Lưu Chấp lừa.”

Một chưởng của Lục Châu chỉ có tu vi Nguyên Thần cảnh nhị diệp, nào phải cửu diệp thật sự?

Lão phu cũng rất bất đắc dĩ. Ngươi muốn lão phu đánh ra chưởng pháp cửu diệp lão phu cũng đành chịu thua.

Cho dù mạnh yếu thế nào thì Lục Châu vẫn là nhị diệp hàng thật giá thật.

Phan Trọng đương nhiên không bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa: “Các chủ khống chế chưởng ấn đã đến mức lô hoả thuần thanh.”

Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Chu Ôn Lương gian nan bò dậy, đứng ngoài sân viện khom người nói với Lục Châu: “Một chưởng của Cơ lão tiền bối thật lợi hại… bộ khôi giáp này quả nhiên chẳng có tí tác dụng gì.”

Hắn che ngực, nhịn đau đi vào trong đại điện.

Lục Châu lại tiếp tục dò xét trận văn trên thân khôi giáp, chúng không hề bị kích phát lấy một lần.

Lục Châu cảm thấy món đồ này là hàng thật, tương tự như cỗ quan tài kia… Có lẽ cửu diệp thật sự mới có thể kích phát nó.

Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, bên ngoài đại điện bỗng truyền đến thanh âm vang dội ——

“Sư phụ, chưởng ấn của người thật là chói loá, đồ nhi đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.” Chư Hồng Cộng vừa bước vào vừa liến thoắng nói.

“Bát tiên sinh.” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời hành lễ.

Ba tên trưởng lão Thái Hư Học Cung quay đầu lại, thấy một gã mập mạp đang bước vào đại điện, trong lòng âm thầm nảy sinh nghi hoặc, đây chính là bát tiên sinh Chư Hồng Cộng của Ma Thiên Các?

Chỉ có đến thế? Tà Vương đây sao?

Khi Chư Hồng Cộng đi đến chỗ ba người, vẻ nịnh nọt trên mặt hắn lập tức biến mất. Khi đã đi lướt qua, trên mặt lại xuất hiện tư thái nịnh hót.

Khả năng hoán đổi biểu tình đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong hoàn toàn cam bái hạ phong: “. . .”

Nhớ lại vừa rồi mình vỗ mông ngựa quá sức thô thiển, Phan Trọng khẽ thở dài, bát tiên sinh và hắn quả thật khác nhau đến một trời một vực.

“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.

Chư Hồng Cộng đáp: “Tứ sư huynh bảo đồ nhi nhắn với cho sư phụ, Thái Hư Học Cung và hoàng thất từ lâu đã là người cùng một phe.”

Không phải Minh Thế Nhân cũng đang ở Ma Thiên Các sao? Còn cần phải nhắn lời?

Chu Ôn Lương nghe vậy vội vàng quỳ xuống giải thích: “Khẩn cầu Cơ lão tiền bối minh giám, đó chỉ là chủ ý của một mình lão gia hoả Lận Tín mà thôi, không hề liên quan đến ba người chúng ta.”

Lục Châu bình tĩnh nhìn bọn họ, trên mặt không thể hiện chút biểu tình nào.

“Bản toạ cảm nhận được thành ý của các ngươi. Để khôi giáp lại.”

Chu Ôn Lương vui mừng quá đỗi, lập tức cởi khôi giáp ra, ba người đồng thời bái tạ: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”

[Ting — được 3 người lễ bái, thu hoạch được 3 điểm công đức.]

“Có điều…”

“A?”

Tâm tình ba người Chu Ôn Lương vừa mới bình ổn, nghe vậy lại trở nên căng thẳng.

“Nếu thật sự do một mình Lận Tín giở trò quỷ thì bản toạ sẽ tha cho các ngươi. Còn bây giờ… Áp giải xuống đi.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khom người đáp: “Vâng.”

“Cơ lão tiền bối minh xét! Cơ lão tiền bối, từng lời ta nói đều là thật mà, Cơ lão tiền bối…”

Khi bị kéo ra ngoài, Chu Ôn Lương vẫn không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng hắn đâu có nói sai điều gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ba người bị giam giữ trong nhà kho ở Bắc Các, nhà kho tối tăm mù mịt đến ánh mặt trời cũng không có.

Trong nhà kho.

Vương Kiệm Nhượng nói: “Chu trưởng lão, kế hoạch này của ngươi rốt cuộc có dùng được không?”

“Yên tâm đi, nhất định thành công mà.” Chu Ôn Lương chắp tay nói. “Ít nhất Cơ lão ma không ra tay với chúng ta, không phải sao?”

“Vấn đề là bây giờ đã chứng thực được bộ khôi giáp kia là đồ giả, Lận Tín làm sao đối phó được Cơ lão ma?” Vương Kiệm Nhượng hỏi.

Chu Ôn Lương nhướng mày đáp:

“Thật giả không quan trọng, chỉ cần Cơ lão ma tin Lận Tín có cấu kết với thái tử là được. Lận Tín mà chết, chưởng môn Tiêu Sơn lại đi Dự Châu, Thái Hư Học Cung chắc chắn sẽ thuộc về ba huynh đệ chúng ta. Cơ lão ma dù sao cũng là cửu diệp, đâu thể dễ dàng bị chúng ta qua mặt.”

Vương Kiệm Nhung gật đầu: “Vẫn là Chu đại ca nghĩ thông suốt.”

Chu Ôn Lương khẽ hừ một tiếng. “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”

Nghe đến hai chữ ‘hang cọp’, Trương Cung thấp giọng nói: “Ma Thiên Các hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Chương 593 Vô đề

Chu Ôn Lương gật đầu đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi tiếp xúc qua một lần, ta thấy Cơ lão ma không phải là người có tính tình táo bạo như trong lời đồn, hơn nữa còn là người có thể nói lý lẽ.”

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Vương Kiệm Nhượng hỏi.

“Ở lại đây cũng được, chờ đến khi Lận Tín chết Cơ lão ma sẽ thả chúng ta. Nhớ kỹ… sắp tới các ngươi không được phép nói sai một lời nào, rõ chưa?” Chu Ôn Lương cảnh cáo.

“Vâng.”

. . .

Cùng lúc đó, trong một sân viện ở Nam Các.

Bốn vị trưởng lão đang vây quanh một bộ khôi giáp. Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư đồng thời quan sát khôi giáp thật kỹ.

Nghe được chuyện của Thái Hư Học Cung, bốn người đều lâm vào suy nghĩ.

Lát sau Lục Châu mới cất tiếng hỏi: “Bốn vị trưởng lão thấy thế nào?”

Lãnh La đáp:

“Trận văn trên khôi giáp cực kỳ tinh tế, Lãnh mỗ chưa bao giờ nhìn thấy. Không ngờ trên đời lại có người làm ra được thứ này.”

“Lão hủ cũng cho là vậy.”

“Ta cũng thấy thế.” Hoa Vô Đạo nói theo.

Ba người đưa mắt nhìn nhau. Đúng là nói cũng như không.

Lục Châu nhìn về phía Tả Ngọc Thư vẫn đang giữ im lặng.

Tả Ngọc Thư liếc mắt nhìn ba lão già một cái rồi đáp: “Huynh trưởng lấy được bộ khôi giáp này từ tay Lận Tín?”

“Đúng vậy.”

Lục Châu chợt nhớ tới Tả Ngọc Thư vốn là cao thủ Nho môn, suy cho cùng thì bà ta cũng là đồng môn của Lận Tín.

Tả Ngọc Thư cau mày nói: “Không ngờ Lận Tín lại dám cấu kết với thái tử… Lão thân đột nhiên nhớ ra một việc.”

“Việc gì?”

“Trước kia khi lão thân mới bước vào bát diệp, đã từng được mời đến hoàng cung một chuyến để diện kiến bệ hạ. Bệ hạ từng cùng lão thân thảo luận về tâm đắc khi tấn thăng bát diệp, lúc đó bệ hạ đã hỏi lão thân có muốn tấn thăng cửu diệp không. Lão thân cười đáp thế gian này làm gì có cửu diệp. Nay nghĩ lại, hẳn là hoàng thất đã có tin tức về cửu diệp từ lâu. Bộ khôi giáp này… chắc chắn thuộc về một vị cửu diệp nào đó.” Tả Ngọc Thư nói.

Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên thầm giật mình. Nho môn đúng là rất am hiểu về trận văn.

“Nếu lão thân quan sát không sai thì trận văn này một khi bị kích phát sẽ sinh ra lực lượng cường đại, bát diệp cửu diệp đều khó có thể chống lại!”

Đám người hít sâu một hơi.

Trên mặt Chư Hồng Cộng tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Mạnh vậy sao?”

“Đương nhiên… Ngươi còn trẻ, kiến thức ít. Nho môn tinh thông trận pháp nhất tu hành giới đâu phải ngày một ngày hai.”

“Thụ giáo.” Chư Hồng Cộng khom người nói.

Lục Châu gật đầu, sau đó đột nhiên nhấc tay. Bộ khôi giáp trôi lơ lửng trên không.

Bốn vị trưởng lão và Chư Hồng Cộng vội vàng lùi ra sau. Lúc này bọn họ đều thấy giữa các ngón tay Lục Châu hiện ra lam quang nhàn nhạt, xung quanh có bốn chữ triện xoay vòng: Tuyệt Thánh Khí Trí.

Chưởng ấn đánh thẳng vào bộ khôi giáp.

Khi Lục Châu cho rằng lực lượng đặc thù trên khôi giáp vẫn không bị kích hoạt thì khôi giáp đột nhiên phát ra tiếng ông ông cộng hưởng.

“Tránh ra xa.” Lục Châu trầm giọng nói.

Tứ đại trưởng lão lập tức điểm mũi chân lăng không bay đi.

“Khoan khoan khoan… đợi ta… còn có ta nha…” Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy.

Khôi giáp toả ra ánh sáng màu đỏ thẫm. Lục Châu không rời đi mà nhìn chằm chằm vào nó.

Rốt cuộc là loại lực lượng gì có thể đối phó cửu diệp?

Ông ông… Khôi giáp không ngừng rung động. Đường vân màu đỏ tía trên thân nó như một ngọn lửa đỏ từ từ cháy lan ra cả bộ khôi giáp.

Trong lòng Lục Châu khẽ động. Có nên sử dụng thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng?

Hắn cảm nhận được nguồn năng lượng đang hình thành cực kỳ nguy hiểm và quỷ dị hơn trên cỗ quan tài nhiều.

Lúc này Lục Châu đã hiểu, thần thông Thiên thư Nhân Tự Quyển được xem như là lực lượng của cửu diệp trở lên. Thần thông Thiên thư có thể kích phát lực lượng đặc thù trên bộ khôi giáp.

. . .

Vù vù vù!

“Các chủ!”

“Sư phụ!”

Năng lượng cường đại trong phút chốc đã bao trùm cả sân viện.

“Lui mau!” Tả Ngọc Thư tóm lấy Chư Hồng Cộng lăng không bay đi.

“Quả nhiên là loại lực lượng có thể đối kháng với cửu diệp!”

Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên đứng từ xa tán thán. Năng lượng màu đỏ sậm tản ra đầy trời, sau đó từ từ phiêu tán giữa không trung.

Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Tứ đại trưởng lão và Chư Hồng Cộng vẫn đứng từ xa nhìn lại. Cho dù bọn họ từng là cao thủ bát diệp nhưng khi cảm nhận được luồng năng lượng quỷ dị kia vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Bốn người cau mày nhìn vào khoảng sân rộng, không ai dám nói chuyện, không ai dám nhúc nhích.

Chư Hồng Cộng đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Sư phụ ơi sư phụ… Người không được chết nha! Sư phụ ơi ——”

Bốn người Lão Niên Các: “? ? ?”

Chết cái gì? Không đến mức đó chứ?

Chỉ là bọn họ cũng không dám xác định xem Các chủ có gặp chuyện gì không.

Trong lòng bọn họ, Các chủ là một vị cửu diệp danh xứng với thực, cho dù bộ khôi giáp này có thể bạo phát lực lượng cửu diệp thì nếu Các chủ dùng toàn lực ứng phó hẳn là có thể chống đỡ được chứ?

Soàn soạt ——

Kiến trúc xung quanh chợt truyền đến tiếng động lạ.

Roạttttt —— ——

Toàn bộ phòng ốc trong sân viện đồng loạt đổ ầm xuống như đậu hũ rơi vỡ. Cát bụi bay mù mịt đầy trời.

Nguồn năng lượng cường đại màu đỏ kia đã cắt chém toàn bộ khu phòng ốc thành bã vụn, vết cắt sắc bén vô cùng.

“Sư phụ ơi, người chết… A? Sư phụ, người không có việc gì, thật tốt quá!”

Bụi đất tán đi, tầm nhìn mọi người trở nên rõ ràng.

Bọn hắn nhìn thấy Lục Châu vẫn đứng yên ở vị trí cũ không hề nhúc nhích, hai tay thả lỏng, toàn thân được năng lượng màu xanh lam bao bọc kín kẽ không bị chút tổn thương nào.

[Ting — thu hoạch được Địa Thư tàn thiên, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Địa Thư tàn thiên?

Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem, quả nhiên nhìn thấy toàn bộ tự phù của Địa Tự Quyển như được ấn nút kích hoạt, bắt đầu khiêu động.

Cảnh tượng này giống hệt lúc hắn mới có được Thiên thư Nhân Tự Quyển. Điều này có nghĩa là bây giờ Lục Châu đã có thể lĩnh hội Địa Thư.

Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, tình cờ gặp được chẳng tốn công.
Chương 594 Vô đề

Ngoài ra Lục Châu còn chú ý thấy thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng không bị kích hoạt, cũng có nghĩa là vừa rồi một chiêu thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí đã triệt tiêu hoàn toàn năng lượng trận văn.

Xem ra lần này Lục Châu kiếm lời!

“Các chủ thần uy cái thế!”

“Thủ đoạn của huynh trưởng khiến lão thân cực kỳ bội phục.”

“Tuy lão hủ không biết chiêu thức này nhưng có thể khẳng định chiêu này vượt xa bát diệp…”

Ngay cả Hoa Vô Đạo cũng thán phục nói:

“Khi ta mới đến Ma Thiên Các còn một hai đòi luận bàn với Các chủ cho bằng được, dù bại cũng không sao. Bây giờ ta hoàn toàn không còn ý nghĩ đó nữa. Dám xem Các chủ là đối thủ, ta của thời điểm đó buồn cười đến cực điểm. Nhân vật như Các chủ chỉ có thể dùng để ngưỡng mộ chứ không thể dùng làm mục tiêu hòng vượt qua.”

Bốn người nhanh như chớp vỗ ra vô số mông ngựa khiến Chư Hồng Cộng sửng sốt há hốc mồm.

Khi hắn vừa định mở miệng thì Lục Châu đã cất tiếng hỏi: “Lão bát, sao ngươi lại ngồi bệt dưới đất?”

“A?”

Chư Hồng Cộng vội vàng nâng tay tự tát cho mình mấy cái. “Sư phụ, đồ nhi đang tự kiểm điểm bản thân.”

“Kiểm điểm?”

Nói xong Chư Hồng Cộng lại tự tát thêm mấy cái.

“Thôi.”

Lục Châu vừa thu hoạch được Địa Thư, tâm tình không tệ. Không thèm để ý tới hành động ngu ngốc của Chư Hồng Cộng, Lục Châu hạ lệnh:

“Báo cho Lận Tín, bản toạ thay đổi chủ ý. Bản toạ muốn trong vòng bảy ngày nhìn thấy đầu của hắn.”

Lục Châu bước ra khỏi sân viện.

Thu hoạch được Địa Thư trong bộ khôi giáp đúng là niềm vui bất ngờ. Khi trận văn màu đỏ bạo phát, Lục Châu đã biết có người dùng Địa Thư tàn thiên khảm nạm vào trong khôi giáp.

Phần Thiên Thư đặt trong Huân Hoa Mộ trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không bị tổn hại, tương ứng, bộ khôi giáp cũng đã trường tồn suốt mấy trăm năm. Thì ra là nhờ có Địa Thư tàn thiên.

Đây chính là cái bọn hắn gọi là lực lượng đặc thù?

Tả Ngọc Thư đi tới, khom người nói với Lục Châu: “Huynh trưởng, Lận Tín dù sao cũng từng là đồng môn của lão thân, chuyện này có thể để lão thân tự mình giải quyết không?”

Lục Châu nhìn Tả Ngọc Thư một cái rồi đáp:

“Nếu tu vi ngươi vẫn là bát diệp thì bản toạ đương nhiên sẽ đáp ứng. Nhưng bây giờ ngươi trảm kim liên trùng tu, làm sao có thể đối phó hắn?”

Tả Ngọc Thư chậm rãi nhấc quải trượng lên rồi nhẹ nhàng gõ xuống đất một tiếng.

Một toà pháp thân không kim liên xuất hiện sau lưng bà ta, xung quanh có hai mảnh liên diệp xoay vòng.

“Nhờ có huynh trưởng hỗ trợ, lão thân hiện tại đã là Nguyên Thần cảnh nhị diệp.”

Khi nói ra lời này, bà ta không khỏi có chút ý tứ khoe khoang.

Trên thực tế Tả Ngọc Thư đúng là có tư cách để kiêu ngạo. Từ khi trảm kim liên trùng tu đến nay chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn mà Tả Ngọc Thư đã có thể bước vào nhị diệp, có thể thấy được bà ta có thiên phú cực cao.

Lục Châu lắc đầu. “Nhị diệp vẫn còn hơi thấp.”

Tả Ngọc Thư lộ vẻ khó xử.

Chư Hồng Cộng đột nhiên nói xen vào: “Tả trưởng lão đừng nhụt chí, ta cũng chỉ mới nhất diệp nè. Loại cấp bậc như ta mà đi ra ngoài thì chẳng khác nào đưa đầu cho người ta chém.”

“. . .”

Tả Ngọc Thư lảo đảo đứng không vững.

“Tả trưởng lão!”

“Lão… lão thân không sao.” Tả Ngọc Thư liếc mắt nhìn Chư Hồng Cộng.

Chuyện này khiến bà ta rất tức giận. Luận thiên phú, luận tu vi, luận kinh nghiệm và kỹ xảo, Tả Ngọc Thư mặt nào cũng hơn xa Chư Hồng Cộng. Thế mà lại bị hắn đuổi theo sát nút.

“Ở lại đây chú tâm tu luyện đi. Muốn biểu hiện thì ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội.” Lục Châu nói xong xoay người rời đi.

“Cung tiễn Các chủ.”

. . .

Lục Châu trở về Đông Các, không vội vã đi lĩnh hội Địa Thư.

Dựa theo kinh nghiệm lĩnh hội thiên thư Nhân Tự Quyển, khi Lục Châu tiến vào trạng thái lĩnh ngộ ra thần thông thứ nhất thường sẽ mất ý thức trong một khoảng thời gian ngắn.

Lúc này tu vi hắn quá yếu, ngoài kia lại có hoàng thất đang nhìn chằm chằm Ma Thiên Các.

Nếu thật sự có biện pháp đối phó với cửu diệp thì bộ khôi giáp chỉ là một phần trong số đó. Vì lý do thận trọng, Lục Châu quyết định chấn nhiếp bọn hắn thêm một lần nữa.

. . .

Ngày hôm sau, một bức phi thư được gửi đến tổng đàn Thái Hư Học Cung.

Nội dung bức phi thư ngay lập tức khiến toàn bộ người Thái Hư Học Cung sợ hãi không thôi. Các trưởng lão vội vã mở hội nghị triệu tập.

Trong phòng nghị sự.

“Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đâu?” Lận Tín hỏi đám trưởng lão.

“Tổ sư gia, hôm qua ba vị trưởng lão đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”

Lận Tín nhíu mày. “Thôi, không cần để ý tới bọn họ.”

“Tổ sư gia, Ma Thiên Các gửi thông báo, lần này bọn hắn muốn lấy đầu ngài, thật là khinh người quá đáng.”

Lần trước thái tử tới đây một lần khiến đám trưởng lão có thêm chút nghị lực.

Lận Tín thản nhiên nói: “Lão phu đã quyết định ba ngày sau sẽ khiêu chiến Cơ lão ma trên đỉnh Đương Dương Phong. Người đâu!”

Một tên đệ tử bước vào. “Có đệ tử.”

“Mang khôi giáp của lão phu ra đây.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, hai tên đệ tử mang tới một chiếc rương.

Lận Tín nhìn chiếc rương đầy hào khí, sang sảng nói: “Thành hay bại đều dựa vào thứ này.”

. . .

Ngay sau đó, tin tức tổ sư gia Thái Hư Học Cung muốn quyết đấu với Cơ lão ma truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung chỉ là cao thủ bát diệp, sao lại dám khiêu chiến Cơ lão ma?

Tu hành giới phát sinh đủ loại đồn đoán.

Chiều hôm đó, Hoành Cừ Học Phái cũng nhận được tin tức này…

Chưởng môn Sử Hồng lập tức triệu tập hội nghị trưởng lão khẩn cấp.

“Chắc hẳn các ngươi đã biết tin Lận Tín muốn khiêu chiến Cơ lão ma trên đỉnh Đương Dương Phong. Các ngươi cảm thấy thế nào?” Sử Hồng hỏi.

“Lận Tín điên rồi à? Khi cả hai còn là bát diệp Lận Tín đã không dám đi trêu chọc Cơ lão ma, huống hồ gì nay lão đã bước vào cửu diệp. Hắn chắc chắn không phải muốn đi tự sát đó chứ?”

Lúc này tam trưởng lão mới lên tiếng:

“Nghe nói thái tử Lưu Chấp đến Thái Hư Học Cung một chuyến tiếp sức cho bọn hắn.”

“Tiếp sức? Trừ phi Thần Đô có người tấn thăng cửu diệp, hoặc là bọn hắn đem Thập Tuyệt Trận dời tới Đương Dương Phong!”
Chương 595 Vô đề

Đám trưởng lão nghị luận ầm ĩ, chưởng môn Sử Hồng lắc đầu nói:

“Trưởng lão Trương Xán của Hoành Cừ Học Phái chúng ta có lẽ đã chết trong tay Ma Thiên Các. Mục tiêu tiếp theo của Ma Thiên Các chính là Hoành Cừ Học Phái chúng ta.”

Đám người giật mình.

Chế giễu Thái Hư Học Cung chẳng khác nào cười người hôm trước hôm sau người cười.

“Nhị trưởng lão, ngươi dẫn người đến Đương Dương Phong, bí mật quan sát trận chiến.”

“Vâng.”

. . .

Tại Bắc Đẩu Thư Viện.

Viện trưởng Chu Hữu Tài triệu tập mấy tên đệ tử đến dặn dò:

“Nghe nói tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung đến Đương Dương Phong khiêu chiến Cơ lão ma, các ngươi đến đó điều tra thực hư, tuyệt đối không được nhúng tay vào. Nhớ kỹ!”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Chu Hữu Tài gật đầu. “Nếu Lận Tín thất bại thì cứ xem như chưa thấy gì. Lận Tín mà thắng, lập tức gửi phi thư.”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, Thiên Hành Thư Viện, các thế lực ở Thần Đô, đám hầu cận thái tử, thế lực cấm vệ quân, còn có các thế lực còn sót lại của thập đại danh môn từng bị Ma Thiên Các đồ sát đều lần lượt phái người đến khu vực gần Đương Dương Phong để bí mật quan chiến.

. . .

Ba ngày sau.

Trên đỉnh Đương Dương Phong, trời trong gió nhẹ, tiết trời ấm áp dễ chịu.

Tổ sư gia Thái Hư Học Cung Lận Tín ngồi tĩnh toạ giữa một mỏm đất hình tròn. Hai tên đệ tử đứng cách đó không xa lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tin tức truyền đi chưa?” Lận Tín bỗng cất tiếng hỏi.

“Bẩm tổ sư gia, từ hôm kia đã truyền đi.”

Lận Tín ngước mắt nhìn trời. “Lấy khôi giáp cho lão phu mặc vào.”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Hai tên đệ tử mở rương, lấy bộ khôi giáp ra, cung kính dâng lên trước mặt Lận Tín.

Lận Tín liếc nhìn rồi hỏi: “Tại sao phải có thêm áo choàng bên ngoài?”

“Chu trưởng lão nói như vậy có thể giúp người tăng thêm phong thái.” Tên đệ tử đáp.

Đến tuổi xế chiều như Lận Tín còn cần hư danh làm gì. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy tư thái mình vẫn nên hiên ngang hơn một chút.

“Thôi được, chắc hẳn có không ít môn phái muốn xem lão phu mất mặt. Lão phu càng phải thể hiện cho bọn hắn xem.”

Mặc khôi giáp vào cho Lận Tín xong, hai tên đệ tử lùi ra sau. “Tổ sư gia… lần này chỉ có thể trông cậy vào người.”

Lận Tín đáp: “Lão phu biết đám người môn phái khác, thậm chí người của Thái Hư Học Cung cũng cho rằng lão phu bị điên. Nhưng bọn hắn làm sao biết được thái tử điện hạ đã tiếp sức cho ta như thế nào. Ha ha ha…”

“Tổ sư gia, đó là sức lực gì?”

“Rồi các ngươi sẽ thấy.” Lận Tín vuốt râu gật đầu.

Hai tên đệ tử ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Trên các ngọn núi xung quanh, một nhóm tu hành giả lăng không lướt tới rồi ẩn nấp trong các ngóc ngách của dãy núi, mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh Đương Dương Phong.

Mặt trời dần ngả về tây.

Lận Tín quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Trên bầu trời bao la không có tu hành giả nào đang bay tới, bèn hừ một tiếng:

“Cơ lão ma rốt cuộc vẫn sợ hãi không dám đến.”

“Tổ sư gia nói đúng.”

Cơ lão ma đến càng muộn thì Lận Tín càng tự tin.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn có chiếc đuôi dài như sao băng.

Đám tu hành giả trốn trên ngọn cây gần đó vội la lên: “Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đến rồi!”

Rốt cuộc cũng đến!

Đám người đang ẩn nấp xung quanh lập tức mở to mắt không dám bỏ sót chi tiết nào.

“Đến rồi.”

“Đúng là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.”

“Ta thấy hơi sợ, lỡ như Cơ lão ma gọi ra pháp thân cửu diệp xuống đây giết chết cả đám chúng ta thì phải làm sao?”

“Cút!”

Lận Tín sửng sốt nhìn Xuyên Vân phi liễn, sau đó cất cao giọng nói: “Đến rất đúng lúc. Các ngươi lui ra.”

“Vâng.”

Hai tên đệ tử Thái Hư Học Cung không ngừng lùi về sau cho đến khi rời xa khu vực mỏm đất tròn, để lại một mình Lận Tín đứng ở đó.

Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn rất nhanh, từ khi xuất hiện ở chân trời đến khi tới đỉnh Đương Dương Phong cũng chỉ trong mấy hơi thở.

Lận Tín hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Cơ lão ma, rốt cuộc ngươi cũng chịu đến.”

Xuyên Vân phi liễn chậm rãi dừng lại, không có ai đáp lời.

“Cơ lão ma… Ra đây cho lão phu lĩnh giáo một chút lực lượng cửu diệp là như thế nào!”

Vừa dứt lời.

Vù!

Trong phi liễn ném ra một đạo thương ảnh.

Thương ảnh nhanh như thiểm điện bay thành một đường hình vòng cung.

Lận Tín khinh thường nói: “Thủ đoạn như thế, dù lão phu không mở cương khí hộ thể cũng chẳng làm gì được lão phu.”

Dù sao bộ khôi giáp này cũng có lực lượng ứng phó cửu diệp, trận văn khắc trên đó tinh tế đến mức khó có thể tưởng tượng.

Lận Tín đã nghiên cứu rất kỹ, hắn chắc chắn bộ khôi giáp này là độc nhất vô nhị. Cửu diệp có thể kích phát lực lượng đặc thù của nó, mà bát diệp trở xuống đừng hòng đánh vỡ được. Càng đừng nói tới một thương này.

Lận Tín không thèm tránh né.

Phốc ——

Khi vừa đến gần, mũi thương đột nhiên xoay tròn như mũi khoan gia tốc đâm vào, xuyên thủng bộ khôi giáp.

“Không tốt ——”

Lận Tín phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc khôi giáp bị đâm thủng, hắn cưỡng ép bộc phát cương khí nghiêng người né tránh.

Thế nhưng Bá Vương Thương đã tiến tới quá gần, cú né chỉ giúp Lận Tín tránh được điểm yếu hại, mũi thương vẫn dễ dàng đâm xuyên qua eo hắn.

Chiến đấu kết thúc.

Không có cửu diệp, không có chưởng ấn hay cương ấn hoa lệ, cũng không có tình cảnh đánh nhau đến quỷ khốc thần sầu.

Đám người quan chiến đứng ngây ra tại chỗ, trên mặt ai nấy đều nhăn nhó như bị người ta nhét vào mồm một cân ruồi.

Chỉ có như vậy?

Còn một người nữa cũng cảm giác như thế, chính là Đoan Mộc Sinh đứng trên phi liễn.

Đoan Mộc Sinh khi ra tay lúc nào cũng thích dùng toàn lực ứng phó. Hắn không thể để Ma Thiên Các bị áp bức về khí thế.

Thế nên Đoan Mộc Sinh mới tung ra một chiêu phủ đầu, ném Bá Vương Thương.

Nhưng không ai ngờ được, Lận Tín đường đường là cao thủ bát diệp lại bị một thương đâm xuyên người.

Đoan Mộc Sinh không khỏi nhìn vào bàn tay mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta lại lợi hại như vậy? Quăng ra một thương đã đâm xuyên người bát diệp.

Mẹ nó nói ra chuyện này ai mà tin?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK