Oanh!
Hai người rơi thẳng xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
Chính lúc này, Ngu Thượng Nhung khống chế Trường Sinh Kiếm từ xa, Trường Sinh Kiếm hoá thành lưu tinh chém vào tầng cương khí hộ thể của hai người.
Phanh phanh phanh…
Bốn mươi chín kiếm khách vốn định xuất thủ, nhưng thấy khí thế kiếm cương như rồng bay gió cuốn, không ngừng chém vào thân thể hai huynh đệ Song Tử khiến bọn hắn kinh hãi không thôi.
Bốn mươi chín kiếm khách cũng là cao thủ kiếm tu, nhưng bọn hắn không làm được một chiêu ngự kiếm chi thuật này.
Cương khí hộ thể của hai huynh đệ rốt cuộc bị đánh nát, Trường Sinh Kiếm không chút khách khí chém vào chỗ yếu hại của bọn hắn.
Máu tươi bắn ra tung toé, kiếm cương bay lượn đầy trời. Hai người rơi xuống đất.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, có Phạm Trọng cường thế, lại thêm Ngu Thượng Nhung gia trì lực lượng đánh rơi hai người, vì sao lại không mất Mệnh Cách nào?
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm nói: “Hẳn là một loại thủ đoạn bảo vệ Mệnh Cách còn cường ngạnh hơn cả khôi nô.”
Nguyên Lang lắc đầu nói: “Không phải đâu…”
“Ngươi biết?” Lục Châu nhìn về phía Nguyên Lang.
Đây chính là cơ hội lôi kéo làm quen với đại lão nha. Nếu không nắm chắc cơ hội, hắn nào có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông, nhìn cha mẹ và Tần chân nhân!
Nguyên Lang lập tức giải thích:
“Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử là đồng mệnh tương liên, sinh mệnh của bọn hắn đã nối thành một thể. Hai người vốn là cao thủ của Tấn Quốc, trong trận chiến Hào Sơn, Mạnh Minh Thị dẫn theo thiên quân vạn mã đánh tan Đại Tấn, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử liền đầu nhập vào Tần Đế, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Khi còn ở Đại Tấn quốc, hai huynh đệ này tu luyện thuật pháp liên kết sinh mệnh, có thể cộng hưởng, cũng có thể dời đi…”
“Loại bí pháp này có chút tương tự với thuật pháp ký sinh, nhưng cao minh hơn ký sinh rất nhiều. Trí Văn Tử có thể đem vết thương chí mạng dời sang cho Trí Vũ Tử gánh chịu, cũng có thể đem điểm chí mạng dời đến bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Dù có bị chém đứt đầu hay đâm xuyên tim, bọn hắn vẫn có thể sống sót.”
“Nói đúng ra, loại liên kết sinh mệnh này có thể hình dung giống như là… một con giun. Toàn thân giun đất trơn tròn láng mịn, không có xương cốt, dù có chém đứt đôi thân thể bọn hắn vẫn có thể mọc ra cái mới.”
Nguyên Lang hy vọng mình nói chuyện không quá khó hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn đám người, phát hiện sắc mặt Lục Châu vẫn thong dong, mà Tiểu Diên Nhi thì đã bịt chặt tai từ bao giờ.
Ngu Thượng Nhung khiêm tốn hữu lễ nói: “Đa tạ các hạ giải đáp nghi hoặc.”
Nguyên Lang đáp: “Tiện tay mà thôi.”
Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, nhìn sang Nguyên Lang hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết cách để giết chết bọn hắn đi nào!”
“Ách…”
Nguyên Lang lộ vẻ xấu hổ nói: “Việc này ta thật sự không rõ…”
Minh Thế Nhân cũng cạn lời. “Thế theo lời vừa rồi của ngươi, chẳng phải bọn hắn bất tử rồi sao?”
Hư ảnh Phạm Trọng từ trên cao hạ xuống, đánh ra một đạo chưởng ấn khiến Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nằm rạp xuống đất.
Thấy hai người phun đầy máu tươi, hắn mới thoả mãn gật đầu, xoay người chắp tay nói: “Lục huynh.”
“Đừng gọi bậy, ở đây không có ai là Lục huynh của ngươi hết.” Minh Thế Nhân nói.
Ai cũng muốn lôi kéo làm quen với sư phụ. Nhưng loại người gió chiều nào theo chiều nấy như Phạm Trọng, Minh Thế Nhân rất không ưa thích.
Phạm Trọng: “. . .”
Hắn không tiện cãi lại.
Lục Châu nói: “Không được vô lễ.”
Minh Thế Nhân lúc này mới lui về sau một bước, không nói gì nữa.
Phạm Trọng nói: “Đều là việc nhỏ, thân là chân nhân, nếu đến một chút khí độ cũng không có thì ta sống uổng phí rồi.”
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Ngươi đã giúp lão phu, lão phu đương nhiên phải nể mặt ngươi.”
Phạm Trọng chỉ vào hai huynh đệ Trí Văn Tử: “Muốn giết bọn hắn đúng là không dễ dàng, nhưng không phải là không có biện pháp.”
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn cười nói: “Vừa rồi ta nói không có suy nghĩ, ngươi đừng để ý nha!”
“Việc nhỏ.”
“Vậy phải làm sao mới giết được bọn hắn?” Minh Thế Nhân lại lấy Ly Biệt Câu ra xoa xoa vào tay áo.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nghe người khác thảo luận cách giết mình, quả thật vừa bất lực vừa khó chịu, bèn cố gắng đứng dậy nói:
“Phạm chân nhân, ngài…”
Phạm Trọng thản nhiên nói: “Đừng trách ta, các ngươi mời ta đến nhưng không nói là để gặp ai, nếu ta sớm biết đó là Lục huynh… Hừ!”
“Nhưng mà ngài đã đáp ứng bệ hạ!” Trí Văn Tử không cam lòng nói.
“Lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc các ngươi có năng lực gì.” Lục Châu lên tiếng.
Năm ngón tay co lại, hơn một nửa lực lượng Thiên Tướng bám vào Ma Đà Thủ Ấn.
Trâu Bình không ngừng giãy giụa, nhưng lực lượng trong thủ ấn đột ngột tăng lên gấp mấy lần khiến hắn đánh mất ý niệm chống cự.
Rắc!
Thủ ấn thu lại. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Trâu Bình rơi thẳng xuống đất.
“Trâu tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám phi kỵ cấp tốc vọt tới vây xung quanh Trâu Bình.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Hơn phân nửa lực lượng Thiên Tướng mà còn không đánh hạ được ngươi thì đúng là hết nói nổi.
Trâu Bình nằm im dưới đất, hai mắt đong đầy hoảng sợ nhìn lên bầu trời, yết hầu không ngừng hộc ra trọc khí.
Đám người cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trâu Bình mười bảy Mệnh Cách hoàn toàn không chống lại nổi một chiêu của lão tiên sinh.
Phạm Trọng cũng sợ hãi không kém. Sau khi từ Ngung Trung trở về, hắn đã thu được tin tức Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính bỏ mạng, thời điểm đó hắn không thể tin dù chỉ một chút, lập tức phái người đi nghe ngóng tình hình. Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, người giết Thác Bạt Tư Thành, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu chính là vị Các chủ đến từ Ma Thiên Các này.
Nay thấy tận mắt Lục Châu xuất thủ, hắn thậm chí còn có cảm giác đối phương cũng có thể dùng một chưởng giây giết chính mình.
Tự tin của một chân nhân trong lòng Phạm Trọng đã bị hao mòn gần như không còn.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới nói: “Lão phu đã nói, lấy một Mệnh Cách của các ngươi để trừng phạt.”
“Được! Một Mệnh Cách thì một Mệnh Cách!” Trí Văn Tử cắn răng nói.
“Nhưng bây giờ… mỗi người hai Mệnh Cách.” Lục Châu nói tiếp.
Chương 1607
Sắc mặt Trí Văn Tử cứng đờ. “Chuyện này…”
Triệu Dục thấy hắn còn dám có nghi vấn, không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi ngu thật hay giả vờ ngu thế? Mệnh Cách còn có thể khôi phục, nhưng mạng không còn thì chính là kết thúc.”
Nguyên Lang bỗng nói: “Bọn hắn không có Mệnh Cách.”
“. . .”
“Thuật liên kết sinh mệnh chính là như vậy đó, giun đất không có xương cốt, bọn hắn cũng không có Mệnh Cách. Tất cả Mệnh Cách đều đã hoà làm một với thân thể bọn hắn rồi.”
“Vậy thì làm sao mà giết bọn hắn đây?!” Minh Thế Nhân mất hết kiên nhẫn nói.
Gâu gâu gâu!
Nguyên Lang xấu hổ cười một tiếng:
“Đừng tức giận, đừng tức giận, đao kiếm không có mắt… Giết bọn hắn rất đơn giản. Đạo môn phù chú thuật có thể trói buộc thuật liên kết sinh mệnh. Một khi thuật này bị chấn vỡ, giết bọn hắn còn đơn giản hơn là giết một Thiên Giới Bà Sa bình thường.”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám ngoét.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Kỳ thực có giết chết hay không cũng không quan trọng. Mỗi ngày lôi bọn hắn ra, tháo thành mấy khối để luyện đao pháp cũng là một biện pháp hay. Ừ, cứ làm như thế.”
“. . .”
Minh Thế Nhân mang theo Ly Biệt Câu vọt tới. Trí Văn Tử sợ hãi, cao giọng hô lên: “Xin chờ một chút!”
“Chờ cái rắm!”
Ầm!
Minh Thế Nhân đạp hắn bay vèo ra sau.
Trí Văn Tử té lăn dưới đất, trên ngực đau đớn khó nhịn. Người này đúng là làm việc không theo sáo lộ gì hết. Nói đúng hơn, nguyên một đám người này đều như thế… Không một kẻ nào đáng tin cậy, Trâu Bình cũng vậy, mà Phạm Trọng cũng thế!
Hắn mặc kệ đau đớn trên cơ thể, vội vàng nói: “Huynh đệ chúng ta chỉ có một cái mạng! Ta muốn dùng bí mật để trao đổi với lão tiên sinh!”
“Ngươi cho là mình có tư cách để đàm phán?” Minh Thế Nhân hừ lạnh nói.
“Lui ra.” Lục Châu nói.
“A? Sư phụ, đám người này không đáng tin đâu.”
Trí Văn Tử thấy tình huống không ổn, không thèm nói điều kiện đã vội tiết lộ: “Trong kim bài của Triệu công tử có ẩn giấu một bí mật động trời!”
Triệu Dục: “. . .” WTF?
Lục Châu nhìn lại kim bài trong tay, có chút bất ngờ. “Bí mật gì?”
“Tiên đế có tổng cộng bốn khối kim bài, trong mỗi một khối đều cất giấu một phần tàng bảo đồ.” Trí Văn Tử cấp tốc nói.
Chẳng trách kim bài không chế tạo đặc ruột, làm Lục Châu cảm thấy nó nhẹ hơn mức bình thường. Thì ra bên trong có vấn đề.
Lục Châu bóp một cái. Kim bài nứt ra.
Giữa kim bài quả nhiên có một khe hở, bên trong khe hở giấu một tấm vải nhỏ.
Lục Châu rút tấm vải ra, mở ra xem. Bên trên đúng là một bức địa đồ không hoàn chỉnh, chỉ có một phần tư.
Triệu Dục kinh ngạc nói: “Sao ta lại không biết?!”
Trí Văn Tử nói: “Hẳn là Thích phu nhân chưa có nói cho ngươi biết.”
Triệu Dục không nói gì nữa.
“Bản đồ này chôn giấu bảo bối gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta không biết… Việc này chỉ có Thích phu nhân biết thôi.”
“Đây chính là lý do vì sao ta còn được sống đến hôm nay sao?” Triệu Dục lảo đảo lui lại một bước.
“Thích phu nhân không nói gì với ngươi à?” Trí Văn Tử hỏi.
Triệu Dục lắc đầu.
Nào chỉ không nói cho hắn, mẫu thân thậm chí còn chưa từng tiết lộ trong kim bài có ẩn giấu bí mật.
Lục Châu nhìn địa đồ một lát rồi nói: “Mẫu thân ngươi sắp tỉnh lại rồi, đến lúc đó hỏi sẽ biết thôi.”
Trí Văn Tử kinh ngạc nói: “Thích phu nhân tỉnh rồi sao?”
Lục Châu liếc nhìn Trí Văn Tử: “Nếu đã không muốn nàng ta tỉnh lại thì vì sao không giết luôn đi?”
“Việc này…”
“Nếu ngươi chịu thành thật khai báo, lão phu sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.” Lục Châu nói. Trực giác nói cho hắn tấm tàng bảo đồ này không hề đơn giản.
Trí Văn Tử cúi đầu nói: “Bệ hạ không đành lòng.”
“Ha ha ha!!!” Triệu Dục đột nhiên bật cười, bị câu nói này của Trí Văn Tử làm cho giận đến điên người. “Quá buồn cười rồi!!”
“. . .”
Đám người thở dài.
Nói theo một cách nào đó, nếu không nhờ có Tần Đế che chở, Triệu Dục đã sớm chết… Nhưng Tần Đế kỳ thực không hề quan tâm đến đứa con này, mặc kệ hắn bị tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Lục Châu nói: “Nếu đã như vậy, ngươi về nhắn cho Tần Đế, bảo hắn đến gặp lão phu.”
Trí Văn Tử sửng sốt, nhưng ngã một lần đã khôn ra, hắn run rẩy đáp: “Vâng.”
Nói xong, cố nhịn xuống đau đớn kịch liệt, Trí Văn Tử run giọng hỏi: “Hiện tại… ta có thể đi được không?”
Lục Châu phất tay.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử dìu nhau đằng không bay lên. Mấy chục tu hành giả lập tức theo sau bay về phía chân trời.
Trâu Bình nhìn theo hai huynh đệ Song Tử, rất muốn há mồm mắng to: Dòng thứ hại người!!
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Trâu Bình: “Đoạn thời gian này, ngươi lưu lại đây đi.”
“. . .” Trâu Bình cảm thấy trong lòng nặng như đeo đá. Quả nhiên ta không được rời đi dễ dàng như vậy.
Trâu Bình giải thích: “Tất cả những việc này là kế hoạch của Trí Văn Tử, ta chỉ là… đến hỗ trợ.”
“Phong bế tu vi.” Lục Châu nói.
Trâu Bình thở dài một tiếng, đẩy người bên cạnh ra, ho khan một trận rồi đứng thẳng người lên, khí phách nói:
“Ta có thể lưu lại, nhưng các huynh đệ của ta không liên quan gì đến việc này, hãy để bọn hắn rời đi. Nếu không ta tình nguyện tự bạo tất cả Mệnh Cách!”
“Ngươi đang uy hiếp lão phu?”
“Cầu sinh mà thôi.” Trâu Bình đáp.
Đám người Ma Thiên Các lui lại.
Chín mươi bảy tên phi kỵ đều là dũng sĩ trên chiến trường, lập tức đồng thanh nói: “Chúng ta nguyện ý chết cùng tướng quân!”
Soạt!
Chín mươi bảy người đồng loạt quỳ xuống, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.
Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy bọn hắn là một đoàn đội có tu vi cao và đồng nhất, nhưng bây giờ xem ra đoàn quân này đoàn kết hơn trong tưởng tượng của mọi người nhiều.
Đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm đột nhiên có một đội ngũ mấy trăm người bay tới.
Phạm Trọng nhìn thoáng qua rồi nói: “Cấm quân.”
Mấy trăm cấm quân đột nhiên xuất hiện ở chỗ này là ý gì?
Không bao lâu sau, đội ngũ cấm quân đã đến trên bầu trời Triệu phủ.
Phạm Trọng nói: “Việc này giao cho ta đi.”
Hắn vừa định bay lên giải quyết sự tình này, Lục Châu đã giận dữ vung tay. “Không cần!”
Quá tam ba bận, không thể tiếp tục tha thứ.
Chương 1608
Lục Châu vươn tay lên trời, một đạo quang mang yếu ớt xuất hiện, vọt lên không trung như lưu tinh.
Phạm Trọng kinh ngạc hô lên: “Hằng cấp!”
Tử Lưu Ly bay ra, toàn bộ Triệu phủ bị hàn ý vô tận bao phủ, trong chớp mắt hoá thành mùa đông tuyết trắng.
Tử Lưu Ly bắn ra hàn quang. Cực Hàn Tĩnh Chỉ!
Thời gian và không gian tựa như bất động. Rắc!
Chỉ trong giây lát, toàn bộ mấy trăm cấm quân đã bị biến thành băng điêu, đồng loạt rơi ầm ầm xuống đất.
Trâu Bình và chín mươi bảy tên phi kỵ: “. . .”
Bọn hắn vốn cho rằng Đại Cầm rất mạnh, thậm chí có thể so đấu với chân nhân. Nhưng bây giờ… ảo tưởng phá vỡ, đến tư cách đàm phán bọn hắn cũng không có. Trâu Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn băng điêu rơi xuống đất, vỡ tan thành bã vụn.
Hắn sợ hãi lui về sau một bước.
“Tướng quân.”
“Ta, ta không sao.”
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, trên bầu trời đã chẳng còn một cấm quân nào.
Lục Châu nhìn số điểm công đức chẳng tăng lên được bao nhiêu, đạm mạc lắc đầu: “Yếu.”
Phạm Trọng: “. . .”
Bọn hắn làm sao biết được, Lục Châu vì thấy đánh giết mấy trăm người mà chẳng thu được bao nhiêu điểm công đức nên mới mắng yếu.
Tại thanh liên giới, cấm quân chỉ cần ước thúc đám người phổ thông là đủ. Tầng cao hơn sẽ có chân nhân, người tự do và các đại thế lực chưởng quản.
Trâu Bình xuất thân quân nhân, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tố chất tâm lý rất mạnh. Sau mấy hơi thở, hắn đã tỉnh táo lại, quả quyết nói:
“Người là dao thớt, ta là thịt cá, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ ngài.”
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Trâu Bình lưu lại. Những kẻ khác cút đi.”
Trâu Bình nghe vậy, không đợi các huynh đệ lên tiếng đã vội vàng nói: “Tất cả các ngươi cút đi!”
“Tướng quân!”
Trâu Bình đẩy lùi đám phi kỵ.
Thấy hắn kiên quyết, đám phi kỵ đành thở dài khom người rồi bay lên không trung.
Chờ bọn hắn rời đi, Trâu Bình mới thở phào một hơi.
Minh Thế Nhân nói: “Không ngờ ngươi lại là người có tình có nghĩa.”
“Tình nghĩa cái rắm gì, một đám giá áo túi cơm mà thôi. Nếu bọn hắn chết thì người khác sẽ đánh giá ta vô năng.” Trâu Bình nói.
Lục Châu lệnh cho người phong bế tu vi Trâu Bình, giải xuống giam giữ.
Lúc này Phạm Trọng mới đáp xuống đất, chắp tay nói: “Lục huynh, cửu ngưỡng đại danh!”
Lục Châu hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta chỉ đến bái phỏng, không hề có ác ý.” Phạm Trọng đáp.
“Ngươi không phải là viện quân do Trí Văn Tử mời tới sao?” Triệu Dục nói.
Phạm Trọng: “. . .”
Lục Châu xua tay nói: “Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng. Chuyện của ngươi và Trí Văn Tử lão phu không hỏi tới nữa.”
Trong lòng Phạm Trọng không khỏi mừng rỡ, lập tức cười nói: “Lục huynh rộng lượng.”
Phạm Trọng là người không giống chân nhân nhất trong số bốn vị chân nhân. Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn thi triển thủ đoạn để bắt huynh đệ Trí Văn Tử về, đám người sẽ cảm thấy hắn có phong phạm của lão bát Chư Hồng Cộng.
Lục Châu nói: “Nếu không còn việc gì thì tiễn khách.”
Phạm Trọng: “?”
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Lục Châu đã xoay người rời đi.
Phạm Trọng hớt hải gọi: “Ấy Lục huynh…”
“Phạm chân nhân, gia sư hành tẩu trong bí ẩn chi địa quá lâu, tinh thần và thể xác đều đã mỏi mệt, không còn hơi sức đâu mà chiếu cố tới cảm nhận của ngài.”
“Thôi vậy.” Phạm Trọng chắp tay nói với Minh Thế Nhân, “Mong ngươi nhắn cho Lục huynh, khi nào Lục huynh có thời gian, ta mời Lục huynh đến đạo trường của ta làm khách. Cáo từ.”
Hư ảnh nhoáng lên, Phạm Trọng biến mất tại chỗ.
. . .
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử chật vật bay đi, bọn hắn dẫn theo một đám tu hành giả đến hỏi tội, không chỉ không có tác dụng mà còn khiến bản thân trở thành trò cười cho người khác.
Cũng may Triệu phủ cách đại đô thành không xa.
Trở lại hoàng thành, hai người lập tức thỉnh cầu được yết kiến Tần Đế.
Trong đại điện.
Tần Đế cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Đế không mặc long bào, mày rậm mắt to, ria mép trên môi khiến hắn trông giống như một tên đồ tể mổ heo, nhưng ánh mắt kia lại thâm thuý có thần, trời sinh đã ẩn chứa khí tức của người ngồi trên cao.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử quỳ xuống hành lễ.
Tần Đế thấy mặt mũi hai người bầm dập, máu me khắp người, vết thương chồng chất, bèn nghi hoặc hỏi:
“Hai vị ái khanh tu vi thâm hậu, vì sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Trí Văn Tử đứng lên đáp: “Bệ hạ, dư nghiệt Mạnh phủ đã trở về.”
“Dư nghiệt Mạnh phủ?” Tần Đế giật mình.
“Năng lực của thần chỉ có bệ hạ hiểu rõ nhất. Thần dùng đầu mình để cam đoan, hậu nhân của Mạnh Minh Thị đã thật sự trở về.” Hắn dùng từ ‘hậu nhân’.
Tần Đế hỏi: “Mạnh Minh Thị chỉ có một đứa con, kẻ này chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời, sao còn có hậu nhân nào khác?”
“Nhi tử của Mạnh Minh Thị mặc dù qua đời sớm, nhưng hắn là kẻ phong lưu, sinh ra không ít tạp chủng. Thần nhớ rõ Mạnh phủ có nuôi một số đứa nhỏ làm công trong nhà, bây giờ xem ra, rất có khả năng bọn chúng chính là dư nghiệt Mạnh phủ.” Trí Văn Tử nói.
Tần Đế khẽ gật đầu.
Trí Văn Tử tiếp tục nói: “Chính kẻ này đã giết Tây tướng quân. Ngoài ra…”
Hắn kể lại một năm một mười những chuyện xảy ra trong Triệu phủ.
Tần Đế nghe nói có chân nhân giá lâm nhưng lại biến thành người làm nền, không khỏi nhướng mày.
Ầm!
Hắn vỗ mạnh vào tay vịn, nói: “Trẫm không qua lại với bốn vị chân nhân, nhưng tên Phạm Trọng kia lại dám cùng trẫm là địch? Tu vi lão giả kia thật sự trên cả chân nhân?”
Trí Văn Tử gật đầu: “Thần cũng thật không ngờ! Thần đoán là Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính đã chết trong tay của hắn.”
“. . .”
Hàng chân mày Tần Đế xoắn chặt lại.
Kể xong, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lại đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói:
“Chúng thần thi hành nhiệm vụ thất bại, không thể lôi hung thủ giết hại Tây tướng quân ra xử lý, xin bệ hạ giáng tội!”
“Chuyện này không trách các ngươi. Đứng lên đi.” Giọng của Tần Đế không có vẻ quá tức giận.
“Đa tạ bệ hạ.”
“Trẫm đã phái cấm quân đi tiếp ứng hai vị ái khanh. Ái khanh không gặp được sao?” Tần Đế nói.
“Cấm quân?” Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
Chương 1609
Trên đường trở về, vì lý do an toàn, bọn hắn lựa chọn đi đường tắt chứ không đi đường lớn.
“Thôi vậy. Hai vị ái khanh đã bị thương, hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Đế thản nhiên nói.
“Triệu công tử đã biết bí mật của kim bài. Tàng bảo đồ trong kim bài bị cao thủ kia lấy đi.”
Tần Đế nói: “Không sao, ba khối còn lại nằm trong tay trẫm. Cho đến bây giờ thì những việc này cũng không quan trọng nữa.”
Hắn phất tay, ra hiệu cho hai người lui xuống.
Trí Văn Tử nói: “Thần còn có một việc muốn bẩm tấu.”
“Chuẩn tấu.”
“Thần đã tự mình chủ trương, gọi Trâu tướng quân đến đó. Vốn định mượn tay Trâu tướng quân đuổi bắt hung thủ, nào ngờ… Hiện tại Trâu tướng quân rơi vào miệng cọp, sinh tử khó lường.” Trí Văn Tử nói.
Ánh mắt Tần Đế co rụt lại, nhíu chặt mày nói: “Trẫm nghe chưa rõ. Ái khanh lặp lại lần nữa.”
Trí Văn Tử lặp lại lần nữa: “Thần tự chủ trương gọi Trâu tướng quân đến, vốn muốn mượn tay Trâu tướng quân để bắt hung phạm...”
Tần Đế chầm chậm rời khỏi long ỷ, bước xuống bậc thang. “Ái khanh gọi Trâu tướng quân tới?”
Lúc này Trí Văn Tử mới hiểu ra, toàn thân bỗng trở nên run rẩy, vội vàng kéo Trí Vũ Tử quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất. Phanh phanh phanh… Máu tươi chảy ra đầy trán.
“Thần biết tội, thần biết tội…”
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này, mà biểu tình Tần Đế vẫn lạnh lùng như trước.
Lát sau, Tần Đế mới đi tới trước mặt hai người, tay trái đặt lên vai Trí Văn Tử, tay phải đặt lên vai Trí Vũ Tử, ra hiệu cho hai người dừng lại.
Hai huynh đệ ngừng dập đầu nhưng vẫn không dám đứng lên, đầu cúi gằm xuống.
Tần Đế vỗ vai bọn hắn: “Hai vị ái khanh đứng lên đi.”
Trí Văn Tử thấp giọng đáp: “Đa tạ bệ hạ.”
Hai người tuy đứng lên nhưng trong lòng vẫn căng thẳng vô cùng, không dám nhìn thẳng vào Tần Đế.
Tần Đế mỉm cười nói: “Hai vị ái khanh là phụ tá đắc lực của trẫm, sao trẫm lại trách tội các khanh. Mấy năm nay các khanh đã thay trẫm trừ bỏ rất nhiều cái gai trong mắt, trẫm rất yêu quý các khanh…”
Trong lòng bàn tay Trí Văn Tử chẳng rõ vì sao lại toát mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt tay để giữ cho mình đừng run rẩy.
Tần Đế lại vỗ vào vai hai người, sâu trong mắt loé lên hàn mang: “Nhưng mà… Ai cho phép các ngươi đụng vào ranh giới của trẫm?!”
Vừa nói, mười ngón tay Triệu Dục đột nhiên phát lực.
Rắc một tiếng, cánh tay phải của Trí Văn Tử và cánh tay trái của Trí Vũ Tử bị giật phăng ra, văng trúng vách đại điện rồi lăn lông lốc dưới đất.
“A!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đồng thời lui lại kêu thảm một tiếng, nhưng thấy hai mắt Tần Đế như rắn độc bèn cố gắng nhịn đau, không dám phát ra âm thanh.
Trí Văn Tử lại vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần đáng chết, thần làm bẩn đại điện! Thần đáng chết!”
Hung quang trong mắt Tần Đế từ từ tản đi. Hắn xoay lưng lại, tay chắp sau lưng nói: “Lần sau không được làm như thế nữa.”
“Đa tạ bệ hạ! Đa tạ bệ hạ!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cuống quýt dập đầu khiến nền đất trong đại điện phanh phanh rung động.
Tần Đế nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa vào huyệt thái dương, nói: “Lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
Hai huynh đệ đi lùi về sau ba bước, cảm thấy không ổn bèn vội vàng nhặt hai cánh tay cụt lên, rời khỏi đại điện.
Bọn hắn vừa đi tới cửa, một tên thái giám vội vã chạy vào đại điện, quỳ phịch xuống bẩm báo:
“Bệ hạ, hơn hai trăm cấm quân… toàn bộ bị diệt!”
“. . .”
. . .
Màn đêm buông xuống.
Sự tích đám cấm quân hoá thành băng điêu rơi xuống đã truyền đi khắp toàn bộ Hàm Dương thành.
Trước đó từng có tin đồn, Thích phu nhân được Tần Đế yêu thích, sinh ra Triệu Dục, sau đó chẳng biết vì sao lại bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời. Người trong Hàm Dương thành nói Thích phu nhân là hồng nhan hoạ thuỷ, mê hoặc Tần Đế khiến ông trời mưa liền ba tháng, làm hỏng vô số ruộng tốt.
Tần Đế không tin mấy lời này, vài năm sau Thích phu nhân đổ bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa, từ đó về sau không hề tỉnh lại.
Triệu Dục trưởng thành, Tần Đế sắc phong cho hắn là vương gia nhưng không có đất phong, phải ở lại Hàm Dương thành.
Lục Châu vốn chẳng quan tâm gì đến những lời đồn nhảm xung quanh.
Về đến phòng, hắn lấy Tử Lưu Ly ra xem, xác nhận nó đã rơi vào trạng thái làm lạnh.
Có đôi khi khí thế còn quan trọng hơn thủ đoạn. Rõ ràng có thể để đồ đệ ra tay chém giết cấm quân, nhưng Lục Châu lại muốn dùng thế như lôi đình để chấn nhiếp tứ phương, nhân tiện thử năng lực mới của Tử Lưu Ly một phen.
Một mũi tên bắn hai con chim, cớ sao lại không làm?
Lục Châu lấy quyển cổ tịch Giảng Đạo Chi Điển ra. Trên trang sách xẹt qua lưu quang.
Lục Châu lại một lần nữa cảm nhận được lực lượng bành trướng truyền ra từ cổ tịch, rất tương tự với thần thông Thiên thư.
Khi hắn chìm đắm vào trong những con chữ, bên tai dường như truyền đến thanh âm ——
“Giảng đạo gì? Truyền đạo gì? Đều là nói hươu nói vượn!”
“Tu hành gì? Truyền thừa gì? Toàn bộ đều là vớ vẩn!”
“Con đường tu hành không có, vì sao phải cưỡng cầu?”
Thanh âm quanh quẩn bên tai, đám văn tự trong cổ tịch từ từ tiêu thất giữa vũ trụ mênh mông, từng con chữ hoá thành ký hiệu toả kim quang, bay vào não hải Lục Châu.
[Thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển.]
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu lập tức thanh tỉnh, gấp cổ tịch lại.
“Hay cho một quyển Giảng Đạo Chi Điển. Rốt cuộc là ai lưu lại cổ tịch này?”
Chỉ đọc trong giây lát, Lục Châu đã cảm nhận được một loại dã tâm muốn dẫn dắt người trong thiên hạ sáng lập ra con đường tu hành hoàn toàn mới.
Nhưng không hiểu sao, càng về sau cảm xúc trong cổ tịch càng trở nên bi quan.
“Giảng đạo, truyền đạo?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Ngoài bìa viết ba chữ Ma Thiên Các, lại có hai mươi sáu chữ cái la tinh, Lục Châu có đầy đủ lý do để cho rằng quyển cổ tịch này là của Cơ Thiên Đạo.
Nhìn Thiên Thư Khai Quyển vừa xuất hiện, Lục Châu mặc niệm. “Sử dụng.”
Bên trong cổ tịch không chỉ ẩn chứa Thiên Thư Khai Quyển mà còn ghi lại một đời kinh lịch của chủ nhân. Đây là một câu chuyện xưa dãi dầu sương gió.
Chương 1610
Các ký hiệu toả kim quang nhảy nhót trong não hải, sắp xếp thành câu khẩu quyết hoàn chỉnh. Lục Châu bắt đầu mặc niệm khẩu quyết.
Lực lượng bên trong cổ tịch từ từ bành trướng, hoá thành từng điểm tinh quang xuyên toa trong vũ trụ tinh không, bay ra khỏi quyển sách rồi dung nhập vào cơ thể hắn.
Lục Châu tiếp tục mặc niệm suốt một đêm.
Sáng hôm sau, quyển cổ tịch hoá thành một cuốn thư tịch phổ thông.
Lục Châu mở to mắt, hít sâu một hơi.
“Thần thông Vô Lượng Thôi Diễn?”
Xem biến hoá của trời đất, thôi diễn ngàn vạn loại sự tình… Nói cách khác, khi thôi diễn đến cực hạn thì sẽ trở thành dự báo.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Lục Châu, còn cần phải nghiệm chứng vài lần mới được.
Thử xem.
Lục Châu nhìn xuống quyển cổ tịch, mặc niệm khẩu quyết thần thông. Tự phù lóng lánh kim quang bay ra đáp xuống quyển cổ tịch, nhưng không có chút phản ứng nào.
“Vật chết không thể thôi diễn?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Xem ra thần thông mới còn ở giai đoạn sơ cấp.
Lục Châu lại tiếp tục thôi diễn bản thân mình, vẫn không có phản ứng.
“Thử với đồ đệ xem sao.”
Thiên nhãn thần thông cũng chỉ sử dụng được đối với đồ đệ, chẳng lẽ năng lực thôi diễn cũng thế?
Lục Châu chọn đồ đệ nhỏ tuổi nhất: Hải Loa. Sau đó bắt đầu mặc niệm thần thông Thiên thư ——
Lực lượng Thiên Tướng xuất hiện, bám vào hai mắt. Trước mặt quả nhiên xuất hiện hình ảnh của Hải Loa.
Hải Loa đang gảy Cửu Huyền Cầm, bốn phía u ám không ánh sáng tựa như đêm đen.
Hình ảnh chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất. Vừa rồi hắn điều động một phần mười lực lượng Thiên Tướng cũng đã tiêu hao sạch sẽ.
“Nhanh như vậy?” Lục Châu rất kinh ngạc.
Vốn cho rằng sau khi thăng cấp, lực lượng Thiên Tướng sẽ dùng được lâu hơn rất nhiều, ngay cả khi hắn sử dụng thiên nhãn thần thông cũng xem được rất lâu.
Lại lần nữa.
Lục Châu lại mặc niệm khẩu quyết, lần này hình ảnh có chút khác biệt.
Hải Loa ngồi giữa gian phòng, đang không ngừng gảy Cửu Huyền Cầm. Hình ảnh tua nhanh, tất cả đều là cảnh Hải Loa đánh đàn.
Lục Châu không thể không thu hồi thần thông.
Thôi diễn? Tên như ý nghĩa, đó là suy luận diễn biến, không phải dự báo. Nói cách khác tất cả hình ảnh vừa rồi đều là khả năng có thể xảy ra. Đúng là không có ý nghĩa, sáng uống nước, chiều đi tiểu, loại suy luận này không xem cũng được!
“Gân gà!”
Lục Châu vừa định thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Tướng, chợt nhớ nó đang bị làm lạnh, đành gọi Trấn Thọ Thung ra.
Hắn điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian của Trấn Thọ Thung lên gấp 20 lần, phạm vi bao trùm trong căn phòng này. Như vậy hắn chỉ cần tốn khoảng bốn canh giờ đã có thể khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Làm xong những việc này, Lục Châu quyết định rút thưởng một chút.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được câu nhận chi pháp Đảo Luyện Tử.]
Câu nhận chi pháp?
Trừ lão tứ ra, chẳng còn ai thích hợp với công pháp này hơn.
Lục Châu lấy giấy bút ghi chép lại nội dung câu nhận chi pháp, sau đó lệnh cho người mang tới cho Minh Thế Nhân.
Lại rút thưởng thêm một đợt bom xịt, Lục Châu quyết định từ bỏ.
Lúc này, hắn chú ý thấy trong danh sách nhiệm vụ có thông báo mới:
[Nhiệm vụ ẩn: điều tra bí mật trong kim bài.]
Đã lâu rồi Lục Châu không có nhiệm vụ nào mới. Thông báo này khiến hắn có chút bất ngờ.
“Kim bài?”
Kỳ thực Lục Châu không muốn nhúng tay vào chuyện của thanh liên giới. Tuy hắn chẳng phải đại thiện nhân, nhưng hắn không muốn vì mình mà tạo ra tai hoạ cho kim liên.
Thực lực tổng hợp của thanh liên giới hơn xa kim liên giới rất nhiều. Nếu Tần Đế là một kẻ cùng hung cực ác, không phân thị phi, vậy kim liên giới sẽ gặp nguy vô cùng.
Hiện tượng mất cân bằng vẫn đang xảy ra, nhân loại rất dễ xảy ra va chạm. Nhưng mà bây giờ… xem ra hắn phải động đến Tần Đế rồi.
. . .
Sáng hôm sau.
Triệu Dục đi tới biệt uyển của Lục Châu, khom người nói: “Lão tiên sinh, trong cung truyền chỉ, bệ hạ gọi ngài tiến cung.”
“Không gặp.” Lục Châu truyền âm nói.
“Vãn bối đã thay ngài từ chối. “Triệu Dục đáp.
Két.
Lục Châu mở cửa bước ra nhìn hắn. “Vậy ngươi đến đây có việc gì?”
Triệu Dục cười nói: “Sắc mặt mẫu thân ta đã tốt hơn rất nhiều, ta muốn mời lão tiên sinh đến xem người một chút.”
“Bệnh của mẫu thân ngươi chỉ cần điều dưỡng cho tốt là đủ.”
Triệu Dục vui mừng nói: “Nếu nương có thể tỉnh lại, ta lập tức dập đầu với lão tiên sinh… À không, ta phải dập ngay bây giờ!”
Nói xong hắn quỳ xuống, vừa định dập đầu thì Nhan Chân Lạc từ xa bay tới, đáp xuống biệt uyển nói:
“Các chủ, Tần Đế đến.”
Lục Châu vung tay áo nói: “Không gặp.” Nói xong Lục Châu vào phòng, đóng kín cửa.
“. . .”
Nhan Chân Lạc và Triệu Dục đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này đội ngũ long liễn gồm binh sĩ và tu hành giả đã đi tới cách Triệu phủ không xa.
Dân chúng đều trốn trong nhà, không dám thò đầu ra. Bọn hắn đều đang phỏng đoán việc Tần Đế đến Triệu phủ có liên quan đến cái chết của hơn hai trăm cấm quân.
Triệu Dục hắng giọng nói: “Lão tiên sinh nói không gặp, vậy thì không gặp.”
Nhan Chân Lạc nhìn hắn. “Lần này người tới là Tần Đế.”
“Ta biết.”
“Hắn là cha ngươi!”
“Ta biết!” Triệu Dục nói bổ sung, “Một mình ta đón tiếp là được. Kỳ thực chuyện của Triệu phủ vốn không có liên quan đến các vị.”
“Thôi được.” Nhan Chân Lạc gật đầu.
Hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ Triệu Dục không cần Ma Thiên Các trợ giúp.
. . .
Tần Đế bước xuống long liễn, ngoài cổng Triệu phủ đã quỳ đầy hạ nhân.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử ngoan ngoãn đứng ở một bên. Tần Đế quay đầu nhìn, thấy hai người đã mọc lại tay bèn gật đầu, nhìn về phía đại môn Triệu phủ.
“Đã rất lâu rồi trẫm không đến đây.”
“Bệ hạ mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, tin là Triệu công tử và Thích phu nhân sẽ thông cảm cho bệ hạ.” Tên thái giám bên cạnh đáp lời, đỡ lấy tay Tần Đế.
Tần Đế liếc mắt nhìn đám hạ nhân. “Triệu Dục đâu?”
Vừa dứt lời, Triệu Dục từ trong phủ nhanh chân bước ra, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.
Hắn nâng trường bào, quỳ xuống nói: “Thần cung nghênh bệ hạ.”
Biểu hiện của Tần Đế như một vị phụ thân bình thường, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã lớn rồi.”