Tất cả mọi người bị đẩy lùi, bay xa ngàn mét.
Lực lượng cường đại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, cho dù là thú hoàng Lục Ngô cũng liên tiếp lui về phía sau.
Một lát sau, Quỷ Lâm Địa yên tĩnh trở lại.
Đám người bình phục tâm tình, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên trong quỷ lâm... Lục Châu vẫn toàn thân lóng lánh kim quang, lăng không giữa trời.
Trừ Lục Châu, còn một người nữa chân tay luống cuống, vẻ mặt mộng bức đứng bên trong quỷ lâm mà vẫn bình yên vô sự.
Hắn là tứ đệ tử Ma Thiên Các —— Minh Thế Nhân.
"? ? ?"
"Đừng có nhìn ta như vậy, ta cũng không hiểu được đâu nha. Này, Triệu Dục... ta đồng ý với những gì ngươi nói, phương pháp phá giải gì đó... không tin thì các ngươi nhìn đi!"
Minh Thế Nhân bay về phía trước. Hắn không có việc gì.
Tiếp tục bay lượn. Vẫn không có việc gì.
Lục Châu lăng không trên bầu trời, bị hành động dị thường của Minh Thế Nhân gây chú ý.
Thân ảnh Minh Thế Nhân trong quỷ lâm lấp loé, toàn bộ quỷ lâm đều là hư ảnh của hắn.
Cho đến khi Minh Thế Nhân thở hồng hộc đứng lại tại chỗ, Lục Châu mới lẩm bẩm: "Trận pháp này hỏng rồi?"
". . ."
Phàm là người có nhận thức tỉnh táo trong Ma Thiên Các đều rất rõ ràng, lão tứ Minh Thế Nhân cũng không phải là kẻ có thực lực mạnh nhất trong thập đại đệ tử. Quỷ lâm đại trận đánh ra thuỷ lãng, ngay cả Lục Ngô cũng bị đánh bay hết lần này đến lần khác
Nhưng Minh Thế Nhân làm sao lại không hề hấn gì?
Lục Châu nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân đang thở hồng hộc... Càng nhìn càng cảm thấy dị thường.
Ánh mắt đám người tập trung trên người Minh Thế Nhân giống như đang nhìn một tiểu hầu tử biểu diễn vậy.
Minh Thế Nhân xòe hai tay ra nói: "Ta cũng không biết nha!"
". . ."
Nhan Chân Lạc xoay người nhìn về phía Triệu Dục: "Triệu công tử, ngươi hiểu rõ nơi này như vậy, có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Triệu Dục ổn định tâm trạng rồi đáp:
"Có ba khả năng: Một, hắn là chủ nhân trận pháp; hai, hắn nắm giữ một loại phẩm chất nào đó được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận; ba, hắn có tu vi từ thánh nhân trở lên."
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: "Ngươi cứ nói thẳng là ta có phẩm chất cực kỳ ưu tú là được rồi, cần gì phải vòng vo."
Đám người: ". . ."
Khả năng thứ nhất và thứ ba quá thấp, nghĩ thế nào cũng thấy không thể. Nhưng khả năng thứ hai này thì lại càng phi thực tế!
"Phẩm chất ưu tú?"
Đám người Ma Thiên Các lần lượt nhíu mày.
Ai nấy đều dùng ánh mắt cực kỳ dò xét nhìn bóng dáng đang du tẩu qua qua lại lại của Minh Thế Nhân.
Thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng nghi hoặc.
"Này này này, ánh mắt của các ngươi tràn ngập kỳ thị, sư phụ, kính xin người làm chủ cho đồ nhi!" Minh Thế Nhân xoay người, quỳ một gối xuống trước mặt Lục Châu.
Chuyện này dù có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch nha!
Lục Châu nói với Triệu Dục: "Trước đây ngươi nói, được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận thì có thể thông qua, chuyện này có căn cứ gì không?"
"Việc này..."
Triệu Dục lộ ra vẻ lúng túng, "Nói thực, không có căn cứ gì, ta đọc thấy điều này trong một quyển cổ tịch mà thôi.”
"Tìm một lý do đáng tin cậy hơn chút đi có được không? Hở chút là lôi cổ tịch ra, cổ tịch nhà người có ghi một ngày ta đi nhà xí mấy lần không hả?" Minh Thế Nhân cảm thấy cạn lời.
"Tin hay không tùy ngươi." Triệu Dục khoát tay nói.
Lục Châu gật đầu phân tích: "Nhân tài trong Ma Thiên Các rất nhiều, ai cũng đều có sở trường. Nhưng luận về phẩm đức, chắc chắn không tới lượt lão tứ."
Hự.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, sư phụ, đừng nói lời đâm tâm như vậy.
Triệu Dục thở dài: "Ta đây thật sự không biết nhưng những lời ta nói đều là sự thật, tuyệt không nói ngoa."
Lục Châu nói: "Lão đại và lão nhị, các ngươi thử lại lần nữa xem."
"Vâng."
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung tung người lướt về phía Quỷ Lâm Trận.
Hai người một trái một phải, vừa vào trong Quỷ Lâm Trận, khu vực kia vốn đang an tĩnh đột nhiên lần nữa xuất hiện thủy lãng, đánh văng hai người.
". . ."
Sự thật đã chứng minh, muốn thông qua Quỷ Lâm Trận không có yêu cầu về tu vi.
"Ta cũng muốn thử xem."
Tiểu Diên Nhi chạy tới.
Không có gì bất ngờ, nàng vừa đạp chân vào nửa mét đã bị đẩy lùi trở về, Hải Loa cấp tốc đỡ lấy nàng.
"Không cần thử nữa." Lục Châu nói.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào mới thông qua Quỷ Lâm Trận?" Khổng Văn nghi hoặc nói.
Triệu Dục chỉ vào Minh Thế Nhân: "Hắn là chìa khoá thông qua Thiên Khải Chi Trụ."
"Ta?" Minh Thế Nhân chỉ vào chính mình, nghĩ mãi không thông.
"Chỉ có ngươi mới có thể tìm ra trận nhãn." Triệu Dục nói.
Minh Thế Nhân xòe hai tay ra: "Lần này có thể ngươi đã đánh giá cao ta rồi, nếu đổi lại là thất sư đệ thì những lời ngươi nói sẽ không sai."
Vù vù vù...
Minh Thế Nhân mở rộng phạm vi, thân ảnh bay tới bay lui trong Quỷ Lâm Trận.
Ban đầu hắn kiểm tra trong phương viên trăm mét, sau đó mở rộng đến ngàn mét, rồi vài ngàn mét.
Như thế vẫn chưa đủ, Minh Thế Nhân lại lượn vòng quanh trong Quỷ Lâm Trận, trọn vẹn bay đủ ba vòng, lại một lần nữa thở hồng hộc và dừng lại ở trước mặt đám người, bất lực nói:
"Cái trận pháp vớ vẩn này... mọi người nhìn đi, căn bản là không có trận nhãn nào cả."
[Ting — đệ tử Minh Thế Nhân thành công giải trừ cấm chế thông đạo trong Quỷ Lâm Trận, thu hoạch được phần thưởng 10.000 điểm công đức.]
"? ? ?"
Ở nơi sâu xa trong Quỷ Lâm Trận, một luồng ánh sáng lan tràn ra bốn phía, tốc độ không nhanh, giống như một cục đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng gây nên sóng nhỏ dập dờn.
Mọi người, bao gồm cả Minh Thế Nhân đều bị hấp dẫn.
". . ."
Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: "Chúc mừng tứ sư huynh đạt được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ."
"Chúc mừng tứ tiên sinh."
"Tứ sư đệ, lần này đệ lập công rồi." Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cùng lên tiếng.
Minh Thế Nhân: "╮(╯_╰)╭ "
Nhan Chân Lạc cười nói: "Tứ tiên sinh, xem ra ngươi có một mặt đáng quý hiếm thấy mà chính ngươi cũng không biết."
"Ta thật sự không biết mà." Minh Thế Nhân xòe hai tay ra, càng không có lời gì để phản bác.
Đám người chỉ cười không nói.
Chương 1542
Triệu Dục là người đầu tiên đi vào trong trận pháp. Lần này, bọn hắn không bị đẩy lùi.
"Quỷ Lâm Trận đã giải."
Đám người bỏ ra nửa canh giờ, thuận lợi đi xuyên qua Quỷ Lâm Trận.
Tiếp đó, trong không khí thổi tới mùi vị thảo dược nồng nặc.
"Là thảo dược!"
"Huyết Nhân Tham."
"Huyền Mệnh Thảo."
". . ."
Vượt qua Quỷ Lâm Trận, không cần dựa vào ấn phù truy tung, chỉ dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy vô số thiên tài địa bảo sinh trưởng nằm tản mát khắp nơi.
Triệu Dục, bốn huynh đệ Khổng Văn, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều đứng sững sờ tại chỗ.
"Thế ngoại đào nguyên."
Bọn hắn phát hiện nơi này rất yên tĩnh, nguyên khí cũng không bị xao động.
Dường như không bị hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, thu thập đi." Minh Thế Nhân bước đi như bay, bắt đầu ngắt lấy Huyền Mệnh Thảo.
Cách mỗi một trăm mét là có một gốc Huyền Mệnh Thảo.
Khổng Văn không khỏi lắc đầu.
Bốn huynh đệ bọn hắn quanh năm trà trộn ở bí ẩn chi địa, có lúc đến mấy năm liền cũng không tìm thấy một gốc. Vậy mà ở đây lại có nhiều Huyền Mệnh Thảo đến hoa mắt.
Minh Thế Nhân mặc kệ, ánh mắt chỉ chăm chú tìm kiếm Huyết Nhân Tham, Hoả Liên, Huyền Mệnh Thảo, ngắt lấy toàn bộ rồi cho vào túi.
Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ một lát sau đã bay tới một cái hồ lớn hình tròn.
"Thật sự có hồ này." Minh Thế Nhân lẩm bẩm một câu.
Soạt —— ——
Một đạo thủy ảnh vọt ra, đánh về phía Minh Thế Nhân.
"Ta tránh!"
Vù!
Thân hình Minh Thế Nhân như điện, cấp tốc lui trở về.
Thủy ảnh kia có tám đầu tám mặt, thân hổ, tám chân tám đuôi, toàn thân màu vàng xanh, há miệng ra vân vụ. Nó dừng lại trên mặt hồ.
Ai nấy đều giật mình kêu lên, cấp tốc lui lại phía sau, nhìn thủy ảnh trên mặt hồ như gặp phải đại địch.
"Thiên Ngô." Lục Ngô áp thấp đầu xuống nhìn thủy ảnh, tiến vào trạng thái sẵn sàng tấn công.
Thủy ảnh cấp tốc bành trướng.
Nước hồ dâng lên hóa thành hình dạng quái vật có kích thước khổng lồ không thua gì Lục Ngô.
Lục Châu bỗng nhiên ý thức được, nếu Thiên Ngô ở trong trạng thái nước, làm sao giết được nó đây?
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt.
Trầm mặc một lát, thủy ảnh mở miệng nói:
"Ngươi có thể phá Quỷ Lâm Trận?"
"Tứ sư huynh, nó nói chuyện với huynh kìa." Tiểu Diên Nhi quay đầu.
Minh Thế Nhân nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói: “Ai? Ai phá Quỷ Lâm Trận vậy?"
". . ."
Đám người không còn gì để nói.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là, thủy ảnh không có ý định tấn công mà lại hóa thành một bóng người.
Hình như là bóng ảnh của một nữ nhân.
Nữ nhân làm từ nước...
Sau đó lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước, trầm thấp thở dài:
"Đã không phải là các ngươi phá vậy hãy thả đồ lại, sau đó rời đi. Những thứ kia chỉ dành cho người hữu duyên."
Người hữu duyên?
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng, thân ảnh hắn lóe lên phóng đến phía trước đám người, cười nói: "Chuyện là, người phá trận pháp chính là ta."
"Phá trận?"
Thủy ảnh vũ động. Một đạo thủy lãng phá không đánh tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt Minh Thế Nhân, ầm!
Đám người đồng loạt nhắm mắt lại, ngay lúc bọn hắn nghĩ Minh Thế Nhân ắt gặp trọng thương, kim sắc tinh bàn đã ngăn trước người Minh Thế Nhân.
Lục Châu thản nhiên nói:
"Tốt xấu gì ngươi cũng là tiền bối, tính toán với một tên hậu sinh vãn bối làm gì? Hắn có thể không cần tốn nhiều công sức để phá trận pháp của ngươi, nói một câu ‘phá rồi’ thì có gì không thể?"
"Ngươi là ai?"
"Đây là sư phụ ta!" Minh Thế Nhân đáp lại.
Thiên Ngô hóa thành bóng người, thu hồi thủy tiễn.
Ả nhìn nhìn lướt qua Lục Châu, lại nhìn về phía Minh Thế Nhân rồi nói: "Có thể phá trận pháp của ta, chỉ có một loại người."
Đám người dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
"Hắn cần phải có đầy đủ phẩm chất ưu tú, nhưng kẻ này còn xa mới đủ."
Thủy lãng cuốn tới chỗ Minh Thế Nhân.
"Ha ha, lão hổ không phát uy ngươi coi ta là con mèo bệnh!"
Ầm!
Ly Biệt Câu cấp tốc xoay tròn, vạch qua thủy lãng. Thủy lãng bay ngược trở về.
Giọng thủy ảnh bỗng dưng run lên: "Hạt giống?"
Hạt giống gì?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lặng lẽ lắc đầu.
Rốt cuộc vẫn bị bại lộ.
Minh Thế Nhân cúi đầu, nước dính trên người hắn đã hóa thành bạch vụ, khí tức Thái Hư nồng đậm trôi dạt tứ phương.
Toàn thân Minh Thế Nhân tắm trong lam quang nhàn nhạt.
". . ." Trong lòng Triệu Dục kinh ngạc không kém.
"Hóa ra là như vậy..." Thiên Ngô phát ra thanh âm trầm thấp.
Nó không khỏi bĩu môi, nhưng mà không phải như ngươi nghĩ đâu, nếu như thật sự vì hạt giống Thái Hư mới phá được Quỷ Lâm Trận, vậy những đồ đệ còn lại vì sao lại không được? Thiếu chủ của ta cũng có kia kìa…
Nước hồ bắt đầu dâng trào, thủy ảnh càng lúc càng lớn.
"Rất cảm tạ các ngươi đem hạt giống Thái Hư trả về, như vậy ta không cần chờ thêm ba mươi ngàn năm nữa rồi."
Triệu Dục cau mày nói: "Thiên Ngô muốn đoạt hạt giống Thái Hư."
Thủy lãng cực lớn giữa không trung từ một hóa trăm chỉ trong giây lát.
Hơn trăm thủy nhân lao xuống, tấn công về phía đám người. Trong tay mỗi thủy nhân đều cầm một vũ khí ngưng kết thành băng.
Lục Ngô đứng dậy, phun ra phía trước một hơi: "Cũng phải hỏi bản hoàng có đáp ứng hay không đã!"
Thanh âm chấn động thiên địa.
Hàn ý trong giây lát đã băng phong hơn trăm đạo thân ảnh, bao gồm cả thủy ảnh Thiên Ngô dưới hồ, tất cả đều đông cứng thành từng khối băng.
Băng phong là một trong những vũ khí tốt nhất để đối phó với nước.
Đám người lui lại, thở phào một hơi.
Hơn trăm đạo băng nhân rơi xuống vỡ tan. Đáng tiếc là băng phong không duy trì được quá lâu, tất cả băng điêu cấp tốc hòa tan thành nước, lần nữa biến thành băng nhân.
"Cẩn thận!"
Năng lực điều khiển thủy của Thiên Ngô đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Trong lúc nhất thời, băng nhân lao lên hỗn chiến cùng đám người Ma Thiên Các.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bay lên không trung, đao cương kiếm cương phối hợp chém về phía đám băng nhân. Nhưng dù làm thế nào, đao kiếm trảm thủy cũng không thể tạo thành tổn thương, rất nhanh bọn chúng lại dung hợp trở lại một lần nữa.
Lục Ngô có thể lợi dụng đặc tính nước một cách xảo diệu.
Phanh phanh phanh... khi tiến công thì thành băng, lúc phòng ngự lại thành nước.
Chương 1543
"Không được, như vậy cũng không phải là biện pháp!"
Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn rất nhanh đã cảm nhận được áp lực. Bọn hắn chỉ có thể lấy ra tinh bàn, từ bỏ tiến công mà quay về toàn lực phòng ngự.
Phanh phanh phanh... Phanh phanh phanh...
Đám người Ma Thiên Các liên tục bại lui.
Tiểu Diên Nhi vỗ vỗ tiểu Hoả Phượng nói: "Ngươi phun lửa đi!"
Tiểu Hoả Phượng ngoan ngoãn bay lên, xòe ra đôi cánh nhỏ nhưng đáng tiếc vừa bay lên chẳng được bao lâu đã bị một đoàn thủy lãng đánh trở về.
Nó sợ hãi cấp tốc bay về bả vai Tiểu Diên Nhi.
". . ."
Hải Loa lấy ra Cửu Huyền Cầm, hồng cương bắn ra đầy trời, âm luật tung bay tranh đấu cùng băng nhân.
Nhưng dù sao tu vi của nàng cũng còn quá thấp, không phải là đối thủ của bọn chúng, nàng chỉ có thể cùng Tiểu Diên Nhi không ngừng lùi ra phía sau.
Triệu Dục hô lớn: "Lão tiên sinh, đây là cơ hội cuối cùng để chạy trốn!"
Nhưng mà...
Đám băng nhân kia căn bản không thèm để ý đến những người khác, chỉ luôn chú mục đánh đuổi Minh Thế Nhân văng xuống hồ.
Minh Thế Nhân bay tới bay lui, không ngừng tránh né sự tấn công từ bốn phương tám hướng.
Ầm!
Lục Châu đạp đất bay lên, đến giữa không trung, Thái Hư Kính trong tay chiếu rọi thẳng xuống hồ.
Ông…
Thái Hư Kính vù vù rung động, kim quang rọi xuyên qua băng nhân, rơi vào trong hồ nước. Hồ nước hình tròn cuối cùng hiện nguyên hình là một chiếc mâm tròn toả ra quang hoa chói mắt!
"Hóa ra là dựa thứ này để ngự thủy!"
Lục Châu bay tới đằng trước.
"Hoả Nộ Kim Liên."
Bay vào giữa bầy băng nhân, Lục Châu lựa chọn phóng thích Hoả Nộ Kim Liên, cũng là năng lực của Mệnh Quan thứ nhất.
Kim liên dưới chân bị Nghiệp Hoả bao trùm, cấp tốc xoay tròn. Từng đoá kim liên cỡ nhỏ bốc lên Nghiệp Hoả, quét ngang bốn phía.
"Lại là Nghiệp Hoả?!"
Nghiệp Hoả không phải hỏa diễm phổ thông. Nghiệp Hoả là chân hỏa.
Dưới tác dụng của chân hỏa, nào có chỗ cho nước dung thân.
Đám băng nhân cấp tốc bị chân hỏa sấy đến bốc hơi, hóa thành hơi nước.
Lục Châu tiếp tục tiến về trước, bay tới khoảng không phía trên mặt hồ.
Thủy ảnh Thiên Ngô cấp tốc bay lên, tấn công Lục Châu: "To gan!"
Thủy ảnh hóa thành băng trùy, dồn thẳng vào mặt Lục Châu.
Lục Châu đưa tay lên, Vị Danh Kiếm trong lòng bàn tay bắn ra tia kiếm cương cực dài, không ngừng xoay tròn.
Phanh phanh phanh phanh...
Kiếm cương đâm trúng băng trùy, xuyên thấu băng trùy khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh.
Lục Châu tiếp tục tiến lên phía trước, lòng bàn tay đè xuống.
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo một nửa lực lượng thiên tướng bao trùm cả mặt hồ.
Ầm!!
Nước hồ văng lên đầy trời.
Đám người gọi ra cương khí hộ thể, ngăn cản nước hồ.
Dưới mặt đất, giữa không trung, phàm là những nơi có nước hồ đều lại lần nữa ngưng tụ thành thủy ảnh.
". . ."
"Đây chính là chỗ đáng sợ của Thiên Ngô." Triệu Dục liên tục lui về sau, hắn không chịu nổi nữa rồi.
Hắn phát hiện thân thể mình đang run rẩy, thậm chí đi đứng đều khó khăn.
Năng lực của Thiên Ngô khá đồng nhất với ghi chép trên cổ tịch, mà đây lại chỉ mới là năng lực ngự thủy thôi, nếu bản thể xuất hiện, vậy ả còn có thể khủng bố đến mức nào?
Lục Châu cũng ý thức được vấn đề này, hắn biết mình nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
"Bên trong!" Kiếm cương của Lục Châu đâm vào đáy hồ.
Ầm!
Đại địa rung động. Quang bàn hình tròn kia trở nên ảm đạm.
"Ngươi hủy trận pháp của ta?! Ta muốn ngươi đền mạng!"
Tất cả hơi nước, dòng nước, nước trong hồ từ bốn phương tám hướng đều hóa thành băng nhân, nhắm hướng Lục Châu đơn độc vây công.
Lục Châu lập tức cảm nhận được nguy hiểm.
Thẻ Miễn Dịch Sát Thương!
Ông.
Thêm Phật Tổ Kim Thân gia trì, kim quang hộ thể ngăn trở toàn bộ đòn tấn công ở bên ngoài.
"Hỗ trợ!"
Vu Chính Hải bạo phát đao cương, Thủy Long Ngâm có thể tiêu hao một phần nguồn nước.
Ngu Thượng Nhung sử dụng vạn vật vì kiếm, cũng hấp thu một phần nguồn nước.
Tiểu Diên Nhi đạp không bay lên, vung Phạm Thiên Lăng ra, Phạm Thiên Lăng bốc lên hỏa diễm...
"Lại là Nghiệp Hoả?!" Triệu Dục lảo đảo lui lại, ngã nhào trên mặt đất.
Hôm nay là ngày gì vậy? Gặp hết thiên tài này đến thiên tài khác?
Hải Loa cũng không giấu giếm nữa, hư ảnh lóe lên, nàng bay đến bên người Tiểu Diên Nhi, dưới chân xuất hiện hồng liên, Nghiệp Hoả cháy lên hừng hực.
Dù là thời điểm nào, thủy lửa đều không thể tương dung.
Nước là khắc tinh của lửa, lửa sao lại không phải là khắc tinh nước?
"Không phải chứ... lại là Nghiệp Hoả?!" Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng Khổng Văn cũng nhấc lên sóng to gió lớn.
Hắn biết rõ Lục các chủ rất mạnh, hắn biết rõ Ma Thiên Các có rất nhiều nhân tài, nhưng cường đại đến mức này thì quả là đổi mới tam quan.
"Trong thanh liên giới, vạn người còn chưa chắc tìm ra được một người có Nghiệp Hoả, vậy mà kim liên và hồng liên lại có nhiều Nghiệp Hoả như vậy?" Triệu Dục không thể nào hiểu được.
"Có lẽ, đây chính là cân bằng." Lục Ly nhìn các đệ tử Ma Thiên Các, suy nghĩ đến xuất thần.
"Cân bằng?"
Thượng thiên ban cho tu hành giả thanh liên giới sự cường đại, cân bằng giả lại bố trí hồng tuyến không cho phép cường giả tùy ý vượt qua. Từ một góc độ nào đó mà nói, thanh liên giới luôn có cảm giác ưu việt hơn người. Phía đối diện, bất kể là kim liên hay hồng liên, kể cả hắc liên bạch liên đều kém rất xa.
Nhưng bây giờ nhìn lại... Triệu Dục bỗng sinh ra cảm giác tự ti mãnh liệt.
Vu Chính Hải cười vang nói: "Xem ta đây..."
Hắn đột nhiên gọi ra pháp thân cường đại. Toàn thân pháp thân được bao bọc bởi kim diễm trùng thiên, bành trướng ra bốn phía.
Ầm!
Tất cả nước đọng bị sấy khô.
"Đây là năng lực Mệnh Quan thứ nhất của đại sư huynh."
"Pháp thân bạo phát."
Lục Châu thu tất cả những thứ này vào đáy mắt, thỏa mãn gật đầu.
Nhưng vây quanh hắn vẫn còn mấy tên băng nhân. Dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ cao, băng nhân bị bay hơi ngay lập tức.
Đột nhiên, phía sau băng nhân xuất hiện một cái bóng mờ.
Lục Ngô thấy thế, cấp tốc hà ra một ngụm hàn ý hòng đóng băng hư ảnh kia.
Giọng hư ảnh trầm xuống: "Ngươi không băng phong được ta đâu!"
Ầm!
Hư ảnh tung chưởng đánh vào người Lục Châu, xông ra khỏi khu vực băng nhân.
Chương 1544
Tất cả băng nhân tại thời khắc này đều tan thành mây khói.
Đám người ngừng thở nhìn một màn kinh người này, chỉ thấy hư ảnh tám đầu tám mặt kia trong giây lát dùng chưởng ấn đẩy Lục Châu cùng bay ra ngoài.
Cả hai hệt như đạn pháo bay ra xa ngàn mét.
"Ngươi chính là Thiên Ngô?" Lục Châu nhíu mày nhìn quái vật tám đầu.
Hư ảnh này chính là bản thể của Thiên Ngô, cường đại đến mức làm người ta giận sôi.
"Ngươi là ai?" Giọng Thiên Ngô tràn ngập kinh ngạc, có lẽ vì phát hiện đòn tấn công của mình không có hiệu quả mà cảm thấy khó hiểu.
Lục Châu hờ hững xuất chưởng nói: "Một người ngươi không thể chọc nổi."
Thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông hóa thành vòng xoáy, đánh về phía Thiên Ngô.
Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.
Chưởng ấn kia tựa như một đoàn ánh nắng tươi sáng rực rỡ đâm sầm vào ngực Thiên Ngô ở cự ly gần.
"A ——"
Thiên Ngô phát ra tiếng gầm thét vang trời, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn dán chặt vào ngũ quan Thiên Ngô, đẩy ả bay ngược trở về.
". . ."
Triệu Dục nhìn thấy tất cả những thứ này, triệt để choáng váng.
Đây chính là Thiên Ngô!
Trong chớp mắt đẩy qua bên trái, lại trong chớp mắt đẩy ngược về bên phải?
Thiên Ngô cảm nhận được sức mạnh từ trong chưởng ấn truyền đến, cũng cảm nhận được một loại uy hiếp trước nay chưa từng có, cự lực đẩy ả đâm vào Thiên Khải Chi Trụ.
Thanh âm chấn động thiên địa.
Cũng chính lúc này.
Một tòa phi liễn nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh Thiên Khải Chi Trụ, phía bên trên mặt hồ.
Ngay sau đó, đông đảo tu hành giả xuất hiện chung quanh phi liễn.
Tại một hướng khác cũng xuất hiện một tòa phi liễn, chung quanh phi liễn cũng có đông đảo tu hành giả bảo vệ.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc."
Đám người Ma Thiên Các bị hai tòa phi liễn đột nhiên xuất hiện này kéo về từ trong chấn kinh, ánh mắt đồng loạt nhìn lên không trung.
Phi liễn bên trái đậu trên hồ nước, đám tu hành giả xung quanh rất đông đảo, trường bào rất sạch sẽ, cho thấy trên đường đến đây cực kỳ thuận lợi. Phi liễn bên phải nhỏ hơn một chút, nhân số không nhiều như bên kia.
Bọn hắn đã tới Thiên Khải Chi Trụ từ sớm, cảm ứng được động tĩnh bên này nên ngay lập tức chạy tới.
Không ngờ vừa đến nơi đã thấy trò hay.
Lục Châu thản nhiên mà đứng, không rõ người vừa tới là chân nhân nào.
Triệu Dục lại nhận ra trước tiên. "Thác Bạt chân nhân và Phạm chân nhân."
Nội tâm Triệu Dục bị tổn thương rất nặng. Hắn nghiên cứu rất nhiều, chọn nơi ít có khả năng xuất hiện chân nhân nhất, thế mà lúc này lại có đến tận hai người.
Triệu Dục không khỏi nuốt nước bọt, thụt lùi về sau.
Phía bên kia hồng chính là đấu trường chính của đám chân nhân. Đây cũng là nguyên nhân thanh liên giới cường đại, vì tài nguyên của Thiên Khải Chi Trụ đều bị bọn hắn chiếm hết.
Kỳ thực Triệu Dục đã không chú ý đến một điểm, hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, hồng tuyến cũng mất đi lực ràng buộc đối với đám chân nhân, cân bằng giả cũng không xuất hiện, bọn hắn đương nhiên muốn lựa chọn đến những Thiên Khải Chi Trụ mà trước đây chưa từng đi qua.
Thực lực cỡ như hắc liên bạch liên, có đến đây cũng sẽ sớm bỏ chạy, không mang đi được quá nhiều tài nguyên, thương vong cũng rất nặng. Nhờ đó tài nguyên quanh Thiên Khải Chi Trụ này cũng tích lũy được nhiều hơn chỗ khác một chút.
"Phạm chân nhân, đã lâu không gặp." Bên trong hắc sắc phi liễn vang lên thanh âm.
"Thác Bạt chân nhân, ngươi thông tri cho Phạm mỗ đến đây, Phạm mỗ sao có thể không đến. Diệp chân nhân đâu?" Phạm Trọng hỏi.
"Diệp chân nhân sẽ đến sau."
"Đám người bên dưới là?" Phạm Trọng lại hỏi.
Phi liễn trên hồ nước thoáng chuyển hướng, giống như cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Không chờ hắn mở miệng, Lục Châu ngược lại lên tiếng trước: "Thác Bạt Tư Thành?"
Thác Bạt Tư Thành cười nói: "Các hạ biết ta, ha ha..."
"Người lần trước cứu Diệp Chính đi chính là ngươi, không phải sao?" Lục Châu đi thẳng vào vấn đề.
Lục Châu cảm thấy Thác Bạt Tư Thành lai giả bất thiện.
Hắn còn nhớ rõ mùi vị lưu lại trong không trung lúc Diệp Chính được cứu đi, mùi vị này giống y như đúc mùi vị của mặc sắc phi liễn.
Thác Bạt Tư Thành nói: "Ta nghe không hiểu ý các hạ.”
Lục Châu lắc đầu nói: "Ngươi giúp Diệp Chính chính là đối địch với lão phu."
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hóa và một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá cao cấp. Chỉ cần đối phương có bất kỳ dị động nào sẽ tùy thời tiễn hắn quy thiên.
Trước cứ giải quyết một người đã, còn lại một chân nhân, có Lục Ngô ở đây thì không phải vấn đề lớn.
"Không không không... các hạ hiểu lầm rồi." Thác Bạt Tư Thành nói, "Ta cứu Diệp Chính là vì trả ân tình."
Thác Bạt Tư Thành không tiếp tục phủ nhận.
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: "Khác nhau ở chỗ nào?"
Lục Ngô cất bước hướng về phía trước, nói: "Bản hoàng đã lâu không đánh một trận với chân nhân..."
"Thú hoàng Lục Ngô." Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng cảm thấy trên thân Lục Ngô tỏa ra hoàng giả khí tức.
Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ lưng nó: "Ngươi được không vậy?"
"Thiếu chủ xem thường bản hoàng?" Lục Ngô có chút bất mãn.
"Ta chỉ nhớ rõ ngay cả Lam tháp chủ ngươi cũng đánh không lại." Đoan Mộc Sinh không hi vọng Lục Ngô khoe khoang.
Lục Ngô không phản đối: "Đó là bản hoàng cố ý thua, hơn nữa lúc đó bản hoàng còn đang bị trọng thương."
Bên trong hắc sắc phi liễn vang lên tiếng vỗ tay: "Thú hoàng Lục Ngô thật đúng là có bản lĩnh này; trước kia khi Đoan Mộc chân nhân còn sống, ai không biết đại danh của ngươi. Đáng tiếc... lúc này đã không giống ngày xưa."
"Ồ?"
"Chờ lát nữa các ngươi sẽ biết." Thác Bạt Tư Thành không chút vội vã nói.
Chương 1545
Lúc này Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông theo lý thuyết hẳn là có thể dùng để tiêu diệt Thiên Ngô, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghe tiếng thông báo của Hệ thống.
Chuyện này không hợp lý.
Quả nhiên, Thiên Khải Chi Trụ đổ xuống một đống đá vụn.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]
Tiếng thông báo xuất hiện.
Thiên Ngô không thể yếu hơn Lục Ngô. Một tấm Một Kích Chí Mạng phổ thông cùng lắm chỉ là món khai vị nhưng ít nhiều cũng có tác dụng dọa dẫm rất tốt.
Một đạo hắc vụ tràn ngập bay ra.
Hai chân nhân Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng đều cảm nhận được động tĩnh này.
Toàn thân Thiên Ngô tắm trong hắc vụ, chui ra từ trong khe đá.
"Đã lâu không có náo nhiệt như vậy..." Giọng Thiên Ngô như thể vang ra từ địa ngục.
"Thiên Ngô?" Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng có chút kinh ngạc.
Đám người nhìn thấy bảy cái bóng dáng dong dỏng cao tuần tự hiện lên, sau đó hội tụ thành một thể.
Nước hồ bốc lên bay về phía hắc vụ, ùng ục ùng ục... ùng ục... không biết rõ trong hắc vụ phát sinh chuyện gì, bảy cái bóng biến thành tám cái.
Lục Châu nhướng mày, điều này có nghĩa là Thiên Ngô đã phục sinh lại cái đầu vừa mất.
Nếu tu vi của hắn cao hơn ả, chẳng lẽ có thể chém đầu ả liên tục để thu hoạch điểm công đức vô hạn rồi?
"Ha ha ha..." Thiên Ngô bật cười ha hả, "Cân bằng giả không xuất hiện, các ngươi liền cho rằng mình là vô địch?"
Thác Bạt Tư Thành nhìn Thiên Ngô nói:
"Thiên Ngô, ngươi tranh đấu với Trấn Nam Hầu đã nhiều năm, đến bây giờ vẫn là lưỡng bại câu thương. Nếu là 30.000 năm trước, đương nhiên chúng ta không dám tới gần Thiên Khải Chi Trụ, nhưng bây giờ..."
Ai nấy đều nghe hiểu.
Thực lực của Thiên Ngô bây giờ không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Nghĩ cũng đúng, suốt ngày đấu đến ngươi chết ta sống với Trấn Nam Hầu, ngay cả Trấn Nam Hầu cũng không thể không mượn thân cây để trọng sinh, thì Thiên Ngô sao có thể bình an vô sự?
Thiên Ngô lại cười ha hả.
Thác Bạt Tư Thành phất tay. Trong phi liễn có mấy chục tu hành giả bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Phạm Trọng không động mà chỉ nói: "Ta đợi Diệp Chính."
Nghe được lời này, Lục Châu hiểu được Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng vẫn chưa hoàn toàn đạt được nhất trí.
Nói cách khác, hiện tại có tứ phương thế lực.
Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành nhất định đã liên minh với nhau.
Lục Châu quay đầu trịnh trọng gọi: "Lục Ngô."
Lục Ngô cúi người thật thấp.
Lục Châu nói: "Bản tọa hi vọng ngươi có thể bảo đảm an toàn cho bọn hắn."
Ánh mắt Lục Ngô quét qua đám người Ma Thiên Các, giọng nói trầm thấp vang lên: "Được."
Chỉ một chữ thôi đã để lộ sự tự tin hùng hậu vô cùng.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lơ lửng hai bên trái phải.
Tình hình hết sức căng thẳng, tứ phương đối mặt lẫn nhau.
Tiếng cười của Thiên Ngô đình chỉ, thò một đầu từ trong mê vụ ra dò xét, khuôn mặt kia tái nhợt, ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi. Nó nhìn về phía Lục Châu.
"Bắt đầu từ ngươi đi..."
Lục Châu trầm giọng nói: "Ngươi chắc chứ?"
Thác Bạt Tư Thành nhún vai nói: "Ta tán thành."
Thiên Ngô cười gằn: "Ngươi đả thương ta, ta sẽ lấy mạng ngươi trước."
Gâu gâu gâu...
Lúc này Cùng Kỳ lại sủa.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó nhìn tới. Chỉ thấy trên thân Minh Thế Nhân vẫn đang toả ra lam quang lấp lánh.
Minh Thế Nhân hiện tại rất phiền muộn.
Hắn muốn ẩn tàng khí tức, nào ngờ thủ đoạn của Thiên Ngô cực mạnh, chỉ mỗi việc ẩn tàng hắn cũng làm không xong. Những người khác trong Ma Thiên Các thì không sao, nhưng Minh Thế Nhân thì...
Hả?
"Hạt giống Thái Hư?" Giọng Thác Bạt Tư Thành khẽ run.
"Hạt giống Thái Hư." Phạm Trọng bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng trách ngươi và Diệp Chính khăng khăng muốn tới đây."
Đúng lúc này, Thiên Ngô bộc phát ra hắc vụ cực lớn kèm theo thủy lãng. Nước hồ phóng lên tận trời.
Thiên Ngô lao tới chỗ Minh Thế Nhân: "Ngươi là của ta!"
Minh Thế Nhân: ". . ."
Mộng bức, bất động, làm sao bây giờ?
Trên phi liễn bên phải, một đạo tinh bàn rơi xuống, không gian giống như bị đình trệ, lực lượng đặc thù kia khiến thiên địa rung động.
Ầm!
"Kẻ nào dám cản ta!"
Tu hành giả đầy trời bắt đầu chuyển động. Toàn bộ tu hành giả từ hai toà phi liễn đều bay về phía Thiên Ngô.
"Ngăn ả lại!"
Kiếm cương, tinh bàn, cương ấn, lập tức loạn thành một đoàn.
Sự xuất hiện của Minh Thế Nhân và hạt giống Thái Hư đã phá nát sự cân bằng ở nơi này.
"Cút ngay."
Thiên Ngô bộc phát ra lực lượng trước nay chưa từng có, đánh mạnh ra bốn phía.
Ầm!
Một loại lực lượng như bài sơn đảo hải oanh kích ra khắp nơi, như sóng biển càn quét.
“Tứ sư huynh!”
“Lão tứ!”
Lục Châu vốn định xuất chiêu, nhưng thấy Minh Thế Nhân bình yên vô sự nên cũng yên lòng, ưu tiên tự bảo vệ mình.
Thiên Ngô phát tiết ra lực xung kích mênh mông đánh bay tất cả tu hành giả đến gần.
Thân thể Lục Ngô như một toà núi lớn quét ngang, chắn trước mặt đám người Ma Thiên Các để ngăn trở tất cả lực lượng thuỷ lãng.
Phanh phanh phanh…
Băng truỳ, thuỷ lãng tiếp tục bắn mạnh.
Rắc.
Phi liễn của Thác Bạt Tư Thành không chịu nổi lực lượng cường đại, lập tức vỡ nát. Phi liễn của Phạm Trọng đã sớm chia năm xẻ bảy, hoá thành bã vụn rơi lả tả
xuống đất.
Thác Bạt Tư Thành gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt, thanh sắc Tinh Bàn che khuất bầu trời.
Lục Châu cầm Vị Danh Thuẫn ngăn trở sóng xung kích, đơn thuần dựa vào lực lượng mười một Mệnh Cách thì không đủ, hắn không thể không điều động lực lượng Thiên Tướng để ổn định thân hình.
Thiên Ngô điên cuồng tấn công suốt một khắc đồng hồ.
Khi đất trời trở lại yên tĩnh, tất cả mọi người thu hồi Tinh Bàn.
Người của Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng đã chết hơn mười tên, đám còn lại thì miễn cưỡng tụ tập thành đoàn, sợ hãi nhìn về phía trước.
Đây là Thiên Ngô không phải trong thời kỳ đỉnh phong, nếu là trước kia, thực lực của nó tuyệt đối không thua gì thánh thú hoặc thánh nhân!
Tầm nhìn khôi phục, đám người nhìn về phía Thiên Ngô.
Thiên Ngô hoá thành hắc vụ, cấp tốc bao quanh Minh Thế Nhân.