Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2011 Không ai nợ ai?

Tuý Thiền điên cuồng lắc đầu giống như phát bệnh thần kinh.

“Trên đời này không có người nào… trung thành với Thái Huyền Sơn hơn ta! Không có!! Không có một ai!!” Tuý Thiền lớn tiếng gào lên.

Hai mắt Lục Châu lăng lệ nói từng câu từng chữ: “Hoa Chính Hồng, Ôn Như Khanh, Quan Cửu, kể cả Minh Tâm… lão phu chưa từng bạc đãi các ngươi mà?”

“Ha ha ha ha…”

Tuý Thiền lại cười nức nở, bày ra bộ dáng chỉ có mình ta tỉnh giữa thế giới ngà say. Hắn chỉ tay vào Lục Châu nói: “Ta muốn vĩnh sinh!”

Lục Châu nhìn xuống Tuý Thiền, trên mặt lộ vẻ thất vọng đến cực hạn: “Trước kia bốn người các ngươi cấu kết với ngũ điện Thái Hư vây công lão phu, ai là người giải khai đại trận?”

“Không biết.” Tuý Thiền đáp, “Người từ bỏ đi. Thái Hư đã không còn thuộc về người, Thái Hư bây giờ đã không còn là Thái Hư năm đó từ lâu!”

“Súc sinh!”

Lục Châu không nói nhảm với hắn nữa, lao vọt xuống dưới đánh ra một chưởng, điện hồ vờn quanh toàn thân, lam đồng nở rộ.

Tuý Thiền bước lên nghênh đón.

Oanh!!

Khi chưởng ấn chạm vào Tuý Thiền, Tuý Thiền không có lực hoàn thủ, bị đánh sâu vào lòng đất.

Hiện tại Tuý Thiền chỉ là đại đế quân, đám người không rõ Lục Châu đã đạt tới tầng thứ nào, nhưng Tuý Thiền tuyệt đối có thể giao thủ với cấp bậc đế hoàng.

Lục Châu biến ảo hai tay, bắt đầu kết phong ấn. Từng đạo tự phù từ bốn phương tám hướng bay tới, tất cả đều là phong ấn chi thuật.

Tuý Thiền lại hộc ra máu tươi, đã không còn sức chống cự.

Hắn nhìn thấy liên toạ đè trên người mình, lại thấy ấn phù bay lượn trên không trung. Cánh tay vô lực nhấc lên nhưng lại rơi xuống. Hắn biết tu vi mình đang xói mòn, sinh mệnh lực đang không ngừng giảm đi.

Từng tự phù phong ấn bay xuống. Mi tâm, mũi, mắt, cằm, ngực… mỗi một nơi đều bị tự phù chữ triện khắc vào, giam cầm toàn bộ lực lượng trong cơ thể Tuý Thiền.

Hắn nằm im không nhúc nhích.

Một trăm ngàn năm… thương hải đều đã hoá tang điền.

Trong đầu Tuý Thiền tái hiện lại những hình ảnh mờ mịt hư vô —— trong hình ảnh, lão giả già nua đang không ngừng diễn đi diễn lại phật pháp thần thông, giảng thuật cho hắn nghe tinh tuý và áo nghĩa trong Phật pháp.

Một tiếng thở dài nặng nề trút ra, ký ức trở nên mơ hồ, hình ảnh dẫn nhiễm lên một tầng máu tươi, nhuộm đỏ cả đất trời Thái Huyền Sơn.

Tuý Thiền kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng. Hắn vươn tay ra muốn nắm lấy Lục Châu trong ký ức… nước mắt và máu tươi giao hoà chảy tràn xuống tai.

Hắn cố gắng mở miệng, dùng hết toàn lực để mở mắt, run giọng nói:

“Tất cả… trả cho ngươi! Chúng ta… không ai nợ ai!”

Bàn tay lấm lem bùn và máu đột nhiên chuyển hướng đánh thẳng vào mi tâm.

Ầm!

Thiên hồn phá toái, Mệnh Cách như bụi tản mát khắp đại địa.

Lục Châu đứng trên kim liên, không ngăn cản hành vi tự huỷ hoại của Tuý Thiền. Chỉ lạnh lùng nhìn lấy tất cả.

Một thân tu vi của Tuý Thiền đều theo chưởng vừa rồi phát tiết ra tám hướng. Đến từ đâu thì lại về đó.

Hắn xuất thân từ Thái Huyền Sơn, nay lại táng thân ở Thái Huyền Sơn.

Ánh mắt Tuý Thiền kiên quyết không oán không hối, vào thời khắc cuối cùng khi sinh mệnh sắp rời xa thân thể, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lục Châu ở trên cao.

Trong đầu hắn vang lên lời Ma Thần từng nói —— người làm sư không trao tặng cho ngươi toàn bộ, mà là dẫn đạo ngươi đi trên con đường thuộc về mình. Ngươi thích kinh văn Phật gia, vậy phải ức chế con dã thú trong lòng ngươi. Đã vào cửa Phật thì hãy bỏ rượu đi…

Đáng tiếc là Tuý Thiền không cách nào bỏ rượu, thậm chí còn tự đặt danh hào cho mình là “Tuý Thiền” oai phong lẫm liệt. Ai nói hoà thượng không thể uống rượu? Ai nói tăng nhân nhất định phải giữ vững giới luật?

Khi nguyên khí phong bạo kết thúc, Thái Huyền Sơn lại rơi vào yên tĩnh.

Phật Xá Lợi từ trên trời rơi xuống, hoá thành bột mịn, trở về với cát bụi.

Thời khắc hấp hối.

Tuý Thiền run rẩy yếu đuối nói ra một câu nhẹ bẫng: “Thật sự… có thể… không ai nợ ai sao?”

Hắn ngoẹo đầu, không còn khí tức.

Đường vân trên thân thể hắn sáng lên, tách rời khỏi nhục thân. Nhục thân tan ra thành từng mảnh, hoà làm một thể với cát bụi trên Thái Huyền Sơn, phiêu tán theo cơn gió.

Thượng Chương Đại Đế than khẽ: “Nếu hắn không phải phản đồ, cũng được xem là một đại nhân vật.”

Huyền Dặc đế quân xem thường nói: “Phản đồ chính là phản đồ, cho rằng ra vẻ đáng thương thì sẽ triệt tiêu hết tội lỗi hắn đã gây ra sao?”

Thượng Chương không muốn tranh cãi, chỉ giữ im lặng.

Lục Châu đạp không bay về phía đám người, thu hồi liên toạ.

Thượng Chương chắp tay nói: “Chúc mừng.”

Huyền Dặc đế quân cũng chắp tay: “Chúc mừng Lục các chủ đã trở về Chí Tôn.”

“Chỉ tiếc Thái Huyền Sơn đã sụp đổ, không còn được như trước.” Thượng Chương nói, “Ngươi là chủ nhân nơi này, không biết…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. “Chuyện cũ không cần nhắc lại. Thiên đạo sụp đổ, Thái Huyền Sơn sẽ không cô đơn. Chỉ là Thái Huyền Sơn đi trước thiên đạo một bước mà thôi, không cần phải thấy đáng tiếc.”

Còn dám nói mình không phải là Ma Thần? Lời này chẳng khác nào thừa nhận nha. Ngoài mặt Thượng Chương bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ linh tinh không ngừng.

“Sư phụ, người thành Chí Tôn rồi!” Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, cười hì hì nói.

Hải Loa cũng chạy đến, khom người nói: “Chúc mừng sư phụ tấn thăng Chí Tôn.”

Tiểu Diên Nhi vui vẻ lắc tay Lục Châu: “Sư phụ, ngay cả Tuý Thiền cũng không phải đối thủ của người, vậy hiện tại chúng ta có thể đón các sư huynh sư tỷ về được chưa? Đồ nhi nhớ bọn họ quá!”

Lục Châu lắc đầu: “Chuyện hôm nay phải tạm thời giữ bí mật.”

Chuyện Thái Huyền Sơn liên can trọng đại, rất có thể sẽ chọc giận Thánh Điện và các tu hành giả Thái Hư.

“Nha.” Tiểu Diên Nhi cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thượng Chương hiểu ý hắn. Có một số việc không nên hỏi, cũng không cần phải hỏi làm gì, trong lòng tự hiểu là được.

“Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?”

Lục Châu nhìn về phía đỉnh Thái Huyền Sơn trống rỗng, toà Thái Huyền điện khí thế hùng vĩ đã biến mất. Hắn nhớ lại ký ức Ma Thần lưu lại và một số hình ảnh mơ hồ… Đi tới ngày hôm nay, rất nhiều vấn đề đều đã có đáp án, duy chỉ có chuyện liên quan đến Ma Thần là vẫn nửa vời.
Chương 2012 Một đám phản đồ

Cho đến nay, mọi người vẫn chỉ hiểu biết về mặt ngoài của Ma Thần mà thôi.

Lục Châu luôn cảm thấy còn rất nhiều bí mật đang chờ hắn giải khai, chẳng hạn như Công Đức Thạch, như lam liên, như thiên địa ràng buộc, và cả đám Chí Tôn phản bội Ma Thần kia nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Ma Thần không để ý tới người trong thiên hạ phản đối mà muốn bài trừ ràng buộc?

Mặc kệ thế nhân đối xử với Ma Thần thế nào, hắn vẫn là vị Chí Tôn cô độc nhất trên đời, không có người thứ hai.

“Sư phụ?”

Tiểu Diên Nhi gọi khẽ một tiếng, kéo Lục Châu từ trạng thái thất thần trở về.

Lục Châu tỉnh táo lại. Mấy giây suy nghĩ vừa rồi khiến hắn có cảm giác chìm đắm, tựa như… hắn chính là Ma Thần. Ma Thần chính là hắn.

Cơ Thiên Đạo, Lục Thiên Thông, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời… và cả bảng chữ la tinh hai mươi sáu chữ cái kia nữa.

Lục Châu khẽ lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm này sang một bên. “Về Huyền Dặc điện.”

. . .

Thánh Điện.

Từng đạo hư ảnh xuất hiện bên ngoài cửa điện.

“Hoa Chính Hồng cầu kiến Đại Đế.”

Trong Thánh Điện không có người hồi đáp, yên tĩnh vô cùng.

“Ôn Như Khanh cầu kiến Đại Đế.”

“Quan Cửu cầu kiến Đại Đế.”

Ba người đứng chắp tay chờ đợi Minh Tâm trả lời, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe được chút động tĩnh nào.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu thở dài.

“Tuý Thiền gặp nạn rồi.” Hoa Chính Hồng nói, “Ở Thái Huyền Sơn.”

Ôn Như Khanh và Quan Cửu cũng biết chuyện nên mới lập tức chạy tới Thánh Điện để xem thái độ của Minh Tâm Đại Đế thế nào.

Đáng tiếc Minh Tâm không chịu gặp bọn hắn.

Chờ một canh giờ cũng không thấy hồi hứng, Hoa Chính Hồng nói: “Tuý Thiền có Phật Xá Lợi và Thái Hư Lệnh, sao có thể xảy ra chuyện được?”

“Thái Huyền Sơn có cổ trận, trong cổ trận có viễn cổ sinh vật…”

“Không thể nào.” Quan Cửu lắc đầu, “Thái Hư Lệnh có thể chấn nhiếp viễn cổ sinh vật. Hơn nữa Tuý Thiền cũng không ngốc như vậy, vô duyên vô cớ trêu chọc nó làm gì?”

“Vậy rốt cuộc là ai?”

Ba người cau mày. Bọn hắn cực kỳ chán ghét phải thảo luận về Thái Huyền Sơn. Nhưng cái chết của Tuý Thiền khiến bọn hắn trằn trọc khó thở.

Nghĩ đến Đồ Duy Đại Đế cũng đã chết, bọn hắn càng ăn ngủ không yên.

“Đại Đế không ở đây, chúng ta nên đến đó tra xét một phen.” Quan Cửu kiến nghị.

“Ta đã từng thề đời này cũng không quay trở lại Thái Huyền Sơn nửa bước, nói được thì phải làm được.” Ôn Như Khanh đáp.

“Trước khác nay khác… ta cho rằng chúng ta nên đi xem một chút.” Hoa Chính Hồng nói.

“Muốn đi thì ngươi đi một mình đi!”

“. . .”

Ba người tranh cãi.

Đúng lúc này, trong Thánh Điện bỗng truyền ra thanh âm nhàn nhạt: “Được rồi.”

Ba người lập tức dừng lại, nhìn vào Thánh Điện.

“Chuyện của Tuý Thiền bản đế đã biết. Lệnh cho Thánh Điện Sĩ đi tra xét.”

“Vâng.”

Ba người nghi hoặc không thôi. Không rõ Minh Tâm Đại Đế đang làm cái gì, Tuý Thiền chết là chuyện lớn như vậy mà hắn cũng không kinh ngạc hay coi trọng, chỉ bảo Thánh Điện Sĩ đi điều tra. Có phải là quá hời hợt rồi không?

Minh Tâm Đại Đế lại nói: “Tuý Thiền chết, bản đế tự biết phân tấc. Truyền lệnh xuống, trong vòng một tháng phải có tân điện thủ đến nhận chức.”

Ôn Như Khanh nói: “Việc này điện thủ Thất Sinh đã an bài, chỉ là ta không rõ, các điện thủ hiện tại vốn đều là thiên tài nhất đẳng…”

Nếu quả thật thiếu người thì có thể dùng người cũ trước mà, đâu cần phải gấp gáp như vậy? Rốt cuộc Đại Đế đang có kế hoạch gì?

Minh Tâm Đại Đế nói: “Bản đế cần nhân tài có thể chống đỡ một mảnh thiên địa chứ không phải những người chỉ đạt tới cảnh giới đạo thánh là dừng lại. Thế gian này chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể trở thành Chí Tôn người người kính sợ.”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang và Xích Phấn Nhược sụp đổ khiến ai nấy đều rất lo lắng. Minh Tâm Đại Đế gấp gáp như vậy cũng đúng thôi.

Nếu không nhanh lên một chút, đợi thiên đạo cũng sụp đổ thì hậu quả thật khó lường.

“Đi đi.” Minh Tâm Đại Đế phất tay.

Ba người đồng thanh đáp: “Vâng.” Sau đó tập thể biến mất.

Không bao lâu sau, trên chân trời Thánh Điện đã xuất hiện một đạo lưu tinh bay về phía Thái Huyền Sơn.

. . .

Thái Huyền Sơn.

Một hư ảnh từ xa bay lướt tới, dừng giữa bầu trời quan sát đại địa. Cảnh tượng hoang tàn trước mặt khiến hắn kinh ngạc.

Hắn đứng yên không nhúc nhích, cũng không bay thấp xuống xem thế nào, chỉ an tĩnh quan sát từng chút một gió thổi cỏ lay.

Tám ngọn núi lớn đã bị san thành bình địa, Thái Huyền điện biến mất, chỉ còn lại một ngọn núi Thái Huyền Sơn trụi lủi. Đám kiến trúc huy hoàng năm xưa đều đã biến mất vô tung vô ảnh.

Lát sau, hắn bay xuống dưới, đứng trên một hố sâu nhìn xuống hình người bên dưới hố. Trong không khí còn lưu lại mùi vị của rượu.

Biểu tình của hắn vẫn bình tĩnh như trước, không có chút ba động nào. Rất lâu sau, hắn mới mở miệng nói:

“Giấu trong núi sao?”

Trên thực tế, Thánh Điện từng đến Thái Huyền Sơn tìm kiếm vô số lần nhưng chưa bao giờ có tung tích của lực lượng nội hạch. Có lúc hắn nghĩ nếu nội hạch thật sự nằm ở Thái Huyền Sơn thì Cán Cân Công Chính hẳn phải cảm ứng được mới đúng, vì cái gì lại không chỉ về chỗ này?

Minh Tâm không nghĩ nhiều về việc này nữa, thân ảnh loé lên rồi biến mất.

. . .

Ở phía đông Vô Tận Hải.

Một vầng sáng hình tròn xuất hiện, thương khung mở mắt, quang mang bắn ra tứ phía.

Minh Tâm Đại Đế bước ra khỏi thông đạo, một bước đi vạn trượng, xuất hiện trên mặt biển. Hắn chắp tay sau lưng đi từng bước trên mặt nước biển, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

Đột nhiên bốn phía xuất hiện vô số hải thú há to mồm máu đớp về phía Minh Tâm Đại Đế.

Khi đám hải thú sắp chạm vào Minh Tâm, trên thân hắn bỗng xuất hiện vầng sáng màu xanh ngọc bành trướng.

Oanh!

Tất cả hải thú đều không may mắn thoát khỏi, bị một chiêu này miểu sát thành từng mảnh thịt vụn rơi trở vào trong biển.

Máu tươi nhuộm đỏ đại hải. Mặt biển tràn ngập mùi huyết tinh nhưng không ảnh hưởng đến Minh Tâm chút nào.

Hắn lại cất bước đi về phía trước, lát sau mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đáy biển. “Ra đây.”
Chương 2013 Vô Thần Luận Giáo Hội

Không biết qua bao lâu, dưới biển xuất hiện một hư ảnh màu đen vô cùng khổng lồ. Mặt biển cuồn cuộn, sóng cao như thác.

Minh Tâm an tĩnh nhìn hư ảnh màu đen kia trồi ra khỏi mặt nước, bay lên không trung.

Soạt ——

Thân ảnh nó to như một chiếc du thuyền khổng lồ che khuất bầu trời.

Minh Tâm ngẩng đầu. Đối diện với hắn là một con mắt của con hải thú kia. Con mắt đó to như lỗ đen vũ trụ, loé ra quang mang kỳ bí đáng sợ.

Minh Tâm hỏi thẳng vào vấn đề: “Hắn trở về rồi, đúng không?”

Cự thú không đáp.

Minh Tâm quay đầu nhìn về phía Thái Hư. “Bản đế cần ngươi trả lời.”

Cự thú khẽ động khiến sóng biển dâng cao đến vạn mét.

Nó nhảy lên một đoạn rồi trầm mình xuống biển, trong miệng phát ra âm thanh “Ô” trầm thấp, toàn bộ Vô Tận Hải phía đông ầm ầm như gặp địa chấn.

Mãi cho đến khi hải thú biến mất không còn bóng dáng.

Minh Tâm không ngăn cản nó rời đi. Hắn đứng trên mặt biển rất lâu, không nói một lời.

Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc rất nhiều lần, thân ảnh hắn mới đột nhiên tiêu thất.

. . .

Huyền Dặc.

Trong đạo trường gần Huyền Giáp điện, Lục Châu ngồi xếp bằng tu hành, vững chắc cảnh giới, ổn định lại lực lượng trong cơ thể.

Nhìn lại giao diện thọ mệnh, tuổi thọ của Lục Châu đã lên tới 1.15 triệu năm.

Điều này không khỏi khiến Lục Châu sinh ra một nghi vấn, Ma Thần lưu trữ lại nhiều thọ mệnh như vậy ở Thái Huyền Sơn có phải là để đột phá lam pháp thân?

Trước đó để thăng cấp lam pháp thân lên mười hai Mệnh Cách, hắn đã tiêu tốn hết 100.000 năm thọ mệnh. Phía sau còn tới hai mươi bốn Mệnh Cách, đặc biệt là bốn đại Mệnh Cách cuối cùng có lẽ càng khoa trương hơn, e là một triệu năm thọ mệnh này chẳng đủ nhét kẽ răng.

“Thôi vậy, đi một bước tính một bước.”

Lục Châu phất tay áo, thiên luân xuất hiện trước mặt, quang mang bắn ra bốn phía.

Sau khi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, tu hành giả sẽ mở ra quang luân. Quang luân gồm có ba loại: thiên luân, nguyệt luân, tinh luân.

Thiên luân cường thịnh, nguyệt luân nhu hoà, tinh luân tô điểm. Ba loại lực lượng này sắp xếp theo thứ tự yếu dần, nhưng về quy tắc lại tăng dần.

“Chỉ dựa vào tứ đại lực lượng nội hạch đã có thể mở ra bốn Mệnh Cách cuối cùng, đồng thời hoàn thành thiên luân… rốt cuộc lực lượng nội hạch này là thứ gì?”

Lục Châu thu hồi thiên luân, gọi ra liên toạ.

Nhìn bốn Mệnh Cách cuối cùng trên liên toạ như bốn đám mây phiêu đãng trong tinh hà, Lục Châu có thể cảm nhận được sự cường đại của nó hơn xa các Mệnh Cách khác.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ——

“Lão tiên sinh, có thể gặp mặt một lần không?”

“Vào đi.” Lục Châu thu hồi liên toạ.

Thượng Chương Đại Đế bước vào đạo trường. Hắn đã khôi phục diện mạo cũ, trên thân mặc trường bào uy nghiêm và khí thế Đại Đế toả ra không thể che giấu.

Nhưng nét mặt lại đượm vẻ u sầu.

Thượng Chương đi tới ngồi xuống trước mặt Lục Châu, bắt đầu kể khổ: “Mấy ngày nay Hải Loa đều không chịu gặp mặt bản đế… Lão tiên sinh có thể nói giúp bản đế mấy câu không?”

“. . .”

Lục Châu cũng cạn lời với hắn. Thượng Chương Đại Đế vì nữ nhi mà không cần chút mặt mũi nào rồi.

Lục Châu nói: “Ngươi thật sự cho rằng Hải Loa không biết gì?”

“Xin chỉ giáo cho?”

“Khoảng thời gian này ngươi biểu hiện quá mức rõ ràng, Hải Loa có lẽ đã sớm đoán được thân phận ngươi, nhưng nàng không có vạch trần.”

Nghe vậy hai mắt Thượng Chương sáng lên, vội nói: “Nói vậy bản đế có thể tiếp tục làm đạo đồng rồi?”

“. . .”

Ngươi làm tới nghiện rồi à?

“Ý của lão phu là, ít nhất nàng không có hận ngươi.”

Thượng Chương thở dài một tiếng: “Bản đế thà rằng nàng hận mình. Không hận mới khiến người ta lo lắng.”

“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Loại chuyện này thứ cho lão phu không cách nào giúp được ngươi.” Lục Châu nói.

Thượng Chương Đại Đế than khẽ một tiếng. Chung quy đều do hắn gây ra, hắn chỉ oán giận chính mình. “Ngươi nói đúng.”

Lục Châu nhìn hắn, bỗng hỏi: “Lão phu rất hiếu kỳ, ngươi thân là chủ nhân Thượng Chương, chưởng khống sinh tử của người khác, vậy mà lại có thể từ bỏ nữ nhi ruột thịt của mình, sao ngươi làm được như thế?”

Thượng Chương lộ vẻ xấu hổ, thở dài một tiếng não nề rồi nói:

“Chuyện rất dài dòng. Trước kia khi Hải Loa sinh ra quả thật đã xuất hiện dị tượng, Thiên Khải Chi Trụ và đại địa phân tách. Ô tổ tuyên bố với thế nhân nàng là tai tinh hàng thế. Nếu chỉ có mình Ô tổ nói, bản đế tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng trừ hắn ra còn có một tổ chức thần bí trong Thái Hư tên là 'Vô Thần Luận Giáo Hội'.”

“Vô Thần Luận Giáo Hội?” Lục Châu nghi hoặc, đây là lần đầu hắn nghe thấy cái tên này.

“Trời đất bao la, một trăm ngàn năm qua đã sinh sôi ra đủ loại thế lực. Thánh Điện và thập điện có đủ lực lượng chi phối thiên hạ, nhưng lại không cách nào tiêu diệt triệt để mấy tổ chức phản nghịch này. Vô Thần Luận Giáo Hội không tin thần, không thờ phụng Thánh Điện, đối đầu với thập điện… Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội nắm giữ thủ đoạn điều động đại địa chi lực, cố ý phá hư Thiên Khải Chi Trụ, gieo rắc lời đồn về tai tinh.”

Thượng Chương dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Những thứ này là về sau bản đế mới biết. Trước đó bản đế chỉ biết giáo hội này không đáng sợ, xem bọn hắn như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh nên không để trong lòng. Bản đế vốn không tin cái gọi là tai tinh hàng thế, nhưng mà về sau lại xảy ra một sự kiện…”

Ngữ khí của hắn trầm xuống, vẻ mặt nặng nề: “Xích Đế nhất tộc gần như bị thiên hoả huỷ diệt!”

Lục Châu nhíu mày: “Xích Đế cũng không ngăn được thiên hoả?”

“Không phải không ngăn được, mà là khi thiên hoả hạ xuống, Xích Đế và mấy tên thuộc hạ đắc lực nhất lại vừa vặn không có mặt ở đó, nghe nói là đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng nào đó. Khi trở về, thiên hoả đã thiêu huỷ gần hết, người tử thương vô số. Duy chỉ có nữ nhi của Xích Đế là lông tóc vô thương. Khi Đế Nữ Tang có mặt ở đó, thiên hoả điên cuồng thiêu rụi mọi thứ, nhưng khi nàng rời đi, thiên hoả lại biến mất. Thế là Đế Nữ Tang trở thành tai tinh. Xích Đế rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầm tù nàng tại cây tang thụ gần Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh. Kể từ đó thiên hoả không còn xuất hiện nữa.”

“. . .”
Chương 2014 Nhân tuyển cho Huyền Dặc điện

“Vốn cho rằng Thượng Chương chẳng liên quan gì, nào ngờ năm trăm năm trước Thượng Chương cũng xuất hiện cảnh tượng giống y như vậy. Hải Loa sinh ra, cửu tinh hoán nhật, thiên thạch trút xuống tàn sát vô số dân chúng ở Thượng Chương. Vô Thần Luận Giáo Hội lặp lại chiêu cũ, gieo rắc lời đồn về tai tinh… Điều khiến người ta không thể hiểu nổi là sau khi Quân Hoa mang Hải Loa rời đi, thiên thạch thật sự biến mất, bầu trời trở lại như trước. Ba năm sau Quân Hoa đón Hải Loa trở về, thiên thạch lại xuất hiện, chúng ta bất đắc dĩ mới phải để nàng rời đi lần nữa. Cứ thế lặp lại ba lần, khi đó nàng đã gần mười tuổi.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi có thể cho người mang Hải Loa rời đi sống ở nơi khác, không cần thiết giữ nàng lại Thượng Chương.”

Trời đất bao la, luôn có chỗ để nuôi dưỡng hài tử mà?

Thượng Chương nói: “Bản đế cũng nghĩ như vậy. Nhưng tràng thiên thạch cuối cùng khí thế đùng đùng, bên dưới Thượng Chương lại là Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang. Sở dĩ Đôn Tang sụp đổ sớm như vậy cũng là vì tràng thiên thạch năm đó. Vụ tai nạn kia cướp đi gần 50.000 sinh mệnh, đất đai thủng lỗ chỗ, tốn tới trăm năm mới được mảng thực vật bao phủ trở lại.

“Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Quân Hoa chỉ có thể mang theo Hải Loa đi vào phù văn thông đạo, không ngờ nửa đường thông đạo lại bị tổn hại. Vì muốn bảo vệ Hải Loa, Quân Hoa từ bỏ tu vi nửa đời, mở ra không gian chi năng để Hải Loa xuống bí ẩn chi địa. Từ đó về sau Hải Loa biến mất không thấy đâu nữa.”

“Bản đế vẫn cho rằng nàng đã chết rồi, nên mới đắp một toà mộ địa cho nàng ở Nam Hoa Sơn.”

“Hầy…”

Một tiếng thở than, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần nói nữa.

Lục Châu cũng cảm thán không thôi. Đúng là vận mệnh vô thường. Nếu lời Thượng Chương nói là thật, vậy đó quả là tình thế bắt buộc, khó có thể trách hắn.

Lục Châu hỏi: “Về sau còn xảy ra sự kiện thiên hoả nữa không?”

Thượng Chương lắc đầu: “Từ đó về sau, Thái Hư yên bình không còn gặp đại nạn nào nữa.”

Chuyện này đúng là khó hiểu. Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp quỷ dị như vậy?

“Cơ huynh, lời bản đế nói từng câu đều là thật. Bản đế không mong nàng có thể thông cảm, chỉ mong Cơ huynh hiểu cho bản đế. Nàng may mắn được Cơ huynh bảo vệ, bản đế cảm thấy rất yên tâm.” Thượng Chương nói.

Lục Châu gật đầu: “Hải Loa là đồ nhi của lão phu, lão phu đương nhiên sẽ bảo hộ nàng chu toàn.”

“Đa tạ.”

Thượng Chương đứng dậy vái chào Lục Châu, lại nói một câu: “Thánh Điện đã truyền ra tin tức, lần này điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh sẽ chủ trì điện thủ chi tranh, bản đế không thể không trở về Thượng Chương… Sau này chúng ta còn gặp lại.”

“Chờ một chút.” Lục Châu đưa tay ngăn hắn lại, “Nếu là người khác thì lão phu không tin, nhưng là ngươi… lão phu có thể miễn cưỡng tín nhiệm.”

Thượng Chương: “. . .”

“Lão phu cảm thấy Tiểu Diên Nhi cực kỳ thích hợp làm điện thủ Thượng Chương điện.” Lục Châu nói.

Hai mắt Thượng Chương sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm: “Nếu Hải Loa nguyện ý thì tốt rồi.”

“Có một số việc mong muốn có kết quả hoàn mỹ thì chỉ là vọng tưởng.” Lục Châu nói, “Tiểu Diên Nhi hiểu rõ Thượng Chương, nếu nàng có thể tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo thì tốt.”

Thượng Chương nói: “Khi bản đế đưa nàng về Thượng Chương đã có ý đó. Chỉ là nghe nói lần điện thủ chi tranh này vô cùng kịch liệt, chúng ta cũng nên cẩn thận ứng đối.”

“Đừng lo lắng, Tiểu Diên Nhi có thể xử lý được.”

Thượng Chương còn chưa có tự tin lớn đến như vậy, nhưng thấy Lục Châu nói chắc chắn nên cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Thế là Lục Châu thông báo việc này cho Tiểu Diên Nhi biết. Thượng Chương mang theo Tiểu Diên Nhi rời khỏi Huyền Dặc.

Khi hai người rời đi, Thượng Chương cũng không gặp được Hải Loa.

. . .

Sau khi vững chắc cảnh giới, Lục Châu đến Huyền Dặc điện hỏi thăm về sự tình liên quan đến Vô Thần Luận Giáo Hội.

Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Lão sư, ngài hỏi chuyện này làm gì? Trừ ngài ra thì Vô Thần Luận Giáo Hội chính là chuyện cấm kỵ thứ hai ở Thái Hư. Đây là một tổ chức tội ác tày trời nha.”

“Lão phu có chút hiếu kỳ mà thôi. Có lẽ bọn hắn có năng lực điều khiển thiên hoả.” Lục Châu nói.

“Giáo hội này sinh ra từ thời thượng cổ, cứ cách một đoạn thời gian lại gây ra không ít chuyện, hành tung bất định, có đôi khi sẽ xuất hiện một đội cảm tử xông vào thập điện tự bạo, có lúc cũng sẽ ra tay vô cớ với bách tính. Nếu biết cứ điểm của bọn hắn, Thánh Điện đã sớm úp sọt từ lâu rồi.”

“Ngay cả Thánh Điện cũng phải thúc thủ vô sách?”

Huyền Dặc đế quân cười ha hả: “Người khác đều nói giáo hội này rất thần thông quảng đại, ta thì không cho là vậy. Thánh Điện cường đại cỡ nào thế nhân đều biết, có việc bọn hắn không làm được sao?”

Lục Châu gật đầu nói: “Ý ngươi là Thánh Điện cố ý dung túng?”

Huyền Dặc đế quân nói: “Lão sư, đây là ngài nói, không phải ta.”

“Dù gì ngươi cũng là chủ nhân của một điện, ở địa bàn của mình còn sợ hãi rụt rè như thế?”

“Tai vách mạch rừng, cẩn thận thì hơn…” Huyền Dặc đế quân lúng túng giải thích.

Lục Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tra tung tích Vô Thần Luận Giáo Hội đi, nếu có manh mối thì báo ngay cho lão phu.”

Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Được, việc này cứ giao cho ta.”

“Còn có một việc, điện thủ chi tranh sắp bắt đầu, ngươi đã có nhân tuyển cho vị trí điện thủ Huyền Dặc điện chưa?” Lục Châu hỏi.

“Quá nhiều nhân tuyển… hay là lão sư cho ta một đề nghị đi?”

Đồ đệ ngài đều là nhân tài, tuỳ tiện dụ một người tới ta đều đồng ý hai tay hai chân nha!

Lục Châu suy tư một chút rồi nói: “Chư Hồng Cộng làm việc ở Thánh Điện là nhân tuyển không tệ.”

“? ? ?”

Trong đầu Huyền Dặc đế quân tái hiện hình ảnh Chư Hồng Cộng.

Người đó… là chuyên gia mượn gió bẻ măng và vỗ mông ngựa nha!

Huyền Dặc đế quân đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng, muốn phản đối nhưng lại nói không ra lời. Hắn gian nan hít vào một hơi, nghĩ một đằng nói ra một nẻo:

“Đúng là… đúng là không tệ.”

“Vậy thì chọn hắn đi.”

“. . .”

Biểu tình của Huyền Dặc đế quân giống như vừa ăn phải một cân ruồi bọ.
Chương 2015 Điện thủ chi tranh náo nhiệt nhất

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Trông ngươi không quá vui vẻ?”

“Không… không có.” Huyền Dặc đế quân thấp giọng nói, “Ta có một lời xuất phát từ nội tâm, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.” Lục Châu nhíu mày, Huyền Dặc đúng là lằng nhà lằng nhằng, cứ sợ hãi rụt rè mãi.

“Nhân tâm khó dò. Lão sư, ngài nhất định phải lấy chuyện đã qua làm tấm gương đó!” Huyền Dặc đế quân thấp giọng nói.

Trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu, người họ Chư này rõ ràng là có diện mạo của loại người khi sư diệt tổ… Còn có cái tên vô cùng âm hiểm đã đánh bại Trương Hợp ở Nam Ly Sơn kia nữa, hoàn toàn không có liên quan gì đến mấy chữ “trung thành một lòng” nha!

“Lão phu tự có phân tấc.” Lục Châu khoanh tay rời đi.

. . .

Cùng lúc đó, tại Thánh Điện.

“Hắt xì!”

Chư Hồng Cộng hắt xì một cái vang dội rồi đưa tay lên chùi mũi. “Lại là nương tử nhà ai nhớ nhung lão tử rồi.”

Hắn vươn vai một trận rồi đứng lên đi ra khỏi đại điện.

Cách đó không xa có một tu hành giả đang nhanh chân đi tới, khom người nói: “Chư tiên sinh, ba ngày sau điện thủ chi tranh sẽ bắt đầu, địa điểm là ở Vân Trung Vực, cách thập điện tương đối gần.”

“Đã biết.” Chư Hồng Cộng đứng thẳng lưng lên, “Vân Trung Vực? Sao ta chưa từng nghe nói tới cái tên này?”

Tu hành giả kia cười đáp: “Bên dưới Vân Trung Vực chính là Đại Uyên Hiến, trung tâm của bí ẩn chi địa. Đại địa xung quanh đó đều được đào rỗng để Đại Uyên Hiến có được ánh mặt trời.”

“Nghe không tệ. Yên tâm đi, vị trí điện thủ này chắc chắn sẽ thuộc về ta.” Chư Hồng Cộng nói.

Tu hành giả kia gật đầu: “Đến lúc đó sứ giả thập điện và đạo thánh ở khắp các nơi sẽ tề tựu đông đủ. Có lẽ Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế đều sẽ đích thân tới.”

“Ách…” Chư Hồng Cộng hơi sửng sốt, “Vậy… ta có thể không đi được không?”

“E là không được.” Tu hành giả kỳ quái nói, “Trở thành điện thủ sẽ được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, Thái Hư còn ban thưởng Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại nào.”

Chư Hồng Cộng đảo mắt một vòng, sau đó đi vào đại điện lấy giấy bút viết mấy cái tên rồi đưa cho tu hành giả kia: “Giúp ta hỏi thăm xem đám người này chọn đến điện nào.”

Tên thuộc hạ đọc mấy cái tên: “Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung… Chư tiên sinh muốn tránh gặp mặt bọn hắn sao?”

Chư Hồng Cộng khẽ giật mình. Ngươi là con giun trong bụng lão tử à?

“Không hề.” Chư Hồng Cộng ưỡn ngực nói, “Lão tử muốn đánh bại bọn hắn.”

“Thuộc hạ đi làm ngay.”

Chờ tên tu hành giả kia rời đi, Chư Hồng Cộng mới rụt đầu về, tự nhủ: “Nhất định phải tránh!”

Nghĩ tới sư phụ đang ở Huyền Dặc điện, Chư Hồng Cộng lại lẩm bẩm: “Không biết lão nhân gia người nghĩ thế nào… chẳng lẽ muốn tìm bạn già ở Thái Hư nên không cần đồ nhi nữa rồi?”

Hắn gãi đầu, nghĩ mãi cũng không thông. “Mặc kệ, nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.

Chư Hồng Cộng dẫn theo hai tu hành giả xuất phát đến Vân Trung Vực.

“Chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng, làm đến đâu rồi?” Chư Hồng Cộng hỏi.

“Thuộc hạ nghe người ta nói những người nắm giữ hạt giống Thái Hư khác đều có tu vi cao thâm. Chỉ sợ… chỉ sợ chúng ta phải ăn thiệt thòi.” Tên thuộc hạ thấp giọng nói.

Chư Hồng Cộng hừ lạnh một tiếng: “Nâng người khác lên, diệt uy phong mình hả? Ngươi dám xem thường ta?!”

“Không có không có, thuộc hạ nào dám!” Tên thuộc hạ dâng tờ giấy lên, “Đây là kết quả ta đã thăm dò được, thông tin trên này chỉ là ý tưởng của bọn hắn, chưa chắc là quyết định cuối cùng. Nghe nói dù làm điện chủ cũng chưa chắc được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”

Chư Hồng Cộng cẩn thận đọc thông tin trên giấy, ghi nhớ lại.

“Không thể đi vào?” Hắn nghi hoặc hỏi lại.

“Thuộc hạ không biết được bao nhiêu, phụ trách điện thủ chi tranh lần này là điện thủ Thất Sinh, hẳn là sẽ có chút thay đổi.”

Chư Hồng Cộng nhíu mày: “Thất Sinh? Tên lừa đảo này còn thật sự cho rằng mình là đại nhân vật?”

Tên thuộc hạ giật nảy mình nói: “Chư tiên sinh, ngài cẩn thận đừng để người khác nghe thấy nha!”

“Sợ cái gì, ở trước mặt hắn lão tử cũng dám mắng! Dẫn đường đi, hiện tại lão tử phải tới Vân Trung Vực để bọn hắn biết lão tử lợi hại như thế nào!”

. . .

Vân Trung Vực.

Nơi này đã có không ít người đến, có người của thập điện, cũng có các tu hành giả thiên tài đến từ những thế lực khác.

“Phía đông có người đến.” Một người lên tiếng kinh hô.

Đám người ngẩng đầu nhìn về phương đông, chỉ thấy hai chiếc cự liễn từ xa bay lướt tới, xung quanh có rất nhiều tu hành giả bảo vệ. Một chiếc màu xanh biếc, một chiếc màu trắng.

“Bạch Đế và Thanh Đế đồng thời giá lâm.”

“Thật là náo nhiệt, ngay cả Bạch Đế Thanh Đế cũng có mặt!”

Đám tu hành giả lộ vẻ cung kính. Không bao lâu sau hai chiếc cự liễn đã tiến vào không trung Vân Trung Vực.

Trên cự liễn.

“Thanh Đế, không phải ngươi đã đến Huyền Dặc sao, còn chạy tới Vân Trung Vực góp vui cái gì?” Trong chiếc cự liễn màu trắng truyền ra âm thanh.

Cự liễn màu xanh đáp lại: “Chuyến đi tới Huyền Dặc chỉ để làm nóng người thôi. Tại Vân Trung Vực, đoạt được vị trí điện thủ với thiên hạ hào kiệt làm chứng mới là danh xứng với thực.”

Bạch Đế cười nói: “Chẳng lẽ ngươi đến Huyền Dặc ăn thiệt thòi nên bây giờ mới chạy tới Vân Trung Vực tìm quả hồng mềm để bóp?”

“Là ngươi thì có!”

Vừa dứt lời, trên boong tàu cự liễn màu xanh xuất hiện hai thân ảnh, một người ôm kiếm, một người đeo đao.

Kiếm khách thẳng thắn nói: “Bạch Đế tiền bối nói cực phải, Huyền Dặc có cao thủ toạ trấn, tại hạ cam bái hạ phong.”

Thanh Đế: ?

Đao khách gật đầu nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.”

Hai gia hoả này! Bản đế đúng là nuôi bạch nhãn lang mà, lúc này lại chạy ra vạch áo cho người xem lưng là sao?

Thân ảnh Thanh Đế xuất hiện phía trước hai người, liếc mắt nhìn về phía cự liễn màu trắng.

Bạch Đế cũng xuất hiện, cười ha hả nói: “Linh Uy Ngưỡng, bội phục, bội phục.”

“Bớt có cười gian trá như vậy đi.” Thanh Đế nhìn vào cự liễn trắng hỏi, “Người của ngươi đâu?”

Bạch Đế vung tay áo. Hai thân ảnh tú lệ từ trong phi liễn bay ra đứng ở phía sau Bạch Đế. Hai nàng đều là giai nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK