Sau mười lần rút thưởng đều bị thần xui xẻo nhập, Lục Châu rất buồn lòng, bèn chắp tay sau lưng đi ra Đại Chính Cung, đứng nhìn mặt trời lặn về phía tây.
Nửa bầu trời đã bị ráng chiều nhuộm đỏ.
Hơn hai tháng qua Lục Châu vẫn không nhận được tin tức gì về Vu Chính Hải, cũng không biết tình hình của Ngu Thượng Nhung như thế nào rồi.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, có lẽ do hắn quá lo lắng, nên tin tưởng ở đồ đệ nhiều hơn, dù gì bọn hắn đều là bát diệp đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, Lục Châu tự nhủ: “Chỉ mong đừng để lão phu thất vọng.”
. . .
Trên vực sâu vạn trượng, hai phe giao thủ xong bèn lui về đứng đối lập, bốn phía lại trở nên yên tĩnh.
Lần giao thủ này đã chết hơn trăm tên tu hành giả vu thuật, có thể nói là tổn thất nặng nề. Sự cường đại của Ngu Thượng Nhung vượt xa tưởng tượng của Ba Tư Nhĩ.
Trong mắt Ba Tư Nhĩ hiện lên tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. Không khí như bị dồn nén lại, tràn ngập mùi máu tươi.
Trầm mặc hồi lâu, Ba Tư Nhĩ mở miệng nói: “Ngươi rất mạnh.”
“Rồi sao nữa?”
“Nếu vừa rồi ngươi không hạ tử thủ thì có lẽ ta sẽ rút lui, xem như chưa có việc gì xảy ra. Nhưng đã có quá nhiều người chết, ta không cách nào bàn giao với Đại vương, bàn giao với người nhà của những người đã mất.” Ba Tư Nhĩ nói.
Ngu Thượng Nhung còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên Vu Chính Hải đứng phía sau lại không sợ chút nào, cười to nói:
“Dựa vào cái gì mà mệnh của các ngươi thì đáng giá, mệnh của ta thì chẳng đáng một xu? Dựa vào cái gì người khác chết không sao, các ngươi chết thì không được? Dựa vào cái gì mà ngươi đòi công đạo, người khác lại không thể đòi công đạo?”
“. . .” Ba Tư Nhĩ nhìn về phía thiếu niên Vu Chính Hải. Hay cho một thiếu niên miệng lưỡi sắc bén.
Trên đời này, Vu Chính Hải hận nhất chính là người Lâu Lan.
“Sư huynh.” Ngữ khí của thiếu niên Vu Chính Hải trở nên nghiêm túc và thành khẩn.
“Ừm?”
“Thay ta giết sạch bọn hắn!” Toàn thân Vu Chính Hải đều là sát khí.
Hắn không biết Ngu Thượng Nhung có đáp ứng thỉnh cầu của mình hay không, nhưng tình hình trước mắt hắn không còn cách nào khác.
Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung hơi híp mắt, miệng nở nụ cười, thản nhiên đáp: “Như ngươi mong muốn.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không công kích tới, trước người xuất hiện một đạo cương phong.
Ba Tư Nhĩ đỏ mắt quát: “Tứ Giác Thỉnh Thần!”
Đám vu sư còn lại lập tức ném ra bốn đạo vòng sáng.
“Vu Thần vĩ đại,
Xin lắng nghe lời thỉnh cầu của ta.
Xin ngài cho ta mượn lực lượng Vu Thần.
Hồn ơi mau trở về!
Từ bốn phương tám hướng, ngài thân cao ngàn trượng.
Dâng ra linh hồn.
Trở về đi ——”
Ánh sáng tím lập loè xuất hiện che khuất bầu trời rồi từ từ hội tụ về phía Ba Tư Nhĩ.
Thấy cảnh này, Ngu Thượng Nhung hiểu rõ Ba Tư Nhĩ mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trong thế giới của tu hành giả vu thuật, sơ cấp vu sư chỉ có thể thi triển một số vu thuật cơ bản như chữa thương hay xua đuổi, tương đương với một tu hành giả Phạn Hải cảnh. Trung cấp vu sư có thể nắm giữ các vu thuật trận cấp trung, vu thuật cạm bẫy, cổ thuật, vu thuật điều khiển nhân tâm… Một số cao cấp vu sư thì có thể bố trí đại trận ngăn cản thiên quân vạn mã.
Đại vu ngoại trừ thông hiểu toàn bộ lực lượng còn có năng lực điều khiển người chết, thậm chí thỉnh thần hàng lâm. Ba Tư Nhĩ rõ ràng là đại vu.
Ngu Thượng Nhung biến thành ba đạo hư ảnh, không gian trở nên mông lung mơ hồ. Đám vu sư còn lại chỉ trong giây lát đã bị bóng kiếm của Ngu Thượng Nhung chém tới.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Hàn mang hiện lên bên cổ. Từng thân ảnh rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bọn hắn đang chịu chết, ý đồ dùng sinh mệnh để kéo dài thời gian cho Ba Tư Nhĩ, ngăn bước Ngu Thượng Nhung.
Toàn bộ vu sư nhào về phía hắn. Ngu Thượng Nhung ra sức huy kiếm. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Hơn trăm tu hành giả vu thuật vẫn lạc.
Đúng lúc này, trên bầu trời đã hình thành một đám mây màu tím bao trùm không gian. Cơn mưa tím rơi xuống!
Đây không phải là một cơn mưa thông thường. Mỗi một giọt nước mưa màu tím đều có thể đâm thủng thân thể, ăn mòn linh hồn, phá huỷ ý chí.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, khi đối diện với thiếu niên Vu Chính Hải, hắn đánh ra một đạo chưởng ấn.
Chưởng ấn tựa như long trảo bắt lấy thiếu niên Vu Chính Hải rồi đẩy mạnh!
Ầm! Thiếu niên Vu Chính Hải rời khỏi phạm vi công kích của cơn mưa màu tím, toàn thân bị đẩy về phía lạch trời.
“Sư huynh ——” Vu Chính Hải la thất thanh.
Nhưng một giây sau, Ngu Thượng Nhung đã bị cơn mưa tím phủ xuống như thác nước, không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải cảm nhận được cương khí dưới chân đang yếu dần… Điều này cũng có nghĩa là lực lượng của người thi triển nguyên khí đang trở nên yếu ớt.
Hắn vô cùng lo lắng.
Ba Tư Nhĩ và và đám tu hành giả vu thuật còn lại đều cho rằng dưới lực lượng của tiên hiền, cho dù là Ngu Thượng Nhung bát diệp cũng sẽ bị trọng thương.
Hy sinh nhiều người như vậy, trả giá nhiều như vậy… Rất đáng.
Luồng khí ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực Ba Tư Nhĩ rốt cuộc cũng được khơi thông. Chỉ cần giết được Ngu Thượng Nhung, tất cả đều đáng!
Cơn mưa màu tím kéo dài suốt một khắc đồng hồ, thiếu niên Vu Chính Hải cảm giác được cương khí dưới chân không thể khống chế nổi, rốt cuộc tiêu tán!
Hắn rơi xuống.
Gần như cùng lúc, trong cơn mưa màu tím bộc phát ra kiếm cương đầy trời, kiếm cương có hình dạng cây dù căn cản toàn bộ nước mưa.
Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên, ánh mắt cứng cỏi, ba đạo thân ảnh từ xa vọt về phía Ba Tư Nhĩ!
Thấy cảnh này, dù là Ba Tư Nhĩ cũng phải dựng tóc gáy!
“Ngươi không chết?!!!”
Khi cơn mưa vừa ập xuống, Ngu Thượng Nhung nhàn nhã bước đi dưới cơn mưa, vừa đi vừa vung ra vô số bóng kiếm. Đây chính là chiêu thức luyện kiếm cơ bản của Ma Thiên Các. Cho dù đứng trong thác nước, Ngu Thượng Nhung cũng có thể không để một giọt nước văng vào người mình, đây là kiếm đạo của hắn.
“Không thể nào ——”
Ba Tư Nhĩ run rẩy nói, con ngươi co rụt lại, chỉ trong giây lát ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung đã đến trước mặt.
Chương 732 Vô đề
Năm tên vu sư còn lại đứng ngăn trước người Ba Tư Nhĩ. Ba Tư Nhĩ vung quyền trượng lên: “Ngươi không có kiếm, làm sao giết được ta!!!”
Gương mặt Ngu Thượng Nhung toát lên vẻ lạnh lùng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại bắn ra một tia kiếm cương, dùng chỉ thay kiếm!
“Ai nói không có kiếm thì không thể giết người?” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung thẳng tắp, hai ngón tay bắn ra.
Xoẹt ——
Kiếm cương tách ra làm năm chém về phía năm tên vu sư. Năm người ngã xuống.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục vọt tới, thân ảnh nhanh như thiểm điện.
Kiếm cương vòng qua quyền trượng, đâm xuyên trái tim Ba Tư Nhĩ, để lại giữa lồng ngực hắn một lỗ máu.
Ngu Thượng Nhung không nhìn Ba Tư Nhĩ, lập tức quay đầu bay về phía Vu Chính Hải.
Ba Tư Nhĩ không thể tin nổi nhìn xuống lồng ngực mình, nhìn máu tươi tuôn ra như dòng suối…
Cơn mưa màu tím trên trời biến mất. Bầu trời phía trên vực sâu vạn trượng dần dần yên tĩnh lại, chỉ trong chốc lát mà nơi đây đã chỉ còn lại một mình Ba Tư Nhĩ hắn lăng không lơ lửng.
Kế hoạch của Ba Tư Nhĩ vốn rất hoàn mỹ, từ cạm bẫy ở Lâu Lan đến cạm bẫy ở Nhu Lợi, đều dẫn về quân mai phục ở vực sâu vạn trượng. Hắn chỉ tính sai có một điều —— đó là Ngu Thượng Nhung quá cường đại.
Ba Tư Nhĩ cúi đầu quan sát, thấy thân ảnh Ngu Thượng Nhung đang lao vọt xuống vực sâu để cứu thiếu niên kia, trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ…
Ba Tư Nhĩ huỷ bỏ lực lượng toàn thân, khiến bản thân mình cũng rơi xuống vực.
Cương phong xẹt qua tai hắn.
“Cho dù có phải chết, ta cũng phải khiến ngươi bị chôn vùi dưới vực sâu!” Ba Tư Nhĩ lao vọt xuống, ánh mắt khoá chặt vào thân ảnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung tung chưởng lên trên để tạo lực bay xuống nhanh hơn, nhưng vực sâu này cứ như không có đáy…
Từng có rất nhiều tu hành giả muốn thám hiểm vực sâu này, từng lớp người cố gắng tìm tòi thậm chí hy sinh mới cho ra một kết luận: kẻ nào rơi vào vực sâu vạn trượng, cửu tử nhất sinh.
Hy vọng sinh tồn duy nhất chính là, nửa đường từ bỏ, lập tức trở về!
Không biết đã rơi bao lâu, ánh sáng trên bầu trời cũng đã trở nên ảm đạm, bốn phía mờ mịt như hoàng hôn hàng lâm.
Ngu Thượng Nhung đã đến gần Vu Chính Hải, lập tức đánh ra một chưởng ấn. Chưởng ấn như long trảo vọt tới tóm lấy Vu Chính Hải.
Thấy cảnh này, Ba Tư Nhĩ lại hô lên: “Từ bỏ đi!”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh không bị ảnh hưởng mảy may, bàn tay khẽ phất. Vù! Chưởng ấn mang theo Vu Chính Hải bay ngược lên trên!
Ba Tư Nhĩ nói: “Muộn rồi!”
Ngu Thượng Nhung cảm giác được bên dưới vực sâu đang sinh ra một lực hút cực mạnh. Hắn muốn ngự khí bay lên nhưng nguyên khí trong cơ thể đã bị tiêu hao quá nhiều, Ngu Thượng Nhung chỉ có thể giữ cho mình lơ lửng giữa vực.
“Hắn mà chết, toàn bộ Lâu Lan phải chôn cùng!” Ngu Thượng Nhung đạm mạc nói nhưng lời nói ra lại vô cùng khí phách.
Ba Tư Nhĩ từ trên không rơi xuống, miễn cưỡng lăng không dừng lại. Khụ khụ…
“Vì sao chứ?” Trong lòng Ba Tư Nhĩ rung động mạnh. Đầu mâu không phải nên chĩa về phía người Nhu Lợi sao? Hắn chết trên địa bàn người Nhu Lợi, Ma Thiên Các có truy cứu cũng phải tìm người Nhu Lợi tính sổ mới đúng?
“Hãy sống cho tốt.” Ngu Thượng Nhung cố gắng nâng tay, phát hiện thiếu niên Vu Chính Hải đã hôn mê. Hắn đẩy ra một chưởng.
Vu Chính Hải thoát khỏi lực hút của vực sâu, bay lên trên.
Ba Tư Nhĩ không thể lý giải nổi: “Một phàm nhân mà cũng đáng để ngươi làm như vậy?”
Vì cứu mạng một phàm nhân mà phải chôn vùi một vị bát diệp dưới vực thẳm, Ba Tư Nhĩ nghĩ thế nào cũng thấy không đáng giá!
Sau khi Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng cứu Vu Chính Hải, hắn đã không còn đủ nguyên khí để lơ lửng nữa. Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm xuống vực.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Vu Chính Hải, lạnh nhạt nói: “Có rất nhiều chuyện, chỉ cần ngươi cảm thấy đáng thì nó sẽ đáng.”
Ba Tư Nhĩ lúc này mới hiểu ra.
Hắn nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới cuộc đấu tranh dai dẳng giữa Lâu Lan và Đại Viêm, nhớ tới bảy mươi ngàn thi thể phơi thây nơi sa mạc, nhớ tới máu tươi đã nhiễm đỏ cả nước sông Cổ La Giang…
Các bậc tiên hiền vĩ đại từng nói, con người là giống loài thích đấu tranh nội bộ nhất. Tranh đoạt đến cuối cùng thì được cái gì đây?
“Có lẽ đây chính là lý do Đại Viêm mạnh hơn vạn tộc…”
Ba Tư Nhĩ bỗng nhiên bạo phát lực lượng còn sót lại trong cơ thể, bắn ra một luồng khí màu tím bay tới đẩy Vu Chính Hải bay về phía lạch trời.
“Đáng tiếc ta chẳng còn bao nhiêu lực lượng để cứu ngươi… Chỉ cầu ngươi tha cho bách tính Lâu Lan…”
Nói xong, Ba Tư Nhĩ nhắm mắt lại, toàn thân hắn chìm trong một ngọn lửa màu tím quỷ dị.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của một đại vu, để phòng ngừa sau này thi thể mình bị đại vu khác điều khiển… hắn tự thiêu.
Ngọn lửa thiêu đốt hắn từng chút một… cho đến khi thân ảnh Ba Tư Nhĩ hoàn toàn tiêu tán trong vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, cơn mưa màu tím cuốn lấy Trường Sinh Kiếm cũng biến mất. Trường Sinh Kiếm lập tức rơi xuống vực.
Kiếm còn, người còn.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được vị trí của Trường Sinh Kiếm, lập tức ngự khí điều động nó bay đến bên cạnh mình, cũng vì vậy mà Ngu Thượng Nhung càng rơi xuống nhanh hơn.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung chìm trong hắc ám, tựa như rơi vào một cái động không đáy, ngẩng đầu lên nhìn trời chỉ còn thấy một màu xám xịt.
Hoàng hôn tắt nắng đã mang đi tất cả ánh sáng. Toàn bộ lạch trời cũng chìm trong bóng đêm vô tận.
Ông trời… đã nhắm mắt.
. . .
Trong bóng đêm.
Tại một vùng đất nhỏ nằm giữa lạch trời và vực sâu vạn trượng, thiếu niên Vu Chính Hải nằm dưới mặt đất lạnh buốt. Hai tay hắn nắm chặt vỏ kiếm, toàn thân bất động.
Sương lạnh rơi xuống, gió đêm thổi tới.
Thiếu niên đột nhiên run rẩy một cái, mở choàng mắt, vội vàng ngồi dậy!
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, sương lạnh không khiến hắn tê cóng mà ngược lại còn đổ mồ hôi ướt đẫm.
Bóng đêm tối đến mức vươn tay cũng không thấy ngón. Vu Chính Hải chỉ nhớ khi cương ấn dưới chân mình biến mất, toàn thân hắn rơi vào vực sâu, thậm chí mình hôn mê lúc nào hắn cũng không biết.
“Địa ngục?”
Không ai biết địa ngục trông như thế nào. Mà bóng tối… hẳn là điểm đặc thù cơ bản nhất của nó. Thiếu niên Vu Chính Hải cảm thấy nơi này chính là địa ngục.
Chương 733 Vô đề
Vậy là mình chết rồi sao?
Bốn phía yên tĩnh rất khó chịu, dường như Vu Chính Hải có thể nghe được tiếng tim mình đập loạn xạ.
Nắm chặt vỏ kiếm trong tay, thiếu niên Vu Chính Hải khẽ gọi: “Sư huynh?”
Âm thanh cô tịch truyền đi, vọng về nơi xa xăm. Không ai đáp lời hắn.
Ý chí của Vu Chính Hải vượt xa người bình thường, hắn có quá nhiều kinh nghiệm đối mặt với bóng tối. Vu Chính Hải vươn tay thăm dò hắc ám, sờ vào mặt đất lạnh buốt, từ từ tiến lên. Đi được mấy mét…
Soạt!
“Vách núi!”
Vu Chính Hải vội vàng co rụt người lại. Một ít đất đá vụn rơi xuống vực sâu không tạo ra một tiếng vang nào. Trong lòng hắn run rẩy không thể bước lên, bèn ngẩng đầu nhìn thiên không.
Bầu trời đen kịt một mảnh, ngoại trừ cương phong lạnh buốt ra thì chỉ còn màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Vu Chính Hải không động đậy, hắn chỉ có thể —— chờ đợi.
Một đêm không ngủ.
Khi trời tờ mờ sáng… Vu Chính Hải rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Trước mặt hắn một thước chính là vực sâu vạn trượng. Vu Chính Hải hít sâu một hơi, gian nan đứng lên. Bên dưới vực sâu chỉ là một màu đen kịt.
“Có ai không?”
Không ai đáp lời hắn. Chỉ có ba từ hắn nói liên tục vang vọng phiêu đãng trong không trung.
Vu Chính Hải đi quanh mấy vòng, phát hiện nơi này dường như chỉ có một mình hắn. Ánh mặt trời dâng lên, Vu Chính Hải chợt nhớ tới Ngu Thượng Nhung từng nói bên kia lạch trời chính là… Đại Viêm.
Hắn nhìn xuống dưới vực sâu một lúc rồi ôm vỏ kiếm, xoay người rời đi.
Không biết đã đi bao lâu, khi mệt mỏi hắn ngồi xuống nghỉ, khi khát nước hắn tìm hồ nước đọng để uống. Đi đến lúc mặt trời đã lên cao cũng chưa tới lạch trời.
Nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực rất xa xôi.
Khi thiếu niên Vu Chính Hải đang cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn bỗng nhìn thấy đằng xa có một thôn xóm khói bếp lượn lờ, trong gió còn truyền tới mùi cơm vừa nấu chín.
Hắn mừng rỡ như điên, vội vàng chạy tới.
Đến cửa thôn, thiếu niên Vu Chính Hải nhìn thấy mấy tên thôn dân đi tới, không khỏi lảo đảo lui lại.
“Người Nhu Lợi? Người Lâu Lan?”
Hai tên thôn dân trẻ tuổi tráng kiện nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa thôn, dù là trường bào trên người thiếu niên đã bị chém ngắn đi nhưng từ khí chất và cách ăn mặc, bọn hắn vẫn có thể nhận ra lai lịch của đối phương.
“Người Đại Viêm?”
Thiếu niên Vu Chính Hải quanh năm hành tẩu nơi đầu sóng ngọn gió chịu nhiều đau khổ, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng quay đầu bỏ chạy!
“Bắt hắn lại!”
Vù!
Trong thôn chợt xuất hiện hai con chó săn to hơn thân người gấp mấy lần, không ngừng phi nước đại lao tới.
Một phàm nhân như Vu Chính Hải dù có liều mạng chạy cũng không cách nào thắng được dã thú. Hai con chó săn chẳng mấy chốc đã bọc đầu chặn đường Vu Chính Hải.
“Cổ La Thôn chúng ta lại có thêm một tên nô lệ!”
. . .
Hai ngày sau, trong Đại Chính Cung.
Đám người thương thảo nghị sự, Lục Châu chắp tay sau lưng dạo bước.
Hoa Trọng Dương nói:
“Trải qua hai tháng cố gắng, cửu châu về cơ bản đã ổn định, văn võ bá quan đều rất phối hợp. Thần Đô cũng đã diệt sạch gian tế. Trong một tháng qua chỉ phát hiện được một tên. Bốn cổng thành đều có quân lực U Minh Giáo trông coi. Chỉ là… thuộc hạ không biết cách xử lý triều chính, đa số là nhờ ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt làm. Nếu không có ngũ tiên sinh hỗ trợ thì đã không có kết quả như ngày hôm nay.”
Chiêu Nguyệt đương nhiên cũng không có kinh nghiệm xử lý triều chính, rõ ràng sau lưng nàng có người chỉ điểm. Toàn bộ Thần Đô này, người có bản lãnh như vậy chỉ có một mình Thái hậu.
Chiêu Nguyệt vốn là cháu gái của Thái hậu, bà ta ra tay chỉ điểm cho nàng cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng người khác nhìn vào thì đều cho rằng vị cao nhân sau lưng nàng chính là Lục Châu.
Phan Ly Thiên tán dương: “Không ngờ Các chủ lại là người văn võ toàn tài. Võ có thể toạ trấn Thần Đô, giữ cho cửu châu thiên hạ thái bình. Văn có thể nâng bút an thiên hạ. Thật là người có một không hai tự cổ chí kim!”
Tả Ngọc Thư lườm hắn một cái: “Huynh trưởng là người tài đức vẹn toàn ai ai cũng biết, còn cần ngươi nói chắc?”
Lục Châu nâng tay ngắt lời bọn họ. Hiện tại hắn không có lòng dạ nào nghe bọn họ nịnh nọt tâng bốc.
Lục Châu nói với Đoan Mộc Sinh: “Có phi thư của Lương Châu chưa?”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Thất sư đệ đã gửi phi thư nói Lương Châu rất yên ổn, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện xung đột. Ngoài ra…”
Đoan Mộc Sinh hơi do dự nhưng rồi cũng nói tiếp: “Đại sư huynh đã phục sinh thành công. Nhưng… nhưng trên đường trở về lại bị người Lâu Lan thiết kế mai phục, dữ nhiều lành ít.”
Nghe vậy, Lục Châu nhíu mày xoay người lại. “Đã vượt qua lạch trời chưa?”
“Hình… hình như vẫn chưa.”
Kỳ thực câu hỏi này có hơi dư thừa. Nếu đã vượt qua lạch trời thì xem như an toàn. Với thủ đoạn của Tư Vô Nhai đương nhiên có thể mang bọn hắn trở về.
Nhưng mà bốn chữ ‘dữ nhiều lành ít’ ẩn tàng quá nhiều ý nghĩa… Nó thường đại biểu cho sự bi quan và hy vọng xa vời. Thậm chí là… tử vong.
Lục Châu không hề nghe Hệ thống thông báo đồ đệ tử vong, cũng không cho phép đồ đệ của mình chết không minh bạch.
“Hoa Trọng Dương.”
“Xin tổ sư gia phân phó.”
“Thần Đô giao cho ngươi toạ trấn, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Trọng Dương sửng sốt: “Chuyện này…”
Hắn chỉ mới là Nguyên Thần cảnh thất diệp, làm sao có thể toạ trấn Thần Đô? Lúc trước Thần Đô có bát đại thống lĩnh toạ trấn đều là bát diệp, nay chỉ có một mình Hoa Trọng Dương thất diệp, thật vô cùng khó khăn.
Giáo chủ không ở đây, tam đại hộ pháp còn chưa khôi phục thương thế, tu vi của chính hắn vẫn còn đang từ từ hồi phục.
Một vị cửu diệp có thể so với mười vị bát diệp… Tổ sư gia muốn rời khỏi Thần Đô, nơi này nếu không có cửu diệp toạ trấn e là sẽ lại xuất hiện tình cảnh không hay.
Chiêu Nguyệt khom người nói: “Sư phụ, vậy đồ nhi sẽ lưu lại Thần Đô…”
Lục Châu gật đầu. Chiêu Nguyệt vốn mang dòng máu của hoàng thất, để nàng ở lại sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên Tâm cũng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lưu lại trấn thủ Thần Đô.”
Chương 734 Vô đề
Lục Châu nhìn sang đám người, bắt đầu phân phó: “Tả Ngọc Thư, ngươi là cao thủ Nho môn, am hiểu về trận pháp. Ngươi lưu lại.”
“Mọi việc đều nghe huynh trưởng làm chủ.”
“Hoa Vô Đạo, ngươi am hiểu phòng thủ, lưu lại. Hoa Nguyệt Hành, ngươi am hiểu cung tiễn thủ, rất thích hợp để thủ thành, ngươi cũng lưu lại.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ.”
Lục Châu nhìn sang Lãnh La và Phan Ly Thiên, rồi nhìn tới đám đồ đệ.
Khi ánh mắt Lục Châu vừa liếc tới Chư Hồng Cộng, Chư Hồng Cộng lập tức khom người nói: “Sư phụ, để đồ nhi theo chân người làm tuỳ tùng!”
Chư Thiên Nguyên đứng bên cạnh lừ mắt nhìn nhi tử rồi nói: “Vậy ta cũng đi cùng.”
Khoảng thời gian này gương mặt già của Chư Thiên Nguyên đã không còn chút mặt mũi nào. Hắn không quan tâm người khác nhìn mình ra sao, hắn chỉ muốn đi theo nhi tử.
Lục Châu nói: “Chư Hồng Cộng, ngươi lưu lại trấn thủ Thần Đô.”
“Á?”
“Không nguyện ý?”
“Không không không, đồ nhi đương nhiên nguyện ý!” Chư Hồng Cộng lập tức dập đầu bình bịch.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các âm thầm giơ ngón tay cái lên. Chiêu này của Các chủ thật diệu nha!
Để Chư Hồng Cộng ở lại Thần Đô chẳng khác gì giữ chân Chư Thiên Nguyên ở lại, Chư Thiên Nguyên và Cổ Thánh Giáo cũng tương đương với một vị cường giả bát diệp, đủ để trấn thủ một phương.
Phân phó xong, Lục Châu nói: “Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, phái người mang Xuyên Vân phi liễn tới đây.”
“Vâng.”
Những người còn lại đều sẽ đi cùng Lục Châu.
Cửu châu đã ổn định, đây là thời điểm nên đi tìm thuỷ tinh cầu ký ức. Phan Ly Thiên và Lãnh La đều có kinh nghiệm du ngoạn dị tộc, mang theo bọn hắn tất có chỗ tốt. Những đồ đệ khác cũng đã mạnh hơn rất nhiều, đủ để ứng phó những phiền phức nhỏ.
Lục Châu có dự cảm, trong thuỷ tinh cầu ký ức còn che giấu một bí mật khác.
. . .
Chiều hôm sau, Xuyên Vân phi liễn bay tới Thần Đô đón người Ma Thiên Các, nghỉ ngơi một đêm đến khi trời sáng lại xuất phát tới Lương Châu Thành.
Trên tường thành ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm đứng sóng vai nhìn về phía chân trời, chỉ khác là Giang Ái Kiếm đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn thân đều toát lên vẻ lười biếng.
“Chiêu châm ngòi ly gián của ngươi dùng rất tốt, chỉ đáng tiếc không hiểu sao đại vu Ba Tư Nhĩ lại chết queo. Có khi nào người của ngươi đã truyền tin tức giả đến cho chúng ta không?”
Nói xong Giang Ái Kiếm nhảy lên ngồi trên tường thành. “Dù sao lòng người cũng rất yếu đuối, dễ bị xúi gục.”
“Không thể nào là giả được… Ta đâu có nói người của ta chỉ có một tên?” Tư Vô Nhai đáp.
“. . .”
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên.
Tư Vô Nhai thành lập nên Ám Võng, đương nhiên sẽ có phương pháp riêng để nắm bắt tin tức, mười phần chắc chín.
“Chỉ là Ba Tư Nhĩ đột ngột chết mất, hiện trường không để lại chút vết tích nào. Người của ta cũng không phải là vu sư, không cách nào tìm được nguyên nhân.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”
“Thứ nhất, ta lo nhị sư huynh gặp nguy hiểm. Nhưng với thủ đoạn của nhị sư huynh thì kẻ uy hiếp được huynh ấy không có mấy người. Thứ hai, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta, người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương, việc trảm kim liên rất có lợi đối với bọn hắn.” Tư Vô Nhai nói.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, sợ cái gì.”
Giang Ái Kiếm vừa nói dứt lời, một tên binh lính trên tường thành bỗng hô lên: “Có phi liễn tới.”
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía phi liễn, khi xoay người lại định nói chuyện với Giang Ái Kiếm… thì đã chẳng còn thấy tăm hơi hắn đâu.
Giang Ái Kiếm lách mình hạ xuống nội thành, thân ảnh nhoáng lên mấy cái rồi biến mất trong dòng người.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Khoảng thời gian này hắn đã được lĩnh giáo bản sự tránh nặng tìm nhẹ của Giang Ái Kiếm,
Chỉ nhìn một cái Tư Vô Nhai đã nhận ra Xuyên Vân phi liễn với chiếc đuôi dài như sao băng, bèn hạ lệnh: “Nghênh đón.”
Khi Xuyên Vân phi liễn đến Lương Châu Thành, các tu hành giả và lão bách tính trong thành đều ngẩng đầu nhìn lên.
Từ phía phủ tướng quân có rất nhiều tu hành giả xếp thành hình phương trận trên không trung, khom người đứng chờ.
Tu hành giả có ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra Xuyên Vân phi liễn, vội vàng kinh hô ——
“Thật tốt quá, là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đó!”
“Có Ma Thiên Các toạ trấn Lương Châu, chúng ta yên tâm rồi!”
Dân chúng nhảy cẫng lên hoan hô.
Nếu là trước kia, chỉ e không ai ngờ được sẽ có ngày bách tính hò reo hoan nghênh ma đạo đến.
Ma cũng có đạo của mình.
Hoa Trọng Dương là cánh tay đắc lực của Vu Chính Hải, đã sớm biết con đường mà Vu Chính Hải muốn đi. Chính vì thế hắn vẫn luôn dặn dò trên dưới U Minh Giáo phải lấy bách tính làm căn cơ.
Giành thiên hạ thì dễ, thủ giang sơn mới khó.
Một khi đã bước chân vào Thần Đô, U Minh Giáo nhất định không thể là U Minh Giáo của khi xưa nữa.
. . .
Trong phủ tướng quân.
Lục Châu tiến vào đại điện, ngồi vào vị trí chủ toạ, thấy mọi người muốn hành lễ bèn vung tay áo: “Miễn lễ.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Sư phụ vốn đang toạ trấn Thần Đô, sao đột nhiên lại giá lâm Lương Châu?”
Trong mắt Tư Vô Nhai, Lương Châu có hắn toạ trấn là rất yên ổn, không thể phát sinh tình huống bất ngờ nào. Huống hồ gì nơi này còn có Bồng Lai Môn, Hoa Gian Phái, Vạn Độc Môn và Ma Sát Tông đóng quân hỗ trợ.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai. “Vi sư đã đọc phi thư của ngươi. Tình hình Lương Châu thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai liền kể lại chi tiết tình hình tại Lương Châu. Dưới sự sắp xếp của hắn, Lương Châu lúc này rất ổn định, phòng thủ ổn thoả, càng không để gian tế lọt lưới. Dựa vào thiên phú nghiên cứu của mình, Tư Vô Nhai còn đặt cho mỗi một dân chúng trong Lương Châu một dãy số mã hoá để dễ quản lý.
Lục Châu vừa nghe đã giật mình, đây chẳng phải chính là chứng minh nhân dân ở thời hiện đại hay sao?
Khả năng nghiên cứu và suy luận cái mới của đồ đệ này không hề thua kém nữ tử họ Lạc kia chút nào.
Nghe xong, Lục Châu gật đầu. Mọi thứ đều rất ổn định chu toàn, thảo nào Tạp La Nhĩ chẳng thể làm gì.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Tai mắt của ngươi tại Lâu Lan có biết Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang ở đâu không?”
Chương 735 Vô đề
Tư Vô Nhai lắc đầu đáp:
“Hai ngày nay đồ nhi đã phái người liên tục tìm kiếm, hao tổn không ít người nhưng vẫn chưa tìm được manh mối xác thực.”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ từng băng qua lạch trời. Tại phía tây cách lạch trời năm dặm có một vực sâu vạn trượng, đã phái người điều tra ở đó chưa?”
Tư Vô Nhai gật đầu. “Vực sâu đó là địa bàn của người Nhu Lợi, tai mắt của ta không tiện đến đó điều tra, nhưng ta đã phái người ẩn nấp đi vòng qua từ phía bắc để tới đó tra tìm.”
Lục Châu nghe vậy, lập tức hạ lệnh:
“Toàn lực ứng phó, tìm kiếm Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
“Vâng!”
Sau đó, Ma Thiên Các huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
Bắt đầu từ phía đông lạch trời khu vực cảnh nội Đại Viêm, điều động tu hành giả đến ẩn nấp ở hậu phương Nhu Lợi, đồng thời phái tu hành giả bay vòng qua phía bắc lạch trời để lén lút điều tra.
. . .
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt đã trôi qua một tháng.
Trong một tháng qua, Ma Thiên Các đã dùng đủ loại thủ đoạn, thậm chí vận dụng toàn bộ tai mắt lẻn vào cả doanh địa địch nhân, đồng thời còn phái không ít tu hành giả tiềm nhập vào cổ thành Lâu Lan và vương đô Nhu Lợi.
Đáng tiếc vẫn không có được tin tức gì.
. . .
Trong phủ tướng quân ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai và các đồ đệ khác đều cúi đầu không dám nói một lời. Lục Châu vuốt râu nhìn bọn hắn.
Mất một tháng trời, Phan Ly Thiên, Lãnh La, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, lại thêm rất nhiều tu hành giả của Bồng Lai Môn, Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái và Ma Sát Tông cùng cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
Thậm chí còn không có ai từng nhìn thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải. Việc điều tra lâm vào ngõ cụt.
Trầm mặc một lúc lâu, Tư Vô Nhai cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Sư phụ, xin nghe đồ nhi nói một lời.”
“Nói đi.”
“Phía đông và phía tây lạch trời đều đã phái người điều tra, không có bất kỳ phát hiện nào. Phía đông có liên quân của Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân, nhưng tai mắt cũng đã hồi báo không phát hiện tung tích đại sư huynh và nhị sư huynh. Cổ thành Lâu Lan và vương đô Nhu Lợi thì cách quá xa, cho dù có phái người đến thì hiệu suất cũng sẽ rất thấp. Nếu đại sư huynh và nhị sư huynh thật sự gặp bất trắc rồi bị người giấu đi thì chúng ta rất khó có thể tìm ra được.” Tư Vô Nhai nói.
“Đây không phải là phong cách của ngươi…” Lục Châu nói. Bình thường đồ đệ này vẫn luôn rất tự tin.
Tư Vô Nhai quỳ xuống, cúi đầu nói: “Đồ nhi biết sai! Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này thì đồ nhi nhất định sẽ tự mình đến tiếp ứng nhị sư huynh! Đồ nhi nguyện nhận bất kỳ trừng phạt nào của sư phụ!”
Giang Ái Kiếm lúc này cũng lên tiếng:
“Việc này không thể trách Tư Vô Nhai. Cơ tiền bối, người Lâu Lan giỏi dùng vu thuật, mà tai mắt của chúng ta đều là một số tu hành giả cấp thấp, khả năng nắm bắt tin tức có hạn. Tên Tạp La Nhĩ kia lại càng giảo hoạt, người do ta phái tới chưa được ba ngày đã bị hắn nhìn thấu thân phận, không thể không đào mệnh chạy về.”
Pháp thân chính là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Tu hành giả Đại Viêm ẩn nấp trong dị tộc cũng không thể nào cả đời không gọi ra pháp thân. Mà phàm nhân trà trộn vào thì không có tu vi, càng không thể làm được chuyện gì lớn.
Phan Ly Thiên lẩm bẩm: “Có khi nào đã rơi vào vực sâu vạn trượng rồi không?”
Đám người đồng loạt nhìn Phan Ly Thiên, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Tư Vô Nhai ảo não nói: “Cũng có khả năng này. Nhưng vực sâu kia là nơi thập tử nhất sinh. Cho dù là bát diệp cũng không thể tuỳ tiện tiến vào. Huống chi nơi đó còn là địa bàn của người Nhu Lợi, tai mắt của chúng ta rất khó trà trộn.”
Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên cất tiếng: “Sư phụ, đồ nhi lại cảm thấy bọn hắn không làm gì được đại sư huynh và nhị sư huynh.”
“Nói tiếp đi.” Lục Châu nhìn về phía lão tứ.
“Mọi người đã quên mất ngựa Cát Lượng rồi.” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
Ánh mắt đám người sáng lên.
Theo lý thuyết, có Cát Lượng bên cạnh, người khác không thể nào đuổi kịp bọn hắn, lẽ ra lúc này nên trở về rồi mới phải.
“Cát Lượng rất có nhân tính, chỉ cần nó trở về, chúng ta nhất định có thể hỏi ra nguyên cớ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu gật gù. Đúng là chỉ có lão tứ vĩnh viễn không làm lão phu thất vọng nha.
Sau đó Lục Châu thử nghiệm kêu gọi ngựa Cát Lượng. Hắn gọi vài tiếng nhưng xung quanh không hề có động tĩnh.
Thông thường thì toạ kỵ nhận chủ sẽ giống như vũ khí nhận chủ, giữa toạ kỵ và chủ nhân sẽ có một loại cảm ứng đặc thù.
Lục Châu khẽ nhíu mày rồi nhắm mắt lại, lỗ tai giần giật. Thần thông thính lực khuếch tán ra ngoài thành Lương Châu.
Lục Châu sử dụng thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm nói: “Cát Lượng.”
Cùng lúc đó.
Cát Lượng đang phi hành trên đoạn đường giữa khu vực bùn lầy và lạch trời, đột nhiên dừng vó.
Nó vốn cứ chạy đi chạy về giữa lạch trời và vũng bùn, đột nhiên nghe được tiếng chủ nhân kêu gọi.
Hííííííí —— ——
Cát Lượng ngẩng đầu hí dài, không tiếp tục chạy tới vũng bùn nữa mà quay đầu bay về phía Đại Viêm.
Ở phía tây lạch trời, bên ngoài cánh rừng.
Trong doanh trại của quân Lâu Lan trấn thủ biên cương, các binh sĩ đang cực kỳ bi ai trước cái chết của tướng quân Ba Tư Nhĩ.
Đột nhiên bọn hắn bị tiếng hí vang dội thanh thuý của Cát Lượng thu hút sự chú ý, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời, bốn vó Cát Lượng hiện ra quang hoa đạp bước trên mây với tốc độ cực nhanh.
“Là ngựa của Kiếm Ma! Ngăn lại!”
Đám tu hành giả vu thuật lập tức nhận ra con ngựa này lúc trước đã đùa giỡn bọn hắn. Cái chết của anh hùng trấn thủ biên cương Ba Tư Nhĩ có liên quan đến chủ nhân của con ngựa này.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều vu sư tụ tập lại. Mấy trăm vu sư từ trong doanh địa bay thẳng về phía lạch trời.
Đồng thời ở phía đông lạch trời cũng có một lượng lớn người Lâu Lan và Nhu Lợi trú đóng. Tu hành giả Lâu Lan cũng bay lên bao vây chặn đánh Cát Lượng.
Vì thế, dù tốc độ phi hành của Cát Lượng nhanh đến đâu cũng sẽ bị hai bên chặn đường công kích.