Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1616

Tu vi hai huynh đệ Trí Văn Tử không thấp, nhưng lại rất thích lợi dụng người khác, lần này xui xẻo va phải cọng rơm thép xem như đáng đời bọn hắn.

Lúc này, Bạch Ất đột nhiên nghe thấy âm thanh của kiếm cương lượn vòng trên không trung.

Hắn là cao thủ kiếm đạo đệ nhất Hàm Dương thành, bèn lần mò theo hướng đông, tiến về phía một ngọn núi nơi kiếm cương đang không ngừng bay ra.

“Không ở trong Triệu phủ? Đúng là trời cũng giúp ta. Vậy thì mang đầu ngươi đến gặp bệ hạ.”

Bạch Ất lập tức lao về phía đó.

Đây là một toà núi nhỏ ở phía đông nam Triệu phủ. Vừa bay đến gần, Bạch Ất đã nhìn thấy trong bóng tối có một thanh bào kiếm khách đang lấp loé di chuyển, kiếm cương bao phủ khắp bầu trời.

Thân ảnh thanh bào kiếm khách bỗng nhiên dừng lại, đứng giữa đám kiếm cương. Kiếm cương bốn phương tám hướng tụ lại thành hình một con rồng, không ngừng lượn quanh người hắn.

Sau đó toàn bộ kiếm cương dừng lại trong nháy mắt như thể thời gian đã bị ngưng đọng.

Bạch Ất âm thầm tán thưởng trong lòng. “Hay cho một chiêu ngự kiếm chi thuật.”

Thanh bào kiếm khách khẽ xoay người, kiếm cương bốn phía lập tức tiêu tán, một đạo hồng mang bay trở vào vỏ kiếm.

“Một chiêu này của ta có thể khống chế hơn trăm vạn đạo kiếm cương. Đại sư huynh thấy như thế nào?”

Còn có người?

Bạch Ất nhìn theo, cách đó không xa có một người bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện dưới ánh trăng.

Người đó cười nói: “Tu vi của đệ đã vượt qua ta. Nhưng chuyện này không quan trọng, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đuổi kịp đệ. Nói theo một cách nào đó thì con đường tu hành trảm liên vẫn dễ dàng hơn.”

“Đa số tu hành giả trảm liên đều tu hành chậm hơn tu hành giả có kim liên.” Ngu Thượng Nhung nói.

“So sánh khó dễ không có ý nghĩa. Chiêu vừa rồi của đệ ta cũng có thể làm được.”

Bích Ngọc Đao bên hông Vu Chính Hải bay ra, kim sắc đao cương vây xung quanh nó.

Xoẹt ——

Trăm vạn đạo đao cương lập tức bao trùm không trung, dưới ánh trăng tạo thành bóng ảnh lấp loáng như sóng nước, hoa mỹ vô cùng.

Đao cương tạo thành đao trận, xếp thành một hàng dài như trường long. Trường long lượn vòng quanh thân Vu Chính Hải rồi bay về phía một thân cây.

Phanh phanh phanh…

Toàn bộ đao cương bay về phía thân cây, sau đó cấp tốc quay đầu trở về bên người Vu Chính Hải.

Đao cương tiêu tán.

Một lát sau có cơn gió thổi đến. Thân cây kia vang lên tiếng loạt soạt, ngã đổ xuống đất, toàn thân bị đao cương chém thành vô số mảnh gỗ mỏng hình tròn, lăn lông lốc dưới đất.

Vết cắt hài hoà, khoảng cách đồng đều.

Vu Chính Hải cười nói: “Đao cương và kiếm cương đều có thể điều khiển đến từng chi tiết, cũng có thể tấn công rất bá đạo.”

Ngu Thượng Nhung xem thường nói: “Mời đại sư huynh đánh giá chiêu này.”

Vụt!

Trường Sinh Kiếm bay vọt tới chân trời, càng lúc càng cao. Mười mét, trăm mét, ngàn mét…

Bạch Ất nắm chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn hồng mang kiếm cương trên đầu, không khỏi kinh ngạc: “Phi kiếm?”

Đúng lúc đó, Trường Sinh Kiếm đột nhiên nở rộ ra kiếm cương đầy trời, tại vị trí cách mặt đất một ngàn mét toả ra kiếm cương như pháo hoa, chia thành mười hai khu vực, chói mắt vô cùng.

Sau đó toàn bộ kiếm cương xếp hàng bay trở vào vỏ kiếm.

Bạch Ất: “. . .”

Năm ngón tay hắn bóp chặt vào thân kiếm đến trắng bệch, lòng tự tin bị đả kích vô cùng mãnh liệt, trán hắn ướt đẫm mồ hôi.

“Đại sư huynh có làm được không?” Ngu Thượng Nhung hài lòng nói.

Vu Chính Hải đáp: “Bay cao một chút mà thôi, không có ý nghĩa thực tế gì. Ta có thể đến trước mặt địch, một đao chém chết.”

“Có ý nghĩa.”

“Ồ?”

Vừa nói xong, Trường Sinh Kiếm lại lần nữa bay ra, ngàn vạn đạo kiếm cương bay về phía chân trời, vọt tới chỗ Bạch Ất đang ẩn nấp, kèm theo giọng nói thản nhiên:

“Bằng hữu, nhìn đủ chưa?”

Thôi xong, hắn bị phát hiện!

Bạch Ất vung kiếm lên, phanh phanh phanh… đánh bay kiếm cương đầy trời, lăng không lui về phía sau, không ngừng né tránh đến khi cách xa ngàn mét mới lên tiếng:

“Ta không có ý mạo phạm hai vị, chỉ tình cờ đi ngang đây. Xin cáo từ.”

Hai người này hắn giết không nổi, có khi người chết lại là hắn, phải nhanh chóng rút lui.

Bạch Ất vừa quay người lại, một đạo đao cương khai thiên tích địa từ bên cạnh chém tới. Vu Chính Hải cầm đao, bộc phát ra đao cương dài ngàn mét.

Lông mày Bạch Ất bị chém rụng, giơ kiếm đón đỡ.

Oanh!

Hắn lấp loé lùi về sau, cương khí va chạm khiến khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

Vu Chính Hải cười nói: “Kết quả như nhau.”

Ngu Thượng Nhung cũng cười: “Người này có tu vi không tệ, hình như am hiểu kiếm đạo, không bằng chúng ta thử bắt lấy hắn?”

“Được.”

Hai người đạp đất bay lên.

Bạch Ất thấy thế lập tức giật mình, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Hắn sử dụng đại thần thông thuật, liên tiếp na di rồi biến mất ở phía chân trời.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

“Người này vì sao lại chạy nhanh như thế?”

“Chắc do đao cương của ta doạ hắn đấy.” Vu Chính Hải nói.

“. . .”

. . .

Khi Bạch Ất dừng lại, hắn đang ở trong một mảnh rừng nhỏ cách xa Hàm Dương thành.

Ổn định lại tâm trạng, Bạch Ất nhìn về phía Triệu phủ, thì thào tự nói: “Nhiệm vụ bệ hạ giao cho nhất định phải hoàn thành.”

Vừa đến đã gặp phải hai đại cao thủ, đúng là quá xui xẻo. Hắn cũng không cách nào tiếp nhận việc mình không hoàn thành nhiệm vụ.

Ngã một lần khôn hơn, lần này Bạch Ất quyết định một khi gặp phải cao thủ, sẽ lập tức rời đi không chút do dự.

Một khắc đồng hồ sau, Bạch Ất lại xuất hiện bên ngoài Triệu phủ.

Lần này hắn tiếp cận từ phía tây bắc.

Thông thường thì phía đông nam đều là vị trí cư ngụ của đại lão. Hắn đi từ phía tây bắc đến sẽ ổn thoả hơn, nơi này đa số chỉ có hạ nhân và người không có địa vị cao cư ngụ.

Đáng tiếc, mấy khoảng sân viện phía tây bắc đều không có người nào ở. Bạch Ất đành tiến về phía nam.

Hắn thu liễm khí tức toàn thân, ngừng thở, khiến bản thân mình biến thành vật chết.

Trong hắc ám, hắn nhìn thấy một con hung thú cao lớn đang nằm rạp dưới đất, mồm ngáy khò khò.

“Cùng Kỳ?!”

Giác quan của Cùng Kỳ cực kỳ nhạy bén, lại rất khó giết chết. Với tính tình hung hăng của nó chắc chắn sẽ kinh động toàn bộ Triệu phủ, dây vào nó chỉ có mất mạng.
Chương 1617

“Đổi.”

Bạch Ất quả quyết thay đổi phương hướng.

Hắn bay lướt về phía một toà biệt uyển. Vừa đáp xuống đất đã nghe thấy trong sân viện truyền ra tiếng kêu “Be heheee”.

Hắn len lén nhìn vào trong, phát hiện Bạch Trạch đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, toàn thân nó tắm trong khí tức điềm lành.

“Bạch, Bạch Trạch…” Bạch Ất lại lần nữa lui lại.

Bạch Trạch tò mò đứng lên.

Bạch Ất sợ hãi lùi về sau, vì quá kinh ngạc và khẩn trương nên toàn thân hắn khẽ lảo đảo, hoàn toàn không còn dáng vẻ gì của cao thủ kiếm đạo.

Bạch Ất cắn răng, nhón mũi chân lên, toàn thân nhẹ như yến bay đi.

Cao thủ! Tất cả đều là cao thủ!

Nhiệm vụ này không cách nào hoàn thành!

Khi hắn vừa định lặng im không một tiếng động rời khỏi Triệu phủ, tình cờ lại bay ngang một biệt uyển cuối cùng. Hắn không có chút mong chờ nào, chỉ ngẫu nhiên nhìn xuống, chợt phát hiện bên dưới có một tiểu nha đầu đang ngồi chơi đùa.

“Cơ hội đến rồi!”

Thân ảnh Bạch Ất dừng lại giữa không trung tối đen như mực, lăng không quan sát. Kiếm trong tay lặng lẽ bay ra khỏi vỏ, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Tiểu nha đầu kia vỗ tay hoan hô cái gì đó, chỉ về phía tiểu gia hoả trước mặt nói:

“Ngươi bay đi! Bay đi! Lửa đâu lửa đâu?”

Bởi vì trời đêm quá mức tối tăm, ngay từ đầu Bạch Ất không nhìn ra gia hoả đứng trước mặt tiểu nha đầu là thứ gì. Nghe nàng nói vậy, hắn mới ngưng mắt nhìn chăm chú ——

Đột nhiên một con thú nhỏ toàn thân màu đỏ rực vẫy cánh từ từ bay lên không trung.

Bạch Ất vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng thấy con thú nhỏ này có vẻ kỳ quái, bèn dừng tay quan sát.

Trông nó mập mạp tròn trịa như một con gà. Nó bay lên độ cao ngang với nóc nhà, trong mồm oa một tiếng.

Tiểu nha đầu bất mãn dẩu môi, miệng lẩm bẩm: “Ngươi đần muốn chết, đến bây giờ vẫn không biết phun lửa.”

Nàng ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn về phía con gà đỏ, nhẹ giọng thầm thì: “Chừng nào ngươi mới lợi hại giống mẹ ngươi vậy chứ… Oai phong biết bao nhiêu.”

Phụt —— ——

Một đoàn hoả diễm đột nhiên bốc cháy rừng rực, bao phủ toàn thân con gà kia.

Bạch Ất nhíu chặt mày, trong lòng rung động mạnh.

Chỉ thấy trong đoàn hoả diễm, con gà nhỏ há mồm phun ra một ngụm lửa thổi tới đầu tiểu nha đầu.

Phạm Thiên Lăng lập tức bay ra ngăn ở phía trước, Nghiệp Hoả thiêu đốt đối kháng với chân hoả.

“Ha ha, ngươi thành công rồi kìa!” Tiểu nha đầu cao hứng cười nói.

Bạch Ất không phải kẻ nhược trí. Nếu lúc này còn không đoán ra thì hắn sống thật là uổng phí.

“Thánh, thánh thú Hỏa Phượng?!”

Bạch Ất lập tức thu kiếm xoay người, không nói một lời sử dụng đại thần thông thuật liên tục chạy trốn!

Trong sân viện, Tiểu Diên Nhi đang vui vẻ vô cùng nhìn tiểu Hỏa Phượng toàn thân đắm trong ngọn lửa, trong bụng mừng rơn.

“Xem ra khí tức Thái Hư của ta nuôi ngươi không uổng! Mau lớn lên nào, lớn lên lớn lên!” Tiểu Diên Nhi không ngừng thúc giục.

Phù!

Tiểu Hỏa Phượng phồng mang trợn má định phun tiếp đoàn hoả diễm thứ hai, nhưng lần này nó chỉ hộc ra một đoàn khói trắng.

Hoả diễm toàn thân dập tắt, tiểu Hỏa Phượng sửng sốt quên đập cánh, phịch một tiếng rơi thẳng xuống đất.

Tiểu Diên Nhi: “. . .”

Tốc độ chạy trốn của Bạch Ất quá gấp gáp, thế nên đã lưu lại một chút động tĩnh trên không trung.

Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, giác quan cực kỳ linh mẫn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thầm: “Ai thế nhỉ?”

Đáng tiếc trên bầu trời lúc này đã rỗng tuếch.

Nàng co rụt người lại, chạy tới ôm chặt tiểu Hỏa Phượng co giò vọt về phía biệt uyển của Hải Loa.

“Ta không ngủ một mình đâu nha…”

. . .

Trong hoàng cung.

Hai ngày nay Tần Đế đã sử dụng toàn bộ Huyền Mệnh Thảo thu hoạch được trong bí ẩn chi địa, nhưng chẳng thể nào khôi phục được một Mệnh Cách.

Hắn cực kỳ phẫn nộ và nghi hoặc.

“Cao Thuyết.” Tần Đế gọi.

Cao công công run rẩy đi vào: “Bệ hạ.”

“Bạch Ất đang ở đâu?”

“Bạch tướng quân đã cam đoan hôm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Vừa nói hắn vừa nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Ất từ xa lướt đến, một đường bay thẳng đến bên ngoài đại điện.

“Bạch Ất cầu kiến.”

Thị vệ còn chưa kịp thông báo, bên trong đã truyền ra thanh âm:

“Vào đi.”

Thân phận của Bạch Ất đặc thù, được phép đi lại trong cung.

Vào trong đại điện, Cao Thuyết thấy trong tay hắn không có vật vì, lập tức lên tiếng hỏi: “Đầu người đâu?”

Bạch Ất cung kính quỳ xuống, ôm quyền nói:

“Thần đáng chết, không thể hoàn thành nhiệm vụ! Trong Triệu phủ cao thủ nhiều như mây, thần không phải là đối phủ.”

Vù!

Hư ảnh Tần Đế loé lên, hơi nước toàn thân bị sấy khô, lướt tới mặc quần áo rồi xuất hiện trước mặt Bạch Ất, nhìn hắn chằm chằm.

“Ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn hắn?”

Bạch Ất dập đầu nói: “Bệ hạ thứ tội!”

Tần Đế phất tay áo. “Đã vậy thì trẫm lại cho ngươi một cơ hội.”

“Tạ bệ hạ!”

“Cầm theo khẩu dụ của trẫm, dẫn quân đánh tới Ma Thiên Các tại kim liên giới. Nếu thất bại thì không cần trở về nữa.” Tần Đế nói.

“Thần tuân chỉ!”

Bạch Ất lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Thấy Bạch Ất đã đi xa, Cao Thuyết nói: “Bệ hạ, tên Bạch Ất này e là có dị tâm.”

“Hắn sẽ không có dị tâm.” Tần Đế khẳng định.

“Bệ hạ nói không có thì nhất định là không có.” Cao Thuyết phụ hoạ.

“Đem Mệnh Cách Chi Tâm đến cho trẫm, khởi động U Huyền Điện không gian chi trận.”

Cao Thuyết chấn kinh, Tần Đế đây là muốn khai Mệnh Cách mới!

Nhưng hắn không dám nhiều lời, đành khom người đáp: “Vâng.”

. . .

Ba ngày sau, vào một buổi sáng tường hoà yên ổn trong Triệu phủ.

Lục Châu mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung. Mệnh Cung bóng loáng, mười bốn khu vực Mệnh Cách theo thứ tự lấp loé hào quang.

“Hoàn thành rồi?”

Rốt cuộc sau ba ngày, tương đương với ba trăm ngày thông thường, quá trình khai Mệnh Cách mới hoàn thành.

Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra, dòng chảy thời gian khôi phục lại bình thường.

Lực lượng trong đan điền khí hải bành trướng, từng tấc da thịt tràn ngập lực lượng, tu vi tăng mạnh.

“Triệu Dục cầu kiến lão tiên sinh.” Bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Triệu Dục, có vẻ hơi gấp gáp.

Lục Châu đứng dậy đi ra ngoài. “Có việc gì?”

Triệu Dục thấy Lục Châu xuất hiện, mừng rỡ nói: “Mẫu thân của ta tỉnh rồi!”
Chương 1618

Lục Châu gật đầu nói: “Dẫn đường.”

Triệu Dục đưa Lục Châu đến một gian biệt uyển cạnh hồ sen nhỏ.

Vào trong phòng, Lục Châu nhìn thấy Thích phu nhân với gương mặt tiều tuỵ, hai mắt mờ mịt, khí tức yếu đuối ngồi bên giường.

“Nương! Người cứu nương đến rồi!” Triệu Dục chạy đến bên cạnh nương, thấp giọng nói.

Thích phu nhân cố gắng ngẩng đầu. Vừa nhìn thấy Lục Châu, ánh mắt nàng ta có vẻ phức tạp tựa như không thể tin nổi, sau đó khẽ lắc đầu như đang phủ nhận điều gì, khom người nói:

“Đa tạ ân nhân…”

Lục Châu thấy khí sắc nàng ta tái nhợt, suy cho cùng cũng là người mới bệnh dậy, không có gì bất thường, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng là có cố sự, bèn hỏi:

“Ngươi nhận ra lão phu?”

Thích phu nhân lắc đầu, yếu đuối nói: “Ta nhận lầm người, xin ân nhân chớ trách. Ân nhân trẻ tuổi hơn người đó nhiều…”

Đang nói Cơ Thiên Đạo sao?

Lục Châu thản nhiên thăm dò: “Hắn là ai?”

Thích phu nhân thở dài một tiếng: “Bèo nước gặp nhau, không quá hiểu biết. Khụ khụ khụ…”

Triệu Dục thấy thế lập tức bưng lên một chén thuốc: “Nương, đây là thuốc bổ cho người, là lão tiên sinh chỉ định.”

Thích phu nhân gật đầu, bưng chén thuốc lên nhấp một miếng.

Đúng lúc này Lục Châu đột nhiên nói: “Lão phu đến từ Ma Thiên Các, kim liên giới.”

Hắn vừa nói xong, chén thuốc trong tay Thích phu nhân rơi xuống đất, choang một tiếng, vỡ vụn.

Với bản sự của Lục Châu và Triệu Dục, trước khi chén thuốc rơi xuống cũng có thể dùng cương khí đỡ lấy, nhưng trước biểu hiện của Thích phu nhân, hai người đều không làm vậy.

Thích phu nhân ý thức được mình thất thố, run rẩy nói: “Dục nhi…”

“Nương, người làm sao thế?” Triệu Dục nghi hoặc nhìn Thích phu nhân, muốn trấn an tâm tình kích động của mẹ.

Thích phu nhân nói: “Ta đã hôn mê bao lâu?”

“Hơn ba trăm… ngày.” Triệu Dục nuốt chữ “năm” vào bụng.

“Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp hắn…” Thích phu nhân xốc chăn ra, muốn leo xuống giường.

Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi không sợ hắn giết ngươi?”

“. . .” Thích phu nhân sửng sốt.

Mặc dù nàng đã hôn mê rất lâu, nhưng có rất nhiều chuyện như được khắc tạc vào trong não hải, vĩnh viễn không thể xoá nhoà.

Kể cả… chủ nhân Ma Thiên Các.

Triệu Dục không hiểu ra sao, không biết hai người đang nói chuyện gì. “Lão tiên sinh, ngài từng gặp mẫu thân của ta?”

Kỳ thực Lục Châu cũng không biết mình có từng gặp Thích phu nhân hay chưa. Đã hơn ba trăm năm, lại là bèo nước gặp nhau, ai mà nhớ rõ.

Lục Châu nói: “Việc này phải hỏi nương của ngươi.”

Triệu Dục mở to mắt, có chút kinh hãi lùi về sau một bước, không ngừng nhìn chằm chằm Lục Châu… Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ người này mới là cha của ta?

Hắn nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt Thích phu nhân. Tuy rằng mẫu thân hắn đang giả vờ điềm nhiên như không có việc gì nhưng vẫn không ngừng liếc trộm Lục Châu!

Chẳng trách Tần Đế lại lạnh lùng với nương như vậy, chẳng trách ta chẳng hề cảm thấy chút tình phụ tử nào với hắn…

Triệu Dục càng nghĩ càng khó chịu.

Hầy… Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Huống chi Tần Đế lại mặc kệ mẫu thân hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, trong khi lão tiên sinh trước mặt tuy rằng hà khắc lạnh lùng nhưng làm người có nguyên tắc, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Hơn nữa người ta còn là đại năng.

Triệu Dục thở dài một tiếng, dù sao cũng là cốt nhục thân tình, lại không có thâm cừu đại hận gì, nào có ai lại không chịu nhìn cha.

Thế là hắn quỳ phịch xuống.

“Cha!”

Lục Châu: “? ? ?”

Thích phu nhân: “? ? ?”

Tiếng “cha” của hắn phát ra từ phế phủ, cảm động rơi nước mắt.

Nhưng lại khiến mọi người mộng bức.

Mịa nó đột nhiên lòi ra một đứa nhi tử trên trời rớt xuống, ai mà chịu được?

Thích phu nhân vội vàng nói: “Dục nhi, ngươi, ngươi.. đang làm gì vậy?”

Triệu Dục nói: “Nương, người không cần giải thích nữa, cũng không cần giấu diếm. Ta đã lớn rồi, có thể tiếp nhận sự thật này. Thời tuổi trẻ ai mà chẳng từng phạm sai lầm?”

“? ? ?”

Lục Châu cũng nghẹn lời. Gia hoả này đầu óc bị hỏng rồi à?

Thích phu nhân xấu hổ không chịu nổi, đặc biệt nàng còn là người chú trọng danh tiết, sao có thể chấp nhận mang tội danh đáng bị nhét lồng heo thả trôi sông cơ chứ?

Thích phu nhân dùng toàn bộ khí lực toàn thân đứng dậy, nhéo chặt lỗ tai của Triệu Dục.

Ui da, đauuuu!

Triệu Dục bị véo tai đến chảy nước mắt.

“Nói bậy bạ cái gì vậy hả?! Lão tiên sinh mà ta biết có ngoại hình giống với ân nhân, chứ chẳng hề có chuyện như ngươi nghĩ!” Thích phu nhân mắng mỏ.

“Ách…” Triệu Dục ngơ ngác.

Thích phu nhân buông tay, ho khan kịch liệt mấy tiếng, vỗ vỗ ngực mới có thể thở lại bình thường.

Lục Châu hỏi: “Ngươi từng đến kim liên giới?”

Thích phu nhân gật đầu, bình phục tâm tình đáp: “Lần đó hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, vì để giữ mạng cho đám hài tử, ta đến kim liên giới một chuyến.”

Vừa nói nàng vừa liếc nhìn Lục Châu, cho rằng vị ân nhân này hẳn là đời sau của người kia.

Quả nhiên tất cả đều là thiên ý.

“Hài tử Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.

Thích phu nhân kinh ngạc nói: “Ngươi biết?”

Triệu Dục giải thích: “Nương, trong lúc người hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện của Mạnh phủ chúng ta đều đã biết.”

Thích phu nhân rụt người về sau, ánh mắt có chút né tránh:

“Không được, không được, Tần Đế sẽ không tha cho các ngươi. Bệ hạ sẽ không tha cho các ngươi đâu…”

Lục Châu hỏi: “Trên người Tần Đế rốt cuộc che giấu bí mật gì?”

Thích phu nhân nghe được câu hỏi này, càng trở nên sợ hãi, hai mắt trợn trừng, không ngừng xua tay:

“Ta không biết, đừng hỏi ta. Ta không biết, không biết gì hết…”

Tuy Thích phu nhân bị đày vào lãnh cung, nhưng dù sao nàng ta và Tần Đế cũng từng là phu thế, cùng giường chung gối, còn có con với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến nàng ta sợ hãi thành như vậy?

Triệu Dục cũng khó hiểu vô cùng.

Đúng lúc này, Lục Châu đẩy ra một đạo kim liên mang theo lực lượng Thiên Tướng bao phủ lấy Thích phu nhân. Kim liên ấm áp như một dòng nước ấm, xua tan nỗi sợ hãi của nàng, khiến nàng từ từ bình tĩnh trở lại.

Lục Châu nói: “Ngươi vừa tỉnh lại không bao lâu, cần phải điều dưỡng mấy ngày. Chừng nào trạng thái tinh thần ổn định rồi lại nói chuyện.”

“Đa tạ lão tiên sinh.” Triệu Dục khom người.

Lục Châu xoay người rời đi.

Khi hắn đi tới cửa, Thích phu nhân lại đột ngột mở miệng: “Có thể cho ta gặp hài tử kia một chút không?”

Lục Châu khẽ dừng bước, thốt ra một tiếng “Được” rồi rời đi.

Nhận được mệnh lệnh của sư phụ, Minh Thế Nhân ngây ngốc đi vào biệt uyển.

“Sư phụ bảo ta đến đây làm gì? Chuyện của mẫu tử bọn họ thì liên quan gì đến ta?” Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc dừng lại trước cửa gian phòng.

Thích phu nhân ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”

Minh Thế Nhân hờ hững đi vào.
Chương 1619

Tinh thần Thích phu nhân tỉnh táo, khi nhìn đến Minh Thế Nhân, hai mắt nàng mở to, sau đó nước mắt bắt đầu tràn mi, lắp bắp nói:

“Rất giống, rất giống…”

“Giống cái gì?” Minh Thế Nhân cạn lời. “Đừng nói bà là mẫu thân của ta nha, loại chuyện cẩu huyết thế này ta nhất định sẽ không tin.”

Triệu Dục sửng sốt nhìn Minh Thế Nhân. Cái tên này não bổ còn quá đáng hơn mình.

Thích phu nhân lau nước mắt nói: “Ta chỉ là hơi kích động, mừng thay cho Mạnh gia.”

Dù nói thế nào, Mạnh phủ cũng đã lưu lại được một giọt huyết mạch.

“Chớ có chơi chiêu với ta. Sư phụ ta hồ đồ chứ ta thì không đâu nha!” Minh Thế Nhân lùi về sau một bước.

Trong mắt Minh Thế Nhân, nhà đế vương chẳng có người nào tốt. Mạnh phủ bị diệt, huynh đệ tốt nhất Mạnh Thanh bị giết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến vương thất Đại Cầm. Vô tình nhất là nhà đế vương, từ xưa đến nay vẫn thế. Thái độ của Thích phu nhân chỉ khiến hắn càng thêm phản cảm.

Triệu Dục nói: “Ta thật không hiểu vì sao ngươi lại chán ghét chúng ta như vậy?”

“Nói nhảm!”

Minh Thế Nhân nhìn Triệu Dục. “Nếu không vì sư phụ ngăn cản, lúc gặp ngươi trong bí ẩn chi địa ta đã dùng Ly Biệt Câu tiễn ngươi về tây thiên rồi!”

Vù!

Ly Biệt Câu bay ra, toả hàn mang lạnh buốt.

Triệu Dục co rụt người lại, theo bản năng giơ tay lên đỡ.

Minh Thế Nhân đương nhiên không có ý định giết người, động tác này chỉ để hù doạ Triệu Dục. Thấy hắn hoảng sợ, Minh Thế Nhân cười ha hả nói:

“Tần Đế giết người như ngoé, sao ngươi lại hèn nhát thế chứ?”

Triệu Dục bị mỉa mai, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.

Thích phu nhân kéo Triệu Dục ra sau lưng, nhìn Minh Thế Nhân nói rõ ràng từng chữ: “Đừng nói nữa, hắn vẫn còn sống.”

Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ai còn sống cơ?”

Thích phu nhân trầm mặc.

Minh Thế Nhân nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta không có liên quan gì đến Mạnh phủ cả, ai sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì đến ta, đừng có làm phiền ta nữa.”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Triệu Dục vốn định gọi hắn lại nhưng bị Thích phu nhân ngăn cản. “Tuỳ hắn đi thôi, đứa nhỏ đáng thương, suy cho cùng vẫn là chúng ta nợ hắn.”

Triệu Dục muốn nói lại thôi, nặng nề thở dài một tiếng.

. . .

Về đến phòng, Lục Châu cảm giác lại lực lượng của mười bốn Mệnh Cách, quả nhiên không tệ.

Còn lại một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư, Lục Châu quyết định lưu lại để lần sau dùng.

Tuổi thọ còn lại: 6.191.556 ngày (16.963 năm)

Lục Châu còn thiếu bốn Mệnh Cách, mỗi Mệnh Cách gia tăng 3.000 năm thọ mệnh, như vậy khi đạt tới cấp bậc chân nhân, thọ mệnh của hắn cũng gần tới 30.000 năm, không xê xích bao nhiêu.

Tử Lưu Ly đã khôi phục lại bình thường. Khi Lục Châu vừa định tiếp tục tu hành, phù chỉ bên hông bỗng truyền đến động tĩnh.

Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt, thân ảnh của hộ pháp Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc xuất hiện.

“Các chủ, tu hành giả thanh liên giới đã động thủ.” Thẩm Tất nói thẳng vào vấn đề.

“Động thủ rồi?”

Sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, cho đến nay tu hành giả thanh liên giới vẫn không hề ra tay với kim liên, hồng liên, hắc liên bạch liên. Vì sao bây giờ lại động thủ?

Thẩm Tất nói tiếp: “Vì lý do an toàn, thuộc hạ đã điều động mọi người rút lui khỏi Kim Đình Sơn, thất tiên sinh lưu lại ở Thiên Vũ Viện, giao cho Tần Nại Hà đến kim liên giới điều tra.”

“Liên hệ Tần Nại Hà.” Lục Châu nói.

Thẩm Tất lập tức sử dụng trận bố và phù chỉ để liên lạc với Tần Nại Hà.

Tần Nại Hà xuất hiện trong một mảnh rừng cây u ám, bốn phía đều là phi cầm.

“Thẩm hộ pháp?”

Thẩm Tất chỉ về phía đối diện. “Các chủ tìm ngươi.”

Tần Nại Hà lúc này mới chú ý thấy thân ảnh Lục Châu, lập tức khom người hành lễ.

Lục Châu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Đã điều tra rõ ràng, kẻ xâm lấn Ma Thiên Các là người đến từ vương thất thanh liên giới.”

“Có biết cụ thể là ai không?”

“Nếu ta đoán không lầm thì người này chính là Bạch Ất tướng quân, cao thủ kiếm đạo thành danh cùng lúc với Mạnh Minh Thị trong trận chiến tại Hào Sơn. Đáng tiếc thương thế ta vẫn chưa khôi phục hẳn, lấy thực lực mười sáu Mệnh Cách cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh với hắn một trận.”

Lục Châu gật đầu: “Thẩm Tất đã rút lui, ngươi cứ ở cạnh hắn là được. Nếu đám người kia có dị động thì truyền tin về ngay.”

“Tuân lệnh.” Tần Nại Hà khom người.

“Còn nữa, phải ưu tiên bảo vệ bản thân, đồ vật mất rồi vẫn có thể tìm lại sau.” Lục Châu dặn dò.

Trong lòng Tần Nại Hà khẽ động, lại khom người lần nữa. “Vâng!”

Hình ảnh biến mất.

. . .

Trên Ma Thiên Các.

Bạch Ất đang đi tới đi lui, tu hành giả bốn phía tay cầm trường mâu vơ vét khắp nơi.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, đám tu hành giả tập hợp.

“Bẩm tướng quân, không có phát hiện.”

“Tướng quân, bên này cũng không có phát hiện.”

“Tướng quân, hậu sơn không có một bóng người!”

Bạch Ất cau mày. Hiện tại hắn đang gấp gáp muốn lấy đầu người mang về phục mệnh, nhưng vì sao nơi này đến một cái bóng cũng không có?

Lúc này, một tu hành giả từ giữa sườn núi lướt tới nói: “Khởi bẩm tướng quân, trên sườn núi có một con hung thú, là Bệ Ngạn.”

Hai mắt Bạch Ất toả sáng: “Cùng ta đến đó!”

Đám tu hành giả lao về phía sườn núi, nhìn Bệ Ngạn đang nằm nghỉ dưới mặt đất, không khỏi tán thưởng:

“Quả nhiên là Bệ Ngạn. Không ngờ loại hung thú này sẽ xuất hiện tại kim liên giới nhỏ yếu. Quy tắc cân bằng đúng là không có gạt người, hung thú ở thanh liên giới ít đến đáng thương, thì ra đều đã chạy hết sang bên này.”

“Trông nó không quá cường đại, hẳn là Bạch tướng quân có thể bắt lấy, thuần phục nó.”

Bạch Ất đáp xuống, nhìn Bệ Ngạn cười nói: “Vận khí không tệ. Bắt nó trước đã, cấm không được giết nó.”

“Vâng.”

Đám tu hành giả lướt tới, bao vây Bệ Ngạn.

Bệ Ngạn bừng tỉnh, giận dữ trợn trừng hai mắt rồi đạp mạnh chân xuống đất, há miệng gào thét vang trời, sau đó nhảy bổ về phía đám người.

Bạch Ất gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước.

Ầm!

Lực lượng Tinh Bàn chấn bay Bệ Ngạn. Bạch Ất không ngừng đánh ra chưởng ấn, Bệ Ngạn liên tiếp lùi về sau, quay đầu bỏ chạy!
Chương 1620

“Súc sinh này thật lì đòn. Ta xem ngươi chạy được tới đâu!” Bạch Ất quay đầu nói với đám tu hành giả, “Các ngươi canh giữ ở đây, ta đi bắt Bệ Ngạn lại.”

“Vâng.”

Đội ngũ tiếp tục tìm kiếm trên Kim Đình Sơn, còn Bạch Ất thì đuổi theo Bệ Ngạn.

Bệ Ngạn đào tẩu về phía tây, tốc độ Bạch Ất cũng rất kinh người, không ngừng đánh chưởng ấn vào thân nó.

“Lực phòng ngự thật mạnh, chẳng kém gì thú vương. Đáng tiếc ngươi gặp phải ta.” Bạch Ất gọi ra phi kiếm, đạp kiếm mà đi.

Oanh!

Lại ăn trúng một chưởng, Bệ Ngạn rơi xuống mấy mét, lông tóc toàn thân dựng đứng, tiếp tục tăng tốc.

“Súc sinh, còn không dừng lại thì ta sẽ hạ sát thủ!”

Bạch Ất rất muốn có được hung thú như Bệ Ngạn. Nếu có thể hàng phục nó, dù sau này không trở lại thanh liên giới, hắn vẫn có thể nuôi dưỡng Bệ Ngạn, thành tựu sau này chắc chắn không thấp hơn chân nhân.

Phanh phanh phanh.

Chưởng ấn không ngừng đánh xuống, Bệ Ngạn bị đau, toàn thân đã ướt đẫm máu, nhưng nó vẫn kiên cường tiếp tục bay về phía trước.

Có không ít tu hành giả Dự Châu, Lương Châu và Ích Châu nhìn thấy cảnh này, nhưng không một người nào dám đứng ra ngăn cản. Từ khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, bọn hắn đã thấy quá nhiều cảnh tượng tu hành giả cường đại đuổi bắt hung thú.

Rốt cuộc Bệ Ngạn cũng bay tới lạch trời.

Bạch Ất biết không thể tiếp tục đuổi theo, bèn gọi ra kiếm cương. “Không chiếm được thì ta phải huỷ diệt ngươi.”

Kiếm cương chi chít xuất hiện, nối thành một đường lao về phía Bệ Ngạn.

Đúng lúc này, một đạo thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện, ngăn trở toàn bộ kiếm cương.

“Hả?” Bạch Ất nghi hoặc nói, “Ngươi là ai?”

“Tần Nại Hà.” Tần Nại Hà mỉm cười tự giới thiệu.

“Người tự do của Tần gia?” Bạch Ất từng nghe nói tới nhân vật này, nhưng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở đây.

“Chắc hẳn các hạ là Bạch Ất tướng quân, danh chấn thanh liên giới.” Tần Nại Hà nói.

“Hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Bạch Ất nhìn thấy Bệ Ngạn đã lao vọt vào trong sơn lâm, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, tâm tình lập tức trở nên giận dữ. “Ngươi mau tránh ra, Tần chân nhân không bảo vệ được ngươi đâu.”

Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Ta phải sửa lời ngươi một chút, hiện tại Tần mỗ là người tự do của Ma Thiên Các.”

Bạch Ất giật mình, sau đó bật cười:

“Xem ra lời đồn là thật, Tần thiếu chủ chết rồi, đại trưởng lão Tần gia chết rồi, người tự do thì bỏ đi. Tần chân nhân lòng dạ rộng rãi lấy đại nghĩa diệt thân, thật sự là buồn cười.”

Tần Nại Hà nói: “Cho nên ngươi muốn cùng Ma Thiên Các là địch?”

“Việc này phải hỏi Các chủ của các ngươi. Chỉ là… hắn đang ở tận thanh liên giới, không đuổi kịp tới đây.” Bạch Ất cười nói, “Cho dù hắn có trở về, ta lập tức rời đi là được.”

“Đường đường là Bạch đại tướng quân mà da mặt cũng dày như thế. Được rồi, Bệ Ngạn đã chạy thoát, ta cũng phải chuồn thôi.”

Tần Nại Hà xoay người, thi triển đại thần thông thuật, toàn thân hoá thành một đạo lưu tinh vèo một cái, biến mất ở chân trời.

Bạch Ất: “. . .”

Hắn sững sờ một lúc mới tỉnh táo lại, giận dữ nói: “Hay cho một tên người tự do!”

Cùng lúc đó, Lục Châu đã nhận được tin tức của Tần Nại Hà: Bệ Ngạn an toàn.

Hắn cất ngọc phù truyền tống tập thể vào tay áo, hạ lệnh: “Tất cả mọi người tập hợp.”

Triệu phủ tuy lớn nhưng trong mắt tu hành giả thì nhỏ bé đến đáng thương. Không bao lâu sau đám người Ma Thiên Các đã hội tụ trong sân viện của Lục Châu.

Lục Châu bước ra khỏi phòng, nói: “Thông báo cho Tần Nhân Việt và Phạm Trọng, lão phu mời bọn hắn đến Hàm Dương thành làm khách.”

“Vâng, việc này giao cho ta, ta rất quen thuộc nơi này.” Bốn huynh đệ Khổng Văn đáp.

Lục Châu gọi: “Lão tam.”

“Có đồ nhi.”

“Ngươi về bí ẩn chi địa một chuyến, cùng Lục Ngô đến Ma Thiên Các.” Lục Châu ném ngọc phù truyền tống cho hắn, “Cầm thứ này để trở về.”

“Sư phụ, vật này quá quý giá, dùng như vậy chẳng phải là lãng phí rồi sao?” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc hỏi.

“Không sao, vi sư sẽ tìm thêm một ít. Tôn nghiêm của Ma Thiên Các không thể bị chà đạp. Ngươi đi đi.”

Hắn vốn định dùng vật này khi gặp tình huống khẩn cấp, nhưng bây giờ Ma Thiên Các lại đang gấp hơn.

Nếu hắn tự mình trở về Ma Thiên Các thì phải mất đến nửa tháng phi hành và hai lần truyền tống phù văn thông đạo mới trở lại được thanh liên giới. Thời gian quá dài, rau cúc cũng đã héo rồi.

Biện pháp tốt nhất là để Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô trở về.

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!” Đoan Mộc Sinh cầm lấy ngọc phù, xoay người bay về hướng phù văn thông đạo phía nam.

“Những người còn lại theo lão phu đến hoàng cung một chuyến.”

“Vâng.”

Triệu Dục nghe lão tiên sinh nói muốn đi hoàng cung, vốn còn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy là việc đương nhiên.

Hắn rất thản nhiên tiếp nhận việc này, nhưng để tránh hiềm nghi nên Triệu Dục không tiện nhúng tay vào. Đám người Ma Thiên Các cũng hiểu được nên không muốn dây dưa với mối quan hệ phụ tử của bọn hắn.

Lục Châu dẫn đầu, mang theo mười hai người và Bạch Trạch, Cùng Kỳ bay lướt lên bầu trời Hàm Dương thành, phi hành về phía hoàng cung.

Dựa theo pháp tắc cân bằng thì mọi vật trên thế gian, bao gồm tất cả lực lượng, nhân loại, hung thú, tài nguyên,… đều phải được duy trì cân bằng. Nếu như không được, cân bằng giả sẽ xuất hiện để diệt trừ yếu tố không cân bằng.

Tại thanh liên giới và tịnh đế thanh liên có rất nhiều tài nguyên, nhưng lại có khá ít hung thú. Vì để duy trì cân bằng, đám hung thú kéo về phía đối diện.

Không ai biết vì sao chuyện này lại xảy ra. Các bậc tiên hiền và đại năng khi xưa đều đã chết trong lúc thăm dò về sự cân bằng trong thiên địa.

. . .

Dân chúng và tu hành giả trong Hàm Dương thành phát hiện có một đám người bay trên không trung, lập tức quát mắng.

Thông thường trong thành cấm phi hành, chỉ có quan gia mới có tư cách này.

Bay được nửa đường, Lục Châu giảm tốc độ, cảm giác ba động nguyên khí xung quanh. Tại Đại Viêm còn có loại trận pháp đỉnh cao như Thập Tuyệt Trận phòng hộ, Hàm Dương thành đương nhiên cũng có.

“Đây chẳng phải là Khổng Văn sao?” Bên dưới có người nhận ra mấy huynh đệ Khổng Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK