Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791 Vô đề

Cùng lúc đó.

Tại Thiên Liễu Quan trong hồng liên địa giới.

Ngu Thượng Nhung đứng tựa người vào lan can, ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa.

“Tiền bối, tin tức ngài bảo ta đi thăm dò đã có rồi… Người đánh giết loan điểu tên là Diệp Chân, là trưởng lão cấp cao nhất trong Phi Tinh Trai. Sau trận chiến này, danh tiếng của Diệp Chân lập tức vang xa.”

“Khu vực hắc động gần chỗ loan điểu ở gọi là Hắc Thuỷ Huyền Động, nơi đó không có tu hành giả nào dám tiến vào, hàng năm Thiên Vũ Viện phái mấy chục tu hành giả đến đó do thám đều không một người nào sống sót trở ra.” Kỷ Phong Hành nói.

“Không ai còn sống?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi lại.

“Tiền bối có chỗ còn chưa biết, Hắc Thuỷ Huyền Động mênh mông vô bờ, lại tối đen như mực chẳng thấy rõ thứ gì, nghe nói bên trong còn có hung thú cao giai thủ hộ. Nơi tối tăm như vậy rất dễ khiến người ta mất phương hướng, cho dù là cửu diệp cũng không dám tuỳ tiện đi vào. Cho đến nay vẫn chưa ai tìm được tới phần cuối của nó.”

Tạo hoá trêu ngươi. Ngay cả cửu diệp cũng không dám tuỳ tiện đi vào Hắc Thuỷ Huyền Động mà Ngu Thượng Nhung hắn lại trùng hợp tới được nơi này.

“Vất vả cho ngươi rồi.” Ngu Thượng Nhung nói. “Để trao đổi, hôm nay ta dạy cho ngươi một chiêu kiếm thuật cơ bản.”

Kỷ Phong Hành nghe vậy vô cùng mừng rỡ.

Ngu Thượng Nhung nhấc tay vặn gãy một thanh gỗ trên lan can xuống rồi nhét vào tay Kỷ Phong Hành:

“Dùng thanh gỗ này luyện các tư thế vung kiếm, đâm tới, chém xuống, chém ngang, chém xiên,… mỗi loại mười ngàn lần, mỗi lần chỉ được dùng nguyên khí từ Thông Huyền cảnh trở xuống. Khi nào thanh gỗ vỡ nát thì xem như đạt tiêu chuẩn.”

“Ách…” Kỷ Phong Hành ngơ ngác.

“Ngươi không muốn học?”

“Muốn, muốn chứ! Chỉ là… ta chưa bao giờ thấy ai luyện kiếm kiểu này cả. Có đáng tin cậy không?” Kỷ Phong Hành hoài nghi hỏi.

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Gia sư chính là dạy ta như thế.”

Kỷ Phong Hành nghe vậy lập tức kích động nói: “Nếu khổ luyện theo phương pháp này thì mất bao lâu ta mới có thể mạnh được như tiền bối?”

“Với thiên phú của ngươi thì e là cả đời này cũng không đạt tới cảnh giới của ta.” Ngu Thượng Nhung rất thành thật đáp, nhưng thấy sắc mặt Kỷ Phong Hành hơi khó coi bèn bổ sung thêm, “Tuy không thể đạt tới đẳng cấp kiếm đạo cao nhất nhưng vẫn đủ để được xưng tụng là cao thủ.”

“Cao thủ?” Kỷ Phong Hành nuốt nước miếng.

“Khắp thiên hạ này sợ là không một người nào có thể đạt tới trình độ kiếm đạo như gia sư. Ngay cả ta còn đang phải lĩnh hội Thiên Tử Kiếm, huống chi là đẳng cấp cao nhất. Cho nên ngươi đừng vội nhụt chí.”

“Ta đã minh bạch. Đa tạ tiền bối dạy bảo.” Kỷ Phong Hành nhanh chóng cầm thanh gỗ đi tu luyện.

Ngu Thượng Nhung nhìn theo một lúc rồi tung người bay lên ngọn cây. Dù đã đến đây được một khoảng thời gian nhưng hắn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Làm sao trở về Đại Viêm đây?

. . .

Thấm thoát đã trôi qua một tháng.

“Tiền bối, người của Thiên Vũ Viện đến Hắc Thuỷ Huyền Động, phái năm tên tu hành giả tiến vào, nghe nói lần này bọn hắn rất tự tin, hình như là có mệnh thạch dẫn đường.” Kỷ Phong Hành nói.

“Thiên Vũ Viện?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc.

“Là một trong những học viện danh tiếng nhất ở Đại Đường vương triều, chuyên nghiên cứu về cương khí, hồng liên, ràng buộc của thiên địa và thế giới khác.”

Ngu Thượng Nhung nhướng mày: “Ràng buộc của thiên địa, thế giới khác?”

“Tiền bối, đến chuyện này mà ngài cũng chưa từng nghe nói tới sao? Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu thiên địa ràng buộc từ rất lâu rồi. Cho đến nay con người vẫn chưa đột phá được cảnh giới nào cao hơn hồng liên thập diệp. Người của Thiên Vũ Viện hoài nghi là do thiên địa ràng buộc gây nên.”

Ngu Thượng Nhung không biết rõ về hồng liên, bèn hỏi: “Hồng liên không có đại nạn sao?”

“Đại nạn gì cơ?”

Nhận ra hai người đang ông nói gà bà nói vịt, Ngu Thượng Nhung không tiếp tục truy hỏi nữa, hắn đã phán đoán ra hồng liên ở thế giới này không có đại nạn thọ mệnh ngàn năm.

“Ý ta là đại nạn của thập diệp.”

“Nói vậy cũng không sai… Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện có một người điên tên là Lạc Tuyên. Người này tung ra một tin tức động trời, nói rằng có thể lợi dụng phù văn để tạo ra một khí cụ vận chuyển, tránh được các loại hung thú và tìm đến thế giới bên ngoài. Nàng ta dùng khí cụ vận chuyển đi tới vô tận hải Bỉ Ngạn, sau đó thành công quay trở về. Nhưng sau đó lời nói này đã bị Thiên Vũ Viện phán là dối trá, đám tín đồ ‘Duy Hồng Liên’ thậm chí còn dùng hoả hình đối với nàng, về sau nàng ta hoàn toàn mất tích… Nhưng rất buồn cười, bây giờ người của Thiên Vũ Viện lại muốn lợi dụng khí cụ vận chuyển đó để tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động. Một mặt thì nói người ta là đồ bệnh tâm thần, mặt khác lại lợi dụng kết quả nghiên cứu của người ta.” Kỷ Phong Hành cười khẩy.

Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Trong ấn tượng của hắn, Đại Viêm cũng không có nhân vật nào như vậy. Lạc Tuyên này là ai? Người từ ba trăm năm trước?

“Có biết tu vi của đám người tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Ta không rõ ràng…”

Nếu lời Lạc Tuyên là thật, vậy đám người này rất có thể sẽ thành công đến kim liên giới. Kim liên giới có cửu diệp toạ trấn, chỉ cần không phải cửu diệp thập diệp tới thì sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.

Khi Ngu Thượng Nhung còn đang lâm vào trầm tư, Kỷ Phong Hành lại tò mò hỏi: “Tiền bối, ngài là hồng liên mấy diệp thế? Có thể cho vãn bối được nhìn một lần không?”

Ngu Thượng Nhung quay đầu liếc Kỷ Phong Hành một cái. Hắn không có thói quen cho người khác xem pháp thân, huống hồ gì pháp thân này còn có màu vàng kim.

“Trong Thiên Liễu Quan không có cao thủ sao?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Ta chỉ là đệ tử ngoại môn. Đám người kia rất cao ngạo, sao ta có thể nhìn thấy được.”

Đối với tu hành giả cảnh giới thấp như hắn thì bát diệp đã là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian rồi.

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt lắc đầu.

Kỷ Phong Hành: “. . .”

Đúng lúc này, từ xa có ba tên tu hành giả bay tới với tốc độ cực nhanh.

“Kỷ Phong Hành, có dám ra đây đánh một trận không?” Kẻ cầm đầu gào to.

Kỷ Phong Hành bị doạ đến mức co ro nấp sau lưng Ngu Thượng Nhung. “Tiền bối, giúp ta với.”

Ngu Thượng Nhung bất đắc dĩ lắc đầu. Ba tên kia ngửa đầu cười ha hả.

“Đây chính là Kiếm Ma của Thiên Liễu Quan đó ha ha. Gặp một lần ta đánh một lần.”

“Ê, tránh ra đừng cản trở.”

Thấy kẻ này chỉ tay về phía mình, Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười. “Kỷ Phong Hành chỉ là Phạn Hải cảnh bát mạch, ba vị đã là Thần Đình cảnh. Bắt nạt người yếu hơn mình không thể hiện được sự cường đại của các vị đâu.”

“Thì liên quan gì đến ngươi?”

“Đương nhiên là có liên quan.”

“Phi Tinh Trai làm việc, tốt nhất ngươi đừng cản đường.”

“Phi Tinh Trai?”

Ngu Thượng Nhung nhớ lại lúc mình mới đến hồng liên giới đã đánh chết tên cao thủ ngũ diệp kia, lại thêm cao thủ cửu diệp Diệp Chân dẫn theo trăm ngàn tu hành giả hồng liên đi đánh giết loan điểu, có thể thấy thế lực của Phi Tinh Trai cường đại bậc nào.

“Biết sợ là tốt. Kỷ Phong Hành, nếu muội muội ngươi chịu gia nhập Phi Tinh Trai, ân oán giữa chúng ta có thể xoá bỏ!” Tên tu hành giả lơ lửng trên không trung nói.
Chương 792 Vô đề

Lúc này Vu Vu cũng bay tới đáp xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung. Thấy ba tên tu hành giả Phi Tinh Trai, nàng nhíu mày làu bàu. “Tại sao lại là các ngươi nữa?”

“Vu Vu cô nương, thiên phú của cô nương hơn người, cần gì phải cực khổ ở lại Thiên Liễu Quan? Đến Phi Tinh Trai đi, ngài muốn ba người chúng ta dập đầu với ngài cũng được. Thiên Liễu Quan đời sau không bằng đời trước, ngài lại am hiểu trị liệu, làm gì có ai đủ khả năng dạy ngài?” Người kia nói.

Vu Vu lắc đầu: “Không đi đâu, ta chán ghét Phi Tinh Trai.”

Ngu Thượng Nhung xem như đã hiểu, đám người Phi Tinh Trai cố ý đến đây để lôi kéo thiên tài. Hắn điểm nhẹ mũi chân, toàn thân lăng không bay lên.

“Thật xin lỗi.”

“Các hạ tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Tên tu hành giả chỉ vào Ngu Thượng Nhung nói.

“Ta nghĩ Vu Vu và Kỷ Phong Hành đã nói rất rõ ràng. Ba vị nên rời khỏi đây đi thôi.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.

“Từ bao giờ mà Thiên Liễu Quan lại thu nhận đệ tử không có mắt như vậy?!” Ba người lập tức vung kiếm lên.

Nhưng kiếm cương của Ngu Thượng Nhung đã lao ra khỏi vỏ. Phanh phanh phanh!

Ba thanh kiếm đều bị chém làm đôi.

Ba tên tu hành giả nhướng mày: “Cao thủ?”

Kỷ Phong Hành cười ha hả: “Sợ rồi à? Đây là sư phụ ta đó! Sư phụ ta mới thật sự là đệ nhất Kiếm Ma của Thiên Liễu Quan!”

Ba người như lâm đại địch, không còn dám khinh thường như trước nữa.

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên có một người bay tới, thân ảnh lấp loé hai lần đã xuất hiện bên cạnh ba người của Phi Tinh Trai.

Ba người lập tức mừng rỡ khom người hành lễ: “Lỗ trưởng lão.”

Lỗ Tùng quan sát Ngu Thượng Nhung rồi nhìn về phía Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng phía sau.

“Ta bảo ba người các ngươi mang lễ vật tới tặng cho Quán chủ Thiên Liễu Quan, vì sao lại dây dưa ở chỗ này?”

“Bẩm Lỗ trưởng lão, Quán chủ không có đây, ba người chúng ta tình cờ gặp được Vu Vu cô nương nên mới mời đến Phi Tinh Trai… Không ngờ tên này không biết tốt xấu, lại vung kiếm đả thương người.” Một tên vừa nói vừa chỉ về phía Ngu Thượng Nhung.

Lỗ Tùng nhìn sang Ngu Thượng Nhung vẫn đang duy trì phong thái trấn định tự nhiên. Quan sát một lát, hắn nói: “Các hạ tu vi rất cao.”

“Không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp.

“Từ trước đến nay Phi Tinh Trai luôn làm việc có quy củ. Các hạ ỷ lớn hiếp nhỏ, rất mất phong độ. Nếu chịu thành tâm thành ý xin lỗi ba tên đệ tử của ta thì ta sẽ bỏ qua việc này.”

Chuyện này có liên quan rất lớn đến việc Thiên Liễu Quan đang không ngừng suy yếu.

Những năm trở lại đây Thiên Liễu Quan rất vắng vẻ điêu tàn, nhân tài không xuất hiện, cao thủ thế hệ trước dần dần biến mất, huy hoàng năm xưa một đi không trở lại. Phi Tinh Trai thì ngược lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp, đệ tử thịnh vượng, là một trong những thế lực lớn nhất ở hồng liên địa giới. Cao thủ cửu diệp Diệp Chân đánh giết hung thú loan điểu cao giai khiến khí thế của Phi Tinh Trai càng lúc càng lớn.

Mấy năm trước, Thiên Liễu Quan khó khăn lắm mới thu nhận được vài đệ tử có tài. Trưởng lão Phi Tinh Trai Lỗ Tùng nhiều lần ghé thăm, ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt nhưng sau lưng kỳ thực là dùng đại thế lực để uy hiếp, buộc Thiên Liễu Quan nhường lại những đệ tử kia.

Nha đầu Vu Vu này thì tương đối đặc thù.

Từ lúc ban đầu không ai chú ý đến thiên phú của nàng. Trong thế giới mạnh được yếu thua này, người ta ưa chuộng người có tu vi cao, nắm đấm lớn. Loại tu hành giả không có lực công kích như Vu Vu sẽ không được các tông môn ưa thích, mãi cho đến khi nàng thể hiện năng lực trị liệu cường đại của mình.

Thế là Lỗ Tùng lại chơi chiêu cũ, tìm tới Thiên Liễu Quan. Đây đã là lần thứ hai viếng thăm.

“Ngươi chắc chắn?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên.” Lỗ Tùng thản nhiên nói.

Ngu Thượng Nhung gật đầu, nhìn về phía ba người kia. “Rất xin lỗi.”

Ba người lộ vẻ dương dương tự đắc, lỗ mũi hếch lên trời, vừa định mở miệng nói mấy lời mỉa mai Ngu Thượng Nhung thì ——

Trường Sinh Kiếm vụt ra khỏi vỏ.

Bóng ảnh nhoáng lên ba lần, bóng kiếm vạch qua cổ ba người. Trường Sinh Kiếm bay trở về, Ngu Thượng Nhung đứng ở phía sau lưng bọn chúng, tay khoanh lại đứng lăng không giữa trời.

Ba người trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Lỗ Tùng lăng không lơ lửng, hàng chân mày nhíu lại, quan sát ba tên đệ tử.

Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng sau lan can, nhìn Ngu Thượng Nhung đầy kỳ quái… Đột nhiên bay ra, rồi nhoáng lên, rồi thôi? Không làm gì cả sao?

Tốc độ nhanh đến cực hạn đã tránh thoát tầm nhìn của những người đứng xem.

Gió lạnh thổi tới, ba người chợt cảm thấy từ cổ truyền đến một cảm giác lạnh buốt. Máu tươi từ từ chảy ra, sau đó trở nên ồ ạt, vết thương trên cổ càng lúc càng lan rộng.

Ba người mất đi tri giác rơi xuống đất.

. . .

[Ting — đánh giết ba mục tiêu, thu hoạch được 30 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 300 điểm.]

. . .

Kỷ Phong Hành trừng to mắt, trong lòng run rẩy.

Động thủ thật rồi? Giết người rồi? Đây là người của Phi Tinh Trai đó! Xảy ra chuyện lớn rồi!

Cho dù là Vu Vu can đảm hơn người cũng không ngờ Ngu Thượng Nhung một lời không hợp đã đại khai sát giới.

Lỗ Tùng bị biến cố này làm cho giật mình, lập tức nổi trận lôi đình: “To gan!” Bàn tay nâng lên, một chưởng ấn màu đỏ xuất hiện đánh về phía Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung nghiêng người né tránh.

Lỗ Tùng lao xuống, gằn giọng nói: “Hôm nay ta phải lấy mạng ngươi chôn cùng ba tên đệ tử Phi Tinh Trai!”

Song chưởng đánh tới, chưởng ấn bay ra dồn dập. Ngu Thượng Nhung lắc mình né tránh từng đạo chưởng ấn.

Công kích của Lỗ Tùng càng lúc càng hung hiểm hơn, Ngu Thượng Nhung nâng tay đón đỡ. Ầm! Hai người đối chưởng rồi đồng loạt bay ngược ra sau. Ngu Thượng Nhung từ đầu đến cuối đều không ngưng khí thành cương.

Thấy cảnh này, Vu Vu không nhịn được nói: “Đại ca ca, sử dụng cương khí đi chứ!”

Trong thời gian ở đây, Ngu Thượng Nhung đều không bộc lộ cương khí. Một khi lộ ra thì thân phận của hắn cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó dù là Thiên Liễu Quan cũng sẽ đối phó với hắn.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Hắn còn chưa xứng.”

Lỗ Tùng hoàn toàn nổi giận, gọi pháp thân ra. Ông! Một toà pháp thân hồng liên lục diệp xuất hiện giữa không trung, hồng cương nở rộ đầy trời.

Ngu Thượng Nhung xoay người, sử dụng đại thần thông thuật biến mất.

“Ngươi chạy không thoát đâu!” Lỗ Tùng lập tức đuổi theo. Chỉ trong giây lát hai người đã không thấy bóng dáng.

Kỷ Phong Hành dụi dụi mắt nhìn không trung trống rỗng rồi lại cúi đầu nhìn ba bộ thi thể dưới đất, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

“Làm sao đây? Gây đại hoạ rồi? Làm sao đây làm sao đây?” Kỷ Phong Hành không ngừng đi qua đi lại.

Vu Vu nhìn ba bộ thi thể, khẽ làu bàu: “Đại ca ca thật hung dữ.”

“Ách…” Bà cô à, trọng điểm không phải là ở đó có được không?

“Vu Vu, muội chờ ở đây, ta đi nói cho trưởng lão Thiên Liễu Quan biết Phi Tinh Trai có người chết, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ tìm tới tính sổ. Hầy…”

Động đến tranh đấu cấp tông môn, sự tình phức tạp rồi đây.

Vu Vu đột nhiên nói: “Dừng lại!”
Chương 793 Vô đề

“Cái gì?”

“Huynh ở đây chờ đại ca ca trở về. Đừng nói cho trưởng lão biết.” Vu Vu dặn dò.

Tròng mắt Kỷ Phong Hành khẽ chuyển động, hắn cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu báo cáo lên thì chẳng khác nào thừa nhận chính mình đã gây ra mâu thuẫn giữa hai bên. Đến lúc đó trưởng lão Thiên Liễu Quan rất có thể sẽ lấy đầu mình đưa tới Phi Tinh Trai thỉnh tội, xem mình như hình nhân thế mạng.

Hầy!

Kỷ Phong Hành nhìn ba bộ thi thể, chỉ có thể cắn răng chờ đợi tiền bối quay lại rồi tính tiếp.

. . .

Cùng lúc đó, Lỗ Tùng thi triển hai lần đại thần thông đuổi theo Ngu Thượng Nhung đến một khu rừng rậm rạp, rốt cuộc nhìn thấy Ngu Thượng Nhung không tiếp tục bay về phía trước mà lăng không ôm kiếm, đưa lưng về phía hắn.

“Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu.” Lỗ Tùng nói.

Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Lỗ Tùng, khẽ cười nhạt. “Nơi này phong cảnh không tệ.”

“Hả?”

“Nếu là trước kia, sao ta lại phải dùng loại mánh khoé này chứ.” Ngu Thượng Nhung vốn có hơi khinh thường loại thủ đoạn dụ địch này.

Lỗ Tùng chẳng hiểu đối phương nói gì, nhưng cũng lười nghe hắn nói nhảm, lập tức gọi pháp thân ra. Pháp thân lục diệp từ trên lao xuống với tư thái nghiền ép.

Lỗ Tùng đồng thời huy động song chưởng đánh tới. “Phong cảnh đúng là không tệ, rất thích hợp làm nơi táng thân của… cái gì??!”

Ông!

Pháp thân kim liên bát diệp xuất hiện! Oanh!

Pháp thân hồng liên lục diệp trong khoảnh khắc đã bị nghiền ép, tựa như một chiếc bình thuỷ tinh đâm sầm vào vách núi.

Lỗ Tùng chưa bao giờ nhìn thấy pháp thân màu vàng kim, trong não hải hắn trống rỗng, toàn thân run rẩy tràn ngập sợ hãi!

Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung huơ Trường Sinh Kiếm.

Tuyết Mạn Thiên Sơn!

Bóng ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời, kiếm cương màu vàng như tuyết rơi bay tới chém vào người Lỗ Tùng. Cường đại đến mức khiến người ta ngạt thở, không còn chút lực hoàn thủ nào.

“Kiếm Ý Vô Ngân.”

Ngu Thượng Nhung không ngừng huy động Trường Sinh Kiếm trong tay, thần sắc lạnh nhạt, ung dung và bình tĩnh.

Từ đầu đến cuối đều là nghiền ép, Lỗ Tùng đứng giữa không trung, pháp thân vỡ vụn, hoàn toàn không có sức chống cự. Chênh lệch lớn như trời và đất!

Lỗ Tùng cảm thấy toàn thân như bị kiếm cương chia tách, nhưng pháp thân kim liên kia mới là thứ khiến hắn sợ hãi đến mức không thể chống đỡ.

Pháp thân màu vàng kim?

Nghiên cứu của Thiên Vũ Viện là thật sao?

Hắn muốn nhìn thấy gương mặt của cao thủ kiếm đạo kia sau đám kiếm cương chằng chịt, nhưng đáng tiếc không thể nhìn ra. Lúc này hắn mới giật mình nhận ra, từ đầu đến cuối hắn đều không chú ý tới bộ dáng của cao thủ thần bí này.

Nhưng có thấy thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Lỗ Tùng đã hiểu mục đích Ngu Thượng Nhung dẫn mình tới nơi này…

Từng đạo kiếm cương vẫn không ngừng chém qua thân thể hắn. Cho đến khi kiếm cương chém tới ngũ quan, ý thức của Lỗ Tùng đã hoàn toàn biến mất.

Lát sau, khi kiếm cương đã tiêu tán, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lăng không dừng giữa khu rừng. Mũi kiếm chĩa xuống, máu tươi nhỏ giọt…

Mà sau lưng Ngu Thượng Nhung, thân thể Lỗ Tùng một giây trước còn hoàn chỉnh, một giây sau đã tan rã trong không trung. Kiếm cương đã triệt để chém nát hắn.

. . .

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.]

. . .

Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại. Cao thủ vừa xuất kiếm đã biết kết cục.

Đối với Ngu Thượng Nhung mà nói thì trảm lục diệp chỉ là một chuyện cực kỳ nhàm chán mà thôi.

Trường Sinh Kiếm khôi phục lại như cũ, một đạo năng lượng màu đỏ bay vào trong lưỡi kiếm. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, quay về Thiên Liễu Quan.

Kỷ Phong Hành vừa thấy Ngu Thượng Nhung trở về đã lập tức kinh hãi chạy tới nói: “Tiền bối, Lỗ Tùng của Phi Tinh Trai đâu rồi? Nếu hắn quay lại chúng ta sẽ xong đời, chúng ta không trêu chọc Phi Tinh Trai nổi đâu!”

“Chết rồi.” Ngu Thượng Nhung bình thản đáp.

“Chết, chết rồi?” Kỷ Phong Hành cả kinh, trợn to mắt. “Làm sao mà chết?”

Ngu Thượng Nhung khoanh tay đi tới bên lan can, nhìn ra non sông xanh biếc ở đằng xa, bình tĩnh nói: “Huơ kiếm là đủ.”

“. . .”

Đại boss đều nói chuyện như vậy sao?

Rõ ràng đây không phải đáp án mình muốn nghe, nhưng nghe vào lại thấy có lý.

“Tiền bối… ta không có ý đó, chỉ là, Lỗ Tùng là cao thủ lục diệp, lục diệp cơ mà… Ngài giết hắn rồi sao?” Kỷ Phong Hành có chút không thể tin nổi.

Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn Kỷ Phong Hành một cái, lạnh nhạt hỏi: “Kẻ yếu như thế, giết hắn thì có gì phải thắc mắc?”

“. . .” Kỷ Phong Hành nói không nên lời. Lục diệp trong miệng người này thấp kém đến mức không đáng một đồng.

Thấy Kỷ Phong Hành kinh ngạc, Ngu Thượng Nhung ngẫm lại mình vẫn còn phải ở chỗ này khá lâu, không muốn đối phương cảm thấy mình quá cuồng vọng, bèn lên tiếng giải thích:

“Nếu ngươi thật sự hiểu rõ ta, sẽ biết lời của ta đã là rất khiêm tốn.”

“. . .” Kỷ Phong Hành lui về sau một bước, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.

Càng bôi càng đen.

Ngu Thượng Nhung mệt mỏi không muốn nói nữa, đành quay đầu nhìn ra phong cảnh tươi đẹp bên ngoài.

Vu Vu hưng phấn nói: “Đại ca ca thật tuyệt!”

Ngu Thượng Nhung nhìn Vu Vu, thầm nghĩ, vẫn là nha đầu này thuận mắt hơn. “Không đáng nhắc tới.”

Phịch!

Kỷ Phong Hành phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới quỳ xuống, kích động nói: “Ca! Từ nay về sau ngài chính là đại ca của ta! Đại ca ——”

Nói xong Kỷ Phong Hành vừa quỳ vừa di chuyển bằng đầu gối lết tới muốn ôm bắp chân Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Cái dáng vẻ này của Kỷ Phong Hành khiến hắn lập tức nghĩ tới bát sư đệ, thật sự là giống nhau đến mấy phần. Chỉ khác là, Chư Hồng Cộng làm thế Ngu Thượng Nhung không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng hành động của Kỷ Phong Hành lại khiến hắn xấu hổ.

“Dọn dẹp đi.” Ngu Thượng Nhung chỉ tay về phía ba bộ thi thể trên mặt đất.

“Được, ta dọn ngay.” Kỷ Phong Hành hấp tấp chạy đi.

Ngu Thượng Nhung lại dặn dò: “Nếu người của Phi Tinh Trai đến hỏi, cứ bảo không biết là được.”

Kỷ Phong Hành hai mắt toả sáng: “Minh bạch!”

Vu Vu cũng nói phụ hoạ: “Minh bạch!”

. . .

Tại doanh địa của Phi Tinh Trai.

Một tên đệ tử vội vã tiến vào chủ điện, khom người bẩm báo: “Mạnh trưởng lão, mệnh thạch của Lỗ trưởng lão đã tắt!”

Trong hồng liên giới, hầu hết các môn phái đều làm mệnh thạch cho tu hành giả từ Nguyên Thần cảnh trở lên để xác định xem người đó còn sống hay đã chết.

Nguyên Thần cảnh là lực lượng trung kiên nhất của một tông môn, nơi cất giữ mệnh thạch luôn có đệ tử trông coi giám sát mỗi ngày, một khi có biến động đều phải báo cáo lên trên ngay lập tức.

Mạnh Trường Đông nghe vậy nhíu mày: “Ai dám động đến Lỗ Tùng?”

“Bẩm Mạnh trưởng lão, Lỗ trưởng lão mang theo ba tên đệ tử đi đến Thiên Liễu Quan, có khi nào đám người Thiên Liễu Quan không chấp nhận điều kiện của chúng ta nên mới hạ độc thủ?”

Mạnh Trường Đông lắc đầu. “Thiên Liễu Quan sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy… Việc này đừng rêu rao, phái người điều tra trong bóng tối.”

“Vâng.”

Mạnh Trường Đông lâm vào trầm tư. Khắp thiên hạ này, thế lực dám ra tay với Phi Tinh Trai không nhiều.
Chương 794 Vô đề

Từ khi trưởng lão Diệp Chân dẫn người đi tiêu diệt loan điểu, Phi Tinh Trai đã tổn thất bốn cao thủ Nguyên Thần cảnh. Thế nên hắn không cho rằng Thiên Liễu Quan có lá gan làm ra chuyện này.

Là Thiên Vũ Viện?

Hay là Cửu Trọng Điện?

Mạnh Trường Đông lôi đám địch nhân của Phi Tinh Trai ra suy xét một lần, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ rốt cuộc là người nào dám lén lút ra tay với Phi Tinh Trai khi thanh danh của Diệp Chân đang thịnh như mặt trời giữa trưa.

. . .

Cùng lúc đó, trên tường thành Lương Châu.

Hoa Nguyệt Hành khom người nói: “Thất tiên sinh, thuộc hạ theo lời ngài thủ hộ ở đây một tháng, đám phi cầm kia không còn đến quấy rầy bách tính, hai con phi cầm cực đại cũng đã rời khỏi vào hôm qua, không biết đã bay đi đâu.”

Tư Vô Nhai nghe vậy, nghi hoặc nói: “Cửu diệp dẫn đến tai nạn, Khương Văn Hư khiến bầy Man Man kéo đến cũng không có gì lạ. Nhưng sư phụ cũng là cửu diệp, vì sao đám phi cầm lại rời đi?”

“Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Khương Văn Hư có thể ẩn tàng ở Đại Viêm lâu như vậy, sư phụ lại càng có nhiều thủ đoạn hơn hắn, đương nhiên cũng có thể làm được.” Vu Chính Hải từ phía sau đạp không bay tới rồi dừng lại trên tường thành.

“Đại sư huynh nói rất có lý.”

Vu Chính Hải đưa mắt nhìn ra quanh cảnh xung quanh, chợt hỏi: “Việc nghiên cứu khí cụ vận chuyển thế nào rồi?”

“Đã tạo ra được ba cỗ quan tài tương tự, chỉ là… không thể xác định được vị trí. Nếu cứ thế mà hạ xuống vực sâu, rất có thể sẽ bị mất phương hướng.” Tư Vô Nhai nói.

“Vậy là đủ rồi.” Vu Chính Hải nói.

“Đại sư huynh, ý của huynh là…?”

“Nhị sư đệ đang lẻ loi một mình ở hồng liên địa giới, chuyện này giao cho ta xử lý là thích hợp nhất.”

“Nhưng khả năng định vị của khí cụ vận chuyển chưa được ổn định…”

“Không cần nhưng nhị gì cả. Ta sẽ thỉnh cầu sư phụ.” Vu Chính Hải dứt khoát nói.

Tư Vô Nhai không lên tiếng khuyên nhủ nữa.

Chiều hôm đó, trong đại điện.

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải quỳ dưới mặt đất, vuốt râu khẽ hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

Vu Chính Hải dập đầu đáp: “Nhị sư đệ rơi xuống vực, nếu đồ nhi không đi cứu hắn thì cả đời này cũng không yên lòng. Nay khí cụ vận chuyển đã chuẩn bị thoả đáng, xin sư phụ cho phép đồ nhi!”

Lục Châu quay sang hỏi Tư Vô Nhai: “Có mấy phần nắm chắc sẽ tới được hồng liên địa giới?”

“Bẩm sư phụ, chỉ có bảy phần mười. Phù văn màu đỏ có thể tránh được hung thú, nhưng độ khắc hoạ vẫn chưa đủ tinh tế. Xin sư phụ cho đồ nhi thêm ba tháng!” Tư Vô Nhai nói.

Vu Chính Hải quỳ dưới đất nói: “Bảy phần đã đủ rồi, xin sư phụ ân chuẩn cho đồ nhi!”

Lục Châu không ngờ thái độ Vu Chính Hải lại kiên quyết như vậy, nhưng quan tài vận chuyển chỉ mới nắm chắc có bảy phần, độ rủi ro quá cao.

Tư Vô Nhai đột nhiên hỏi: “Đại sư huynh, huynh thật sự muốn đi?”

“Đương nhiên.”

Tư Vô Nhai gật đầu. “Đệ nhớ nhị sư huynh không mang theo vỏ kiếm. Trước kia đệ dùng phù văn khắc lên Trường Sinh Kiếm để nó có năng lực hấp thu sinh cơ, hiện tại vẫn còn lại một ít phù văn. Đệ sẽ khắc chúng lên vỏ kiếm, phù văn tương ứng sẽ thu hút lẫn nhau, hẳn là nó sẽ chỉ hướng về phía nhị sư huynh.”

Nghe vậy, Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ: “Vậy thì quá tốt! Không còn lo lắng sẽ xảy ra rủi ro nữa.”

“Việc này cũng chỉ nâng cao khả năng thành công lên tám phần. Nếu quan tài không kiên trì được tới nơi, một khi nó bị tổn hại thì hung thú sẽ tấn công huynh, e là…” Tư Vô Nhai lo lắng nói.

“Không sao, vi huynh có tu vi bát diệp, còn sợ đám hung thú đó sao?” Vu Chính Hải vỗ ngực tự tin đáp.

Lục Châu lắc đầu. Hắn biết rõ Xích Diêu dưới biển đen cường đại tới cỡ nào. Lúc trước dùng một nửa lực lượng phi phàm cũng chỉ gãi ngứa cho nó, huống hồ gì Vu Chính Hải chỉ có tu vi bát diệp?

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải. “Tu vi ngươi đã hồi phục tới bát diệp đỉnh phong chưa?”

Lục Châu nhớ tới Xích Diêu Chi Tâm, vật này có thể cung cấp một ngàn hai trăm năm tuổi thọ, thoả mãn yêu cầu tấn thăng cửu diệp của kim liên.

Nay Lục Châu chỉ vừa đạt tới bát diệp, muốn lên tới đỉnh phong cũng cần một khoảng thời gian nữa. Nếu Vu Chính Hải đã là bát diệp đỉnh phong thì có thể để hắn đột phá cửu diệp trước.

Vu Chính Hải hồi đáp: “Cho đồ nhi thêm vài tháng nữa, tu vi sẽ hoàn toàn khôi phục.”

Lục Châu nói: “Như vậy ngươi có thể chờ thêm mấy tháng nữa rồi hẵng đi hồng liên địa giới, Xích Diêu Chi Tâm có thể trợ giúp ngươi tấn thăng cửu diệp, nhưng muốn sử dụng Xích Diêu Chi Tâm cần có tu vi bát diệp đỉnh phong đại viên mãn.”

Vu Chính Hải sững sờ.

Cường giả bát diệp trên đời này không ai là không muốn tấn thăng cửu diệp. Bọn hắn đều đã không ít lần thử nghiệm xung kích, ngay cả người đi theo con đường kiếm đạo như Ngu Thượng Nhung cũng đã từng thử nghiệm không ít lần.

Xích Diêu Chi Tâm là vật trân quý bậc nào, đó là vật sư phụ vất vả mang về từ vực sâu vạn trượng. Sư phụ nguyện ý tặng Xích Diêu Chi Tâm cho mình, Vu Chính Hải sao có thể không kinh ngạc?

Vu Chính Hải rất cảm động, nhưng hắn vẫn lắc đầu đáp:

“Vật này quý giá như vậy, đồ nhi không dám nhận. Huống hồ gì nhị sư đệ còn đang trong hiểm cảnh, nguy hiểm trập trùng, một khi bại lộ thân phận thì lại càng khó sống, đồ nhi thật sự không thể đợi thêm được nữa.”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ. Vừa rồi tiếng thông báo của Hệ thống cũng đã nói lên Ngu Thượng Nhung đang gặp không ít phiền toái. Nếu bộc phát cương khí thì e là rất khó có thể tiếp tục ẩn tàng.

Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu đã có quyết định. “Giao Bích Ngọc Đao ra.”

“Việc này…”

Vu Chính Hải không rõ sư phụ muốn làm gì, còn tưởng lão nhân gia người muốn giữ Bích Ngọc Đao lại để hắn không thể rời đi, bèn dập đầu cầu xin. “Cầu sư phụ ân chuẩn!”

“Đưa Bích Ngọc Đao cho vi sư, ngày mai ngươi hãy đi.”

Vu Chính Hải mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ!”

Hắn vội vàng cung kính dâng Bích Ngọc Đao lên, sau đó cùng Tư Vô Nhai rời khỏi đại điện, đi chuẩn bị quan tài vận chuyển.

. . .

Lục Châu cầm lấy Bích Ngọc Đao, cẩn thận quan sát một phen.

Đây là vũ khí thiên giai đầu tiên Cơ Thiên Đạo tặng cho đồ đệ. Trải qua mấy trăm năm, thanh đao này đã sớm đạt tới trạng thái đại viên mãn, độ phù hợp với chủ nhân cũng đạt tới hoàn mỹ. Bích Ngọc Đao là một trong những vũ khí thích hợp nhất để tấn thăng lên hoang cấp.

Hoang cấp, cái khái niệm này Lục Châu nghe được từ trong lời nói của Khương Văn Hư. Điều này có nghĩa là hồng liên giới có vũ khí hoang cấp tồn tại…

Đồ đệ của lão phu, đương nhiên phải có vũ khí tốt nhất.

Lục Châu lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra, mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”

Ngay sau đó, Thiểm Diệu Chi Thạch trôi nổi giữa không trung, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng rồi bốc lên hoả quang.

Lục Châu đưa Bích Ngọc Đao tới, Bích Ngọc Đao lập tức bị Thiểm Diệu Chi Thạch đốt cháy rừng rực, ngọn lửa biến thành màu xanh lam.

Hoả diễm vẫn tiếp tục duy trì, Lục Châu âm thầm vuốt râu, e là phải đợi một lát mới hoàn thành quá trình nâng cấp.
Chương 795 Vô đề

Ngồi trên bồ đoàn, Lục Châu chợt nảy ra một ý tưởng. “Rút thưởng thử xem.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]

Không tệ, là vật dụng cần để đột phá cửu diệp.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]

Lục Châu khẽ giật mình. Xem ra hôm nay có vẻ may mắn.

“Tiếp tục.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Đỡ Đòn Chí Mạng x 10.]

Nhìn thấy Đỡ Đòn Chí Mạng, Lục Châu thầm nghi hoặc. Món đồ này gần như hắn chưa từng sử dụng, vì sao Hệ thống vẫn cứ ban thưởng?

Buồn cười, ai có thể đánh được lão phu?

Lục Châu vừa cảm khái xong, mười lần rút thưởng sau đó đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Không còn hứng thú rút thưởng, Lục Châu quyết định nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Thoắt cái một ngày đã trôi qua.

Sáng sớm hôm sau.

Xoẹt —— ——

Tiếng thiêu đốt chói tai khiến Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội.

Lục Châu mở mắt nhìn Thiểm Diệu Chi Thạch. Ngọn lửa kia vẫn lơ lửng trên không trung, không sinh nhiệt, cũng không to lên, nhưng Bích Ngọc Đao đã bị nung đến đỏ rực, lưỡi đao sáng rỡ loá mắt.

Vù!

Hoả diễm đột nhiên biến mất. Lục Châu đẩy ra một luồng cương khí đỡ lấy Bích Ngọc Đao.

[Ting — thăng cấp thành công, thu hoạch được vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, ban thưởng 2.000 điểm công đức.]

[Bích Ngọc Đao, phẩm giai: hoang cấp, chủ nhân: Vu Chính Hải.]

Lục Châu cảm giác được Bích Ngọc Đao không toả nhiệt, thế là triệt tiêu đi cương khí. Bích Ngọc Đao rơi vào lòng bàn tay Lục Châu, nguyên khí rung động.

“Tốt.” Tuy rằng Lục Châu đã có vũ khí Vị Danh, nhưng khi chạm vào Bích Ngọc Đao vẫn không nhịn được phải khen một câu.

Bích Ngọc Đao đã khôi phục bộ dạng lúc trước, nhưng khí tức đã trở nên sắc bén hơn hẳn, trên lưỡi đao thỉnh thoảng xẹt qua một tia sáng chói mắt.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nói của Vu Chính Hải.

“Vào đi.”

Vu Chính Hải đẩy cửa bước vào, đi cùng hắn còn có Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân. Ba người cung kính đi vào trong sảnh.

“Sư phụ, cỗ quan tài đã chuẩn bị xong, đồ nhi định hôm nay sẽ xuất phát.” Vu Chính Hải nói.

Lục Châu đẩy ra một chưởng, Bích Ngọc Đao trong tay bay về phía Vu Chính Hải.

Vừa nhận lấy Bích Ngọc Đao, Vu Chính Hải lập tức sửng sốt. Sau đó hắn đột nhiên mở to mắt, rung động nói: “Bích Ngọc Đao của đồ nhi…”

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Không sai, Bích Ngọc Đao bây giờ đã là vũ khí hoang cấp.”

“Hoang cấp?” Ba người kinh ngạc thốt lên.

“Đến hồng liên địa giới, vũ khí hoang cấp có thể trợ giúp ngươi thêm một phần sức lực.”

Vu Chính Hải vội vàng quỳ sụp xuống nói: “Đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí hoang cấp!”

Thanh đao này khiến Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.

“Sư… sư phụ, người làm như thế nào vậy?” Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, trong giọng nói có vẻ khẩn cầu.

Lục Châu nhìn hắn rồi đáp: “Cố gắng đề thăng tu vi đi, tự nhiên nước chảy thành sông.”

Tăng cấp vũ khí được ban thưởng 2.000 điểm công đức, lại còn gia tăng tu vi cho đồ đệ, cớ sao mà không làm. Đồ đệ mạnh lên cũng là mình mạnh lên.

Lục Châu nghĩ đến Xích Diêu Chi Tâm, bèn gọi: “Lão tứ.”

“Có đồ nhi.”

“Đưa Xích Diêu Chi Tâm cho vi sư.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân đã đêm Xích Diêu Chi Tâm tới.

Lục Châu vung tay, cương khí vờn quanh Xích Diêu Chi Tâm. Hắn có thể cảm giác được bên trong chứa đựng nguồn năng lượng sinh cơ mãnh liệt.

“Hai lần trước tử vong ngươi đã hao tổn sáu trăm năm, lần cuối tử vong đã tiêu hao hết tuổi thọ. Hồng Ngư Chi Tâm bổ sung cho ngươi trăm năm thọ mệnh, còn Xích Diêu Chi Tâm cung cấp một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, ngươi hãy phục dụng một nửa.”

Vu Chính Hải lại hoảng hốt quỳ xuống: “Sư phụ, đồ vật quý giá như vậy đồ nhi tuyệt đối không thể nhận!”

“Trăm năm thọ mệnh này vẫn đang không ngừng bị tiêu hao, nếu không có Xích Diêu Chi Tâm, dù đến được hồng liên giới ngươi cũng không sống được bao lâu. Ngươi như vậy làm sao có thể cứu viện Ngu Thượng Nhung?”

“Chuyện này…”

Hai lần tử vong hao tổn sáu trăm năm, Vu Chính Hải lại sống thêm ba trăm năm, về lý thuyết thì không thể phục sinh lần thứ ba. Lần này sống lại là một kỳ tích, nếu có thể kịp thời bổ sung thọ mệnh, vậy Vu Chính Hải có thể dựa vào đặc tính của tộc Vô Khải mà tiếp tục phục sinh, như vậy chuyến đi xuống vực sâu cũng sẽ an toàn hơn.

“Đại sư huynh, huynh hãy sử dụng đi, chứ huynh mà đi như thế chúng ta sẽ lo lắng lắm.” Minh Thế Nhân cũng nói thêm vào.

Vu Chính Hải không tiếp tục cự tuyệt, cung kính dập đầu ba cái với Lục Châu.

Lục Châu không ngăn cản Vu Chính Hải dập đầu, bởi vì hắn biết Vu Chính Hải đang nghĩ gì.

Lục Châu nâng bàn tay già nua lên vỗ nhẹ đầu Vu Chính Hải tựa như ba trăm năm về trước, nghiêm cẩn nói: “Phải sống cho tốt.”

. . .

Chiều hôm đó, trong Lương Châu Thành, bên cạnh Xuyên Vân phi liễn.

Vu Chính Hải đã hấp thu một nửa sinh mệnh lực trong Xích Diêu Chi Tâm.

“Sư phụ, vì sao lại đưa cho đồ nhi nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại?” Vu Chính Hải vừa cất Xích Diêu Chi Tâm vào ngực áo vừa hỏi.

Không đợi Lục Châu đáp lời, Tư Vô Nhai đã giải thích:

“Trong số các đồng môn, chỉ có thọ mệnh của đại sư huynh và lục sư tỷ là bị hao tổn, có thể dùng vật này để bù đắp. Nếu phục dụng nhiều thì sẽ thành lãng phí. Còn lại nửa viên này nên lưu lại để đột phá cửu diệp.”

Vu Chính Hải nói: “Vậy thì để lại cho Thiên Tâm sư muội sử dụng đi.”

Diệp Thiên Tâm xuất hiện ở gần đó bèn lên tiếng: “Đại sư huynh, huynh phải đến hồng liên giới, cần nó hơn ta. Ta không có gì phải vội.”

Lục Châu nói: “Hồng Ngư Chi Tâm có thể bổ sung tuổi thọ cho Diệp Thiên Tâm, ngươi chỉ cần chăm sóc chính mình cho tốt là được.”

Hôm nào rảnh rỗi Lục Châu có thể xuống vực đánh giết một ít Hồng Ngư để bổ sung thọ mệnh cho nàng, chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ có Xích Diêu Chi Tâm là quý hiếm thôi.

“Vâng.” Vu Chính Hải cất kỹ Xích Diêu Chi Tâm.

“Phi liễn đã chuẩn bị xong. Sư phụ, đại sư huynh, mời lên liễn.” Minh Thế Nhân nói.

Mọi người lục tục bay vào phi liễn. Minh Thế Nhân là người cuối cùng nhảy lên, khoe khoang nói: “Đại sư huynh, để đệ cầm lái cho mọi người xem kỹ thuật cao siêu của đệ.”

Hắn vừa định khởi động phi liễn đã thấy Vu Chính Hải nhíu mày: “Hửmmm??”

Tiếng ‘hửm’ này kéo khá dài. Minh Thế Nhân lập tức hiểu ý, vội vàng cúi đầu nói: “Đại sư huynh, huynh lái, mời huynh lái!”

Vu Chính Hải đi đến bên bánh lái, cất cao giọng nói:

“Khi ta bắt đầu cầm lái, các đệ còn đang nghịch bùn cả đấy. Việc cầm lái phi liễn cũng là một môn học vấn, không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều. Khi khởi động cần phải suôn sẻ, lúc

cất cánh phải mượt mà không xóc nảy. Xem này ——”

Đơn chưởng đánh ra, Xuyên Vân phi liễn bay thẳng lên bầu trời, không hề xiêu vẹo hay uốn lượn. Sau đó, phi liễn lấy tốc độ thần kỳ bay về phía lạch trời, càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt tới cực hạn.

Đám người Ma Thiên Các đến đưa tiễn đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK