Đa tạ mun98 đã đẩy KP cho truyện nha.

Ma Thần không thể đi hết con đường, lão phu thay ngươi đi đến tận cùng.
Khi tu vi càng lúc càng đề cao, Lục Châu cảm thấy Ma Thần chính là mình, mình chính là Ma Thần. Có đôi lúc hắn hoảng hốt nhận ra ngày xưa mình đã từng trải qua tất cả những chuyện như thế.
“Khởi bẩm bệ hạ.” Một bạch y tu hành giả cấp tốc đi vào đạo trường.
“Có việc gì?”
“Thái Hư truyền tới tin tức, Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp và Niết Đề Cách đồng thời xuất hiện vết rạn nứt. Thánh Điện đã phái rất nhiều người tới đó, e là… trời sắp sập.”
Bạch Đế đứng dậy, cau mày nói: “Là thật?”
“Vâng!”
Thấy Bạch Đế có vẻ lo lắng, Lục Châu thản nhiên nói: “Sập thì sập, chỉ cần Đại Uyên Hiến không ngã, Thái Hư ít nhất còn có thể tồn tại trăm năm, đừng lo lắng.”
“Cơ huynh không lo lắng?” Tuy Bạch Đế không thích Thánh Điện nhưng cũng không muốn nhìn thấy thảm cảnh đất trời sụp đổ.
Giang Ái Kiếm nhớ lại lời Tư Vô Nhai nói, cất tiếng an ủi: “Bạch Đế bệ hạ, trời sập không phải càng tốt sao? Trong lịch sử nhân loại, mỗi lần triều đại thay đổi thì thiên địa đều cải biến. Thái Hư cố gắng duy trì cân bằng, cho dù bây giờ Thiên Khải Chi Trụ không sập thì bọn hắn còn làm được bao lâu? Trăm năm, hay ngàn năm?”
Bạch Đế im lặng không nói.
“Trời này sớm muộn gì cũng phải sập thôi. Thất Lạc Chi Quốc của ngài không bị ảnh hưởng, đến lúc đó trời quang mây tạnh, vạn vật lại nhìn thấy ánh mắt trời, thời điểm đó… mới thật sự là thiên địa.”
Bạch Đế cảm thấy lời Giang Ái Kiếm nói có đạo lý, bèn gật đầu cảm khái: “Bản đế già rồi, tư duy không nhanh nhạy bằng đám người trẻ tuổi các ngươi. Có lẽ ngươi nói đúng.”
Tuổi càng lớn, càng bảo thủ. Ổn thoả thì không sai, nhưng có một số việc cần phải cấp tiến một chút.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu hòn đảo thất lạc không gặp nguy hiểm gì, lão phu không cần ở lại thêm nữa.”
Bạch Đế hoảng hốt nói: “Cơ huynh, vừa rồi đã nói huynh sẽ ở lại đây một thời gian mà. Huynh muốn gì cứ nói, bản đế sẽ sắp xếp an bài cho huynh. Bản đế còn rất nhiều lời tâm sự muốn nói cùng huynh đó.”
Chúng ta là châu chấu cột trên cùng một sợi dây nha, ngài mà đi thì Thất Lạc Chi Quốc của ta sẽ gặp nguy mất. Làm người không thể rũ bỏ trách nhiệm như vậy đâu...
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu còn có việc quan trọng phải làm, hôm khác đi.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của Bạch Đế, hắn cười ha hả nói:
“Thất Sinh mà có ở đây, hắn sẽ hiến kế cho ngài. Hôm nay để tiểu tử ta thay hắn đưa ra góp ý vậy… Chấp Minh đã tỉnh lại, với bản sự của Chấp Minh thì muốn di dời hòn đảo cũng không khó. Vô Tận Hải rộng lớn vô cùng, ngài dời đi thì ai tìm ra được? Chỉ cần di chuyển với tốc độ chậm một chút, các con dân Thất Lạc Chi Quốc sẽ không nhận ra đâu.”
Chấp Minh rất lớn, lớn đến mức khiến người ta khó cảm nhận được sự tồn tại và động tĩnh do nó gây ra.
Bạch Đế gật gù: “Cũng có lý… đã như vậy thì bản đế không giữ hai người lại nữa.”
“Cáo từ.” Giang Ái Kiếm chắp tay nói.
Lục Châu và Giang Ái Kiếm rời khỏi Thất Lạc Chi Quốc trở về Ma Thiên Các.
. . .
Cùng lúc đó.
Sự kiện Ma Thần trở về và Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ đồng thời khiến toàn bộ Thái Hư chấn động. Cái chết của Hoa Chính Hồng càng khiến mọi người thêm hoảng sợ.
Trong Thánh Điện.
Quan Cửu và Ôn Như Khanh khom người hành lễ: “Bái kiến Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm vẫn vân đạm phong khinh như thể chẳng có gì xảy ra, liếc nhìn về phía hai người. “Trở về rồi?”
Tựa như đã biết bọn hắn đi đâu.
Quan Cửu và Ôn Như Khanh thành thật nói: “Chúng ta đến Cửu Phong Sơn một chuyến, đi gặp Cửu DựcThiên Long.”
Minh Tâm Đại Đế khẽ gật đầu: “Hoa Chính Hồng chết, bản đế đã biết. Nàng ta giả truyền ý chỉ của bản đế, tự tiện rời khỏi Thái Hư đến Vô Tận Hải trêu chọc thị phi. Dù Hoa Chính Hồng không chết thì bản đế cũng khó lòng tha thứ cho nàng ta.”
Nghe vậy, hai người càng thêm khó hiểu. Đến lúc này rồi mà Minh Tâm Đại Đế còn muốn động đao thương với người phe mình là thế nào?
Ôn Như Khanh gật đầu phụ hoạ: “Nàng ta đáng chết.”
Nghĩ một đằng nói một nẻo khiến trong lòng hai người cực kỳ khó chịu. Minh Tâm Đại Đế liếc mắt nhìn hai người, lãnh đạm nói:
“Bản đế biết các ngươi đang nghĩ gì. Các ngươi là học sinh của hắn, có phải rất sợ hắn không?”
Hai người trầm mặc.
Minh Tâm Đại Đế nhìn ra bên ngoài đại điện, cảm khái nói: “Các ngươi đã đi theo bản đế một trăm ngàn năm, có một số việc bản đế không nên giấu diếm các ngươi. Nếu hắn thật sự trở về thì đó là cơ hội của chúng ta.”
“Cơ hội?” Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Một trăm ngàn năm trước, bản đế đã từng điều tra về nguồn gốc của ràng buộc nên mới đi tới đại vòng xoáy, thu hoạch được Cán Cân Công Chính. Cũng chính nơi đó, bản đế đã nhìn thấy vĩnh sinh huyền bí!” Minh Tâm Đại Đế nói.
Vĩnh sinh?!
Thánh Điện luôn không bàn luận về vĩnh sinh, trước kia vì Ma Thần truy cầu vĩnh sinh nên mới bị tu hành giả trong thiên hạ vây công.
Hai người kinh ngạc nhìn Minh Tâm Đại Đế. Minh Tâm nói:
“Thế nhưng một trăm ngàn năm qua, bản đế vẫn không thể nào khám phá được sự huyền bí của vĩnh sinh. Côn Bằng ở Vô Tận Hải đã già rồi, một viên hạt giống Thái Hư ba mươi ngàn năm tuổi cũng quá lâu rồi, mà cả toà Thái Hư đã tồn tại một trăm ngàn năm… lại càng già cỗi.”
“. . .” Hai người nghi hoặc không rõ Minh Tâm Đại Đế đang nói gì, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe.
Minh Tâm Đại Đế thở dài một tiếng: “Thiên địa vạn vật đều đang già đi. Có một số việc đã chú định sẽ xảy ra, thay vì cố gắng chống cự thì chi bằng để nó thuận theo tự nhiên.”
Ôn Như Khanh cao giọng nói: “Đại Đế bệ hạ, hai toà Thiên Khải Chi Trụ đang nứt ra, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên mặc kệ?”
“Đương nhiên phải quản.” Minh Tâm Đại Đế nói, “Nhưng phải nhìn xem các ngươi có nguyện ý hay không.”
Hai người giật mình, lập tức quỳ một gối xuống nói: “Huynh đệ chúng ta trung thành cảnh cảnh với Đại Đế, tuyệt không hai lòng!”
Trong lời nói của Đại Đế có giấu kim, nếu lại không bày tỏ lòng trung thành thì sẽ xảy ra chuyện thật.
Chương 2102 Bày kế
Minh Tâm Đại Đế gật đầu nói: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên đi theo đường cũ của Hoa Chính Hồng. Chỉ cần các ngươi đi đúng đường, bản đế tuyệt đối sẽ không bạc đãi. Đi đi, trợ giúp người nắm giữ hạt giống nhanh chóng lĩnh ngộ đại đạo.”
“Vâng.”
Hai người lĩnh mệnh rời khỏi Thánh Điện.
. . .
Ầm ầm!
Khi hai vị Chí Tôn rời khỏi Thánh Điện, một tiếng vang truyền đi khắp cả Thái Hư. Phía Nhu Triệu điện xuất hiện rung động cực mạnh.
Thánh Điện Sĩ và rất nhiều tu hành giả Thái Hư lập tức bay về phía Nhu Triệu, bởi vì đối ứng bên dưới Nhu Triệu điện chính là Thiên Khải Chi Trụ Hiệp Hiệp.
Lúc này, đám tu hành giả Nhu Triệu điện đang rất hoang mang, Viên Trật – điện thủ cũ của Nhu Triệu điện – triệu tập tất cả tu hành giả trong điện đến thương nghị sự tình.
“Thánh Điện gửi tin tức yêu cầu thập điện nhanh chóng trợ giúp người nắm giữ hạt giống Thái Hư tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo. Ma Thần tái hiện, Thánh Điện không lo nghĩ biện pháp đối phó Ma Thần mà lại muốn để đám người kia lĩnh ngộ đại đạo, loại chuyện lẫn lộn đầu đuôi này khiến ta cảm thấy không ổn. Các vị thấy thế nào?”
“Viên điện thủ nói có lý, ta luôn cảm thấy mười người này đột nhiên xuất hiện ở Thái Hư có vẻ rất kỳ quặc. Trừ Thất Sinh ra, những người còn lại đều là đồ đệ của cùng một người.”
Một tu hành giả từ bên ngoài đi vào đại điện, run giọng nói: “Bẩm điện thủ, đã tra rõ ràng, các chủ Ma Thiên Các rất có thể chính là… là Ma Thần!”
Lời này lập tức khiến cả đại điện xôn xao một mảnh.
“Hắn là Ma Thần?1”
“Sao có thể? Vậy điện thủ tân nhiệm Diệp Thiên Tâm chính là đồ đệ của Ma Thần? Chúng ta cố gắng lâu như vậy để tái tạo huy hoàng cho Nhu Triệu điện, rốt cuộc lại làm lợi cho Ma Thần sao?!”
Đám người nghị luận ầm ĩ. Một người đứng lên nói: “Không được! Tuyệt đối không được, ta là người đầu tiên không đồng ý! Tà ma ngoại đạo sao có thể đảm nhiệm chức điện thủ Nhu Triệu điện!”
“Đúng vậy, nhất định phải phản đối! Thánh Điện lần này quá mức hồ đồ, từ khi Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ đến nay bọn hắn chẳng làm cái gì, Trấn Thiên Xử quan trọng như vậy cũng bảo chúng ta giao cho Thất Sinh. Bây giờ Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, Thất Sinh lại chẳng biết đang ở đâu, quả thật là xem chúng ta là khỉ để đùa giỡn!”
Nhu Triệu điện vốn không có người cầm đầu, cho tới nay đều phục tùng Thánh Điện. Bây giờ hành vi của Thánh Điện lại khiến bọn hắn phẫn nộ vô cùng.
“Viên điện thủ, nên làm sao đây? Chúng ta đều nghe lời ngươi!”
“Viên điện thủ làm người cẩn thận, cống hiến cho Nhu Triệu điện rất nhiều. Thánh Điện chỉ chăm chăm muốn làm thập điện suy yếu, việc này chúng ta không thể để yên!”
Viên Trật đưa tay đề nghị mọi người giữ yên lặng rồi nói:
“Việc này quả thật nằm ngoài dự đoán của ta. Nếu Ma Thần thật sự trở về vậy chúng ta chỉ có thể phụ thuộc Thánh Điện. Đừng quên trước đây chúng ta cũng có mặt trong trận chiến vây công Ma Thần.”
Đám người trở nên ỉu xìu. Bọn hắn chán ghét Thánh Điện, nhưng phải đối diện với Ma Thần càng đáng sợ hơn.
“Ta có một biện pháp.”
“Mau nói.”
“Diệp Thiên Tâm là điện thủ tân nhiệm, chúng ta cứ làm theo kế hoạch để nàng ta tiến vào Thiên Khải Chi Trụ lĩnh ngộ đại đạo. Vào thời điểm mấu chốt, chúng ta lại đổi người, để Viên điện thủ vào thay thế. Nếu Thánh Điện hỏi tới chúng ta cứ tuỳ tiện bịa chuyện là được. Mặc kệ Thánh Điện có ý gì, bọn hắn cũng sẽ không muốn nhìn thấy đồ đệ Ma Thần tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”
Đám người nghe vậy đều gật gù. Đối mặt với đại đạo, không ai là không động tâm, ngay cả Viên Trật cũng thế.
Có người nói phụ hoạ: “Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Viên Trật cảm giác huyết dịch trong người như muốn sôi trào, cảm giác hưng phấn dâng lên trong lòng hắn. Hắn đứng lên cao giọng nói:
“Được các vị hậu ái, ta sẽ không để mọi người thất vọng. Vậy cứ làm theo kế hoạch, chúng ta đưa Diệp Thiên Tâm đi tới nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”
“Vâng!” Đám người đồng thanh đáp.
“Tin tức Ma Thần trở về hẳn là thập điện đều đã biết, nhưng kế hoạch này cần phải giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài.”
Đám người đồng loạt gật đầu.
. . .
Diệp Thiên Tâm đang nghỉ ngơi trong đạo trường làm sao biết những thứ này. Từ ngày vào Nhu Triệu điện, mọi người đều rất kính sợ nàng, việc duy nhất nàng cần làm chính là tu hành.
Lúc này một nữ hầu xuất hiện bên ngoài đạo trường, khom người nói: “Điện thủ, Thánh Điện truyền tin yêu cầu ngài lập tức tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo. Các vị trưởng lão và Viên điện thủ đã thông qua quyết nghị này.”
Diệp Thiên Tâm chờ ngày này đã lâu, bèn gật đầu: “Đã biết.”
Nàng đứng lên đi ra ngoài đạo trường, không bao lâu sau đã thấy phi liễn Nhu Triệu điện chờ trên không trung.
Diệp Thiên Tâm bay vào phi liễn, phát hiện đám người Viên Trật và trưởng lão đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị. Nàng cau mày hỏi: “Trên mặt ta có gì à?”
Viên Trật lập tức cười nói: “Không không không, Diệp điện thủ nghiêng nước nghiêng thành nên chúng ta mới nhìn nhiều một chút, xin thứ lỗi.”
“Thái Hư xảy ra chuyện gì rồi?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
“Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ nên các huynh khó tránh khỏi lo lắng.” Viên Trật giải thích.
“Đừng quá lo lắng, gia sư đã đến Thái Hư, có lão nhân gia người ở đó, các ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.” Diệp Thiên Tâm an ủi.
“. . .”
Hay cho lời nói gió thoảng mây bay. Sư phụ ngươi là Ma Thần, muốn tìm cơ hội một mẻ hốt gọn chúng ta có phải không?
Ma chính là ma, bề ngoài xinh đẹp hoàn mỹ nhưng tâm địa lại ác động vô cùng. Đám người Nhu Triệu điện đưa mắt nhìn nhau, miệng nở nụ cười lúng túng.
Diệp Thiên Tâm không để ý đến bọn hắn nữa, mục đích của nàng rất đơn giản: nghe lời Thất Sinh thực hiện kế hoạch tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nội hạch để lĩnh ngộ đại đạo, sau đó tấn thăng Chí Tôn.
Đó cũng là mục đích của các đệ tử Ma Thiên Các suốt hai trăm năm qua, bọn hắn vốn chưa bao giờ để ý tới vị trí điện thủ này.
Chương 2103 Nội hạch Thiên Khải Chi Trụ
Phi liễn bay lướt qua núi non sông ngòi, bay tới phía đông bắc Nhu Triệu, xung quanh là núi vây quanh một khu vực bình địa, kiến trúc nơi đó trông như một quả đào tròn tròn có đỉnh chóp nhọn lên, trên đỉnh toả ra kim quang rực rỡ, cây cối tươi tốt xanh um khiến nơi này bừng bừng sinh cơ.
Đám tu hành giả bay ra khỏi phi liễn, đứng thành hai hàng song song. Viên Trật vừa nhìn vào tầng kim quang vừa nói:
“Muốn đi vào nội hạch không đơn giản, dưới cấp đạo thánh gần như không có chút hy vọng nào. Đạo thánh trở lên thì phải xem cơ duyên, mà người nắm giữ hạt giống Thái Hư thì có xác suất thành công cực cao.”
“Mời Diệp điện thủ bắt đầu đi.” Có người nói.
Diệp Thiên Tâm nhìn về phía kim quang vàng óng, sau đó quay đầu nói với đám người:
“Ta theo sư phụ tu hành nhiều năm, đã hứa với người dù là sinh hay tử đều sẽ thủ hộ Ma Thiên Các cả đời. Sau khi lĩnh ngộ đại đạo ta sẽ rời khỏi Nhu Triệu, trở lại bên cạnh sư phụ. Xin các vị thứ lỗi.”
Đám người nghe được lời này cũng không để ở trong lòng. Viên Trật cười nói: “Diệp điện thủ thẳng thắn với chúng ta khiến chúng ta rất cảm động. Ta thay mặt toàn Nhu Triệu cảm tạ Diệp điện thủ đã chiếu cố.”
Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu, xoay người về phía lối vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.
Kim quang cảm nhận được có người đến gần, lập tức ông ông rung động. Không khí xung quanh như bị ngưng kết, khi Diệp Thiên Tâm chạm đến kim quang, một cỗ lực lượng đàn hồi đánh tới.
Xung quanh nàng lập tức hiện ra từng đoá kim liên như những con bướm vàng tung bay. Cảm giác được lực lượng kia muốn đẩy mình ra, nàng cắn răng truyền lực lượng vào trong kim liên.
“Người nắm giữ hạt giống Thái Hư quả nhiên bất phàm, nếu là đạo thánh bình thường tiến tới sẽ bị đẩy lùi từ lần đầu tiên chạm vào kim quang. Vậy mà nàng ta lại thành công bước vào khu vực kim sắc.” Viên Trật cảm thán.
Ánh mắt Diệp Thiên Tâm cứng cỏi, trong lòng không có tạp niệm, nàng chăm chú đi về phía trước. Kim sắc hồ điệp xuất hiện chi chít xung quanh mở đường cho nàng.
Oanh!
Khu vực kim sắc rốt cuộc vỡ tan, hoá thành từng điểm tinh quang rồi tiêu tán giữa thiên địa.
Khi kim sắc lực lượng biến mất, lối vào hoá thành một thông đạo hình bầu dục, hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Viên Trật thất thanh hô lên: “Thành công rồi?”
Đơn giản như vậy? Các đời điện thủ trước đây đều không ai nhanh bằng nàng. Ai nấy đều ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Thiên Tâm với vẻ khó có thể tin nổi.
Diệp Thiên Tâm cũng rất kích động, nhìn thông đạo bày ra trước mắt, nàng nhẹ giọng nói: “Nếu bọn họ đều nhìn thấy cảnh này thì tốt biết bao.”
Trong lòng nàng rất nhớ các đồng môn Ma Thiên Các.
Hít sâu một hơi, Diệp Thiên Tâm cất bước đi về phía trước. Nhưng đúng lúc này phía sau bỗng truyền đến thanh âm: “Diệp điện thủ xin chờ một chút.”
Diệp Thiên Tâm còn tưởng đám người định nhắc nhở mình một số chuyện liên quan đến lĩnh ngộ đại đạo, bèn quay người lại hỏi: “Có việc gì thế?”
Viên Trật cười nói: “Diệp điện thủ đừng vội đi vào, ngươi không hiểu rõ về Thiên Khải Chi Trụ, để ta nói cho ngươi biết một số kỹ xảo cần thiết.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu. “Đa tạ. Xin mời nói.”
“Ngươi nên lùi ra ngoài một chút, lối đi kia có lực lượng ngăn trở, chúng ta không đến gần được.”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy bèn đi ra.
Khi nàng vừa rời khỏi lối đi không xa, một đám tu hành giả lập tức phóng tới ngăn trở lối vào.
Viên Trật cười gật đầu: “Vô cùng cảm tạ Diệp điện thủ mở sẵn thông đạo cho chúng ta tiến vào nội hạch.”
Diệp Thiên Tâm kỳ quái nói: “Ngươi đang nói gì thế?”
“Mời Diệp Thiên Tâm trở về phi liễn nghỉ ngơi.”
“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu chặt mày, “Ngươi muốn ngăn cản ta?”
“Ngăn cản thì không hẳn.” Viên Trật đáp, “Nhu Triệu điện nhiều năm qua bị các điện khác khinh thường, Thánh Điện bảo chúng ta làm gì chúng ta đều làm đó, nhưng chúng ta không phải đồ đần làm lợi cho người khác. Cho nên… Diệp điện thủ, xin lỗi nhé.”
Diệp Thiên Tâm nghe không hiểu lời hắn. “Làm lợi cho người khác? Ta giành được chức vị điện thủ, các ngươi cũng tán đồng, bây giờ lại nói vậy là sao?”
“Đó là chuyện lúc trước. Diệp điện thủ tự mình hiểu rõ, cần gì phải đùa giỡn chúng ta?”
“Ta vẫn luôn thẳng thắn đối đãi với các vị, vì sao lại nghĩ như vậy?” Diệp Thiên Tâm thật sự rất khó hiểu. “Thông đạo đã mở ra, không ai có thể ngăn cản ta lĩnh ngộ đại đạo.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu Diệp điện thủ không biết cân nhắc như thế thì đừng khách chúng ta không khách khí.” Nói xong Viên Trật vung tay. “Động thủ!”
Đám tu hành giả lập tức xông tới vây xung quanh Diệp Thiên Tâm.
Kim liên nở rộ, Nghiệp Hoả bộc phát, kim sắc hồ điệp bốc cháy lên. Đám tu hành giả vừa xông về phía nàng đã bị Điệp Luyến Hoa đánh lùi.
Viên Trật bay tới đánh ra từng đạo cương ấn: “Một mình ngươi mà đòi đánh lại chúng ta?”
Diệp Thiên Tâm chập hai tay lại, Đa Tình Hoàn nở rộ hàn mang, cấp tốc lượn vòng.
“Bích Hải Triều Sinh.”
Lực lượng dồn dập như sóng biển không ngừng đánh ra bốn phương tám hướng, Đa Tình Hoàn lại không ngừng đẩy lùi từng toà pháp thân.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt. Viên Trật gọi ra pháp thân đánh về phía Diệp Thiên Tâm. Diệp Thiên Tâm lập tức thi triển đạo lực lượng né tránh.
Viên Trật cao giọng nói: “Ngươi chạy không thoát đâu!”
Trên phi liễn, một đám cường giả Nhu Triệu bay ra, trong đó có hai tên đạo thánh phóng về phía Diệp Thiên Tâm.
Viên Trật nhếch mép cười: “Đừng giãy dụa, chuyện ngày hôm nay chúng ta đã lên kế hoạch từ trước, muốn trách thì trách sư phụ ngươi đi.”
Diệp Thiên Tâm phẫn nộ. Vốn nàng chẳng cảm thấy gì, chỉ xem đây là tranh giành lợi ích, nhưng khi có kẻ động đến sư phụ nàng liền không kềm được lửa giận. “Việc này thì liên quan gì đến gia sư? Ngươi dám khi nhục sư phụ ta, mặc kệ là nguyên nhân gì đều phải bị trừng phạt!”
Kim liên lại khuếch trương, Đa Tình Hoàn mang theo hoả diễm xuyên toa giữa không gian, lượn vòng quanh Diệp Thiên Tâm, chém xuyên mấy chục toà pháp thân xung quanh.
“A ——”
Đám tu hành giả bị huỷ pháp thân, Mệnh Cách hao tổn, từ trên trời rơi thẳng xuống dưới.
Viên Trật cau mày nói: “Vũ khí thật mạnh. Nhưng ngươi mới tiến vào đạo thánh chưa được mấy năm, ngươi cho rằng có thể chiến thắng nổi chúng ta?!”
Chương 2104 Kinh hỉ không hả?
Ông ông… Hắn gọi ra Tinh Bàn ba mươi bốn Mệnh Cách.
Viên Trật là đại đạo thánh?!
Cương ấn quang trụ bắn trúng Đa Tình Hoàn khiến nó đâm sầm vào vách núi, sóng xung kích còn lại đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Nàng đánh ra một chưởng ấn đón đỡ, toàn thân bay ngược ra sau, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Viên Trật mỉm cười nói: “Sao hả?”
“Ngươi là đại đạo thánh?”
Viên Trật gật đầu. “Từ mười năm trước rồi.”
Diệp Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào Viên Trật, Đa Tình Hoàn từ vách núi ông ông cộng hưởng, bay trở vào tay nàng.
“Cho dù ngươi là đại đạo thánh thì đã sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm cứng cỏi vô cùng.
Hai tên đạo thánh khác và đám tu hành giả lập tức bay lên cao, bắt đầu mặc niệm phạn âm. Diệp Thiên Tâm cảm giác áp lực gia tăng gấp bội, nguyên khí xung quanh giống như bị rút đi.
Viên Trật bật cười ha hả: “Kinh hỉ không hả? Bất ngờ không hả?”
Ầm!
Đúng lúc này, giữa ngực một tên tu hành giả xuất hiện một tia đao cương. Đao cương đâm thẳng từ lưng xuyên qua lồng ngực, lạnh thấu tim hắn.
Tu hành giả không kịp kêu lên một tiếng đã bị đao cương cắt đôi nhục thân và pháp thân, từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
Nơi xa truyền đến một giọng nói uy nghiêm: “Kinh hỉ không hả? Bất ngờ không hả?”
Viên Trật giật nảy mình, đám người quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở đằng xa có hai thân ảnh đang thản nhiên bay tới.
Người bên trái cầm đao, người bên phải cầm kiếm, dáng vẻ như tùng tuyết, khí tràng cường đại vô cùng.
Viên Trật biến sắc. Hai người này là…
Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Thiên Tâm đẩy bọn hắn xuống địa ngục: “Đại sư huynh, nhị sư huynh.”
“. . .”
Nghĩ tới lúc điện thủ chi tranh hai người này dùng tư thái nghiền ép mọi người, Viên Trật vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm… vừa rồi chúng ta chỉ kiểm tra năng lực của Diệp điện thủ mà thôi, để xem nàng có đủ khả năng lĩnh hội đại đạo hay không…”
Kiếm khách mỉm cười quỷ dị nhìn hắn, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, bộ dạng lấp liếm của ngươi quá đáng ghét.”
Trên mũi nhọn Trường Sinh Kiếm xuất hiện một vòng kim diệp, tổng cộng có mười bảy mảnh kim diệp.
“Thập thất diệp?!”
Xoẹt!
Được liên diệp gia trì, Trường Sinh Kiếm đâm xuyên Tinh Bàn của Viên Trật, lực lượng như muốn phá toái hư không. Ngay sau đó nguyên khí phong bạo phát tiết ra tứ phía.
“A ——” Viên Trật gào thét. Hắn đã hao tổn một Mệnh Cách.
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn mất đi lý trí, điên cuồng gào lên: “Ta giết ngươi!”
Thừa dịp nguyên khí phong bạo phát tiết, Viên Trật điên cuồng nhào về phía Ngu Thượng Nhung, không trung lúc này phủ đầy cương khí.
"Vạn Vật Quy Nguyên!"
Ngu Thượng Nhung lại huy kiếm lần nữa, tốc độ rất nhanh đến không thể nhìn ra, kiếm cương xung quanh hắn hoá thành một hình cầu kim sắc.
Xoẹt!
Viên Trật phun máu tươi tung toé, giữa ngực xuất hiện một lỗ hổng đầy máu, tiên huyết ồ ạt chảy ra, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Còn lại không cần tiếp tục đánh. Viên Trật đã bị trọng thương, lại là vết thương chí mạng không ngừng thôn phệ Mệnh Cách của hắn cho đến lúc hắn tử vong.
Đám tu hành giả Nhu Triệu sợ hãi lùi về sau. Bọn hắn sợ. Viên điện thủ không phải đối thủ của Ngu Thượng Nhung, những người khác càng không phải.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nói: “Trở vào vỏ.”
Trường Sinh Kiếm lập tức tra vào vỏ kiếm, cùng lúc đó mười bảy mảnh kim diệp như ẩn như hiện chém vào điểm yếu hại của Viên Trật rồi bay trở về trong kim hoàn sau lưng Ngu Thượng Nhung, biến mất không thấy đâu nữa.
Viên Trật từ trên trời rơi thẳng xuống.
Đám người Nhu Triệu điện đã choáng váng đến mức không dám loạn động, sợ Vu Chính Hải nổi sát tâm giết chết toàn bộ bọn hắn.
“Xin tha mạng!” Một tên đạo thánh không chút do dự quỳ xuống cầu xin tha thứ. Những người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống.
Hư ảnh loé lên, Ngu Thượng Nhung trở lại trước mặt đám người.
Diệp Thiên Tâm nhún người nói: “Thiên Tâm đa tạ hai vị sư huynh! Nếu không nhờ có sư huynh, hôm nay ta sẽ gặp chuyện không may rồi.”
Ngu Thượng Nhung đạm nhiên mỉm cười: “Sư muội đừng đa lễ, là thất sư đệ bảo chúng ta tới giúp đỡ muội.”
“Thất sư đệ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi. “Thất Sinh?”
“Đúng vậy.”
“Đã chắc chắn rồi?”
“Chắc chắn.”
Diệp Thiên Tâm vui mừng nói: “Cho đến nay ta đều cảm thấy chính là hắn, không ngờ thật đúng như vậy. Bây giờ thất sư đệ đang ở đâu?”
“Hắn tu dưỡng ở Ma Thiên Các, không bao lâu nữa sẽ trở về.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Diệp Thiên Tâm gật đầu nhìn về phía Viên Trật: “Sư huynh ra tay có phải hơi nặng rồi không?”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Lúc này không thể mềm yếu nương tay. Thất sư đệ nói người này nhất định phải chết.”
“Không có lý do sao?”
“Lời thất sư đệ nói chính là lý do.” Vu Chính Hải đáp.
“. . .”
Diệp Thiên Tâm lẩm bẩm, đại sư huynh trở nên thật kỳ quái. Nhưng thôi, Viên Trật cũng đã chết rồi, không cần phải nói gì nữa.
Vu Chính Hải nói: “Vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đi.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm gật đầu, chắp tay thi lễ với hai người rồi bay về phía thông đạo.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn đám người Nhu Triệu điện, âm trầm nói: “Ai dám động, ta giết kẻ đó.”
Đám người run lẩy bẩy không dám nói một lời. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng sóng vai nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Tâm đi vào thông đạo.
. . .
Khi Diệp Thiên Tâm tiến vào nội hạch, toàn bộ không gian xung quanh đều tối sầm xuống, thông đạo sau lưng nàng cấp tốc đóng lại, bốn phía chỉ có một màu đen.
Diệp Thiên Tâm cảm nhận được khí tức Thái Hư nồng đậm phiêu đãng trong không trung, đậm hơn bất cứ chỗ nào khác, còn toả hương thơm nhàn nhạt.
Nơi này tràn ngập sinh cơ, duy chỉ không có ánh sáng mặt trời.
Khi nàng còn chưa biết nên làm gì, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô vàn tinh tú. Nhật nguyệt tinh thần như vũ trụ mênh mông không nhìn thấy phần cuối toả ra ánh sáng trắng lấp lánh.
Chương 2105 Lĩnh ngộ đại đạo
Đa tạ NiLinhTiênĐế, mun98 và 0918502380 đã ủng hộ Kim Phiếu cho truyện nha. ^^ Mình vẫn ra truyện thường xuyên cho tới khi full bộ nên các bạn đừng lo nhen. Iu iu iu!
Cùng lúc đó.
Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp vì không được lực lượng đại địa chữa trị nên nứt toác ra.
Ầm ầm ầm ——
Thiên băng địa liệt, đá vụn bay đầy trời, đất rung núi chuyển. Động tĩnh khổng lồ khiến mọi người trong Thái Hư bối rối vô cùng.
Chẳng lẽ văn minh nhân loại sẽ bị phá huỷ như vậy sao? Có lẽ thiên địa này rồi sẽ không còn tồn tại…
Phía trên Thánh Điện, Minh Tâm Đại Đế đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, biểu tình trên mặt trấn định và bình tĩnh.
Nhìn Cán Cân Công Chính cũng rung động theo, hắn thở dài một tiếng. “Một trăm ngàn năm… bản đế đã cố hết sức. Chỉ mong thời đại tiếp theo nhân loại sẽ có một cuộc sống tốt hơn.”
Trong Thái Hư, thập điện phái ra rất nhiều tu hành giả lao về phía bí ẩn chi địa. Mà tại bí ẩn chi địa, đám hung thú cũng không còn tuân thủ quy tắc cân bằng, bắt đầu phát động tấn công đối với nhân loại.
Gió tanh mưa máu.
. . .
Tại Thiên Khải Chi Trụ ở Nhu Triệu điện.
Một đạo quang mang phóng thẳng lên trời. Nương theo đại địa rung động, toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ nứt toác ra như đường lưới nhện.
“Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp đã sụp đổ rồi.” Vu Chính Hải nói.
“Sư muội hẳn đã thành công.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Đúng lúc này, một tên Thánh Điện Sĩ xuất hiện ở gần đó, cao giọng nói: “Đại Đế có lệnh, phàm là kẻ ngăn cản Diệp Thiên Tâm lĩnh ngộ đại đạo đều phải bị phạt nặng!”
Ngu Thượng Nhung nói với hắn: “Đa tạ ý tốt của ngươi, mọi việc đã diễn ra thuận lợi.”
Tên Thánh Điện Sĩ chắp tay đáp: “Vậy thì tốt quá, ta sẽ trở về phục mệnh.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Lúc này, quang mang bắn lên trời bỗng biến mất, Thiên Khải Chi Trụ vỡ tan thành từng mảnh, đất đá bay loạn xạ.
Lát sau, đám người nhìn thấy Diệp Thiên Tâm một thân bạch y xuất hiện giữa không trung, toàn thân toả ra tinh quang, khí lưu phiêu đãng nhàn nhạt quanh thân nàng cùng với một loại lực lượng quỷ dị.
Đám người Nhu Triệu điện nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ biến mất, trong lòng bi thương và tuyệt vọng không thôi. Điều này có nghĩa là Nhu Triệu điện đã thật sự suy sụp.
Thiên Khải Chi Trụ biến mất, không thể tiếp tục cung cấp đủ nguyên khí cho Nhu Triệu điện, chỉ dựa vào cửu điện còn lại để bổ khuyết thì quá vô lực.
Một đám tu hành giả lũ lượt kéo về phía bên này.
“Đám người Thái Hư đang đến.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu: “Sư muội đã lĩnh ngộ đại đạo xong, có đến cũng không sao.”
Vu Chính Hải nói: “Ý của ta là loại cục diện này nên đối kháng hay tránh né?”
“Đại sư huynh làm chủ đi, ta nghe theo đại sư huynh.”
“Đầu óc vi huynh không bằng đệ, năm đó ở U Minh Giáo ta cũng thường nghe lời thất sư đệ. Đệ làm chủ đi.”
“Việc này…”
“Sư huynh.” Diệp Thiên Tâm rốt cuộc khôi phục lại ý thức, vui vẻ cười nói: “Ta đã lĩnh ngộ đại đạo.”
“Chúc mừng sư muội.” Hai người gật đầu với nàng.
Trong chớp mắt Diệp Thiên Tâm đã xuất hiện trước mặt hai người. “Đa tạ hai vị sư huynh hộ pháp cho ta, nếu không ta đã không lĩnh ngộ đại đạo thuận lợi như vậy.”
Sự thật đúng là như thế. Nếu Viên Trật và đám tu hành giả Nhu Triệu gây khó dễ, Diệp Thiên Tâm sẽ không lĩnh ngộ đại đạo suôn sẻ như thế.
Vu Chính Hải hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Thiên Tâm trầm ngâm một lát rồi đáp: “Khó có thể nói rõ… chỉ hiểu được đại khái. Tựa như trong vũ trụ mênh mông, ta cảm nhận được thế giới này rộng rãi vô biên, rất nhiều thứ trở nên dễ dàng hơn trước. Tựa như ngọn núi ở đằng kia, trông xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc, ta có thể tuỳ tiện chạm tới.”
Nàng chậm rãi nhấc tay, thân ảnh đột nhiên biến mất rồi xuất hiện bên cạnh ngọn núi.
Diệp Thiên Tâm hạ tay xuống, trở về vị trí cũ.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau. Đây rõ ràng là đại quy tắc không gian chỉ có Chí Tôn mới có thể nắm giữ. Hai người nhìn mà ao ước vô cùng.
“Sư muội thật mạnh, còn chưa tấn thăng Chí Tôn đã lĩnh ngộ đại đạo quy tắc. Chờ muội ngưng tụ được quang luân sẽ trở thành Chí Tôn chân chính.” Vu Chính Hải cười nói.
“Đa tạ sư huynh khen ngợi.” Nàng tiếp tục nói, “Nhưng mỗi người tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ sẽ cảm ngộ khác nhau. Có rất nhiều huyễn tượng xuất hiện nhưng lại không ảnh hưởng gì đến ta, không ngờ quá trình lĩnh ngộ thật thuận lợi.”
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Đó là do chúng ta đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Loại phẩm chất đặc biệt mà Thiên Khải Chi Trụ này cần muội đều có được, muội làm người chấp nhất, yêu ghét rõ ràng, ý niệm kiên định, những huyễn tượng kia đương nhiên không thể quấy nhiễu được muội.”
Diệp Thiên Tâm được khen ngợi tới mức tươi cười hớn hở, không còn chút hình tượng băng lãnh ngày nào. “Đa tạ sư huynh. Chờ đến lúc sư huynh lĩnh ngộ đại đạo nhất định sẽ mạnh hơn muội rất nhiều.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Tạm thời đừng khen qua khen lại nữa, chúng ta phải giải quyết nan đề trước mắt.”
Đám tu hành giả ở đằng xa đã càng lúc càng gần.
Diệp Thiên Tâm lĩnh ngộ quy tắc xong có thị lực kinh người, nàng nhìn về phía chân trời, nhíu mày nói: “Đáng tiếc trời sắp sập, chúng ta không thể ngăn cản được, bọn hắn cũng chỉ là người vô tội bị ảnh hưởng mà thôi.”
“Đã như vậy, nhị sư đệ, lục sư muội, chúng ta…”
“Chạy là thượng sách!” Ba người đồng thanh nói.
Nói xong, ba người hoá thành lưu tinh phóng về phía xa.
Rất nhiều tu hành giả nhìn thấy ba đạo quang mang bay đi xa, lập tức hò hét: “Ngàn vạn lần không thể để bọn hắn tiếp tục lĩnh ngộ đại đạo, trời sắp sập rồi! Đến lúc đó chúng ta đều phải chết!”
“Thập điện lừa gạt chúng ta, Thánh Điện lừa gạt chúng ta! Cái gì mà Thiên Khải Chi Trụ, điện thủ chi tranh… đều là lừa gạt!”
“Xông lên!”
Đám người vội vã bay tới, nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ ở Nhu Triệu đã vỡ tan tành, bọn hắn càng thêm phẫn nộ.
“Nhu Triệu điện xong thật rồi!”
“Không có Thiên Khải Chi Trụ, chúng ta làm sao mà sinh tồn?”
Nhìn đám tu hành giả Nhu Triệu điện đang bị thương nằm dưới đất, đám người đột nhiên bùng phát lửa giận.
“Đám người Nhu Triệu điện giá áo túi cơm này, có Thiên Khải Chi Trụ cũng không bảo vệ được, đáng chết!”