Trên bầu trời, Mạnh Chương mở to mắt như hai vầng nhật nguyệt, tiếng rồng ngâm vang vọng giữa đất trời. Đám hung thú kia lập tức dừng lại, sợ hãi nhìn về phía Mạnh Chương.
“Thanh Long Mạnh Chương?!” Đám tu hành giả Thái Hư kinh ngạc hô lên.
“Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, vì sao lại nghe theo mệnh lệnh của Ma Thần? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta chắc chắn sẽ không tin.”
Một tiếng gầm đã khiến đám hung thú quay đầu chạy về phía Mê Vụ Sâm Lâm. Mạnh Chương hoá thành hình dạng nam tử, chậm rãi đáp xuống trước mặt Lục Châu. “Bản thần chỉ cần làm thế thôi?”
“Vậy là được rồi.”
“Bản thần sẽ có chỗ tốt gì?”
“Không liên quan lão phu.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Nam Cung Vệ: ? ? ?
Hắn nghe đến ngây ngốc, loại thần minh này chỉ cần động ngón tay là đám bọn hắn chết không có chỗ chôn, vẫn nên ngoan ngoãn đứng ở một bên hóng thì hơn. Dù sao có Cơ tiền bối là chỗ dựa, hắn đã có thể đứng thẳng lưng.
Ứng Long từ xa bay tới trong hình thái con người, tặc lưỡi nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy, cùng lắm thì ta dẫn ngươi đến vực sâu tu hành, ta nhớ lúc trước vì chữa trị Thiên Khải Chi Trụ nên ngươi đã tổn thất không ít tu vi nha?”
“Vực sâu? Có thể giúp khôi phục tu vi?” Mạnh Chương nghi hoặc hỏi.
“Bảo đảm.” Ứng Long gật đầu.
“Vậy được.”
Ứng Long khẽ thở phào một hơi. Hầy, ta đứng ở giữa thật không dễ dàng nha.
Lúc này, đám tu hành giả Thái Hư đi tới trước mặt Lục Châu hành lễ. Lục Châu hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Chúng ta đến từ Thái Hư.”
Lục Châu gật đầu, chợt gọi: “Nam Cung Vệ.”
“Có tiểu bối.”
“Bọn hắn đến tị nạn, không thể an nhàn. Sắp xếp cho bọn hắn đóng quân ở tiền tuyến.” Lục Châu thản nhiên an bài.
“A?” Nam Cung Vệ khẽ sửng sốt.
Lục Châu đương nhiên biết hắn e ngại, lập tức nói: “Ai dám không phục cứ báo cáo cho lão phu biết.”
Nam Cung Vệ khom người đáp: “Vâng.”
Đám tu hành giả Thái Hư không thể không ngoan ngoãn cúi đầu, đồng thanh nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của tiền bối.”
Mạnh Chương bỗng lên tiếng: “Tuy bản thần có thể chấn nhiếp đám hung thú này nhưng chỉ giải quyết được một lúc. Bí ẩn chi địa rất rộng lớn, hung thú nhiều vô số, chỉ có hai ta thì khó xử lý hết được.”
Ứng Long nói: “Ngươi muốn đàm phán với bọn hắn? Nhưng e là chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, hung thú còn đỡ, đám thượng cổ thánh hung mới là vấn đề. Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú liên tục đại chiến, tuy sau này đã ký kết hiệp nghị hoà bình nhưng đám thượng cổ thánh hung vẫn rất hận nhân loại, chưa từng giảm bớt.”
Lục Châu có chút ấn tượng, khẽ gật đầu nói: “Ngươi đúng là đã nhắc nhở lão phu.”
Ứng Long không chỉ kinh ngạc mà còn hơi rụt người lại theo bản năng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí toát ra từ người Ma Thần.
Đúng lúc này, trong Mê Vụ Sâm Lâm lại truyền ra tiếng hung thú phi cầm ầm ầm vọt tới. Quả nhiên lực chấn nhiếp chỉ khiến bọn nó sợ hãi đôi chút, không khiến đám hung thú từ bỏ tấn công.
Mạnh Chương vừa định động thủ, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. “Có lẽ một trăm ngàn năm qua đã khiến chúng nó quên mất giáo huấn của lão phu.”
Lục Châu bay ra khỏi lưng Bạch Trạch, xuất hiện trên không trung. Lam liên nở rộ, trải rộng ra tới vạn trượng, từng đoá lam liên nhỏ lượn vòng bay ra như cuồng phong vũ bão đánh về phía đàn hung thú.
“Lam liên phong bạo.”
Lam liên như bông tuyết lít nha lít nhít ập xuống đàn hung thú, vô số hung thú bị chém nát thành cặn bã, phiêu tán trong cơn gió huyết vụ.
“. . .”
Phong bạo qua đi, nơi này yên tĩnh trở lại, chưa đến một khắc đồng hồ, một đàn hung thú khổng lồ đã tiêu tán giữa đất trời, chỉ để lại vô số máu tươi dưới đất.
Trên tường thành, Ứng Long, Mạnh Chương và đám tu hành giả đều bị một chiêu này chấn trụ.
Một chiêu… diệt vạn vật.
Lục Châu thản nhiên nói: “Mạnh Chương, nơi này giao lại cho ngươi. Ứng Long, ngươi đến hồng liên giới hỗ trợ trấn áp hung thú đi.”
“Được rồi.” Ứng Long gật đầu.
Đám tu hành giả lập tức khom người, đồng thanh hô: “Cung tiễn tiền bối!”
. . .
Lục Châu trở về Ma Thiên Các, vừa đến nơi đã nhận được tin tức không tốt do Giang Ái Kiếm truyền tới.
“Cơ tiền bối, Thái Hư truyền tin nói Đại Uyên Hiến lại nứt ra thêm, e là không chống nổi quá lâu.”
Lục Châu kỳ quái nói: “Lần trước lão phu đến Đại Uyên Hiến thấy vẫn còn rất bình thường, vì sao lại đột nhiên sụp đổ?”
“Ta không rõ, Tư Vô Nhai đã đến Thượng Chương trợ giúp Tiểu Diên Nhi lĩnh ngộ đại đạo. Cơ tiền bối ngài không đến đó giám sát sao?”
Lục Châu nhìn ra ngoài cửa điện. “Có người mê hoặc thượng cổ thánh hung, châm ngòi ly gián bọn hắn với nhân loại. Hơn nữa lão phu còn phải trông chừng một kẻ quan trọng hơn.”
Giang Ái Kiếm trợn tròn mắt nói: “Cơ lão tiền bối, ngài sẽ không định đi tìm Minh Tâm đó chứ?”
Không ngờ Lục Châu lại gật đầu: “Hắn không đến tìm lão phu, vậy lão phu tự mình đi tìm hắn.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm ngây ngẩn cả người. Hắn rất muốn hỏi có phải Lục Châu đã tìm được phương pháp đối phó với Cán Cân Công Chính rồi không, nếu chưa thì lúc này nên phòng thủ vẫn tốt hơn chứ?
Lục Châu đương nhiên biết hắn nghĩ gì, bèn nói: “Minh Tâm vẫn một mực không chịu ra tay, nhất định là đang có âm mưu.”
Nghe vậy hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên, vỗ đùi nói: “Đúng vậy, chỉ cần Cơ tiền bối nhìn chằm chằm Minh Tâm, hắn sẽ không có cách nào đối phó với đồ đệ của ngài.”
Lục Châu gật đầu.
Giang Ái Kiếm nói: “Ta phải thông báo việc này cho Tư Vô Nhai.” Nói xong hắn rời khỏi đại điện.
Nghĩ tới chuyện ở Đại Uyên Hiến, Lục Châu lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.
Trong hình ảnh, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng ở hai bên Tư Vô Nhai, vui vẻ hành lễ: “Sư phụ!”
Tư Vô Nhai cung kính nói: “Sư phụ, Hải Loa sư muội đã lĩnh ngộ đại đạo xong, sáng sớm mai chúng đồ nhi sẽ đi tới Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu gật đầu: “Mọi việc phải cẩn thận. Minh Tâm là biến số lớn nhất, vi sư sẽ nhìn chằm chằm hắn, nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận những kẻ khác.”
“Việc này sư phụ cứ yên tâm, Thượng Chương Đại Đế đã đồng ý đi cùng, ngoài ra đồ nhi còn mời Bạch Đế và Thanh Đế tiền bối tới hỗ trợ. Có ba vị Đại Đế ở đây, cho dù Thánh Điện tới cũng không dám làm gì cửu sư muội.” Tư Vô Nhai đáp.
Chương 2147 Đến Thánh Vực
Lục Châu khẽ gật đầu. “Ngoài ra còn phải cẩn thận đám thượng cổ thánh hung. Các ngươi phải nhanh chóng lĩnh ngộ xong đại đạo.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi phù chỉ rời khỏi đại điện, sau đó sử dụng phù văn thông đạo thông qua bí ẩn chi địa trở về Thái Hư.
Lúc này toàn bộ Thái Hư đều chìm trong sợ hãi, lời đồn Thái Hư sụp đổ đã lan ra toàn bộ tu hành giới, ai nấy đều vội vã tìm chỗ tị nạn.
Lục Châu trở lại Huyền Dặc điện. Vừa đến nơi, Huyền Dặc đế quân đã chạy ra, kích động nói: “Lão sư, ngài trở về rồi!”
“Ngươi dù gì cũng là đế quân, cớ gì lại hốt hoảng như thế?”
“Thiên Khải Chi Trụ không ngừng sụp đổ, đám tu hành giả động một chút lại chạy tới Huyền Dặc điện thị uy đòi công đạo, bản đế quân không thể đứng nhìn lê dân bách tính gặp nạn.”
Lục Châu cau mày nói: “Chẳng phải đã nói với ngươi kế hoạch người phát ngôn rồi sao?”
“Ta biết, chỉ là… không gặp được lão sư, trong lòng ta chưa có quyết định, mong lão sư chỉ cho một con đường sáng.”
“Uổng cho ngươi là Huyền Dặc đế quân, một chút chủ kiến cũng không có.” Lục Châu mắng.
“Nếu ngài nguyện ý làm thay ta, ta rất vui mừng nha.” Huyền Dặc đế quân ủ rũ nói.
“. . .”
Lục Châu lười tính toán với hắn, bèn nói: “Như vầy đi, kim liên còn dư khá nhiều chỗ, tu hành giả Thái Hư đến đó rất ít, ngươi dẫn người tới kim liên đi.”
Huyền Dặc đế quân nghe vậy mừng rỡ nói: “Đa tạ lão sư! Chỉ là có một số người vẫn không muốn đi, bọn hắn sinh ra ở Thái Hư nên không nỡ rời bỏ, cũng có một số người ngoan cố không chịu tiếp nhận kế hoạch người phát ngôn. Nên làm sao mới ổn đây?”
Lục Châu nghiêm túc nói: “Do dự thiếu quyết đoán sẽ không thể làm chúa tể một phương. Có một số việc phải cương quyết lựa chọn lấy hay bỏ.”
Huyền Dặc đế quân thở dài một tiếng: “Lão sư dạy phải.”
“Người của Ma Thiên Các đều ở Huyền Dặc điện, bọn hắn có thể giúp ngươi tạm thời thoát khỏi khốn cảnh. Việc này không nên kéo dài thêm nữa.”
“Được, ta sẽ làm theo lời lão sư.”
“Lão phu còn có việc quan trọng cần đến Thánh Vực, mượn phù văn thông đạo của ngươi dùng một chút.”
“Này là việc nhỏ, để ta dẫn đường cho lão sư.”
Tu hành giả trong thiên hạ muốn đến Thánh Vực chỉ có ba cách: một là thông qua thông đạo được Thánh Điện cho phép sử dụng, hai là tự mình phi hành tới, ba là có Đại Đế chưởng khống phù văn đại đạo mở ra thông đạo ngay tại chỗ. Tu hành giả bình thường chỉ dùng cách thứ nhất.
Thánh Vực rộng lớn không thua gì một trong cửu liên, Huyền Dặc đế quân cảm khái nói: “Thánh Điện vẫn luôn áp đảo thập điện, không phải là không có nguyên nhân.”
Lục Châu liền hỏi: “Vì sao Thánh Vực lại phồn hoa như vậy?”
Huyền Dặc đế quân cười giải thích: “Bởi vì Thánh Điện thông qua Thiên Khải Chi Trụ để vận chuyển rất nhiều thổ nhưỡng Thái Hư đến Thánh Vực.”
Nói xong Huyền Dặc đế quân bay lên tầng mây, chỉ về phía xa nói: “Lão sư nhìn đi.”
Lục Châu xuất hiện bên ngoài Huyền Dặc đế quân, nhìn về phương hướng hắn vừa chỉ. Nơi đó có một tầng lam sắc huỳnh quang phủ khắp chân trời như hiện tượng cực quang ở Bắc Cực, chói lọi mỹ lệ vô cùng.
“Thổ nhưỡng Thái Hư rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ sẽ trở thành Lam Thuỷ Tinh. Thánh Điện dùng Lam Thuỷ Tinh xây thành Cửu Trọng Tháp, lại dùng trận pháp để duy trì. Dựa vào số lượng thổ nhưỡng khổng lồ này, Thánh Vực thu hút vô số tu hành giả vào ở, dần dần trở thành khu vực phồn hoa nhất toàn bộ Thái Hư.”
Lục Châu hơi kinh ngạc. Người có thể nghĩ ra loại kế hoạch này đúng là nhân tài, nếu là ở trên Địa Cầu hẳn cũng là chính khách lòng dạ hiểm độc.
Huyền Dặc đế quân tiếp tục nói: “Trong Thánh Vực, số lượng người tán thành kế hoạch người phát ngôn của lão sư chưa tới một phần ba. Một số người đã quen cao cao tại thượng, đột nhiên có một ngày người khác nói cuộc sống đó của bọn hắn sắp biến mất, bọn hắn sẽ không tin tưởng, còn cho rằng người khác muốn hại mình. Cho dù có người tin thì cũng sẽ không lựa chọn phục tùng, mà là —— chinh phục.”
Lục Châu hừ một tiếng: “Phải thêm vào một chữ “bị” mới đúng.”
“. . .”
Huyền Dặc đế quân cảm nhận được khí tức uy nghiêm từ trên thân Lục Châu, hệt như khí tức năm đó của chủ nhân Thái Huyền Sơn.
“Ngươi trở về sắp xếp công việc đi. Nhớ kỹ, đừng có do dự thiếu quyết đoán nữa.” Lục Châu dặn.
Huyền Dặc đế quân nghiêm túc khom người hành lễ: “Học sinh bái tạ ân sư.”
Thái độ của hắn chưa bao giờ cung kính như hôm nay. Mãi đến khi bóng dáng Lục Châu đã hoàn toàn biến mất, Huyền Dặc đế quân mới chậm rãi đứng thẳng người lên, trở về Huyền Dặc điện.
. . .
Tường thành Thánh Vực cao trăm trượng, rộng bốn mươi trượng, toàn bộ đều làm từ hàn thiết, bên trên có khắc vô số phù văn hoà làm một thể với tường thành.
Ngoài cửa cũng không có thị vệ thủ thành, ra vào đều cần có giấy thông hành, không có hung thú nào dám lớn mật xâm nhập vào Thánh Vực, cũng không có tu hành giả nào dám làm càn ở đây.
Lục Châu tựa như một tu hành giả bình thường đi vào cổng thành. Tường thành dày đến mấy trăm trượng, đi vào trong thành phải đi xuyên qua một đường hầm thật dài.
Ở phía bên kia tường thành, khắp nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tiếng người buôn bán rao to, tiếng tiểu nhị tửu lâu chào mời khách, tiếng ca nữ thanh lâu hát vọng xuống…
“Đây chính là Thánh Vực?”
Lục Châu nhìn đường phố rộng lớn đến mấy chục trượng, cảm thán vô cùng. Cho dù là thành phố hiện đại nhất trên Địa Cầu cũng không “văn minh” bằng chỗ này.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thấy hơn mười tên tu hành giả mặc khôi giáp bay trên tầng trời thấp.
Có người chỉ tay nói: “Là Thánh Điện Sĩ.”
“Rất lâu không thấy Thánh Điện Sĩ xuất hiện, xảy ra chuyện gì thế?”
“Hiện tại thập điện đều đồn đãi rằng Thái Hư sắp sụp đổ, chỉ có Thánh Vực chúng ta là một mảnh thái bình. Nghe nói Hi Hòa điện đã di chuyển đại quy mô, không biết là thật hay giả.”
Có người tin, có người không tin.
Người có địa vị cao đều đã chạy đi di tản từ sớm, chỉ có đám dân chúng là còn đắm chìm trong cảnh phồn hoa trước mắt, hoan ca thái bình.
Trung tâm của Thánh Vực là Thánh Thành, cũng là vị trí của Thánh Điện và Cửu Trọng Tháp.
Chương 2148 Thí sư?
Lục Châu xuất hiện bên ngoài Thánh Thành, tay chắp sau lưng nhìn tốp năm tốp ba tu hành giả bay qua bay lại trước mặt. Hắn mặc niệm thần thông khứu giác, thính lực và thiên nhãn.
Lục thức ngũ giác bao phủ toàn bộ Thánh Thành, trong thoáng chốc Lục Châu đã thu hồi lực lượng, thản nhiên nói: “Cao thủ nhiều như mây.”
Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo bám vào miệng, gọi to: “Minh Tâm.”
Hai chữ trầm thấp hữu lực như sóng biển tràn vào Thánh Thành. Rất nhiều cao thủ trong đạo trường giật mình nhìn ra ngoài. “Xảy ra chuyện gì?!”
Một đám cao thủ kéo nhau rời khỏi đạo trường, bay lên không trung nhìn quanh bốn phía. Đáng tiếc Lục Châu đã hoá thành bóng ảnh tiến vào bên trong Thánh Thành
Vừa vào trong không lâu, năm tu hành giả đã xuất hiện ngăn trở đường đi của Lục Châu. “Nơi này là Thánh Thành, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào?”
Lục Châu dừng lại nhìn bọn hắn, thản nhiên hỏi: “Minh Tâm đang ở đâu?”
Tên thủ lĩnh nhướng mày nói: “Ngươi không phải người trong Thánh Vực? Có biết gọi thẳng tục danh Đại Đế là bất kính không?”
“Thật sao?”
“Ngươi đã xâm nhập phi pháp vào nơi này, theo quy củ của Thánh Thành chúng ta phải giam giữ ngươi năm ngày. Mau thu hồi nguyên khí, không được làm ra động tác gì.” Tên thủ lĩnh cảnh cáo.
Lục Châu không để ý tới hắn mà đạp không đi về phía trước.
Năm tu hành giả lập tức bay lướt tới. Khi bọn hắn vừa đến gần Lục Châu bỗng phất tay, cương khí bộc phát đánh bay năm người khiến bọn hắn hộc ra máu tươi.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn tên thủ lĩnh: “Minh Tâm đang ở đâu?”
Tên thủ lĩnh bị ánh mắt của Lục Châu chấn nhiếp, lắp bắp đáp: “Không… không biết.”
Lục Châu tiện tay vung lên, năm người bị đánh bay vào trong một góc. Lục Châu sử dụng thần thông đại na di, xuất hiện bên dưới toà cung điện huy hoàng nhất bên trong Thánh Thành.
Trên cổng điện có treo một tấm bảng ghi hai chữ “Thánh Điện” lấp lánh kim quang. Hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện bên trong Thánh Điện nhưng nơi này yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động.
Lục Châu sử dụng thần thông cảm ứng, phán đoán xung quanh không có bất kỳ người nào.
“Không ở đây?”
Lục Châu nhíu mày. Xem ra kế hoạch nhìn chằm chằm Minh Tâm đã thất bại, trong lòng hắn nảy sinh một dự cảm xấu: chẳng lẽ Minh Tâm đến Đại Uyên Hiến?
Lục Châu đứng bên ngoài đại điện, lấy phù chỉ ra thiêu đốt liên lạc với Tư Vô Nhai.
Thấy hình ảnh của sư phụ, Tư Vô Nhai nghi hoặc nói: “Sư phụ có gì phân phó?”
“Minh Tâm không có ở Thánh Điện, các ngươi phải cẩn thận. Khi cần thiết cứ từ bỏ việc lĩnh ngộ ở Đại Uyên Hiến.”
“Không ở Thánh Điện? Thượng Chương Đại Đế vừa nhận được tin tức Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đang bị nứt ra kịch liệt, nếu còn không lĩnh ngộ đại đạo sẽ không kịp nữa. Sư phụ yên tâm, đồ nhi suy đoán Minh Tâm sẽ không đến Đại Uyên Hiến. Hơn nữa nơi này còn có ba vị Đại Đế, cho dù Minh Tâm đến thật cũng phải suy nghĩ lại.” Tư Vô Nhai nói.
“Còn có bản đế.”
Cách Tư Vô Nhai không xa có một giọng nói uy nghiêm truyền tới. Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Xích Đế tiền bối.”
Xích Đế chắp tay đi tới đứng bên cạnh Tư Vô Nhai, nhìn Lục Châu nói: “Ma Thần, kỳ thực bản đế không phục ngươi. Nhưng vì đại cục thiên hạ nên lần này bản đế đứng về phía ngươi, đừng làm bản đế thất vọng.”
Có Xích Đế gia nhập, chuyến này Đại Uyên Hiến lại càng thêm ổn thoả. Lục Châu vừa định nói chuyện đột nhiên cảm nhận được nguyên khí ba động, lập tức phất tay áo, hình ảnh biến mất.
Ở bên kia sắc mặt Xích Đế trở nên khó coi: “Hắn không chào đón bản đế?”
Tư Vô Nhai cười giải thích: “Gia sư hiện đang ở Thánh Vực, vừa rồi đột nhiên ngắt ngang hẳn là có đại sự quấn thân. Xích Đế tiền bối xin đừng trách gia sư.”
Xích Đế gật đầu nói: “Vậy còn tạm được.”
Lúc này Thanh Đế cũng lên tiếng: “Thiên Khải Chi Trụ sắp không trụ được nữa, chúng ta đừng trì hoãn, mau đến Đại Uyên Hiến đi.”
“Vâng.”
. . .
Cùng lúc đó tại Thánh Điện.
Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng chào hỏi ——
“Đã lâu không gặp, lão sư tôn kính của ta…”
Lục Châu xoay người lại, hai mắt sáng như đuốc nhìn về phía bóng người lơ lửng trên toà Thánh Điện. “Minh Tâm?”
“Đại Đế bệ hạ có việc quan trọng không thể gặp mặt ngài. Trước khi rời đi Đại Đế có nói ngài sẽ tìm tới Thánh Điện nên phân phó học sinh ở đây tiếp đón ngài.”
Từ giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng ẩn bên trong là khẩn trương căng thẳng, Lục Châu đã phán đoán ra đối phương là ai.
“Ôn Như Khanh.”
Khi Lục Châu gọi ra tên hắn, thân thể Ôn Như Khanh khẽ run lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã trở lại bình thường. “Một trăm ngàn năm rồi, vậy mà ngài vẫn có thể nhận ra học sinh nhanh như vậy.”
Lục Châu nói: “Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng khi sư diệt tổ, lão phu đã thanh lý môn hộ. Quan Cửu dáng người thấp bé, luôn rất e sợ lão phu. Trừ Ôn Như Khanh nhà ngươi ra thì còn ai dám ngỗ nghịch lão phu như thế?”
Ôn Như Khanh bật cười nói: “Lão sư, ngài sai rồi. Học sinh cũng rất sợ ngài đó. Cho dù là Đại Đế bệ hạ cũng không dám chính diện đối kháng với ngài… Học sinh có là gì đâu.”
Lục Châu hừ một tiếng: “Đã biết như vậy thì còn ra đây làm gì?”
“Học sinh không còn lựa chọn nào khác…” Ôn Như Khanh lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Lục Châu trở nên sắc bén: “Hôm nay lão phu chỉ muốn tìm Minh Tâm. Hắn đang ở đâu?”
Ôn Như Khanh lắc đầu nói: “Hôm nay ngài không nên đến Thánh Điện. Trong thiên hạ này không ai dám đến Thánh Điện gây sự, cho dù là lão sư ngài… cũng không được.”
Nguyên khí ngưng kết, phù ấn càng lúc càng nhiều, hư ảnh Ôn Như Khanh từ từ hiện ra rõ ràng, gương mặt hắn vẫn hệt như một trăm ngàn năm trước.
Chuyện cũ hiện ra trong đầu, khi đó Ôn Như Khanh vẫn còn niên thiếu, thiên chân đơn thuần, được người tiến cử gia nhập Thái Huyền Sơn tu đạo. Hắn khắc khổ chăm chỉ, ngày qua ngày kiên trì tu hành chưa từng gián đoạn. Mỗi khi đến đạo trường, hắn đều ba quỳ chín lạy đầy đủ lễ nghĩa, chưa từng thiếu sót một lần.
Năm tháng trôi qua, nhân tâm lại biến đổi. Ai mà ngờ được người từng thiên chân đơn thuần như Ôn Như Khanh lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Lục Châu mặt không biểu tình, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn thí sư?”
Chương 2149 Tinh Nguyên Cổ Trận
Ôn Như Khanh trông có vẻ rất bình tĩnh, lắc đầu nói: “Lão sư, ta gọi ngài một tiếng lão sư là do trước đây ngài từng dạy ta. Nhưng đứng trước đại nghĩa, ta không thể không phân thị phi, đổi trắng thay đen mà ủng hộ ngài. Vì toàn bộ thiên hạ, dù phải mang tiếng xấu ta cũng cam lòng!”
Trong mắt Ôn Như Khanh ngập tràn kiên định, tính cách hắn vốn không thay đổi, chỉ có mục tiêu là đổi thay.
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy ngươi nói xem, cái gì là đen cái gì là trắng?”
Cảm xúc của Ôn Như Khanh đột nhiên ba động, cao giọng nói: “Hành vi của ngài chẳng cần ta phải nói nhiều lời làm gì, đơn cử như việc gần đây nhất, cái chết của Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng chẳng phải do ngài gây ra sao?!”
Lục Châu mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi đang chất vấn lão phu?”
Ôn Như Khanh cười ha hả, chỉ tay về phía Lục Châu nói: “Nhìn đi, nhìn đi, ngài vẫn luôn như vậy. Cho dù xảy ra chuyện gì, ngài cũng xem mình là trung tâm, không hề cân nhắc tới cảm giác của người khác. Người nào đối nghịch với ngài đều là sai, vi phạm lợi ích của ngài đều đáng tội chết. Ngài cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, vậy mà còn không biết mình sai ở chỗ nào?”
Lục Châu đã hiểu được vì sao Ôn Như Khanh tức giận như vậy, đạm nhiên cảm khái: “Một trăm ngàn năm nay ngươi vẫn sống uổng phí như thế.”
Nói xong, Lục Châu tiến về phía trước. Ôn Như Khanh theo bản năng lùi lại, thần kinh căng thẳng.
“Loại đạo lý nông cạn này lão phu lười tranh cãi với ngươi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên đi gặp Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng rồi.”
Vốn định nói chuyện rõ ràng với Ôn Như Khanh, nhưng không ngờ hắn lại nông cạn đến vậy. Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc trong tu hành giới này đến một đứa nhỏ còn hiểu được.
Thiên hạ này có biết bao nhiêu người, chẳng lẽ lại phải quan tâm đến cảm giác của bọn hắn? Hung thú ăn thịt người, sẽ hỏi ý kiến của người đó sao? Người ăn thịt heo bò gà, sao không thấy hỏi ý tụi nó?
Ôn Như Khanh chợt cười to. “Minh Tâm Đại Đế đã sớm dự liệu được ngài sẽ đến nơi này nên đã bố trí thánh trận, ngài sẽ không có cơ hội rời khỏi đây đâu. Thánh trận vĩnh viễn vây khốn ngài ở chỗ này.”
Nói xong, hai tay Ôn Như Khanh chập lại, ấn phù tung bay đầy trời, lượn vòng quanh Thánh Điện.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên. “Tinh Nguyên Cổ Trận?”
“Đúng vậy, lúc trước ngài định xây dựng cổ trận này trên Thái Huyền Sơn nhưng không thành công, học sinh không khiến ngài thất vọng, 50.000 năm sau khi Thái Hư bay lên trời, học sinh đã làm được.”
Lục Châu gật đầu, khẽ nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được nguyên khí của Ôn Như Khanh đang được tăng cường, trong toà cổ trận này Ôn Như Khanh chính là Đại Đế.
“Đây có tính là trò giỏi hơn thầy không?” Ôn Như Khanh hỏi.
Lục Châu mở mắt, lam đồng nhìn thẳng vào hắn nói: “Còn kém rất xa.”
Ôn Như Khanh rốt cuộc động thủ. Thân ảnh hắn hoá thành vô số cái bóng, không gian bị ép chặt lại, toàn bộ phù ấn và bóng ảnh đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu tiện tay vung lên, chưởng ấn như núi đánh tới. Ôn Như Khanh cả kinh né tránh, nhưng chưởng ấn kia không chờ hắn tránh đã đột ngột ập tới trước mặt.
Chát!
Ôn Như Khanh bị tát một cú trời giáng, toàn thân xoay ba vòng trên không trung, lăn ra tới biên giới cổ trận. Hắn trợn tròn mắt nhìn Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh nhìn dấu bàn tay trên mặt hắn. “Bản sự của ngươi là do lão phu dạy cho, ngươi cảm thấy mình có thể làm bị thương lão phu?”
Vì cái gì?!
Ôn Như Khanh rõ ràng cổ trận đã khoá lại các loại quy tắc, chỉ có mình hắn sử dụng được quy tắc đại đạo, vì sao lại thế này?!
Hắn cắn răng đứng lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, Ôn Như Khanh không nói hai lời, dùng hết toàn lực điều động vô số kiếm cương hội tụ vào một chỗ, đâm về phía Lục Châu.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Lục Châu nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ngược dòng.”
Lam pháp thân xoay tròn tạo ra quy tắc cường đại cuồn cuộn không ngừng, thôn phệ toàn bộ quy tắc bên trong Tinh Nguyên Cổ Trận.
Ôn Như Khanh cảm thấy kiếm thế của mình đang dần lui lại, nguyên khí chảy ngược, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt. Khoảnh khắc ngược dòng ngắn ngủi trôi qua, kiếm thế của hắn khôi phục, lại vọt tới trước mặt Lục Châu.
Ầm!
Trái tim Ôn Như Khanh đập thình thịch trong lồng ngực, hắn mở to mắt nhìn về phía trước… chỉ thấy Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, nhàn nhạt nói:
“Năm đó lão phu ban thường Thái Huyền Kiếm cho ngươi, hôm nay thu hồi lại.”
Hai ngón tay khẽ động, lực lượng quy tắc vặn vẹo. Ôn Như Khanh theo bản năng buông kiếm ra.
Thái Huyền Kiếm vừa rời khỏi tay, chưởng ấn đã bay tới đánh Ôn Như Khanh văng ra xa. Lục Châu bắt lấy Thái Huyền Kiếm, dùng lực vỗ một cái.
Ông —— Linh tính trên kiếm biến mất một phần ba, quang mang trở nên ảm đạm.
“Kiếm của ta!” Ôn Như Khanh hô lên.
“Bây giờ nó không còn thuộc về ngươi.”
Ôn Như Khanh rơi xuống đất, trong mắt ngập tràn kinh hãi và thất thố. “Vì sao… vì sao Tinh Nguyên Cổ Trận lại thế này?”
“Vì sao lão phu không bị cổ trận ảnh hưởng đúng không? Vì sao quy tắc cân bằng đã ra mà ngươi vẫn không bằng lão phu đúng không?”
Lục Châu hừ một tiếng. “Súc sinh, ngươi học nghệ trên Thái Huyền Sơn tám ngàn năm, chẳng lẽ lại quên mất toà cổ trận này do chính tay lão phu vẽ ra cho các ngươi xem?”
Ôn Như Khanh thất thần ngồi dậy, cười tự giễu. “Học sinh… sao lại quên mất điều này nhỉ…”
Hắn trầm thấp cười, sau đó thở dài một tiếng, thu hồi nguyên khí toàn thân. “Ngài giết ta đi.”
Lục Châu khinh thường nói: “Có thế đã từ bỏ rồi?”
Nghe vậy, Ôn Như Khanh tựa như người mất đi lý trí, hoá thành một đạo hư ảnh phóng tới.
Chưởng ấn đánh ra liên miên, nhưng mặc kệ hắn tấn công thế nào, Lục Châu đều có thể thoải mái phá giải.
Két ——
Bên tai Ôn Như Khanh vang lên tiếng không gian đóng băng, hắn vô lực nhìn thấy toàn bộ phù ấn trong Tinh Nguyên Cổ Trận từ từ hội tụ về phía Lục Châu.
Như thể Tinh Nguyên Cổ Trận là vì Lục Châu mà xây nên.
Một đạo lam sắc cương ấn đánh trúng lồng ngực Ôn Như Khanh, hắn giống như bị cự trụ va chạm, phun ra máu tươi văng ngược ra ngoài.
“Quy tắc không gian, quy tắc thời gian…” Ôn Như Khanh khẽ lẩm bẩm, sau đó bừng tỉnh. “Cổ trận có chủ?”
Chương 2150 Quang Luân Châu
Lục Châu đạp không đi tới, điện hồ bắn ra tứ phía. “Năm đó lão phu tạo ra Tinh Nguyên Cổ Trận là để Thái Huyền Sơn có thể vững chắc như thành đồng. Trận này chỉ có một chủ nhân duy nhất, chính là lão phu.”
“. . .”
Ôn Như Khanh cảm thấy muốn hộc ra một ngụm máu. Hắn cố gắng hoàn thiện trận pháp này, hoá ra chỉ là may áo cưới cho người khác?
Lục Châu tiếp tục cất bước.
“Từ khi nhân loại bắt đầu sinh ra văn minh, lão phu đã nghiên cứu qua hàng trăm hàng ngàn loại phương pháp tu hành. Không biết từ lúc nào nhân loại lại phân biệt ra chính tà, kỳ thực dù là Nho, Phật hay Đạo cũng đều là trăm sông đổ về một biển…”
Hai mắt Ôn Như Khanh trừng lớn.
“Lúc đó lão phu luận đạo với toàn bộ tu hành giả trong thiên hạ, pháp thân ai nấy đều khác nhau, trăm hoa đua nở. Là ai nói với ngươi người có đạo tu hành khác ngươi chính là ma?!”
Vừa nói, lam sắc liên toạ vừa bay ra đánh vào người Ôn Như Khanh.
Ôn Như Khanh điên cuồng phun máu. Người tính không bằng trời tính, hắn tự cho rằng mình học nghệ trên Thái Huyền Sơn nhiều năm, đã đủ hiểu Ma Thần.
Nhưng bây giờ mới biết, trên người Ma Thần có quá nhiều bí mật ẩn tàng, thậm chí còn sâu hơn Minh Tâm nhiều.
Ôn Như Khanh thu hẹp cương khí hộ thể, ý đồ muốn rời khỏi cổ trận, nhưng thủ ấn của Lục Châu đã từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Hắn bị đánh lún sâu vào mặt đất.
Mùi máu tươi theo cơn gió phiêu tán mà ra. Lực lượng của Tinh Nguyên Cổ Trận từ từ phai nhạt như thể đã hoàn thành xong sứ mệnh ngắn ngủi của mình.
Lục Châu đáp xuống bên cạnh Ôn Như Khanh, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước. Điện hồ biến mất, lam đồng biến mất, hắn thu hồi trạng thái Ma Thần, trở lại bộ dáng bình thường.
Ôn Như Khanh không còn chống cự nữa, hắn yên tĩnh nhìn lên bầu trời, trong mắt khi thì hoảng hốt, khi thì thanh tịnh, khi thì sợ hãi.
Thật lâu sau, Ôn Như Khanh mới thấp giọng nói: “Lão sư, ngài biết không… kỳ thực những điều này học sinh đều hiểu rõ.”
Hắn hít một hơi thật sâu. “Học sinh mệt rồi, lão sư tiễn ta một đoạn đi… Có thể chết trong tay ngài, ta không còn gì để tiếc nuối.”
“Ngươi muốn được chết?” Lục Châu nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Như Khanh.
Ôn Như Khanh khẽ cười, hai hàng nước mắt chảy ra, hắn quỳ xuống đất, dập đầu một cái thật mạnh.
Ầm!
Sàn đá cẩm thạch nứt toác ra.
Đối với thái độ của Ôn Như Khanh, Lục Châu không hề buông lỏng. Nhân tâm khó dò, người từng bị phản bội như hắn sẽ không còn ngây thơ tin vào lòng người. “Muốn chết dễ dàng như vậy? Nói ra tung tích của Minh Tâm.”
Ôn Như Khanh lắc đầu đáp: “Minh Tâm có ơn với ta, ta không thể bán đứng hắn.”
“Lão phu không có ơn với ngươi?” Lục Châu chất vấn.
Ôn Như Khanh khẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt trở nên kiên định: “Những gì ngài đã ban thưởng, ta… trả lại hết cho ngài.”
Nói xong, hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào đan điền khí hải của mình. Thành đan điền nứt toác, vô tận nguyên khí cuồn cuộn trào ra, chảy vào Tinh Nguyên Cổ Trận.
Lục Châu vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng nhìn Ôn Như Khanh, không hề ra tay ngăn cản.
“Thái Huyền Kiếm trả cho ngài, tu vi này… cũng trả cho ngài!” Ôn Như Khanh nói.
Đại lượng nguyên khí tràn vào cổ trận rồi tan biến giữa thiên địa, đan điền khí hải Ôn Như Khanh rất nhanh đã trở nên khô quắt lại.
Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ cấp tốc chạy tới, bao vây quanh Thánh Điện. Nguyên khí phong bạo khiến bọn hắn không dám tới gần.
“Mau đi bẩm báo Quan chí tôn!”
“Vâng!”
Lát sau, phong bạo từ từ ngừng lại, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ nhìn thấy Lục Châu đứng chắp tay lạnh lùng nhìn Ôn Như Khanh toàn thân là máu, hoảng sợ kêu lên:
“Ai dám lớn mật đến Thánh Điện gây sự?”
Ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng bọn hắn hiểu rõ người dám đứng tại Thánh Điện đánh trọng thương Ôn Như Khanh sao có thể là người tầm thường.
Lục Châu không để ý đến đám Thánh Điện Sĩ, hờ hững nói: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi, hôm nay lão phu không muốn đại khai sát giới, cút đi trước khi lão phu nổi giận.”
Nghe vậy, đám Thánh Điện Sĩ lập tức lùi về sau hơn mười mét.
Ôn Như Khanh chậm rãi đứng dậy, gian nan nói thành tiếng: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi. Cút hết cho ta!”
“Ôn chí tôn, vì sao thế?” Đám Thánh Điện Sĩ không hiểu hỏi lại.
“Bản Chí Tôn lặp lại lần nữa, cút!”
Đám Thánh Điện Sĩ không dám làm nghịch lại lời Ôn Như Khanh, bèn khom người đáp: “Vâng.”
Hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ rời khỏi Thánh Điện, đứng ở rất xa nhìn về phía này.
Ôn Như Khanh quay đầu nhìn về phía Lục Châu, cảm giác như đang được giải thoát, hắn tiếp tục nói: “Còn có một thứ…”
Hắn lấy từ trong ngực áo ra một viên minh châu, nâng trong lòng bàn tay. “Năm đó ngài ban thưởng Quang Luân Châu cho ta, hy vọng ta sớm thành Chí Tôn, ngưng tụ quang luân. Đáng tiếc học sinh ngu dốt, dù làm thế nào cũng không ngưng tụ được đạo quang luân thứ chín…”
Khụ khụ. Hắn phun ra một ngụm máu, sau đó vung tay lên. “Trả cho ngài.”
Quang Luân Châu trôi nổi bay tới trước mặt Lục Châu. Lục Châu cầm lấy nó, trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi trả nổi sao?”
Biểu tình của Ôn Như Khanh càng thêm buồn bã: “Trả không nổi…”
Đúng lúc này, hắn đạp mạnh chân, toàn thân bay vọt lên không trung, cao giọng nói: “Ta lấy mạng trả ngài!”
Ông ——
Hai tay chập lại, toà pháp thân sừng sững vào trong mây xuất hiện. Ôn Như Khanh gào lên một tiếng, một đạo quang luân kịch liệt thu nhỏ, năng lượng hội tụ vào viên Quang Luân Châu trong tay Lục Châu.
Từ đâu lấy tới thì trả về chỗ đó!
Khi đạo quang luân thứ nhất biến mất, toà pháp thân thu nhỏ ba ngàn trượng. Tiếp theo toà quang luân thứ hai, thứ ba, thứ tư… cấp tốc thu nhỏ, năng lượng đều bay trở vào viên Quang Luân Châu kia.
Khi đạo quang luân thứ tám biến mất, liên toạ bên dưới pháp thân ầm một tiếng vỡ tan thành từng mảnh.
“A ——”
Đám tu hành giả trong Thánh Vực ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này đều ngây người. Hơn trăm Thánh Điện Sĩ cũng chết trân tại chỗ.
Điều này có nghĩa là, Ôn Như Khanh đã thật sự bị huỷ diệt.
Toà pháp thân từ ba ngàn trượng co rụt lại còn ngàn trượng, rồi trăm trượng… mãi cho đến khi nó trở nên hư hoá rồi tiêu tán vào giữa thiên địa, viên Quang Luân Châu trong tay Lục Châu càng thêm chói mắt.