Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2066 Chủ mưu sau màn

Thất Sinh tiến lên một bước, kể lại đầu đuôi sự việc một lần —— từ việc điện thủ chi tranh kết thúc, Chư Hồng Cộng lâm trận bỏ chạy, ba vị Đại Đế ở lại Thái Hư hàn huyên quên trời quên đất. Thất Sinh bái phỏng Hi Hòa điện, trùng hợp biết Trấn Thiên Xử bị người ta lấy đi, vừa hay hắn cũng nghiên cứu Ma Thần họa quyển nên đoán được việc này có liên quan đến Vô Thần Luận Giáo Hội, bèn tìm Chư Hồng Cộng để sắp xếp bẫy rập, buộc Yến Quy Trần lộ diện. Hai người đã ước định sau khi hoàn thành kế hoạch này sẽ mang Chư Hồng Cộng đi tìm Tư Vô Nhai.

Vì để đảm bảo an toàn cho Chư Hồng Cộng, Thất Sinh mượn Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc của Thượng Chương Đại Đế. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng vì chuyện thất sư huynh mà đồng ý cho mượn.

“Ngươi không kinh ngạc khi thấy bản tọa xuất hiện?” Lục Châu hỏi.

Thất Sinh cười đáp: “Cơ lão tiền bối, ngài thấy ta giống đồ ngốc sao? Huống chi hắn còn đang ở đây.”

Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi xác định hắn vẫn còn sống?”

Nhiều lần hoài nghi rồi nhiều lần xác nhận, Lục Châu không ngừng đến gần với đáp án. Mỗi khi có được đáp án lại càng khiến hắn thất vọng sâu hơn.

Vì thất vọng quá nhiều nên không còn dám ôm hy vọng. Nhưng nữ nhi của Khâm Nguyên phục sinh khiến Lục Châu hiểu được trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Thất Sinh vươn tay lấy mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt cười cợt vốn có của Giang Ái Kiếm, nhưng lại dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Ta còn có thể sống lại, sao hắn lại không thể chứ?!”

Nói tới đây, Giang Ái Kiếm bồi thêm một câu: “Con người ta không thích thiếu nợ người khác, hơn nữa… hắn phải sống. Ta còn muốn được trở về làm chính mình, mỗi ngày đều phải giả vờ làm người khác thật là mệt mỏi…”

Biệt uyển lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt Lục Châu không có tiêu cự, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Đám người không dám mở miệng quấy rầy Ma Thần đại nhân nên đều đứng yên lặng ở một bên.

Có người lo lắng sợ hãi, có người ngậm chặt miệng lại, có người hưng phấn dị thường, có người lòng sinh nghi hoặc.

“Cơ lão tiền bối?” Rốt cuộc Giang Ái Kiếm khẽ gọi.

Ánh mắt Lục Châu khôi phục lại bình thường, trên mặt không có biến hóa, chỉ lạnh nhạt nói một chữ: “Được.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

“Ngươi hiểu rõ về Vô Thần Luận Giáo Hội?” Lục Châu hỏi.

“Ta không chỉ hiểu về giáo hội mà còn biết bốn vị chưởng giáo, thậm chí biết rõ Yến chưởng giáo vẫn luôn truy xét Ma Thần họa quyển.” Giang Ái Kiếm cười nói, “Những việc này đều là do hắn nói với ta. Khi hắn nói cho ta biết ý nghĩa của mười tự phù kia, ta đã rất kinh ngạc đó.”

Hai người đối thoại khiến đám người nghe mà chẳng hiểu ra sao, kể cả Chư Hồng Cộng.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Yến Quy Trần: “Lại đây.”

Toàn thân Yến Quy Trần run lên, trực tiếp nhào tới quỳ rạp xuống đất. “Ma… Ma Thần đại nhân!”

“Trong mắt ngươi còn có bản tọa?”

“Ma Thần đại nhân tôn quý… Ta, ta, ta vẫn luôn là tín đồ trung thành của ngài mà!”

“Ngươi lĩnh hội họa quyển của bản tọa, ngấp nghé Trấn Thiên Xử thập điện, còn bắt đồ đệ của bản tọa. Đây gọi là tín đồ trung thành?” Lục Châu hỏi.

Yến Quy Trần nói năng lộn xộn: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Ta không biết tên mập này… à không, vị thanh niên tài tuấn này là đồ nhi của ngài mà!”

Chư Hồng Cộng lườm hắn, đắc ý nói: “Ngươi muốn chết!”

“. . .”

Yến Quy Trần khóc không ra nước mắt, không ngừng xua tay với Chư Hồng Cộng.

Lục Châu quay đầu quát lớn: “Ngậm miệng!”

Nghiệt đồ này còn dám đắc ý! Ba ngày không đánh là lật tung nóc nhà rồi.

Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống, miệng phát ra âm thanh ưm ưm… Sư phụ bảo ta ngậm miệng, ta tuyệt đối không há miệng ra nói nửa chữ.

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Lục Châu lại hỏi: “Trong tay ngươi có bao nhiêu Trấn Thiên Xử?”

Yến Quy Trần thành thật trả lời: “Bẩm Ma Thần đại nhân, hiện tại ta chẳng có lấy một cái! Trong đó năm cái đều nằm trong tay hắn.”

Hắn chỉ tay về phía Giang Ái Kiếm rồi nói tiếp: “Điện thủ Thất Sinh vẫn luôn lặng lẽ sưu tập Trấn Thiên Xử trong bóng tối. Nghe nói Trấn Thiên Xử ở Đại Uyên Hiến đã rơi vào tay chủ nhân Ma Thiên Các, chỉ cần Ma Thần đại nhân nguyện ý, ta sẽ lập tức xử tử người này, giành lại Trấn Thiên Xử dâng lên cho ngài.”

“Bản tọa chính là chủ nhân Ma Thiên Các đây.” Lục Châu thản nhiên nói.

“. . .”

Đầu óc Yến Quy Trần ngừng hoạt động. Cái này… còn chơi con mịa gì nữa? Ta out game được không?

Toàn thân Yến Quy Trần co quắp ngã ngồi ra sau, biểu tình ngưng kết như pho tượng. Nói thật thì Vô Thần Luận Giáo Hội rất ít quan tâm tới chuyện của thập điện, ngay cả điện thủ chi tranh bọn hắn còn chẳng buồn đến xem, làm sao biết được chủ nhân Ma Thiên Các đã tiến vào Thái Hư.

Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Người không biết không có tội, cầu Ma Thần đại nhân khai ân.”

Lục Châu không để ý tới Chu chưởng giáo mà tiếp tục hỏi: “Lời đồn thập tinh hoán nhật là do ngươi bày ra?”

Yến Quy Trần lập tức xua tay đáp: “Không phải ta… Tuy ta rất muốn có được mười bộ kinh điển nhưng cũng không ti tiện tới mức đó, cầu Ma Thần đại nhân minh giám!”

“Vậy là ai?”

“Thánh Điện!” Yến Quy Trần nói.

Lục Châu nhíu mày.

Giang Ái Kiếm cũng có chút kinh ngạc: “Trước kia Thánh Điện vì muốn giữ cân bằng mà phái ra rất nhiều Thánh Điện Sĩ đi trợ giúp thập điện, ngươi nói Thánh Điện mới là kẻ đứng sau chuyện này?”

Yến Quy Trần nói: “Cân bằng? Điện thủ Thất Sinh, Ô tổ là do ngài dẫn người tới đánh giết phải không? Thượng Chương là vị Đại Đế duy nhất trong thập diện, chỉ cần một ngày hắn còn tồn tại, thập điện sẽ không có cân bằng!”

“. . .”
Chương 2067 Phương pháp phá giải ràng buộc

Cách nói này khiến người ta phải suy nghĩ.

Đồ Duy Đại Đế chết, Thánh Điện cũng không có bao nhiêu phản ứng. Ba ngàn Ngân Giáp Vệ toàn quân bị diệt trong bí ẩn chi địa, Thánh Điện mặc kệ không quản.

Lục Châu nói: “Bản tọa tạm thời tin ngươi. Câu hỏi tiếp theo —— ngươi đã dùng phương pháp gì để lĩnh hội họa quyển của bản tọa?”

Yến Quy Trần lộ vẻ sùng bái và kính sợ nói: “Họa quyển Ma Thần đại nhân lưu lại quá quỷ dị và huyền diệu, quy tắc ẩn chứa bên trong đều là pháp môn tu hành làm cho ta thu hoạch được ích lợi không nhỏ. Ta phát hiện trong bức họa có các loại đại đạo quy tắc như không gian, thời gian, vận mệnh và rất nhiều quy tắc ngũ hành. Mà mười tự phù trong họa quyển vừa hay lại là chìa khóa để mở nó ra.”

Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng. Yến Quy Trần là người thông minh, biết phải dùng câu thơ kia để mở khóa, lại còn thành công mỹ mãn.

“Làm sao ngươi biết Đại Uyên Hiến đã đánh mất Trấn Thiên Xử?”

“Việc này…” Yến Quy Trần ấp úng.

“Nói.”

“Giáo chủ và Vũ tộc có quan hệ không tệ, có lần ta theo giáo chủ đến bái phỏng Vũ tộc, chính miệng Vũ Hoàng nói cho ta biết Trấn Thiên Xử đã giao cho người khác.” Yến Quy Trần thành thật đáp, “Không ngờ Trấn Thiên Xử lại ở trong tay Ma Thần đại nhân.”

“Vũ Hoàng không nói cho ngươi biết ta chính là chủ nhân Ma Thiên Các?” Lục Châu hỏi.

Yến Quy Trần giật mình: “Vũ Hoàng không có nói, nếu ta biết nó nằm trong tay ngài thì đánh chết ta cũng không dám có ý đồ với Trấn Thiên Xử đâu.”

Vũ Hoàng là kẻ đã sống vạn năm, tuy giao thủ với Lục Châu rất ngắn nhưng sao có thể không cảm giác được mánh khóe trong đó? Vì sao hắn lại muốn che giấu chuyện này, lại còn tùy tiện đưa Trấn Thiên Xử cho Lục Châu đây?

“Vừa rồi ngươi nói lời đồn thập tinh hoán nhật là do Thánh Điện đứng ở sau màn xúi giục, vì sao Thượng Chương Đại Đế lại nói là các ngươi làm?”

“Thượng Chương Đại Đế có ngàn vạn con dân phải bảo vệ, hắn đương nhiên không dám tùy tiện chửi bới Thánh Điện. Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng.” Yến Quy Trần thành thật nói hết, “Nay thập điện chỉ còn lại mình hắn là Đại Đế, ta tin chắc hắn đã trở thành cái gai trong mắt bọn họ.”

Giang Ái Kiếm gật đầu nói: “Về điểm này thì ta rất đồng ý. Thượng Chương Đại Đế là người tranh đoạt hạt giống Thái Hư tích cực nhất trong thập điện, trước đó Đồ Duy Đại Đế đã quy thiên, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến lượt hắn.”

“Điện thủ Đồ Duy điện nói rất đúng.” Yến Quy Trần không quên vỗ mông ngựa nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc, Thất Sinh này không phải là điện thủ Đồ Duy điện sao? Vì cái gì lại dám nói xấu Thánh Điện?

“Ngươi có từng tới vực sâu bên dưới Đại Uyên Hiến chưa?” Lục Châu hỏi.

“Đã từng.” Yến Quy Trần đáp, “Chính ở chỗ đó ta đã tìm thấy họa quyển ngài để lại. Thiên Đạo Đại Kỳ ta cũng tìm được ở gần Thái Huyền Sơn.”

“Cũng đều dựa vào quan hệ của giáo chủ các ngươi?”

“Vâng.”

“Ngươi còn biết chuyện gì liên quan đến bản tọa thì nói ra hết đi.”

Yến Quy Trần hít sâu một hơi, sự căng thẳng trong lòng đã tiêu biến hết phân nửa. “Ta biết trước kia khi ngài đại chiến với vô số cường giả trong Thái Hư, Đại Uyên Hiến vốn không có mặt trời, bởi vì đại chiến nên Vân Trung Vực bị xé rách, tạo thành một lỗ hổng như ngày nay.”

“Mấy năm đó Đại Uyên Hiến bị thủng trăm ngàn lỗ, chẳng khác gì địa ngục nhân gian. Về sau Ma Thần đại nhân rơi vào vực sâu rồi biến mất không còn tung tích, rất nhiều chuyện về ngài đều bị Thánh Điện phong tỏa, Thái Huyền Sơn trở thành cấm địa, người ngoài không được phép đến gần. Nếu không nhờ có giáo chủ, ngay cả Đại Uyên Hiến chúng ta cũng không đến được.”

“Trải qua nhiều năm tìm tòi nghiên cứu, chúng ta rốt cuộc cũng tìm được phương pháp phá giải ràng buộc.” Yến Quy Trần nói tới đây thì ngừng lại.

Giang Ái Kiếm mỉm cười nói xen vào: “Hấp thu lực lượng dưới vực sâu đúng không?”

Yến Quy Trần giật mình nhìn Giang Ái Kiếm rồi nhìn về phía hắc bào thị vệ đứng cách đó không xa.

Giang Ái Kiếm nói tiếp: “Ta biết còn nhiều hơn ngươi.”

“Xin lắng tai nghe.” Yến Quy Trần hiếu kỳ đáp.

“Vạn vật trên thế gian đều tuân theo quy luật bảo toàn. Một người chết đi vùi vào trong đất, lực lượng trở về với đại địa, nước sông bốc hơi lên lại trở thành mưa to rơi xuống, tụ lại thành sông, tuần hoàn không ngừng. Có người chết đi, sẽ có người được sinh ra. Sinh mệnh mới lại tiếp tục bước đi trên đại địa, ăn cây cỏ rau củ để trưởng thành, tu hành giả cũng không ngoại lệ…”

“Tại kim liên giới, tu hành giả vì không có đủ thọ mệnh nên phải dừng lại ở bát diệp, phần cũng vì hắc liên lũng đoạn. Tu hành giả muốn tránh thoát quy tắc thì phải tranh mệnh với thiên địa, kim liên giới lợi dụng việc trảm liên để giải quyết vấn đề này, mà liên tọa bị chém đứt sẽ trở về đại địa, rúc vào vực sâu…”

Lục Châu, Yến Quy Trần và hai chưởng giáo còn lại đều kinh ngạc nhìn hắn.

Yến Quy Trần hỏi: “Nói như vậy thì tu hành giả kim liên sẽ không bị thiên địa ràng buộc?”

“Cũng không hẳn thế.” Giang Ái Kiếm đáp, “Trảm liên chỉ có thể giải quyết vấn đề liên tọa trói buộc, nhưng không thể vĩnh sinh bất tử. Chỉ là… trong tương lai, cửu liên thế giới, bí ẩn chi địa và Thái Hư đều sẽ xem kim liên là trung tâm, xây dựng nên một thế giới mới.”

“. . .”

“Đó đều là do hắn nói với ta, ta không có nhiều thời gian nghiên cứu mấy thứ này.” Giang Ái Kiếm cười cười giải thích.

Chư Hồng Cộng vươn ngón tay cái lên.

“Còn những vấn đề khác các ngươi chờ sau này hỏi thẳng hắn đi.” Giang Ái Kiếm nói.

Yến Quy Trần hỏi: “Điện thủ Thất Sinh, người đó là ai mà có thể hiểu được Ma Thần họa quyển? Nhân tài như vậy đang ở chỗ nào?”

“Hỏi thừa.” Giang Ái Kiếm lườm hắn một cái.

Yến Quy Trần bỗng nhớ ra trước đó Chư Hồng Cộng gọi người đó là sư huynh, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Lục Châu gật đầu nói: “Yến Quy Trần, Sở Liên, Chu Trình, niệm tình ba người các ngươi thờ phụng bản tọa, có thể tha cho các ngươi tội chết.”

Ba người như được đại xá, quỳ xuống đất bái tạ. “Đa tạ Ma Thần đại nhân! Đa tạ Ma Thần đại nhân!”

Các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội khác cũng quỳ bái theo.
Chương 2068 Tiết lộ thân phận

Yến Quy Trần không khỏi thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng. Lưng áo đã ướt đẫm, dù hắn là tu hành giả cũng khó có thể ngăn cản cơ thể sinh ra phản ứng sinh lý này.

“Nhưng mà…”

Lục Châu nói tiếp, “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Ba vị chưởng giáo lập tức hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch.

Lục Châu nhìn chằm chằm vào ba người. “Lão phu không phải người không phân phải trái, chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt một chút thì lão phu sẽ xem xét.”

Ba người không nói không rằng, quỳ xuống đất hô to: “Vô Thần Luận Giáo Hội nghe theo lời Ma Thần đại nhân phân phó!”

Tình hình trước mắt không còn lựa chọn nào khác, Lục Châu phải dùng nắm đấm uy hiếp bọn hắn, mà bọn hắn cũng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu xưng thần.

Lục Châu lại nói: “Các ngươi đã hiểu được quá khứ của bản tọa, hẳn phải biết rõ kết cục của kẻ phản bội.”

Ba người run lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Lịch sử thường giống nhau, nhưng ở chỗ bản tọa lịch sử tuyệt đối sẽ không lặp lại.”

“Ma Thần đại nhân anh minh!”

“Ma Thần đại nhân thiên thu vạn thế!”

Đám người hô hào, còn thành tín hơn cả tín đồ trung thành nhất.

Chư Hồng Cộng cảm thấy mình mà không lên tiếng thì không đúng cho lắm, lập tức đứng dậy vung tay: “Sư phụ anh minh! Sư phụ thiên thu vạn thế!”

“. . .”

Tiếng hô của Vô Thần Luận Giáo Hội liền im bặt, chỉ còn lại giọng của một mình Chư Hồng Cộng nghe vô cùng xấu hổ. “Sư phụ anh minh! Sư phụ… thiên… thiên…”

Hắn miễn cưỡng nuốt luôn ba chữ còn lại vào bụng.

Lục Châu vung ra ba đạo ấn phù: “Đừng phản kháng.”

Đây là ấn phù định vị làm từ lực lượng Thiên Đạo, cấp tốc tiến vào đan điền khí hải của ba người.

“Giữ gìn ấn phù cho tốt, nếu mất bản tọa sẽ không tha.” Lục Châu nói.

“Vâng!”

Ba người lại cảm thấy làm vậy rất tốt. Chỉ cần không chủ động trừ bỏ ấn phù thì có khác gì được ban cho bùa hộ mệnh đâu? Về sau khi làm việc cho Ma Thần đại nhân mà gặp nguy cơ thì vẫn cứ yên tâm vì đã có núi dựa đến cứu.

Lục Châu nói: “Ba chuyện —— thứ nhất, nếu giáo chủ các ngươi trở về thì báo ngay cho bản tọa. Thứ hai, các ngươi đừng ngấp nghé Trấn Thiên Xử nữa, ngoài ra phải chú ý mật thiết đến hành động của thập điện, Thánh Điện và ba vị Đại Đế. Thứ ba, chuyện giữa bản tọa và Vô Thần Luận Giáo Hội không được truyền ra ngoài.”

“Cẩn tuân mệnh lệnh của Ma Thần đại nhân!”

“Các ngươi có thể đi rồi.” Lục Châu nói.

Chu chưởng giáo và Sở trưởng giáo đỡ Yến Quy Trần dậy, cung kính khom người rồi dẫn theo đám đệ tử rời đi.

Hắc bào thị vệ bước lên một bước định ngăn cản nhưng Lục Châu đã vươn tay ra ngăn trước mặt hắn. “Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Hắc bào thị vệ khàn giọng nói: “Nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình.”

“Trước kia bản tọa còn chưa đủ tàn nhẫn?” Lục Châu hỏi ngược lại.

Hắc bào thị vệ nghẹn lời.

Lục Châu xoay người lại nhìn hắn: “Ngươi là Hỏa thần Lăng Quang?”

Giang Ái Kiếm cười đáp thay: “Phải mà cũng không phải.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Trong trận chiến ở Trọng Minh Sơn ngươi đã tan thành tro bụi rồi mà? Sao lại có thể phục sinh?”

Hắc bào thị vệ chắp tay sau lưng nhìn về phía chân trời. “Trước kia khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bản thần đã cảm giác được huyết mạch tương liên. Đáng tiếc bản thần bị phong ấn ở Trọng Minh Sơn một trăm ngàn năm, ý thức rất yếu ớt, ngay cả một con Trọng Minh Điểu nho nhỏ cũng có thể giễu võ giương oai trước mặt bản thần.”

“Phục sinh… Hầy, chẳng qua chỉ là một loại thiên phú của Hỏa thần tộc mà thôi. Bản thần vốn có thể giống như Hỏa Phượng tồn tại mãi mãi trên đời, nhưng lần này lại khác, ý thức một khi tiêu vong thì sẽ không cách nào phục sinh nữa. Thế nên trước lúc chết bản thần dùng hai thành lực lượng chuyển dời huyết mạch lên người hắn, sau đó bản thể hóa thành tro bụi.”

“Thật không ngờ thời điểm đó hắn quá yếu, khó có thể tiếp nhận lực lượng của bản thần. Nên khi lực lượng ý thức của bản thần còn cầm cự được một khoảng thời gian đã rút phần lực lượng này ra...”

Hắc bào thị vệ nhấc tay lên nhìn vào hai bàn tay mình. “Sau đó truyền vào cơ thể nhỏ yếu này.”

Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi đoạt xá?!”

Hắc bào thị vệ quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Hỏa thần tộc xem thường hành vi đoạt xá người khác.”

“Chẳng lẽ không phải ngươi đang chiếm thân thể người khác đó sao?” Chư Hồng Cộng nghiêng đầu hỏi.

Giang Ái Kiếm vỗ vai Chư Hồng Cộng than khẽ một tiếng: “Đó là do người đó tự nguyện, cũng chỉ có thân thể và thiên phú của người này đi theo con đường tu hành giống Tư Vô Nhai mới thành công bảo tồn được lực lượng của Hỏa thần.”

“Đó là ai?” Chư Hồng Cộng hỏi.

Giang Ái Kiếm đáp: “Đợi sau khi trời tối, ý thức của Hỏa thần sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, khi đó ngươi sẽ biết rõ.”

Lục Châu cũng nghi hoặc vô cùng.

Phía chân trời, thái dương đã ngả về tây.

Giang Ái Kiếm khoanh tay cười híp mắt nói: “Gia hỏa Tư Vô Nhai này quá mức tự luyến, ta làm việc khó tránh khỏi sẽ có lúc bị người khác phát hiện, nhưng hắn thì chẳng bao giờ để lộ một chút nào, lợi hại hơn ta rất nhiều.”

“Chẳng trách ngày nào ngươi cũng đeo mặt nạ…” Chư Hồng Cộng chỉ Giang Ái Kiếm nói, “Lần trước người đột nhiên vỗ mông ta là tên biến thái nhà ngươi đúng không?!”

Giang Ái Kiếm xấu hổ đáp: “Đừng nhỏ mọn vậy nha. Nếu không nhờ hai chúng ta thì chín huynh đệ các ngươi đã bị đám người xấu một mẻ hốt gọn, đến lúc chết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.”

Điều này đúng là sự thật.

“Cho nên ta dùng tên giả Thất Sinh là muốn nhân cơ hội này ám chỉ với các ngươi Tư Vô Nhai còn sống. Ai ngờ các ngươi lại…” Giang Ái Kiếm chỉ tay vào đầu mình, ba chữ cuối “đần như thế” kẹt lại trong cổ họng, sau đó đổi thành, “Ai ngờ các ngươi lại hiểu lầm, cho rằng ta là Tư Vô Nhai.”

Lục Châu không nói gì.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, bóng tối từ từ vây lại đây lan tràn khắp cả Thái Hư, hắc bào thị vệ mới ngẩng đầu thở dài một tiếng: “Bản thần mệt rồi.”

Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trên gối rồi nhắm mắt lại. Khí tức trên người từ từ rút đi, hội tụ vào đan điền khí hải.

Một lát sau, hắc bào thị vệ mở mắt.
Chương 2069 Vén màn bí mật

Trông hắn rất mệt mỏi, tựa như người bốc vác làm việc cả một ngày trời, nhưng ánh mắt hắn lại hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy Lục Châu, hắn sửng sốt hô lên: “Sư tổ?”

Nghe tiếng xưng hô của hắn, Chư Hồng Cộng tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi: “Là ngươi?”

“Bát… bát sư thúc?”

“Sao lại là ngươi hả?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc vô cùng.

Giang Ái Kiếm cười híp mắt giải thích: “Hỏa thần dựa vào lực lượng ý thức còn sót lại đánh giết cự thú trong biển, may mắn được Bạch Đế ra tay cứu giúp, hắn ở đó chữa thương mười năm. Trong mười năm này Hỏa thần rơi vào trạng thái ngủ say, về sau vì muốn rút ra lực lượng nên đành tìm một người tuổi trẻ có thiên phú cực cao, đan điền khí hải lại trống rỗng, tu vi yếu ớt. Khắp thiên hạ này chỉ có Lý Vân Tranh là thích hợp nhất, cũng chỉ có Lý Vân Tranh mới nguyện ý tiếp nhận điều này. Lý Vân Tranh rất giống lão sư của hắn, khi đối mặt với chuyện lớn đều không để lộ một chút tung tích nào, mà ta thì không làm được như vậy.”

Giang Ái Kiếm giơ một ngón tay cái lên khen ngợi Lý Vân Tranh. “Ngươi có được chân truyền của hắn, hiểu tâm ý hắn, có tâm cảnh của người đứng trên cao, sinh tồn được trong nghịch cảnh, từ đầu đến cuối chỉ có hoàng đế hồng liên giới như ngươi là thích hợp nhất.”

Giang Ái Kiếm nói rất nhẹ nhàng nhưng mấy người đều hiểu được, để làm ra lựa chọn này Lý Vân Tranh đã gian nan cỡ nào.

Lý Vân Tranh ngẩng đầu lên hết nhìn trái lại nhìn phải, biểu tình nghi hoặc và mờ mịt… Hắn không biết vì sao mình xuất hiện ở đây, cũng không hiểu vì cái gì sư tổ lại ở chỗ này. Tròng mắt hắn không ngừng xoay chuyển, ngũ quan già nua nhăn nhúm, hai cánh tay khô gầy, làn da đen đúa cáu bẩn.

Vị hoàng đế hồng liên khí tức nho nhã, thư sinh lễ độ, ngọc thụ lâm phong hệt như Tư Vô Nhai năm xưa nay biến thành bộ dáng này khiến mấy người không nhịn được thở dài một tiếng.

Giang Ái Kiếm vỗ vai hắn nói: “Ủy khuất ngươi rồi. Cơ lão tiền bối đã biết rõ.”

Lý Vân Tranh quay đầu nhìn Lục Châu, khí thế và thái độ của Hỏa thần Lăng Quang không còn sót lại chút nào. “Sư tổ!”

Lục Châu nói khẽ: “Đứng lên rồi nói.”

“Vâng.”

Nhìn dáng vẻ của hắn, Lục Châu hỏi: “Ngươi làm như vậy có đáng giá không?”

Lý Vân Tranh đáp: “Một ngày là thầy cả đời là cha, trước kia lão sư đối xử với ta không tệ, người xảy ra chuyện sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không nhờ có lão sư thì ta đã chết ở hồng liên. Còn sống được đến hôm nay là ta kiếm lời rồi.”

Tâm tính này khiến ai cũng phải kính nể.

Giang Ái Kiếm rất hiểu Lý Vân Tranh. Hắn cũng là người được Tư Vô Nhai trợ giúp nghịch thiên cải mệnh, hiện tại sống nhiều thêm một ngày là lời một ngày.

Lục Châu nhìn chằm chằm Lý Vân Tranh, đi tới trước mặt hắn, nhấc tay lên…

Lý Vân Tranh theo bản năng lui lại một bước, nhưng rất nhanh đã ý thức được phản ứng của mình quá kích động, bèn gãi đầu cười xấu hổ.

Lục Châu vỗ nhẹ lên vai hắn nói: “Đời này của lão phu chỉ thu mười đồ đệ, sẽ không can thiệp vào việc bọn hắn có thu đồ nhi hay không. Nhưng ngươi là đồ đệ của lão thất thì chính là đồ tôn của lão phu. Từ nay về sau chuyện của ngươi cũng là chuyện của Ma Thiên Các.”

Lần đầu gặp gỡ Lục Châu ở hồng liên, Lý Vân Tranh chẳng qua là cảm thấy lão nhân này rất kỳ quái nhưng tu vi cao, muốn bái hắn làm sư phụ lại bị hắn cự tuyệt.

Về sau hắn bái Tư Vô Nhai làm thầy, trở thành học sinh dưới trướng Tư Vô Nhai. Chung quy thì cấp bậc thầy trò vẫn yếu hơn quan hệ sư đồ nhiều, tính ra giữa bọn hắn còn chưa có nghi thức bái sư chính thống nào, hay nói đúng hơn là còn chưa được “tán đồng”.

Trong lòng Lý Vân Tranh xúc động muốn quỳ xuống hành lễ nhưng đã bị Lục Châu ngăn lại.

“Ngươi dù sao cũng là vua một nước, lễ nghi quỳ bái thì miễn đi.”

Lý Vân Tranh nói: “Ở hồng liên ta là hoàng đế, nhưng ra bên ngoài ta là đồ tôn của ngài nha.”

Chư Hồng Cộng đi tới choàng vai hắn nói: “Ta thật không ngờ lại là tiểu tử ngươi. Được lắm, lần đầu tiên gặp nhau ở Thái Hư, lúc đó chính là ngươi có phải không?”

Lý Vân Tranh gật đầu: “Sư thúc đừng trách, tình thế bắt buộc, ta không thể để lộ bí mật này nên chỉ có cách tiếp tục gạt người.”

“Ha ha, ngươi giả vờ thật giống, ngay cả ta cũng không phân biệt được.”

“Nào có.” Lý Vân Tranh cười đáp, “Ta cảm thấy sư thúc sinh nghi nên mới nghĩ biện pháp kéo dài khoảng cách, lòng nghi ngờ của tứ sư bá là nặng nhất, khiến ta đau đầu vô cùng.”

“Tứ sư bá của ngươi thông minh như vậy, muốn gạt hắn cũng không dễ dàng.” Chư Hồng Cộng nói, “Vậy… lão sư của ngươi đã xuất hiện ở Thái Hư mấy lần?”

Lý Vân Tranh nói: “Nói đúng hơn là lão sư chỉ xuất hiện có ba lần. Lần thứ nhất là lúc rời khỏi chỗ của Bạch Đế đến hồng liền tìm ta. Lần thứ hai là lúc mới đến Thái Hư, gặp mặt Minh Tâm Đại Đế. Lần thứ ba là lúc đến bí ẩn chi địa, đi khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ để được Tác Ngạc tán đồng.”

“. . .”

Chư Hồng Cộng vô cùng kinh ngạc. “y da, thì ra từ lúc đó thất sư huynh đã mưu đồ lớn như vậy. Chẳng trách lại có người gửi lệnh bài Bạch Đế cho sư phụ, chẳng trách Vũ Hoàng lại nể tình như thế.”

Lý Vân Tranh gật đầu: “Ta theo lão sư đến Ma Thiên Các một chuyến nhưng không tìm được các ngươi. Lão sư phán đoán mọi người đã đến bí ẩn chi địa nên chúng ta cũng đến đó. Không ngờ hai thầy trò chúng ta lại đến trước một bước. Sau khi lão sư được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì để lại những tin tức kia, thậm chí còn viết ấn phù trên cửa phù văn thông đạo.”

“Ấn phù gì?” Chư Hồng Cộng hỏi.

“Các ngươi trốn không thoát. Ta cũng không hiểu vì sao lão sư lại viết như thế.”

“. . .”

Chư Hồng Cộng cạn lời. “Ta nói ai mà hiểu chúng ta rõ ràng như vậy, hóa ra đúng là thất sư huynh! Bốn vị trưởng lão nói không sai nha.”

Lý Vân Tranh nói: “Nếu không làm vậy thì đám người Thái Hư sẽ không tha cho bốn vị trưởng lão.”

“Thì ra là thế.”
Chương 2070 Tư Vô Nhai ở đâu?

“Sau khi xuất hiện ba lần, lão sư lại rơi vào trạng thái ngủ say. Ta và Ái Kiếm thúc thúc thay phiên nhau đóng vai lão sư, nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của người.” Lý Vân Tranh nói.

Giang Ái Kiếm ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ… ta còn trẻ lắm, không làm nổi thúc thúc đâu!”

“Đừng già mồm, hắn mà gọi ngươi là ca ca thì ngươi phải gọi ta là thúc đó.” Chư Hồng Cộng lườm một cái.

“. . .”

Lục Châu hỏi: “Rốt cuộc là kế hoạch gì mà các ngươi phải phí tâm phí sức như thế?”

“Lão sư nói việc này liên quan đến Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, liên quan đến vĩnh sinh. Thái Hư đã tiến vào trạng thái sụp đổ, không tới ba trăm năm sẽ không còn Thái Hư nữa. Trước lúc đó phải nghĩ cách bảo vệ cửu liên thế giới.”

Lục Châu nhướng mày. Hắn cũng dự đoán được Thái Hư sẽ sụp đổ, nhưng lại không tính ra thời gian chuẩn như Tư Vô Nhai, thậm chí còn dự đoán được điều này sẽ ảnh hưởng tới cửu liên.

Lý Vân Tranh nói tiếp: “Trấn Thiên Xử là cốt lõi để trấn áp thiên địa. Cụ thể sử dụng như thế nào thì chỉ có lão sư biết rõ, người bảo chúng ta nghĩ cách thu thập mười Trấn Thiên Xử, đồng thời phối hợp giúp đỡ sư thúc sư bá sư cô lĩnh ngộ đại đạo, trở thành Chí Tôn.”

“Hiện tại hắn đang ở đâu?” Nói hồi lâu vẫn chưa hỏi tới chuyện này.

Đây cũng là điều Chư Hồng Cộng quan tâm nhất, vội vàng hỏi: “Đúng vậy, thất sư huynh của ta đang ở đâu?”

Lý Vân Tranh cười nói: “Lão sư vẫn luôn tịnh dưỡng tại Ma Thiên Các.”

“. . .”

“Kim liên giới đã thay đổi rất nhiều, phương pháp tu hành trảm liên lan truyền khắp nơi, đạo tu hành này tuy có chút xung đột với Ma Thần… à không, sư tổ nhưng đều là trăm sông đổ về một biển. Vừa hay lão sư cũng muốn ở lại Ma Thiên Các nên vẫn luôn tịnh dưỡng bên đó.”

Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ Tư Vô Nhai vẫn luôn ở lại Ma Thiên Các. Việc này thật khiến đám người kinh ngạc.

Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp kinh người, cũng có rất nhiều chuyện không trùng hợp khiến người ta tiếc nuối. Bọn họ không chạm mặt nhau trong bí ẩn chi địa, cũng không chạm mặt ở Thái Hư, càng không gặp được ở Ma Thiên Các.

Lý Vân Tranh nói tiếp: “Lão sư từng chờ ở Thái Hư một khoảng thời gian, thời điểm đó người cảm thấy giữa sư tổ và Ma Thần có liên quan đến nhau, ta thường nghe lão sư đọc câu thơ kia. Về sau khi tra ra được Vô Thần Luận Giáo Hội nắm giữ Ma Thần họa quyển cũng có câu thơ này, người đã xác định được thân phận của sư tổ.”

“. . .”

“Ý ngươi là hắn đã sớm biết thân phận của lão phu?”

Lý Vân Tranh gật đầu: “Khi lão sư nói cho ta biết, ta còn không tin. Sau đó lão sư giải thích rõ ràng ta mới hiểu được, đặc biệt câu thơ kia đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của lão sư, người kiểm tra các điển tịch thơ phú toàn cửu liên cũng không tra ra được lai lịch câu thơ này, cuối cùng mới kết luận là do sư tổ sáng tác.”

Nếu là hàng sáng tác lại xuất hiện trong Ma Thần họa quyển, vậy chỉ có thể kết luận cả hai là cùng một người.

Lục Châu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, có lúc hắn cảm thấy mình là Ma Thần, có lúc lại không phải.

Trong thủy tinh cầu ký ức của Cơ Thiên Đạo có câu thơ kia, mà một trăm ngàn năm trước Ma Thần cũng từng lưu lại, chẳng lẽ Ma Thần cũng là người xuyên không? Dù là vậy, việc Ma Thần và Cơ Thiên Đạo tình cờ cùng sử dụng một câu thơ, cùng tu hành Thiên thư có xác suất quá thấp.

“Sư tổ?”

Tiếng gọi của Lý Vân Tranh khiến Lục Châu tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ.

Lục Châu bình tĩnh nói: “Vậy về Ma Thiên Các xem một lần đi.”

“Về Ma Thiên Các? Bây giờ sao?” Lý Vân Tranh kinh ngạc nói.

“Chuyện khác dù quan trọng thế nào cũng phải dời lại.” Lục Châu nói.

“Vâng.” Ba người đồng loạt khom người.

Lục Châu lấy ra một khối ngọc phù. Lý Vân Tranh nói: “Dùng ngọc phù truyền tống có phải là quá xa xỉ không sư tổ? Chúng ta có thể đi bằng phù văn thông đạo mà?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Ngọc phù truyền tống này có ba khối, là chân nhân Tần Nhân Việt ở thanh liên giới tặng lão phu, để lại cũng không có tác dụng gì.”

“. . .”

Kỳ thực ngẫm lại thì đúng là không còn tác dụng gì. Đến cảnh giới Chí Tôn đâu còn cơ hội thi triển ngọc phù truyền tống nữa, bọn hắn chưởng khống quy tắc không gian và thời gian, trực tiếp mở ra thông đạo là xong.

Dù vậy dùng ngọc phù để trở về Ma Thiên Các vẫn là có hơi xa xỉ.

Ba người không nói gì, Lục Châu nắm tay lại, ngọc phù vỡ vụn rồi hóa thành quang đoàn bao phủ cả bốn người, thân ảnh lập tức biến mất.

. . .

Ma Thiên Các.

Trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất. Trước kia Ma Thiên Các vô cùng náo nhiệt nay lại trở nên hiu quạnh lạnh lẽo.

Quang hoa lóe lên, bốn người Lục Châu xuất hiện ở hậu sơn.

“Hắn ở Ma Thiên Các bao lâu rồi?” Lục Châu vừa đi vừa hỏi.

“Khoảng một năm.” Lý Vân Tranh nói.

Tính toán thời gian, vừa vặn là nửa năm sau khi Lục Châu dẫn đám người Ma Thiên Các tới Thái Hư.

Bốn người đi tới Nam Các, không ngờ nơi này lại vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên thu dọn.

Đúng lúc này, một vị nữ tử xinh đẹp đẩy cửa bước ra.

“Nữ nhân?!” Chư Hồng Cộng cả kinh hô lên khiến Giang Ái Kiếm giật mình nhảy dựng.

Tám trăm năm rồi ngươi không thấy nữ nhân à?

Có lẽ vì quá xa xưa nên Lục Châu không nhớ được người này là ai. Ngược lại Giang Ái Kiếm thì cười nói: “Muội muội, sao lại ở đây?”

“Tam ca, ngươi trở về rồi?” Nữ tử vui vẻ nói.

Giang Ái Kiếm nói: “Còn không mau bái kiến Cơ tiền bối?”

Nữ tử lập tức nhún người nói: “Bái kiến Cơ tiền bối!”

Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Vĩnh Ninh công chúa. Ái chà, nhiều năm như vậy mà dung nhan ngươi vẫn nghiêng nước nghiêng thành như thế nha!”

Lục Châu cũng đã nhớ ra nàng, gật đầu nói: “Miễn lễ. Thì ra là ngươi.”

Vĩnh Ninh công chúa cảm kích nói: “Trước kia ta bị trọng thương, may nhờ có Các chủ cứu giúp, nếu không đã không sống được đến ngày hôm nay.”

Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Nữ nhi lớn rồi như bát nước đổ đi nha… ta là ca ca cũng không ngăn được, nàng đã muốn lưu lại chăm sóc Tư Vô Nhai, ta chỉ có thể đồng ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK