Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1721

“Tiễn Lục huynh trở về.”

“Vâng.” Bốn mươi chín người đồng loạt đi theo Lục Châu vào trong phù văn thông đạo.

Lục Châu: ?

Tần Nhân Việt cười nói: “Cũng may là thông đạo cỡ lớn.”

Nguyên Lang dẫn theo đám kiếm khách phục tùng mệnh lệnh. “Chân nhân yên tâm, mấy người chúng ta nhất định sẽ hộ tống Lục tiền bối trở về Ma Thiên Các an toàn.”

An toàn, hộ tống?

Lục Châu còn đang ngại chật chội, Nguyên Lang đã khởi động phù văn thông đạo, cười nói: “Lục các chủ, mong được chiếu cố nhiều hơn.”

“. . .”

Thông qua phù văn thông đạo cỡ lớn, đám người trở về kim liên giới.

Trên bầu trời vẫn một màu âm u, phong vân biến sắc, rất nhiều hung thú làm loạn khắp nơi, thi thể chúng nằm đầy đất ngổn ngang lộn xộn.

Đến gần giữa trưa, đám người về tới Ma Thiên Các.

Nguyên Lang nhìn toà Kim Đình Sơn, khẽ gật đầu tán dương: “Không ngờ Ma Thiên Các lại lịch sự tao nhã như vậy, tốt hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.”

Tần Nại Hà: “. . .”

Hiện tượng mất cân bằng nặng nề như vậy, khắp nơi đều là thi thể hung thú, thời tiết âm u quái gở, ngươi thấy nó lịch sự tao nhã ở chỗ nào vậy?

Vỗ mông ngựa cũng phải có trình độ nha!

Biết tin Các chủ trở về, toàn bộ người trong Ma Thiên Các đã tề tựu đông đủ.

“Cung nghênh Các chủ trở về!”

Bọn hắn vừa hành lễ vừa nghi hoặc nhìn bốn mươi chín kiếm khách.

Tần Nại Hà giới thiệu: “Đây là bốn mươi chín kiếm khách dưới trướng Tần chân nhân, bọn họ đều là cao thủ kiếm đạo, đặc biệt tới đây để giúp đỡ Các chủ.”

Đám người gật đầu.

Nguyên Lang dùng khuỷu tay chọt Tần Nại Hà một cái. “Ta thật ngưỡng mộ ngươi.”

Tần Nại Hà thấp giọng đáp: “Ngươi nói vậy không sợ Tần chân nhân trách tội?”

“Chân nhân nói có chuyện tốt nhớ gọi thêm hắn.” Nguyên Lang nháy mắt.

Tần Nại Hà: “. . .”

Lục Châu nhìn đám người. Trừ Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và Triệu Hồng Phất đang làm nhiệm vụ ra thì những người còn lại đều có mặt.

“Các ngươi làm quen đi.” Lục Châu nhìn Diệp Thiên Tâm: “Mang vi sư đi gặp lão thất.”

Diệp Thiên Tâm khom người đáp: “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi về phía Nam Các. Tần Nại Hà bắt đầu giới thiệu đám người với nhau.

“Bốn vị này là trưởng lão Ma Thiên Các…”

. . .

Tại Nam Các.

Lục Châu không lập tức đi vào mà xoay người nhìn Diệp Thiên Tâm. “Tu vi ngươi tiến bộ không ít.”

Diệp Thiên Tâm vui mừng đáp: “Đa tạ sư phụ khen ngợi, đồ nhi vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.”

“Đạo trường Bạch Tháp là nơi rất thích hợp để ngươi tu hành. Trong lúc ngươi tu luyện, Lam Hi Hoà có dị động nào không?” Lục Châu hỏi.

Diệp Thiên Tâm hiểu ý sư phụ, bèn đáp: “Bên phía Lam tháp chủ không có bất kỳ động tĩnh nào. Đồ nhi cũng rất kỳ quái, Trọng Minh Điểu rõ ràng đã giúp chúng ta, vì sao lại đột nhiên ra tay độc ác với thất sư đệ?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Lòng người khó dò, đây cũng là nguyên nhân vi sư gọi ngươi trở về.”

“Đồ nhi hiểu được.”

Lam Hi Hoà ngoài mặt không có xích mích gì với bọn hắn, nhưng nói không chừng sau lưng lại có mục đích không muốn ai biết.

Diệp Thiên Tâm nói: “Đồ nhi chỉ là không rõ, nếu Lam tháp thủ thật sự có tâm cơ thì tại sao lại bại lộ vào lúc này? Nàng biết rõ sẽ gây thù với Hoả thần Lăng Quang vẫn muốn giết thất sư đệ, là vì cái gì?”

Lục Châu trầm mặc. Hắn cũng không thể trả lời câu hỏi này.

“Có lẽ chỉ mỗi Lam Hi Hoà biết vì sao.” Lục Châu nói, chợt chuyển đề tài. “Ngươi đã khai bao nhiêu Mệnh Cách rồi?”

“Đồ nhi gặp may, có Bạch Tháp cung cấp rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm nên đã là tám Mệnh Cách.”

Lục Châu khẽ gật đầu, không nói gì nữa mà đi vào phòng.

Trong phòng, Tư Vô Nhai nằm yên trên giường không có động tĩnh, trên người không còn một chút sinh cơ nào.

“Mấy ngày nay sư phụ không ở đây, các sư huynh thay phiên nhau chăm sóc thất sư đệ, chỉ là…” Diệp Thiên Tâm muốn nói lại thôi.

“Vi sư biết ngươi muốn nói gì.”

Đừng nói là người Ma Thiên Các, ngay cả Lục Châu cũng không biết được Phục Sinh Hoạ Quyển có cứu được Tư Vô Nhai hay không.

Lục Châu sử dụng lực lượng Thiên Tướng đẩy ra một đoá liên hoa bao trùm toàn thân Tư Vô Nhai, nhân tiện kiểm tra tình huống của hắn.

Kỳ kinh bát mạch đã tắc nghẽn, tim ngừng đập, không còn chút sinh cơ nào, tử khí càng ngày càng đậm và không ngừng khuếch tán… Làn da Tư Vô Nhai đã trở nên sẫm màu.

Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra, hàn khí bao phủ Tư Vô Nhai. Có lẽ sẽ giảm bớt tốc độ khuếch tán tử khí.

Hắn thở dài rời khỏi phòng.

“Giang Ái Kiếm đâu rồi?” Lục Châu hỏi.

“Hoàng đảo chủ và Cẩm Y cô nương đã mang hắn trở về Bồng Lai đảo. Trong cơ thể Giang Ái Kiếm có một tia sinh cơ, Bồng Lai thích hợp để tĩnh dưỡng hơn.”

“Sinh cơ?” Lục Châu kinh ngạc.

“Hẳn là một loại khí huyết, khí huyết này đã bảo vệ hắn.” Diệp Thiên Tâm nói, “Đồ nhi cũng không hiểu vì sao.”

Lục Châu gật đầu. Nếu không còn việc gì thì tuỳ hắn vậy.

Diệp Thiên Tâm hỏi: “Sư phụ, thất sư đệ còn cứu được không?”

“Không nắm chắc.” Lục Châu đáp. “Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, trở về Đông Các.

Diệp Thiên Tâm có chút không cam lòng đi trở vào phòng, bắt mạch cho Tư Vô Nhai. Nhưng dù nào cố thế nào cũng chỉ nhận được một kết quả —— hắn đã tử vong.

Sắc mặt nàng trắng nhợt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Thất sư đệ, chỉ mong ở một thế giới khác, đệ có thể làm một người bình thường.”

Nàng cố nén tâm tình phức tạp, rời khỏi Nam Các.

. . .

Tại Đông Các.

Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra, cắm xuống đất rồi điều chỉnh phạm vi bao phủ chỉ trong Đông Các.

“Không có Tử Lưu Ly, chỉ có thể dựa vào ngươi.”

Hắn có hai việc cấp bách cần làm, một là tìm hiểu bí mật của Phục Sinh Hoạ Quyển, hai là cố hết sức gia tăng thực lực, ứng phó với phản phệ của Phục Sinh Hoạ Quyển.

Lục Châu suy nghĩ một chút rồi điều chỉnh tốc độ lưu chuyển thời gian lên 1.000 lần. Bây giờ không phải lúc nên tiết kiệm thọ mệnh.

Tuổi thọ còn lại là 28.458 năm, đầy đủ để tu luyện rồi. Lục Châu lấy Phục Sinh Hoạ Quyển ra.

Một tay nhấn xuống, ý niệm khẽ động, ý thức Lục Châu cấp tốc bị hút vào bên trong hoạ quyển, trôi nổi trong một mảnh không gian đen kịt.

“Đây là nơi nào?”
Chương 1722

Lục Châu điều động lực lượng Mệnh Cách của U Minh Lang Vương để nhìn trong bóng tối, phát hiện bốn phương tám hướng đều là nước biển.

“Ở dưới nước?”

Nước biển rung động không ngừng, cuốn lấy Lục Châu chìm sâu xuống dưới. Lục Châu nhớ lại ngày đó tiến vào trong Hắc Thuỷ Huyền Động, hắn cũng bị hắc ám vô biên vô tận ép đến khó thở thế này.

“Cái gì là sinh, cái gì là tử? Sinh là quang minh, tử là hắc ám?” Tiếng nói đó lại vang lên bên tai.

Lục Châu mở miệng hỏi: “Ma Thần?”

Chủ nhân của thanh âm dường như không nghe được lời hắn, tiếp tục nói: “Người chết vì đạo là số mệnh. Người chết vì bị ràng buộc thì không.”

Lục Châu cau mày nói: “Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”

Bóng đêm vô tận lại rơi vào tĩnh mịch.

“Ra đây đi!!” Lục Châu quát lên. Giọng hắn vang đi dội lại trong nước nhưng không một ai đáp lời.

“Đây là đáy biển?”

Lục Châu nghi hoặc không thôi, chẳng biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Khè ——

Trong biển có quái vật khổng lồ xẹt qua.

“Hung thú?!” Lục Châu cấp tốc chìm xuống, đánh ra một đạo chưởng ấn.

Chưởng ấn không hề toả ra ánh sáng, chỉ loé lên rồi biến mất. Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ra.

“Thì ra chỉ có ý thức của ta tiến vào thế giới trong bức tranh.”

Quái vật dài ngàn trượng kia đang bơi tới gần. Để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, Lục Châu đứng yên tại chỗ. Một con cá nhỏ bên cạnh bơi xuyên qua người Lục Châu.

“Quả nhiên là thế.”

“Trong bức tranh này rốt cuộc che giấu bí mật gì?” Lục Châu vừa mới nghĩ tới điều này, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp:

“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử! Ha ha ha… không một ai!”

Thanh âm kia càng ngày càng xa rồi biến mất trong bóng tối vô tận.

“Vĩnh sinh?” Từ này khiến Lục Châu nhớ tới, trong quyển sổ mà Khương Văn Hư lưu lại cũng từng viết một câu như vậy: Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.

Không phải chứ? Khương Văn Hư chắc không phải là hình chiếu do Ma Thần lưu lại ở kim liên giới đâu nhỉ?

Lục Châu khẽ lắc đầu. Ấn tượng của hắn đối với Khương Văn Hư rất kém. Khương Văn Hư hoành hành tại kim liên giới nhiều năm, là thổ hoàng đế ở chốn này. Nếu gã thật sự là hình chiếu của Ma Thần vậy Lục Châu thà ném sạch đống bảo bối lấy được trong lăng mộ tiên đế và Thời Chi Sa Lậu.

Nhưng Khương Văn Hư thuộc phái bảo thủ, loại như gã sẽ không thích nghiên cứu những thứ mới. Mà Ma Thần bị gọi là Ma Thần, bởi vì hắn sáng lập ra con đường tu hành khác hẳn người khác.

Lục Châu thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chìm xuống. Nếu chỉ là ý thức thì chẳng có gì mà sợ.

Lúc này, hắn nhìn thấy dưới đáy biển có một chiếc hộp màu vàng đang toả ra quang mang. Trong bóng tối mờ mịt nhìn thấy ánh sáng khiến Lục Châu vô cùng phấn chấn, lập tức chìm sâu xuống đáy biển.

Lục Châu bơi ngang qua rất nhiều hải thú, trong đó có những con hình thể cực lớn.

“Đừng động đến hắn!”

Một âm thanh từ trong bóng tối phát ra, Lục Châu xoay người nhìn vào trong hắc ám. “Ai đó?”

Đánh ra một chưởng, hắn mới nhớ lại nơi này là cảnh tượng trong tranh, mà hắn chỉ là ý thức, đôi bên đều không thể thương tổn lẫn nhau.

Lục Châu cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp toả kim quang. Chiếc hộp lập thể có sáu mặt, mỗi mặt đều có chín ô vuông nhỏ, trên mỗi ô vuông khắc một chữ triện màu vàng.

Có ba chữ thu hút sự chú ý của Lục Châu —— Công Đức Thạch.

“Đây là thứ gì?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.

Đồ vật này thì có liên quan gì đến thiên địa ràng buộc, đến vĩnh sinh bất tử?

Cùng lúc đó.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng trong Đông Các, đưa mắt nhìn nhau.

“Sư phụ có phải bị bệnh rồi không?” Tiểu Diên Nhi thầm thì.

Hải Loa lắc đầu: “Muội cũng không biết nữa.”

“Người cứ nói mê sảng miết thôi.” Tiểu Diên Nhi gãi đầu.

Trong phòng lại truyền ra thanh âm. “Ma Thần, ra đây cho lão phu!!”

Tiểu Diên Nhi cạn lời. “Muội xem… lúc lẩm bẩm lúc gào to. Trước đó sư phụ còn rất bình thường mà?!”

Hải Loa nhún vai, vẻ mặt mộng bức.

Trong mắt hai nàng, hình tượng của sư phụ rất cao lớn vĩ đại, không gì so sánh được. Nhưng mà bây giờ thì có tuột xuống một chút rồi…

“Thôi đừng quản, chúng ta đi!” Tiểu Diên Nhi nói.

“Vâng.” Hai người khoát tay bay về phía hậu sơn.

. . .

Trong hắc ám.

Thế giới trong tranh quá chân thực, Lục Châu giật mình nhận ra mình đang dần dần bị đồng hoá, không khỏi cau mày.

Loại cảm giác này thật không tốt.

Hắn muốn đến gần Công Đức Thạch nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản.

“Không thể tới gần, ngàn vạn lần không được tới gần!”

Lục Châu hỏi: “Vì sao?”

“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử! Không ai có thể! Không một ai cả!”

“Lão phu không muốn vĩnh sinh, lão phu chỉ muốn biết làm sao để khởi tử hồi sinh!” Lục Châu nói.

“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử!”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, chứng tỏ những âm thanh này vốn có sẵn trong bức tranh.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Chẳng lẽ thứ này không phải là Phục Sinh Hoạ Quyển?”

Trần Phu không có lý do gì để nói dối, 30.000 năm trước người hoành không xuất thế ở hắc liên chỉ có Lục Thiên Thông.

Vấn đề nằm ở đâu?

Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Công Đức Thạch đột nhiên nở rộ quang mang. Một bóng mờ vọt về phía nó.

Công Đức Thạch bộc phát ra lực lượng bành trướng khiến đại hải chấn động, hư ảnh kia bị nó đánh bay!

“Không!”

Hư ảnh biến mất.

Công Đức Thạch khôi phục lại nguyên dạng, vẫn là hộp nhỏ toả quang mang nhàn nhạt.

“Đây là hình ảnh được lưu lại?” Lục Châu nhíu mày. Nó tựa như thuỷ tinh cầu ký ức.

“Ngàn vạn đại đạo, từ cấp chân nhân mới có thể bắt đầu sử dụng.”

“Duy chỉ có Chí Tôn mới đảo ngược được thời gian, duy chỉ có Chí Tôn mới có thể khởi tử hồi sinh…”

Lục Châu nghe được câu này, theo bản năng hỏi lại: “Chỉ có Chí Tôn mới có thể hồi sinh?”

Vù ——

Ý thức của Lục Châu bị một vòng xoáy hút ngược trở về.

Trời đất quay cuồng, vật đổi sao dời.

Lục Châu đột nhiên mở to mắt, ý thức trở về với hiện thực, chuyện vừa rồi như một giấc mộng dài, hắn là kẻ ngủ say mới tỉnh!

Giảng Đạo Chi Điển trước mắt vẫn không có gì biến hoá, vẫn là một cuộn tranh khô héo như lúc trước.

Hồi ức và hình ảnh lưu lại trong bức tranh kia rốt cuộc có ý gì?

Thùng thùng thùng ——

“Sư phụ, không xong rồi!” Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
Chương 1723

“Vào đi!”

Tiểu Diên Nhi đẩy cửa chạy vào, vội vàng nói: “Thất sư huynh… thất sư huynh chết rồi!”

Lục Châu không nói gì, lập tức đứng dậy. Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ngoài cửa phòng Tư Vô Nhai trong Nam Các.

Đám người đều đang đứng trong Nam Các, lo lắng chờ đợi. Thấy Lục Châu, ai nấy đều tránh ra nhường lối.

“Sư phụ.”

“Các chủ.”

Lục Châu đi thẳng vào trong phòng, quan sát Tư Vô Nhai. Chỉ thấy trên thân hắn lúc này bốc ra một cỗ tử khí, nhờ có Tử Lưu Ly nên không toát ra mùi hôi thối.

Làn da đã hoàn toàn thay đổi.

“Sư phụ, người bế quan bảy ngày, thất sư đệ…” Diệp Thiên Tâm thở dài nói.

“Bảy ngày?”

Đám người trầm mặc.

Lục Châu cũng không ngờ, thoáng một cái đã trôi qua bảy ngày. Đúng hơn là, nhân với tốc độ lưu chuyển 1.000 lần thì hắn đã ở trong bức hoạ 7.000 ngày.

“Đều ra ngoài đi.” Lục Châu trầm giọng nói.

“Vâng.”

Đám người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Châu. Hắn nhìn Tư Vô Nhai, thở dài một tiếng não nề.

Thời gian như thoi đưa, có rất nhiều chuyện một khi đã xảy ra thì không cách nào thu hồi. Theo tin tức lấy được từ trong bức hoạ, Lục Châu bây giờ không có cách nào phục sinh Tư Vô Nhai.

Gian phòng im ắng, thời gian lặng lẽ trôi qua nửa ngày.

Trời đã chạng vạng tối, Lục Châu an tĩnh đứng trong phòng, rốt cuộc mới lẩm bẩm mấy tiếng.

“Chỉ có Chí Tôn mới có thể thi triển thuật khởi tử hồi sinh.”

“Vi sư đành bất lực.”

Lục Châu nói rất chậm. Người sống một đời, không ai là không trải qua sinh lão bệnh tử.

“Ngươi cứu Giang Ái Kiếm, lại từ bỏ mạng sống của mình.”

“Vì sửa chữa sai lầm, ngươi làm vậy không hối hận sao?”

“Thôi… vi sư dùng thủ đoạn nguyên thuỷ nhất để phong tồn ngươi. Nếu được sinh ra một lần nữa, vi sư lại thu ngươi làm đồ đệ!”

Lục Châu nhấc tay, nguyên khí bao bọc bàn tay hắn rồi bay ra phía trước, được nửa thước thì dừng lại… năm ngón tay khẽ run.

Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?

Một ngày là thầy cả đời là cha, trên đời này có người cha nào có thể hạ thủ với hài tử của mình?

Lục Châu do dự.

Để một người thừa nhận bản thân mình vô năng là việc vô cùng khó khăn.

Suy nghĩ của Lục Châu rơi vào hỗn loạn, trong đầu hắn không ngừng đặt ra đủ loại giả thiết —— nếu hắn không phải là người xuyên không, nếu hắn không bắt đám đồ đệ trở về Ma Thiên Các, nếu hắn vẫn còn là bát diệp, nếu hắn tự mình làm một Khương Văn Hư khác… có phải những chuyện này sẽ không xảy ra?

Vô số ý niệm hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Lát sau, Lục Châu thu hồi suy nghĩ, năm ngón tay lại đẩy về phía trước.

Kim sắc chưởng ấn bay tới trước người Tư Vô Nhai, hoá thành mấy đạo ấn phù. Đây là phương pháp phong ấn của Thiên Sư Đạo môn, tác dụng của nó chính là phong ấn mục tiêu, bảo trì nguyên trạng đến vĩnh viễn.

Đạo gia và Phật gia thường sử dụng ấn pháp này để siêu độ người chết. Lục Châu cũng không ngờ sẽ có lúc mình dùng đến nó.

Hắn tự giễu lắc đầu. Nhìn đám đồ đệ của hắn xem, rất có bản lĩnh, ngoan cường đánh mãi không chết, còn nghĩ trăm mưu ngàn kế để diệt sư. Thế nhưng đi trên con đường tu hành lại ngã đau như vậy.

Từng đạo kim quang ấn phù chậm rãi rơi lên người Tư Vô Nhai, bao trùm từ đầu đến chân hắn.

Lục Châu nhìn thấy trong đan điền khí hải Tư Vô Nhai bốc lên một đoàn lục quang.

“Hạt giống Thái Hư…”

Người đã chết, hạt giống cũng diệt vong. Lục Châu nhớ lại tình cảnh ban đầu khi đưa hạt giống Thái Hư cho Tư Vô Nhai ——

Tư Vô Nhai hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”

“Một loại đan dược, bảo ngươi ăn thì ăn đi, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy.”

“Độc dược?”

“Vi sư muốn tra tấn các ngươi còn cần phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này sao? Uống xong thì cút ra ngoài, cấm túc ngươi ở hậu sơn một tháng, chờ khi nào đan điền ổn định mới được ra. Nếu không làm được thì vĩnh viễn cũng đừng hòng ra ngoài!”

Nghiêm sư xuất cao đồ? Hay là ngược đãi?

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Lục Châu vung tay, hạt giống Thái Hư bay trở về đan điền khí hải của Tư Vô Nhai, rốt cuộc không còn động tĩnh.

Thế nhưng phong tự phù ấn vẫn còn rung động không ổn định.

“Tử khí quá thịnh?”

Lục Châu nhíu mày, lực lượng Thiên Tướng bộc phát hoá thành từng đoá liên hoa.

Có lẽ do trước đó hắn ở trong Phục Sinh Hoạ Quyển quá lâu nên ý thức có hơi không tỉnh táo. Từng đoá liên hoá lúc sáng lúc tối, lập loè trong gian phòng.

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến ảo, trở thành mê vụ, rừng cây, núi non sông ngòi, đại địa, thành đáy biển Vô Tận Hải… Trong bóng đêm mờ mịt vô tận lại xuất hiện một tia ánh sáng —— Công Đức Thạch.

Lục Châu nhìn thấy tự phù trên Công Đức Thạch bay lên. Đám tự phù lóng lánh kim quang như hồ điệp xua tan hắc ám, bay về phía trước…

Lục Châu nín thở, vận chuyển đan điền. Ý thức đột ngột thanh tỉnh.

Hắn lại đang đứng giữa phòng, vừa hay nhìn thấy đám tự phù lập loè kia bay vào trong thân thể Tư Vô Nhai. Toàn bộ tử khí đều bị tự phù đánh tan.

“Chuyện gì thế này?”

Phong tự phù ấn rốt cuộc hoàn thành. Lục Châu nhìn lại hai tay mình, không có chỗ nào dị thường.

“Giảng Đạo Chi Điển thật sự quá tà môn… chẳng trách thế nhân đều gọi là Ma Thần.”

Lục Châu luôn cảm thấy trong đó có che giấu một đại bí mật và một luồng lực lượng không cách nào lý giải.

Cảm giác thân thể có vẻ mỏi mệt, hắn theo bản năng nhìn vào giao diện thọ mệnh.

“Mất đi một ngàn năm tuổi thọ?!”

Trong lòng Lục Châu tràn đầy nghi hoặc, nhưng đã không còn tinh lực suy nghĩ lý do. Giảng Đạo Chi Điển cũng được, Công Đức Thạch cũng được, kể cả phong ấn chi pháp cũng không thể giúp Tư Vô Nhai khởi tử hồi sinh.

Chỉ là một ngàn năm, hắn có gì mà tiếc nuối?

Làn da Tư Vô Nhai dần khôi phục lại như ban đầu, tử khí cũng biến mất sạch sẽ.

Lục Châu lại thở dài một tiếng, toàn thân dường như trở nên già đi rất nhiều. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong sân viện, đám người Ma Thiên Các vẫn đang đứng chờ.

“Sư phụ.”

Biểu tình trên mặt Lục Châu rất đạm mạc, hắn nhìn mọi người, một lúc lâu sau mới hờ hững mở miệng:

“Hậu táng đi.”

“. . .”

Phản ứng lớn nhất chính là Vu Chính Hải. Hắn lảo đảo lui lại, sắc mặt trắng xám như đã mất đi nửa cái mạng.

Bốn vị trưởng lão cúi thấp đầu, che giấu đi hốc mắt bỏng rát.

Gió đêm thổi qua, lá khô điêu tàn.
Chương 1724

Ba ngày sau.

Tinh thần của mọi người đều rất tồi tệ. Bốn vị trưởng lão và các hộ pháp ngồi bên ngoài Nam Các, không ngừng thở dài.

Phạm Trọng từ xa đi tới, khẽ lắc đầu nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh đã ba ngày không ra khỏi cửa, hai người đều ở Bắc Các đóng quan tài cho thất tiên sinh, một câu cũng không nói.”

Phan Ly Thiên thở dài: “Lúc này đừng đến quấy rầy bọn họ.”

Chu Kỷ Phong hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”

“Đại tiên sinh nói mộng tưởng của thất tiên sinh là sau khi chết được táng trong đại hải. Có lẽ ngày mai…” Phạm Trọng không nói nữa, lẳng lặng lắc đầu.

Tả Ngọc Thư nói: “Cho tới bây giờ lão thân còn chưa từng thấy huynh trưởng suy sụp như vậy. Ba ngày nay hắn vẫn ở trong Đông Các không ra ngoài một bước, dường như cũng không tu luyện. Hầy…”

“Người làm sư nào có dễ dàng. Đến cả hai nha đầu kia cũng đã mấy ngày không ra ngoài.” Phan Ly Thiên nói, “Không nghe tiếng các nàng bày trò trêu chọc mọi người, lại cảm thấy thiếu vắng.”

“Tạm thời khoan hãy thông tri cho tam tiên sinh, ngũ tiên sinh và bát tiên sinh, để tránh cho bọn họ quá xúc động.”

Đám người gật đầu.

“Vậy có thông tri cho các huynh đệ Ám Võng không?”

“Báo đi. Dù sao bọn hắn cũng từng là huynh đệ sinh tử với thất tiên sinh.”

“Vâng.”

Chuyện này rất nhanh đã truyền tới tai Ám Võng.

. . .

Ngày hôm sau, trong Đông Các.

“Sư phụ, mọi việc đã chuẩn bị xong.” Diệp Thiên Tâm xuất hiện trong sân viện, buồn bã nói.

“Các ngươi đi đi, vi sư muốn được yên tĩnh một mình.” Lục Châu nhắm mắt đáp lời.

“Vâng.”

Bên ngoài Nam Các, tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ.

Nhìn chiếc quan tài đen khắc hoạ phù văn, không một ai cảm thấy vui vẻ nổi.

“Động quan.”

“Các ngươi lưu lại đi, không cần đi theo.” Vu Chính Hải nói, bàn tay chạm vào quan tài.

Ngu Thượng Nhung xoay người, đạp không bay về phương xa. Hắn không tranh giành việc này với Vu Chính Hải.

Những người khác đồng loạt lui lại.

“Thất sư đệ thích yên tĩnh, hẳn là đệ ấy sẽ hài lòng…” Vu Chính Hải nhìn về phía mọi người, khoé môi khẽ nhếch lên, “Đi thôi sư đệ.”

Hắn mang theo quan tài bay ra khỏi Ma Thiên Các.

Tất cả mọi người ở lại đều ngẩng đầu nhìn theo, khom người bái thật sâu.

. . .

Trên Vô Tận Hải.

Mặt biển bình tĩnh không giống với dáng vẻ thường ngày. Vu Chính Hải chỉ tay về phía đại hải trước mặt, nói với quan tài:

“Ta nhớ trước đó đệ từng nói, nếu có một ngày đệ không còn thì đưa đệ trở về biển cả. Trong biển có rất nhiều hải thú, đệ có muốn đổi ý không?”

Vu Chính Hải vỗ vào quan tài. Quan tài im ắng không người đáp lời hắn.

“Hải thú sẽ xé đệ thành mảnh nhỏ mất. Phong ấn chi thuật của sư phụ và quan tài e là không bảo vệ được đệ quá lâu.”

Vu Chính Hải lăng không trôi nổi trên mặt biển, thật lâu sau vẫn không hạ xuống. “Là sư huynh vô năng.”

“Đệ có thể phục sinh ta, nhưng ta lại không phục sinh đệ được.”

Vu Chính Hải nhắm mắt lại, bàn tay áp xuống dưới. Quan tài được cương ấn vây quanh, cứ thế lơ lửng trên mặt biển.

Hắn giữ tư thế này suốt một ngày một đêm.

Mãi đến khi cánh tay tê dại, Vu Chính Hải mới mở miệng nói: “Nước trong Vô Tận Hải rất lạnh, nếu đệ sợ lạnh thì hãy trở về.”

Vù ——

Quan tài chìm vào trong biển, rất nhanh đã bị đại hải nuốt chửng.

Trong Đông Các.

Hai mắt Lục Châu bật mở, hư ảnh loé lên xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các.

Trong màn đêm, hắn đón gió mà đứng. Ngu Thượng Nhung đang đứng yên cách đó không xa bỗng nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn sang, kinh ngạc nói: “Sư phụ?”

Vù.

Lục Châu biến mất.

Hắn không đi tới Vô Tận Hải, mà xuất hiện tại phù văn thông đạo trong rừng cây. Quang hoa loé lên.

. . .

Đêm đã khuya.

Trên đạo trường Nam Sơn ở thanh liên giới.

Tần Nhân Việt đang tĩnh toạ tu hành, đột nhiên bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp.

“Tần chân nhân, cho lão phu mượn thông đạo dùng một chút.”

Tần Nhân Việt chấn kinh nói: “Lục huynh?”

Hư ảnh loé lên, Tần Nhân Việt bay về phía tiếng nói. Hắn nghe ra được ngữ khí của Lục Châu ẩn chứa sự tức giận, bên dưới lý trí cường đại là cơn phẫn nộ điên cuồng.

Tần Nhân Việt hỏi: “Lục huynh muốn đi đâu?”

“Ngung Trung.”

“Bí ẩn chi địa? Bây giờ sao?” Tần Nhân Việt mộng bức, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ.”

Thấy sắc mặt Lục Châu nghiêm túc, thái độ kiên quyết, Tần Nhân Việt bèn nói: “Được, ta đi cùng huynh.”

Hai người lấp loé mấy lần, sử dụng phù văn thông đạo của Tần gia tiến vào bí ẩn chi địa. Mất một canh giờ sau rốt cuộc cũng đến Ngung Trung.

Thiên Khải Chi Trụ đỉnh thiên lập địa tựa như vĩnh viễn sẽ không sụp đổ. Bóng đêm ở nơi này cũng không khác cửu liên là bao.

Tần Nhân Việt chỉ tay về phía Thiên Khải Chi Trụ nói: “Đây chính là Ngung Trung.” Hắn liếc mắt nhìn Lục Châu.

Biểu tình của Lục Châu vẫn đạm nhiên như trước, hắn ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Hôm nay lão phu sẽ đâm thủng trời này!”

Vù!

Thân hình Lục Châu như điện, lao vọt vào không trung.

Tần Nhân Việt cực kỳ hoảng sợ, giơ tay lên ngăn cản: “Lục huynh!!”

Đáng tiếc hiện tại Lục Châu sẽ không nghe lời khuyên can của bất cứ ai. Lần trước khi đến đây cùng Trần Phu, Lục Châu cũng không điên cuồng đến thế.

Tần Nhân Việt vô cùng lo lắng, hắn bay lên không trung nói: “Ngàn vạn lần không được, trên đó có Cửu Trảo Hắc Ly cực kỳ mạnh mẽ!”

Lục Châu không hề quay đầu, bay thẳng vào làn sương mù.

Tần Nhân Việt đành dừng chân, tu vi của hắn không đủ để tiến vào trong đó, càng không thể đấu với trời. Tiến vào một bước, có lẽ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“Vì sao chứ?” Tần Nhân Việt không cách nào lý giải.

Hắn bay tới bay lui bên dưới tầng sương mù, muốn nghe ngóng chút động tĩnh của Lục Châu, đáng tiếc không có một âm thanh nào.

. . .

Trong hắc vụ.

Lục Châu không biết đã bay bao lâu, rốt cuộc cảm giác bị đè nén kia lại xuất hiện. Hắn biết mình đã tiến vào phạm vi của Cửu Trảo Hắc Ly.

“Ra đây!” Lục Châu quát to, sóng âm lăn lộn tứ phương.

Tần Nhân Việt giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào trong làn sương mù: “Lục huynh?!”

Đáng tiếc hắn chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ nghe được một tiếng hồng hộc cực lớn.

“Cửu Trảo Hắc Ly?!” Tần Nhân Việt dựng đứng tóc gáy, sợ hãi bay thấp xuống.
Chương 1725

Cùng lúc đó.

Lục Châu rốt cuộc cảm nhận được đôi cánh khổng lồ màu đen đến từ trong hắc ám. Nhìn đôi cánh như hắc sắc lợi nhận đánh tới, Lục Châu bóp nát ba tấm Một Kích Chí Mạng.

“Lão phu lấy mạng ngươi!”

Ba đạo chưởng ấn toả ra kim quang lóng lánh nối đuôi nhau ập tới, vượt qua ngàn trượng giáng thẳng vào cặp cánh đen kia.

Oanh oanh oanh!

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng chân trời.

Tần Nhân Việt mộng bức. Hắn đứng bên dưới giương mắt nhìn vào hắc vụ, chỉ nghe được mấy tiếng va chạm như kinh lôi cùng tiếng thét chói tai.

Đôi cánh đen sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

“Định!”

Lục Châu phóng thích toàn bộ năng lượng trong Thời Chi Sa Lậu, đôi cánh đen lập tức bị đình chỉ giữa không trung.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trên Cửu Trảo Hắc Ly, đánh ra hai đạo chưởng ấn!

Phẫn nộ điên cuồng, Lục Châu không thèm để ý đến gì khác, chỉ dồn lực lượng đánh ra hai chưởng Hạo Nhiên Thiên Cương.

Tiếng kêu thảm lại vang lên, kéo dài suốt một khắc đồng hồ như muốn xé rách màng nhĩ người khác.

Tần Nhân Việt mở to mắt nhìn chằm chằm về phương hướng đó, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Lục huynh, huynh nhất định không thể xảy ra chuyện!”

Sau đó, hắn nhìn thấy một cặp cánh dài đến hai ngàn trượng co quắp lại, từ trong mê vụ rơi thẳng xuống đất.

Ầm!

Đại địa chấn động tạo thành hố sâu. Lục Châu từ trên không hạ xuống, tay chắp sau lưng quan sát Cửu Trảo Hắc Ly.

Tần Nhân Việt nhìn Cửu Trảo Hắc Ly nằm trong hố sâu, suy nghĩ đến xuất thần. Hắn đã nghe được không ít truyền thuyết về Cửu Trảo Hắc Ly. Có người nói nó là thần thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung, có người nói nó là cân bằng giả từ thời Đại Hoang Lạc, cũng có người nói nó là hung thú do Thái Hư chăn nuôi. Cửu Trảo Hắc Ly quanh năm ẩn trong hắc vụ, một khi có người đến gần đỉnh Thiên Khải Chi Trụ đều sẽ bị nó nuốt chửng không chút lưu tình.

Cửu Trảo Hắc Ly đã giết vô số tu hành giả thích mạo hiểm. Các bậc tiên hiền cũng dặn rõ trong cổ tịch, đừng ôm tâm lý may mắn mà đi khiêu chiến với Cửu Trảo Hắc Ly.

Cứ thế đời này truyền đời khác, trong tư tưởng của nhân loại, Cửu Trảo Hắc Ly cao cao tại thượng là vô địch, không ai có thể chiến thắng nó.

Vậy mà nó đã bị giết.

Tần Nhân Việt từ từ bình phục tâm tình, bay tới bên người Lục Châu hỏi: “Lục huynh giết nó?”

“Nó đáng chết.”

“. . .” Tần Nhân Việt không biết nên trả lời thế nào.

Con thượng cổ hung thú này rốt cuộc đã làm gì trêu chọc đến Lục huynh? Mà chờ đã, trọng điểm vấn đề không phải ở chỗ này.

Tần Nhân Việt hỏi: “Cửu Trảo Hắc Ly không sợ cả Thánh nhân, sao… sao mà…”

Hắn thật rất muốn nói, con Cửu Trảo Hắc Ly này có phải là đồ giả không?

Lục Châu nghiêm túc nhìn hắn một cái. “Ai nói chân nhân không giết được nó?”

Sự thật thắng mọi lời hùng biện.

Tần Nhân Việt kinh ngạc, chẳng lẽ mọi người quá coi trọng Cửu Trảo Hắc Ly, trên thực tế nó không hề lợi hại như trong truyền thuyết? Nhất định là như vậy rồi!

Cửu Trảo Hắc Ly còn giãy giụa một lát, rốt cuộc không động đậy được nữa.

[Ting — đánh giết Cửu Trảo Hắc Ly, thu hoạch được 50.000 điểm công đức.]

Tần Nhân Việt cũng phát hiện nó đã tử vong, vui mừng nhìn sang Lục Châu định chúc mừng một phen, nào ngờ lại phát hiện ra Lục Châu không hề có chút vui vẻ nào.

Tần Nhân Việt là lão nhân tinh, lập tức hiểu được trong lòng Lục Châu vẫn còn ẩn chứa lửa giận.

Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm bay tới, ngàn vạn kiếm cương chém xuống thi thể Cửu Trảo Hắc Ly. Phanh phanh phanh… dù thân thể nó cứng rắn vô cùng cũng bị Vị Danh Kiếm chém nát.

Chưa đến một khắc đồng hồ sau nó đã bị phân thây, sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm toả ra quang mang rạng rỡ.

Lục Châu tiện tay vung lên, thu hồi cả sáu viên vào trong Đại Di Thiên Đại.

Tần Nhân Việt: “. . .”

. . .

Cùng lúc đó.

Ngay khoảnh khắc Cửu Trảo Hắc Ly tử vong, Cán Cân Công Chính đặt giữa Thánh Điện phát ra một tiếng vang giòn.

Từng đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trong Thánh Điện. Một lão giả nói: “Đại Hoang Lạc có động tĩnh lớn, Cửu Trảo Hắc Ly không còn.”

Đám người xôn xao một mảnh.

“Cửu Trảo Hắc Ly chết rồi? Ai to gan như vậy, dám động vào thánh thú của Thái Hư?!”

“Sống hay chết còn chưa biết. Nếu thật sự có người động thủ thì chỉ nằm trong hai khả năng: một là, thượng cổ thánh hung trong khu vực hạch tâm làm. Hai là, đại thánh nhân Trần Phu làm. Hiện tại cửu liên chưa có Thánh nhân mới xuất hiện, chỉ có hắn là có hiềm nghi lớn nhất.”

“Ta không đồng ý với lời này của ngươi. Hiện tượng mất cân bằng đã diễn ra lâu như vậy, hẳn sẽ có tu hành giả cường đại xuất hiện. Đừng quên hơn 300 năm trước có mười viên hạt giống Thái Hư bị mất tích.”

“Không thể nào!” Lão giả lắc đầu nói, “Cho dù có hạt giống Thái Hư cũng không thể trong vòng 300 năm tấn thăng thành chân nhân, càng đừng nói tới Thánh nhân. Sự cường đại của Hắc Ly ai ai cũng biết rõ ràng.”

“Đừng tranh luận nữa, nghe kiến giải của Điện chủ đi.”

Đám người trầm mặc lại. Trong Thánh Điện yên tĩnh dị thường.

Một lát sau có âm thanh truyền đến, đám người lập tức khom người hành lễ.

“Thánh Điện vẫn luôn chú ý tới cân bằng của cửu liên, có trách nhiệm triệt tiêu nhân tố không cân bằng. Chuyện này không nên gấp gáp đưa ra kết luận, phái người đi điều tra trước đã, đừng khiến người khác chê cười chúng ta.”

“Vâng.”

“u Dương, ngươi đi đi.” Người đó uy nghiêm nói.

u Dương lão giả khom người đáp: “Vâng.”

. . .

Trong Ngung Trung.

Lục Châu có được sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm nhưng lửa giận vẫn chưa tiêu trừ.

Có lẽ vì Cửu Trảo Hắc Ly chết nên mê vụ và hiện tượng mất cân bằng lại càng nặng nề hơn trước, cuồng phong tàn phá bừa bãi.

Tần Nhân Việt nói: “Sợ là Thái Hư đã chú ý tới. Lục huynh, chúng ta đi!”

Lục Châu không nói gì mà nhìn chằm chằm vào mê vụ. Người trong Thái Hư sẽ xuất hiện sao?

“Lão phu còn chưa giết đủ, sao có thể rời đi.” Lục Châu nói.

Tần Nhân Việt kinh hãi nói: “Lục huynh thật sự muốn khiêu chiến với trời cao?”

“Thái Hư hại đồ nhi của lão phu chết thảm, thù này không báo thề không làm người!”

Nghe vậy, Tần Nhân Việt không khỏi sửng sốt. Hắn vốn định lôi kéo Lục Châu đi… nhưng bây giờ đành nuốt lời định nói xuống. Tần Nhân Việt đã hiểu được vì sao Lục Châu lại tức giận như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK