Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Hoa Chính Hồng ngây ngốc hỏi.
“Tiếp chưởng thứ ba của lão phu.”
“. . .”
Nơi xa rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Tiền bối, hay là dừng lại ở đây thôi?”
“Chưởng thứ ba mà ra, chỉ sợ Hoa chí tôn sẽ bị trọng thương. Các vị đều là Chí Tôn, ai đứng yên ngạnh kháng người đó sẽ thiệt thòi, cần gì chứ?”
Mọi người nhìn Lục Châu, Hoa Chính Hồng cũng nhìn Lục Châu. Những lời này cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng là một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, hiện nay lại vì một chuyện nhỏ không có ý nghĩa mà bị người ta đánh cho ba chưởng, mặt mũi Thánh Điện biết để ở đâu?
Thanh Đế cũng đứng lên, cao giọng nói: “Thủ đoạn của các hạ thật kinh người, khiến chúng ta đều bội phục. Nhưng Hoa chí tôn đã bị trừng phạt thích đáng, hay tha cho nàng một lần đi.”
Chờ bản đế đi rồi thì tùy ngươi. Lúc này mà giết nàng là lợi bất cập hại nha.
Thượng Chương Đại Đế cũng nói: “Cơ huynh, đánh đủ rồi thì hãy thu tay.”
Sau lưng hắn còn có vô số con dân Thượng Chương điện, nếu đắc tội với Thánh Điện thì sau này Thượng Chương biết phải làm sao?
Đám người đều có tâm tư riêng…
Các thế lực khác cũng không muốn vào thời điểm mấu chốt này mà đắc tội Thánh Điện. Đa số mọi người cảm thấy hai chưởng là đủ rồi, không cần đến chưởng thứ ba.
Hoa Chính Hồng đã rất chật vật, nếu còn tiếp tục vậy sẽ hoàn toàn đắc tội với nàng ta.
“Ngay cả ngươi cũng cảm thấy lão phu không nên đánh chưởng thứ ba?” Lục Châu xoay người nhìn về phía Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương đáp: “Hôm nay chúng ta đến là để tham gia điện thủ chi tranh.”
Ở đằng xa, Bạch Đế đứng lên cười nói: “Các chủ Ma Thiên Các… hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Lục Châu xoay người nhìn Bạch Đế.
“Các hạ bớt giận, có lời gì chúng ta ngồi xuống tán gẫu một phen.” Bạch Đế mỉm cười thân thiện.
Lục Châu không còn cảm thấy phẫn nộ như ban nãy nữa. Suy cho cùng Bạch Đế đã từng giúp mình, lần trước nếu không nhờ ngọc bài của hắn, các đồ đệ khó có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, đặc biệt là khi có Vũ tộc thủ hộ Đại Uyên Hiến.
Mà lúc này Thất Sinh cũng nhìn về phía Lục Châu, cao giọng nói: “Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh, xin ra mắt tiền bối.”
Lục Châu nhớ được các đồ đệ thường nói Thất Sinh chính là Tư Vô Nhai, trong lòng rung động quay đầu nhìn sang.
Giang Ái Kiếm?
Làm gì có chỗ nào là Tư Vô Nhai? Rõ ràng chính là Giang Ái Kiếm xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương.
Nhưng mà… vì sao hắn lại nhận mình là Thất Sinh?
Lục Châu nhìn lướt qua, thấy sau lưng hắn có một chiếc phi liễn, trên phi liễn treo cờ hiệu của Đồ Duy điện, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Lão thất rốt cuộc cũng không trở về.
Giang Ái Kiếm còn sống, cho nên hắn muốn thay thế lão thất hoàn thành tâm nguyện dở dang tại Ma Thiên Các sao?
Giang Ái Kiếm xuất hiện khiến Lục Châu tạm thời quên mất phẫn nộ, quên mất chưởng ấn thứ ba.
“Thất Sinh” tiếp tục nói: “Tuy Hoa chí tôn đã làm sai nhưng cũng không tạo thành sai lầm lớn. Hiện tại Thái Hư đang lúc cần người, Hoa chí tôn cũng là nhân tài được Đại Đế coi trọng. Mong lão tiên sinh cho ta chút nhân tình mọn.”
“Cho ngươi?”
“Suy cho cùng bây giờ ta đang là người đứng đầu Đồ Duy điện, luận năng lực, luận tài hoa hay dung mạo thì đều là nhất đẳng, Đại Đế lại rất tín nhiệm ta. Ta bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không để lại bất kỳ phiền phức về sau nào nữa.” Thất Sinh mỉm cười nói.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Chính Hồng: “Hoa chí tôn, ngươi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trả thù lão tiên sinh chứ?”
Biểu tình Hoa Chính Hồng vô cùng đặc sắc. Lời nói cử chỉ và phong cách cá nhân của Thất Sinh vô cùng quái dị, thỉnh thoảng thì đàng hoàng, thỉnh thoảng lại lười biếng, không đáng tin cậy lắm.
Nhân vật như vậy sao lại khiến Bạch Đế và Minh Tâm Đại Đế tín nhiệm cơ chứ?
Hoa Chính Hồng hừ khẽ một tiếng, nghiêm túc đáp: “Bản chí tôn còn chưa có hẹp hòi tới mức đó.”
Thất Sinh hài lòng gật đầu, nói với Lục Châu: “Ý lão tiên sinh thế nào?”
Được nhiều người khuyến cáo, từ ba vị Đại Đế đến Thượng Chương, Thất Sinh đều thay nhau cầu tình cho Hoa Chính Hồng, đám người cũng rất tò mò vị chủ nhân Ma Thiên Các này sẽ lựa chọn như thế nào.
Lục Châu trở lại vị trí cũ, trầm giọng nói với Hoa Chính Hồng: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Trái tim Hoa Chính Hồng run lên, theo bản năng lui về sau một bước.
Khôi nô của nàng đã bị lực lượng đáng sợ đánh giết, nếu lại tiếp một chưởng nữa thì hậu quả khó mà lường được.
Mọi người đều cả kinh, không ngờ Lục Châu lại đưa ra quyết định ngoài dự liệu như vậy. Thanh Đế, Bạch Đế và Thượng Chương bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Châu liếc nhìn bọn hắn. Đám lão già này một trăm ngàn năm trước không muốn trộn lẫn vào chuyện của Thái Hư, hôm nay lại muốn lửa không lan tới mình? Lão phu sao có thể để các ngươi sống tốt?
Có việc cả đám cùng nhau gánh nha!
Thất Sinh vốn định tiếp tục khuyên nhưng hư ảnh Ngân Giáp Vệ đã xuất hiện bên cạnh hắn, khẽ lắc đầu nói: “Vô dụng, hãy tôn trọng quyết định của hắn.”
“…Được.”
Hai người trở lại phi liễn. Ngân Giáp Vệ nói: “Đứng ra sau lưng ta.”
Thất Sinh lườm hắn: “Ngươi đừng xem thường ta… Ngươi sợ sự anh tuấn tiêu sái của ta sẽ che giấu hào quang của ngươi chứ gì?”
“. . .”
Trên không trung.
Lục Châu lật tay, nói rõ ràng từng chữ: “Đời này lão phu đã nói là làm, đã làm là phải được. Kẻ nào dám ngăn cản lão phu chính là kẻ địch!”
Một tấm thẻ xuất hiện trong tay Lục Châu. Đây là thẻ Một Kích Chí Mạng đổi bằng điểm công đức thu hoạch được từ việc chém giết Tuý Thiền và Băng Sương Cự Long.
Hai mắt Hoa Chính Hồng trợn trừng, một nửa kinh hãi một nửa phẫn nộ nhìn Lục Châu: “Ta sẽ tiếp chưởng thứ ba của ngươi!”
Nàng gọi ra liên tọa, không chút do dự vạch phá cổ tay. Tiên huyết bay ra rơi vào liên tọa.
Thấy thế Thanh Đế lắc đầu nói: “Cần gì chứ.”
“Huyết tế hồng liên, dùng xong chiêu này phải mất ít nhất ba đến năm năm để khôi phục.” Bạch Đế thở dài.
Xích Đế nhìn lên không trung. “Không ngờ ngoài Thái Hư còn có cao thủ hiếm thấy như thế.”
Chương 2032 Một chưởng đánh nát 300.000 năm thọ mệnh
Thanh Đế quay đầu truyền âm nhập mật với Xích Đế: “Chẳng lẽ… ngươi không cảm thấy có chút quen thuộc sao?”
“Hả?” Xích Đế không rõ Linh Uy Ngưỡng đang nói cái gì. “Cái gì quen thuộc?”
“Bản đế cũng không rõ lắm, nhìn cho kỹ là được. Chỉ sợ lần này ba người chúng ta không thể thoát khỏi vũng nước đục này.” Thanh Đế đáp.
Lục Châu đạm nhiên nhìn vô số liên hoa đỏ rực màu máu vần vũ giữa không trung, không thèm để Hoa Chính Hồng vào mắt.
Bàn tay khẽ nắm lại, thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn, một vòng xoáy như mũi khoan xuất hiện khiến Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến khẽ rung động.
Một con quái vật khổng lồ từ bên dưới Đại Uyên Hiến bay vọt lên Thái Hư, xông lên tới Vân Trung Vực, thân thể nó bao trùm toàn bộ hư không che khuất tầm mắt của mọi người. Trông nó lớn như Thanh Long Mạnh Chương, đôi mắt sáng như nhật nguyệt.
Lam Hi Hoà nhướng mày nói: “Thủ hộ giả Đại Uyên Hiến?”
Từ xưa đến nay không có mấy người được nhìn thấy bộ dáng của thủ hộ giả Đại Uyên Hiến, chỉ biết nó là một trong những hung thú mạnh mẽ nhất thiên hạ, không kém gì thiên chi tứ linh thời kỳ đỉnh phong, có thể so sánh với sinh vật viễn cổ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn nó: “Đây không phải chỗ ngươi nên đến! Trước khi lão phu chưa thay đổi chủ ý… Cút đi.”
Hắn hoàn toàn có thể dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lên người con quái vật, nhưng không cần thiết. Quái vật phát ra tiếng trầm thấp nghẹn ngào, thân thể cuồn cuộn bay trở về đường cũ.
Nó không phải đồ ngu, chuyện phiền phức trong Thái Hư không tới lượt nó quản, mà nó cũng lười quản. Không bao lâu sau, thân ảnh nó đã biến mất không thấy nữa.
Đám người không khỏi kinh ngạc. Nói một câu đã đẩy lùi được sinh vật cường đại bậc này, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Hoa Chính Hồng gần như sử dụng toàn bộ sở học trong đời để ngăn trở một chưởng này. Mà trong không trung, vòng xoáy đã biến lớn đến cực đại.
Khi lực lượng hình thành, Lục Châu nói: “Chưởng thứ ba, Hạo Nhiên Thiên Cương chưởng của Nho môn!”
Khắp nơi trong Vân Trung Vực tràn ngập hạo nhiên chính khí, cấp tốc tụ lại vào chưởng ấn trong tay Lục Châu.
Hạo Nhiên Thiên Cương chưởng xuyên thủng hư không, cương khí cường đại như đao càn quét tứ phương, chưởng ấn bay thẳng về phía Hoa Chính Hồng, đánh nát đám hồng liên, không gian băng liệt rồi vỡ vụn.
Hoa Chính Hồng kêu lên đau đớn, thảm thiết nói: “Chỉ là lực lượng đơn thuần, không có bất kỳ quy tắc nào?!”
Lực lượng cường đại chân chính có thể đánh nát tất cả thủ đoạn lòe loẹt khác!
Đầu óc Hoa Chính Hồng trống rỗng, thân thể lại rơi xuống lần nữa. Một đạo quang luân dập dờn phát tiết ra nguyên khí phong bạo.
“Quang luân?!”
“Một chưởng đánh hạ một quang luân trị giá 300.000 năm thọ mệnh?!”
Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn quang luân dập dờn bốn phía kia. Trước đó còn có khôi nô bảo hộ, bây giờ Hoa Chính Hồng còn lại gì?
Hoa Chính Hồng bởi vì sự ngạo mạn lỗ mãng của mình mà mất đi một quang luân, trả giá bằng 300.000 năm tuổi thọ!
Đám tu hành giả suy nghĩ đến xuất thần, trong lòng không hề thèm muốn lực lượng sinh cơ đang tản mát trong không gian, chỉ có kinh ngạc và khẩn trương…
Tiếp theo nên làm như thế nào?
Nếu Thánh Điện trách tội, hôm nay tất cả mọi người ở Vân Trung Vực đều sẽ bị phạt. Ba vị Đại Đế và Thượng Chương Đại Đế có đầy đủ tu vi và địa vị, có lẽ sẽ bình yên vô sự, nhưng dân đen bọn hắn biết làm thế nào?
“Hoa chí tôn đâu rồi?”
Có người đưa mắt tìm kiếm nhưng chẳng thấy thân ảnh Hoa Chính Hồng đâu.
“Ba chưởng… sẽ không đánh chết nàng ta đó chứ?”
“Không thể nào, Hoa chí tôn có ít nhất năm đạo quang luân, hao tổn một quang luân vẫn còn bốn quang luân mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng cho dù bọn hắn tìm kỹ tới đâu cũng không thấy được Hoa Chính Hồng.
Xích Đế có chút lo lắng, hắn thật không muốn Hoa Chính Hồng chết trước mặt mình, vũng nước đục này quá sâu rồi!
“Để bản đế nhìn xem.” Bạch Đế bay ra ngoài, vọt xuống Đại Uyên Hiến bên dưới để tìm kiếm. Hai mắt hắn nở rộ quang hoa quét qua tứ phương.
“Kỳ quái. Hoa Chính Hồng ăn phải ba chưởng nhưng cũng không đến mức phải bỏ chạy như thế chứ? Chẳng lẽ… nàng ta đang tìm cách khôi phục quang luân?”
Bạch Đế lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. “Thiên đạo luân hồi, thù chưa báo chẳng qua là thời cơ chưa tới. Việc này bản đế không giúp nổi ngươi.”
Bạch Đế trở về phi liễn, bình tĩnh nói: “Hoa chí tôn bị thương, hẳn là đã rời đi trước để chữa thương rồi.”
Mí mắt Xích Đế khẽ rung, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu đứng giữa không trung: “Các hạ làm thế không sợ Thánh Điện trách tội?”
Lục Châu đường đường chính chính nói: “Lão phu đã cảnh cáo từ trước, ba chưởng này bất luận sinh tử. Hoa Chính Hồng còn chưa nói gì, ngươi gấp làm chi?”
Xích Đế: “?”
Dù gì bản đế cũng là đại nhân vật, thái độ của ngươi đúng là không coi ai ra gì.
Xích Đế không tức giận mà quay đầu nhìn Bạch Đế, thấy Bạch Đế gật đầu với mình, biểu tình như đang an ủi: ngàn vạn lần đừng có tức giận nha!
Xích Đế thản nhiên nói: “Không ngờ chủ nhân Ma Thiên Các lại mạnh mẽ đến thế. Nếu có thời gian bản đế muốn mời các hạ đến Nam Thủy Vực uống chén trà.”
Lục Châu lắc đầu: “Uống trà thì miễn đi, có rảnh thì ngươi hãy đến Kê Minh thăm nữ nhi đi kìa.”
Lục Châu không có ấn tượng tốt với Xích Đế. Nếu nói Thượng Chương bị Vô Thần Luận Giáo Hội và Ô tổ lừa gạt, lại thêm tình thế lúc đó vô cùng nguy cấp mới phải đưa Hải Loa đến bí ẩn chi địa, vậy Xích Đế thuần túy là kẻ làm cha không tim không phổi.
Hai người không hề giống nhau.
Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả nữ nhi ruột thịt mà cũng có thể ném bỏ rồi giam cầm ở Thiên Khải Chi Trụ, để nàng người không ra người quỷ không ra quỷ thì loại người này tốt đẹp ở chỗ nào?
Xích Đế nghe vậy, cau mày nói: “Người từng đi qua Kê Minh?”
Lục Châu không thèm để ý. Xem lão phu là phạm nhân để tra hỏi à?
Lúc này, Bạch Đế cũng cười nói: “Nếu có cơ hội, bản đế cũng muốn mời các hạ đến hòn đảo thất lạc ở phía đông Vô Tận Hải để làm khách.”
Khiến mọi người ngoài ý muốn là Lục Châu lại gật đầu đáp: “Lão phu cũng có chuyện muốn hỏi ngươi, hôm khác gặp lại.”
Chương 2033 Nhân tuyển của Thượng Chương điện
Trong lòng Bạch Đế vui mừng, mặt mày hớn hở nói: “Một lời đã định.”
Nói xong Bạch Đế nhướng mày nhìn Xích Đế. Ngươi mời không được, bản đế vừa mời là đồng ý ngay, hỏi ngươi có tức không?
Xích Đế lườm hắn một cái, không nói một lời.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì, có thể đang nhớ tới nữ nhi ở Kê Minh, cũng có thể đang nghĩ cách đối phó Lục Châu.
Thanh Đế tiếp tục giả vờ như không thấy.
Lục Châu đã thừa nhận mình là chủ nhân Ma Thiên Các, vậy những đệ tử Ma Thiên Các thì sao?
Có một số người đã nhận ra, trong lòng kinh hãi đến tột cùng. Hóa ra đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư này đều là đồ đệ của hắn? Chỉ là đa phần tu hành giả ở đây đều đang trong trạng thái ngây ngốc vì Hoa Chính Hồng bỏ chạy, đầu óc bọn hắn vẫn chưa kịp hoạt động trở lại.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Thất Sinh, không vạch trần thân phận hắn mà hỏi: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thất Sinh đáp: “Ta là điện thủ Đồ Duy điện, phụ trách chủ trì điện thủ chi tranh, đồng thời tiếp nhận người đến khiêu chiến nên đương nhiên phải có mặt ở đây.”
Lục Châu gật đầu, than nhỏ một tiếng: “Vận khí không tệ.”
Ý Lục Châu là Giang Ái Kiếm có thể may mắn được phục sinh.
Giang Ái Kiếm đương nhiên nghe hiểu ý tứ Lục Châu, thu hồi nụ cười trên mặt, bàn tay chộp vào hư không, mặt nạ đỏ bay vào trong tay. Hắn nhẹ nhàng nói:
“Trời có khi mưa khi nắng, người có lúc họa lúc phúc khó lường. Thế sự vô thường, tiền bối hẳn là nhìn thấu nhân gian hơn ta.”
Tuyệt đại đa số mọi người đều không hiểu cuộc đối thoại của hai người. Chỉ có cửu đại đệ tử Ma Thiên Các là khẽ thở dài.
Điều này có nghĩa là… Tư Vô Nhai đã chết thật rồi.
Lúc này, Thất Sinh lại nói: “Hôm nay tiền bối đến đây là có việc gì?”
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua các đồ đệ. Hắn không gọi tên, các đồ đệ cũng không lên tiếng, biện pháp tốt nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Lục các chủ theo bản đế đến đây để tham dự điện thủ chi tranh.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bước lên phía trước. Thất Sinh nhìn thấy các nàng bèn gật đầu nói: “Đã vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian, tiếp tục tiến hành điện thủ chi tranh đi thôi.”
Cân nhắc tới việc Hoa Chính Hồng bị thương xong biến mất, rất có thể nàng ta sẽ trở về gọi cứu binh. Nếu lúc này Thánh Điện Sĩ tiến hành vây quét thì rất có thể Ma Thiên Các sẽ toàn quân bị diệt.
Điện thủ chi tranh nên kết thúc sớm thì hơn.
Thượng Chương tuyên bố: “Thượng Chương điện thủ đã có nhân tuyển.”
Thất Sinh nghe vậy lắc đầu nói: “Đại Đế bệ hạ xin nghe ta nói một lời.”
Thượng Chương nghiêm túc đáp: “Bản đế biết ngươi là người chủ trì, nhưng vị trí điện thủ Thượng Chương điện phải do bản đế chỉ định.”
Thất Sinh vẫn kiên trì nói: “Không được.”
“Bản đế nói được là được.”
“Ta biết tiền bối muốn chỉ định ai làm điện thủ, nhưng như vậy sẽ không tốt cho việc lĩnh ngộ đại đạo.” Thất Sinh vung tay, một tờ giấy bay vào tay Thượng Chương, “Đây là đề nghị của vãn bối, hy vọng Đại Đế bệ hạ suy tính một chút.”
Thượng Chương vốn định phá hủy tờ giấy kia nhưng Lục Châu đã lên tiếng: “Ngươi nói là thật?”
“Khuyết điểm lớn nhất của ta chính là thích nói thật.” Thất Sinh đáp.
“. . .”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu tin ngươi một lần.”
Thất Sinh xoay người, cao giọng nói: “Điện thủ chi tranh tiếp tục! Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện, sẵn sàng tiếp nhận khiêu chiến của mọi người.”
Tiếng nói hữu lực truyền đi khắp Vân Trung Vực. Đám tu hành giả trốn ở đằng xa không dám lên tiếng.
Ngân Giáp Vệ kia vẫn đang đứng chắn phía trước người Thất Sinh như một ngọn núi sừng sững không thể phá vỡ. Một thuộc hạ mà còn mạnh mẽ như vậy, ai dám bước lên khiêu chiến hắn?
Một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thất Sinh cười nói: “Vậy thì vị trí điện thủ Đồ Duy điện của ta được giữ vững rồi. Ta mà từ chối thì quá bất kính với các vị.”
Hắn không hề khách khí ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này Thượng Chương Đại Đế bỗng bay ra giữa sân.
Đám người đưa mắt nhìn nhau không hiểu xảy ra chuyện gì. Đường đường là Đại Đế, không phải lại muốn tranh vị trí điện thủ với mọi người đó chứ? Ngài làm như vậy không thấy mất mặt hay sao?
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế cũng nghi hoặc khó hiểu.
Thượng Chương khoanh tay lơ lửng, cao giọng nói: “Bản đế có hai việc muốn tuyên bố. Thứ nhất, bản đế đã chọn được người phù hợp với vị trí điện thủ Thượng Chương điện.”
Đám người lập tức hiếu kỳ, người đó là ai? Thông thường thì cho dù được Đại Đế khâm điểm, người khác cũng có tư cách đến khiêu chiến người được chọn.
Thượng Chương tiếp tục nói: “Bản đế từng phạm sai lầm rất lớn, một chuyện không đáng được tha thứ… Sai lầm đó khiến mấy trăm năm qua bản đế không cách nào ngủ yên giấc.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc. Phải biết một vị Đại Đế dám nhắc tới quá khứ sai lầm của mình ở trước mặt nhiều người như vậy cần dũng khí lớn đến cỡ nào?
Ba vị Đại Đế lộ vẻ kính nể. Bọn hắn đứng ở vị trí cao quá lâu, chưa hề thừa nhận sai lầm của mình bao giờ, thậm chí rất nhiều sai lầm đều có thuộc hạ gánh chịu để duy trì hình tượng cao cao tại thượng.
Cứ thế, bọn hắn đã quên mất mình cũng là “con người”. Là người thì đều có thất tình lục dục, có thị phi trắc ẩn, có xấu hổ căm giận, không một ai thoát được những cảm xúc này.
Giọng Thượng Chương vang dội vô cùng: “Mấy trăm năm qua, bản đế vẫn luôn muốn bù đắp sai lầm của mình, một mực tìm kiếm khắp bí ẩn chi địa, cửu liên thế giới, Vô Tận Hải… chỉ để trong lòng được an ổn.”
“Bản đế từng nghĩ, nếu nàng còn sống, liệu có lựa chọn tha thứ cho bản đế không?” Nói tới đây, Thượng Chương khẽ lắc đầu mỉm cười.
“Sẽ không.”
“Ha ha… bản đế không yêu cầu xa vời được nàng thông cảm, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế.”
Nói đến đây, Thượng Chương không nói thêm gì nữa.
Rất nhiều người tỏ vẻ thông cảm và lý giải cho Thượng Chương, nhưng đa phần vẫn là không hiểu gì cả —— Đang diễn ra điện thủ chi tranh, ngài nói mấy chuyện này làm gì?
“Thôi, khiến chư vị chê cười rồi, nói chính sự.”
Biểu tình của Thượng Chương trở nên nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại: “Điện thủ Thượng Chương điện có bản đế đứng ở phía sau nâng đỡ, người đó chính là Hải Loa cô nương!”
Chương 2034 Ai thích làm điện thủ thì làm đi
Soạt.
Đám người đưa mắt nhìn về phía Hải Loa.
Nàng đang mở to mắt nhìn Thượng Chương Đại Đế, trong mắt rõ ràng có kích động, khó hiểu, phẫn nộ, thất vọng… đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Tiểu Diên Nhi lườm Thượng Chương một cái. Rõ ràng đã quyết định chọn nàng làm điện thủ Thượng Chương điện, bây giờ lại thay đổi khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Nhưng nghĩ tới thân phận Hải Loa, Tiểu Diên Nhi cũng trầm mặc không nói.
Thượng Chương nói tiếp: “Điện thủ Thượng Chương điện chỉ có thể là Hải Loa cô nương. Việc này bản đế tự mình làm chủ.”
Có người giơ tay lên hỏi: “Chúng ta có thể khiêu chiến vị cô nương này không?”
Thượng Chương không hổ là Đại Đế, tâm tình và khí tức thay đổi chỉ trong nháy mắt, lạnh nhạt đáp: “Thượng Chương điện không chấp nhận bất kỳ khiêu chiến nào!”
“Nhưng đây là quy củ của Thái Hư, quy củ của điện thủ chi tranh…”
“Bản đế đang phá vỡ quy củ đây! Người nào không phục thì lập tức bước ra.” Thượng Chương nhìn đám người, trong mắt bắn ra quang mang, “Bất kỳ người nào đến khiêu chiến, bản đế đều thay nàng tiếp!”
“. . .”
Toàn trường xôn xao một mảnh.
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế nhìn về phía Hải Loa. Vẫn biết Thượng Chương đau đớn vì mất đi ái nữ, cũng biết mấy trăm năm qua Thượng Chương đã sống trong ăn năn thế nào… Ba người mơ hồ đoán được chân tướng.
“Ta không cần!”
Hải Loa tức giận quay đầu đi vào trong phi liễn, không thèm nhìn Thượng Chương. Thượng Chương nhìn về phía nàng, khẽ thở dài một tiếng.
Cảnh tượng này dù là ai nhìn thấy cũng có thể nắm được chút manh mối. Làm gì còn ai dám bước ra khiêu chiến?
Thất Sinh bất đắc dĩ nói: “Nếu điện thủ Thượng Chương điện đã xác nhận, vậy tiếp tục đi.”
Tiểu Diên Nhi cảm thấy lo lắng xoắn xuýt. Lục Châu bèn lên tiếng nhắc nhở: “Diên Nhi.”
Chính sự quan trọng, việc của Thượng Chương và Hải Loa chỉ có thể để bọn hắn tự xử lý, người khác nhọc lòng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bay ra giữa sân nói: “Sư phụ, đồ nhi khiêu chiến ai?”
Lục Châu chỉ về phía Chiêu Dương điện. “Điện thủ Chiêu Dương điện, đối ứng với Đại Uyên Hiến.”
Đám người Chiêu Dương điện đồng loạt lui về sau một bước.
Bà mọe… bắt nạt người cơ khổ nha!
Nha đầu này cũng là đồ đệ của người đó, lỡ đâu hắn nổi giận lên đánh cho mấy chưởng thì Chiêu Dương điện làm sao mà chịu nổi?
Chiêu Dương điện tuy cường đại nhưng không cứng bằng cả Hoa chí tôn nha!
“Làm sao bây giờ?” Điện thủ Chiêu Dương điện rất muốn khóc.
“Việc này… chỉ có thể trách chúng ta quá xui xẻo.”
“Không có thiên lý, quá không có thiên lý rồi!”
“Kỳ thực suy nghĩ một chút, đồ đệ của vị cường giả này làm điện thủ cũng là chuyện tốt mà…”
Nghe vậy, hai mắt điện thủ Chiêu Dương điện sáng lên, vỗ đùi nói: “Đúng nha, chuyện của Hoa chí tôn đâu có liên quan gì tới chúng ta!”
Nếu Thánh Điện thật sự muốn xử lý việc này, vậy cứ nói mình không biết gì hết, nhân cơ hội lấy lại vị trí điện thủ. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Không nghĩ nhiều nữa, điện thủ Chiêu Dương điện lập tức nói to: “Ta nhận thua, Chiêu Dương điện nguyện nhận nàng làm điện thủ tân nhiệm.”
Vừa quả quyết vừa lưu loát dứt khoát vô cùng.
“. . .”
Đám người bên dưới đã hoàn toàn ngây ngốc. Điện thủ chi tranh năm nay rất náo nhiệt, nhưng cũng khiến người ta bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Đều có thực lực mạnh mẽ như vậy còn chơi quy tắc ngầm, lại còn trắng trợn chỉ định nhân tuyển, thật là quá đáng mà.
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu.
Thất Sinh nói: “Tiếp tục đi.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ta lựa chọn Cường Ngữ điện.”
Đoan Mộc Sinh cũng lên tiếng: “Ta lựa chọn khiêu chiến Huyền Dặc điện.”
Đám người Cường Ngữ điện xám xịt nhìn Xích Đế đứng sau lưng hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây gọi là khiêu chiến sao? Rõ ràng là đi cướp. T_T
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng thầm hô một tiếng không ổn.
Tên thuộc hạ bên cạnh lại bắt đầu nói: “Chư tiên sinh, thuộc hạ đã tính xong, hiện tại chỉ còn lại Hi Hòa điện. Chúng ta không thể trêu vào Xích Đế, ngài chỉ có thể khiêu chiến thánh nữ Hi Hòa. Hi Hòa điện vốn có tên là Trọng Quang điện, Trọng Quang Đại Đế đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước, đến nay thánh nữ Hi Hòa được khen là người nối nghiệp thích hợp nhất của Đại Đế. Chỉ cần đánh bại nàng, ngài sẽ là chủ nhân Hi Hòa điện!”
Sắc mặt Chư Hồng Cộng vô cùng khó coi: “Nói nhảm nhiều quá. Ta… có thể từ bỏ không?”
“A? Từ bỏ?”
“Ai thích làm điện thủ thì làm đi, lão tử không thích nha.”
Lần này điện thủ chi tranh vừa náo nhiệt vừa kích thích, nhưng lại không có bất ngờ thú vị nào, rất nhiều chuyện đều nằm trong dự đoán.
Thế nhân đều ảo tưởng có thể từ tầng dưới chót bò lên vị trí cao, tiến vào thế giới cao tầng và sống cuộc đời tốt đẹp hơn. Nhưng bọn hắn rồi sẽ phát hiện có rất nhiều quy tắc trên đời vốn được sinh ra để phục vụ cho đám người cao cao tại thượng kia.
Đám tu hành giả bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
“Ta không thích hợp đâu, ai muốn làm thì làm đi…” Chư Hồng Cộng không khỏi lắc đầu.
“E là không được. Điện chủ đã yêu cầu ngài… nếu ngài không đi thì thuộc hạ không cách nào bàn giao với Điện chủ hết! Điện chủ đã dặn dò ngài nhất định phải giành được một vị trí điện thủ mà.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nói: “Điện chủ coi trọng ta như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên… Cả Thái Hư này chẳng có mấy người được Điện chủ coi trọng. Nhân tài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như ngài nhất định phải nhận trách nhiệm cao hơn người khác rồi!” Tên thuộc hạ tiếp tục vỗ mông ngựa.
Chư Hồng Cộng lập tức lộ vẻ kiêu ngạo, cười đến tít cả mắt: “Ta thích nghe ngươi nói chuyện, dù là lời a dua nịnh nọt nhưng nghe rất chân thành, ngươi có tiền đồ nha!”
Nhưng tên thuộc hạ không ngờ là ngay sau đó, nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng lại biến mất, ánh mắt thay đổi hoàn toàn. “Tuy rằng ngươi rất thành thật, nhưng ta lại không phải đồ ngu. Cáo từ!”
Nói xong, hắn xoay người bay lướt ra ngoài, vừa định rời khỏi Vân Trung Vực thì sau lưng đã truyền tới một đạo thanh âm uy nghiêm:
“Đứng lại.”
“. . .”
Thân thể Chư Hồng Cộng cứng đờ, thầm hô một tiếng không ổn. Xong đời, lần này đừng hòng chạy thoát.
Đám người nghi hoặc khó hiểu nhìn Lục Châu.
Chư Hồng Cộng xoay người lại, trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng, lúng túng nói: “Sư… sư phụ.”
Chương 2035 Bàn cờ của Minh Tâm
“. . .”
Một tiếng sư phụ khiến đám tu hành giả bừng tỉnh đại ngộ. Mọi người ở đây lập tức đoán ra đại bộ phận những người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là đồ đệ của Lục Châu!
Xích Đế và Thanh Đế đã sớm nhìn ra điều này, hai người quay đầu liếc nhìn người nắm giữ hạt giống đứng sau lưng mình, không rõ trong lòng có cảm tưởng gì.
Nghĩ tới năm đó hạt giống Thái Hư thất lạc, Thánh Điện nổi trận lôi đình, khi đó Thanh Đế Xích Đế đã rời khỏi Thái Hư từ sớm nên không quá rõ ràng việc này, nhưng người dám trộm đi mười hạt giống Thái Hư dưới mắt thập điện và Thánh Điện thì không đơn giản một chút nào!
Sau khi hạt giống thất lạc, Thái Hư đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể bị động chờ đợi hạt giống tự xuất hiện trở lại. Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, hoặc do cõi u minh đã chú định nên rốt cuộc mười hạt giống mới tụ tập ở nơi này.
Thanh Đế truyền âm nói với Bạch Đế và Xích Đế: “Hai vị, bản đế luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.”
“Không cần ngươi nói bản đế cũng đã nhận ra.” Xích Đế đáp.
“Nếu tất cả đều là do Thánh Điện cố ý an bài, e rằng cả ta và ngươi đều là con cờ trong tay hắn.” Thanh Đế nhíu mày nói.
Xích Đế hừ lạnh một tiếng: “Từ khi vừa bắt đầu bản đế đã cảm thấy không ổn. Thánh Điện quá phóng túng thập điện. Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang và Xích Phấn Nhược (Kê Minh) đã sụp đổ, Thánh Điện vốn luôn coi trọng cân bằng lại không đoái hoài gì đến việc này. Hạt giống Thái Hư thất lạc nay lại tề tựu là chuyện lớn bực nào, mà Thánh Điện cũng chẳng mấy quan tâm. Nếu hắn coi chúng ta là quân cờ, vậy bản đế là người đầu tiên không chấp nhận!”
Thanh Đế cười nói: “Một trăm ngàn năm trước khi rời khỏi Thái Hư, ngươi đâu có nói như vậy. Đừng quên Thánh Điện hoàn toàn áp đảo được thập điện.”
Bạch Đế thở dài nói: “Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể tiến lên từng bước, không còn đường lui nữa. Bản đế tin tưởng bọn hắn.”
“Bọn hắn?” Xích Đế chú ý tới cách dùng từ này.
Bạch Đế chỉ tay về phía đám người mang hạt giống Thái Hư: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bọn hắn đều rất đặc biệt sao?”
Đúng lúc này, tiếng nói của Chư Hồng Cộng vang lên rất không hợp thời: “Đồ nhi không làm điện thủ đâu, đồ nhi tự biết mình biết ta, vẫn nên để người tài hoa làm thì hơn. Thánh nữ Hi Hòa rất tốt, đồ nhi ủng hộ nàng tiếp tục làm điện thủ.”
“? ? ?”
Thanh Đế và Xích Đế nhìn thoáng qua Bạch Đế. Đúng thật là đặc biệt nha!
Người này nhút nhát rụt rè, sao có thể đạt được hạt giống Thái Hư, ông trời mù mắt rồi sao?
Lúc này, Lam Hi Hoà bỗng đứng lên nhìn về phía Lục Châu, mỉm cười nói: “Lục các chủ, nhiều năm không gặp, ngươi mạnh hơn trước kia rất nhiều.”
Đám người xôn xao. Bọn hắn quen biết nhau?
Rõ ràng là đi cửa sau, đi cửa sau rành rành!
Lục Châu nhìn Lam Hi Hoà, cảm giác được khí tức của nàng đã biến hóa so với lúc trước, bèn nói: “Ngươi cũng thế.”
“Từ khi ta vào Trọng Quang điện đến nay đã gặp nhiều tai nạn, con đường tu hành cũng không suôn sẻ. May nhờ được thập điện và Thánh Điện chiếu cố, thậm chí còn đổi tên điện thành Hi Hòa điện, trong mắt mọi người ta chính là người nối nghiệp Hi Hòa điện. Chờ một thời gian nữa ta sẽ trở thành Trọng Quang Đại Đế thứ hai.”
Đám người nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Bởi vì lời nàng nói là sự thật mà ai cũng biết.
“Nhưng mà… ta cũng sẽ tuân thủ quy củ điện thủ chi tranh, tiếp nhận khiêu chiến của mọi người.” Lam Hi Hoà nói tiếp.
Thất Sinh cao giọng nói: “Vị trí điện thủ của cửu điện đã xác định xong, hiện tại đây là cơ hội cuối cùng của mọi người, đừng nên bỏ qua.”
Ta tin ngươi mới là lạ đó! Đồ tiểu hỏa tử xấu xa.
Không một ai dám bước lên. Các thế lực khác đều rất kính sợ thánh nữ, khiêu chiến nàng chẳng khác gì là đang tự sát.
Thời gian trôi qua từng phút, vẫn không ai dám bước lên. Thất Sinh quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Chư Hồng Cộng: “?”
“Nhìn cái gì, đang nói ngươi đó.”
“. . .” Giang Ái Kiếm, ngươi giả mạo thất sư huynh sai sử ta lâu như vậy, xem sau khi trở về ta có đánh chết ngươi hay không!
Thất Sinh tiếp tục nói: “Đây là ý của Điện chủ, cũng là ý của… Lục các chủ.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng len lén nhìn lên, phát hiện sư phụ đang nhìn chính mình, ánh mắt thâm thúy có thần. Biểu tình kia rõ ràng là đang nói: ‘Trăm năm đã trôi qua, tu vi của ngươi hẳn là tiến bộ không ít, nếu lần này không lấy được chức điện thủ, xem vi sư lột da ngươi thế nào.’
Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt, cố xốc lại tâm tình rồi cao giọng nói: “Để ta!!”
Trước mắt bao người, Chư Hồng Cộng bay ra giữa sân, đứng đối diện với thánh nữ Hi Hòa.
Đám tu hành giả tròn mắt nhìn Chư Hồng Cộng: “Thật sự có người dám bước ra khiêu chiến thánh nữ?!”
“Dựa vào cái tên này á?”
“Đừng xem thường hắn, mấy người trước đó đều là đại đạo thánh, người này đã dám bước ra khiêu chiến hẳn là có đủ tự tin và năng lực. Hầy… ngưỡng cửa gia nhập điện thủ chi tranh càng lúc càng cao nha.”
“Phân tích rất có lý, nhất định không được trông mặt mà bắt hình dong. Nếu đúng như lời Nhạc Dương Tử nói thì người này cũng là đệ tử Ma Thiên Các, lại có Thánh Điện chống lưng, khả năng thủ thắng rất lớn.”
Năm nay điện thủ chi tranh không ai thủ lôi đài thành công, nghĩ vậy đám người đều nhìn Chư Hồng Cộng với ánh mắt đầy mong đợi, bao gồm cả ba vị Đại Đế và Thượng Chương.
Chư Hồng Cộng đứng thẳng lưng, toàn thân như biến thành một người khác, oai phong lẫm liệt nói: “Thánh nữ, ta đến khiêu chiến ngươi.”
Lam Hi Hoà tán thưởng gật đầu: “Cực kỳ vinh hạnh.”
“Trước đó ta xin nói một câu —— ta sẽ không vì ngươi là thánh nữ mà thủ hạ lưu tình.”
Lam Hi Hoà mỉm cười đáp: “Toàn lực ứng phó mới là tôn trọng điện thủ chi tranh, cũng là tôn trọng ta.”
Chư Hồng Cộng bốc lên chiến ý, gật đầu nói: “Rất tốt, hôm nay ta sẽ để cả Thái Hư được mở mang kiến thức về thực lực chân chính của ta.”
Những lời này khiến đám người quan chiến sôi trào nhiệt huyết, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn như khi Lục Châu đối chiến Hoa Chính Hồng.