Lục Châu nói: “Ngươi bắt bọn hắn đi, còn có mặt mũi nói là bảo vệ? Ngươi bồi dưỡng bọn hắn nhưng bọn hắn có từng mở miệng xin chưa?”
Xích Đế mắng: “Ngươi là bậc sư trưởng sao lại nói chuyện không có đạo lý như vậy?”
“Lão phu vừa mới nói đạo lý với ngươi đó. Lúc ở Vân Trung Vực lão phu đã cho ngươi mặt mũi, bây giờ lão phu cần phải đưa bọn hắn đi, ngươi có ý kiến gì không?”
Xích Đế nhướng mày. Đế Nữ Tang đang đứng bên cạnh nhìn, sao hắn có thể để mất hình tượng trước mặt nàng, bèn nói:
“Ngươi thắng được Hoa Chính Hồng nhưng chưa chắc thắng được bản đế. Muốn cậy mạnh thì phải có đủ thực lực đã.”
“Vừa hay lão phu đều có đủ.”
“? ? ?” Xích Đế giận dữ nói, “Ngươi muốn mang bọn hắn đi thì phải thắng được bản đế đã!”
Kỳ thực hôm nay Lục Châu đến đây là để mang đồ đệ về, cho dù Xích Đế không nói, Lục Châu cũng sẽ đánh bại hắn. “Như ngươi mong muốn.”
Nói xong lời này, lực lượng ý chí trên thân Lục Châu rung động, một chưởng Đại Vô Úy Ấn mang theo lam sắc điện hồ đánh ra, lam chưởng như muốn bao trùm cả không gian.
Xích Đế trầm giọng hô: “Quang luân!”
Một đạo quang luân như ánh trăng xuất hiện giữa bầu trời, va chạm với chưởng ấn, lực lượng phản kích bắn ra cả ngàn dặm.
Thiên Khải Chi Trụ vốn đã sắp sụp đổ ở phía xa bị chấn động, rào rào sập xuống. Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Đế Nữ Tang đều nhìn về phía đó với vẻ lo lắng.
Xích Đế phất tay, ba đạo quang luân cùng lúc xuất hiện hung mãnh ập về phía Lục Châu. Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở trước người.
Ầm!
Lục Châu bay lùi về sau. Xích Đế không dám khinh thường, lập tức gọi ra đạo quang luân thứ tư đánh tới.
Đối mặt với lực lượng cường đại, Lục Châu lựa chọn phân giải pháp thân.
Xích Đế thấy cảnh tượng này, kinh ngạc hô lên: “Phân tách rồi?!”
Quang luân đánh vào hư không, không gây ra tổn thương nào. Ngay sau đó lam pháp thân lại tái hợp.
“Đại Thành Nhược Khuyết.”
Một chưởng ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo vạch phá bầu trời bay thẳng tới trước mặt Xích Đế. Ầm!
Xích Đế thu hồi tứ đại quang luân, lăng không hạ xuống. Ngay lúc này Lục Châu lại bay tới, từ trên không trung giáng xuống một chưởng: “Tuyệt Thánh Khí Trí!”
Toàn bộ lực lượng Thiên Đạo được sử dụng, bốn chữ triện toả ra quang mang chói mắt, lam sắc điện hồ toát ra như ngọn lửa dưới địa ngục.
Xích Đế nhìn rõ ràng, không khỏi kinh ngạc nói: “Pháp thân còn chưa phải Chí Tôn nhưng lại có uy lực bậc này?!”
Hai tay vung lên, sáu đạo quang luân bay ra mang theo lực lượng quy tắc cường đại tấn công về phía Lục Châu.
“Bây giờ nhận thua còn kịp, bản đế không muốn thương tổn ngươi!”
Trong mắt Lục Châu từ từ loé lên lam quang: “Đến bây giờ lão phu cũng chỉ mới dùng có ba thành lực lượng, ngươi đắc ý quá sớm.”
Vù!
Nguyên khí càn quét toàn thân, điện hồ và lực lượng như thiểm điện cấp tốc bao bọc quanh thân Lục Châu. Đôi mắt hắn hoá thành màu xanh lam, trường bào rung lên, lực lượng tứ đại nội hạch bị kích hoạt.
Điện hồ bắn ra tia lửa, Vị Danh Thuẫn là lực lượng Tinh Bàn bỗng nhiên mở rộng ra gấp mấy lần. Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần.
“Hả?” Xích Đế giật nảy mình, cảm nhận được lực lượng trên người Lục Châu đã thay đổi, hắn lập tức thi triển đạo quang luân thứ bảy!
“Đã muộn!”
Ầm vang một tiếng thật lớn, lực lượng hùng hậu bành trướng bắn ra bốn phương tám hướng, Xích Đế chợt cảm thấy quang luân sắp bị huỷ bèn theo bản năng thu hồi toàn bộ quang luân.
Lực lượng cường hoành nện vào cương khí hộ thể trên người hắn, Xích Đế bị đánh rơi xuống mặt đất.
Thấy vậy, Minh Thế Nhân tán thán nói: “Sư phụ vẫn mạnh như vậy nha.”
Xích Đế đứng dưới đất, ngửa mặt nhìn lên trời nói: “Quả nhiên là ngươi.” Trong giọng nói của hắn có vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, chỉ một chiêu đã khiến đan điền khí hải của hắn hỗn loạn vô cùng. Nếu lúc này còn không biết đối phương là ai, hắn làm Đại Đế thật uổng phí.
Lục Châu nhìn xuống Xích Đế, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã sớm biết?”
“Không dám chắc chắn, cho đến chiêu vừa rồi.” Xích Đế đáp.
“Ngươi có phục chưa?”
Xích Đế không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa, khẽ cúi đầu thở dài một tiếng. “Nếu ngươi sớm nói cho bản đế biết thân phận của ngươi thì bản đế đã chẳng mất thời gian đánh đấm làm gì! Ngươi làm vậy là có ý gì hả, muốn trêu đùa bản đế?”
“Lão phu không rảnh để đùa cợt ngươi.” Lục Châu nói, “Hai người này lão phu sẽ mang đi, ngươi còn có ý kiến gì không?”
“. . .” Xích Đế nhìn về phía Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, có chút không nỡ.
“Thái Hư chắc chắn sẽ sụp đổ, ngươi có giữ bọn hắn lại cũng không thể trở về Thái Hư được nữa.”
“Chắc chắn sụp đổ?”
“Ngươi là Đại Đế, hẳn đã minh bạch việc này từ lâu, cần gì phải tự lừa mình dối người? Thanh Đế và Bạch Đế cũng đã từ bỏ, trở về Vô Tận Hải rồi.”
Xích Đế sửng sốt. Nếu không thể quay về Thái Hư thì còn tranh đoạt người nắm giữ hạt giống làm gì?
Xích Đế cô đơn thở dài một tiếng, phất tay nói: “Các ngươi đi đi.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời khom người hành lễ với hắn: “Đa tạ Xích Đế bệ hạ đã bồi dưỡng chúng ta trăm năm qua.”
Lục Châu gật đầu hài lòng, sau đó nhìn về phía Đế Nữ Tang, thản nhiên nói:
“Băng truỳ của ngươi không thể ngăn được Thái Hư, một khi nó sụp đổ ngươi sẽ bị nện thành một đống bùn nhão.”
“A? Thật… thảm như vậy sao?” Đế Nữ Tang hoảng hốt che mặt, không dám tưởng tượng tới cảnh đó.
Minh Thế Nhân đâm thêm một dao: “Đâu chỉ thảm, lúc đó thân thể ngươi sẽ hoàn toàn nát bét, cả người bốc ra mùi tử thi hôi thối, muốn phục sinh cũng không được nữa, ngay cả chó cũng ghét bỏ cho xem.”
Xích Đế: ?
Toàn thân Đế Nữ Tang run lên: “Vậy ta phải làm sao đây?”
Lục Châu nói: “Lão phu đề nghị ngươi rời khỏi bí ẩn chi địa.”
Đế Nữ Tang nhìn chằm chằm vào Lục Châu, không biết đang nghĩ cái gì. Trong lòng Xích Đế khẽ động, lần này Đế Nữ Tang không cự tuyệt, vậy là có hy vọng.
Đế Nữ Tang hỏi: “Ngươi thật sự là Ma Thần sao?”
Lục Châu cười ha hả: “Thế nhân thích gọi lão phu là Ma Thần, vậy lão phu chính là Ma Thần.”
Chương 2127 Ma Thần gia gia
Hai mắt Đế Nữ Tang mở to, lộ vẻ hiếu kỳ: “Ta có thể rời khỏi bí ẩn chi địa, nhưng mà ta đến Thái Huyền Sơn có được không? Khi còn nhỏ ta hay nghe người ta kể về quá khứ của ngươi, ta muốn làm láng giềng của ngươi á, được không vậy?”
“. . .”
Nha đầu này mắc bệnh tự kỷ hơi bị nghiêm trọng rồi.
Lục Châu đành phải thở dài nói: “Thái Huyền Sơn đã không còn tồn tại, nếu ngươi không ghét bỏ, lão phu sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ càng thanh tịnh hơn, thấy thế nào?”
“Phản đối!” Xích Đế giơ tay lên. Nữ nhi của mình bị người ta lừa đi, ai mà nhịn cho được?
“Ngươi phản đối làm gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Nữ nhi của bản đế, bản đế muốn đưa nàng đi.” Xích Đế chắc nịch đáp.
“Cổ hủ.” Lục Châu lườm hắn một cái.
Khiến người ta không ngờ tới là Đế Nữ Tang lại lớn tiếng hô: “Ma Thần gia gia, ta muốn đi theo ngươi, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!”
“. . .”
Một tiếng “gia gia” này không làm Lục Châu cả kinh nhưng lại khiến Minh Thế Nhân và Xích Đế trợn tròn mắt.
Lục Châu cười một tiếng, dùng giọng điệu của bậc trưởng giả nói với nàng: “Lão phu trông già như vậy à?”
Đế Nữ Tang cười hì hì nói: “Ngươi không già, trông rất trẻ nha.”
“Vậy ngươi có nguyện ý đi theo lão phu rời khỏi bí ẩn chi địa?” Lục Châu hỏi.
Đế Nữ Tang vui vẻ nói: “Ta nguyện ý. Bọn hắn đều nói ngươi là cường giả vô địch thế gian, là đại ma đầu làm việc ác bất tận, nhưng ta lại thấy không phải như vậy nha.”
“Phản đối!” Xích Đế vẫn lì lợm nói.
“Phản đối vô hiệu.” Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Ngươi muốn gì hả?” Xích Đế trừng mắt với hắn.
“Ta mới nên hỏi ngài muốn làm gì.” Minh Thế Nhân không ngừng nháy nháy mắt.
Đế Nữ Tang khó khăn lắm mới chịu rời khỏi bí ẩn chi địa, Xích Đế lại cứ đứng một bên quấy rối, lỡ như nàng lại đổi ý thì toi đời. Minh Thế Nhân đã lĩnh giáo tính tình bướng bỉnh của nàng rồi, bướng đến mức mười con trâu cũng không kéo nổi.
Sợ Xích Đế không hiểu ý mình, Minh Thế Nhân lại truyền âm nói: “Đi được tới đâu hay tới đó, nàng mà ở lại nơi này là phải chết không thể nghi ngờ.”
Xích Đế đành phải gật đầu không nói nữa.
Lục Châu không thèm để ý tới Xích Đế mà nói: “Đã như vậy, ngươi theo lão phu trở về Ma Thiên Các đi. Hoàn cảnh nơi đó tốt hơn nơi này một chút, trước khi Thái Hư sụp đổ ngươi tạm thời ở đó, thấy được không?”
“Ma Thiên Các?” Đế Nữ Tang rất kén chọn chỗ ở, “Có đông người không?”
Có lẽ vì cô độc quá lâu nên nàng không thích giao tiếp với người khác.
Minh Thế Nhân nói: “Ma Thiên Các là đạo trường của gia sư ở kim liên giới. Nơi đó rộng lớn, không có bao nhiêu người dám đến quấy rầy.”
Đế Nữ Tang lộ mừng rỡ, liên tục gật đầu nói: “Vậy ta đi! Ma Thần gia gia, ngươi đưa ta đi đi!”
Một tiếng “gia gia” của nàng khiến mặt Xích Đế đen như đít nồi. Thế ra bản đế bỗng dưng thành con hắn?!
“Được.” Lục Châu nhìn về phía băng truỳ. “Thứ này không cần lưu lại.”
Minh Thế Nhân nói phụ hoạ: “Đúng đó, trông quá doạ người.”
“Hừ.” Đế Nữ Tang lườm Minh Thế Nhân.
Lục Châu tiện tay vung lên, nghiệp hoả bao phủ băng truỳ, không đến một khắc sau băng truỳ đã hoà tan thành nước rơi xuống mặt hồ. Cây tang thụ lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Đế Nữ Tang gọi Bạch Hạc tới, lúc này Lục Châu mới xoay qua liếc Xích Đế nói khẽ: “Hồ đồ ngu xuẩn, ngươi nên cảm kích lão phu mới đúng.”
“. . .”
Nhưng ta không muốn làm con của ngươi nha!
Lục Châu tung người bay lên không trung, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cung kính chắp tay thi lễ với Xích Đế rồi theo sau Lục Châu, Đế Nữ Tang cũng gia nhập vào đoàn người.
Nhìn theo thân ảnh mọi người biến mất ở phía chân trời, Xích Đế thở dài một tiếng. Lúc này bốn vị kim cương từ bên hồ bay tới.
“Bệ hạ, chúng ta để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đi như thế sao?”
Xích Đế hừ một tiếng nói: “Các ngươi có bản lĩnh thì mang bọn hắn về cho bản đế đi.”
“. . .”
y dà, đối phương là Ma Thần đại danh đỉnh đỉnh nha, đến tư cách giao chiến bọn hắn còn không có.
Xích Đế hít sâu một hơi, nhìn về phía chân trời nói: “Vậy cũng tốt, ít nhất nha đầu được an toàn. Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
. . .
Đoàn người Lục Châu thông qua phù văn thông đạo trở về Ma Thiên Các.
Vừa đến nơi, Đế Nữ Tang đã vui vẻ cưỡi Bạch Hạc bay vòng vèo quanh Kim Đình Sơn, quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Tuy cửu liên bị trạng thái mất cân bằng ảnh hưởng nhưng vẫn tốt hơn bí ẩn chi địa nhiều. Đế Nữ Tang để Bạch Hạc nghỉ ngơi ở phía sau núi, nàng hí hửng chạy tới trước mặt Lục Châu nói:
“Chỗ này quá tốt, ta sẽ ở lại đây… Ta muốn làm láng giềng với ngươi.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy chúng ta đều là láng giềng rồi.”
Đế Nữ Tang nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Không thèm.”
“? ? ?”
Ta bị ghét bỏ rồi?
Lúc này Vĩnh Ninh công chúa đi tới, khom người nói: “Các chủ, phòng ốc đã sắp xếp xong.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
“Tiện tay thôi mà.” Vĩnh Ninh công chúa nhìn về phía Đế Nữ Tang, chỉ nhìn một thoáng đã biết người này không đơn giản.
Lục Châu lên tiếng giới thiệu: “Đế Nữ Tang, vị này là công chúa Đại Viêm. Tuy ngươi đã quen ở một mình nhưng đến chỗ này thì nhất định không được tuỳ tiện đánh người khác bị thương.”
Đế Nữ Tang gật đầu: “Ta bảo đảm với ngươi.”
“Đưa nàng đi đi.” Lục Châu phất tay.
“Mời đi theo ta.” Vĩnh Ninh công chúa liền dẫn Đế Nữ Tang đi Tây Các.
Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt, hình ảnh xuất hiện trước mặt. Trong ảnh là lão thất Tư Vô Nhai không đeo mặt nạ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời hô lên: “Lão thất?!”
Tư Vô Nhai mỉm cười, khom người nói: “Hai vị sư huynh, đã lâu không gặp.”
“Là ngươi thật sao?” Minh Thế Nhân nói với vẻ khó có thể tin nổi.
Đoan Mộc Sinh thì kích động đến mức vành mắt đỏ ửng, năm ngón tay nắm chặt Bá Vương Thương.
Tư Vô Nhai cười đáp: “Trước đó vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên không thể không nhờ Giang Ái Kiếm và Lý Vân Tranh đóng giả ta, mong sư huynh thứ lỗi.”
Nghe vậy, Minh Thế Nhân không nhịn được chỉ vào Tư Vô Nhai nói: “Ta đã nói ngươi rất giảo hoạt mà. Lúc trước khi gặp phải Giang Ái Kiếm ta cảm thấy hắn kém hơn ngươi một chút, thì ra là các ngươi đùa giỡn người ta.”
Chương 2128 Lại đến Đại Uyên Hiến
Tư Vô Nhai mỉm cười rồi nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi và bát sư đệ đã lĩnh ngộ đại đạo thành công.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Thuận lợi chứ?”
“Cực kỳ thuận lợi. Bát sư đệ được Lam Hi Hoà tương trợ nên không gặp phải khó khăn gì.”
Lục Châu hỏi: “Là loại quy tắc nào?”
“Của đồ nhi là một loại lực lượng vô cùng kỳ diệu, lấy thiên địa làm đại lô, lấy tạo hoá làm đại luyện. Vạn vật là tự nhiên, tạo hoá thay càn khôn.”
“Tạo hoá…” Lục Châu khẽ nhắc lại, “Còn lão bát thì sao?”
“Bát sư đệ lĩnh ngộ quy tắc dễ lý giải hơn. Khi hắn lĩnh ngộ đại đạo, lực lượng lôi kiếp sinh sôi không ngừng, dùng mãi không hết. Hẳn là một loại đại quy tắc vô hạn.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu gật đầu: “Mười hạt giống lĩnh ngộ ra mười loại đại quy tắc khác nhau. Các ngươi đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nên phẩm chất đặc biệt của mỗi người sẽ là chìa khoá lĩnh ngộ đại quy tắc riêng biệt của bản thân.”
“Thập đại quy tắc?” Minh Thế Nhân cũng rất mong đợi đại quy tắc thuộc về mình.
Tư Vô Nhai cười nói: “Bên chỗ hai vị sư muội cũng rất ổn định, nghe nói có Thượng Chương Đại Đế tự mình giám sát các nàng lĩnh ngộ nên sư phụ yên tâm.”
“Chỉ còn chúng ta thôi.” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu nói: “Lão tứ, ngươi tạm thời kéo dài thời gian một chút. Lão tam, ngươi trở về lĩnh ngộ đại đạo trước đi.”
“Tại sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
Không đợi sư phụ trả lời, Tư Vô Nhai đã gật đầu tán đồng: “Sư phụ nói không sai, tứ sư huynh nên kéo dài thời gian, khoan hãy lĩnh ngộ. Minh Tâm Đại Đế đang chờ chúng ta lĩnh ngộ toàn bộ đại đạo để xuống tay với chúng ta.”
Minh Thế Nhân bừng tỉnh đại ngộ: “Ha ha, vậy ra ta lại thành nhân vật mấu chốt.”
Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Sắp xếp chỗ ở cho Đế Nữ Tang xong, Đoan Mộc Sinh liền quay về Huyền Dặc điện.
Các thành viên Ma Thiên Các đều đang ở Huyền Dặc, nơi đó còn có Huyền Dặc đế quân trấn thủ nên cũng khá an toàn.
Ban đêm.
Lục Châu tiếp tục hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch. Hiện tại hắn đã hấp thu được một nửa lực lượng.
Sáng hôm sau, Lục Châu rời khỏi Ma Thiên Các. Nơi này chỉ còn lại Minh Thế Nhân thủ hộ, những người khác đều đã trở về Thái Hư.
. . .
Bí ẩn chi địa vẫn u ám không có ánh sáng.
Lục Châu xuất hiện trong rừng cây Đại Uyên Hiến, trên không trung có rất nhiều hung thú đang bay lượn, tựa hồ như đã phát hiện ra Lục Châu nên chúng lũ lượt kéo tới. Chỉ sau một chốc lát, đã có khoảng năm, sáu con thú hoàng và một đám phi cầm chạy đến.
“Nhân loại, ngươi muốn chết kiểu gì?”
Lục Châu nhíu mày nhìn chúng nó. “Muốn giết lão phu?”
“Nhân loại quá đáng ghét, phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ! Đã nói sẽ cùng nhau duy trì thiên địa cân bằng, nhưng nhân loại không tuân thủ lời hứa hẹn!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là do pháp tắc tự nhiên của thiên đạo, không phải do nhân loại gây ra.”
“Là nhân loại cố ý phá hư Thiên Khải Chi Trụ, bây giờ đã làm sập bốn cái, đại năng nhân loại lại không xuất hiện chữa trị Thiên Khải, đây chính là lỗi của các ngươi!”
Mâu thuẫn giữa chủng tộc luôn rất khó giải quyết. Lục Châu đành thở dài một tiếng: “Trước khi lão phu chưa nổi giận… Cút đi.”
Chữ “cút” rất nhẹ nhàng không có bao nhiêu lực lượng, đám thú hoàng trong không trung tức giận rít lên. “Giết!”
Nếu đạo lý có thể giải quyết được mọi vấn đề thì trên đời này còn cần tới quân sự và vũ khí làm gì. Có một số việc luôn phải dùng sức mạnh để xử lý.
Khi đám hung thú nhào tới, một đạo quang luân lấy Lục Châu làm trung tâm đột nhiên lan tràn ra ngoài, trong giây lát đàn hung thú bị quang luân chạm đến đều tan thành tro bụi.
Quang luân vốn màu vàng kim nay đã nhuốm đầy máu hung thú mà hoá thành màu đỏ.
“Chí Tôn!”
“Nhân loại đáng ghét!”
Đám hung thú đứng bên ngoài lập tức chạy trốn, trong chớp mắt đã tản đi sạch không còn bóng dáng.
Lục Châu không thèm đuổi theo mà bay về phía Đại Uyên Hiến, chẳng mấy chốc đã tới ngay lối vào.
Năng lượng đặc thù ba động khiến đám Vũ tộc chú ý, có năm vũ nhân đồng loạt bay tới ngăn đường Lục Châu. “Ai lớn mật như thế, dám xông vào Đại Uyên Hiến?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Nói với Vũ Hoàng, bản toạ muốn gặp hắn.”
Năm tên vũ nhân cảm thấy Lục Châu đặc thù, bèn nói: “Vũ Hoàng không có ở đây, các hạ có thể xưng danh, chờ Vũ Hoàng trở về rồi triệu kiến.”
“Bảo hắn ra đây.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vũ Hoàng đang bế quan, không tiện gặp ngài.”
“Bản toạ tiện là được. Hắn tiện hay không không quan trọng.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Kiên nhẫn của bản toạ có hạn.”
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng Đại Vô Úy Ấn, năm tên vũ nhân lập tức bị đánh bay, khí huyết toàn thân hỗn loạn suýt chút nữa đã thổ huyết.
Trong lòng bọn hắn kinh ngạc vô cùng, người này có tu vi cực cao, không phải nhân vật bình thường bèn nói ngay: “Ta đi bẩm báo!”
Hắn vừa dứt lời, trong Đại Uyên Hiến bỗng truyền ra thanh âm: “Mời vào.”
Năm tên vũ nhân nghe vậy, cung kính tránh ra thành một lối đi. Lục Châu chắp tay sau lưng thản nhiên bay vào.
Vũ Hoàng đứng ngay cửa đại điện chờ đợi. Thấy Lục Châu xuất hiện, Vũ Hoàng mỉm cười nói: “Quả nhiên là Lục các chủ.”
Lục Châu đi thẳng vào đại điện, ngồi vào bảo toạ của Vũ Hoàng. Đám trưởng lão trong đại điện há mồm định nói gì đó nhưng Vũ Hoàng đã nháy mắt với bọn hắn, không cho phép lên tiếng.
Vũ Hoàng cười nói: “Không biết các hạ giá lâm có gì cần làm?”
Lần trước tới lấy Trấn Thiên Xử, lần này lại tới làm gì đây?
Lục Châu nhìn thẳng Vũ Hoàng, nói vào điểm chính: “Ngươi lệnh cho người lẫn vào Thái Hư, ngăn cản đồ nhi của lão phu lĩnh ngộ đại đạo, món nợ này tính thế nào?”
“? ? ?”
Vũ Hoàng vội vàng lắc đầu: “Lục các chủ, ngươi đừng để người khác châm ngòi ly gián chúng ta. Bản hoàng tuy không hy vọng Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện thế này.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Giảo biện không có ý nghĩa gì đâu.”
Vũ Hoàng cao giọng nói: “Bản hoàng tuyệt đối không làm ra chuyện đê tiện như thế, nhất định là có người đứng phía sau gây rối, giá hoạ cho Đại Uyên Hiến.”
Chương 2129 Vào Ma Thiên Các dưỡng lão
Một trưởng lão đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Nếu chúng ta muốn làm điều này sẽ không để người khác hoài nghi tới mình.”
Lục Châu nói: “Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ vậy hung thủ chính là các ngươi.”
Vũ Hoàng nhíu mày. Trên đời này làm gì có đạo lý kỳ quái như vậy.
Các trưởng lão căm phẫn không nhịn được, một người cao giọng nói: “Ngậm máu phun người. Các hạ thật quá đáng, không lẽ lời ngươi nói lại xem là chứng cứ?”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu chính là chứng cứ.”
“. . .”
“Không nói đạo lý!”
Nghe vậy, Lục Châu đứng lên, nhoáng một cái xuất hiện trước mặt trưởng lão đó, hai mắt toả ra lam quang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trưởng lão kia bị doạ đến lùi về sau, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Vũ Hoàng nhướng mày, chắp tay nói: “Vũ tộc ta trấn thủ Đại Uyên Hiến, xưa nay chưa từng có ân oán gì với Ma Thần đại nhân. Ta nguyện dùng mạng của mình ra đảm bảo người đứng sau màn không phải là Vũ tộc ta!”
Nghe được Vũ Hoàng gọi tên đối phương, các trưởng lão sợ hãi lui về sau, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Người này quả nhiên là… Ma Thần!
Lục Châu thu hồi lam đồng, nói với Vũ Hoàng: “Mạng ngươi không đáng tiền.”
“. . .”
“Giải Tấn An đâu?” Lục Châu hỏi.
Vũ Hoàng lập tức lên tiếng: “Bảo Giải Tấn An đến yết kiến!”
“Vâng!”
Thị vệ cấp tốc rời đi, chừng năm phút sau Giải Tấn An đã đi tới đại điện. Nhìn thấy Lục Châu uy nghiêm ngồi trên bảo toạ, hắn nói ngay: “Là ngươi?”
Lục Châu đánh giá kỹ Giải Tấn An. Người này là bằng hữu của Ma Thần, là một trong những người sống lâu nhất trên thế gian này. Vì đi tìm Ma Thần mà hắn chui vào vực sâu, đánh mất một thân tu vi, loại bằng hữu gì có thể làm tới mức này?
“Giải Tấn An, ngươi ở Đại Uyên Hiến đủ lâu rồi, có thể rời đi.” Lục Châu nói.
Vũ Hoàng cẩn thận lên tiếng: “Giải Tấn An là nhân tài hạch tâm của Đại Uyên Hiến, có thể để hắn ở lại không?”
“Ngươi xứng sao?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Vũ Hoàng: “. . .”
Lục Châu chỉ vào Giải Tấn An nói: “Ngươi biết gì về Giải Tấn An?”
Vũ Hoàng nghi hoặc đáp: “Giải Tấn An vốn là người trong Thái Hư, tu vi khó lường. Về sau không muốn sống ở Thái Hư nữa nên đến Đại Uyên Hiến, tuy tu vi chỉ còn lại mức đạo thánh nhưng hắn đã cống hiến rất nhiều cho Vũ tộc, bản hoàng rất coi trọng hắn.”
Lục Châu khinh thường nói: “Vậy ngươi biết gì về lão phu?”
Vũ Hoàng lại nói: “Thế gian này không ai có thể so sánh với ngươi. Là chủ nhân Thái Huyền Sơn, ngươi đứng trên đỉnh tu hành giới, là mục tiêu điển hình của toàn nhân loại.”
Mấy câu này có vẻ như đang thuận tiện vỗ mông ngựa.
Lục Châu nói: “Hắn giống như lão phu, đều đã sống qua vô tận năm tháng, tận mắt nhìn thấy những cuộc bể dâu của nhân loại.”
Vũ Hoàng ngẩn ngơ. Theo hắn, Giải Tấn An chỉ là một tu hành giả tài hoa, lại không ngờ Giải Tấn An là người cùng một thời với Ma Thần. Đám trưởng lão cũng kinh hãi không thôi, lại lần nữa nhìn về phía lão giả già nua xấu xí trước mặt.
So sánh với Giải Tấn An, Ma Thần trẻ tuổi hơn nhiều.
Giải Tấn An bị tiết lộ thân phận, đành thở dài mỉm cười nói với Lục Châu: “Ngươi đã nhớ ra rồi.”
Trong lòng Vũ Hoàng không khỏi kinh ngạc. Trước đó hắn sai bảo Giải Tấn An không ít lần, xem hắn như nô tài mà hiệu lệnh, nhưng Giải Tấn An lại nghe lời răm rắp, chưa từng chống lại ý chỉ của Vũ tộc.
Trong mắt Giải Tấn An tràn ngập hồi ức, giọng nói có mấy phần phiền muộn: “Nhớ năm đó ba người chúng ta tận mắt chứng kiến nền văn minh xuất hiện, trở nên huy hoàng rồi suy sụp. Chân nhân thì sao, thánh nhân thì sao, chí tôn thì thế nào? Đều chỉ là thương hải tang điền, như mây như khói.”
“Ngươi không sợ chết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Hầy, ta sống đủ rồi. Có lúc muốn sống tiếp, có lúc lại muốn dừng ở đây, nếu không sao ta lại xuống vực sâu chứ? Toàn bộ Vũ tộc gộp lại cũng không làm gì được ta.”
“. . .”
Tuy không biết thực lực Giải Tấn An cao đến cỡ nào, nhưng có thể từ lời nói của hắn mà cảm giác được quá khứ huy hoàng và cường đại. Người ở trước mặt tuy vẫn là Giải Tấn An nhưng lại trở nên hoàn toàn khác biệt.
“Ngươi còn muốn tiếp tục ở lại Đại Uyên Hiến?”
“Ở đâu cũng được.” Giải Tấn An mỉm cười đáp, “Ngươi vừa trở về, ta đột nhiên mất đi mục tiêu, cảm thấy thật trống rỗng.”
“Vậy lão phu tìm cho ngươi mục tiêu mới. Vào Ma Thiên Các đi.”
Giải Tấn An có vẻ không tình nguyện cho lắm. “Ta không dễ mời mọc đâu nha, Vũ Hoàng đối xử với ta không tệ, ta ở nơi này ăn ngon uống say, không ai dám bắt nạt ta.”
Được Giải Tấn An khen ngợi, Vũ Hoàng vội vàng gật đầu: “Giải huynh nói cực phải.”
Thoáng chốc đã trở thành Giải huynh.
Lục Châu cũng cười nói: “Vào Ma Thiên Các đi, ngươi muốn gì lão phu cũng cho ngươi.”
“Thật chứ?”
“Lão phu nói là làm.”
“Vậy ta muốn làm Các chủ Ma Thiên Các thì sao?” Giải Tấn An mỉm cười.
Vũ Hoàng: ?
Dám ra giá với Ma Thần, Giải Tấn An hẳn là người duy nhất trên đời này.
Nhưng Lục Châu vẫn bình tĩnh, không hề tức giận nói: “Nếu ngươi nguyện ý thì ta cho ngươi làm Các chủ cũng có làm sao.”
“Thôi thôi, ta chỉ nói đùa. Làm Các chủ mệt chết đi được, ta chỉ thích tự do, cũng thích làm người bình thường, có rượu có thịt là được.” Giải Tấn An đáp.
“Dư sức.” Lục Châu nói.
“Vậy thành giao.” Giải Tấn An sảng khoái gật đầu. “Ngươi sẽ không bắt ta làm việc cực nhọc đó chứ?”
“Yên tâm, Ma Thiên Các sẽ dưỡng lão cho ngươi, tiễn đưa ngươi lúc lâm chung.” Lục Châu nói.
“Phủi phui! Ta tuy đã sống đủ nhưng còn chưa muốn chết đâu.” Giải Tấn An nói.
Hai người thoải mái trò chuyện khiến đám người Vũ tộc xung quanh không dám xen vào.
Mãi đến lúc này, Vũ Hoàng mới mở miệng nói: “Nếu Giải huynh muốn rời khỏi Đại Uyên Hiến, bản hoàng sẽ giúp huynh hoàn thành tâm nguyện này. Nếu sau này Giải huynh muốn quay về thì đại môn Vũ tộc luôn rộng mở với huynh.”
Bây giờ Vũ Hoàng đang hối hận gần chết, buông bỏ một đại nhân vật như vậy thật là lãng phí, nếu biết sớm hắn đã thỉnh giáo đối phương thật nhiều.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Vũ Hoàng, chuyện của ngươi lão phu sẽ tạm gác lại, cho ngươi thời gian tìm ra kẻ chủ mưu sau màn.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
Chương 2130 Thiên Hồn Châu cuối cùng
“Lão phu đến Đại Uyên Hiến còn có một việc.” Lục Châu tiếp tục nói.
“Mời nói.”
“Ứng Long đang ở đâu?”
Sắc mặt đám người Vũ tộc trong đại điện lập tức biến hoá. Vũ Hoàng nói: “Ứng Long gì cơ, bản hoàng không biết.”
Lục Châu không thèm để ý thái độ vờ vịt của hắn mà nói thẳng: “Ngươi dùng biện pháp gì để đường đường là Ứng Long lại chấp nhận thủ hộ Đại Uyên Hiến cho ngươi?”
“. . .”
Vũ Hoàng im lặng.
Giải Tấn An nhắc nhở: “Vũ Hoàng, nên gọi hắn ra đi, ở trước mặt Lục huynh ngươi nói dối chẳng có tác dụng gì.”
Vũ Hoàng giật mình, đành thành thật đáp: “Bản hoàng đáp ứng hắn có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”
“Hấp thu lực lượng vực sâu?”
“Trước kia hắn bị trọng thương, lại thêm ràng buộc thiên địa nên tu vi giảm mạnh, chỉ có cách hấp thu lực lượng vực sâu mới có thể khôi phục. Ứng Long đã đồng ý sẽ thủ hộ Đại Uyên Hiến cho bản hoàng, trời mà sập hắn cũng không có chỗ tốt gì.” Vũ Hoàng giải thích.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Đúng như lão phu nghĩ.”
Nói xong, Lục Châu đi ra khỏi đại điện. Vũ Hoàng sững sờ hỏi: “Lục các chủ đi đâu thế?”
“Đi gặp Ứng Long.”
“. . .”
Các trưởng lão muốn ngăn cản, nhưng khi Lục Châu đi ngang qua người bọn họ, không một ai dám tiến lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giải Tấn An và Vũ Hoàng cũng theo sau Lục Châu đi ra ngoài.
Lục Châu bay lên không trung, hai người theo sát phía sau. Khi bay qua khỏi tầng mê vụ, ba người ngẩng đầu nhìn lên con quái vật khổng lồ ẩn trong màn sương.
Lục Châu mở miệng gọi: “Ứng Long, lão phu tới thăm ngươi.”
Song đồng nở rộ lam quang, Lục Châu vận dụng thiên nhãn thần thông nhìn về phía con quái vật khổng lồ kia.
Toàn thân Ứng Long màu xanh như thạch bích, dài không biết bao nhiêu ngàn trượng, hắn quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ từ trên xuống dưới, không nhìn thấy đầu rồng đâu.
Ầm ầm!
Lại một tiếng vang thật lớn, nghe nói rồng đều có khả năng hô mây gọi gió. Trong mê vụ thổi tới cuồng phong, mưa to gió lớn trút xuống Đại Uyên Hiến.
Ba người Lục Châu, Giải Tấn An và Vũ Hoàng có cương khí hộ thể bao quanh nên không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiến vào trong mê vụ. Vũ Hoàng nhíu mày không biết Ma Thần muốn làm gì nhưng chỉ có thể đi theo.
“Còn không ra, lão phu sẽ rút gân ngươi lần nữa.”
Nghe được lời này, Ứng Long rốt cuộc cũng nhúc nhích. Thân thể hắn thu nhỏ lại hoá thành một hư ảnh, giọng nói khàn khàn run rẩy mang theo vẻ tức giận và không cam lòng vang lên: “Lại là ngươi!!”
Lục Châu cười thản nhiên, khẽ nhún vai nói: “Ngươi thấy bộ y phục này của lão phu thế nào?”
Bầu trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn, dường như Ứng Long đang phát tiết cơn tức giận.
“Vũ Hoàng, ngươi bán đứng ta?!”
Vũ Hoàng trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Bản hoàng không có bán ngươi, hành tung của ngươi quá rõ ràng mà.”
Quanh năm nó cuộn quanh Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến, những người hiểu rõ lịch sử hung thú đều có thể đoán ra tung tích của Ứng Long. Vũ Hoàng vì muốn che tai mắt người đời nên cố ý gieo rắc lời đồn, nói rằng Ứng Long đang ở trong Thiên U Khuyết, lừa dối được đa số mọi người.
“Ma Thần, ta và ngươi chỉ có thù, không có ơn.” Ứng Long trầm thấp nói.
Lục Châu gật đầu đáp: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có thù, nên lão phu tới tìm người báo thù đây.”
“Hay cho tên Ma Thần nhà ngươi! Thù ngươi đã báo rồi còn gì? Ngươi đánh trọng thương ta, làm cho tu vi ta giảm mạnh, lại rút gân ta dệt thành trường bào. Nếu có thù thì phải là ta tìm ngươi báo thù mới đúng!” Ứng Long giận dữ mắng mỏ.
“Lão phu đang ở trước mặt ngươi đây, lúc nào ngươi cũng có thể tìm lão phu báo thù. Sau đó lão phu lại tìm ngươi báo thù.” Lục Châu nói.
Rất hợp lý nha.
Ứng Long tức giận đến mức lăn qua lộn lại trong mê vụ, không ngừng phun ra lôi điện và cuồng phong trút giận lên đầu Đại Uyên Hiến.
“Ngươi cút mau!”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Thẹn quá hoá giận?”
“Ta không có giận, ta chỉ là cảm thấy giao tiếp với loại người vô sỉ như ngươi đúng là phiền vô cùng!” Ứng Long căm hờn nói.
“Lão phu nói lý với ngươi thôi. Không phải ngươi muốn báo thù hay sao?”
Ứng Long trầm mặc. Hắn chỉ có thể trừng mắt, không dám động thủ. Tại Vân Trung Vực, hắn đã cảm giác được Ma Thần trở về nhưng thà rằng không báo thù này còn hơn lại bị Ma Thần rút ra một sợi long cân.
Kẻ đến không thiện, lão già này nhất định không có ý tốt.
“Ngươi mau đi đi, bản thần mệt mỏi.” Ứng Long cuộn người lại như chạy trốn.
Thấy hắn không có ý định giao lưu với mình, Lục Châu đành tung đòn sát thủ: “Ứng Long, nếu ngươi muốn khôi phục tu vi, lão phu có thể giúp ngươi một tay.”
Có lẽ bị tổn thương quá sâu nên Ứng Long vốn không hề tin lời Lục Châu nói.
Lục Châu nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, một khi Đại Uyên Hiến sập xuống ngươi cũng đừng đến cầu xin lão phu. Trấn Thiên Xử này coi như vô dụng nha.”
Trấn Thiên Xử xoay tròn trong tay Lục Châu. Sau đó hắn thu hồi Trấn Thiên Xử, làm ra vẻ muốn rời đi.
Ứng Long không nhịn được nữa, hoá thành hình người xuất hiện trước mặt đám người.
“Đứng lại.”
“Hửm?” Lục Châu xoay người nhìn về phía Ứng Long.
“Thiên Khải Chi Trụ kiên cố vô cùng, lại có bản thần thủ hộ, làm sao mà sập được?”
“Ngươi là tổ tiên của loài rồng, năng lực cảm ứng thiên địa vượt xa nhân loại. Lão phu không nói thì chính ngươi cũng đã tự hiểu rồi, nếu không chỉ dựa vào mấy câu nói của lão phu ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây.” Lục Châu nói.
“. . .”
Ứng Long trầm mặc một chút rồi hỏi: “Ngươi sao có thể có lòng tốt giúp ta?”
“Đương nhiên là không.” Lục Châu đáp, “Lão phu có một điều kiện. Chỉ cần ngươi cho lão phu mượn Thiên Hồn Châu dùng một lát, lão phu sẽ dẫn ngươi đi tới một nơi rất tốt, nơi đó có đủ lực lượng giúp ngươi khôi phục tu vi.”
“Thiên Hồn Châu?!” Giọng Ứng Long run lên, hai mắt mở to.
Thời khắc này, hai mắt Ứng Long còn sáng hơn cả nhật nguyệt, toả ra quang mang cường đại chiếu rọi toàn bộ Đại Uyên Hiến. Chúng sinh bên dưới Đại Uyên Hiến vội vàng cúi thấp đầu, nhắm mắt lại.
Giải Tấn An và Vũ Hoàng tán thưởng không thôi.
“Không thể nào đâu!!” Ứng Long cự tuyệt.