Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2021 Bộc lộ tài năng

“Kiếm thuật có thể tự học, nhưng kiếm ý rất khó bắt chước. Ngươi không gạt được ta.” u Dương Huấn Sinh nói.

Ngu Thượng Nhung nhướng mày cười: “Đã biết kiếm ý thâm thúy, vậy thì cúi đầu nhận thua đi.”

Ông ——

Sau lưng Ngu Thượng Nhung xuất hiện một đạo kim hoàn. Trên kim hoàn có mười sáu mảnh liên diệp đang xoay vòng, sắc bén hơn lợi nhận!

Đám tu hành giả Thái Hư hoàn toàn ngây ngốc.

“Thập lục diệp! Cái gì thế này?!”

Tu hành giả Thái Hư và thập điện đều sôi trào. Mười sáu mảnh liên diệp trong giây lát nối thành một hàng, bám vào Trường Sinh Kiếm.

Vù!

Giữa hai tay u Dương Huấn Sinh truyền tới một tia khí tức vô cùng nguy hiểm.

“Không được!” u Dương Huấn Sinh lập tức buông tay, lui về sau.

Ngu Thượng Nhung thế như chẻ tre dùng tốc độ cực hạn đuổi tới.

Soạt!

Hai người đồng thời ngừng lại, ăn ý vô cùng!

Kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung dừng lại cách người u Dương Huấn Sinh nửa tấc, một tiếng xẹt nhỏ vang lên, mũi kiếm thổi ra dư ba chém vào trường bào u Dương Huấn Sinh.

Chiến đấu kết thúc.

Vân Trung Vực rơi vào yên tĩnh. Đám người quan chiến hoàn toàn không tin vào mắt mình. Chưa từng có ai nhìn thấy thập lục diệp nên đều bị rung động vô cùng.

Một tu hành giả thông thường chỉ có thể mở ra thập nhị diệp là hết mức.

u Dương Huấn Sinh nhìn Ngu Thượng Nhung bằng ánh mắt phức tạp, cứ thế nhìn một lúc lâu.

Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, lạnh nhạt nói: “Đa tạ.”

Rốt cuộc u Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, bật mồm hỏi: “Người trẻ tuổi, sư phụ ngươi là ai?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Việc này không quan trọng.”

“Rất quan trọng!” u Dương Huấn Sinh nói.

“Thật xin lỗi, theo quy tắc điện thủ chi tranh, ngươi đã thất bại, hẳn là phải rời khỏi sân.”

u Dương Huấn Sinh nhíu mày.

Thấy biểu tình đối phương quái dị lại không chịu rời đi, Ngu Thượng Nhung bèn nói: “Thời gian quý giá, mời.”

u Dương Huấn Sinh nói: “Vừa rồi nếu không phải ta e ngại sư phụ ngươi, chỉ sợ người bại chính là ngươi rồi.”

Ngu Thượng Nhung không cho là đúng: “Tại hạ cũng cảm nhận được các hạ nhượng bộ, nên chỉ sử dụng năm thành lực lượng.”

“. . .”

Đám người quan chiến lại xôn xao một trận.

Hai người này đánh tới không gian phá toái, may mắn nơi này là Vân Trung Vực, không có kiến trúc hay núi non gì, nếu không đất trời đã rung chuyển từ lâu. Vậy mà chỉ là năm thành lực lượng?

“u Dương tiên sinh, trở về đi.” Lam Hi Hoà lên tiếng.

u Dương Huấn Sinh bèn quay đầu bay vào phi liễn.

Ngu Thượng Nhung xoay người lại nhìn bốn phía, giọng điệu trầm ổn mà nhẹ nhàng: “Ta nghĩ hẳn là không còn ai muốn khiêu chiến?”

“. . .”

Trong một ngóc ngách nào đó.

Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Chư Hồng Cộng lại nhắc nhở: “Chư tiên sinh, đến lượt ngài kìa!”

Mặt Chư Hồng Cộng lập tức xụ xuống, trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói linh tinh, cái gì mà đến lượt ta?”

“Nhưng mà… vừa rồi ngài nói là muốn khiêu chiến Chiên Mông điện cơ mà?”

“Có sao?”

“Không có sao?”

“Lão tử có nói sao?!” Chư Hồng Cộng gằn giọng nói, ánh mắt như đang mài đao chuẩn bị giết người.

“Ơ… rốt cuộc là có hay không có chớ…” Tên thuộc hạ sợ hãi muốn khóc, cảm giác mình nói gì cũng thành sai.

Chư Hồng Cộng nhìn ra giữa sân, thản nhiên nói: “Chờ xem thế nào đã, không vội. Nhu Triệu điện cũng không tệ, hoặc là Cường Ngữ điện… Trứ Ung cũng được, Huyền Dặc hay Chiêu Dương ta cũng có thể đi.”

“. . .”

. . .

Đúng như Ngu Thượng Nhung nói, toàn trường không ai lên ứng chiến.

Tu vi hắn hiển lộ đã đủ để xưng tụng đại đạo thánh, lại thêm một câu “năm thành lực lượng” khiến không ai dám tơ tưởng đến vị trí điện thủ Chiên Mông điện nữa.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Ngu Thượng Nhung đạm nhiên trở về chỗ.

“Trận tiếp theo.” Thất Sinh cao giọng nói.

Thanh Đế thỏa mãn gật đầu, nói với Bạch Đế: “Bạch Chiêu Cự, ngươi đừng có co đầu rụt cổ. Chẳng lẽ định để hai nha đầu này ra sân cuối cùng để chiếm tiện nghi?”

Bạch Đế khinh thường nói: “Bản đế không xấu xa hèn hạ như vậy. Muốn thắng cũng phải thắng quang minh chính đại, làm cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.”

Nói xong hắn vung tay lên. Chiêu Nguyệt nói: “Để ta.”

Chiêu Nguyệt bay ra giữa sân nói: “Chiêu Nguyệt đến từ vùng đất thất lạc phía đông, khiêu chiến điện thủ Trứ Ung điện.”

Đám người nhìn về phía phi liễn của Trứ Ung đế quân. Từ khi tới Vân Trung Vực Trứ Ung đế quân cũng không nói gì, chỉ chào hỏi mấy vị Đại Đế rồi thôi. Trước đây bởi vì tranh đoạt người nắm giữ hạt giống Thái Hư, hắn và Thượng Chương Đại Đế cùng Thất Sinh có chút mâu thuẫn.

Điện thủ Trứ Ung điện Lý Trường Hà khom người nói: “Đế quân, ta đi một chuyến sẽ trở lại.”

Trứ Ung đế quân nói: “Không cần.”

“A?” Lý Trường Hà lộ vẻ nghi hoặc.

Trứ Ung đế quân không để ý tới hắn mà cao giọng nói: “Lý Trường Hà cam nguyện nhận thua.”

“? ? ?”

Bên dưới phát ra tiếng nghị luận ầm ĩ.

Lại gì nữa đây? Thập điện Thái Hư cao cao tại thượng sao lại tùy tiện nhận thua, chuyện này là sao?

Lý Trường Hà muốn nói lại thôi.

Trứ Ung đế quân liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng quát: “Phục tùng mệnh lệnh.”

Lý Trường Hà đành ủy khuất nói: “Điện thủ Trứ Ung điện Lý Trường Hà xin nhận thua.”

Chiêu Nguyệt cũng không ngờ đối phương lại làm thế. Bạch Đế thì cười ha hả: “Xích Đế, Thanh Đế, nhìn cho rõ ràng, đây mới gọi là khí thế. Chỉ cần bản đế ở đây, đối phương sẽ chủ động đầu hàng nhận thua.”

Thanh Đế chế nhạo: “Chỉ e không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.”

Bạch Đế đáp: “Chiêu Nguyệt, bộc lộ tài năng cho bọn hắn nhìn đi, miễn cho sau này có người nói bản đế gây áp lực với người ta.”

“Vâng.”

Chiêu Nguyệt gật đầu, mặc niệm khẩu quyết Minh Ngọc Công. Phong vân biến sắc, lực lượng bành trướng hội tụ. Ngay sau đó, thân thể Chiêu Nguyệt trở nên trong suốt.

“Hư hóa?!” Có người kinh ngạc nói.

“Như vậy chẳng phải là vô địch rồi? Ai có thể làm nàng ta bị thương nổi?”

Trạng thái hư hóa kỳ thực là giấu bản thể trong khe hở không gian, kết hợp hư hư thực thực. Tu hành giả đạt tới cảnh giới đạo thánh có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian nhưng rất khó có thể lưu lại trong khe hở. Chỉ có thể không ngừng ra ra vào vào đến tần suất cao nhất, biến thành trạng thái hư hóa.

Nếu không có quy tắc cường đại hơn áp chế thì không thể đả thương được nàng.
Chương 2022 Ngự thú sư Nhạc Dương Tử

“Đại quy tắc này cũng đã tiếp cận đại đạo thánh rồi!”

“Hôm nay đúng là kỳ quái, từ bao giờ mà đạo thánh lại trở nên không đáng tiền như vậy chứ?!”

Đám người cảm khái vô cùng.

Chiêu Nguyệt lại trở về vị trí cũ, lực lượng tiêu tán. Nàng cao giọng nói: “Nếu có người đến khiêu chiến, Chiêu Nguyệt rất hoan nghênh.”

Kỳ thực đám người nhìn thấy mấy vị Đại Đế tới đây đều hiểu ít nhất phải nhường ra sáu vị trí. Điện thủ chi tranh ngày xưa làm gì có cấp Đại Đế xuất hiện.

Đám người khiêu chiến này được Đại Đế làm hậu thuẫn, ai dám không nể mặt mũi? Cho dù có thực lực cũng phải xếp phía sau.

Quả nhiên không có ai lên khiêu chiến Chiêu Nguyệt. Nàng nghiễm nhiên giành được thắng lợi.

Khi Chiêu Nguyệt trở về phi liễn, Thất Sinh khẽ gật đầu với Trứ Ung đế quân, mà đế quân cũng gật đầu đáp lại.

Lý Trường Hà không phục nói: “Đế quân, vì sao vậy?”

Trứ Ung đế quân truyền âm nhập mật nói: “Lần điện thủ chi tranh này là củ khoai nóng phỏng tay, tốt nhất nên tránh xa. Hơn nữa Thất Sinh kia có lai lịch không đơn giản, quan hệ với Thượng Chương và Thánh Điện không tệ.”

“Nhưng chẳng phải ngài chán ghét hắn sao?”

“Đó là hai việc khác nhau.” Trứ Ung đế quân đáp.

“Thuộc hạ minh bạch.”

Chuyện sau đó đều phù hợp với dự đoán của tất cả mọi người.

Diệp Thiên Tâm chọn Nhu Triệu điện. Điện thủ Nhu Triệu điện quả quyết đầu hàng.

Nàng đứng giữa sân chờ đợi nhưng không ai dám tiến lên khiêu chiến. Đáp áp rất đơn giản, có Bạch Đế làm chỗ dựa, ai dám ra tay với nàng?

Điện thủ Nhu Triệu điện còn không dám đối kháng, huống hồ gì là những người khác.

Bạch Đế hài lòng, tiếp tục khoe khoang với Xích Đế và Thanh Đế: “Không chiến mà thắng mới thật sự là cường giả nha!”

Xích Đế hừ lạnh một tiếng: “Dùng thân phận Đại Đế áp chế người khác, ngươi không thấy xấu hổ hả?”

Bạch Đế lắc đầu: “Bản đế không cho là vậy. Cường giả chính là cường giả, bị người e ngại cũng là một phần của thực lực. Nếu bọn hắn có bản lĩnh thì đến khiêu chiến là được, bản đế tuyệt đối không nhúng tay vào.”

Nói thì nói thế, nhưng làm gì có ai dám làm?

Xích Đế không thèm phản bác Bạch Đế mà cao giọng nói: “Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, các ngươi tự chọn đối thủ. Người nào không phục thì cứ lên đánh, đừng hạ thủ lưu tình.”

Thanh âm này là nói với đám người thập điện cùng tu hành giả Thái Hư.

Có người nghị luận: “Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh? Một bằng hữu Nam Ly Sơn từng nói với ta hai người này đã đánh bại điện thủ Huyền Dặc điện, sao còn tới đây khiêu chiến làm gì?”

“Nam Ly Sơn chỉ là làm nóng người, không phải chính thức chiến đấu. Có thể đánh bại được Trương Hợp, hai người này e là không đơn giản.”

“Được rồi, chuyện của ba vị Đại Đế, dân đen như chúng ta đừng có xía vào.”

Minh Thế Nhân lựa chọn Cường Ngữ điện.

Đoan Mộc Sinh vốn không muốn chọn Huyền Dặc điện nhưng theo hướng dẫn của Thất Sinh, hắn đành chọn Huyền Dặc.

Trương Hợp từng thua hắn một lần, lại thêm Huyền Dặc đế quân từng nói rõ vị trí điện thủ không dễ ngồi, nên Trương Hợp và Đoan Mộc Sinh cũng chỉ đánh tượng trưng mấy chiêu rồi trở về, Trương Hợp nhận thua.

Kể từ đó, thập điện chỉ còn lại vị trí điện thủ của tứ điện Thượng Chương, Hi Hòa, Chiêu Dương và Đồ Duy.

“Chư tiên sinh… chúng ta phải tránh điện thủ Thất Sinh, vậy chỉ còn ba điện để lựa chọn, ngài định chọn điện nào?” Tên thuộc hạ lại hỏi.

Chư Hồng Cộng không nhịn được nói: “Lão tử muốn chọn ai thì chọn người đó, ai cần ngươi lo? Đúng là nhiều chuyện!”

“Thuộc hạ… sợ ngài chọn sai thôi. Thuộc hạ cảm thấy Chư tiên sinh tránh né cường giả là lựa chọn chính xác. Hi Hòa điện không dễ chọc, mà Thượng Chương điện và Chiêu Dương điện hẳn là không có ai tranh được với ngài.”

Chư Hồng Cộng ngạo nghễ nói: “Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người. Có một số việc không nên cậy mạnh, nắm đấm cũng không chứng tỏ được gì. Lam Hi Hoà này không trêu nổi, ta nhịn. Về phần Thượng Chương và Chiêu Dương…”

Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm như kinh lôi từ trong hư không đột nhiên truyền tới.

“Thái Hư Nhạc Dương Tử khiêu chiến điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh!”

Phần phật, phần phật…

Phía chân trời có một con hung thú khổng lồ với sải cánh che khuất bầu trời đang chậm rãi bay tới.

Đám người kinh ngạc hô lên: “Nhạc Dương Tử? Hắn là đại đạo thánh am hiểu ngự thú nhất trong Thái Hư, tu vi đã tiếp cận Chí Tôn! Sao hắn lại đến đây?”

“Nhạc Dương Tử cũng muốn tranh vị trí điện thủ?”

“Hung thú trong Thái Hư cơ bản đều do ngự thú sư quản lý. Mà ngự thú sư đều lệ thuộc vào Thánh Điện. Bây giờ điện thủ chi tranh Thánh Điện lại cử ngự thú sư tới tham gia… việc này đúng là khó hiểu!”

Xích Đế, Bạch Đế, Thanh Đế và thập điện đều quay đầu nhìn về phía con quái vật khổng lồ kia.

Nhạc Dương Tử đứng trên đỉnh đầu cự thú, chắp tay cao giọng nói: “Nhạc Dương Tử tham kiến ba vị tiền bối Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế.”

Địa vị của ba vị Đại Đế hơn xa Nhạc Dương Tử, chỉ là Nhạc Dương Tử vốn do Thánh Điện chưởng khống, Thanh Đế bèn đáp: “Ngươi tới trễ.”

“Không sớm cũng không muộn. Vãn bối không có ý định tranh đoạt vị trí điện thủ với ba vị tiền bối. Vãn bối đi chuyến này chỉ vì Đồ Duy điện.” Ánh mắt Nhạc Dương Tử sắc bén nhìn về phía Thất Sinh đeo mặt nạ.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên băng lãnh.

Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên cạnh Thất Sinh thấp giọng nói: “Đúng như ngươi đoán nhỉ.”

Biểu tình của Thất Sinh vô cùng trấn định.

Bạch Đế tò mò nói: “Ngươi thân là đại tổng quản ngự thú sư, giám thị hung thú trong thiên hạ, chức vị này vốn cao hơn điện thủ mà?”

Nhạc Dương Tử cười nói:

“Bạch Đế bệ hạ nói đúng, vãn bối tới đây khiêu chiến điện thủ chỉ là tiện tay mà thôi. Dựa theo quy tắc thì vãn bối vẫn có thể tham dự.”

“Vậy mục đích chính của ngươi khi đến đây là gì?” Xích Đế hỏi.

Xích Đế không dễ nói chuyện như Thanh Đế và Bạch Đế, từ đầu tới cuối đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Xích Đế là người cương mãnh, nói một không nói hai, tác phong làm việc cũng khá nóng nảy.

Nhạc Dương Tử đương nhiên cũng có chút kiêng kỵ và kính sợ Xích Đế, bèn đáp: “Lát nữa Xích Đế bệ hạ sẽ biết.”

“Ngươi là ngự thú sư, cũng tính là đức cao vọng trọng. Nếu không có đầy đủ lý do thì bản đế sẽ không bỏ qua.”
Chương 2023 Ngân Giáp Vệ cường đại

Nhạc Dương Tử gật đầu. Hắn nhảy khỏi lưng thanh bằng điểu, thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống giữa sân, ngẩng đầu nhìn Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh, ngươi sẽ không cự tuyệt ta đó chứ?”

Trong mắt Thất Sinh mang theo ý cười: “Ta rất vinh hạnh khi có người đến khiêu chiến.”

“Vậy thì tốt, chúng ta đừng nói nhảm làm gì. Mời điện thủ Thất Sinh ra đây đánh với ta một trận.”

Nhưng mà…

Thất Sinh lại lắc đầu nói: “Ta không thể đáp ứng ngươi.”

Nhạc Dương Tử dường như đã có chuẩn bị tâm lý, cười nói:

“Ngươi sợ hãi? Thế nhân đều biết ngươi nắm giữ hạt giống Thái Hư, thiên phú và tu vi đều là nhất đẳng. Đại Đế bệ hạ cũng vì nhìn trúng tài hoa của ngươi mới nâng đỡ ngươi làm điện thủ Đồ Duy điện. Ngươi cũng không cô phụ kỳ vọng của mọi người, đã cống hiến rất nhiều cho Thái Hư. Ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn luận bàn với ngươi một trận, cho dù ngươi bại thì ta cũng chẳng lấy vị trí điện thủ của ngươi làm gì.”

Đám người xôn xao một mảnh. Nếu không khiêu chiến vì vị trí điện thủ thì Nhạc Dương Tử tới đây để làm gì?

Nhìn thái độ của hắn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, mục đích không quá thân thiện.

Thất Sinh kiên nhẫn giải thích: “Dựa theo quy củ điện thủ chi tranh, phàm là tu hành giả từ cấp đạo thánh trở lên đều có thể tham dự khiêu chiến, ngoại trừ người từng đảm nhiệm vị trí điện thủ và Chí Tôn.”

Nhạc Dương Tử gật đầu nói: “Vừa hay, ta không phải điện thủ, cũng chẳng phải Chí Tôn.”

“Nhưng ngươi là điện thủ Ngự Thú điện.”

Nhạc Dương Tử cười ha hả: “Vị trí đó ta chỉ làm thay cho Nhạc Kỳ mà thôi, hắn chết rồi, ta đại diện cho hắn thì có gì không ổn? Hơn nữa Ngự Thú điện cũng không nằm trong thập điện Thái Hư.”

Thất Sinh lắc đầu: “Ta chỉ nói quy tắc.”

Quy tắc chính là quy tắc, ngươi nói nhiều thì có ích gì.

Lời này khiến Nhạc Dương Tử xù lông, phẫn nộ nói: “Sợ thì cứ nhận sợ, nói nhiều như vậy làm gì? ngươi căn bản không xứng làm điện thủ Đồ Duy điện.”

Trên quy tắc thì Thất Sinh nói có đạo lý.

Nhưng Nhạc Dương Tử khiêu khích như thế khiến đám người cảm thấy kỳ quái. Thất Sinh là điện thủ Đồ Duy điện, tu vi ít nhất là đạo thánh, đối phương đã nói sẽ không tranh vị trí điện thủ, chỉ muốn luận bàn, hắn có gì mà phải sợ?

Thất Sinh đã dự liệu được, bèn cao giọng nói: “Nếu muốn so tài, vậy ta thành toàn cho ngươi.”

Mọi người lập tức hưng phấn. Trận luận bàn này đương nhiên sẽ thú vị hơn mấy trận trước nhiều. Đám người gần như đã quên mất mục đích khi đến đây, lực chú ý đều đặt ở hai người trước mặt.

Nhạc Dương Tử cười nói: “Rất tốt.”

“Nhưng mà…” Thất Sinh bỗng nói tiếp, “Ngươi còn chưa có tư cách khiêu chiến ta. Nếu muốn khiêu chiến thì thắng hắn trước đã.”

Thất Sinh phất tay áo. Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên cạnh khẽ gật đầu, hư ảnh lóe lên rồi xuất hiện đối diện Nhạc Dương Tử.

Đám người lên tiếng kinh hô. Ngân Giáp Vệ này… không đơn giản nha!

Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế đều không mù, lập tức nhíu mày. Một Ngân Giáp Vệ nho nhỏ sao lại có tu vi như thế?

Thất Sinh nói: “Ngươi không nói quy tắc, vậy ta cũng không. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, phải nắm cho thật chắc đó.”

Nhạc Dương Tử trầm giọng nói: “Ngân Giáp Vệ? Vậy ta san bằng ngươi trước!”

Vù!

Nhạc Dương Tử hóa thành một đạo lưu tinh vọt tới, không gian hóa thành gai nhọn, tạo ra thanh âm chói tai làm đau nhức màng nhĩ của đám người quan chiến.

Ai nấy không khỏi kinh hãi. Nhạc Dương Tử đã gần đến Chí Tôn, tên Ngân Giáp Vệ kia làm sao mà ứng phó?

Ánh mắt Nhạc Dương Tử trở nên lăng lệ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Ngân Giáp Vệ, chưởng ấn như sơn đánh ra. Hắn muốn dùng một chiêu đánh bại đối phương.

Oanh!

Trong khoảnh khắc đó, Ngân Giáp Vệ cũng đột ngột xuất chưởng.

Cương khí cắt ngang thiên địa, không khí như bị phá toái. Bên dưới Vân Trung Vực chính là Đại Uyên Hiến, sóng xung kích cường đại do va chạm khiến Đại Uyên Hiến run lên!

Vũ Hoàng đang bế quan tu hành, đột nhiên cảm nhận được động tĩnh bèn mở bừng mắt, hư ảnh lóe lên bay tới đỉnh Đại Uyên Hiến, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

“Đám hỗn đản Thái Hư lại đang làm trò gì?!”

Một con quái vật khổng lồ không ngừng bay quanh Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến. Vũ Hoàng nói: “Giám sát Thiên Khải Chi Trụ cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề.”

Oành oành… con quái vật khổng lồ không ngừng cuộn dần lên cao, biến mất đằng sau tầng mây.

. . .

Vân Trung Vực.

Một chưởng qua đi, mọi người đều cả kinh.

Chưởng ấn thản nhiên đánh bay Nhạc Dương Tử. Cánh tay Nhạc Dương Tử đau nhức kịch liệt, không gian trước mặt bị đánh nát, quần áo trên người tơi tả bay phất phới giữa trời. Cũng may không gian có năng lực tự chữa trị rất mạnh, nếu không cánh tay kia của hắn đã bị không gian xé nát.

Nhạc Dương Tử lui về sau trăm mét, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn về phía Ngân Giáp Vệ, trong lòng run lên.

Bạch Đế, Xích Đế, Thanh Đế, thập điện, các đệ tử Ma Thiên Các đều phải biến sắc.

Ngân Giáp Vệ đứng yên tại chỗ, một tay chắp sau lưng, một tay vẫn vươn về phía trước, rất có phong phạm cao thủ!

Chỉ là một tên Ngân Giáp Vệ nho nhỏ lại có thể dùng một chưởng đánh lui ngự thú sư Nhạc Dương Tử?

Ngân Giáp Vệ mặc ngân giáp toàn thân, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc nên chỉ có thể nhìn thấy một phần trán, căn bản nhìn không ra gương mặt thật của hắn.

Ba vị Đại Đế liếc mắt nhìn nhau, không nói gì mà tiếp tục quan chiến.

Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Ngân Giáp Vệ mở miệng nói: “Mới một chiêu mà thôi, trông ngươi có vẻ vất vả quá.”

Nhạc Dương Tử nghiến răng nghiến lợi, trong lòng giận dữ vô cùng. Hắn đằng không bay lên, giữa thiên địa xuất hiện vô số thanh sắc phi điểu, trên người chúng đều có cương ấn cường đại thủ hộ.

Hai tay Nhạc Dương Tử nâng lên không trung, tất cả thanh điểu xếp thành một hàng đánh về phía Ngân Giáp Vệ.

Ngân Giáp Vệ vẫn đứng yên bất động tại chỗ, bàn tay thu về, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nói: “Không biết tự lượng sức mình.”

Vù.

Toàn thân Ngân Giáp Vệ bỗng nhiên bốc lên hỏa diễm, hỏa diễm như quang ấn rọi lên chín tầng mây.

Ầm ầm!

Toàn bộ thanh điểu bị một kích đánh nát.
Chương 2024 Bại lộ

Hư ảnh Ngân Giáp Vệ lóe lên, bàn tay vồ tới như Tử thần, năm ngón tay bốc lên hồng sắc hỏa diễm còn chói lọi hơn cả màu máu vươn thẳng về phía trái tim Nhạc Dương Tử!

“A ——”

Lông tóc toàn thân Nhạc Dương Tử dựng đứng, tê cả da đầu. Tu vi người này hoàn toàn không phải đại đạo thánh, mà là… Chí Tôn!

Đầu óc hắn trống rỗng.

Mắt thấy Nhạc Dương Tử sắp bị một kích đánh trọng thương, một đóa liên hoa đỏ rực từ trên trời đột ngột giáng xuống.

Oanh!

Ngân Giáp Vệ ngừng tấn công, lực lượng va chạm với liên hoa rồi tiêu tán không còn gì nữa.

Tòa liên hoa kia có đáy hình trụ tỏa ra khí thế hùng hồn, đây là liên tọa đặc hữu của Chí Tôn.

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Chân trời truyền tới thanh âm nhàn nhạt.

Đám người quay đầu nhìn lại. Một nữ tử mặc hồng y từ trên trời chậm rãi hạ xuống, trên người lóe lên quang luân rồi biến mất.

Đám tu hành giả bên dưới lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến Hoa chí tôn.”

“Thì ra là một trong tứ đại Chí Tôn của thánh điện, Hoa Chính Hồng.” Bạch Đế cười nói, lời này rõ ràng là cố ý nhắc nhở Thất Sinh, “Ngươi không ở Thánh Điện làm việc lại chạy tới Vân Trung Vực làm gì?”

Hoa Chính Hồng khom người, đạm nhiên mỉm cười: “Hoa Chính Hồng tham kiến ba vị Đại Đế.”

“Miễn lễ.” Thanh Đế mặt không biểu tình đáp.

Ba vị Đại Đế không có ấn tượng tốt với tứ đại Chí Tôn Thái Hư. Trước kia khi bọn hắn bị ép rời khỏi nơi này đến vùng đất thất lạc sinh sống, tứ đại Chí Tôn đã ra sức chèn ép không ít.

Nhưng oan có đầu nợ có chủ, ba vị Đại Đế cũng lười chấp nhặt với loại tay sai như Hoa Chính Hồng.

Hoa Chính Hồng xoay người nhìn về phía Ngân Giáp Vệ. “Từ bao giờ mà Đồ Duy điện lại xuất hiện một vị cao thủ như thế?”

Ngân Giáp Vệ trầm mặc không nói. Thất Sinh cười đáp: “Trời đất bao la, không thiếu điều lạ. Ngươi nên biết núi cao còn có núi cao hơn.”

Hoa Chính Hồng khẽ gật đầu: “Đồng ý.”

“Đây là việc giữa Đồ Duy điện và Nhạc Dương Tử, Hoa chí tôn nhúng tay vào có chút không thích hợp đó.” Thất Sinh nói.

Mọi người đang tiến hành điện thủ chi tranh, Chí Tôn của Thánh Điện đột nhiên đến đây làm gì? Hơn nữa Đồ Duy điện cũng là chó săn của Thánh Điện, sao tự dưng người nhà lại đánh nhau rồi?

Đám người nghi hoặc khó hiểu, tiếp tục quan sát.

Hoa Chính Hồng nói: “Nhạc Dương Tử.”

“Hoa chí tôn.” Nhạc Dương Tử khom người.

“Ngươi đã bại rồi, có phục chưa?” Hoa Chính Hồng hỏi.

“Ta phục.”

Nhạc Dương Tử cúi đầu xuống, quả quyết thừa nhận, nhưng sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt bộc phát quang mang cực nóng. “Ta thừa nhận Thất Sinh ngươi có tư cách làm điện thủ Đồ Duy điện. Nhưng mà… hôm nay ta tới là còn có việc thứ hai.”

“Nói.” Hoa Chính Hồng nhìn Ngân Giáp Vệ rồi nhìn sang Thất Sinh, biểu tình thản nhiên.

Nhạc Dương Tử âm vang hữu lực, lời nói ra vô cùng kinh người: “Thất Sinh tên thật là Tư Vô Nhai, là thất đệ tử Ma Thiên Các, hắn đến Thái Hư là có âm mưu cực lớn!”

“. . .”

Thập điện Thái Hư và các vị tu hành giả đến từ những thế lực khác đều có vẻ nghi hoặc. Rất nhiều người đều chưa từng nghe nói tới danh tự Ma Thiên Các, càng không biết Tư Vô Nhai là ai, bọn họ có thể có âm mưu gì lật trời sao?

Nơi này là Thái Hư, Thánh Điện là chúa tể một phương, thậm chí là chúa tể của cửu liên thiên hạ, ngay cả vùng đất thất lạc và Vô Tận Hải đều không ngoại lệ. Ai có thể có âm mưu gì làm hại Thái Hư?

Nhưng đối với các đệ tử Ma Thiên Các thì lời này của Nhạc Dương Tử lại chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Thất Sinh thật sự là Tư Vô Nhai?

Ngự Thú điện Nhạc Dương Tử dù thế nào cũng là nhân vật nhất đẳng trong Thái Hư, sao lại biết rõ về Ma Thiên Các như thế?

Các đệ tử giữ im lặng.

“Ta biết các ngươi có rất nhiều nghi vấn, tiếp theo để ta nói rõ cho mọi người hiểu. Mời ba vị Đại Đế có mặt ở đây làm chứng cho ta.”

Nhạc Dương Tử đi tới giữa sân, tiếp tục nói: “Mọi người đều biết Nhạc Kỳ trước khi chết là điện thủ Ngự Thú điện, sau khi hắn chết ta đã phái người tới cửu liên giới điều tra, thậm chí tự mình đến tra xét. Một trăm năm trước, ta có được manh mối liên quan, tra được danh tính hung thủ giết chết Nhạc Kỳ.”

“Tên hung thủ này đến từ kim liên giới, là Các chủ Ma Thiên Các trên Kim Đình Sơn. Trước đó kẻ này làm việc tàn nhẫn vô tình, tu hành đại đạo đặc thù nên bị mọi người đặt cho biệt danh đại ma đầu. Dưới trướng hắn có thập đại đệ tử đều là ma nên mới có thêm danh xưng đại ma đầu tổ sư gia. Sau khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, tổ sư gia Ma Thiên Các dùng sức một người chống lại hung thú, trở thành tín ngưỡng của kim liên giới, thành thần của Đại Viêm.”

Có người hỏi: “Đã tra được hung thủ, sao ngươi không trực tiếp đi tìm hắn báo thù đi, việc này thì liên quan gì đến điện thủ chi tranh ngày hôm nay?”

Nhạc Dương Tử gật đầu nói:

“Một trăm năm trước ta đã tra ra hung thủ, thậm chí tìm tới nơi ở của bọn hắn, nào ngờ đám tặc nhân này đã bỏ trốn mất dạng, chẳng biết đi đâu. Ta lệnh cho thủ hạ chờ ở Kim Đình Sơn suốt ba mươi năm cũng không gặp được ai. Rơi vào đường cùng, ta mới du tẩu khắp cửu liên, tốn thêm bảy mươi năm.”

“Bảy mươi năm nay ta ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều trằn trọc tìm kiếm khắp hồng liên, hắc liên, thanh liên, thậm chí tìm tới Lục Ngô ở bí ẩn chi địa. Về sau nghe người ta nói, đại ma đầu tổ sư gia và đại thánh nhân Trần Phu có không ít quan hệ, ta bèn tới đó điều tra.”

“Cuối cùng biết được đám tặc nhân này đã lên Thái Hư!”

Lời vừa nói ra, đám người lập tức nghị luận không thôi.

“Ý của ngươi là điện thủ Thất Sinh chính là một trong những hung thủ đã giết chết Nhạc Kỳ? Việc này không nhỏ, ngươi có chứng cứ gì không?”

Lần này người lên tiếng hỏi là Trứ Ung đế quân.

Nhạc Dương Tử đáp: “Ta đương nhiên có chứng cứ… ta đã tra ra được Ma Thiên Các, cũng tra được danh tự và lai lịch của bọn hắn một cách rõ ràng. Một người trùng tên còn có thể lý giải, nhưng một đám người trùng tên thì phải giải thích như thế nào?”
Chương 2025 Thân phận

Hắn lấy trong tay áo ra một trang giấy, ném ra phía trước. Phù chỉ sáng lên, từng danh tự xuất hiện trên không trung.

Mười cái tên này vừa hay trùng khớp với tên của chín người nắm giữ hạt giống Thái Hư, chỉ có một người là Tư Vô Nhai thì không ai biết.

Nhạc Dương Tử hừ lạnh một tiếng:

“Đám tặc nhân này chiếm giữ hạt giống Thái Hư, lại dùng đủ loại thủ đoạn ngụy trang để trộn lẫn vào đây. Bọn hắn muốn trở thành điện thủ, tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ lĩnh ngộ đại đạo, trở thành Chí Tôn, dựa vào đó mà lật đổ thống trị của thập điện!”

Đám người hít sâu một hơi, kinh ngạc trước cách nói của Nhạc Dương Tử.

Ngay cả ba vị Đại Đế cũng phải nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.

Nhạc Dương Tử lại nói: “Thập đại đệ tử Ma Thiên Các đều là người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Thất đệ tử Tư Vô Nhai chính là đương kim điện thủ của Đồ Duy điện —— Thất Sinh!”

Vân Trung Vực yên tĩnh trở lại.

Vốn cho rằng điện thủ chi tranh hôm nay sẽ rất náo nhiệt, không ngờ lại phát sinh tình huống này.

Đám người đưa mắt nhìn về phía điện thủ Thất Sinh. Ba vị Đại Đế giữ im lặng không tùy tiện lên tiếng.

Hoa Chính Hồng dường như đã câu thông với Nhạc Dương Tử từ trước nên biết rõ sự tình, bèn nhìn về phía Thất Sinh hỏi: “Điện thủ Thất Sinh, ngươi không có gì muốn giải thích sao?”

Thất Sinh chậm rãi đứng lên, nhìn Nhạc Dương Tử nói: “Cho đến bây giờ đều là lời nói từ một phía của ngươi mà thôi.”

Thất Sinh cười ha hả: “Trong thiên hạ này có ai mà chẳng biết người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”

Hắn học theo Nhạc Dương Tử, viết ra mười danh tự trong không trung, từng danh tự phát sáng rực rỡ khiến người ta rất khó nhìn thấy rõ ràng, sau đó hỏi: “Làm vầy khó lắm hả?”

“. . .”

Đám người lại cất tiếng nghị luận.

Điện thủ Thất Sinh nói rất có lý nha, danh tự này ai chả viết được?

Nhạc Dương Tử: “Ngươi ——”

Thất Sinh nói tiếp: “Hơn nữa hung thủ sát hại Nhạc Kỳ ai cũng biết. Hai trăm năm trước Nhạc Kỳ tạ thế, thời điểm đó cửu liên chỉ có Trần Phu là đại thánh nhân. Huống hồ gì Thánh Điện có thần khí Cán Cân Công Chính cảm ứng được lực lượng, thời điểm đó mấy người chúng ta đều rất yếu ớt, làm sao có thể giết được Nhạc Kỳ? Dựa vào miệng chửi chết hắn sao?”

“. . .”

Đám người cười vang.

Nhạc Dương Tử bị cơn giận thiêu đốt, xoay người lại phất tay nói: “Ngươi ra đây!”

Sau lưng hắn, một người với dáng vẻ rụt rè sợ hãi bị cương khí kéo tới.

Nhạc Dương Tử tự tin nói: “Người này đến từ kim liên giới, mấy trăm năm trước là thủ hạ dưới tay U Minh Giáo, tên là Vu Hồng! Vu Hồng hiểu rất rõ về Ma Thiên Các, cũng nhận ra thập đại đệ tử. Hắn có thể chứng minh đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là người của cùng một môn phái.”

Thất Sinh cười nói: “Tùy tiện tìm một người từ kim liên giới đến, dùng giọng điệu uy hiếp bức hắn đi vào khuôn khổ, chuyện này khó lắm sao?”

“. . .”

Nhạc Dương Tử nhướng mày, người này đúng là khó chơi!

“Ba vị Đại Đế bệ hạ, các vị thử suy nghĩ một chút, Thất Sinh trợ giúp các vị có được người nắm giữ hạt giống Thái Hư, vì sao hắn lại biết rõ đám người này? Tại kim liên giới, ai ai cũng biết Tư Vô Nhai là người quỷ kế đa đoan, giỏi về tâm kế, giảo hoạt vô cùng. Vì sao hắn lại hiểu rõ chín người kia như vậy?”

“Hiện tại tên hắn là Thất Sinh… trong nhà xếp hàng thứ bảy, tên chỉ có một chữ ‘Sinh’, vừa hay đối ứng với lão thất Ma Thiên Các, xem như được trọng sinh lần nữa.”

Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế hồi tưởng lại chuyện lúc trước, đúng là cũng thấy nghi hoặc.

“Vu Hồng, ngươi nói đi, hắn có phải là Tư Vô Nhai hay không?” Nhạc Dương Tử hỏi.

Vu Hồng nhìn về phía Thất Sinh, vừa định mở miệng thì Xích Đế đã trầm giọng nói:

“Nói cho đúng sự thật. Nếu có nửa câu giả dối, bản đế quyết không khoan dung.”

Vu Hồng khẽ run rẩy, nhìn Thất Sinh một lát rồi nói: “Hắn đeo mặt nạ, nhìn không ra.”

Hoa Chính Hồng lên tiếng: “Từ khi vào Thái Hư, Thất Sinh chưa từng để lộ bộ mặt thật. Ngươi không biết cũng là bình thường. Nếu biết mới chứng tỏ ngươi nói dối.”

Nhạc Dương Tử gật đầu nói: “Hoa chí tôn minh giám… Vu Hồng, ngươi nhìn người bên cạnh Thanh Đế bệ hạ, xem đối phương có phải là đệ tử Ma Thiên Các hay không?”

Vu Hồng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Khi nhìn đến Giáo chủ đang ngạo nghễ đứng bên cạnh Thanh Đế, thân thể hắn run lên.

Giáo chủ vẫn hệt như thế, cùng nam nhân đỉnh thiên lập địa thề phải san bằng thiên hạ Đại Viêm năm xưa từ hai hợp một.

Đầu óc Vu Hồng trống rỗng. Nếu nói ra, hắn là kẻ bất trung bất nghĩa phản bội giáo chủ. Nếu nói không phải, hậu quả sẽ khó mà lường được… Vu Hồng căn bản không biết Nhạc Dương Tử là ai, hắn cũng chẳng biết vì lý do gì mà mình bị bắt tới đây.

Làm sao bây giờ?!

Vu Hồng không đáp, nhưng đúng lúc này Vu Chính Hải lại mở miệng nói: “Ta đúng là giáo chủ U Minh Giáo, Vu Chính Hải.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Đám người sôi trào.

Chẳng lẽ lời Nhạc Dương Tử suy đoán đều là thật? Đám người kinh ngạc đến tột cùng.

Vu Hồng hoàn toàn không ngờ Vu Chính Hải lại trực tiếp thừa nhận, lập tức run rẩy quỳ xuống.

Vu Chính Hải lại nói: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, Thái Hư chiêu nạp hiền tài nghĩa sĩ, chẳng lẽ ta đến từ kim liên giới, đến từ U Minh Giáo thì không được gia nhập?”

Lại là một mảnh nghị luận.

Lời này nói rất đúng, đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là Nhạc Dương Tử nói bọn hắn có âm mưu thôi.

Nhạc Dương Tử nói: “Vừa rồi Hoa chí tôn nói điện thủ Thất Sinh từ khi vào Thái Hư đến nay chưa từng để lộ bộ mặt thật. Vậy thì dễ rồi.”

Hắn vỗ tay một tiếng, đạo đồng sau lưng bước ra, tay nâng một bức họa đi tới.

“Đây là chân dung Tư Vô Nhai do ta sai người họa lại. Mọi người đều chưa từng thấy bộ dáng của điện thủ Thất Sinh, bức vẽ này vừa hay có thể chứng minh thân phận hắn!”

“Nhạc đạo thánh nói có lý, chưa từng có ai thấy được gương mặt của điện thủ Thất Sinh, bức chân dung này không thể tự dưng mà có được.”

Đám người gật gù.

Soạt.

Nhạc Dương Tử ném họa quyển lên không trung, họa quyển xoay tròn mở ra tứ phía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK