Tuy vậy ba quỳ chín lạy thì không thể miễn, thứ nhất là để Hải Loa nhớ kỹ bái sư là phải hành lễ, thứ hai là muốn trong lòng nàng tâm phục khẩu phục hắn.
Một ngày là thầy cả đời là thầy. Một lần dập đầu này nàng sẽ chính thức bước vào sư môn.
“Sư phụ.”
[Ting — nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ tăng lên thành 10/10. Hệ thống sư đồ của Cơ Thiên Đạo chính thức giải trừ, ban thưởng Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 10, 10.000 điểm công đức, tăng thêm nhiệm vụ nghiêm sư xuất cao đồ.]
[Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống: có thể gia tăng quyền hạn của Hệ Thống Công Đức.]
[Nhiệm vụ nghiêm sư xuất cao đồ: chặt chẽ đốc thúc đồ đệ khắc khổ tu hành trong ít nhất ba tháng.]
. . .
Âm thanh thông báo liên tiếp vang lên khiến trong lòng Lục Châu cả kinh.
Khi Lục Châu vừa mới xuyên không đến thế giới này đã từng nghe thấy thông báo nhiệm vụ sư đồ hoàn thành, nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều, không ngờ đến bây giờ nhiệm vụ này mới chính thức giải trừ.
Hệ thống của lão phu cũng đừng giải trừ luôn nha. Lục Châu âm thầm mặc niệm một tiếng.
Giao diện Hệ thống lại hiện ra trước mặt.
May mắn, nó vẫn còn đó.
Hoảng cái gì mà hoảng, ngươi là một lão già trầm ổn có biết không?!
Lục Châu nhìn Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống một lúc. Thăng cấp quyền hạn là có ý gì?
Lục Châu ấn vào tấm thẻ, Hệ thống lập tức vang lên tiếng thông báo:
[Hệ thống thăng cấp diễn ra trong năm tháng, trong quá trình thăng cấp, các công năng khác của Hệ thống không thể sử dụng. Xin hỏi có sử dụng thẻ hay không?]
“Tạm thời chưa dùng.”
Lục Châu hơi suy tư, không thể dùng các công năng khác của Hệ thống đúng là khá nguy hiểm, thời gian thăng cấp lại tốn mất năm tháng, là một khoảng thời gian không ngắn.
Lỡ như đang thăng cấp lại có người đến Ma Thiên Các quấy rối thì thật khó lường. Bốn vị trưởng lão và đám đồ đệ lại không đủ mạnh.
Cũng may vừa rồi hắn diệt Lận Tín, phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái để chấn nhiếp.
Lục Châu tiếp tục xem giao diện nhiệm vụ.
“Nghiêm sư xuất cao đồ?”
[Nghiêm sư xuất cao đồ: chặt chẽ đốc thúc đồ đệ khắc khổ tu hành trong ít nhất ba tháng. Xin hỏi có sử dụng hay không?]
“Sử dụng.”
Sau đó Lục Châu gật đầu đóng giao diện Hệ thống lại, tầm mắt lại nhìn về phía Hải Loa.
Lục Châu thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.” Hải Loa vui vẻ đứng dậy.
“Phải gọi sư phụ.”
“Vâng, sư phụ.” Hải Loa hơi khom người, học theo bộ dạng Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu vung tay lên, công pháp thổ nạp đặt trên bàn bay về phía Hải Loa.
“Đây là khẩu quyết tu hành cơ sở, về sau mỗi ngày tu hành theo quyển công pháp này là được. Nếu có gì không hiểu thì đến hỏi vi sư.”
Công pháp tu hành cơ sở là con đường mà mỗi tu hành giả bước vào Thông Huyền cảnh đều phải học tập. Đây là phương pháp gia tăng nguyên khí trong cơ thể, đồng thời phát triển đan điền khí hải.
Sau khi tu luyện hoàn thành mới bắt đầu lựa chọn một trong ba phương hướng tu hành Nho, Thích, Đạo, kết hợp với năng khiếu và yêu thích cá nhân để chọn ra con đường thích hợp với bản thân nhất.
(Chú thích: “Thích” ở đây là Thích Ca Mâu Ni, cũng tức là Phật môn.)
“Tạ ơn sư phụ.” Hải Loa cầm quyển bí tịch, miệng nở nụ cười xán lạn.
Lục Châu vốn nghĩ mình sẽ nghe được thông báo ban thưởng điểm công đức của Hệ thống.
Đáng tiếc… không hề có.
Ngoại trừ Diệp Thiên Tâm bị trục xuất khỏi sư môn, cửu đại đệ tử trở về sư môn thì Lục Châu đều được ban thưởng điểm công đức.
Vậy mà Hải Loa lại không được tính. Lục Châu có hơi tiếc nuối.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời… Chẳng lẽ thật sự phải thu đồ theo hai câu thơ này?” Lục Châu thầm nghĩ.
Việc này có vội vàng phỏng đoán cũng chẳng ích gì. Nếu thật là vậy thì về sau lại tiếp tục thu thêm một đệ tử nữa cũng không muộn.
Huốn hồ gì thiên phú của Hải Loa không hề kém hơn chín đồ đệ trước, sau này nàng chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lục Châu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Người đâu.”
Ngoài cửa truyền tới thanh âm đáp lời: “Xin Các chủ phân phó.”
“Thông tri cho tất cả mọi người tập hợp ở đại điện.”
“Vâng.”
. . .
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ có Lục Châu là chưa xuất hiện.
Bốn vị trưởng lão, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi đều đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa chờ sư phụ đến.
Những người khác đứng ở bên còn lại.
“Hôm nay sư phụ có việc gì thế nhỉ, đột nhiên lại ra vẻ long trọng?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
“An tâm đừng vội, đợi Các chủ đến sẽ biết.” Phan Ly Thiên nói.
Vừa dứt lời, Lục Châu dẫn theo Hải Loa chậm rãi bước vào đại điện.
Bốn vị trưởng lão là lão nhân tinh bậc nào, vừa nhìn thấy Lục Châu dẫn Hải Loa vào đã biết ngay đáp án. Bốn người lập tức khom người hành lễ, đồng thanh nói:
“Chúc mừng Các chủ!”
Lục Châu dẫn Hải Loa tới đứng trước mặt mọi người, cất tiếng nói:
“Bản toạ muốn tuyên bố hai chuyện.”
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
“Từ hôm nay trở đi, Hải Loa chính thức là đệ tử thứ mười của bản toạ.”
Vừa nghe vậy, mọi người đều âm thầm gật gù. Quả nhiên là thế.
Thế nhân đều biết yêu cầu thu đồ của Ma Thiên Các rất khắc nghiệt. Không biết có bao nhiêu người đều muốn được trở thành đệ tử của vị tổ sư gia này. Loại “thiên tài” cỡ như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vẫn luôn không hợp nhãn lão nhân gia người, có thể biết việc thu đồ khó khăn bậc nào.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nhìn Hải Loa đầy ao ước, hai người bọn họ và các nữ đệ tử khác đứng một bên đều đồng loạt khom người:
“Tham kiến thập tiên sinh.”
Hải Loa có vẻ lúng túng khi đối diện với tình cảnh này. Lục Châu nhìn nàng, nàng hiểu ý khẽ gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Đoan Mộc Sinh. “Bái kiến tam sư huynh.”
“Xin chào tiểu sư muội.”
Đối diện với tiểu cô nương như Hải Loa, Đoan Mộc Sinh không muốn trưng ra bộ mặt mốc thường ngày của mình, bèn miễn cưỡng rặn ra một nụ cười mà mình cảm thấy ổn nhất.
Hải Loa lại đến trước mặt Minh Thế Nhân, hành lễ nói: “Bái kiến tứ sư huynh.”
“Tiểu sư muội nhớ cố gắng tu luyện. Nếu cần trảm kim liên thì cứ tới tìm ta.” Minh Thế Nhân cười nói.
“. . .”
Chương 602 Vô đề
Hải Loa vội vàng đi tới chỗ Chiêu Nguyệt. “Bái kiến ngũ sư tỷ.”
Chiêu Nguyệt cười đáp: “Hiện tại hơi vội, sau này sẽ tặng cho muội quà gặp mặt nhé.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Hải Loa lại khom người chào Chư Hồng Cộng. “Bái kiến bát sư huynh.”
“Tiểu sư muội thật là lễ phép.” Chư Hồng Cộng vui vẻ đáp lời.
Sau cùng, nàng đi tới trước mặt Tiểu Diên Nhi.
Không đợi Hải Loa mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã mở lời: “Từ nay trở đi, muội chính là tiểu sư muội nha… Ta sẽ bảo vệ muội.”
“Tạ ơn cửu sư tỷ, tỷ thật tốt.” Hải Loa nói.
Ngay sau đó, Hải Loa lại đến trước mặt từng vị trưởng lão hành lễ.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Bây giờ Hải Loa đã chính thức là thành viên của Ma Thiên Các.
“Lão tứ, truyền tin này cho lão thất biết.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đồng môn vốn nên nhận biết lẫn nhau.
Lục Châu tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, bản toạ muốn bế quan năm tháng. Trong khoảng thời gian này, các đệ tử Ma Thiên Các không thể tuỳ tiện ra ngoài.”
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc.
Các chủ đã có tu vi cửu diệp, sao còn phải bế quan? Chẳng lẽ đã mạnh lại càng muốn mạnh hơn?
Đúng, nhất định chính là như vậy.
“Cẩn tuân dụ lệnh của Các chủ.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh sư phụ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Các ngươi lưu lại, những người khác giải tán đi.”
Ngoại trừ đám đồ đệ, những người còn lại đều lục tục rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu bước xuống bậc thềm, ánh mắt đảo qua đám đồ đệ trước mặt.
“Trong khoảng thời gian vi sư bế quan, các ngươi phải chăm chỉ tu luyện thật tốt.”
“Đồ nhi cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”
Lục Châu biết nói như vậy chưa đủ, nhiệm vụ nghiêm sư xuất cao đồ không hề dễ làm, bắt buộc chúng đồ đệ phải tu hành nghiêm khắc, bèn nói thêm:
“Khi vi sư xuất quan sẽ khảo hạch các ngươi. Nếu phát hiện có người lười biếng muốn qua mặt sẽ nghiêm trị không tha.”
Toàn thân đám đồ đệ run lên. Loại cảm giác không nghe lời là bị đánh cho tơi bời khi xưa lại trở về!
Thấy đám đồ đệ không dám hó hé một câu, Lục Châu lại nói tiếp: “Hải Loa mới gia nhập sư môn, các ngươi nhớ chăm sóc hướng dẫn tiểu sư muội cho tốt.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng đột ngột quỳ xuống dập đầu, trán đập xuống đất nói: “Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện… Tiểu sư muội mới gia nhập sư môn, đồ nhi thân là sư huynh nhất định sẽ giúp đỡ muội ấy hết lòng, giải sầu cho sư phụ người!”
Các đồ đệ khác: “. . .”
Lão bát tuy là không biết xấu hổ nhưng thời điểm then chốt lại vẫn cần hắn ra mặt.
Lục Châu gật đầu hài lòng. “Rất tốt.”
“Sư phụ, sao đột nhiên người lại muốn bế quan?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi.
Các đồ đệ khác cũng rất tò mò muốn biết chuyện này, ai nấy đều nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu lườm hắn. “Sao hả? Vi sư làm việc còn phải bẩm báo với ngươi?”
Chư Hồng Cộng vội vàng dập đầu nhận tội: “Đồ nhi không dám! Đồ nhi biết sai.”
Sau đó hắn còn cương liệt giơ tay tát vào mặt mình một cái vang dội.
Các đồ đệ khác: “. . .”
“Mang đồ hình trận văn trên cỗ quan tài ra đây.”
“Vâng.”
Lúc này Lục Châu mới đứng lên, phất tay nói: “Không còn chuyện gì khác thì giải tán đi.”
“Cung tiễn sư phụ.” Đám đồ đệ đồng loạt khom người.
Lần này Lục Châu không trở về Đông Các mà là đi vào mật thất.
Vừa bước vào trong, Lục Châu bắt đầu kiểm tra tình hình mật thất.
Sau khi được sửa chữa, mật thất đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, thậm chí còn có vẻ kiên cố hơn trước đây một chút. Lục Châu ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn.
Không bao lâu sau Đoan Mộc Sinh đã mang đồ hình trận văn tới, sau đó cung kính rời đi.
Lục Châu cẩn thận quan sát đồ hình trận văn. “Quả nhiên không hề khác biệt so với trận văn trên khôi giáp.”
Vẽ lại trận văn chỉ là chuyện đơn giản, khó là ở chỗ thao túng được loại trận văn cực kỳ phức tạp này, trình độ khống chế nguyên khí cần phải cao hơn cảnh giới bát diệp.
“Người này rốt cuộc đến từ đâu?”
Lục Châu lại nhớ tới những dòng ghi chú trên quyển điển tịch, thầm than. Thật sự không thể lên cửu diệp sao?
Cho đến bây giờ Lục Châu vẫn không dám xác định.
Dù đã có phương pháp trảm kim liên, đã có kinh nghiệm tấn thăng cửu diệp của Vân Thiên La, nhưng Lục Châu vẫn không thể xác định trăm phần trăm cửu diệp thật sự tồn tại. Dù sao Lục Châu cũng chẳng phải là cửu diệp.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu lắc đầu vứt bỏ mọi tạp niệm.
Nghĩ mấy chuyện vô dụng này, chẳng bằng tập trung lĩnh hội Thiên thư.
Lục Châu mở giao diện Thiên thư ra, ấn vào Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống. “Sử dụng.”
Vừa mặc niệm một tiếng, tấm Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống đã biến thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người Lục Châu, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn gì nữa.
Lúc này Lục Châu mới chú ý thấy ngoại trừ mục Thiên thư ra thì giao diện Hệ thống đã biến thành màu xám.
Bên cạnh đó còn xuất hiện một thanh tiến độ với dòng chữ: đang trong quá trình thăng cấp…
Lục Châu nhìn về phía giao diện Địa Tự Quyển, ấn tượng đầu tiên của hắn chính là xem không hiểu. Hắn chẳng nhận ra một tự phù nào trong đó.
Nhưng nhờ kinh nghiệm lĩnh hội Nhân Tự Quyển nên Lục Châu hít sâu một hơi, cố gắng nhét những tự phù kia vào trong óc. Hiểu hay không không quan trọng, cứ xem như là mình hiểu đi!
Một lát sau, Lục Châu tiến vào trạng thái vô ý thức. Không có âm thanh, không có cảm giác, cả thế giới đều đã bị ngăn cách bên ngoài.
Trên người Lục Châu bắt đầu xuất hiện từng điểm tinh quang màu xanh lam…
. . .
Phủ tướng quân, Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai tay cầm tình báo thản nhiên bước vào đại sảnh, xem ra tâm tình không tệ.
Thấy biểu tình của Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải hỏi: “Hiền đệ có tin tức tốt gì mà vui vẻ như thế?”
“Đúng là có mấy tin tức tốt.”
Tư Vô Nhai đáp. “Tin thứ nhất, tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung đã bị tam sư huynh dùng một chiêu đánh giết, chuyện này đã truyền đi khắp tu hành giới.”
“Tam sư đệ dũng mãnh phi thường như vậy?” Vu Chính Hải kinh ngạc hỏi.
Tư Vô Nhai kể lại việc thái tử Lưu Chấp cấu kết với Lận Tín, sau đó phân tích:
“Sư phụ ra tay phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái, đối với U Minh Giáo mà nói thì đây là chuyện tốt.”
Vu Chính Hải khẽ gật đầu. “Đúng vậy.”
Chương 603 Vô đề
“Chuyện thứ hai, tại Dự Châu, dưới trướng thống lĩnh Quý Thanh Thanh nay chỉ còn có bốn tên phó tướng. Vị cao thủ thần bí kia đã ghi tên toàn bộ bọn hắn vào bản danh sách tử vong của mình, hiện tại lòng quân Dự Châu rất bàng hoàng. Xem ra thời cơ để U Minh Giáo xuất thủ đã đến.” Tư Vô Nhai nói.
Nghe vậy Vu Chính Hải thở dài đáp: “Anh hùng hào kiệt bậc này lại ở trong bóng tối trợ giúp chúng ta, nếu không kết giao được thì thật là đáng tiếc.”
“Đại sư huynh cần gì phải tiếc nuối. Cao nhân có cá tính và sở thích của cao nhân, nếu đó là chuyện có lợi cho chúng ta vậy thì cứ mặc kệ hắn đi thôi.”
“Nói đúng lắm.” Vu Chính Hải gật đầu.
“Tin tốt thứ ba là…. Chúng ta có thêm một tiểu sư muội rồi.” Tư Vô Nhai cười nói.
Vu Chính Hải sửng sốt, cau mày nói: “Thêm một tiểu sư muội?”
“Mới đầu đệ cũng không tin, nhưng phi thư do tứ sư huynh gửi, không muốn tin cũng không được.”
Tư Vô Nhai đưa bức phi thư cho Vu Chính Hải rồi tiếp tục nói:
“Tên thật của tiểu sư muội là gì không ai biết, chỉ biết hiện tại muội ấy tên Hải Loa, tinh thông âm luật, am hiểu thú ngữ, là Thông Huyền cảnh trời sinh, đã mở Ngũ khiếu, có thể ngưng khí thành cương… đại sư huynh đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, không sai, muội ấy chính là tiểu cô nương bị tế sống trên tế thiên đài.”
“. . .”
Thiên phú mạnh mẽ đến vậy khiến Vu Chính Hải cũng phải giật mình. Hắn ngồi xuống đọc kỹ bức phi thư rồi lầm bầm: “Tuổi đã cao còn có sức đi thu đồ đệ?”
Tư Vô Nhai nhún vai: “Sư phụ đột phá cửu diệp, thọ mệnh đã gia tăng không ít nên mới có tinh lực thu đồ. Hơn nữa trong phi thư tứ sư huynh có nói sư phụ đã hạ nghiêm lệnh bắt các đệ tử khắc khổ tu hành, không được tự ý rời khỏi Ma Thiên Các.”
Thân thể Vu Chính Hải khẽ run lên như vừa nhớ tới một hồi ức không mấy tốt đẹp.
“Hầy… lớn tuổi rồi lại thích làm lão sư tốt. Cũng được, ai bảo lão nhân gia người là cửu diệp. Sư phụ nói gì thì chính là nấy. Hải Loa… chỉ mong muội ấy cũng đáng yêu hiền lành như cửu sư muội.”
. . .
[Ting — dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Lục Châu đang đắm chìm trong trạng thái vô ý thức, có lẽ cũng chẳng bận tâm đến tiếng thông báo này.
. . .
Tư Vô Nhai lại lắc đầu nói: “Nhưng đệ luôn cảm thấy nha đầu này có hơi kỳ dị.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Thông Huyền cảnh trời sinh, tinh thông âm luật… đại sư huynh tin được không?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Thật đúng là có vẻ quái dị. Hiền đệ có kiến giải gì không?”
“Lúc trước khi đệ quay về Ma Thiên Các từng bước vào phòng của sư phụ, thấy trên tường có treo một bức tranh chữ 'hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời'.”
Nói xong Tư Vô Nhai quay sang phẩy tay với tên thuộc hạ. “Mang bút mực giấy nghiên tới.”
Không bao lâu sau tên thuộc hạ đã mang đồ tới. Tư Vô Nhai nâng bút chấm mực, viết xuống mười chữ này ở một bên, bên còn lại viết ra tên của các đồng môn.
“Đại sư huynh, mời xem.”
Vu Chính Hải nhìn vào tờ giấy trên bàn: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Từ (Thử) Diên Nhi, Hải Loa.
“Lại còn có trò này?” Vu Chính Hải kinh ngạc há hốc mồm.
“Cho nên đệ hoài nghi, từ lúc bắt đầu sư phụ lão nhân gia người đã muốn thu mười đồ đệ.” Tư Vô Nhai nói.
“Không đúng.” Vu Chính Hải nâng tay chỉ vào tên Hải Loa. “Nếu thật như đệ nói thì tại sao tên nha đầu Hải Loa không có chữ ‘Thời’?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đệ đã hỏi Hoa Trọng Dương, nha đầu này đơn thuần ngây thơ, nàng thậm chí không biết mình tên là gì.”
Hai mắt Vu Chính Hải toả sáng: “Chẳng lẽ… nha đầu này là con tư sinh của sư phụ bị lưu lạc bên ngoài?”
Khụ khụ khụ.
Tư Vô Nhai suýt chút nữa bị sặc vì câu nói này của Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải nói: “Hiền đệ đừng bất ngờ, vi huynh chỉ nói đùa thôi mà.”
Cũng may sư phụ không có ở đây, nếu người nghe được lời này sẽ đánh bọn hắn một trận tơi bời. Nói xấu sau lưng sư phụ không phải là tác phong của Tư Vô Nhai.
“Đệ đã điều tra trong rất nhiều điển tịch và sách sử, kể cả các danh tác của các bậc tiên hiền lưu lại đều không tra ra được lai lịch câu thơ này. Với khả năng thơ từ nửa câu bẻ đôi cũng không biết của sư phụ thì sao có thể viết ra câu thơ kinh diễm như vậy?” Tư Vô Nhai nghi hoặc nói.
Vu Chính Hải chắp tay. “Đại thiên thế giới không thiếu chuyện lạ. Thời kỳ đỉnh phong sư phụ đã đi du lãm khắp cửu châu tứ hải, nghe được không ít kỳ văn dị sự, từ đó biết được một số câu thơ văn hiếm thấy cũng là bình thường.”
Tư Vô Nhai gật đầu. Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
“Hiền đệ, tình hình hiện nay có vẻ khả quan, chúng ta nói chính sự đi…”
Vu Chính Hải không mấy hứng thú với thi từ, hắn tán gẫu mấy chuyện này cũng chỉ vì chiều theo ý Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bèn dẹp mấy suy nghĩ này sang một bên, mở bản đồ cửu châu ra. “Chỉ còn nửa năm… vậy phải hành động nhanh. Đệ cảm thấy tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”
Lời nói kinh người. Vu Chính Hải hoàn toàn không ngờ tới. “Gấp như vậy sao?”
“Xuất kỳ bất ý, kẻ địch sẽ không kịp phòng bị.”
“Tốt!”
Vu Chính Hải bước lên trước vỗ vai Tư Vô Nhai. “Lời hiền đệ nói rất hợp ý ta!”
. . .
Trong gian phòng của phủ tướng quân tại Dự Châu.
Một vị nữ tử khí thế hiên ngang đang đứng trước gương chỉnh trang. Búi tóc cao giấu trong khôi giáp, bội kiếm đeo bên hông, chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn ngũ quan cân đối.
“Quý tướng quân, ngài đúng là bậc cân quắc tu mi không thua gì đấng mày râu. Việc thủ hộ Dự Châu chỉ có thể dựa vào ngài.” Người bên cạnh vỗ mông ngựa nói.
Vị nữ tử này chính là một trong bát đại thống lĩnh, vị nữ tử duy nhất trong số đó, Quý Thanh Thanh.
Quý Thanh Thanh khinh thường nói: “Ngươi cho rằng Dự Châu có thể thủ vững?”
Tên phó tướng kia vội quỳ một gối xuống. “Tướng quân, ngài là chỗ dựa của chúng ta. Ngài nhất định phải kiên định…”
“Nói nhảm.”
Chương 604 Vô đề
Quý Thanh Thanh nhíu mày, tay đặt trên bội kiếm. “Bát đại phó tướng còn chưa khai chiến đã chết hết bốn người. U Minh Giáo hiện nay như mặt trời giữa ban trưa, ta làm sao cản được?”
“Chuyện này…” Tên phó tướng ấp úng. “Chưởng môn Tiêu Sơn của Thái Hư Học Cung mang theo một ngàn đệ tử đến chi viện Dự Châu, có thể hỗ trợ một phần nào cho Tướng quân.”
“Thôi đi.” Quý Thanh Thanh nâng tay ngăn lại, không muốn nói tiếp.
. . .
Đêm xuống.
Tại cổng thành phía tây.
Một chiếc phi liễn màu đen cực lớn chậm rãi di chuyển trên bầu trời, mà tại Dự Châu Thành lại hoàn toàn yên tĩnh.
Một số tu hành giả trong thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
“Đó là cái gì?”
“Phi liễn?”
Bóng tối bao trùm đến mức tầm nhìn không rõ, mọi người đưa tay dụi mắt, sau đó mở to mắt nhìn…
Từ trong phi liễn bay ra một thanh đao.
Thanh đao kia hiện ra quang hoa nhàn nhạt, sau đó hào quang đột nhiên toả sáng, đao cương bành trướng, chỉ trong giây lát đã lớn lên gấp mười lần.
Một vòng tròn lốc xoáy bắn ra, khi hạ xuống Dự Châu Thành lại mang theo chi chít tinh mang.
Đây chính là đao pháp thành danh của Giáo chủ U Minh Giáo, Đại Huyền Thiên Chương Huyền Thiên Tinh Mang.
“Không xong! U Minh Giáo đến rồi!”
Ầm!
Khói báo động còn chưa kịp đốt lên, một chiêu Đại Huyền Thiên Chương đã phá vỡ cổng thành phía tây. Hàng vạn giáo chúng U Minh Giáo lập tức vọt vào.
Tiếng la hét vang lên rung trời.
Trên phi liễn, Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
“Hiền đệ, đệ cảm thấy thế nào?”
“Đao pháp của đại sư huynh thật kinh tâm động phách, khiến người thán phục.” Tư Vô Nhai kinh ngạc nhìn chiêu Đại Huyền Thiên Chương vừa rồi.
Tu hành giả U Minh Giáo nhanh chóng tràn vào Dự Châu Thành, phàm là gặp phải quân thủ thành đều thẳng tay giết chết.
Phi liễn từ từ tiến lên, thế như chẻ tre.
. . .
Trên bầu trời thành nam, giữa màn đêm đen có một thân ảnh lăng không đứng khoanh tay quan sát tình hình bên dưới.
Hắn nhìn về phía thành tây, lắc đầu lẩm bẩm: “Đao pháp vụng về, huyễn kỹ nhàm chán, hiệu quả chém giết có hạn, chỉ được cái đẹp mắt.”
Hắn tiếp tục quan chiến nhưng không có ý định tham dự vào. Bởi vì những tu hành giả thủ thành kia… quá yếu.
Yếu ớt đến mức chẳng chút thú vị, không thể khiến hắn cảm thấy có một chút hứng thú nào.
Chờ một lúc, hắn thấy có khoảng ngàn người kết thành một đội lăng không bay tới.
Có lẽ vì vị trí hắn đứng quá tối tăm, lại thêm bộ thanh bào tiệp màu với bầu trời đêm nên đám người này không hề thấy hắn.
“Suỵt.” Người cầm đầu giơ tay lên.
“Chưởng môn, làm sao bây giờ?”
“Tránh né mũi nhọn. Chúng ta đi vòng, rời khỏi Dự Châu tập kích Kinh Châu.”
Đám người gật gật đầu.
“Không ngờ Vu Chính Hải lại cường đại như vậy. Tránh đi đúng là biện pháp tốt.”
Một bộ phận cao thủ hạch tâm của U Minh Giáo đang ở Lương Châu để đề phòng dị tộc.
Kinh Châu vốn là nơi Vu Chính Hải tự mình toạ trấn, nay bọn hắn công kích vào đương nhiên nơi đó trống rỗng không có ai phòng thủ.
“Cơ lão ma huỷ Thái Hư Học Cung của ta, thù này không báo thề không làm người.”
Vừa dứt lời, trên đầu đám người đột nhiên truyền tới một thanh âm.
“Thật xin lỗi.”
“Ai đó?!”
Chưởng môn Tiêu Sơn giật bắn mình, ngẩng đầu lên. Lúc này bọn hắn mới nhìn thấy một vị thanh bào kiếm khách đang lơ lửng trên bầu trời đêm.
Vụt!
Một thanh kiếm toát ra quang mang đỏ rực bay ra từ sau lưng thanh bào kiếm khách. Thanh kiếm từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám… chỉ trong tích tắc kiếm cương đã chằng chịt khắp bầu trời.
Ông ——
Pháp thân xuất hiện!
Một toà pháp thân không kim liên mang theo ngàn vạn kiếm cương xạ kích về phía đám người Thái Hư Học Cung.
Vù vù vù!
Kiếm cương đâm vào lồng ngực ngàn tên đệ tử dễ dàng như đâm đậu hũ. Gần như không gặp chút lực phản kháng nào.
Tiêu Sơn gọi ra pháp thân, lăng không bay lên muốn ngăn trở kiếm cương.
Nhưng khi hắn vừa bay lên, Ngu Thượng Nhung khẽ cười nhạt một tiếng, tay nắm Trường Sinh Kiếm dậm chân bước về phía trước.
Hư ảnh hiện lên, trên lưỡi kiếm quanh quẩn năm mảnh liên diệp. Người còn chưa tới, liên diệp đã tấn công trước.
Năm mảnh liên diệp sắc bén cắt vụn cương khí hộ thể của Tiêu Sơn, Trường Sinh Kiếm theo sát phía sau đâm tới.
Xoẹt ——
Đan điền khí hải của Tiêu Sơn bị chém nát.
Tiêu Sơn cảm giác vùng bụng mình trở nên mát lạnh, tâm hắn chìm vào đáy cốc, hét lên một tiếng: “Cùng chết đi!”
Oanh!
Ngu Thượng Nhung đứng mũi chịu sào, cảm giác cương khí ập thẳng vào mặt mình. Hắn nâng kiếm lên, kiếm ảnh như dời sông lấp biển.
Khoảnh khắc kiếm trảm ma thiền lại lần nữa xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực ứng phó tình hình trước mắt, từng kiếm huy động đều vô cùng nghiêm túc cẩn trọng. Bóng kiếm như gió vạch xé bầu trời.
. . .
Trên cự liễn U Minh Giáo, Vu Chính Hải nhìn về phía thành nam.
Dưới bóng đêm mịt mù, hắn không thể nhìn rõ chiêu thức và thân ảnh của đối phương, nhưng pháp thân khổng lồ kia thì lại rất bắt mắt.
“Pháp thân sáu trượng không có kim liên?” Vu Chính Hải ầm thầm kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc về tu vi của đối phương, mà là sau khi trảm kim liên lại có thể trùng tu tới ngũ diệp, tốc độ tu hành này quả thực khiến người ta phải sợ hãi.
“Đại sư huynh, đó là kiếm cương, đối phương rất có thể là cao thủ kiếm đạo vẫn luôn ẩn trong bóng tối trợ giúp chúng ta.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải nghe vậy, hai mắt toả sáng, vội vàng nói: “Nếu thật là hắn, vi huynh nhất định phải đến nhìn một chút. Hiền đệ, vi huynh đi một lát sẽ quay lại.”
Nói xong Vu Chính Hải đã vội vã tung người bay ra ngoài.
Tư Vô Nhai vội vàng tóm lấy cánh tay Vu Chính Hải, nói nhanh: “Đại sư huynh, xin lấy đại cục làm trọng.”
Hiện tại U Minh Giáo muốn thuận thế đánh hạ Dự Châu. Thế cục tuy có vẻ có lợi cho U Minh Giáo nhưng Thần Đô có rất nhiều cao thủ, không ai chắc chắn sẽ không có một vị cao thủ nào đó đột ngột nhảy ra.
Đến lúc đó, nếu bát diệp Vu Chính Hải không toạ trấn ở đây thì rất có thể sẽ bị lật bàn. Bát đại thống lĩnh Thần Đô và các cao thủ Nho môn không phải là đèn đã cạn dầu.
Chương 605 Vô đề
Vu Chính Hải khẽ thở dài một tiếng. “Hầy… thật là đáng tiếc. Hoa Trọng Dương.”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi đi hiệp trợ vị bằng hữu này, nếu có thể, bản Giáo chủ muốn được cùng hắn nâng cốc chuyện trò, không say không về.” Vu Chính Hải nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hoa Trọng Dương nhảy khỏi phi liễn, pháp thân thất diệp xuất hiện không chút do dự.
Thấy pháp thân khổng lồ trên đầu, đám tu hành giả thủ thành đều bỏ chạy trối chết, sợ hãi đến mức hồn muốn lìa khỏi xác. Chỉ là mục tiêu của Hoa Trọng Dương không phải bọn hắn mà là thành nam.
Ngu Thượng Nhung ở thành nam liếc mắt nhìn về phía pháp thân thất diệp ở đằng xa đang lao vùn vụt tới, lắc đầu nói: “Không thú vị.”
Hắn cố ý giảm tốc độ kiếm cương lại.
Phanh phanh phanh! Cương khí mênh mông của Tiêu Sơn đập vào người Ngu Thượng Nhung khiến hắn bay ngược ra sau.
“Tiền bối!” Hoa Trọng Dương không khỏi kinh hô, không kịp nhìn rõ ràng gương mặt Ngu Thượng Nhung.
Cho dù Hoa Trọng Dương là Nguyên Thần cảnh thất diệp nhưng cũng không dám làm càn trước mặt ngũ diệp đã trảm kim liên. Một tiếng ‘tiền bối’ này là tôn trọng lớn nhất dành cho đối phương.
Ngu Thượng Nhung mượn lực lùi lại, pháp thân tiêu tán, thân ảnh nhoáng lên bay về phía rừng cây bên ngoài toà thành.
Hoa Trọng Dương quát lên một tiếng: “Mở ——”
Pháp thân thất diệp bành trướng, nguyên khí bạo động đầy trời đều bị pháp thân xua tan.
Pháp thân thu hồi. Hoa Trọng Dương liếc mắt nhìn Tiêu Sơn đang rơi xuống.
“Tiêu Sơn của Thái Hư Học Cung? Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại mò vào! Xem ra giáo huấn của Cơ tiền bối không khiến ngươi nhớ kỹ!”
Hai tay Hoa Trọng Dương kết hợp tạo thành thủ thế, mấy đạo chưởng ấn đánh về phía Tiêu Sơn.
Ầm!
Bị chưởng ấn nện thẳng vào ngực, Tiêu Sơn rơi xuống đập mạnh xuống đất tạo thành một hố to.
Hoa Trọng Dương không thèm nhìn hắn lấy một cái, lập tức xoay người bay về phía rừng cây.
Trong rừng cây cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ nguyên khí lưu đãng tràn ngập trong không trung thì không còn thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa.
“Tốc độ thật nhanh.” Hoa Trọng Dương lăng không lơ lửng, cẩn thận quan sát khu rừng rồi do dự một chút, quyết định không tiến sâu vào bên trong.
Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Giáo chủ của chúng ta cực kỳ thưởng thức tiền bối, ngài lệnh cho ta tới mời tiền bối ghé thăm U Minh Giáo một lần, mong tiền bối nể mặt.”
Thanh âm truyền đi. Trong khu rừng vẫn vô cùng yên tĩnh không có tiếng đáp lời.
Hoa Trọng Dương hiểu được đối phương là cao nhân, cứ tiếp tục đuổi theo cũng không làm được gì.
“Tiền bối kiếm thuật cao siêu, so với nhị tiên sinh Ma Thiên Các chỉ có hơn chứ không kém. Hôm nay không được gặp mặt thật là đáng tiếc. Vãn bối xin cáo từ.”
Hoa Trọng Dương lách mình rời đi. Trong rừng vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Sau một lúc lâu, Hoa Trọng Dương lại xuất hiện trên không trung, mắt nhìn bốn phía.
“Đi thật rồi?”
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ thở dài, xoay người bay về Dự Châu Thành.
Trong rừng cây tĩnh lặng, phía sau một cây đại thụ, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm, khẽ thì thầm: “Diễn xuất vụng về, thủ đoạn nhàm chán.”
Nói xong hắn chậm rãi nâng tay vuốt ngực, lắng lại nguyên khí đang rối loạn trong đan điền khí hải.
Ngũ diệp rốt cuộc cũng chỉ là ngũ diệp. Có thể chém nát đan điền khí hải Tiêu Sơn lại toàn thân thoát ra đã là quá sức kinh người.
Cũng bởi do hắn đã quen với phong thái và cách làm việc của bát diệp nên mới lố tay. Ngu Thượng Nhung cầm chặt Trường Sinh Kiếm trong tay, mỉm cười tự nhủ:
“Không cần lo lắng, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay lại trạng thái đỉnh phong.”
. . .
Hoa Trọng Dương quay về phi liễn, khom người bẩm báo với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, thuộc hạ không thể đuổi kịp, vị cao thủ thần bí kia… hành động quá nhanh.”
Vu Chính Hải không vui nói: “Trọng Dương, gần đây ngươi làm việc càng ngày càng qua loa. Có phải bản Giáo chủ đã đối xử tệ với ngươi?”
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ… vô năng.”
Tư Vô Nhai lên tiếng nói đỡ:
“Đại sư huynh, việc này không trách Trọng Dương huynh được. Cao nhân có thể trùng tu tới ngũ diệp sao có thể bị đuổi kịp đơn giản như vậy?”
Vu Chính Hải gật đầu. “Hiền đệ nói có lý.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương cũng khổ sở lắm...
Khoảng thời gian này đúng là hắn đang gặp vận xui tám đời. Nhiệm vụ tế thiên đài thất bại thì thôi đi, hắn lại còn ngu ngốc dẫn Cơ tiền bối đến phân đà U Minh Giáo, để ngài ấy hung hăng đánh Giáo chủ một phen. Nay hắn thậm chí không đuổi kịp một vị tu hành giả ngũ diệp, Giáo chủ mắng hắn chẳng sai chút nào.
Vu Chính Hải đỡ Hoa Trọng Dương dậy. “Vất vả cho ngươi rồi.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương khẽ động, vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám.”
Tư Vô Nhai đột nhiên chỉ tay về phía kiến trúc bên dưới. “Đại sư huynh, đã đến phủ tướng quân.”
Lúc này giáo chúng U Minh Giáo đã bao vây phủ tướng quân. Theo suy đoán của bọn hắn, lẽ ra Quý Thanh Thanh phải ra ứng chiến từ lâu, chẳng hiểu sao lại vẫn chưa chịu xuất hiện.
Không bao lâu sau, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng lăng không bay lên, khom người bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ, trong phủ tướng quân không có một ai.”
“Không có người?” Vu Chính Hải nhíu mày.
Tư Vô Nhai suy tư một chút rồi nói: “Rất thức thời, chẳng trách chúng ta đánh chiếm thuận lợi như vậy. Quý Thanh Thanh đã từ bỏ Dự Châu từ sớm, suốt đêm chạy trốn.”
Tinh thần Vu Chính Hải cực kỳ phấn chấn. Các giáo chúng đứng trên phi liễn đồng loạt khom người hô lên:
“Chúc mừng Giáo chủ đánh hạ Dự Châu.”
. . .
Sáng hôm sau.
Phía bắc Dự Châu, trong một rừng trúc.
Một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh đang ngồi tĩnh toạ, xung quanh có bốn tên phó tướng đang đứng trông chừng.
“Tướng quân, Dự Châu đã thất thủ.”
“Đã biết.”
Quý Thanh Thanh cầm túi nước lên uống một ngụm rồi chậm rãi đứng dậy.
Nàng nhìn về phía Dự Châu, trên mặt không có một tia lưu luyến.
“Tướng quân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu xuất phát chưa?”
“Không vội, chờ một chút.” Quý Thanh Thanh nói.
“Chờ?”
Bốn tên phó tướng nghi hoặc không hiểu. Nếu đã từ bỏ Dự Châu thì nàng còn đang chờ đợi điều gì?
“Lâm trận bỏ chạy là tội chết… Tướng quân, thuộc hạ thật nghĩ mãi mà không rõ.”
“Chống cự chẳng có ý nghĩa gì.” Quý Thanh Thanh nói.