Đám tu hành giả đứng bên bờ biển vô cùng kích động.
Hoàng phu nhân điểm nhẹ mũi chân bay xuống. Các đệ tử đứng phía sau cầm dù theo sát nàng không rời.
Hoàng phu nhân đi tới bên bờ biển nhìn xuống thuỷ quái. Nó vẫn đang bơi vòng quanh trận pháp.
“Trận pháp đã bị con thuỷ quái này phá hỏng. Huyền Không đảo lơ lửng là nhờ trận pháp, bốn hòn đảo xung quanh lấy Huyền Không đảo làm trung tâm, nếu Huyền Không đảo không còn thì Bồng Lai đảo cũng sẽ biến mất.”
“Hoàng phu nhân, mau hạ lệnh đi.”
Một số tu hành giả không ngừng thúc giục. Thúc giục là thật, nhưng mục đích là gì chẳng lẽ Hoàng phu nhân nàng còn không hiểu rõ.
Nhưng nàng không thể hoảng loạn, cũng không thể đáp ứng bọn hắn.
Nếu không ai cứu giúp Huyền Không đảo mà trận pháp còn bị huỷ thì Bồng Lai đảo sẽ gặp nguy.
Lúc này, Mã Khánh lại cao giọng nói: “Theo ta thấy, chúng ta vẫn nên hỏi ý Cơ lão tiền bối xem sao.”
Tất cả mọi người tỉnh táo lại.
Một chiêu Cửu Tự Chân Ngôn đại thủ ấn vừa rồi vẫn khiến bọn hắn nghĩ mà phát sợ. Nghe được lời nhắc nhở, đám người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại nhìn về phía Lục Châu.
Đây thật sự là vị đại lão của Ma Thiên Các?
Mặc kệ kết quả của Thái Hư Kính, Mã Khánh vẫn một mực nhận định đây chính là tổ sư gia Ma Thiên Các.
Ai mà tin người này chỉ là Nguyên Thần cảnh nhị diệp thì kẻ đó nếu không bị úng não thì cũng là đầu óc có bệnh.
Nhị diệp có thể tiện tay miểu sát đại trưởng lão Thái Hư Học Cung?
Có thể sao?
Mã Khánh là trưởng lão Thanh Vân Kiếm Phái, lời nói cũng có trọng lượng hơn người khác một chút.
Lục Châu đột nhiên vươn tay ra. “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý liền đặt Thái Hư Kính vào lòng bàn tay sư phụ.
Quang mang biến mất.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám đệ tử Thái Hư Học Cung khiến bọn hắn sợ hãi lui hết về sau.
Ngay cả trưởng lão Tưởng Lễ Trí cũng không chịu nổi một chưởng của người ta, bọn hắn bây giờ khác gì cá nằm trên thớt. Chỉ là bọn hắn vẫn rất nghi hoặc… Vì sao Thái Hư Kính lại hiện ra kim liên nhị diệp?
Tất cả mọi người đều nghĩ mãi không hiểu điểm này. Thái Hư Kính không thể nào là đồ giả.
Lục Châu trầm giọng nói: “Từ nay về sau Thái Hư Kính thuộc về Ma Thiên Các.”
“. . .”
Từng câu từng chữ vô cùng khí phách.
[Ting — thu hoạch được Thái Hư Kính, chủ nhân: Lận Tín, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể nhận chủ.]
Tuy đồ vật này không có tác dụng đề thăng chiến lực cho một cá nhân nào, nhưng nó là một món đồ chơi thú vị.
Lận Tín là tổ sư gia của Thái Hư Học Cung, nghe nói đã sắp đến đại nạn thọ mệnh nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức hắn đã chết, không biết hắn dựa vào thứ gì để duy trì sinh mệnh.
Thái Hư Kính có tác dụng rất đặc biệt, đồ tốt như vậy Lận Tín kiếm ở đâu ra?
Soạt!
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung đồng loạt quỳ xuống, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.
Ngay khi bọn hắn chuẩn bị mở miệng cầu xin tha thứ thì… ẦM! Huyền Không đảo lại hạ xuống.
“Lão tiền bối, bây giờ không phải lúc so đo với người Thái Hư Học Cung… Khẩn cầu lão tiền bối giúp Bồng Lai Môn chúng ta. Nếu Huyền Không đảo được cứu, ta nguyện hai tay dâng lên Bồng Lai Thiên Thư.”
Bồng Lai Thiên Thư?
Đám người xôn xao.
Nghe nói tổ sư gia Bồng Lai Môn nhờ có Bồng Lai Thiên Thư nên tu vi mới tịnh tiến nhanh như vậy, khiến cho địa vị của Bồng Lai đảo cũng tăng lên. Nhưng thiên thư này vô cùng khó hiểu, không ai có thể đọc hiểu nội dung bên trong. Sau khi tổ sư gia qua đời, Bồng Lai Thiên Thư được dùng làm bảo vật truyền thừa cho đến ngày nay.
Nói không ngoa, Bồng Lai Thiên Thư chính là chỗ dựa của Bồng Lai đảo.
Không ngờ Hoàng phu nhân lại nguyện ý lấy vật này ra tặng người.
“Huyền Không đảo sắp chìm xuống biển, Hoàng phu nhân đây là bất đắc dĩ mới làm như vậy… Có điều, Thiên thư chỉ có một bản, làm sao chia được hết cho tất cả mọi người?”
Lòng lang dạ thú rốt cuộc cũng hiện ra.
“Hoàng phu nhân đang cầu Cơ lão tiền bối, không phải cầu các ngươi đâu, đừng có tự mình đa tình nữa.”
“Lão tiền bối đúng thật là cao nhân, nhưng có phải là Cơ lão tiền bối hay không thì còn cần phải kiểm chứng lại. Ngươi hiểu biết quá ít về Thái Hư Kính, vật này rất bất phàm, có thể soi rõ mọi hư ảo huyễn cảnh trên thế gian này, tuyệt đối không thể sai lầm.”
“Thế Cửu Tự Chân Ngôn đại thủ ấn vừa rồi ngươi giải thích thế nào?”
“Cường giả bát diệp của đạo môn cũng có thể làm được.”
Đại Vô Uý Ấn của Phật môn, Cửu Tự Chân Ngôn ấn của Đạo môn, hay thậm chí Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo đều là đại thần thông thuật chỉ có bát diệp mới có thể thi triển. Đáng tiếc những chiêu thức này quá khó thi triển, lại tiêu hao khổng lồ nên có rất ít người sử dụng.
“Suỵt… đừng nói linh tinh, ta cảm thấy người ta là thật đó.”
“Các ngươi không muốn chết thì mau câm miệng. Đối với các ngươi mà nói thì bát diệp hay cửu diệp cũng chẳng khác gì đâu.”
“. . .”
Đều là người có thể dùng một bàn tay đập chết các ngươi. Ai cho các ngươi lá gan khinh thường cường giả bát diệp vậy?
Có người tin, có người không tin.
Nhưng Hoàng phu nhân chẳng quan tâm chuyện này. Nàng chỉ cần biết có người giúp nàng giải quyết vấn đề là được.
“Xin lão tiền bối chủ trì đại cục.” Hoàng phu nhân lại khom người nói.
Lục Châu nhìn về phía vị Hoàng phu nhân ung dung ưu nhã kia, khẽ nói: “Hoàng Thời Tiết có tu vi bát diệp, ngay cả hắn cũng không làm được, sao ngươi lại tin tưởng lão phu?”
Đám người cũng đưa mắt nhìn về phía Hoàng phu nhân. Nàng chỉ khom người khẽ đáp: “Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lục Châu nâng Thái Hư Kính lên, một cỗ nguyên khí nhàn nhạt tiến vào trong kính. Thái Hư Kính khúc xạ ra một tia kim quang.
Kim quang đảo qua đám người, phàm là người bị kim quang chiếu vào đều hiện lên bộ dáng pháp thân.
Đại đa số đều là pháp thân Thập Phương Càn Khôn, chỉ có một số người là Nguyên Thần cảnh nhất diệp, nhị diệp.
Có một số tu hành giả cố ý tránh né kim quang để ẩn tàng tu vi. Không ngoại trừ trong số đó có đại tu hành giả.
Mị lực của Bồng Lai Thiên Thư thật là lớn!
Cổ tay Lục Châu xoay chuyển, quang mang chiếu vào khu vực nước biển.
Thuỷ quái bơi dưới nước với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ầm!
Một hòn đảo ở phía đông nam phát ra âm thanh như xiềng xích vỡ vụn.
Cả toà Bồng Lai đảo chấn động, tất cả mọi người đều lảo đảo, suýt chút nữa không thể đứng vững.
Hoàng phu nhân nhíu mày nói: “Mang Thiên Thư tới.”
“Vâng.”
Chương 577 Vô đề
Rất nhiều tu hành giả trên đảo lộ vẻ chờ mong. Ai chẳng muốn được tận mắt nhìn thấy Bồng Lai Thiên Thư?
Không bao lâu sau, đệ tử Bồng Lai Môn cầm Thiên Thư trong tay, phi hành lướt tới rồi dừng lại trước mặt Hoàng phu nhân, quỳ một gối xuống trình lên: “Phu nhân.”
Hoàng phu nhân nói: “Nếu Bồng Lai đảo bị huỷ thì Thiên Thư cũng huỷ.”
Nàng nhấc tay truyền nguyên khí vào vỏ ngoài Thiên Thư. Đường vân đặc thù trên vỏ ngoài sáng lên.
“Động thủ!”
Trên bốn hòn đảo nhỏ bao bọc Huyền Không đảo đột nhiên vang lên tiếng còi, lập tức có ba đạo thân ảnh nhào về phía Hoàng phu nhân.
Ai quan tâm Bồng Lai Môn của ngươi?
Ai thèm cứu Bồng Lai Môn?
Hoàng phu nhân thầm hô một tiếng, quả nhiên! Bàn tay nhanh chóng đặt Thiên Thư vào hộp gấm khoá lại!
Mũi chân điểm nhẹ, Hoàng phu nhân lăng không bay lên, một cây dù sau lưng nàng bay tới.
Phanh phanh phanh!
Ba người kia lập tức bị đánh bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Những cây dù còn lại lăng không lơ lửng vây chung quanh nàng.
Hoàng phu nhân quả quyết ra lệnh: “Khai trận!”
Bốn hòn đảo xung quanh toả sáng, lấy Huyền Không đảo làm trung tâm hợp thành một trận pháp đặc thù giăng kín không trung.
Tầng bình chướng khổng lồ trông như lồng giam bao phủ tất cả mọi người.
Đám tu hành giả muốn động thủ ngẩng đầu nhìn lên tấm lưới trên đầu. Có kẻ cười điên cuồng.
“Có tác dụng gì đâu? Một khi Huyền Không đảo rơi xuống thì những trận pháp này cũng không còn ý nghĩa.”
Thậm chí còn có kẻ khom người nói với Lục Châu: “Lão tiền bối, Hoàng phu nhân giao cho ngài, những đệ tử khác giao cho chúng ta… Thiên Thư thuộc về ngài, thấy thế nào?”
Hoàng phu nhân lăng không quan sát, trên bốn hòn đảo xung quanh đã phát sinh chiến đấu.
Nàng xoay người nhìn về phía Mã Khánh. “Mã Khánh! Phu quân ta mời ngươi đến trợ giúp, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của?”
Mã Khánh trầm giọng nói: “Dừng tay cho ta! Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe lệnh!”
“Có đệ tử!”
“Bảo vệ Bồng Lai Môn!”
Hơn trăm kiếm tu Thanh Vân Kiếm Phái đồng loạt lăng không bay lên. Kiếm lao ra khỏi vỏ rồi đánh về phía đám người gây rối.
Hoàng phu nhân thấy thế, khom người nói: “Đại ân của Thanh Vân Kiếm Phái, Bồng Lai Môn ghi khắc không quên!”
“Hoàng phu nhân, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này.”
Nguy cơ của Bồng Lai đảo còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Không chỉ có Huyền Không đảo sắp chìm mà còn một đám lang sói đang chực chờ nhào tới cắn xé.
Mã Khánh lăng không hô to: “Kẻ nào dám động vào Bồng Lai Môn chính là tử địch của Thanh Vân Kiếm Phái chúng ta!”
Sóng âm nhộn nhạo truyền đi khắp năm hòn đảo.
Các đệ tử Bồng Lai Môn trên bốn hòn đảo nhỏ đều vô cùng sợ hãi. Nếu đảo lại chìm xuống thì bọn họ đều phải chết.
“Mã Khánh, ngươi bớt có giả nhân giả nghĩa. Muốn ăn mảnh một mình? Nghĩ thật hay ——”
“Ta sẽ chống mắt nhìn xem các ngươi chống cự được bao lâu!”
Đám tu hành giả ngoại lai đồng loạt rút đao kiếm chỉ về phía các đệ tử Bồng Lai Môn và Thanh Vân Kiếm Phái.
“Lão tiền bối, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bảo vật trong Bồng Lai đảo đều thuộc về chúng ta.” Hai tên tu hành giả đi đến trước mặt Lục Châu hối thúc.
Mã Khánh lo lắng nhìn về phía Lục Châu.
Hắn không quan tâm lập trường của người khác, hắn chỉ lo lắng vị Cơ lão tiền bối từ đầu đến cuối đều luôn hành sự khiêm tốn này. Lập trường của Cơ lão tiền bối sẽ quyết định tồn vong của Bồng Lai Môn!
Lục Châu nhíu mày nhìn về phía đám người ngoại lai, vuốt râu nói: “Lão phu có nói muốn thông đồng làm bậy cùng các ngươi à?”
Đám người giật mình.
“Lão tiền bối, chẳng lẽ ngài không muốn có được Bồng Lai Thiên Thư?”
Vừa dứt lời.
ẦM!
Huyền Không đảo lại rơi xuống mười mét!
Tầng bình chướng trên đảo đã trở nên vô cùng vặn vẹo. Rốt cuộc không chống đỡ được nữa, bình chướng nổ tung hoá thành từng mảnh nhỏ. Năng lượng như sao trên trời tán ra tứ phía.
Hoàng phu nhân biến sắc: “Nguy rồi!”
Lục Châu quay đầu dặn dò Tiểu Diên Nhi: “Diên Nhi, bảo vệ Hải Loa cẩn thận.”
“Vâng! Sư phụ cứ yên tâm!”
Hải Loa có Vân Thường Vũ Y, lại được Tiểu Diên Nhi bảo vệ, trừ phi có đại tu hành giả xuất hiện, nếu không chẳng ai có thể thương tổn đến các nàng.
Trong khoảnh khắc trận pháp bình chướng vỡ vụn, trong vùng hải vực xung quanh Bồng Lai đảo đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu hành giả lướt sóng phóng tới.
Từ trên cao nhìn xuống trông đông đúc và ồ ạt như một đàn kiến.
Hoàng phu nhân phóng lên cao quan sát, lúc này nàng mới phát hiện số lượng tu hành giả ngoại lai trên đảo chỉ là một phần rất nhỏ… Bình chướng vừa vỡ, các tu hành giả tiềm phục trong bốn hòn đảo xung quanh lập tức xuất hiện.
Từ bốn phương tám hướng xuất hiện không dưới mấy trăm người.
“Đệ tử Bồng Lai Môn nghe lệnh, cùng chung tay ngăn địch!”
“Vâng!”
Vô số cây dù bay lên thiên không rồi lao ra bốn phương tám hướng, bắt đầu chiến đấu.
Hoàng phu nhân nhìn về phía Huyền Không đảo, than nhẹ một tiếng: “Phu quân… ta chỉ có thể làm được đến thế!”
Huyền Không đảo vốn là một hòn đảo lơ lửng cách mặt nước biển hơn trăm mét, nay chỉ còn cách có hai mươi mét.
Trên đảo vang lên tiếng cười cuồng tiếu.
“Hoàng phu nhân, đừng oán trách người khác. Trên đời này làm gì có bằng hữu chân chính! Các huynh đệ, động thủ!”
Bồng Lai đảo luôn ngăn cách với ngoại giới, không qua lại với các tông môn khác. Nào có bằng hữu nào có thể đến trợ giúp bọn họ? Cho dù có thì cũng không ai dám chắc chắn vị “bằng hữu” này không đâm cho bọn họ một dao sau lưng.
Mã Khánh khom người nói với Lục Châu: “Cơ lão tiền bối… xin ngài xuất thủ!”
Mã Khánh biết lúc này chỉ còn mỗi Lục Châu có thể ngăn cơn sóng dữ. Cho dù là Hoàng Thời Tiết có ở đây cũng không tài nào thay đổi chiến cuộc.
Trên bốn hòn đảo nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau vang trời.
Đã bắt đầu xuất hiện thương vong.
Nhiều tu hành giả tu vi thấp bị đánh rơi xuống biển, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển.
Lục Châu đứng bên cạnh Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chỉ dựa vào thẻ đạo cụ và thần thông Thiên thư thì Lục Châu không có khả năng xử lý quá nhiều bầy lang sói như thế.
Hơn nữa… đám người này đều đã đỏ mắt, mất hết lý trí.
Trừ phi đám người này vừa vặn tụ tập cùng một chỗ để Lục Châu tung ra một chiêu thần thông Thiên thư tiễn cả đám lên đường… Nhưng điều này rất không thực tế.
ẦM!
Huyền Không đảo lại rơi xuống mười mét.
Chương 578 Vô đề
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, hòn đảo phương viên ngàn mét kia đã che khuất bầu trời! Khoảng cách quá gần khiến người ta cảm thấy khó thở.
Đám tu hành giả điên cuồng lao về phía Huyền Không đảo không chút kiêng kỵ.
“Mã Khánh, mang theo người của ngươi đến phía tây.” Lục Châu đột nhiên hạ lệnh.
Mã Khánh nghe vậy lập tức mừng rỡ, ngự không bay về phía tây.
Hoàng phu nhân đứng trên Huyền Không đảo, thần sắc có vẻ hờ hững.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên Huyền Không đảo. Đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói ——
“Hoàng phu nhân… phong thái vẫn như xưa nha!”
Lục Châu quay đầu nhìn lại, đó là một tu hành giả trung niên. Lục Châu không thèm nói gì, tung ra một chưởng.
Chưởng ấn màu xanh lam nhẹ nhàng bay ra đánh thẳng vào ngực tu hành giả trung niên kia. Hắn lập tức rơi thẳng vào trong biển.
Lục Châu vừa đi, Huyền Không đảo loạn thành một đoàn, chẳng ai còn phân biệt địch ta, chỉ biết điên cuồng cướp đoạt tài vật.
Lục Châu vẫn tiếp tục phi hành. Có thể không sử dụng tới thần thông Thiên thư thì không cần dùng. Lấy Nguyên Thần cảnh nhị diệp chém giết Thần Đình cảnh trở xuống không có lời.
Hoàng phu nhân cúi đầu nhìn xuống, thấy Lục Châu đang ngự không bay đến, nàng cả kinh.
Nàng không cách nào xác định lập trường của Lục Châu, bèn giơ Thiên Thư trong tay lên, cao giọng nói:
“Ta lặp lại lần nữa, một khi Huyền Không đảo chìm xuống biển, Thiên Thư này cũng sẽ bị huỷ ngay!”
Bồng Lai Thiên Thư nở rộ quang mang. Khắp nơi truyền đến tiếng tranh giành.
“Hoàng phu nhân, Thiên Thư là của ta!”
“Của ta!”
Mấy chục tên Thần Đình cảnh mang theo pháp thân Thập Phương Càn Khôn ngự không bay về phía Huyền Không đảo.
Nếu là trước kia, bọn hắn không có cơ hội tiến vào, nhưng hiện tại Huyền Không đảo đã mất đi bình chướng, hoàn toàn không còn năng lực phòng ngự.
Lục Châu nhíu mày, thật là phiền phức. Hắn chắp tay lại, lam quang hiện ra.
“Lui!”
Lấy Lục Châu làm trung tâm, từng đạo sóng âm hình tròn khuếch tán ra tứ phía. Đây là thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm.
Một chiêu âm công khiến mấy chục tên tu hành giả bay ngược ra sau, phun đầy máu tươi!
Đám người đứng từ xa quan sát lộ vẻ kinh hãi. “Bồng Lai Thiên Thư để cho lão!”
Đám tu hành giả không phải người ngu, nào ai có can đảm đi tranh đoạt Thiên Thư với cường giả bậc này.
Lục Châu bay tới Huyền Không đảo, dừng lại trước mặt Hoàng phu nhân rồi hờ hững vươn tay ra: “Đưa đây.”
Hoàng phu nhân sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng đờ.
Thấy nàng sợ hãi, Lục Châu khẽ nói: “Có lão phu ở đây, trời không sập được.”
Bàn tay già nua vươn ra trước mặt Hoàng phu nhân.
Nàng có phản ứng như thế cũng là bình thường. Lúc này đây nàng không cách nào phân biệt ai là địch ai là bạn.
Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn bốn hòn đảo nhỏ lúc này đã hỗn loạn không chịu nổi, hai mắt nhắm lại, một giọt nước mắt chảy ra, nàng đặt Bồng Lai Thiên Thư vào tay Lục Châu.
[Ting — thu hoạch được Địa Thư Khai Quyển, ban thưởng 3.000 điểm công đức.]
Quả nhiên là Địa Thư Khai Quyển!
Trong lòng Lục Châu khẽ động, bàn tay vỗ một cái. Địa Thư vỡ vụn, tửng mảnh giấy li ti bay lả tả đầy trời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thiên Thư bị huỷ rồi?
Hoàng phu nhân mở choàng mắt, run giọng hỏi: “Tại sao…?”
Lục Châu lười giải thích. Địa Thư Khai Quyển đã dung nhập vào Hệ thống, giữ lại vỏ ngoài sẽ chỉ làm hắn thêm vướng chân vướng tay.
ẦM!
Huyền Không đảo đã chìm vào nước biển!
Sóng biển ào ào đánh tới, Tiểu Diên Nhi tóm lấy Hải Loa đạp không bay lên. Lục Châu mở ra cương khí hộ thể ngăn cản nước biển chạm vào người.
Thế nhưng…
Một khắc khi Huyền Không đảo chìm xuống, lòng Hoàng phu nhân như tro tàn.
Điều này chứng tỏ… Bồng Lai đảo không còn hy vọng nữa. Mất đi hy vọng thì nàng còn sống để làm gì? Nàng còn mặt mũi đâu mà đi gặp phu quân?
Cũng được, thôi thì chấm dứt ở đây không còn vướng bận. Hoàng phu nhân than nhẹ một tiếng rồi không chống cự nữa.
Sóng biển ầm ầm đánh tới, một đạo chưởng ấn đánh nàng bay lên cao.
“Hỗn trướng!”
Hoàng phu nhân kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, thấy Lục Châu đứng trong cương khí hộ thể, nước biển đã che lấp người hắn.
“Lão tiền bối ——” Trong lòng Hoàng phu nhân rung động mạnh.
Từ bỏ là cảm giác kéo đến trong giây lát, mà hy vọng cũng thế. Lão tiền bối vì muốn cứu nàng mà mặc kệ an nguy của bản thân, nàng còn lý do gì để mà từ bỏ?
Hoàng phu nhân điều động nguyên khí, nhìn Huyền Không đảo đang dần chìm vào đại dương, suy nghĩ đến xuất thần.
. . .
“Huyền Không đảo hết rồi! Không bao lâu nữa toàn bộ Bồng Lai đảo sẽ chìm xuống! Nhanh lên!”
Mã Khánh và đám đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái ngự kiếm bay lên, quan sát bốn hòn đảo xung quanh.
“Đáng tiếc… ta đã dốc hết sức!”
“Xin lỗi Hoàng phu nhân… xin lỗi Hoàng đảo chủ!”
Hoàng phu nhân đã không còn quan tâm chuyện này, cướp được thì cứ cướp đi, dù sao cũng hơn là để bảo vật rơi xuống đáy biển.
Trên bầu trời, Hải Loa nhìn Huyền Không đảo đang từ từ chìm xuống, thầm nói: “Thuỷ quái…”
Tiểu Diên Nhi lại nghi hoặc hỏi: “Sư phụ làm sao đây?”
Nàng rất phân vân, vừa muốn xuống dưới cứu sư phụ nhưng lại không thể mặc kệ Hải Loa.
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh đứng gần đó bay vọt về phía hai người, mang theo kiếm cương đầy trời hội tụ đâm về phía Tiểu Diên Nhi ——
“Giết người Thái Hư Học Cung của ta, cướp đi Thái Hư Kính của ta, ta bắt đệ tử ngươi đền mạng!”
Đánh lén?!
Rốt cuộc có cao thủ không nhịn được nữa đã lựa chọn xuất thủ.
Đám tu hành giả gần đó cũng quay đầu nhìn sang rồi giật mình bừng tỉnh. Thì ra là vậy, một trưởng lão như Tưởng Lễ Trí sao có tư cách mang theo Thái Hư Kính, thậm chí còn can đảm chất vấn một vị lão tiền bối chứ?
“Cao thủ kiếm đạo Viên Trùng của Thái Hư Học Cung?”
Có người vừa nhìn đã nhận ra tuyệt kỹ độc môn của Viên Trùng.
Nghe nói người này có thành tựu về kiếm đạo từ khi còn rất trẻ, nhưng hắn hành sự khiêm tốn, làm việc không để lộ phong mang. Cũng có thể nói hắn là kẻ rất âm hiểm giảo hoạt, thường xuyên nấp ở một chỗ kín đáo rồi đánh ra một kích lôi đình khiến địch nhân không kịp trở tay.
Một chiêu này mang đầy đủ sắc thái của hắn.
Hai mắt Viên Trùng sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Diên Nhi. Nàng là nghé con không sợ cọp, lập tức vung Phạm Thiên Lăng ra ngăn trở ở phía trước.
Phanh phanh phanh!
Kiếm cương như vũ bão đánh vào Phạm Thiên Lăng, Viên Trùng đã dự liệu được, thản nhiên đạp lên Phạm Thiên Lăng để lao tới.
Chương 579 Vô đề
Ông!
Một toà pháp thân thất diệp xuất hiện, đám người lên tiếng kinh hô!
“Không ngờ Viên Trùng lại là cao thủ thất diệp!”
“Thái Hư Học Cung chuyến này lại cử ra đại tu hành giả!”
Vốn cho rằng Tưởng Lễ Trí là cao thủ mạnh nhất do Thái Hư Học Cung phái tới, sau khi Tưởng Lễ Trí bị một chưởng đánh chết thì Thái Hư Học Cung chẳng còn một ai đứng ra.
Không ngờ lại còn một vị cao thủ ẩn tàng.
Kiếm cương và Phạm Thiên Lăng đan xen vào nhau, Tiểu Diên Nhi chỉ mới có tu vi tam diệp, không tài nào địch lại cao thủ thất diệp.
Một chiêu đại thần thông thuật của Viên Trùng nhoáng lên, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng nàng, kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới.
“A…”
Tiểu Diên Nhi tung chưởng đẩy Hải Loa ra, che chắn cho tiểu muội muội.
“Diên Nhi tỷ tỷ!”
“Đừng sợ!”
Nàng thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ, bóng ảnh xuất hiện đầy trời, đồng thời khống chế nguyên khí giữ cho Hải Loa lơ lửng giữa không trung, đây đã là cực hạn của nàng.
“Nha đầu, chết đi!”
Kiếm cương đánh xuyên qua bóng ảnh Tiểu Diên Nhi, bóng ảnh tan biến, Viên Trùng tung ra một chưởng đâm thẳng vào Tiểu Diên Nhi.
Ầm!
Tiểu Diên Nhi bay ngược ra sau, nguyên khí trong cơ thể lăn lộn chực trào, đan điền khí hải hỗn loạn.
“Hả?” Viên Trùng nhíu mày. “Vậy mà không chết?”
Viên Trùng lại lao xuống lần nữa, kiếm cương hoàn toàn thoát ly khỏi tầm khống chế của Phạm Thiên Lăng. Vạn Kiếm Quy Nhất!
“Chỉ mong kiếp sau ngươi đầu thai vào chỗ tốt.”
Kiếm cương chằng chịt lao vọt về phía Tiểu Diên Nhi.
Ngay khi Tiểu Diên Nhi tưởng mình sẽ chết đến nơi, một loạt tán dù làm bằng giấy dầu đột nhiên xuất hiện ngăn trước mặt nàng, tán dù mở rộng thành một bức tường ngăn trở kiếm cương.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu lên. Trên không trung là một nữ tử ưu nhã đang từ từ hạ xuống. Ngàn vạn kiếm cương đều bị tán dù ngăn trở.
“Cẩm Y tỷ tỷ?”
Người vừa đến chính là Cẩm Y.
Lý Cẩm Y mỉm cười nhìn nàng. “Muội không sao chứ?”
“Không sao, ta vẫn ổn.” Tiểu Diên Nhi lập tức bay đến bên cạnh Hải Loa.
Vị cao thủ đột nhiên xuất hiện này khiến mọi người đổ dồn mắt nhìn tới. Hoàng phu nhân vừa thấy nàng lập tức mừng rỡ hô: “Cẩm Y!”
“Bái kiến sư nương.”
Sư nương?
Viên Trùng nhướng mày. “Nghe nói Hoàng Thời Tiết có mấy tên đồ đệ, người nào người nấy đều là cao thủ. Đáng tiếc, Hoàng Thời Tiết bế môn không giao tiếp với ai, không được lòng mọi người. Ngươi chính là thiên tài tán tu Lý Cẩm Y?”
(Chú thích: “tán tu” ở đây không phải là tu hành giả không có tông môn tông phái, mà là người tu hành sử dụng tán dù làm vũ khí nha mọi người. Từ “dù tu” nghe nó vô duyên quá nên mình vẫn giữ âm Hán Việt là “tán tu”.)
Lý Cẩm Y mỉm cười đáp: “Thì ra ta nổi tiếng như vậy.”
“Lý Cẩm Y, thời đại của Bồng Lai đảo đã không còn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hoàng Thời Tiết cũng chẳng đối xử quá tốt với ngươi, cần gì phải vì hắn mà bán mạng.” Viên Trùng nói.
“Một ngày là thầy, cả đời vẫn là thầy. Viên Trùng, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ đi.”
“Ha ha ha…” Viên Trùng cười ha hả. “Mở to con mắt ngươi ra mà xem ai mới là người nên từ bỏ?”
Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Huyền Không đảo đã chìm vào biển cả, trận pháp vỡ toang. Khắp nơi đều là cảnh tượng lộn xộn, trên bốn hòn đảo nhỏ xung quanh cũng loạn thành một nùi.
Có không ít tu hành giả tán tu nằm la liệt dưới đất. Đó đều là đồng môn của nàng.
Rốt cuộc nàng vẫn đến chậm một bước.
Không ngờ Bồng Lai đảo một thời huy hoàng, chỉ trong một đêm lại thành miếng thịt mỡ đặt trước miệng bầy lang sói.
Nhân lúc nàng còn đang ngây người, Viên Trùng đột nhiên bắn ra từng đạo kiếm cương.
Dù giấy lăng không xoay tròn, xạ kích ra cương ấn.
Cương khí hai bên va chạm mạnh rồi đồng thời lui lại!
Cương khí đọ sức cũng là so đấu tu vi. Cả hai đều là cao thủ thất diệp, kẻ tám lạng người nửa cân.
Một kiếm một dù khó phân thắng bại.
U ——
Đáy biển đột nhiên vang lên tiếng kêu kỳ quái thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hải Loa chỉ tay vào trong biển, hưng phấn kêu lên: “Thuỷ quái đến rồi!”
Mình cá vươn đôi cánh chim, tiếng kêu như chim uyên ương.
U —— —— ——
Thuỷ quái xông ra khỏi mặt biển. Điểm khác biệt so với lần trước là lần này nó tạo thành sóng lớn đánh ra tứ phía.
Lý Cẩm Y lập tức bung dù ngăn trở!
Hai tay Viên Trùng khống chế kiếm cương ngăn cản nước biển tiếp cận.
Tiểu Diên Nhi che chở cho Hải Loa, kinh ngạc nhìn thuỷ quái.
Thuỷ quái xem tất cả mọi người là địch nhân. Vì sao?
Phốc phốc phốc!
Đám tu hành giả cấp thấp không may mắn tránh khỏi, bị từng giọt nước biển đánh xuyên thủng lồng ngực.
“Đây…”
“Con súc sinh này còn biết giết người!”
Các tu hành giả đứng gần đó đều vội vã lùi lại! Tán tu Bồng Lai đảo cũng lùi về nơi xa đứng quan chiến.
Hoàng phu nhân ngự không bay lên quan sát thuỷ quái.
Lúc này, thuỷ quái xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không trung, hai cánh vỗ mạnh. Toàn thân nó đắm chìm trong quang hoa nhàn nhạt, sau đó nó vọt về phía Hải Loa đang lăng không lơ lửng trên bầu trời.
“Thuỷ quái giết người!”
“Thuỷ quái giết người!”
“Mau lui ra sau!”
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy thuỷ quái biết giết người. Lý Cẩm Y nhướng mày, ánh mắt phức tạp.
Nàng quay đầu trầm giọng nói với Tiểu Diên Nhi: “Lui lại.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay lùi về sau.
Lý Cẩm Y hỏi: “Sư phụ muội đâu?”
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi chợt vỗ đầu mình. “Đúng nha, sư phụ ta đâu rồi? Sư phụ ơi… cứu mạng! Đồ nhi sắp không chịu được nữa rồi nè!”
Lý Cẩm Y: “? ? ?”
Viên Trùng: “? ? ?”
Đám tu hành giả nhìn trừng trừng Tiểu Diên Nhi không chớp mắt, ai nấy đều đề phòng nhìn quanh, sợ cường giả đột ngột xuất hiện.
Đáng tiếc là lại không một ai xuất hiện giúp đỡ tiểu nha đầu này.
Thuỷ quái vẫn bay vòng quanh hai nàng nhưng không gây ra tổn thương gì, chỉ cố ý tách rời Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Hai người vừa bị tách ra, thuỷ quái đã bay tới hất Hải Loa lên lưng nó rồi bay vụt đi. Động tác của nó cực nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.
“Hải Loa!” Tiểu Diên Nhi kinh hô.
Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của nàng, sư phụ giao Hải Loa cho nàng bảo vệ nhưng nàng lại không làm được.
Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy lo lắng nhưng chẳng thể làm gì.
Tốc độ của thuỷ quái nhanh như vậy, chẳng ai theo kịp. Lý Cẩm Y muốn cứu cũng vô kế khả thi. Mà Viên Trùng lại đứng gần đó ngăn cản các nàng.
Chương 580 Vô đề
Viên Trùng hạ lệnh: “Các đệ tử Thái Hư Học Cung nghe lệnh! Giết nha đầu này!”
“Vâng!” Tiếng hô đồng thanh vang trời.
Hơn trăm tên đệ tử Thái Hư Học Cung ngự kiếm bay lên, không ai để ý tới thuỷ quái và Hải Loa nữa, trong mắt bọn hắn lúc này chỉ có Tiểu Diên Nhi.
Kiếm cương của hơn trăm người đánh ra hình thành kiếm trận đánh về phía Tiểu Diên Nhi.
Lý Cẩm Y trầm xuống. Tiểu cô nương gặp nguy hiểm!
Nhưng khi hơn trăm tên đệ tử Thái Hư Học Cung đang lướt tới ——
Ông!
Dưới đáy biển đột nhiên toả ra ánh sáng màu xanh lam bao trùm cả Bồng Lai đảo.
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung bỗng chốc dừng lại ngẩn người.
Soạt!
“Huyền Không đảo?!!!”
Lúc này Huyền Không đảo đột nhiên từ từ bay lên khỏi mặt biển, tạo thành từng cơn sóng ồ ạt tản đi tứ phía.
Các tu hành giả đang kịch chiến trên bốn hòn đảo nhỏ cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Huyền Không đảo đang dâng lên.
Cùng lúc đó…
Bọn hắn nhìn thấy bên dưới Huyền Không đảo là một chưởng ấn khổng lồ toát ra lam quang.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chưởng ấn như muốn bao trùm cả thiên địa kia, trong lúc nhất thời chẳng còn ai nhớ tới việc mình đang chiến đấu.
Nguồn năng lượng màu xanh lam mang theo từng cơn sóng biển đập vào người đám đệ tử Thái Hư Học Cung.
Kiếm trận bị phá nát, đám đệ tử ồ ạt phun máu tươi.
Khi Huyền Không đảo bay lên cao hơn, mọi người mới phát hiện… Bên dưới chưởng ấn khổng lồ là một vị lão nhân.
Lão nhân đang trong tư thế tung chưởng lên không, lòng bàn tay được lam quang bao phủ.
Lão nhân chính là người đang thao túng chưởng ấn khổng lồ màu xanh lam kia!
Dùng tay không nâng Huyền Không đảo!
Lục Châu không chớp mắt nhìn phần đáy đảo, nghiêm túc điều khiển chưởng ấn. Lực lượng phi phàm đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Hắn chú ý thấy ánh mắt rung động đến từ bốn phương tám hướng.
Có không ít người đã ngồi bệt dưới đất, toàn thân lun lẩy bẩy, hoàn toàn không còn sức chống cự.
Lục Châu không rảnh bận tâm đến đám người này, tiếp tục đẩy Huyền Không đảo lên.
Không một ai dám nói chuyện.
Không ai nguyện ý bỏ lỡ cảnh tượng hùng vĩ này.
Ông —— ——
Chưởng ấn màu xanh lam gắng gượng đẩy Huyền Không đảo lên cao trăm mét.
Huyền Không đảo sắp trở về vị trí cũ, toàn bộ hòn đảo phát ra âm thanh ken két cực kỳ chói tai.
Nữ chủ nhân Bồng Lai đảo rung động đến ngây ngẩn, nàng không thể kềm lại dòng nước mắt đang ồ ạt chảy đầy mặt vì hạnh phúc.
. . .
Tiểu Diên Nhi há hốc mồm nhìn sư phụ đang dùng một tay nâng đảo, thì thào nói: “Sư phụ…”
Trên không trung cao trăm mét, chưởng ấn của Lục Châu đột nhiên dừng lại… lực lượng phi phàm trong cơ thể đã dùng hết sạch.
Lục Châu nhíu mày, bây giờ làm sao mà chữa trị trận pháp?
Bang ——
Huyền Không đảo khẽ chấn động. Chưởng ấn màu xanh lam thu nhỏ lại!
Thấy thế, Viên Trừng tỉnh táo lại từ cơn rung động, mừng rỡ nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm! Các ngươi có dám hay không?”
Ầm! Viên Trùng lao tới như một mũi tên. Các cao thủ bốn phương tám hướng cũng giật mình.
Đúng vậy! Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Bốn, năm tên cao thủ đồng thời ra tay. Những tu hành giả khác cũng tiếp tục ra tay ngoan độc với tán tu Bồng Lai đảo.
Bọn hắn hiểu rõ, trận chiến này không phải ngươi thương thì ta vong. Tuy rằng nhiều người chỉ muốn đục nước béo cò nhưng vẫn có một số kẻ liều mạng. Mà kẻ liều mạng sẽ gây tác động không ít đến những tu hành giả khác.
Mã Khánh lắc đầu nhìn cảnh giao chiến vô cùng lộn xộn trước mặt. “Điên rồi, đều điên cả rồi!”
Lý Cẩm Y ngự không bay đi, dù ảnh chằng chịt đầy trời đánh ra vô số cương ấn. Đây chính là tuyệt chiêu Thanh Điểu của Bồng Lai Môn.
. . .
Lục Châu đang nhìn năm tên cao thủ bộc phát ra pháp thân công kích tới, đột nhiên ——
U ——
“Thuỷ quái?”
Thuỷ quái bay vòng trở lại Huyền Không đảo, nước biển cuồn cuộn kéo tới.
Hải Loa ngồi trên lưng nó không có lấy một tia sợ hãi, nàng điều khiển thuỷ quái bay lên cao.
Tiếng thổi vỏ ốc vang lên, thuỷ quái sải cánh đánh ra một đạo quang mang rồi bay một đường vòng cung trên bầu trời Huyền Không đảo.
Ánh mặt trời rọi vào quang mang tạo thành một chiếc cầu vồng bảy màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Quang mang rơi xuống đáp lên người Lục Châu… đột nhiên Thiên thư tự phù trong não hải Lục Châu như được kích hoạt, nhanh chóng rung động.
“Thú vị.”
Thuỷ quái có năng lực khôi phục?
Thuỷ quái lại phục tùng mệnh lệnh của Hải Loa?
Đúng là ý trời!
Sắc mặt Lục Châu đạm mạc, đơn chưởng hướng lên trời, tiếp tục đẩy Huyền Không đảo.
“Lên!”
Huyền Không đảo về vị trí cũ!
Lục Châu hạ tay xuống, nhìn quanh bốn phía. Viên Trùng là người ở gần nhất, hắn chỉ còn cách Lục Châu có mười mét.
Lục Châu đánh ra một chưởng, sử dụng thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm!
Đại Vô Uý Ấn!
Chưởng ấn khổng lồ như Phật Tổ Như Lai xuất hiện lao về phía Viên Trùng.
Viên Trùng muốn đón đỡ, pháp thân thất diệp va chạm với chưởng ấn! Chưởng ấn đánh nát pháp thân, lao thẳng vào mặt hắn.
“Sao có thể như vậy? Thật sự là cửu...”
Ầm!
Lời còn chưa nói xong, Viên Trùng đã tan thành tro bụi!
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu không thèm nhìn tới Viên Trùng, ánh mắt lại đảo qua những người khác.
Dùng tay không nâng đảo cũng không thể chấn nhiếp những kẻ liều mạng này. Vậy thì… giết không tha!
“Muốn chết thì bản toạ thành toàn cho các ngươi!”
Một khắc sau, Hoàng phu nhân mở to mắt nhìn mấy đạo chưởng ấn bay ra tứ phía rồi nở rộ giữa bầu trời, trông như pháo hoa màu xanh lam.
Phốc phốc phốc!
Chưởng ấn tiêu tán, từng bộ thi thể từ trên không trung rơi xuống biển, máu tươi nhuộm đỏ mặt nước.
U ——
Thuỷ quái còn định tiếp tục bay, Hải Loa đã vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nó, khẽ nói: “Ngươi về nhà đi.”
Thuỷ quái lúc này trông rất mệt mỏi, nó đã không còn đủ sức lực bay vòng quanh Huyền Không đảo, cũng chẳng thể giúp Lục Châu khôi phục lực lượng phi phàm thêm lần nữa.
Thuỷ quái không tiếp tục bay nữa mà hạ xuống.
Lục Châu nhấc tay, nguyên khí ngưng tụ thành cương bao bọc lấy thân ảnh Hải Loa, giúp nàng lăng không lơ lửng.
Thuỷ quái không nỡ rời đi, vẫn còn quanh quẩn bên người Hải Loa.
“Ngươi sẽ không sao đâu.” Hải Loa phất phất tay.
U ——
Thuỷ quái há miệng ra, một đạo lam quang chậm rãi bay ra khỏi miệng nó.
Thấy vậy, rất nhiều tu hành giả đồng thời kinh hô: “Lam Điền Ngọc!”